Chung Cực Giáo Sư
-
Chương 104: Cám ơn thuốc của anh, chuyện của anh tôi không xử lý được!
Cục cảnh sát - Phân cục Thiên Hà.
Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc là, khói bay ra khiến phòng thẩm vấn nhỏ hẹp nhanh chóng chìm trong màn sương mờ ảo. Trong gạt tàn thuốc chất đống đầu lọc, Trương Sâm ngày thường rất ít khi hút thuốc, hôm nay bỗng dưng nghiện thuốc dữ dội. Cảm giác… Lồng ngực bị cái gì đó đè chặt, nghèn nghẹn, không cái nào xua đi được.
Kiều Chấn Nghiệp nhịn không được bước qua đẩy cửa sổ phòng thẩm vấn ra, xua tan bầu không khí bí bức trong phòng.
- Kiều đội trưởng, ý gì đây? Chúng tôi không có chọc ai, không gây ai. Sinh nhật một học sinh, chúng tôi chuẩn bị vào uống chén rượu mừng… Vậy cũng phạm pháp?
- Uống chén rượu mừng sinh nhật? - Kiều Chấn Nghiệp cười lạnh. - Trương huấn luyện viên, chúng ta cũng không phải lần đầu tiếp xúc. Có một số việc nên nói thẳng ra thì hay hơn. Nếu các người chỉ đến uống chén rượu mừng sinh nhật thì sao tôi phải mang các người đến đây? Tôi ăn no rửng mỡ lắm hả? Tôi hỏi anh, đám học sinh trong phòng bao là chuyện gì? Trước cửa tiệm cơm có nhiều học sinh Huy Hoàng tụ lại như vậy là sao? Tố anh tội gây rối trật tự trị an là còn nhẹ đấy…
- Học sinh Võ giáo Huy Hoàng bị người đánh trong phòng bao của tiệm cơm, tôi còn định hỏi đội trưởng Kiều là có chuyện gì đây. Anh là cảnh sát, mấy chuyện này không phải do anh đi điều tra sao? Về phần mấy học sinh tụ trước cửa tiệm cơm… Bất quá là tình cờ gặp nhau, đứng ở cửa trong chốc lát, có gì to tát hử?
- Tự mình xem đi. - Kiều Chấn Nghiệp đưa điện thoại di động của mình ra.
Trương Sâm nhận lấy điện thoại, phát hiện trên màn hình đang hiển thị một đoạn video. Hắn ấn nút phát, kế đó, hình ảnh cùng âm thanh đám học sinh của hắn đứng trước cửa tiệm cơm la hét, nhục mạ người trong phòng bao hiện rõ mồn một trước mắt…
BA~!
Trương Sâm đập di động xuống bàn, tức giận quát:
- Quá gian trá rồi. Bọn họ còn dám lén lút quay video.
- Đây là cách thức tự bảo vệ mình, sao bọn họ không thể quay video? - Kiều Chấn Nghiệp mỉa mai nói. Cầm lấy điện thoại của mình trên mặt bàn. - Đây là điện thoại vợ tôi mua cho tôi, nếu đập hư thì anh phải đền.
Trương sâm thở dài, nói:
- Sư huynh, lần này tôi bị người khác cài bẫy rồi, anh có thể phải nghĩ biện pháp giúp tôi không!?
- Tôi giúp anh? - Kiều Chấn Nghiệp cười lạnh nói. - Nhân chứng vật chứng đủ cả, nếu tôi xử không công bằng, bên kia người ta nói thì sao? Lại nói, tôi cũng không làm được loại chuyện thiên vị Võ giáo Huy Hoàng các người... Đám học sinh trường anh là dạng gì, chính anh còn không rõ à?
Kiều Chấn Nghiệp cùng Trương Sâm là sư huynh đệ đồng môn, nhưng con đường hai người đi lại hoàn toàn khác nhau.
So về Tán thủ, Trương Sâm có thiên phú hơn Kiều Chấn Nghiệp, sau vài lần giành chức quán quân, hắn đến Võ giáo Huy Hoàng làm huấn luyện viên. Còn Kiều Chấn Nghiệp thì sớm rời khỏi, dựa vào cố gắng của mình tiến vào hệ thống cảnh sát, trở thành một đồng chí cảnh sát. Nhiều năm cố gắng, hiện tại hắn đã trở thành trung đội trưởng cục cảnh sát Thiên Hà. Cấp bậc không phải rất cao, nhưng quyền lợi vô cùng lớn.
Trương sâm nhíu mày, nói:
- Đối phương có thân phận gì?
- Ngay cả thân phận người ta anh còn không rõ, vậy mà dám kéo người chạy đến vây đánh? - Kiều Chấn Nghiệp áp chế lửa giận, nói.
- Lúc đó uống nhiều rượu, có người chạy đến nói học sinh Võ giáo bị đánh. Tôi liền đập bàn một cái, hét lên bảo các huynh đệ theo tôi đi lấy lại danh dự… Không ngờ là lại đến nhiều người như vậy. - Trương Sâm có chút hối hận, nói. - Anh cũng biết tính của tôi mà, uống nhiều rượu dễ làm bậy.
- Anh biết mình uống nhiều rượu sẽ làm bậy mà còn không kiêng rượu?
Trương Sâm cười khổ, sờ sờ vị trí ngay xương sườn, nói:
- Kiêng không được, chỗ này sẽ đau nhức… Một đao năm đó gây ra tổn thương quá nặng.
Kiều Chấn Nghiệp biết đoạn chuyện xưa kia của Trương Sâm, khẽ thở dài:
- Người trong phòng bao là Phương Viêm, thầy giáo Trung học Chu Tước.
- Phương Viêm? - Trương Sâm nghĩ nghĩ, nói. - Tên này có hơi quen tai. Hình như tôi nghe ở đâu đó rồi.
- Chắc chắn anh đã nghe. - Kiều Chấn Nghiệp nói chắc nịch. - Mấy hôm trước, Trung học Chu Tước tiếp đón một đoàn giao lưu Nhật Bản, có một học sinh Nhật Bản gian lận trong cuộc thi đấu kiếm, kết quả chọc giận thầy Phương, thầy ấy nhảy vọt đến đánh bay đứa nhóc kia… Cháu tôi đã kể đi kể lại chuyện này mấy lần. Tôi mà còn nghe danh hắn, Huy Hoàng của các anh nằm cạnh Chu Tước, sao có thể chưa nghe?
Trương Sâm giật mình nhớ ra, nói:
- Hóa ra là hắn. Đồn đại hết sức thần kỳ, tôi còn định sang đó khiêu chiến với hắn đây này.
- Anh nói cái gì? - Kiều Chấn Nghiệp giận dữ.
- Luận bàn một chút mà thôi. - Trương Sâm qua loa đáp. - Anh cũng biết tính tôi. Có rượu ngon, có đối thủ tốt, nếu không cho tôi tận hứng thì còn khó chịu hơn giết tôi…
- Nếu như người ta không so với anh?
- Tôi buộc hắn phải so.
- Trương Sâm.
- Sư huynh, chuyện này huynh không khuyên tôi được đâu.
- …
- -------
Phương Viêm vốn nghĩ có thể ở cùng mỹ nữ, vậy mà bây giờ lại chạy đến hai tên Anh Hùng Hảo Hán.
Sân nhỏ của Lục Triều Ca có hai phòng ngủ, vì cảm ơn cô đã vô tư giúp đỡ, hắn đã từng đề nghị hai người mỗi người một phòng. Lục Triều Ca từ chối, còn Anh Hùng Hảo Hán… Dĩ nhiên là đồng ý.
Chỗ ở cho hai tên gia hỏa đã sắp xếp xong, nhưng Phương Viêm lại phát sầu vì vấn đề mới.
Sau này phải làm sao bây giờ?
Cũng nên tìm cho bọn họ một công việc mới được, nói cách khác, miệng ăn núi lửa, một chút lương bèo bọt của hắn sao đủ cho ba người chi tiêu?
Lại nói, tên sư huynh tửu quỷ của hắn để Anh Hùng Hảo Hán đến tìm hắn, hiển nhiên là muốn bọn họ có cơ hội rèn luyện, trải nghiệm cuộc sống.
Nhưng phải làm thế nào để rèn luyện, trải nghiệm hả?
Bảo bọn họ đến đầu đường biểu diễn tuyệt chiêu ăn thủy tinh à? Cái này chắc chắn không được.
Cho bọn họ làm bảo vệ trường Chu Tước? Thế nhưng hiện tại trường học không tuyển người.
Phương Viêm trái lo phải nghĩ, mãi vẫn không tìm được phương pháp xử lý.
Vì vậy hắn gọi cho Lục Triều Ca.
Giọng Lúc Triều Ca có hơi khàn khàn, không biết là cổ họng có vấn đề hay là bị cảm rồi.
- Chuyện gì? - Lục Triều Ca bắt máy, hỏi.
- Hiệu trưởng Lục, có quầy rầy cô nghỉ ngơi không? - Phương Viêm cười hỏi.
- Có chuyện mau nói.
- Là như vầy, tôi có hai vị bằng hữu từ quê lên, tôi muốn tìm cho bọn họ một công việc. Thế nhưng cô cũng biết đó, tôi chưa quen cuộc sống ở Hoa thành, sao có thể tìm việc cho bọn họ được? Cho nên tôi muốn nhờ hiệu trưởng Lục giúp đỡ một chút… Cô giao thiệp rộng rãi, mặt mũi cũng lớn, chỉ cần cô bằng lòng, sắp xếp cho hai người họ một công việc chẳng phải chỉ một câu thôi sao?
- …
Lục Triều Ca trầm mặc.
- Hiệu trưởng Lục, mấy chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn này, cô có thời gian tiện tay là giải quyết được ngay ấy mà. Nhất định đừng có hao tổn tâm sức vì nó. Cô là phụ nữ làm chuyện lớn. Thời gian không còn sớm, hiệu trưởng Lục nghỉ ngơi sớm đi. Đừng thức khuya, nhất định phải chú ý sức khỏe. - Phương Viêm chân thành, tha thiết nói, một bộ cấp dưới vô cùng quan tâm, chăm sóc lão đại.
Cúp điện thoại, tâm trạng hắn vô cùng thoải mái, từ từ nhắm mắt lại.
Lúc gặp phải vấn đề không giải quyết được, tốt nhất là đưa nó đến chỗ người có thể giải quyết, các vị nói có đúng không?
Sáng hôm sau.
Anh Hùng Hảo Hán luyện tập Thập tự mai hoa bộ, Phương Viêm thì lo chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ trong ngoài phòng. Đây là một trong ba điều kiện Lục Triều Ca đưa ra khi cho hắn mượn phòng, hắn cũng không thể để người phụ nữ kia viện cớ lấy lại phòng được.
Ba người ra một thân mồ hôi, sau khi quay về phòng tắm rửa thoải mái, Phương Viêm rót thuốc trong nồi vào một cái bình giữ nhiệt, vẫy vẫy tay với Anh Hùng Hảo Hán, nói:
- Đi, ăn điểm tâm.
Anh Hùng Hảo Hán nhanh chân bước theo. Bọn họ đã sớm đói rã ruột.
Ăn bữa sáng ở căn tin trường, sau đó Anh Hùng Hảo Hán quay về tiếp tục luyện công, còn Phương Viêm thì bưng bình giữ nhiệt đi đến tòa nhà hành chính.
Lúc đi đến cửa phòng làm việc của Lục Triều Ca, hắn chủ động chào hỏi thư ký Tiểu Mộng xinh đẹp:
- Chào buổi sáng, Tiểu Mộng.
- Thầy Phương, buổi sáng tốt lành. - Nhìn thấy bình giữ nhiệt trong tay Phương Viêm, cô cười hì hì hỏi. - Cái này là bữa sáng yêu thương cho tôi à?
Phương Viêm lắc đầu, hỏi:
- Hiệu trưởng Lục đến chưa?
- Vừa đến. - Tiểu Mộng nhìn mặt Phương Viêm, lộ vẻ kinh ngạc hỏi. - Anh muốn đưa bữa sáng cho hiệu trưởng Lục?
Lục Triều Ca nổi danh là nữ vương băng sơn trong trường, ngày thường chưa từng thấy có người đàn ông trẻ tuổi nào thân thiết với cô ấy. Chẳng lẽ Phương Viêm muốn theo đuổi hiệu trưởng Lục? Lá gan của gã này cũng mập quá đi?!
Phương Viêm khoát tay, nói:
- Con nít thì biết gì?
Hắn cũng không để ý Tiểu Mộng nghĩ gì, bước qua gõ cửa phòng Lục Triệu Ca.
- Mời vào! - Giọng Lục Triều Ca vọng ra. Chất giọng có hơi khàn, không trong trẻo như ngày thường.
Lúc Phương Viêm đẩy cửa vào, Lục Triều Ca đang cúi người cắt tỉa bồn hoa.
Phương Viêm mỉm cười nói:
- Hiệu trưởng Lục quả nhiên là người yêu hoa. Trong những người tôi quen biết có thể sếp thứ nhất đấy.
Lục Triều Ca mặc một thân đồ công sở màu đen, cắt may vừa người, bên trong là áo ba lỗ màu trắng. Áo ngoài nghiêm túc, áo trong thoải mái, không quá mức cứng nhắc, cũng không khiến người ta có cảm giác qua loa. Cô quả nhiên là móc treo đồ trời sinh mà.
Đương nhiên, mấu chốt là mặt lớn lên phải đẹp. Người mặt đẹp thì mặc cái gì cũng đều đẹp.
Kéo trong tay Lục Triều Ca ngừng lại, xoay người nhìn Phương Viêm, hỏi:
- Chuyện gì?
- Hiệu trưởng Lục, tối qua gọi cho cô, nghe giọng cô có chút không đúng. Tôi chọn mấy vị thuốc đông y, có ý sắc một nồi thuốc thảo mộc cho cô. Cái này có thể trị cảm mạo lúc đầu, làm dịu tim, phổi, cổ họng,… Cô uống thử xem. Nếu như có hiệu quả tốt… Tôi sắc cho cô thêm mấy nồi nữa.
Hiệu trưởng Lục yên lặng nhìn Phương Viêm, không nói gì thêm.
Phương Viêm đưa chén thuốc tới, nói:
- Hiệu trưởng Lục, cô đừng lo lắng. Không phải vì nhờ cô giúp mà tôi mới nấu thuốc đâu… Là vì tôi kính trọng nhân phẩm của cô, đồng thời cảm ơn cô đã quan tâm, chiếu cố tôi bấy lâu nay…
Lục Triều Ca nhận lấy bình giữ nhiệt, nói:
- Cảm ơn thuốc của anh… Chuyện của anh tôi không giải quyết được.
- …
Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc là, khói bay ra khiến phòng thẩm vấn nhỏ hẹp nhanh chóng chìm trong màn sương mờ ảo. Trong gạt tàn thuốc chất đống đầu lọc, Trương Sâm ngày thường rất ít khi hút thuốc, hôm nay bỗng dưng nghiện thuốc dữ dội. Cảm giác… Lồng ngực bị cái gì đó đè chặt, nghèn nghẹn, không cái nào xua đi được.
Kiều Chấn Nghiệp nhịn không được bước qua đẩy cửa sổ phòng thẩm vấn ra, xua tan bầu không khí bí bức trong phòng.
- Kiều đội trưởng, ý gì đây? Chúng tôi không có chọc ai, không gây ai. Sinh nhật một học sinh, chúng tôi chuẩn bị vào uống chén rượu mừng… Vậy cũng phạm pháp?
- Uống chén rượu mừng sinh nhật? - Kiều Chấn Nghiệp cười lạnh. - Trương huấn luyện viên, chúng ta cũng không phải lần đầu tiếp xúc. Có một số việc nên nói thẳng ra thì hay hơn. Nếu các người chỉ đến uống chén rượu mừng sinh nhật thì sao tôi phải mang các người đến đây? Tôi ăn no rửng mỡ lắm hả? Tôi hỏi anh, đám học sinh trong phòng bao là chuyện gì? Trước cửa tiệm cơm có nhiều học sinh Huy Hoàng tụ lại như vậy là sao? Tố anh tội gây rối trật tự trị an là còn nhẹ đấy…
- Học sinh Võ giáo Huy Hoàng bị người đánh trong phòng bao của tiệm cơm, tôi còn định hỏi đội trưởng Kiều là có chuyện gì đây. Anh là cảnh sát, mấy chuyện này không phải do anh đi điều tra sao? Về phần mấy học sinh tụ trước cửa tiệm cơm… Bất quá là tình cờ gặp nhau, đứng ở cửa trong chốc lát, có gì to tát hử?
- Tự mình xem đi. - Kiều Chấn Nghiệp đưa điện thoại di động của mình ra.
Trương Sâm nhận lấy điện thoại, phát hiện trên màn hình đang hiển thị một đoạn video. Hắn ấn nút phát, kế đó, hình ảnh cùng âm thanh đám học sinh của hắn đứng trước cửa tiệm cơm la hét, nhục mạ người trong phòng bao hiện rõ mồn một trước mắt…
BA~!
Trương Sâm đập di động xuống bàn, tức giận quát:
- Quá gian trá rồi. Bọn họ còn dám lén lút quay video.
- Đây là cách thức tự bảo vệ mình, sao bọn họ không thể quay video? - Kiều Chấn Nghiệp mỉa mai nói. Cầm lấy điện thoại của mình trên mặt bàn. - Đây là điện thoại vợ tôi mua cho tôi, nếu đập hư thì anh phải đền.
Trương sâm thở dài, nói:
- Sư huynh, lần này tôi bị người khác cài bẫy rồi, anh có thể phải nghĩ biện pháp giúp tôi không!?
- Tôi giúp anh? - Kiều Chấn Nghiệp cười lạnh nói. - Nhân chứng vật chứng đủ cả, nếu tôi xử không công bằng, bên kia người ta nói thì sao? Lại nói, tôi cũng không làm được loại chuyện thiên vị Võ giáo Huy Hoàng các người... Đám học sinh trường anh là dạng gì, chính anh còn không rõ à?
Kiều Chấn Nghiệp cùng Trương Sâm là sư huynh đệ đồng môn, nhưng con đường hai người đi lại hoàn toàn khác nhau.
So về Tán thủ, Trương Sâm có thiên phú hơn Kiều Chấn Nghiệp, sau vài lần giành chức quán quân, hắn đến Võ giáo Huy Hoàng làm huấn luyện viên. Còn Kiều Chấn Nghiệp thì sớm rời khỏi, dựa vào cố gắng của mình tiến vào hệ thống cảnh sát, trở thành một đồng chí cảnh sát. Nhiều năm cố gắng, hiện tại hắn đã trở thành trung đội trưởng cục cảnh sát Thiên Hà. Cấp bậc không phải rất cao, nhưng quyền lợi vô cùng lớn.
Trương sâm nhíu mày, nói:
- Đối phương có thân phận gì?
- Ngay cả thân phận người ta anh còn không rõ, vậy mà dám kéo người chạy đến vây đánh? - Kiều Chấn Nghiệp áp chế lửa giận, nói.
- Lúc đó uống nhiều rượu, có người chạy đến nói học sinh Võ giáo bị đánh. Tôi liền đập bàn một cái, hét lên bảo các huynh đệ theo tôi đi lấy lại danh dự… Không ngờ là lại đến nhiều người như vậy. - Trương Sâm có chút hối hận, nói. - Anh cũng biết tính của tôi mà, uống nhiều rượu dễ làm bậy.
- Anh biết mình uống nhiều rượu sẽ làm bậy mà còn không kiêng rượu?
Trương Sâm cười khổ, sờ sờ vị trí ngay xương sườn, nói:
- Kiêng không được, chỗ này sẽ đau nhức… Một đao năm đó gây ra tổn thương quá nặng.
Kiều Chấn Nghiệp biết đoạn chuyện xưa kia của Trương Sâm, khẽ thở dài:
- Người trong phòng bao là Phương Viêm, thầy giáo Trung học Chu Tước.
- Phương Viêm? - Trương Sâm nghĩ nghĩ, nói. - Tên này có hơi quen tai. Hình như tôi nghe ở đâu đó rồi.
- Chắc chắn anh đã nghe. - Kiều Chấn Nghiệp nói chắc nịch. - Mấy hôm trước, Trung học Chu Tước tiếp đón một đoàn giao lưu Nhật Bản, có một học sinh Nhật Bản gian lận trong cuộc thi đấu kiếm, kết quả chọc giận thầy Phương, thầy ấy nhảy vọt đến đánh bay đứa nhóc kia… Cháu tôi đã kể đi kể lại chuyện này mấy lần. Tôi mà còn nghe danh hắn, Huy Hoàng của các anh nằm cạnh Chu Tước, sao có thể chưa nghe?
Trương Sâm giật mình nhớ ra, nói:
- Hóa ra là hắn. Đồn đại hết sức thần kỳ, tôi còn định sang đó khiêu chiến với hắn đây này.
- Anh nói cái gì? - Kiều Chấn Nghiệp giận dữ.
- Luận bàn một chút mà thôi. - Trương Sâm qua loa đáp. - Anh cũng biết tính tôi. Có rượu ngon, có đối thủ tốt, nếu không cho tôi tận hứng thì còn khó chịu hơn giết tôi…
- Nếu như người ta không so với anh?
- Tôi buộc hắn phải so.
- Trương Sâm.
- Sư huynh, chuyện này huynh không khuyên tôi được đâu.
- …
- -------
Phương Viêm vốn nghĩ có thể ở cùng mỹ nữ, vậy mà bây giờ lại chạy đến hai tên Anh Hùng Hảo Hán.
Sân nhỏ của Lục Triều Ca có hai phòng ngủ, vì cảm ơn cô đã vô tư giúp đỡ, hắn đã từng đề nghị hai người mỗi người một phòng. Lục Triều Ca từ chối, còn Anh Hùng Hảo Hán… Dĩ nhiên là đồng ý.
Chỗ ở cho hai tên gia hỏa đã sắp xếp xong, nhưng Phương Viêm lại phát sầu vì vấn đề mới.
Sau này phải làm sao bây giờ?
Cũng nên tìm cho bọn họ một công việc mới được, nói cách khác, miệng ăn núi lửa, một chút lương bèo bọt của hắn sao đủ cho ba người chi tiêu?
Lại nói, tên sư huynh tửu quỷ của hắn để Anh Hùng Hảo Hán đến tìm hắn, hiển nhiên là muốn bọn họ có cơ hội rèn luyện, trải nghiệm cuộc sống.
Nhưng phải làm thế nào để rèn luyện, trải nghiệm hả?
Bảo bọn họ đến đầu đường biểu diễn tuyệt chiêu ăn thủy tinh à? Cái này chắc chắn không được.
Cho bọn họ làm bảo vệ trường Chu Tước? Thế nhưng hiện tại trường học không tuyển người.
Phương Viêm trái lo phải nghĩ, mãi vẫn không tìm được phương pháp xử lý.
Vì vậy hắn gọi cho Lục Triều Ca.
Giọng Lúc Triều Ca có hơi khàn khàn, không biết là cổ họng có vấn đề hay là bị cảm rồi.
- Chuyện gì? - Lục Triều Ca bắt máy, hỏi.
- Hiệu trưởng Lục, có quầy rầy cô nghỉ ngơi không? - Phương Viêm cười hỏi.
- Có chuyện mau nói.
- Là như vầy, tôi có hai vị bằng hữu từ quê lên, tôi muốn tìm cho bọn họ một công việc. Thế nhưng cô cũng biết đó, tôi chưa quen cuộc sống ở Hoa thành, sao có thể tìm việc cho bọn họ được? Cho nên tôi muốn nhờ hiệu trưởng Lục giúp đỡ một chút… Cô giao thiệp rộng rãi, mặt mũi cũng lớn, chỉ cần cô bằng lòng, sắp xếp cho hai người họ một công việc chẳng phải chỉ một câu thôi sao?
- …
Lục Triều Ca trầm mặc.
- Hiệu trưởng Lục, mấy chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn này, cô có thời gian tiện tay là giải quyết được ngay ấy mà. Nhất định đừng có hao tổn tâm sức vì nó. Cô là phụ nữ làm chuyện lớn. Thời gian không còn sớm, hiệu trưởng Lục nghỉ ngơi sớm đi. Đừng thức khuya, nhất định phải chú ý sức khỏe. - Phương Viêm chân thành, tha thiết nói, một bộ cấp dưới vô cùng quan tâm, chăm sóc lão đại.
Cúp điện thoại, tâm trạng hắn vô cùng thoải mái, từ từ nhắm mắt lại.
Lúc gặp phải vấn đề không giải quyết được, tốt nhất là đưa nó đến chỗ người có thể giải quyết, các vị nói có đúng không?
Sáng hôm sau.
Anh Hùng Hảo Hán luyện tập Thập tự mai hoa bộ, Phương Viêm thì lo chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ trong ngoài phòng. Đây là một trong ba điều kiện Lục Triều Ca đưa ra khi cho hắn mượn phòng, hắn cũng không thể để người phụ nữ kia viện cớ lấy lại phòng được.
Ba người ra một thân mồ hôi, sau khi quay về phòng tắm rửa thoải mái, Phương Viêm rót thuốc trong nồi vào một cái bình giữ nhiệt, vẫy vẫy tay với Anh Hùng Hảo Hán, nói:
- Đi, ăn điểm tâm.
Anh Hùng Hảo Hán nhanh chân bước theo. Bọn họ đã sớm đói rã ruột.
Ăn bữa sáng ở căn tin trường, sau đó Anh Hùng Hảo Hán quay về tiếp tục luyện công, còn Phương Viêm thì bưng bình giữ nhiệt đi đến tòa nhà hành chính.
Lúc đi đến cửa phòng làm việc của Lục Triều Ca, hắn chủ động chào hỏi thư ký Tiểu Mộng xinh đẹp:
- Chào buổi sáng, Tiểu Mộng.
- Thầy Phương, buổi sáng tốt lành. - Nhìn thấy bình giữ nhiệt trong tay Phương Viêm, cô cười hì hì hỏi. - Cái này là bữa sáng yêu thương cho tôi à?
Phương Viêm lắc đầu, hỏi:
- Hiệu trưởng Lục đến chưa?
- Vừa đến. - Tiểu Mộng nhìn mặt Phương Viêm, lộ vẻ kinh ngạc hỏi. - Anh muốn đưa bữa sáng cho hiệu trưởng Lục?
Lục Triều Ca nổi danh là nữ vương băng sơn trong trường, ngày thường chưa từng thấy có người đàn ông trẻ tuổi nào thân thiết với cô ấy. Chẳng lẽ Phương Viêm muốn theo đuổi hiệu trưởng Lục? Lá gan của gã này cũng mập quá đi?!
Phương Viêm khoát tay, nói:
- Con nít thì biết gì?
Hắn cũng không để ý Tiểu Mộng nghĩ gì, bước qua gõ cửa phòng Lục Triệu Ca.
- Mời vào! - Giọng Lục Triều Ca vọng ra. Chất giọng có hơi khàn, không trong trẻo như ngày thường.
Lúc Phương Viêm đẩy cửa vào, Lục Triều Ca đang cúi người cắt tỉa bồn hoa.
Phương Viêm mỉm cười nói:
- Hiệu trưởng Lục quả nhiên là người yêu hoa. Trong những người tôi quen biết có thể sếp thứ nhất đấy.
Lục Triều Ca mặc một thân đồ công sở màu đen, cắt may vừa người, bên trong là áo ba lỗ màu trắng. Áo ngoài nghiêm túc, áo trong thoải mái, không quá mức cứng nhắc, cũng không khiến người ta có cảm giác qua loa. Cô quả nhiên là móc treo đồ trời sinh mà.
Đương nhiên, mấu chốt là mặt lớn lên phải đẹp. Người mặt đẹp thì mặc cái gì cũng đều đẹp.
Kéo trong tay Lục Triều Ca ngừng lại, xoay người nhìn Phương Viêm, hỏi:
- Chuyện gì?
- Hiệu trưởng Lục, tối qua gọi cho cô, nghe giọng cô có chút không đúng. Tôi chọn mấy vị thuốc đông y, có ý sắc một nồi thuốc thảo mộc cho cô. Cái này có thể trị cảm mạo lúc đầu, làm dịu tim, phổi, cổ họng,… Cô uống thử xem. Nếu như có hiệu quả tốt… Tôi sắc cho cô thêm mấy nồi nữa.
Hiệu trưởng Lục yên lặng nhìn Phương Viêm, không nói gì thêm.
Phương Viêm đưa chén thuốc tới, nói:
- Hiệu trưởng Lục, cô đừng lo lắng. Không phải vì nhờ cô giúp mà tôi mới nấu thuốc đâu… Là vì tôi kính trọng nhân phẩm của cô, đồng thời cảm ơn cô đã quan tâm, chiếu cố tôi bấy lâu nay…
Lục Triều Ca nhận lấy bình giữ nhiệt, nói:
- Cảm ơn thuốc của anh… Chuyện của anh tôi không giải quyết được.
- …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook