Chung Cực Giáo Sư
-
Chương 98: Nhất định phải kiên trì rửa mặt mỗi ngày!
Nhìn thấy Phương Viêm xoay người bỏ đi, người có dáng người thấp tròn vội đuổi theo, gấp gáp hô:
- Tiểu sư thúc, Tiểu sư thúc… Cậu đừng đi nha, tôi là Phương Anh Hùng, cậu nhìn kỹ đi, tôi là Phương Anh Hùng…
- …
Phương Viêm thầm phiền muộn.
Vì nhìn rõ anh là Phương Anh Hùng cho nên tôi mới chạy đấy?
Người Phương gia đã tìm tới cửa, chuyện này khiến Phương Viêm có loại xúc động lập tức thu dọn hành lý, mua vé tàu tiếp tục chạy trốn.
Người Phương gia có thể tìm đến, chẳng lẽ người Diệp gia người không thể tìm đến?
Hiện tại là Anh Hùng Hảo Hán, ai có thể đảm bảo tiếp theo không phải là Bạo Lực Ôn Nhu?
Người đàn ông cao gầy bước vài bước liền chắn trước mặt Phương Viêm, tựa như đứa bé nói:
- Đói bụng thì ăn cơm.
- Tôi không có tiền.
- …
Ngốc Tử cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, hắn nhìn nhìn ba người đang giằng co, lớn tiếng hô:
- Phương Viêm, thoạt nhìn bọn họ thật sự có quen biết thầy. Là cháu lớn của thầy à, không sai được.
- Cái này không phải nói nhảm à? - Phương Viêm phiền muộn nghĩ.
Hắn cũng biết, nếu Anh Hùng Hảo Hán đã tìm tới cửa, hắn muốn trốn là không thể nào. Nơi này là cổng trường, gây ồn ảo ở đây cũng không phải là biện pháp tốt.
Phương Viêm dừng bước nhìn Anh Hùng cùng Hảo Hán nói:
- Đi ăn cơm.
- Cảm ơn Tiểu sư thúc. - Phương Anh Hùng béo ú cao hứng nói. - Hảo Hán đói bụng lắm rồi.
Phương Viêm mang theo Anh Hùng Hảo Hán đi đến quán cơm Tương gia trước cổng trường, để tiện nói chuyện, hắn đã đặc biệt yêu cầu bà chủ một phòng bao nhỏ.
Ba người vừa mới ngồi xuống, phục vụ viên liền cầm menu tiến đến, cười hỏi:
- Ba vị muốn dùng gì?
Phương Viêm nhận lấy menu, bắt đầu gọi món:
- Mang lên một phần đậu hoa ngư (1), một thịt kho tày, một trứng tráng rau hẹ, một…
(1) Là món ăn Tứ Xuyên được làm từ cá trắm cỏ, đậu phụ, đậu tương, ớt đỏ, tỏi và hành lá.
Răng rắc…
Một âm thanh giòn tan truyền đến, bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng như chết.
Phục vụ viên trừng to mắt nhìn Phương Hảo Hán, vẻ mặt tràn đầy khó tin:
- Hắn… Hắn cắt nát ly.
- Tiểu sư thúc, Hảo Hán lại ăn ly rồi. - Phương Anh Hùng trách cứ.
Phương Viêm nhìn Phương Hảo Hán, bất đắc dĩ nói:
- Hảo Hán, đồ ăn sẽ nhanh đem lên thôi, anh nhịn một chút được không?
- Tiểu sư thúc, tôi đói. - Phương Hảo Hán vô cùng tủi thân nói.
Phương Viêm khoát tay áo, nói:
- Chỉ cho phép ăn cái này. Coi như cho anh lót bụng trước, lát nữa ăn cơm ngon.
- Cảm ơn Tiểu sư thúc. - Phương Hảo Hán cao hứng nói.
Sau đó hắn ngậm khối thủy tinh vỡ kia, bắt đâu nhai “rào rạo”.
- Một cái bánh nướng… Em ơi, một cái bánh nướng, mau ghi đi. - Phương Viêm thúc giục.
- Tôi… Tôi… - Bàn tay cầm bút của cô bé kia run run.
Coi ly thủy tinh là đồ ăn lót dọ, bọn họ là ai vậy trời?
Bọn họ sẽ không cắn người chứ?
Phục vụ viên cảm giác mình rất nguy hiểm, trong lòng vô cùng sợ hãi.
- Để tôi ghi cho. - Phương Viêm nói.
Hắn tiếp nhận bút cùng phiếu đặt món trong tay nữ phục vụ, ghi thêm món bánh nướng cùng một số món khác, sau đó mới trả lại thực đơn cho nữ phục vụ:
- Cho chúng tôi một thố mì lớn, đừng lấy cơm với rượu. Đi nhanh một chút.
Hắn chỉ chỉ Phương Hảo Hán, nói:
- Nếu như các người mang thức ăn lên chậm… có thể anh ta sẽ ăn sạch chén dĩa trên bàn đấy…
Cả người nữ phục vụ run lên, nhìn Phương Hảo Hán mang vẻ mặt say mê, hạnh phúc ăn thủy tinh như nhìn quái vật, mở cửa phòng, bỏ chạy.
Phương Viêm nhìn Phương Hảo Hán, dặn dò:
- Hảo Hán, sau này không được ăn thủy tinh ở nơi công cộng nữa, ảnh hưởng không tốt lắm…
- Vậy trong nhà cậu có thể ăn không? - Phương Hảo Hán hỏi.
- Trong nhà tôi? - Phương Viêm cảnh giác nhìn chằm chằm vào Anh Hùng Hảo Hán. - Hai người định khi nào trở về?
Phương Anh Hùng liếc Phương Hảo Hán, bày ra khuôn mặt tươi cười, nói:
- Tiểu sư thúc, chúng tôi không quay về nữa.
- Không quay về thì ở đâu?
- Cậu ở chỗ nào, chúng tôi liền ở đó. - Phương Anh Hùng nói. Nhìn thấy sắc mặt Phương Viêm thay đổi, hắn vội giải thích. - Chúng tôi không ngủ giường, ngả ra đất hoặc ngủ ngoài sân cũng được, chỉ cần cho chúng tôi một chỗ đặt chân là được rồi.
- Là ai bảo hai người đến tìm tôi? - Phương Viêm hỏi.
- Sư phụ. - Phương Anh Hùng nói.
- Lão tửu quỷ?
Sư phụ của Anh Hùng Hảo Hán chính là đồ đệ kiêm con nuôi của ông nội Phương Viêm - Phương Hổ Uy. Phương Hổ Uy chỉ có một đứa con trai là Phương Ý, Phương Ý cũng chỉ có một đứa con trai là Phương Viêm. Phương gia thuộc về nhất mạch đơn truyền.
Phương Hổ Uy là võ lâm đại hào, một tay Phương thị Thái Cực xuất thần nhập hóa, người giang hồ xưng “Vô Ảnh Thủ”.
Sở dĩ có ngoại hiệu này là vì lúc thi đấu, Phương Hổ Uy rất ít khi ra tay. Dù cho có ra tay cũng hiếm người thấy hắn xuất thủ như thế nào.
Đánh người không cần tay, dùng tay coi như mất mặt… Chính là nói đến Phương Hổ Uy - cao nhân đạt đến loại công phu đăng phong tạo cực này.
Bởi vì năng lực Phương Viêm không đủ, cho nên đến bây giờ hắn vẫn còn làm chuyện “mất mặt”.
Phương Hổ Uy luyện võ, cũng giỏi võ, đem một bụng nhiệt huyết đặt lên người con trai Phương Ý, không ngờ là Phương Ý chỉ thích đọc sách, vẽ tranh, nghiên cứu học thuật, đối với Thái Cực chi đạo chẳng chút hứng thú. Phương Hổ Uy đánh cũng đánh, ép cũng ép, thế như sâu trong nội tâm Phương Ý vẫn luôn bài xích, học qua loa vài quyền coi như đối phó, căn bản là không vào được pháp nhãn của Phương Hổ Uy.
Phương Hổ Uy vô cùng thất vọng với con trai mình, bèn lựa chọn giữa đám đồ đệ một người có cực kỳ có thiên phú nhận làm con nuôi, muốn hắn thay thế Phương Ý kế thừa Thái Cực y bát của Phương thị. Người được chọn là Mạc Khinh Địch.
Đến khi Phương Viêm ra đời, Phương Hổ Uy lại ký thác hi vọng trên người hắn, dốc lòng bồi dưỡng, tự mình chỉ dạy, muốn hắn mau chóng thành tài.
Dựa theo bối phận đến nói, Mạc Khinh Địch hẳn là chú của Phương Viêm. Nhưng Phương Viêm học nghệ, sư phụ lại là ông nội Phương Hổ Uy, cho nên hắn cùng Mạc Khinh Địch xem như quan hệ sư huynh đệ. Đây cũng là lý do Anh Hùng Hảo Hán gọi hắn là tiểu sư thúc Phương Viêm.
Gia môn… Gia môn, tức có gia, lại có môn, cho nên xưng hô mới hơi loạn như vậy.
Mạc Khinh Địch là thiên tài luyện công khó gặp, so với sư phụ Phương Hổ Uy, hắn cảm nhận được Thái Cực chi cảnh còn sớm hơn 6 năm. Đương nhiên, kỷ lục của hắn lại bị Phương Viêm đánh vỡ. Năm hai mươi hai tuổi, Phương Viêm đã có thể cảm nhận được Thái Cực chi cảnh, được người Phương gia xem là “Yêu nghiệt”.
Chỉ có điều Mạc Khinh Địch vận mệnh bất hạnh, trải qua một lần đả kích cực lớn trong đời, từ đó về sau yêu rượu như mạng, được người xưng là Lão tửu quỷ.
Anh Hùng Hảo Hán là hai đệ tử mà sư huynh Mạc Khinh Địch của Phương Viêm mang từ bên ngoài về. Lúc trước, tên bọn họ cũng không phải như vậy, là do trong lúc nói chuyện phiếm, Phương Viêm từng hỏi bọn họ có lý tưởng gì, khi đó Phương Anh Hùng còn chưa gọi là Phương Anh Hùng đã nói rằng muốn học thành công phu, làm một anh hùng hảo hán trừ bạo an dân, bênh vực kẻ yếu. Phương Hảo Hán vẫn chưa là Phương Hảo Hán vừa đi theo gặm thủy tinh vừa gật đầu.
Vì vậy, Phương Viêm lấy cho Phương Anh Hùng béo ú cái tên là Phương Anh Hùng, còn Phương Hảo Hán cao gầy lúc đó cũng chỉ thể xưng là Phương Hảo Hán.
Nghe Phương Viêm gọi sư phụ của mình là Lão tửu quỷ, sắc mặt Phương Anh Hùng ảm đạm, Phương Hảo Hán đang nhai thủy tinh cũng không còn cảm thấy ngon lành gì nữa…
Cơ mà… Nó vốn cũng chẳng ngon lành gì!?
Phương Anh Hùng nhìn Phương Viêm nói:
- Sư phụ nói đã không còn gì dạy chúng tôi nữa, bảo chúng tôi đi theo cậu tung hoành thiên hạ.
- Sư phụ nói cậu đi đâu thì chúng tôi theo đó. Để chúng tôi theo bảo hộ cậu. - Phương Hảo Hán nuốt thủy tinh vào bụng, lên tiếng nói.
- Nhưng tôi chỉ là một giáo viên văn, tôi có thể đi đâu được? Tôi cần gì hai người bảo hộ? - Phương Viêm tức giận nói.
Nhìn thấy Phương Viêm nổi giận, Anh Hùng Hảo Hán lập tức cúi đầu im lặng.
Phương Viêm khẽ thở dài, nói:
- Sư phụ các anh làm sao biết tôi ở Hoa Thành?
- Mọi người đều biết. - Phương Hảo Hán ngẩng đầu nói.
- … Anh nói gì? - Sắc mặt Phương Viêm trở nên trắng bệch.
Phương Anh Hùng biết rõ Phương Hảo Hán không giỏ nói chuyện, vội giải thích:
- Sư phụ nói cậu không có chỗ nào khác để đi. Chỉ có đến Hoa Thành mới là an toàn nhất. Cho nên bảo chúng tôi đến Hoa Thành tìm cậu.
- … Cha mẹ tôi biết tôi ở Hoa Thành? - Phương Viêm hỏi.
- Nên biết… - Nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của Phương Viêm, Phương Anh Hùng vội đổi giọng. - Cũng có thể không biết.
- Rốt cuộc là biết hay không? - Phương Viêm đập bàn một cái.
- Biết rõ.
- Còn có ai biết nữa?
- Người Phương gia biết rõ, người Diệp gia cũng biết rõ, những người khác… Nên biết cũng biết. - Phương Anh Hùng thẳng thắn nói.
- …
Phương Viêm khóc không ra nước mắt.
Tôi đã điệu thấp như vậy, không ngờ là vẫn bị người khác chú ý.
- Diệp Ôn Nhu có biết không? - Phương Viêm hỏi.
Đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất. Trước trận đấu một khắc, hắn bỏ nhà chạy trốn, chỉ sợ giận nhất chính là Diệp Ôn Nhu. Người phụ nữ kia nếu biết, mọi chuyện không còn là chuyện đùa nữa đâu.
Nhưng người Phương gia biết, người Diệp gia cũng biết, Diệp Ôn Nhu sao có thể không biết?
Trong lòng hắn chỉ ôm một chút may mắn. Đúng vậy, chỉ một chút.
Phương Anh Hùng khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
- Đây là ý gì? - Phương Viêm hỏi. - Rốt cuộc là biết hay không biết?
- Lúc chúng tôi ra cửa, Diệp tiểu thư đang uống rượu cùng sư phụ… Diệp tiểu thư bảo chúng tôi chuyển cho cậu một câu.
- …
Cơ mặt Phương Viêm co giật, cảm giác tim cũng muốn vỡ ra.
- Cô ta nói gì? - Phương Viêm cay đắng hỏi. Hắn cảm thấy mình quả là số khổ. Rốt cuộc là hắn đã mạo phạm đến vị thần nào chứ hả?
- Diệp tiểu thư nói cô ấy sẽ giả vờ như không biết cậu đang ở Hoa thành.
Phương Viêm thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Vậy thì chứng minh là cô ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa…
- Diệp tiểu thư còn nói…
- …
Phương Viêm thật muốn đánh chết tên Phương Anh Hùng này. Nói hết một lần thì hắn chết à?
Bởi vì Phương Anh Hùng ngoặt một cái, cho nên tim Phương Viêm lại lần nữa treo cao:
- Nhất định phải kiên trì rửa mặt mỗi ngày, cô ấy sợ làm bẩn tay mình. - Phương Anh Hùng nói.
- …
Phương Viêm cảm thấy nhân sinh của mình là một tấm màn đen tối. Ngày… Trôi qua không dễ dàng gì.
- Tiểu sư thúc, Tiểu sư thúc… Cậu đừng đi nha, tôi là Phương Anh Hùng, cậu nhìn kỹ đi, tôi là Phương Anh Hùng…
- …
Phương Viêm thầm phiền muộn.
Vì nhìn rõ anh là Phương Anh Hùng cho nên tôi mới chạy đấy?
Người Phương gia đã tìm tới cửa, chuyện này khiến Phương Viêm có loại xúc động lập tức thu dọn hành lý, mua vé tàu tiếp tục chạy trốn.
Người Phương gia có thể tìm đến, chẳng lẽ người Diệp gia người không thể tìm đến?
Hiện tại là Anh Hùng Hảo Hán, ai có thể đảm bảo tiếp theo không phải là Bạo Lực Ôn Nhu?
Người đàn ông cao gầy bước vài bước liền chắn trước mặt Phương Viêm, tựa như đứa bé nói:
- Đói bụng thì ăn cơm.
- Tôi không có tiền.
- …
Ngốc Tử cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, hắn nhìn nhìn ba người đang giằng co, lớn tiếng hô:
- Phương Viêm, thoạt nhìn bọn họ thật sự có quen biết thầy. Là cháu lớn của thầy à, không sai được.
- Cái này không phải nói nhảm à? - Phương Viêm phiền muộn nghĩ.
Hắn cũng biết, nếu Anh Hùng Hảo Hán đã tìm tới cửa, hắn muốn trốn là không thể nào. Nơi này là cổng trường, gây ồn ảo ở đây cũng không phải là biện pháp tốt.
Phương Viêm dừng bước nhìn Anh Hùng cùng Hảo Hán nói:
- Đi ăn cơm.
- Cảm ơn Tiểu sư thúc. - Phương Anh Hùng béo ú cao hứng nói. - Hảo Hán đói bụng lắm rồi.
Phương Viêm mang theo Anh Hùng Hảo Hán đi đến quán cơm Tương gia trước cổng trường, để tiện nói chuyện, hắn đã đặc biệt yêu cầu bà chủ một phòng bao nhỏ.
Ba người vừa mới ngồi xuống, phục vụ viên liền cầm menu tiến đến, cười hỏi:
- Ba vị muốn dùng gì?
Phương Viêm nhận lấy menu, bắt đầu gọi món:
- Mang lên một phần đậu hoa ngư (1), một thịt kho tày, một trứng tráng rau hẹ, một…
(1) Là món ăn Tứ Xuyên được làm từ cá trắm cỏ, đậu phụ, đậu tương, ớt đỏ, tỏi và hành lá.
Răng rắc…
Một âm thanh giòn tan truyền đến, bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng như chết.
Phục vụ viên trừng to mắt nhìn Phương Hảo Hán, vẻ mặt tràn đầy khó tin:
- Hắn… Hắn cắt nát ly.
- Tiểu sư thúc, Hảo Hán lại ăn ly rồi. - Phương Anh Hùng trách cứ.
Phương Viêm nhìn Phương Hảo Hán, bất đắc dĩ nói:
- Hảo Hán, đồ ăn sẽ nhanh đem lên thôi, anh nhịn một chút được không?
- Tiểu sư thúc, tôi đói. - Phương Hảo Hán vô cùng tủi thân nói.
Phương Viêm khoát tay áo, nói:
- Chỉ cho phép ăn cái này. Coi như cho anh lót bụng trước, lát nữa ăn cơm ngon.
- Cảm ơn Tiểu sư thúc. - Phương Hảo Hán cao hứng nói.
Sau đó hắn ngậm khối thủy tinh vỡ kia, bắt đâu nhai “rào rạo”.
- Một cái bánh nướng… Em ơi, một cái bánh nướng, mau ghi đi. - Phương Viêm thúc giục.
- Tôi… Tôi… - Bàn tay cầm bút của cô bé kia run run.
Coi ly thủy tinh là đồ ăn lót dọ, bọn họ là ai vậy trời?
Bọn họ sẽ không cắn người chứ?
Phục vụ viên cảm giác mình rất nguy hiểm, trong lòng vô cùng sợ hãi.
- Để tôi ghi cho. - Phương Viêm nói.
Hắn tiếp nhận bút cùng phiếu đặt món trong tay nữ phục vụ, ghi thêm món bánh nướng cùng một số món khác, sau đó mới trả lại thực đơn cho nữ phục vụ:
- Cho chúng tôi một thố mì lớn, đừng lấy cơm với rượu. Đi nhanh một chút.
Hắn chỉ chỉ Phương Hảo Hán, nói:
- Nếu như các người mang thức ăn lên chậm… có thể anh ta sẽ ăn sạch chén dĩa trên bàn đấy…
Cả người nữ phục vụ run lên, nhìn Phương Hảo Hán mang vẻ mặt say mê, hạnh phúc ăn thủy tinh như nhìn quái vật, mở cửa phòng, bỏ chạy.
Phương Viêm nhìn Phương Hảo Hán, dặn dò:
- Hảo Hán, sau này không được ăn thủy tinh ở nơi công cộng nữa, ảnh hưởng không tốt lắm…
- Vậy trong nhà cậu có thể ăn không? - Phương Hảo Hán hỏi.
- Trong nhà tôi? - Phương Viêm cảnh giác nhìn chằm chằm vào Anh Hùng Hảo Hán. - Hai người định khi nào trở về?
Phương Anh Hùng liếc Phương Hảo Hán, bày ra khuôn mặt tươi cười, nói:
- Tiểu sư thúc, chúng tôi không quay về nữa.
- Không quay về thì ở đâu?
- Cậu ở chỗ nào, chúng tôi liền ở đó. - Phương Anh Hùng nói. Nhìn thấy sắc mặt Phương Viêm thay đổi, hắn vội giải thích. - Chúng tôi không ngủ giường, ngả ra đất hoặc ngủ ngoài sân cũng được, chỉ cần cho chúng tôi một chỗ đặt chân là được rồi.
- Là ai bảo hai người đến tìm tôi? - Phương Viêm hỏi.
- Sư phụ. - Phương Anh Hùng nói.
- Lão tửu quỷ?
Sư phụ của Anh Hùng Hảo Hán chính là đồ đệ kiêm con nuôi của ông nội Phương Viêm - Phương Hổ Uy. Phương Hổ Uy chỉ có một đứa con trai là Phương Ý, Phương Ý cũng chỉ có một đứa con trai là Phương Viêm. Phương gia thuộc về nhất mạch đơn truyền.
Phương Hổ Uy là võ lâm đại hào, một tay Phương thị Thái Cực xuất thần nhập hóa, người giang hồ xưng “Vô Ảnh Thủ”.
Sở dĩ có ngoại hiệu này là vì lúc thi đấu, Phương Hổ Uy rất ít khi ra tay. Dù cho có ra tay cũng hiếm người thấy hắn xuất thủ như thế nào.
Đánh người không cần tay, dùng tay coi như mất mặt… Chính là nói đến Phương Hổ Uy - cao nhân đạt đến loại công phu đăng phong tạo cực này.
Bởi vì năng lực Phương Viêm không đủ, cho nên đến bây giờ hắn vẫn còn làm chuyện “mất mặt”.
Phương Hổ Uy luyện võ, cũng giỏi võ, đem một bụng nhiệt huyết đặt lên người con trai Phương Ý, không ngờ là Phương Ý chỉ thích đọc sách, vẽ tranh, nghiên cứu học thuật, đối với Thái Cực chi đạo chẳng chút hứng thú. Phương Hổ Uy đánh cũng đánh, ép cũng ép, thế như sâu trong nội tâm Phương Ý vẫn luôn bài xích, học qua loa vài quyền coi như đối phó, căn bản là không vào được pháp nhãn của Phương Hổ Uy.
Phương Hổ Uy vô cùng thất vọng với con trai mình, bèn lựa chọn giữa đám đồ đệ một người có cực kỳ có thiên phú nhận làm con nuôi, muốn hắn thay thế Phương Ý kế thừa Thái Cực y bát của Phương thị. Người được chọn là Mạc Khinh Địch.
Đến khi Phương Viêm ra đời, Phương Hổ Uy lại ký thác hi vọng trên người hắn, dốc lòng bồi dưỡng, tự mình chỉ dạy, muốn hắn mau chóng thành tài.
Dựa theo bối phận đến nói, Mạc Khinh Địch hẳn là chú của Phương Viêm. Nhưng Phương Viêm học nghệ, sư phụ lại là ông nội Phương Hổ Uy, cho nên hắn cùng Mạc Khinh Địch xem như quan hệ sư huynh đệ. Đây cũng là lý do Anh Hùng Hảo Hán gọi hắn là tiểu sư thúc Phương Viêm.
Gia môn… Gia môn, tức có gia, lại có môn, cho nên xưng hô mới hơi loạn như vậy.
Mạc Khinh Địch là thiên tài luyện công khó gặp, so với sư phụ Phương Hổ Uy, hắn cảm nhận được Thái Cực chi cảnh còn sớm hơn 6 năm. Đương nhiên, kỷ lục của hắn lại bị Phương Viêm đánh vỡ. Năm hai mươi hai tuổi, Phương Viêm đã có thể cảm nhận được Thái Cực chi cảnh, được người Phương gia xem là “Yêu nghiệt”.
Chỉ có điều Mạc Khinh Địch vận mệnh bất hạnh, trải qua một lần đả kích cực lớn trong đời, từ đó về sau yêu rượu như mạng, được người xưng là Lão tửu quỷ.
Anh Hùng Hảo Hán là hai đệ tử mà sư huynh Mạc Khinh Địch của Phương Viêm mang từ bên ngoài về. Lúc trước, tên bọn họ cũng không phải như vậy, là do trong lúc nói chuyện phiếm, Phương Viêm từng hỏi bọn họ có lý tưởng gì, khi đó Phương Anh Hùng còn chưa gọi là Phương Anh Hùng đã nói rằng muốn học thành công phu, làm một anh hùng hảo hán trừ bạo an dân, bênh vực kẻ yếu. Phương Hảo Hán vẫn chưa là Phương Hảo Hán vừa đi theo gặm thủy tinh vừa gật đầu.
Vì vậy, Phương Viêm lấy cho Phương Anh Hùng béo ú cái tên là Phương Anh Hùng, còn Phương Hảo Hán cao gầy lúc đó cũng chỉ thể xưng là Phương Hảo Hán.
Nghe Phương Viêm gọi sư phụ của mình là Lão tửu quỷ, sắc mặt Phương Anh Hùng ảm đạm, Phương Hảo Hán đang nhai thủy tinh cũng không còn cảm thấy ngon lành gì nữa…
Cơ mà… Nó vốn cũng chẳng ngon lành gì!?
Phương Anh Hùng nhìn Phương Viêm nói:
- Sư phụ nói đã không còn gì dạy chúng tôi nữa, bảo chúng tôi đi theo cậu tung hoành thiên hạ.
- Sư phụ nói cậu đi đâu thì chúng tôi theo đó. Để chúng tôi theo bảo hộ cậu. - Phương Hảo Hán nuốt thủy tinh vào bụng, lên tiếng nói.
- Nhưng tôi chỉ là một giáo viên văn, tôi có thể đi đâu được? Tôi cần gì hai người bảo hộ? - Phương Viêm tức giận nói.
Nhìn thấy Phương Viêm nổi giận, Anh Hùng Hảo Hán lập tức cúi đầu im lặng.
Phương Viêm khẽ thở dài, nói:
- Sư phụ các anh làm sao biết tôi ở Hoa Thành?
- Mọi người đều biết. - Phương Hảo Hán ngẩng đầu nói.
- … Anh nói gì? - Sắc mặt Phương Viêm trở nên trắng bệch.
Phương Anh Hùng biết rõ Phương Hảo Hán không giỏ nói chuyện, vội giải thích:
- Sư phụ nói cậu không có chỗ nào khác để đi. Chỉ có đến Hoa Thành mới là an toàn nhất. Cho nên bảo chúng tôi đến Hoa Thành tìm cậu.
- … Cha mẹ tôi biết tôi ở Hoa Thành? - Phương Viêm hỏi.
- Nên biết… - Nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của Phương Viêm, Phương Anh Hùng vội đổi giọng. - Cũng có thể không biết.
- Rốt cuộc là biết hay không? - Phương Viêm đập bàn một cái.
- Biết rõ.
- Còn có ai biết nữa?
- Người Phương gia biết rõ, người Diệp gia cũng biết rõ, những người khác… Nên biết cũng biết. - Phương Anh Hùng thẳng thắn nói.
- …
Phương Viêm khóc không ra nước mắt.
Tôi đã điệu thấp như vậy, không ngờ là vẫn bị người khác chú ý.
- Diệp Ôn Nhu có biết không? - Phương Viêm hỏi.
Đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất. Trước trận đấu một khắc, hắn bỏ nhà chạy trốn, chỉ sợ giận nhất chính là Diệp Ôn Nhu. Người phụ nữ kia nếu biết, mọi chuyện không còn là chuyện đùa nữa đâu.
Nhưng người Phương gia biết, người Diệp gia cũng biết, Diệp Ôn Nhu sao có thể không biết?
Trong lòng hắn chỉ ôm một chút may mắn. Đúng vậy, chỉ một chút.
Phương Anh Hùng khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
- Đây là ý gì? - Phương Viêm hỏi. - Rốt cuộc là biết hay không biết?
- Lúc chúng tôi ra cửa, Diệp tiểu thư đang uống rượu cùng sư phụ… Diệp tiểu thư bảo chúng tôi chuyển cho cậu một câu.
- …
Cơ mặt Phương Viêm co giật, cảm giác tim cũng muốn vỡ ra.
- Cô ta nói gì? - Phương Viêm cay đắng hỏi. Hắn cảm thấy mình quả là số khổ. Rốt cuộc là hắn đã mạo phạm đến vị thần nào chứ hả?
- Diệp tiểu thư nói cô ấy sẽ giả vờ như không biết cậu đang ở Hoa thành.
Phương Viêm thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Vậy thì chứng minh là cô ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa…
- Diệp tiểu thư còn nói…
- …
Phương Viêm thật muốn đánh chết tên Phương Anh Hùng này. Nói hết một lần thì hắn chết à?
Bởi vì Phương Anh Hùng ngoặt một cái, cho nên tim Phương Viêm lại lần nữa treo cao:
- Nhất định phải kiên trì rửa mặt mỗi ngày, cô ấy sợ làm bẩn tay mình. - Phương Anh Hùng nói.
- …
Phương Viêm cảm thấy nhân sinh của mình là một tấm màn đen tối. Ngày… Trôi qua không dễ dàng gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook