Chu Tường hẹn bác sĩ lần sau sẽ đến kiểm tra thận của hắn, đây là hắn trộm nói sau lưng Trần Anh, mà dù thận của hắn có thích hợp để ghép cho Trần Anh đi nữa, thì bây giờ hắn cũng không có tiền, thêm vào đó, nhiều khả năng Trần Anh thà chết cũng không chịu.

Nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng phải thử xem sao, ít nhất còn có thêm một hi vọng cứu sống bà.

Tuy Chu Tường cũng hơi sợ khi nghĩ đến chuyện phải cắt đi một quả thận, nhưng hắn không có lý do gì để chùn chân. Thân thể này vốn không phải của hắn, thân thể này thuộc về người thanh niên tên Chu Tường, hắn chỉ là một kẻ đã chết, linh hồn hắn chỉ may mắn được tá túc ở đây mà thôi. Người thanh niên này là con trai của Trần Anh, hắn đang sống bằng thân xác con trai của Trần Anh, vậy thì máu thịt hắn, thậm chí toàn bộ sinh mệnh hắn, tất cả đều là của Trần Anh. Nếu thận của hắn phù hợp để cấy ghép cho Trần Anh, hắn không thể trốn tránh, hắn không thể ích kỷ.

Hai người về đến nhà, căn hộ nhỏ xíu cũng u ám như bị mây đen bao phủ, không khí nặng nề đến tức thở. Chu Tường vào bếp, nhanh tay nấu hai bát mì nóng hôi hổi.

Tài nấu nướng của hắn vẫn tốt, nhưng từ sau khi sống lại, việc bếp núc đều do Trần Anh làm, mãi đến bây giờ hắn mới có cơ hội vào bếp. Người phụ nữ quật cường này, vẫn luôn tận tâm tận lực làm hết tất cả cho hắn.

Chu Tường thỉnh thoảng lại nghĩ, nếu mẹ hắn còn sống, chắc cũng sẽ yêu thương hắn như thế này nhỉ.

Hắn dỗ dành nửa ngày, Trần Anh mới miễn cưỡng ăn được phân nửa.

Chu Tường nói, “Mẹ à, từ giờ cứ đến cuối tuần là hai lần thẩm tách, mẹ đừng bỏ lần nào.”

Trần Anh đau đớn lắc đầu.

Lần thẩm tách hôm nay tiêu tốn năm tiếng đồng hồ, thời gian đằng đẵng buồn chán, bí bức khó chịu, từng giây từng phút đều như tra tấn người ta. Chỉ nghĩ đến từ nay về sau, mỗi tuần hai lần như vậy, trường kỳ mười mấy năm, bất cứ người nào cũng phải tuyệt vọng.

Không làm được gì, không đi được đâu, ngày ngày tiêu tốn tiền tài và sức lực để kéo dài sinh mạng… Trần Anh đau đớn vô cùng, tại sao bà không bị ung thư, chết sớm một chút là xong chuyện, tại sao còn phải làm khổ con mình…

Chu Tường nhìn vẻ mặt bà cũng biết bà đang suy nghĩ gì, hắn cứ lo ngay ngáy. Hắn còn phải đi làm, không thể ở nhà đưa Trần Anh đi thẩm tách, nếu không có hắn theo cùng, nhất định Trần Anh sẽ không chịu đi. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định thuê một người giúp việc, dù lại tốn kém thêm, nhưng có người chăm sóc Trần Anh hằng ngày, cuối tuần đưa bà đi bệnh viện, đây là khoản chi xứng đáng, mà ngoài cách đó ra, hắn cũng không có biện pháp nào khác.

Hắn nhớ đến bác gái lần trước phụ đưa Trần Anh đến bệnh viện, bác gái ấy cũng học chung khóa đào tạo hộ lý với Trần Anh, chứng tỏ cũng muốn làm người giúp việc, nhìn ngoài khá nhiệt tình, thân thể khỏe mạnh, hẳn là rất phù hợp. Chu Tường quyết định ngày mai sẽ gọi cho bác gái đó.

Nhưng nếu thuê giúp việc, căn hộ này lại biến thành quá chật hẹp, tốt nhất là nên đổi chỗ ở khác, bằng không chẳng lẽ để Trần Anh và bác gái nọ cùng chui rúc trong một căn phòng bé xíu sao?

Chu Tường phát hoảng, lúc này hắn mới chua xót nhận ra mình càng nghĩ càng thái quá, hắn đào đâu ra lắm tiền như thế! Hiện giờ tìm người chăm sóc Trần Anh đã là quá sức đối với hắn, chỗ tiền hắn kiếm được trong thời gian vừa rồi, nhiều nhất cũng chỉ trụ được hai – ba tháng, sau đó…

Hai – ba tháng sau đó, hắn sẽ không còn tiền cho Trần Anh chữa bệnh, thậm chí ngay cả nhà ở và cơm ăn cũng thành vấn đề lớn, đến lúc đó hắn phải làm gì? Phải làm gì? Phải làm gì?

Đầu hắn sắp nổ tung ra mất.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên. Chu Tường lấy ra xem thử, là Yến Minh Tu gọi tới.

Hôm nay đầu hắn điên lắm rồi, sớm đã quên sạch sành sanh chuyện Yến Minh Tu và căn hộ cũ của mình, bây giờ nhìn thời gian, có lẽ Yến Minh Tu cũng đã đưa điều tra viên tới. Người đang cùng đường khăn rất dễ nghĩ quẩn, lúc này trong lòng hắn cũng chỉ còn lại toàn là tiêu cực. Hắn thật muốn chửi ầm lên, xem ông trời còn hành hạ hắn thế nào nữa.

Hắn không thèm nghĩ nhiều, thẳng tay dập máy. Lúc này hắn thật sự không có tâm trạng đôi co với Yến Minh Tu.



Dỗ dành Trần Anh ngủ xong, Chu Tường quay lại phòng khách chật hẹp, ngồi xuống hút dần từng điếu thuốc.

Hắn nghĩ nát óc vẫn không tìm ra cách nào kiếm được tiền, trừ phi trúng xổ số, trừ phi tiền đột ngột rụng xuống đầu, bằng không…

Thái Uy nhất quyết không được, hắn không thể làm khó Thái Uy như thế, nhưng ngoại trừ Thái Uy, hắn còn có thể vay tiền của ai đây?

Lan Khê Nhung? Không được… Bọn họ chưa thân đến mức đó. Nếu thú nhận với Lan Khê Nhung, có lẽ Lan Khê Nhung sẽ giúp hắn, nhưng hắn sẽ mắc nợ y cả đời, hắn không thể tưởng tượng sau này sẽ ra sao.

Vương tổng? Hay là thử xem sao, có lẽ Vương tổng sẽ giúp hắn khoảng mấy vạn đồng, nhưng đó cũng chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi.

Hay là thế này, mượn mấy vạn của Thái Uy chắc là không sao, sau đó mượn thêm mấy vạn của Vương tổng, nếu gom góp khoảng mười vạn, có lẽ sẽ chống đỡ được hết năm nay. Để xem còn ai nữa? Còn ai có thể giúp hắn? Còn ai thừa tiền, thừa đến nỗi chẳng buồn nhìn đến tiền nữa?

Yến Minh Tu?

Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra bóng dáng của Yến Minh Tu.

Chu Tường kinh hãi.

Tại sao hắn lại nghĩ đến Yến Minh Tu?!

Nhưng mà, đây cũng là một cách, nếu hắn nói cho Yến Minh Tu biết hắn là ai, ít nhất… Ít nhất hắn có thể lấy lại căn hộ của mình!

Căn hộ tuy nhỏ và cũ kỹ, nhưng năm đó xí nghiệp nhà nước cấp cho ba hắn, nằm ở đoạn đường đẹp nhất Nhị Hoàn, vị trí tốt như vậy, bán đi ít nhất cũng phải được hai trăm vạn.

Nếu bán căn hộ đi, hắn có thể…

Bán căn hộ đi… Trái tim hắn nhói lên đau đớn.

Đó là tài sản cuối cùng cha mẹ để lại cho hắn, là nơi hắn đã sống ba mươi năm, là nơi duy nhất lưu giữ kỷ niệm của hắn và cha mẹ, hắn đã từng thề rằng cả đời này sẽ không bán nó đi, dù thiếu cơm ăn, hắn vẫn còn một chỗ để ở, làm sao hắn có thể bán nó đi được?

Căn hộ cha mẹ để lại và Trần Anh, bên nào nặng hơn bên nào, Chu Tường vò đầu bứt tai, tìm không ra đáp án.

Nếu không nói ra thân phận, hắn không thể lấy căn hộ về, nếu lấy được căn hộ về, chẳng lẽ hắn có thể nhẫn tâm nhìn Trần Anh chết mà không cứu? Hắn lại bắt đầu chìm vào mâu thuẫn vô bờ.

Trong bóng tối, điện thoại tiếp tục đổ chuông, Chu Tường sợ đánh thức Trần Anh vừa mới ngủ, hắn vội vàng nắm lấy điện thoại xem thử, lần này là Thái Uy.

Hắn nghe máy, đi vào bếp đóng cửa lại, nhỏ giọng nói, “Anh Uy.”

“Xong rồi à?” Giọng Thái Uy có vẻ khá nặng nề.

Chu Tường “Vâng” một tiếng, tại thời điểm tiến thoái lưỡng nan, tuyệt vọng không lối thoát, hắn chỉ muốn ôm lấy Thái Uy, khóc lóc một hồi.

“Sao rồi?”

Chu Tường run run đáp, “Nhiễm trùng đường tiểu.”

Thái Uy hít một hơi, thật lâu sau vẫn không nói được gì.

Chu Tường thấp giọng bảo, “Em muốn xin phép nghỉ một ngày được không, bây giờ em thật sự…”

Thái Uy thở dài, “Cuối tuần này cậu cứ ở nhà đi, chăm sóc mẹ cho tốt. Mẹ cậu… Mệnh khổ quá.”

Chu Tường khàn khàn đáp, “Vâng, mẹ em…”

Thái Uy trầm ngâm, hồi lâu sau mới nói, “A Tường, khả năng của anh Uy thật sự có hạn, thôi anh cứ đưa cậu năm vạn đi.”

Chu Tường nghẹn ngào, “Anh, em không…”

“Không cần trả lại, trừ phi sau này cậu phất lên… Nhiễm trùng đường tiểu là cái bệnh nuốt tiền, anh biết năm vạn cũng không giải quyết được gì, để anh đi hỏi Vương tổng, có lẽ Vương tổng cũng sẽ hỗ trợ ít nhiều.”

Chu Tường cũng không muốn khách sáo nữa, bây giờ hắn thật sự rất cần tiền, vậy nên hắn chỉ nói, “Anh Uy, cảm ơn anh.”

Thái Uy cũng chỉ là người làm công ăn lương, anh giúp đỡ một kẻ mới quen chưa được nửa năm như hắn nhiều đến thế, hắn đã biết ơn anh vô cùng. Từ khi hắn mở mắt tỉnh lại, Thái Uy luôn luôn ở bên cạnh hắn, cưu mang hắn, điều may mắn nhất trong sinh mệnh mới của hắn, chính là hắn gặp lại Thái Uy.

Dập máy xong, Chu Tường ngồi trong bếp thật lâu, chân hắn tê rần, nhưng trái lại, hắn cảm thấy không gian nhỏ hẹp này mang đến cảm giác thật an toàn.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại lại vang lên, là Khương trợ lý đang gọi hắn. Chu Tường không dám làm mất lòng gã, hắn nhanh chóng nghe máy, nhưng không ngờ bên kia lại truyền đến giọng của Yến Minh Tu, “Anh cố tình không nghe điện của tôi?”

Đầu óc Chu Tường kêu ù ù, hắn vô thức đáp, “Không… Không nhìn thấy.”

“Thế bây giờ thấy rồi?”

“Thấy rồi… Có chuyện gì vậy?” Giọng Chu Tường khàn khàn, nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi.

“Anh sao thế? Vẫn chưa tỉnh rượu à?”

Chu Tường cũng hi vọng tất cả mọi chuyện từ hôm qua đến giờ chỉ là ảo giác tạo nên bởi chất cồn, nhưng đáng tiếc là không phải.

Hắn cười khổ, “Tỉnh rồi. Yến tổng tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi muốn anh đến nhà tôi ngay bây giờ.”

“Tại sao?”

“Chẳng có tại sao. Tôi muốn gặp anh.” Trong mắt Yến Minh Tu, Chu Tường trước sau cũng chỉ là một người mới vào nghề, tất nhiên hắn sẽ không dám làm mất lòng y.

Chu Tường run run đáp, “Yến tổng, hôm nay tôi khó chịu trong người, không ra khỏi nhà được, hẹn khi khác vậy.”

“Nhà anh ở đâu, tôi bảo Tiểu Khương đến đón anh.”

Chu Tường bắt đầu loạn óc, từng lời Yến Minh Tu nói đều khiến hắn mất kiên nhẫn, hắn cáu kỉnh đáp, “Tôi không biết, tôi không rảnh gặp cậu, tôi không có thời gian, tôi không có sức lực. Yến Minh Tu, mẹ kiếp cậu đừng có làm phiền tôi nữa!” Nói xong, hắn dập máy luôn.

Bây giờ hắn cũng chẳng quan tâm chuyện mình có thể chọc giận Yến Minh Tu hay không, có thể lỡ miệng nói sai cái gì hay không, hắn chỉ cảm thấy tim phổi như sắp nổ tung. Mỗi khi hắn trò chuyện với Yến Minh Tu, trong đầu hắn sẽ có một âm thanh, âm thanh đó không ngừng nhắc nhớ hắn, chính là người này, chính là người này ép hắn cùng đường, chính vì người này mà hắn phải vào đoàn làm phim tài liệu kia, nếu không vì người này thì hắn sẽ không phải chết, hắn vẫn sẽ sống trong thân phận Chu Tường của hắn, hắn sẽ không phải hứng chịu tất cả những đau đớn này.

Chính vì người này!

Chu Tường không muốn nói chuyện với Yến Minh Tu, không muốn gặp lại Yến Minh Tu, cũng không muốn liên quan gì đến Yến Minh Tu. Hắn hi vọng tất cả những tin tức về Yến Minh Tu đều biến mất khỏi thế giới này, để cho hắn vĩnh viễn không cần nhớ về y nữa.

Nếu khi đó Yến Minh Tu cũng yêu hắn, mọi chuyện lúc này đã chẳng thể phát sinh, tất cả những buồn khổ thương tâm bây giờ của hắn cũng chẳng thể phát sinh.

Hắn chưa bao giờ hận Yến Minh Tu đến thế.



END57.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương