Chung Cực Giáo Sư
-
Chương 28: Là tôi bảo các anh phải xin lỗi!
Khoảng cách xa nhất trong cuộc sống chính là Phương Viêm ngồi ở đầu này ghế, các học sinh nam ngồi ở đầu kia ghế.
Không còn ai dám đến khiêu khích Phương Viêm nữa, bọn họ đều lẩn ra rất xa.
Các nam sinh xem như đã thấy rõ bản chất nham hiểm của tên này rồi, miệng nói bản thân không được không ổn, nhưng cứ lần lượt chứng minh mấy người bọn họ đều chỉ đang phô trương mà thôi.
Đổ xúc xắc cũng thế mà vật tay cũng vậy.
Không ai ngốc đến mức đi đối thơ uống rượu với hắn cả. Kẻ địch sỉ nhục bọn họ thì cũng thôi đi, nhưng tự bọn họ không thể tiếp tục sỉ nhục bản thân mình được.
Sở hà hán giới, phân biệt rõ ràng.
Không ai uống rượu, không ai ca hát, thậm chí đến cả nói chuyện cũng không có ai.
Thọ tinh Viên Lâm thấy bầu không khí trên ghế có chút tẻ ngắt, liền đứng dậy nói:
- Mọi người không cần phải ngốc nghếch ngồi đó, chúng ta ra ngoài nhảy một chút nhé?
- Được đấy, được đấy.
Mọi người đều đồng ý. Bên ngoài khá náo nhiệt, bọn họ cũng cần một phương thức khác để thả lỏng thể xác và tinh thần của mình một chút. Ở trong này quá áp lực, hít thở cũng không được thoải mái.
Vì vậy, một đám người ùn ùn kéo nhau ra sàn nhảy ở bên ngoài.
Âm nhạc đinh tai nhức óc, nói chuyện rất khó nghe rõ. Cách thức giao tiếp của mọi người cũng chỉ là qua cử chỉ mà thôi.
Phương Viêm bị Tưởng Khâm kéo vào trong góc, các học sinh nam và nữ khác cũng tốp năm tốp ba hoặc hai người một đôi tản ra.
Phương Viêm không am hiểu về kiểu nhảy nhót này lắm, đứng thẳng ở một góc như một cái cột điện.
Tưởng Khâm sôi nổi hơn hẳn, cơ thể nhảy múa theo tiết tấu, bộ ngực nho nhỏ vẫn nhấp nhô lên xuống, bộ dạng thoạt nhìn rất có kinh nghiệm.
- Cùng nhau nhảy nào.
Tưởng Khâm ghé lên vai Phương Viêm, hét lớn vào tai hắn.
- Em chơi đi.
Phương Viêm nói.
- Anh về ghế ngồi.
Phương Viêm quay người định đi lại bị Tưởng Khâm kéo lại.
Hai bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay to lớn của Phương Viêm, ra sức kéo hắn đến sàn nhảy, để hắn cùng lắc lư theo tiết tấu của mình.
Phương Viêm lắc đầu, ra vẻ bản thân không biết.
Môi Tưởng Khâm mấp máy, Phương Viêm hiểu ra là: Tôi dạy anh.
Phương Viêm bất đắc dĩ, chỉ đành chấp nhận sự sắp xếp của Tưởng Khâm.
Ở những nơi kiểu như này có một ưu điểm, đó chính là chỉ cần bạn chuyển động một cách tùy ý thì sẽ được người khác cho rằng đó là nhảy rồi.
Nhận rõ ra điểm này, Phương Viêm liền trở lên rất có thiên phú.
Đúng vào lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng cãi vã.
Những người đứng xem tự nhiên xếp thành một vòng tròn, quây hai đám người xảy ra xung đột trong đó.
Phương Viêm và Tưởng Khâm vốn cũng muốn đi xem náo nhiệt, kết quả bọn họ phát hiện ra một bên xảy ra xung đột lại chính là người quen của bọn họ.
- Là đám Viên Lâm.
Tưởng Khâm nói, kéo tay Phương Viêm chen vào trong đám người.
Sàn nhảy có người gây sự, dj cũng tắt nhạc đi.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Tưởng Khâm đứng ở bên cạnh Viên Lâm, hỏi.
Viên Lâm chỉ tay vào một tên đầu trọc phía đối diện, thở hổn hển nói:
- Ông ta sờ suạng mông tớ.
- Cô em à, nói gì thì cũng phải có chứng cứ. Anh sờ suạng mông cô em lúc nào chứ? Không có chứng cứ, anh có thể sẽ kiện em tội vu khống đấy.
Người đàn ông trọc đầu cười ha ha nói.
- Hay nói cách khác, cô em thấy anh đây tướng mạo anh tuấn, trong lòng chờ mong anh đây sờ mông cô em hả?
Người đàn ông đầu trọc mặc cái áo T-shirt màu mè, trên mu bàn tay săm đầy hình săm. Bên cạnh hắn còn có vài tên đàn ông vạm vỡ đứng đó, vừa nhìn liền biết đám người này là đám hỗn hợp trong con đường hắc đạo.
Nghe lời của tên đàn ông đầu trọc nói, mấy tên đàn em đứng ở bên cạnh hắn đều bật cười ha ha.
- Khó trách mới sáng sớm nay em ngủ dậy con chim khách đã hót trên đầu rồi, hóa ra là Lang Ca có việc mừng…
- Cô em này thật sự là ngon đấy, vừa nhìn cái liền biết đúng gu của Lang Ca.
- Không, nên nói là kiểu đàn ông dũng mãnh cường tráng như Lang ca đây là gu của cô em ấy chứ…
- -----
- Các ngươi… đồ lưu manh.
Khóe mắt Viên Lâm đỏ lên, chỉ vào tên đàn ông trọc đầu mà mắng.
Tên đàn ông trọc đầu cười to, quay đầu lại nói với mấy đàn em của hắn:
- Các chú nghe xem, anh có nói sai gì không nào? Em gái này có ý với anh, đến cả nghề nghiệp của anh cũng điều tra rõ được kìa…
- Đúng, bọn anh đây là lưu manh đấy.
- Đàn ông không lưu manh, đàn bà không điên cuồng. Anh là lưu manh, anh tự hào vì điều đó.
- ------
- Các ngươi thật là quá đáng.
Nông Bạc chỉ vào đám người Lang ca, quát lên.
- Ức hiếp một cô gái thì có gì là anh hùng hảo hán cơ chứ?
- Đúng đấy. Mau xin lỗi bọn tôi đi…
- Báo cảnh sát đi, chúng mình gọi điện báo cảnh sát đi…
- -----
Viên Lâm xinh đẹp, là một trong những nữ thần ở trong lòng cánh nam sinh, có nhân khí cực cao trong hai mươi sáu nữ sinh. Bây giờ lại bị người khác ức hiếp trên sàn nhảy, đám con trai đương nhiên sẽ đứng ra bảo vệ nữ thần rồi.
- Xin lỗi? Đấy là cái quái gì thế?
- Có bản lĩnh thì báo cảnh sát đi. Anh đây lại muốn xem xem mấy đứa là học sinh trường nào, trường học lại mặc kệ cho học sinh của mình đến những chỗ như thế này chơi bời…
- Ức hiếp nữ sinh quả thực chẳng phải anh hùng hảo hán, bọn tao sẽ dọn sạch cả đám du côn nhỏ xíu chúng mày…
- ----
- Muốn đánh nhau à?
Đám nam sinh máu nóng nổi lên, lần lượt muốn xông về phía trước.
Rắc rắc…
Giữa sàn vang lên tiếng chai thủy tinh vỡ.
Chỉ thấy một tên côn đồ tóc vàng cầm một chai bia trong tay, hai chai va vào nhau, sau đó quơ quơ miệng chai sắc nhọn, nói:
- Đến đây, ông đây cho chúng mày phải đổ máu…
Các nam sinh đồng thời lùi về phía sau.
Bọn họ có nhiệt huyết, bọn họ lại càng sợ đổ máu.
Những em học sinh cấp hai với tư tưởng non nớt và kinh nghiệm xã hội dường như là con số 0 kia nào phải là đối thủ của đám côn đồ ngày ngày lau máu trên lưỡi dao ở trước mặt cơ chứ.
- Sao? Sợ rồi à?
Lang Ca đắc ý cười lớn.
- Mấy thằng nhãi ranh các cậu cũng không chịu ra ngoài nghe ngóng một chút, biết anh đây là ai không? Thế mà cũng dám khiêu chiến anh đây à?
- …
Các nam sinh căm phẫn không nguôi, lại không dám đối chọi gay gắt với ông ta.
- Vừa rồi là ai bảo anh đây phải xin lỗi ấy nhỉ?
Lang Ca hỏi.
Không có ai trả lời.
- Là ai bảo anh đây phải xin lỗi hả?
Lang Ca đột nhiên lên giọng.
- Không thừa nhận cũng chẳng sao. Tất cả mấy đứa… qua đây, quỳ xuống trước mặt anh đây, quỳ thành một hàng vào. Mỗi một đứa hôn vào cái giày da của anh, nói với anh một câu Lang Ca, em xin lỗi, em sai rồi.
Đám học sinh nhìn nhau, vẻ mặt dữ tợn, con mắt ứ máu.
- Qua đây.
Tên tóc vàng cầm chai bia lên gào to.
- Điếc à? Lời của Lang Ca chúng mày không nghe thấy à?
- Bọn tao sẽ không làm như thế.
Nông Bạc cắn chặt răng nói. Tuy cậu ta sợ, nhưng biết nếu như làm như thế, chuyện này sẽ trở thành một sự sỉ nhục cả đời của bọn chúng. Bọn chúng vĩnh viễn không thể nào quẳng đi được cái tiếng xấu “người quỳ xuống hôn giày”.
- Đúng, chúng tôi tuyệt đối không xin lỗi.
- Có bản lĩnh thì ông… ông… ông đánh chết bọn tôi đi…
- -----
- Ai yo, có khí phách phết nhỉ.
Tên tóc vàng cầm chai bia và dao găm tiến về phía bọn chúng.
- Xem ra chúng mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ông đây cho chúng mày ít màu xem trước vậy.
A…
Nữ sinh hét lên đến chói tai, còn có người muốn chạy đi mất, nhưng xung quanh chật như nêm, bị người chặn kín, muốn chạy cũng chạy không thoát.
- Là tôi bảo mấy anh phải xin lỗi.
Phương Viêm tiến lên phía trước một bước, đứng chắn trước mặt tên tóc vàng, cất tiếng.
- Mày nói sao?
Tên tóc vàng hỏi.
- Tôi nói là… là tôi bảo các anh phải xin lỗi.
Phương Viêm nhắc lại lần nữa.
- Quấy rối nữ sinh vị thành niên là phạm tội, xin lỗi vẫn còn quá hời cho các anh đấy.
- Phương Viêm…
Tưởng Khâm ở phía sau khều khều áo của Phương Viêm, nhắc nhở hắn đừng kích động.
- Ây yo, có người đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân à. Bội phục, bội phục quá. Có điều, mày có biết mày làm như thế này kỳ thực là… tìm chỗ chết không hả.
Tên tóc vàng còn chưa nói hết câu “chết không hả” ra khỏi miệng thì đã cầm lấy miệng chai bia bị vỡ đâm về phía ngực của Phương Viêm.
Phương Viêm đưa tay ra.
Đưa tay hết sức nhẹ nhàng, lòng bàn tay vuông góc với kính, xem ra nhất định phải chết không thể nghi ngờ gì nữa.
- Phương Viêm…
Tưởng Khâm hét lên ngăn cản.
Phiu…
Dường như vạn vật trong thế gian đột nhiên ngừng lại.
Nhạc dừng, tốc độ chậm lại, ánh mắt ngưng thần, hít thở cũng chậm lại.
Miệng chai vẫn nằm trong tay của tên tóc vàng, nhưng một nửa đầu nhọn kia lại bị Phương Viêm dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Rắc…
Một tiếng giòn tan vang lên.
Hai ngón tay của Phương Viêm hơi dùng sức liền vặn gãy một miếng ở miệng chai thủy tinh, giống như bẻ một cái bánh mì vậy.
Rắc…
Lại bẻ thêm một đoạn nữa.
Rắc…
Lại miếng thứ ba.
Phương Viêm vỗ vỗ mu bàn tay của tên tóc vàng, nói:
- Mấy cái còn lại thì cũng để cho tôi xử đi.
Tên tóc vàng há hốc miệng, đồng tử giãn to, ngoan ngoãn vâng lời buông tay ra mặc kệ cho Phương Viêm cầm lấy hung khí trên tay mình.
Tưởng Khâm cũng choáng váng.
Đây thật sự là Phương Viêm mà cô quen sao? Là cao thủ Thái Cực không chen lên nổi xe buýt bị người phụ nữ trung niên giẫm vào chân ư? Là thầy giáo dạy Ngữ Văn ở trường trung học Chu Tước bị mẹ của cô ép kéo đến dạy kèm Ngữ Văn cho cô sao?
Nông Bạc và đám bạn của cậu ta cũng ngây ngốc hết rồi.
Người này… hắn là vệ sĩ Trung Nam Hải sao? Hắn là siêu nhân trốn trong dân gian sao? Tại sao hắn có thể lợi hại đến vậy?
Nước mắt trong mắt Viên Lâm ngừng chảy, ánh mắt nhìn Phương Viêm ngập tràn những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Người đàn ông này, đẹp trai quá đi!
Phương Viêm cầm lấy một miếng thủy tinh vỡ ở trong tay, nhìn về phía tên đàn ông đầu trọc, nói:
- Lang Ca phải không? Dù sao cũng phải có một cái danh xưng… là tôi bảo các anh phải xin lỗi đấy.
- Anh em cùng đường à?
Ánh mắt của Lang Ca cứ thế ngây ra nhìn chằm chằm vào Phương Viêm hỏi.
- Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ.
Phương Viêm cảm thấy mình bị sỉ nhục.
- Tôi là giáo viên, các anh là lưu manh, có thể là người chung một đường sao?
Giáo viên?
Tất cả mọi người ở trong phòng đều dồn ánh mắt lên người Phương Viêm. Người đàn ông này thật sự là giáo viên sao?
- Giáo viên quản lý.
Phương Viêm ngại ngùng giải thích với mọi người xung quanh:
- Tức là giáo viên quản lý luôn theo sát học sinh bảo vệ cho sự an toàn của học sinh… Bằng không mọi người cho rằng tại sao tôi lại đến quán bar chứ?
- Đếch quan tâm mày là ai, dựa vào thân thủ này của anh em đây… chuyện này hôm nay coi như xong rồi nhé.
Lang Ca nói.
- Anh em, đi.
Nói xong, xoay người rời đi.
Đối với Lang Ca mà nói, hôm nay thật sự là quá mất mặt rồi. Chỉ là muốn sờ mó một cô em thôi mà, không ngờ rằng lại đá phải tấm sắt.
Toàn bộ các em học sinh đều thở hắt ra một hơi. Cuối cùng chuyện này cũng giải quyết hoàn mỹ rồi.
- Đợi chút.
Phương Viêm lên tiếng.
- Chuyện này vẫn còn chưa xong đâu.
Lang Ca dừng bước, ánh mắt hung ác nhìn về phía Phương Viêm, nói:
- Mày có ý gì?
- Tất cả các anh… quay lại hết đây, quỳ xuống, quỳ hết thành một hàng, mỗi một người hôn lên giày da hoặc các giày khác của mấy em ấy, nói em xin lỗi đại ca, em sai rồi.
Phương Viêm nói.
- …
Không còn ai dám đến khiêu khích Phương Viêm nữa, bọn họ đều lẩn ra rất xa.
Các nam sinh xem như đã thấy rõ bản chất nham hiểm của tên này rồi, miệng nói bản thân không được không ổn, nhưng cứ lần lượt chứng minh mấy người bọn họ đều chỉ đang phô trương mà thôi.
Đổ xúc xắc cũng thế mà vật tay cũng vậy.
Không ai ngốc đến mức đi đối thơ uống rượu với hắn cả. Kẻ địch sỉ nhục bọn họ thì cũng thôi đi, nhưng tự bọn họ không thể tiếp tục sỉ nhục bản thân mình được.
Sở hà hán giới, phân biệt rõ ràng.
Không ai uống rượu, không ai ca hát, thậm chí đến cả nói chuyện cũng không có ai.
Thọ tinh Viên Lâm thấy bầu không khí trên ghế có chút tẻ ngắt, liền đứng dậy nói:
- Mọi người không cần phải ngốc nghếch ngồi đó, chúng ta ra ngoài nhảy một chút nhé?
- Được đấy, được đấy.
Mọi người đều đồng ý. Bên ngoài khá náo nhiệt, bọn họ cũng cần một phương thức khác để thả lỏng thể xác và tinh thần của mình một chút. Ở trong này quá áp lực, hít thở cũng không được thoải mái.
Vì vậy, một đám người ùn ùn kéo nhau ra sàn nhảy ở bên ngoài.
Âm nhạc đinh tai nhức óc, nói chuyện rất khó nghe rõ. Cách thức giao tiếp của mọi người cũng chỉ là qua cử chỉ mà thôi.
Phương Viêm bị Tưởng Khâm kéo vào trong góc, các học sinh nam và nữ khác cũng tốp năm tốp ba hoặc hai người một đôi tản ra.
Phương Viêm không am hiểu về kiểu nhảy nhót này lắm, đứng thẳng ở một góc như một cái cột điện.
Tưởng Khâm sôi nổi hơn hẳn, cơ thể nhảy múa theo tiết tấu, bộ ngực nho nhỏ vẫn nhấp nhô lên xuống, bộ dạng thoạt nhìn rất có kinh nghiệm.
- Cùng nhau nhảy nào.
Tưởng Khâm ghé lên vai Phương Viêm, hét lớn vào tai hắn.
- Em chơi đi.
Phương Viêm nói.
- Anh về ghế ngồi.
Phương Viêm quay người định đi lại bị Tưởng Khâm kéo lại.
Hai bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay to lớn của Phương Viêm, ra sức kéo hắn đến sàn nhảy, để hắn cùng lắc lư theo tiết tấu của mình.
Phương Viêm lắc đầu, ra vẻ bản thân không biết.
Môi Tưởng Khâm mấp máy, Phương Viêm hiểu ra là: Tôi dạy anh.
Phương Viêm bất đắc dĩ, chỉ đành chấp nhận sự sắp xếp của Tưởng Khâm.
Ở những nơi kiểu như này có một ưu điểm, đó chính là chỉ cần bạn chuyển động một cách tùy ý thì sẽ được người khác cho rằng đó là nhảy rồi.
Nhận rõ ra điểm này, Phương Viêm liền trở lên rất có thiên phú.
Đúng vào lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng cãi vã.
Những người đứng xem tự nhiên xếp thành một vòng tròn, quây hai đám người xảy ra xung đột trong đó.
Phương Viêm và Tưởng Khâm vốn cũng muốn đi xem náo nhiệt, kết quả bọn họ phát hiện ra một bên xảy ra xung đột lại chính là người quen của bọn họ.
- Là đám Viên Lâm.
Tưởng Khâm nói, kéo tay Phương Viêm chen vào trong đám người.
Sàn nhảy có người gây sự, dj cũng tắt nhạc đi.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Tưởng Khâm đứng ở bên cạnh Viên Lâm, hỏi.
Viên Lâm chỉ tay vào một tên đầu trọc phía đối diện, thở hổn hển nói:
- Ông ta sờ suạng mông tớ.
- Cô em à, nói gì thì cũng phải có chứng cứ. Anh sờ suạng mông cô em lúc nào chứ? Không có chứng cứ, anh có thể sẽ kiện em tội vu khống đấy.
Người đàn ông trọc đầu cười ha ha nói.
- Hay nói cách khác, cô em thấy anh đây tướng mạo anh tuấn, trong lòng chờ mong anh đây sờ mông cô em hả?
Người đàn ông đầu trọc mặc cái áo T-shirt màu mè, trên mu bàn tay săm đầy hình săm. Bên cạnh hắn còn có vài tên đàn ông vạm vỡ đứng đó, vừa nhìn liền biết đám người này là đám hỗn hợp trong con đường hắc đạo.
Nghe lời của tên đàn ông đầu trọc nói, mấy tên đàn em đứng ở bên cạnh hắn đều bật cười ha ha.
- Khó trách mới sáng sớm nay em ngủ dậy con chim khách đã hót trên đầu rồi, hóa ra là Lang Ca có việc mừng…
- Cô em này thật sự là ngon đấy, vừa nhìn cái liền biết đúng gu của Lang Ca.
- Không, nên nói là kiểu đàn ông dũng mãnh cường tráng như Lang ca đây là gu của cô em ấy chứ…
- -----
- Các ngươi… đồ lưu manh.
Khóe mắt Viên Lâm đỏ lên, chỉ vào tên đàn ông trọc đầu mà mắng.
Tên đàn ông trọc đầu cười to, quay đầu lại nói với mấy đàn em của hắn:
- Các chú nghe xem, anh có nói sai gì không nào? Em gái này có ý với anh, đến cả nghề nghiệp của anh cũng điều tra rõ được kìa…
- Đúng, bọn anh đây là lưu manh đấy.
- Đàn ông không lưu manh, đàn bà không điên cuồng. Anh là lưu manh, anh tự hào vì điều đó.
- ------
- Các ngươi thật là quá đáng.
Nông Bạc chỉ vào đám người Lang ca, quát lên.
- Ức hiếp một cô gái thì có gì là anh hùng hảo hán cơ chứ?
- Đúng đấy. Mau xin lỗi bọn tôi đi…
- Báo cảnh sát đi, chúng mình gọi điện báo cảnh sát đi…
- -----
Viên Lâm xinh đẹp, là một trong những nữ thần ở trong lòng cánh nam sinh, có nhân khí cực cao trong hai mươi sáu nữ sinh. Bây giờ lại bị người khác ức hiếp trên sàn nhảy, đám con trai đương nhiên sẽ đứng ra bảo vệ nữ thần rồi.
- Xin lỗi? Đấy là cái quái gì thế?
- Có bản lĩnh thì báo cảnh sát đi. Anh đây lại muốn xem xem mấy đứa là học sinh trường nào, trường học lại mặc kệ cho học sinh của mình đến những chỗ như thế này chơi bời…
- Ức hiếp nữ sinh quả thực chẳng phải anh hùng hảo hán, bọn tao sẽ dọn sạch cả đám du côn nhỏ xíu chúng mày…
- ----
- Muốn đánh nhau à?
Đám nam sinh máu nóng nổi lên, lần lượt muốn xông về phía trước.
Rắc rắc…
Giữa sàn vang lên tiếng chai thủy tinh vỡ.
Chỉ thấy một tên côn đồ tóc vàng cầm một chai bia trong tay, hai chai va vào nhau, sau đó quơ quơ miệng chai sắc nhọn, nói:
- Đến đây, ông đây cho chúng mày phải đổ máu…
Các nam sinh đồng thời lùi về phía sau.
Bọn họ có nhiệt huyết, bọn họ lại càng sợ đổ máu.
Những em học sinh cấp hai với tư tưởng non nớt và kinh nghiệm xã hội dường như là con số 0 kia nào phải là đối thủ của đám côn đồ ngày ngày lau máu trên lưỡi dao ở trước mặt cơ chứ.
- Sao? Sợ rồi à?
Lang Ca đắc ý cười lớn.
- Mấy thằng nhãi ranh các cậu cũng không chịu ra ngoài nghe ngóng một chút, biết anh đây là ai không? Thế mà cũng dám khiêu chiến anh đây à?
- …
Các nam sinh căm phẫn không nguôi, lại không dám đối chọi gay gắt với ông ta.
- Vừa rồi là ai bảo anh đây phải xin lỗi ấy nhỉ?
Lang Ca hỏi.
Không có ai trả lời.
- Là ai bảo anh đây phải xin lỗi hả?
Lang Ca đột nhiên lên giọng.
- Không thừa nhận cũng chẳng sao. Tất cả mấy đứa… qua đây, quỳ xuống trước mặt anh đây, quỳ thành một hàng vào. Mỗi một đứa hôn vào cái giày da của anh, nói với anh một câu Lang Ca, em xin lỗi, em sai rồi.
Đám học sinh nhìn nhau, vẻ mặt dữ tợn, con mắt ứ máu.
- Qua đây.
Tên tóc vàng cầm chai bia lên gào to.
- Điếc à? Lời của Lang Ca chúng mày không nghe thấy à?
- Bọn tao sẽ không làm như thế.
Nông Bạc cắn chặt răng nói. Tuy cậu ta sợ, nhưng biết nếu như làm như thế, chuyện này sẽ trở thành một sự sỉ nhục cả đời của bọn chúng. Bọn chúng vĩnh viễn không thể nào quẳng đi được cái tiếng xấu “người quỳ xuống hôn giày”.
- Đúng, chúng tôi tuyệt đối không xin lỗi.
- Có bản lĩnh thì ông… ông… ông đánh chết bọn tôi đi…
- -----
- Ai yo, có khí phách phết nhỉ.
Tên tóc vàng cầm chai bia và dao găm tiến về phía bọn chúng.
- Xem ra chúng mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ông đây cho chúng mày ít màu xem trước vậy.
A…
Nữ sinh hét lên đến chói tai, còn có người muốn chạy đi mất, nhưng xung quanh chật như nêm, bị người chặn kín, muốn chạy cũng chạy không thoát.
- Là tôi bảo mấy anh phải xin lỗi.
Phương Viêm tiến lên phía trước một bước, đứng chắn trước mặt tên tóc vàng, cất tiếng.
- Mày nói sao?
Tên tóc vàng hỏi.
- Tôi nói là… là tôi bảo các anh phải xin lỗi.
Phương Viêm nhắc lại lần nữa.
- Quấy rối nữ sinh vị thành niên là phạm tội, xin lỗi vẫn còn quá hời cho các anh đấy.
- Phương Viêm…
Tưởng Khâm ở phía sau khều khều áo của Phương Viêm, nhắc nhở hắn đừng kích động.
- Ây yo, có người đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân à. Bội phục, bội phục quá. Có điều, mày có biết mày làm như thế này kỳ thực là… tìm chỗ chết không hả.
Tên tóc vàng còn chưa nói hết câu “chết không hả” ra khỏi miệng thì đã cầm lấy miệng chai bia bị vỡ đâm về phía ngực của Phương Viêm.
Phương Viêm đưa tay ra.
Đưa tay hết sức nhẹ nhàng, lòng bàn tay vuông góc với kính, xem ra nhất định phải chết không thể nghi ngờ gì nữa.
- Phương Viêm…
Tưởng Khâm hét lên ngăn cản.
Phiu…
Dường như vạn vật trong thế gian đột nhiên ngừng lại.
Nhạc dừng, tốc độ chậm lại, ánh mắt ngưng thần, hít thở cũng chậm lại.
Miệng chai vẫn nằm trong tay của tên tóc vàng, nhưng một nửa đầu nhọn kia lại bị Phương Viêm dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Rắc…
Một tiếng giòn tan vang lên.
Hai ngón tay của Phương Viêm hơi dùng sức liền vặn gãy một miếng ở miệng chai thủy tinh, giống như bẻ một cái bánh mì vậy.
Rắc…
Lại bẻ thêm một đoạn nữa.
Rắc…
Lại miếng thứ ba.
Phương Viêm vỗ vỗ mu bàn tay của tên tóc vàng, nói:
- Mấy cái còn lại thì cũng để cho tôi xử đi.
Tên tóc vàng há hốc miệng, đồng tử giãn to, ngoan ngoãn vâng lời buông tay ra mặc kệ cho Phương Viêm cầm lấy hung khí trên tay mình.
Tưởng Khâm cũng choáng váng.
Đây thật sự là Phương Viêm mà cô quen sao? Là cao thủ Thái Cực không chen lên nổi xe buýt bị người phụ nữ trung niên giẫm vào chân ư? Là thầy giáo dạy Ngữ Văn ở trường trung học Chu Tước bị mẹ của cô ép kéo đến dạy kèm Ngữ Văn cho cô sao?
Nông Bạc và đám bạn của cậu ta cũng ngây ngốc hết rồi.
Người này… hắn là vệ sĩ Trung Nam Hải sao? Hắn là siêu nhân trốn trong dân gian sao? Tại sao hắn có thể lợi hại đến vậy?
Nước mắt trong mắt Viên Lâm ngừng chảy, ánh mắt nhìn Phương Viêm ngập tràn những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Người đàn ông này, đẹp trai quá đi!
Phương Viêm cầm lấy một miếng thủy tinh vỡ ở trong tay, nhìn về phía tên đàn ông đầu trọc, nói:
- Lang Ca phải không? Dù sao cũng phải có một cái danh xưng… là tôi bảo các anh phải xin lỗi đấy.
- Anh em cùng đường à?
Ánh mắt của Lang Ca cứ thế ngây ra nhìn chằm chằm vào Phương Viêm hỏi.
- Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ.
Phương Viêm cảm thấy mình bị sỉ nhục.
- Tôi là giáo viên, các anh là lưu manh, có thể là người chung một đường sao?
Giáo viên?
Tất cả mọi người ở trong phòng đều dồn ánh mắt lên người Phương Viêm. Người đàn ông này thật sự là giáo viên sao?
- Giáo viên quản lý.
Phương Viêm ngại ngùng giải thích với mọi người xung quanh:
- Tức là giáo viên quản lý luôn theo sát học sinh bảo vệ cho sự an toàn của học sinh… Bằng không mọi người cho rằng tại sao tôi lại đến quán bar chứ?
- Đếch quan tâm mày là ai, dựa vào thân thủ này của anh em đây… chuyện này hôm nay coi như xong rồi nhé.
Lang Ca nói.
- Anh em, đi.
Nói xong, xoay người rời đi.
Đối với Lang Ca mà nói, hôm nay thật sự là quá mất mặt rồi. Chỉ là muốn sờ mó một cô em thôi mà, không ngờ rằng lại đá phải tấm sắt.
Toàn bộ các em học sinh đều thở hắt ra một hơi. Cuối cùng chuyện này cũng giải quyết hoàn mỹ rồi.
- Đợi chút.
Phương Viêm lên tiếng.
- Chuyện này vẫn còn chưa xong đâu.
Lang Ca dừng bước, ánh mắt hung ác nhìn về phía Phương Viêm, nói:
- Mày có ý gì?
- Tất cả các anh… quay lại hết đây, quỳ xuống, quỳ hết thành một hàng, mỗi một người hôn lên giày da hoặc các giày khác của mấy em ấy, nói em xin lỗi đại ca, em sai rồi.
Phương Viêm nói.
- …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook