Dịch: Đức Thành

Đối với việc Thụ lão đột nhiên rời đi thế này, Uông Thiên Vũ cũng hơi sửng sốt một chút, vị này bình thường là rất khó dây dưa đó, không hề có chút dễ nói chuyện bởi vì lớn tuổi. Thật sự không nghĩ nhanh như vậy hắn đã thỏa hiệp, Uông Thiên Vũ đã chuẩn bị xong cho bước tạm luận tiếp theo.

Thụ lão đi nhưng lão để Đường Nguyệt lại. Biểu lộ Đường Nguyệt có chút xấu hổ, cười làm lành nói: "Uông viện trưởng, ngài xem, có vẻ chuyện này hơi ồn ào rồi."

"Xéo đi!" Uông Thiên Vũ tức giận nói.

"Được rồi." Đường Nguyệt cũng không nói gì thêm, lập tức quay người phóng thẳng đến hướng Vĩnh Hằng Chi Thụ.

Thấy bọn hắn đều đi cả, lúc này Anh Lạc Hồng mới thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Lão sư, làm sao Thụ lão lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?"

Uông Thiên Vũ tức giận nói: "Hắn dễ nói chuyện mới là lạ, chắc chắn là có âm mưu gì. Còn nữa, ngoại viện các ngươi thế nào vậy? Không thể vì khả năng xuất hiện thấp mà giảm lược kiểm tra, về sau kiểm tra sức khoẻ liền tăng thêm phần độ thân hòa sinh mệnh năng lượng."

"Là ta sai, xin lỗi lão sư." Anh Lạc Hồng một mặt xấu hổ mà nói.

"Được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì. Có ta ở đây, ta xem ai dám cướp người." Uông Thiên Vũ nói.

Đường Chấn Hoa chần chờ một chút rồi mới hỏi: "Uông viện trưởng, nếu thật sự tổ chức hội nghị Hải Thần các..."

Uông Thiên Vũ liếc mắt nhìn hắn: "Thì mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi nghĩ hội nghị Hải Thần các còn có ai nói cho hắn sao? Hắn thường xuyên không đứng đắn, người bị hắn đắc tội có thiếu không? Còn về phần độ thân hòa sinh mệnh năng lượng cao, vậy cũng phải chờ đứa nhỏ này tốt nghiệp ngoại viện đã rồi nói. Nếu tới lúc đó mà các ngươi còn không giữ được tâm của đứa nhỏ này thì xéo hết đi cho ta. Còn nữa, Đường Chấn Hoa, ngươi còn nhớ rõ lần trước ta nói gì với ngươi không?"

Nghe hắn câu nói này, Đường Chấn Hoa lập tức sắc mặt đại biến, không chút do dự, nhanh chân xoay người chạy. Uông Thiên Vũ vung tay lên, không khí chung quanh đột nhiên trở nên cuồng bạo, một cái lồng giam trống rỗng màu tím lam xuất hiện, nhốt chặt Đường Chấn Hoa vào trong đó. Nháy mắt sau đó, hắn liền biến mất cùng lồng giam, chỉ còn lại một mình Anh Lạc Hồng.

Trong đáy mắt Anh Lạc Hồng lóe lên một tia lo lắng, nhưng rất nhanh đã bị sắc mặt giận dữ thay thế, nàng tức giận nói: "Đáng đời hắn bị đánh. Lần trước lão sư đã nói, gặp hắn một lần là lại đánh một lần."

Sau khi suy nghĩ chốc lát, nàng lại thì thầm tự hỏi: "Sẽ không đánh quá ác chứ?"

Không biết bao lâu trôi qua, Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân đều có chút căng đau, hắn vừa mới tình tảo lại từ trong trạng thái minh tưởng sâu.

Ngưng thần nội thị, hắn lập tức giật mình phát hiện, lúc này vòng xoáy huyết mạch trong lồng ngực mình đã ngưng trệ không động. Không, không phải bất động, mà nó đang vận hành một cách vô cùng thong thả, cảm giác kia hình dung như thế nào đây? Hấp thu quá đầy. Không sai, chính là loại cảm giác hấp thu quá đầy kia.

Không chỉ như thế, hồn lực trong cơ thể hắn cũng tràn đầy tới mức dị thường, kinh mạch hoàn toàn căng ra, từng trận cảm giác đau tê liệt không ngừng truyền đến, hiển nhiên là thân thể có chút không chịu nổi. Nhưng dù như thế, thân thể của hắn vẫn không ngừng hấp thu lấy sinh mệnh năng lượng chung quanh. Lam Hiên Vũ hơi chuyển động ý nghĩ một chút, vội vàng cắt đứt dạy câu thông với sinh mệnh năng lượng bên ngoài, sau đó mở ra hai mắt.

Bên ngoài một mảnh đen kịt, dọa Lam Hiên Vũ nhảy dựng một cái, kém chút nữa là hắn đã nghĩ mình bị mù, may mắn, thấy Vĩnh Hằng Chi Thụ xa xa vẫn đang tán phát hào quang màu bích lục, lúc này hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Đây là trời tối? Đến ban đêm rồi sao? Hắn nhớ rõ lúc mình tới đây là giữa trưa, vậy mà thoáng một cái đã đến ban đêm! Này cũng không chỉ có một giờ. Hắn vội vàng phóng người lên, tròn tiếng ngước "ào ào". Hắn đã nhảy tới bên bờ.

"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh." Một cái thanh âm thăm thẳm có chút ai oán truyền đến.

Lam Hiên Vũ vội vàng xoay người nhìn lại, lập tức giật nảy mình, hắn quát to một tiếng: "Quỷ a!"

"Bốp___!" Một bàn tay quất thẳng vào trên đầu của hắn, tát hắn chúi xuống mặt đất: "Ai là quỷ? Ai là quỷ? Nếu không phải vì thằng ranh con nhà ngươi, ta có thể biến thành dạng này sao?"

Đường Chấn Hoa hiện tại đã không chỉ là lôi thôi, còn mặt mũi bầm dập, tóc cháy đen, khắp toàn thân từ trên xuống dưới vết thương chồng chất không nói, ngay cả y phục cũng có nhiều chỗ tổn hại, có thể nói là chật vật đến mức không thể chật vật hơn. Nhưng vị kia vẫn đánh hắn hết lần này tới lần khác lại nói rằng, nếu hắn dám tìm hệ Trị Liệu hồn sư trực tiếp chữa khỏi ngoại thương, vậy lại đánh hắn thêm một trận. Vị kia luôn nói là làm, Đường Chấn Hoa quả thực không dám đi chữa thương.

"Lão sư... ta sai rồi, ta, ta thật sự không nhìn ra!" lúc này Lam Hiên Vũ cũng đã kịp phản ứng.

Đường Chấn Hoa kéo Lam Hiên Vũ dậy, cảm thụ những biến hóa trong thân thể. Ánh mắt Hắn ánh mắt lập tức trở nên kinh ngạc: "Khá lắm, hồn lực tràn đầy. Việc ngươi nói với Tần Trường An là thật sự có thể làm?"

"Đúng vậy a! Là có thể đó. Ta có thể chuyển hóa sinh mệnh năng lượng dư thừa thành hồn lực thông qua song sinh võ hồn. Lão sư, ta đây là thế nào, ta vì cái gì cảm thấy khá căng đau?" Lam Hiên Vũ hỏi.

Đường Chấn Hoa nói: "Đây là hồn lực đề thăng lên quá nhiều trong thời gian quá ngắn, dẫn đến kinh mạch của ngươi có chút không chịu nổi. Nhưng bản thân sinh mệnh năng lượng là có thể tăng cường tố chất thân thể của chúng ta. Chỉ là do ngươi thoáng chút đã đề thăng quá nhiều nên mới có vấn đề như vậy. Sau khi trở về không cần tu luyện, để thân thể tiêu hóa một chút đã.”

“Chờ tới lúc hồn lực có thể vận hành theo Huyền Thiên Công một lần nữa, lúc đó lại dựa theo phương pháp tu luyện áp súc chúng lại một chút, trở thành hồn lực thông thường của ngươi, lúc đó những năng lượng này sẽ ổn định lại. Tiểu tử ngươi lần này đúng là kiếm lợi lớn, tu luyện trong hồ năm tiếng. Nếu không phải hôm nay tình huống đặc thù, tuyệt đối ngươi sẽ không được lợi lớn như vậy. Ta đoán hôm nay ngươi hấp thu chỗ này cũng đủ tiêu hóa một tháng. Chờ ngươi tiêu hóa xong, thì hẳn là khoảng cách tới tam hoàn cũng không xa. Đi."

Hắn vừa nói, một bên mang theo Lam Hiên Vũ nhanh chóng rời khỏi hồ. Mà từ lúc Lam Hiên Vũ bước lên lại không hề nhìn thấy Đường Nguyệt.

Bởi vì ngoại hình hiện tại, nên sau khi ra khỏi hồ, Đường Chấn Hoa liền thả Lam Hiên Vũ ở đó, tự mình rời đi. Nhìn xem bóng lưng lão sư nhanh chóng rời đi, lúc này Lam Hiên Vũ vẫn có chút chưa hiểu chuyện gì. Đây là có chuyện gì vậy? Lão sư bị người nào đánh thành dạng này, còn nói là bị đánh vì mình? Xem ra thực lực chiến đấu cá nhân của lão sư cũng không quá mạnh rồi.

Nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, chính như Đường Chấn Hoa nói vậy, lần này hắn thu hoạch thật sự là quá lớn. Sinh mệnh năng lượng cùng hồn lực trong cơ thể hắn đều đạt đến trạng thái bão hòa, loại tốc độ tu luyện này quả thực là làm người kinh hỉ a! Tới lúc sinh mệnh năng lượng được hấp thu hoàn toàn, hẳn là khoảng cách tới tam hoàn cũng không xa rồi. Lam Hiên Vũ nắm chạt hai bàn tay.

...

Mà một bên khác, rốt cuộc Tiền Lỗi cũng không chịu nổi. Từ lúc bắt đầu đến chỗ này của Anh Lạc Hồng và quỳ, đến bây giờ đã có tới ba mươi sáu tiếng, tinh thần Tiền Lỗi đã mấy lần trở lên mơ hồ, nhiều lần xém chút là ngã nhào xuống đất, nhưng mỗi lần đều bị chút ý thức còn sót lại của hắn mạnh mẽ khống chế.

Mỗi khi hắn cảm giác mình đã đạt tới cực hạn, trong đầu phảng phất như lại có một thanh âm xuất hiện hô hoán hắn, khiến cho hắn lại về tới thời điểm khảo hạch tổng hợp. Khiến cho hắn hồi tưởng lại một màn đó, loại đau khổ khi mình muốn đi trợ giúp đồng bạn nhưng cái gì cũng không làm được. Loại cảm giác này thật sự là quá khó tiếp nhận, kích thích hắn một lần lại thêm một lần phấn chấn, cho nên hắn mới có thể kiên trì đến lúc này.

Anh Lạc Hồng cũng không ngủ, nàng ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa. Thực ra hai mươi bốn giờ chỉ là một câu nói đùa của nàng mà thôi, pháp trận này của nàng chủ yếu là kích thích tinh thần lực, từ đó xúc tiến tinh thần lực trưởng thành. Cho dù đối với tu vi bậc này của nàng thì pháp trận đó vẫn còn có tác dụng trợ giúp nhất định.

Vốn dĩ nàng cũng chỉ muốn xem cực hạn của tiểu mập mạp này tới mức nào, từ tất cả khảo hạch trước đó mà xem, thì ý chí của tên tiểu mập mạp này có chút bạc nhược yếu kém. Nàng cũng muốn thừa cơ gõ hắn thoáng một phát. Khi tiền lỗi giữ vững được mười hai tiếng đồng hồ, nàng cũng đã có chút rung động. Phải biết, thời gian đó có thay thành rất nhiều hồn sư mạnh hơn hắn cũng chưa hẳn có thể làm được. Đây đã không chỉ là lực ý chí mạnh, mà trong lòng phải có chấp niệm, chỉ những nhân tài có được chấp niệm kiên cường trong lòng có thể chèo chống như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương