Chứng Bệnh
Chương 42

Edit: Khang Vy

Trước khi ông bà ngoại trở về, Bạch Tầm Âm đã âm thầm kéo Dụ Lạc Ngâm rời khỏi nhà.

Cô dùng dây để buộc mái tóc dài ngang vai của mình, rồi biến nó thành kiểu như nụ hoa, cổ tinh tế thon dài, tấm lưng mảnh khảnh.

Bạch Tầm Âm là điển hình cho cô gái vùng Xuyên Du, khung xương nhỏ và thanh tú.

Ánh mắt Dụ Lạc Ngâm chạy theo bóng dáng của cô, không tự giác bị Bạch Tầm Âm ‘bắt cóc’ tới chân núi, sau đó…

“Bạch Tầm Âm.” Thiếu niên nhìn ngọn núi cao ngất phía sau trấn cổ, nhịn không được bật cười, “Cậu muốn leo núi à?”

Cậu leo núi thì không sao cả, nhưng Bạch Tầm Âm mặc váy…

“Không cần đi tới đỉnh, giữa sườn núi có một cây cổ thụ che trời, là kiểu có leo lên nhánh cây nằm ngủ ấy.” Đôi mắt Bạch Tầm Âm cong lên, ngẩng đầu nói, “Muốn đưa cậu đi coi.”

Dụ Lạc Ngâm nghe vậy, không nói hai lời ngổi xổm xuống trước mặt cô, “Được, lên đây, tớ cõng cậu đi.”

Đôi mắt trong suốt dừng trên tấm lưng rộng lớn của thiếu niên hai giây, Bạch Tầm Âm lẩm bẩm, “Làm gì cần cậu cõng đâu?”

“Không thể để một cô gái mặc váy leo núi được.” Dụ Lạc Ngâm cười cười, giọng nói còn mang theo vẻ lưu manh vỗ vai mình, “Lên đây đi, chẳng lẽ tớ còn không cõng nổi cậu sao?”

Hừ, tự đại.

Bạch Tầm Âm yên lặng cong môi, chậm rãi leo lên, hai cánh tay trắng tinh mềm mại như ngó sen ôm lấy cổ cậu trai.

Lúc Dụ Lạc Ngâm cõng cô gái nhỏ chỉ cảm thấy như không có trọng lượng, nhẹ bẫng, không nhịn được than thở, “Sau này phải bồi bổ nhiều chút.”

Bạch Tầm Âm quá gầy.

Cô không nói gì mà chỉ cười, cằm đặt trên vai Dụ Lạc Ngâm, đôi vai vững chãi chắc chắn.

Hô hấp nhẹ nhàng quẩn quanh tai Dụ Lạc Ngâm, khiến cậu không khỏi cảm thấy khô nóng, có lẽ là bởi vì tháng 7 tại đây là thời điểm nóng nhất.

Sườn núi mà Bạch Tầm Âm nói cách chân núi không xa lắm, đi chưa tới nửa tiếng đã đến nơi, trong lúc đi, cả hai người vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thầm thì khẽ khàng của Bạch Tầm Âm.

Bỗng nhiên, Dụ Lạc Ngâm ích kỷ hi vọng hành trình này dài hơn nữa, thậm chí lên đỉnh núi cũng được, cậu có thể cõng được cô.

Trừ lần trước bị đám Liễu sẹo đuổi tới khu Cát Quang, trong lúc hoảng loạn cậu khiêng Bạch Tầm Âm lên vai thì lần này xem như là lần tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người.

Trước kia cũng chỉ có vài giây ôm ấp lướt qua trong phút chốc, Dụ Lạc Ngâm thật sự rất quý trọng dáng vẻ Bạch Tầm Âm ngoan ngoãn ghé vào lưng mình như bây giờ.

Không nóng cũng chẳng mâp mờ, chỉ là đơn giản là cô dựa sát vào cậu.

Vì thế, Dụ Lạc Ngâm suy nghĩ rồi đề nghị, “Hay là tớ cõng cậu, chúng ta lên đỉnh núi chơi nhé?”

“Thôi đừng, đã sắp tới rồi.” Bạch Tầm Âm nhìn thấy ngọn cây cách đó không xa, buồn cười lắc đầu, “Đừng có nói là cậu không mệt đấy? Đầu gối của cậu…”

Nói rồi, nghĩ tới đầu gối vẫn chưa thể vận động kịch liệt của cậu, cô khẽ vỗ vai Dụ Lạc Ngâm rồi nhảy từ trên lưng cậu xuống.

Khoảng cách với cây đại thụ không còn xa nữa, dứt khoát tự đi là được.

Dụ Lạc Ngâm lưu luyến độ ấm của Bạch Tầm Âm ở trên lưng mình, khẽ lắc đầu rồi đi theo sau.

Kết quả, tới bên cạnh cây đại thụ, Dụ Lạc Ngâm lập tức phát hiện mình đã quá ‘xem thường’ Bạch Tầm Âm rồi.

Cô gái mà cậu cho rằng yếu đuối lúc này lại vô cùng mạnh mẽ, mặc váy trèo cây, làn váy bị vén tới đầu gối, động tác nhanh nhẹn như chú mèo nhỏ.

Mèo sẽ leo tới ngọn cây cao.

Hai tay Dụ Lạc Ngâm đút túi, ngẩng đầu nhìn Bạch Tầm Âm ngồi trên nhánh cây, đôi chân thon dài của thiếu nữ đung đưa, ngồi trên cây như một tinh linh trong núi.

Cậu vội lấy điện thoại ra chụp một tấm.

“Làm gì thế?” Bạch Tầm Âm cúi đầu nhìn cậu, thấy cậu chụp lén, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ ngây thơ, “Mau lên đây đi.”

Vì vậy, Dụ Lạc Ngâm thu hồi điện thoại, thuận tiện cũng leo lên ngồi cạnh Bạch Tầm Âm.

Không hổ là cổ thụ che trời, một nhánh cây hai người ngồi không chút sứt mẻ, qua khe hở của tán lá, ánh mặt trời chiếu lên cả hai người.

“Lát nữa sẽ có thể nhìn thấy sao đấy.” Bạch Tầm Âm híp mắt, “Sao ở trấn cổ không nhiều, không như Lâm Lan.”

Mỗi lần cô trở về đều thích lên đây ngồi, lần nào tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

Dụ Lạc Ngâm nghe xong thì cảm thấy Bạch Tầm Âm đúng là một người tuyệt vời – có thể tìm được một nơi đẹp như vậy để ngắm sao.

Chờ tới khi màn đêm buông xuống, hai người bọn họ ngồi một góc trên cái cây này, trên không có ai, chân không chạm đất, chẳng phải rất dễ mê đắm cảnh trời sao hay sao?

Mà cũng thật là.

Bạch Tầm Âm dựa vào trên vai Dụ Lạc Ngâm ngủ gật, cơn gió khẽ thổi qua khiến cô từ từ mở mắt, trời đã tối.

“Ngẩng đầu đi.” Giọng nói mát lạnh của thiếu niên bên cạnh truyền tới.

Bạch Tầm Âm xoa mắt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thử, bầu trời đầy sao tựa như cách bọn họ rất gần, cô lẩm bẩm nói, “Thật đẹp.”

“Ừm, rất đẹp.” Đây cũng là lần đầu tiên Dụ Lạc Ngâm ngắm sao ở nơi như thế này, không khỏi than thở, “Không có toà nhà chọc trời che đậy tầm nhìn, cảm giác như mặt đất và không trung giao nhau vậy.

Lúc này có thể hiểu rõ những nhà thiên văn học tại sao lại trầm mê bầu trời tới vậy.

“Cảm ơn cậu.” Dụ Lạc Ngâm khoác áo lên người Bạch Tầm Âm, thấp giọng nói, “Vì đã đưa tớ tới đây.”

Bạch Tầm Âm mỉm cười, tiếp tục ngẩng đầu nhìn bầu trời, không nói một lời.

Cô coi nơi này như là sự ‘lãng mạn’ cuối cùng giữa mình và Dụ Lạc Ngâm, đương nhiên cũng phải chọn một nơi hoàn mỹ nhất để kết thúc.

Trước kia, chỉ có một mình cô biết căn cứ bí mật này, tương lai… Bạch Tầm Âm đoán rằng, có lẽ phải một thời gian rất dài cô sẽ không tới đây nữa.

*

Hiện giờ Dụ Lạc Ngâm ‘danh không chính ngôn không thuận’, đương nhiên không thể ở lại trấn cổ thêm nữa, hôm sau cũng trở về Lâm Lan, cuối cùng còn làm nũng vòi vĩnh Bạch Tầm Âm phải về sớm.

Mặt ngoài thì Bạch Tầm Âm đồng ý, nhưng chờ sau khi Dụ Lạc Ngâm trở về, cậu có gọi điện thoại thế nào cũng không dao động, yên ổn ở nhà ông bà ngoại chừng nửa tháng tiếp.

Mãi cho tới ngày đăng ký nguyện vọng mới trở về.

Đó vẫn là lúc có nhiều thông tin ‘đánh lừa’ về chuyện điểm đầu vào cách trường, Bạch Tầm Âm chỉ viết mỗi một nguyện vọng là ‘ngành kỹ thuật đại học phương Bắc’, không chừa cho mình một đường lui nào cả.

Mà trước đó nói chuyện với Dụ Lạc Ngâm trong điện thoại, cô đã gạt cậu rằng mình ghi Lan Đại.

Cũng lừa Dụ Lạc Ngâm phải đăng ký Lan Đại.

Sau khi có điểm, Bạch Tầm Âm biết mình đã như ý nguyện.

Bọn họ đều phát huy trình độ như thường, chắc chắn đỗ đại học mình đăng kỹ, cũng phải tách ra không thể nghi ngờ.

“Thi tốt lắm.” Ngày có điểm, Dụ Lạc Ngâm lái xe đạp tới ngõ nhỏ nhà cô, nhìn Bạch Tầm Âm, đôi mắt không giấu được vẻ hưng phấn, “Chúng ta đều sẽ trúng tuyển thôi.”

“Ừm.” Bạch Tầm Âm cười miễn cưỡng, “Chờ thư báo trúng tuyển là được rồi.”

Trước kia cô từng nghĩ, Dụ Lạc Ngâm là đao phủ tàn nhẫn nhất, hiểu rõ thế nào là phá vỡ ảo tưởng của một người.

Nhưng cho tới bây giờ, Bạch Tầm Âm phát hiện mình mới là đao phủ kia, còn chuyên nghiệp hơn cả Dụ Lạc Ngâm.

Ngày có thư báo trúng tuyển, trời Lâm Lan lại mưa to.

Bạch Tầm Âm bị A Mạc kéo tới quán trà sữa, hai người không mang dù, dứt khoát trú mưa tại đó. A Mạc gọi hai ly trà sữa, rầu rĩ không vui uống hết ngụm này tới ngụm khác.

“Âm Âm, Thịnh Văn đăng ký đại học ở Bắc Thành.” A Mạc cắn ống hút, lúc nói những lời này hốc mắt cũng đỏ bừng, khàn giọng nói, “Tớ đăng ký trường ở cách vách, sau này chúng ta không thể gặp nhau nữa đúng không?”

Tốt nghiệp cấp ba, tốt nghiệp đại học thường đại diện cho hai chữ ‘chia lìa’.

Có nói rằng nhiều người sau này không thể gặp lại nhau nữa cũng không khoa trương chút nào.

Có lẽ tám năm, mười năm sau, mọi người sẽ tổ chức họp lớp, nhưng đó đều là khi ai nấy đã ổn định, gặp mặt nói về ‘thanh xuân’ đã từng mất đi.

Đây là kết thúc của hầu hết mọi người, thanh xuân chính là đại diện cho thời niên thiếu nhiệt huyết, nhưng bị cuộc sống mài giũa mới chính là ‘hiện thực’.

“Không sao đâu.” Bạch Tầm Âm ngẩn ngơ nhìn ly trà sữa, cũng không biết là đang nói với A Mạc hay tự nói với mình, “Có duyên rồi sẽ gặp mặt thôi.”

Dù sao bọn họ cũng là người của Lâm Lan.

“Haizz, thật hâm mộ cậu và Dụ Lạc Ngâm.” A Mạc không biết nội tình còn đang bày tỏ cảm xúc, “Có thể học chung một trường đại học, sớm chiều chung đụng, nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.”

Động tác của Bạch Tầm Âm khựng lại, cả người cứng đờ.

Một lúc lâu sau, cô thu hồi vẻ khác thường trong mắt, bình tĩnh nói, “A Mạc, tớ không đăng ký Lan Đại, tớ đăng ký Công Đại ở phương Bắc.”

A Mạc sửng sốt, ống hút trên tay cũng rơi xuống phát ra tiếng kêu thanh thuý, “Không phải chứ, chuyện khi nào vậy? Thật hay giả thế? Không phải cậu nói muốn học Lan Đại sao! Sao đột nhiên lại như vậy?” A Mạc chất vấn liên tiếp, sắc mặt gần như trở nên tái nhợt.

Chuyện này Bạch Tầm Âm giấu quá kĩ, chưa từng nói với bất cứ ai, bọn họ cho rằng cô sẽ vào Lan Đại.

Đầu óc A Mạc xoay chuyển, theo bản năng lấy điện thoại vào website chính thức của nhà trường, danh sách trúng tuyển của Tam Trung đều được tự động cập nhật tại đây, mọi người vào xem là biết.

Cũng chính là vì cái này, Bạch Tầm Âm mới ý thức mình không thể giấu nổi nữa.

Khoảnh khắc thư trúng tuyển gửi tới cũng là lúc bí mật được công khai.

A Mạc nhìn giấy trắng mực đen rõ ràng viết ‘Bạch Tầm Âm – ngành kỹ thuật đại học phương Bắc’, ‘Dụ Lạc Ngâm – đại học Lâm Lan’, một câu cũng không thể nói thành lời.

“Âm Âm, cậu, cậu…” A Mạc tìm từ, “Dụ Lạc Ngâm biết chưa? Hai người các cậu chia tay rồi?”

“Cậu ấy còn chưa biết nữa.” Bạch Tầm Âm lắc đầu, điện thoại trên bàn điên cuồng rung lên, màn hình hiện ba chữ ‘Dụ Lạc Ngâm’.

Cô cười trống rỗng, “Lập tức phải chia tay rồi.”

A Mạc bị lượng tin tức khổng lồ trong lời nói của cô doạ sợ ngây ngốc tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Tầm Âm tỏ vẻ không có gì nghe điện thoại, cũng không nói gì mà đứng dậy đi mất.

Sống lưng thiếu nữ luôn thẳng tắp, lúc này cũng không cong nửa phần.

Bạch Tầm Âm rời khỏi quán café, lên xe buýt về nhà – vừa rồi Dụ Lạc Ngâm gọi điện thoại tới, giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết, cậu chỉ nói một câu ‘tớ ở dưới nhà cậu’ rồi tắt máy.

Trời Lâm Lan mưa rất to, từ trạm xe buýt trở về con ngõ nhỏ cũng đã bị xối ướt, mái tóc đen dính vào khuôn mặt.

Đầu ngõ, từ xa Bạch Tầm Âm đã nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm đang dựa vào tường, không biết cậu đã đứng đó được bao lâu, cả người ướt đẫm.

Bạch Tầm Âm nhắm mắt, sớm muộn gì cũng biết sẽ có ngày thế này.

Cô hít sâu một hơi, làm như không có việc gì đi tới.

Dụ Lạc Ngâm cụp mắt nhìn đôi giày dừng trước mặt mình, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt bị nước mưa làm cho phiếm đỏ như đã khóc vậy, vô cùng nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn.

Nhưng Bạch Tầm Âm lại vô cùng thờ ơ, Dụ Lạc Ngâm có thể nhìn rõ hai chữ ‘lạnh nhạt’ bên trong đôi mắt của cô.

Trong khoảnh khắc ấy, cả người cậu như rơi xuống vực sâu, cậu cảm thấy bản thân chưa từng bất lực như vậy.

Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn một bụng câu hỏi để chất vấn cô, vậy nhưng chỉ một ánh mắt của Bạch Tầm Âm đã khiến cậu quên sạch không còn chút gì, dưới cơn gió to mưa lớn, hai người im lặng hồi lâu, Dụ Lạc Ngâm mới thấp giọng hỏi, “Cậu chưa từng tha thứ cho tớ, đúng không?”

Cậu không ngu ngốc tới mức cho rằng Bạch Tầm Âm ‘sửa nguyện vọng’, có lẽ từ trước tới nay, ý định của cô chưa từng thay đổi.

Khoảng thời gian ngọt ngào dịu dàng trước đó cũng chỉ là ảo ảnh mê hoặc đôi mắt của cậu thôi, tới một lúc nào đó cũng phải biến mất.

Bạch Tầm Âm không phủ nhận, khô khan nói, “Chúng ta không thích hợp.”

“Không hợp học chung với nhau, cũng không hợp ở bên nhau.”

“Cậu rất sợ tớ sẽ quấy rầy cậu, đúng không?” Khoé môi Dụ Lạc Ngâm nhếch lên cười tự giễu, “Cho nên, dù phải ‘hi sinh’ chính mình lừa gạt tớ cũng không muốn đăng ký chung một trường với tớ.”

Bạch Tầm Âm mím môi, không để ý tới sự hùng hổ của Dụ Lạc Ngâm, cũng không giải thích mình không nhắc tới chuyện chia tay là vì không muốn ảnh hưởng tới trạng thái của cậu trước kỳ thi đại học…

Cô chỉ lạnh nhạt nói, “Có lẽ là vậy.”

Bàn tay Dụ Lạc Ngâm nắm chặt thành đấm.

“Dụ Lạc Ngâm, không thể phủ nhận, tôi thật sự rất biết ơn cậu, cậu có thể giúp tôi nói chuyện lại một lần nữa…” Trong đầu Bạch Tầm Âm lại hiện lên ‘lời hứa’ của mình với Cố Uyển trước đó, khẽ thở dài, tự đổi trắng thay đen.

“Nhưng xét cho cùng, tôi là một người vừa keo kiệt lại vừa nhạy cảm, không thể nào quên nổi mấy tháng hoa trong gương, trăng trong nước mà cậu tặng cho tôi kia.”

“Chúng ta không hợp, nếu ở bên nhau, tôi sẽ mãi nhớ tới chuyện này.”

“Nếu vậy, rồi chúng ta đều sẽ cảm thấy nhàm chán, chia tay cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, mà tôi không muốn bởi vậy rồi bỏ lỡ đại học tôi mong muốn.”

“Dụ Lạc Ngâm, tôi không ghét cậu, chỉ là tôi thật sự không có cách nào để tha thứ cho cậu.”

Đúng vậy, cô cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình.

Cuộc sống trên đời này có lẽ sẽ phải bắt gặp vô số đau khổ và rối ren, từng câu từng chữ Bạch Tầm Âm nói ra khiến đôi mắt Dụ Lạc Ngâm tối sầm, cảm thấy cậu có thể biến sự đau khổ này thành một bài học.

Hành động của Bạch Tầm Âm không khác gì một dao cắt sạch, thà dứt khoát tổn thương người khác cũng không muốn để lại một con đường sống mập mờ.

Cô hi vọng Dụ Lạc Ngâm có thể quên cô, đây mới là kết thúc tốt nhất dành cho cả hai người.

Bởi vì bọn họ vốn không phải người của cùng một thế giới, việc gặp nhau thời trung học rồi cùng trải qua những ‘hồi ức’ đáng nhớ đó cũng chỉ là chuyện gặp một lần trong đời.

Làm người không thể quá tham lam.

“Bạch Tầm Âm, cậu được lắm…” Một lúc lâu sau, Dụ Lạc Ngâm mới mở miệng, giọng nói khàn khàn cười nhạo, “Thì ra cậu nghĩ như vậy…”

Hôm nay cậu mới biết được cái gì gọi là ‘nhẫn tâm’ – có thể yên lặng ‘diễn kịch’ với cậu lâu như vậy, giả vờ bản thân vô cùng vui vẻ thoải mái, nhưng trên thực tế, Bạch Tầm Âm lại chưa từng buông bỏ dù chỉ một giây.

Nếu Bạch Tầm Âm muốn trả thù cậu, vậy hôm nay cô làm được rồi.

Không có sự trả thù nào tốt hơn thời khắc cậu lên website chính thức của trường, đọc được thư trúng tuyển của cô, vài chữ đơn giản nhưng lại đẩy cậu từ thiên đường xuống địa ngục.

Từ trước tới nay, Dụ Lạc Ngâm là thiếu niên không bộc lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài, tuổi trẻ đã tâm cơ thâm trầm, trên mặt chưa từng có biểu cảm dư thừa.

Chưa một giây nào, trên mặt cậu lại xuất hiện vẻ ‘đau đớn’ rõ ràng như vậy – thật ra vẻ mặt cậu cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ hơi cau mày, ánh mắt ẩn chứa sự tự giễu.

Hai chữ ‘xin lỗi’ quanh quẩn ở đầu lưỡi, thế nhưng cuối cùng Bạch Tầm Âm cũng không thể nói ra.

Cô chỉ nói, “Không hẹn ngày gặp lại.”

Cho dù sự kiêu ngạo của thiếu niên đã vỡ vụn, thế nhưng lưng cũng vẫn thẳng tắp, cũng không thể trở thành một con chó vô lại nhiều lần, từ bỏ hai chữ tôn nghiêm một lần nữa.

Ánh mắt Dụ Lạc Ngâm khôi phục lại vẻ hờ hững như lần đầu gặp mặt, tựa như đang nhìn một người xa lạ.

Bạch Tầm Âm biết, lần nay hai người thật sự đã chấm hết.

Đây cũng là điều cô dự kiến, trong kế hoạch của cô, đây chính là lần cuối cùng hai người gặp mặt.

Tuy rằng không lâu trước đó họ còn ngắm bầu trời sao trên cây cổ thụ ở trấn cổ, Bạch Tầm Âm cũng từng hi vọng thời gian sẽ dừng lại vào giây phút đó, chỉ tiếc, trái đất này không quay quanh cô.

Thời gian quen biết hơn một năm, bọn họ như nai con chạy loạn, từng cho nhau quá nhiều ngọt ngào, cũng cho nhau quá nhiều đau đớn, đủ mọi cung bậc cảm xúc.

Bạch Tầm Âm vẫn cảm thấy bản thân luyến tiếc như cũ.

Cô dầm mưa một mình trở về nhà, rõ ràng là thời tiết oi nóng nhưng lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, da thịt lộ bên ngoài cũng nổi da gà.

Nhưng Bạch Tầm Âm không quay đầu lại, thậm chí cô còn không nhìn Dụ Lạc Ngâm một cái xem cậu còn đứng tại chỗ hay không.

Chết lặng về tới nhà, Bạch Tầm Âm cởi quần áo ướt rồi tắm rửa, cuối cùng sấy khô tóc mới chui vào ổ chăn ấm áp.

Cô chưa từng lên giường nằm vào giờ này, nhưng bây giờ cô quá mệt mỏi rồi.

Vừa mới ‘đoạn tuyệt’ chia tay với Dụ Lạc Ngâm, giống như phải trải qua một hồi ra vẻ bình tĩnh tê liệt gân cốt, cuối cùng linh hồn cũng cạn kiệt sức lực.

Bạch Tầm Âm nằm trên giường, cảm thấy tứ chi đau nhức – cô cho rằng mình có thể chìm vào giấc ngủ nhưng lại tỉnh táo từ chiều tới tối, sau đó mở mắt tới tận bình minh.

Khoảng thời gian đó, Quý Tuệ Dĩnh gõ cửa kêu cô ra ngoài ăn cơm vài lần, Bạch Tầm Âm đều dùng sự yên lặng từ chối.

Cô sinh ra vào giữa tháng chín, vào ngày hè oi bức nóng nực, trước khi bước vào sinh nhật tuổi 18, Bạch Tầm Âm cũng muốn tuỳ hứng một lần.

Trước ngày nhập học tháng chín, nửa tháng trời Bạch Tầm Âm không ra khỏi cửa mà ngẩn người trong nhà, từ chối tất cả lời mời của A Mạc.

Cô đã thoát khỏi nhóm lớp, xoá sạch liên hệ wechat của bạn cấp ba trừ A Mạc, cố tình tránh nghe tin tức về Dụ Lạc Ngâm.

Mùa hè này, đầu tiên cô ở trấn cổ, sau đó nhốt mình trong căn phòng ngủ chật hẹp, tiến hành ‘tu luyện’ thật sự.

Tuỳ hứng qua đi rồi, đó là cuộc sống mới.

Trong lúc đó A Mạc có tới đây hai lần, nhìn thấy Bạch Tầm Âm đều yên lặng nín thở quan sát cô, còn không dám thở mạnh.

Mà Bạch Tầm Âm lại làm như không có việc gì, cười giận cô ấy, “Cậu làm cái gì thế, tớ đâu sao đâu.”

Cô thật sự không có việc gì, mấy hôm nay nên ăn gì thì ăn đó, uống gì thì uống đó, chỉ là thỉnh thoảng ngực lại nhói lên cơn đau.

Nhưng cũng chỉ lướt qua trong giây lát, không có gì đáng ngại.

A Mạc nhìn dáng vẻ vốn đã gầy gò của Bạch Tầm Âm nay lại càng gầy hơn, yên lặng thở dài tri kỷ không nhắc tới ba chữ ‘Dụ Lạc Ngâm’.

“Âm Âm, chúng ta sắp phải chia tay rồi.” A Mạc càng thương tâm với điều này hơn, vành măt đỏ bừng rồi lại nhịn khóc mỉm cười, “Tớ cảm thấy chúng ta còn chưa vào đại học mà tớ đã bắt đầu nhớ những ngày tháng ăn vạ cậu rồi.”

Có lẽ, dấu vết của trưởng thành chính là đau thấu tim gan,

Bạch Tầm Âm yên lặng một lát rồi lắc đầu, “Chia tay cũng chỉ là tạm thời thôi.”

Mọi sự chia cắt đều vì một cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn.

Bạch Tầm Âm cảm thấy, lúc tốt nghiệp cấp hai, lúc Bạch Hồng Thắng xảy ra chuyện, cuộc sống của cô đã phải làm quen với hai chữ ‘chia lìa’ này rồi.

Nhưng buổi tối trước khi rời khỏi nhà, lúc Bạch Tầm Âm thu dọn hành lý, mọi sự kiên cường chống chọi của cô bị phá tan tành.

Ngăn kéo cuối cùng tủ quần áo của cô có một chiếc áo đồng phục của Tam Trung – giặt giũ sạch sẽ, là đồng phục nam được gấp gọn gàng ngay ngắn, bên trên nó là một cuốn sổ nhật ký mỏng.

Hai thứ này đều có liên quan tới Dụ Lạc Ngâm, một là chiếc áo Dụ Lạc Ngâm khoác cho cô trên đường cô về nhà, lúc ấy Bạch Tầm Âm không vứt đi được, rồi cũng quên mất.

Mà nội dung trong sổ nhất ký cũng là những ngày tháng mập mờ, từng câu từng chữ đều có cái tên của cậu.

Mỗi một nét bút đều như muốn chọc thủng quyển sổ — thật ra, ngoại trừ tên Dụ Lạc Ngâm ra thì cũng không có nội dung nào khác.

Hai thứ này vào lúc Bạch Tầm Âm đau đơn nhất cũng không thể vứt bỏ, mà cô chỉ giấu ở nơi sâu nhất trong nhà, bây giờ đột ngột xuất hiện giống như đinh đâm vào mắt.

Giống như cảm giác ‘đau đớn’ biến mất đã lâu đột nhiên sống lại, trong nháy mắt, Bạch Tầm Âm cảm thấy tim mình như bị một con dao đâm vào, đau đớn khiến cô gục ngã, ngón tay mảnh khảnh ôm lấy chiếc áo đồng phục kia.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng, khắp người mình, thậm chí mỗi một tế bào đều có một loại ‘chứng bệnh’ nào đó tràn lan.

Nhỏ biến thành to, truyền tới khắp nơi trong cơ thể.

Có lẽ tới giờ khắc này, Bạch Tầm Âm mới ý thức được mình đã mất đi cái gì.

Ba năm trước đây, lúc cô tốt nghiệp cấp hai, mất đi giọng nói, mất đi ba mình.

Mà hôm nay tốt nghiệp cấp ba, cô ý thức được mình đã mất đi người mình thích và cả năng lực yêu một người, cái nào đau hơn, cô thật sự không biết.

Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt chết lặng, nước mắt bất giác rơi xuống mà cô cũng không phát hiện, thầm ướt ba chữ Dụ Lạc Ngâm trong quyển nhất ký, màu mực đen trở nên mơ hồ, chật vật không thôi.

Đừng khóc, đây chính là con đường tự mày chọn.

Bạch Tầm Âm khịt mũi, đưa tay lau sạch quyển sổ rồi đứng lên tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô tự nhủ, nếu cảm thấy xót xa cho bản thân mình, vậy không cần phải sống nữa.

Thu thập hành lý xong xuôi, Bạch Tầm Âm nghĩ rồi vẫn quyết định đặt chiếc áo đồng phục và quyển nhật ký vào vali hành lý của mình.

Coi như đặt dưới ‘đáy hòm’, để cho những ngày tháng mới sau này của cô vẫn còn lại chút dấu vết gì đó thuộc về Dụ Lạc Ngâm.

Tim tôi, cánh chim vùng hoang dại, đã thấy cả một phương trời trong mắt em.

— “Bài thơ số 31” – Tagore

HẾT QUYỂN 1.

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương