Chứng Bệnh
Chương 2

Thịnh Sơ Nhiễm là ‘gà cưng’ của lớp 11-3, khuôn mặt xinh đẹp, làm việc gì cũng kiêu ngạo tuỳ ý.

Hầu như các bạn học trong lớp đều biết rõ hai việc về cô ta – chuyện thứ nhất chính là Thịnh Sơ Nhiễm cảm thấy rất ghét con câm Bạch Tầm Âm, cảm thấy cô là bạch liên hoa, vì thế mà ỷ vào nhân duyên tốt và hào phóng của mình, thành công dẫn đầu các bạn cùng lớp cô lập Bạch Tầm Âm.

Sở dĩ thỉnh thoảng Bạch Tầm Âm sẽ bị nhốt ở trong phòng học sau giờ tan học đều do Thịnh Sơ Nhiễm làm.

Lớp ba tổng cộng có 50 học sinh, hai đến ba người một tổ cùng làm trực nhật một lần, mỗi tổ một tháng sẽ tới phiên quét tước vệ sinh sau giờ học hai ba lần.

Lớp phó lao động cố ý sắp xếp Bạch Tầm Âm và Thịnh Sơ Nhiễm cũng cùng một nhóm trực nhật, mỗi lần tới nhóm bọn họ trực nhật, Thịnh Sơ Nhiễm sẽ đưa bạn học Chung Cầm cùng nhóm đi về trước, không những đi trước, mà còn lấy chìa khoá nhốt Bạch Tầm Âm ở bên trong phòng học.

Bạn học nào trực nhật buổi tối sẽ phải cầm chìa khoá phòng, rồi sáng hôm sau phải tới lớp đầu tiên mở cửa, vậy nên, Thịnh Sơ Nhiễm cho rằng, nếu như nhốt Bạch Tầm Âm ở trong phòng học cả đêm cũng sẽ không một ai biết cả.

Mặc dù sau này Lưu Thần có nói cho Thân Lang Lệ về chuyện này, Thịnh Sơ Nhiễm vẫn không cho là đúng như cũ – trong nhà cô ta có quyền có thế, xinh đẹp nhân duyên với bạn bè tốt, chỉ là ‘không cẩn thận’ khoá bạn học ở trong phòng thì có làm sao? Ai có thể dạy dỗ cô ta được chứ?

Bởi vì Bạch Tầm Âm không biết nói, cho dù có phản kháng cũng không ai biết, vậy nên ‘bạo hành ngầm’ như vậy vẫn luôn được diễn ra liên tục.

Không phải các bạn học trong lớp thông đồng làm bậy với nhau, chỉ là chuyện không liên quan tới mình nên cũng mặc kệ.

Nhưng bọn họ đều biết, Thịnh Sơ Nhiễm cực ghét Bạch Tầm Âm, đây là chuyện thứ nhất.

Chuyện thứ hai, chính là Thịnh Sơ Nhiễm thích bạn học Dụ Lạc Ngâm của lớp một cách vách, lời nói ra khỏi miệng lúc nào cũng là muốn theo đuổi cậu, to gan lại nhiệt tình, làm mưa làm gió thiếu chút nữa toàn trường đều biết rõ.

Ngay cả các thầy cô cũng biết chuyện này, còn cố tình tìm Thịnh Sơ Nhiễm nói chuyện. Nhưng không có cách nào, không ai có thể ngăn Thịnh Sơ Nhiễm lại được, cô ta muốn theo đuổi được Dụ Lạc Ngâm.

Trường THPT số 3 chỉ trừ Bạch Tầm Âm không hay để ý đến chuyện bên ngoài, còn lại không ai là không biết Dụ Lạc Ngâm.

Nam thần diễn đàn trường bình chọn ra, nhiều kỳ thi luôn đứng trong top 3 toàn trường, ai có thể không biết được chứ?

Thiếu nữ ở độ tuổi 16, 17 rung động rất sớm, đối với ‘thiên chi kiêu tử’ điển hình như Dụ Lạc Ngâm, có mấy ai lại không có ảo tưởng tươi đẹp trong đầu chứ?

Chỉ là có rất ít người to gan nhiệt tình như Thịnh Sơ Nhiễm dám nói ra, tan học là tìm tới Dụ Lạc Ngâm ngay, gần như ngày nào cũng đứng đợi ở cửa lớp một chờ cậu tan học…

Những điều này, Bạch Tầm Âm đều nghe từ lời nói chuyện phiếm của mấy bạn học khác trong lớp.

Thật là kỳ lạ, trước đó mọi thứ về Thịnh Sơ Nhiễm cô đều bỏ ra ngoài tai, nhưng sau lần gặp Dụ Lạc Ngâm đó, bên tai sẽ luôn tràn ngập những tin tức về cậu.

Giống như là một chuyện trước đó đã quanh quẩn quanh thân mình, nếu bản thân không quan tâm tới nó thì nó cũng chỉ là chuyện mây khói thoảng qua. Nhưng chỉ cần hơi để ý tới nó một chút thôi thì lập tức cảm thấy nơi nơi đều là cậu, là Dụ Lạc Ngâm.

Thì ra quan hệ giữa cậu và Thịnh Sơ Nhiễm không phải là bạn trai bạn gái.

Mà là Thịnh Sơ Nhiễm đơn phương, đơn phương thích cậu.

“Này, Bạch Tầm Âm.” Bạn bàn trên Lưu Ngữ Phù xoay người, gõ gõ lên bàn học của cô, “Đưa bài tập toán cho tôi.”

Lưu Ngữ Phù là một cô gái đeo kính, diện mạo thanh tú, cũng là lớp phó học tập môn Toán, mỗi ngày đều phụ trách nộp bài tập Toán cho giáo viên trước tiết học thứ hai, cũng là người đầu tiên mượn bài tập của Bạch Tầm Âm trước khi tan học.

Bởi vì thành tích môn toán của Bạch Tầm Âm đứng nhất lớp, Lưu Ngữ Phù muốn kiểm tra đối chiếu với bài tập của mình trước.

Chuyện này Bạch Tầm Âm hiểu rõ, nhưng cô không nói gì, chỉ yên lặng đưa bài tập của mình cho Lưu Ngữ Phù xem.

Tính tình Lưu Ngữ Phù lạnh lùng nhưng không có ý gì xấu, cô cũng không ngại đưa bài tập của mình cho cô ấy xem, dù cho từ trước tới nay cô ấy chưa từng nói một tiếng ‘cảm ơn’ nào.

Lúc chuông vào học vang lên, thầy giáo dạy Hoá kẹp một đống giáo án bước vào, đứng trên bục giảng một hồi, giận tím mặt.

“Lớp các em hôm nay bị làm sao thế hả? Hôm nay ai phụ trách quét dọn vệ sinh của lớp?!” Thầy giáo dạy Hoá cầm khăn lau bảng gõ gõ bảng đen, “Tới bảng còn không thèm lau? Ai!”

Phòng học vốn dĩ đang sôi nổi tiếng nói chuyện lại bởi vì giọng nói tức giận của thầy giáo mà yên tĩnh, không khí yên tĩnh tới mức một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng vang.

Bạch Tầm Âm cắn môi, bàn tay không tự giác nắm chặt quần đồng phục.

“Ai hả? Sao lại không ai lên tiếng?” Thầy giáo thấy không ai nói gì càng bực bội hơn, “Cả cái lớp này câm hết rồi đúng không? Hôm nay ai trực nhật!”

“Thầy ơi.” Một bạn nữ ngồi hàng đầu nghe vậy không nhịn được cười lên tiếng, tinh tế nhướn mày, ác ý tràn lan, “Lớp chúng em đúng là có người câm mà, người ta đâu có biết nói, chính là cậu ta trực nhật đó.”

Cô ta nói xong, cả lớp đều vang lên tiếng cười nói rầm rì, giống như đang cố nén.

Thầy giáo Hoá học sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Bạch Tầm Âm, đôi lông mày nhíu chặt –

“Bạch Tầm Âm, hôm nay là em trực nhật sao?”



Sống lưng thẳng tắp của Bạch Tầm Âm cứng đờ, một lát sau chậm rãi đứng dậy.

Đứng giữa cả một rừng ánh mắt yên tĩnh xem kịch vui, cô hơi hé miệng, một câu cũng không thể nói thành lời.

Nhưng đứng dậy mà không có hành động lắc đầu gì ở trong mắt thầy giáo chẳng khác nào cam chịu, thầy giáo nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nhìn Bạch Tầm Âm, “Sao em lại chưa lau bảng? Chẳng lẽ muốn để thầy tự tay làm sao?”

“Thầy ơi.” Lưu Ngữ Phù ngồi ở hàng ghế trước bỗng nhiên mở miệng, giọng nói bình tĩnh, “Mỗi ngày sẽ có ba người trực nhật, không riêng gì Bạch Tầm Âm đâu ạ.”

Bạch Tầm Âm sửng sốt, ngoài ý muốn cúi đầu nhìn đuôi tóc Lưu Ngữ Phù.

“Ba người? Vậy hai bạn còn lại là ai?” Thầy giáo nhìn quanh một vòng, thấp giọng nói, “Đứng lên hết đi.”

Cả lớp yên tĩnh vài giây, Thịnh Sơ Nhiễm và một bạn học nữ khác mới không tình nguyện đứng lên.

“Thế ba người các em bị làm sao vậy?” Thầy giáo Hoá học thấy là ba em nữ sinh, tức khắc cảm thấy như mắng không nên lời, bất đắc dĩ nói, “Bây giờ mấy đứa con gái bọn em đều ham chơi như vậy sao?”

“Thầy ơi.” Thịnh Sơ Nhiễm mở miệng trước, vẻ mặt đào hoa hết sức vô tội, đôi mắt mở to chớp chớp, “Em và Chung Cầm hơi hơi đau bụng nên vừa mới đi toilet về, không ngờ lại không có ai lau bảng, em xin lỗi ạ.”

Lời này nhìn thì như xin lỗi, nhưng trên thực tế lại ụp nồi lên đầu Bạch Tầm Âm.

Quả nhiên, thầy giáo Hoá học nhìn Bạch Tầm Âm với ánh mắt trách cứ — rõ ràng cảm thấy chính cô mới là người không có tinh thần hỗ trợ bạn bè.

Nói thật, đối với học sinh câm này của lớp ba, không ít thầy cô giáo đều biết. Thành tích học tập của Bạch Tầm Âm khá tốt, trông cũng xinh đẹp, theo lý mà nói hẳn sẽ là ‘trò cưng’ của không ít thầy cô, vậy nhưng lại không hoà hợp gì với cả lớp.

Tư duy của con người chính là như vậy, cảm thấy có một hai người ghét người kia thì có thể là sai lầm, nhưng cả một lớp không thích một người, vậy thì chính là người đó có vấn đề.

Bọn họ không suy xét tới việc là do người kia quá ưu tú, làm người khác ghen ghét nên mới bị cô lập.

Bạch Tầm Âm cắn chặt môi, một lúc lâu sau, cô đi thẳng lên trên bục giảng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám phía dưới, ngón tay mảnh khảnh của Bạch Tầm Âm cầm lấy một viên phấn, nét chữ thanh tú sắc bén viết từng từ trước mặt cả lớp –

[Thưa thầy, ba người bọn em có phân công, Thịnh Sơ Nhiễm lau bảng, Chung Cầm quét lớp, em lấy nước.]

Nơi lấy nước của trường phải đi xuống ba tầng rồi qua một khu khác mới lấy được nước, còn phải xách theo một xô nước khá nặng lên trên, vậy nên lúc phân chia nhiệm vụ, hai người kia không chút do dự ném việc nặng cho Bạch Tầm Âm, còn mình thì nhận chuyện nhẹ nhàng nhất.

Tuy việc lấy nước mệt mỏi, nhưng dù sao thì cũng phải làm, Bạch Tầm Âm không để bụng tới chuyện phân chia thiếu công bằng này, nhưng cô cũng không muốn gánh tội thay người nào.

Công việc của ai thì người đó phải làm, huống hồ vừa rồi Thịnh Sơ Nhiễm và Chung Cầm cũng không hề đi toilet.

Từng câu từng chữ viết rõ ràng trên bảng đen, Thịnh Sơ Nhiễm và Chung Cầm cũng không đoán được Bạch Tầm Âm sẽ dám làm như vậy, trên mặt nhất thời lúc đỏ lúc trắng.

Thầy giáo Hoá học cũng đã thấy nhiều chuyện lục đục giữa học sinh với nhau, cũng đã hiểu mọi chuyện là thế nào, ông khẽ thở dài một hơi, gật đầu với Bạch Tầm Âm, giọng nói nhu hoà không ít, “Được rồi, thầy biết rồi, em xuống nghe giảng đi.”

Nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Sơ Nhiễm, “Lên đây lau bảng.”

Vẻ đỏ bừng trên mặt Thịnh Sơ Nhiễm lan tới tận tai, không tình nguyện lên bục giảng lau bảng, lúc đi xuống dưới còn nhìn thoáng qua Bạch Tầm Âm, nhịn không được mà hung dữ trừng mắt với cô.

Bạch Tầm Âm khẽ thở dài, cũng không biết mình làm đúng hay sai.

Quả thật là vừa rồi cô tức giận, nhưng Thịnh Sơ Nhiễm nhất định sẽ không cho qua dễ dàng như vậy, nên làm cái gì bây giờ?

Quả nhiên, sau khi tan học, Thịnh Sơ Nhiễm lập tức tới gây chuyện.

Bạch Tầm Âm xách theo xô nước đi qua sân thể dục tới khu dạy học, mạch máu ở cánh tay gầy gò đã hiện lên, vô cùng rõ ràng trên làn da trắng nõn.

Bình thường nữ sinh làm công việc nặng nhọc này sẽ tìm các bạn nam giúp đỡ, nhưng Bạch Tầm Âm thà rằng tự đi cũng không muốn khiến người ta cảm thấy phiền phức.

Cố gắng leo tới tận lầu ba lại gặp chướng ngại vật ở ngay cầu thang.

Thịnh Sơ Nhiễm dẫn theo Chung Cầm, như cười như không đứng ở nơi cao nhất của cầu thang, rõ ràng là cố ý chặn cô lại.

“Bạch Tầm Âm, mày được lắm.” Mặt mày Thịnh Sơ Nhiễm xinh đẹp, nét mặt giận dữ, hai tay ôm lấy bả vai cười nhìn Bạch Tầm Âm, “Chỉ là một con câm thôi mà còn học được cách chơi xấu sau lưng người ta ư?”

Bạch Tầm Âm yên lặng lắng nghe, biểu tình không hề thay đổi. Chỉ là nội tâm cảm thấy, bảo sao Thịnh Sơ Nhiễm học hành không được tốt lắm – bởi vì từ ngữ cô ta dùng không đúng chút nào cả.

Việc cô làm sao có thể là chơi xấu sau lưng được chứ? Rõ ràng là mặt giáp mặt nói thẳng cơ mà.

“Chị Nhiễm, cậu nói chuyện với con câm này làm gì.” Chung Cầm cười cười, ánh mắt khinh thường, “Trực tiếp ra tay dạy cho một bài học là xong việc rồi.”

Cô ta nói xong rồi đưa tay đẩy Bạch Tầm Âm một cái, cho tới khi bả vai gầy gò của cô đập vào trên tường khiến cô đau đớn.

Bạch Tầm Âm cảm thấy cho hai người này một chút biểu tình cũng là lãng phí thời gian, lông mày nhíu lại, trong đôi mắt lưu ly đen nhánh xinh đẹp không hề có cảm xúc gì cả.

Nhưng mà cho tới nay, Thịnh Sơ Nhiễm ghét nhất chính là dáng vẻ lạnh nhạt này của Bạch Tầm Âm, giống như từ trong xương cốt đã kiêu ngạo không thèm để bọn họ vào mắt vậy.

Từ nhỏ tới lớn cô ta được mọi người xung quanh chiều chuộng yêu thương, vậy mà lại thua dưới tay con câm này một lần, chuyện này khiến cho Thịnh Sơ Nhiễm cảm thấy nhục nhã vô cùng.

“Mày giả vờ cái gì chứ?!” Thịnh Sơ Nhiễm không nhịn được hô lên, cười lạnh, “Không phải mày thích lấy nước sao? Vậy đi mà lấy nước thêm một lần nữa đi!”

Dứt lời, cô ta không hề do dự đạp đổ xô nước mà Bạch Tầm Âm vừa vất vả đi lấy xuống dưới lầu.

Cùng với tiếng nước đổ vang khắp nơi, mấy học sinh đang chuẩn bị lên lầu đều hét chói tai né tránh, trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Mà thùng nước kia lăn giống như bánh xe vài vòng, va đập vào bậc thang rơi xuống lầu, dừng ở trước mặt một đôi giày chơi bóng rổ, chút bọt nước còn thừa lại bắn lên ống quần đồng phục màu xanh lam.

Đứng trước cầu thang là Dụ Lạc Ngâm và mấy nam sinh chơi cùng cậu, vẻ mặt không chút biểu cảm nào nhìn ba cô gái đứng ở trên kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương