Ngay từ đầu Yến Minh Tu cũng không nhận ra Chu Tường cố ý chuốc say mình, suy cho cùng, y nào thể ngờ có kẻ lại to gan đến thế, dám chuốc rượu y.

Đến lúc y phát giác điều bất thường thì cũng đã qua ba lượt rượu, đầu váng mắt hoa rồi. Tửu lượng của y không tốt, nên bình thường y cũng không uống nhiều đến vậy.

Yến Minh Tu cười khẽ một tiếng, “Anh định làm gì? Muốn chuốc tôi say à?”

Chu Tường cười nói, “Yến tổng đừng nghiêm túc thế, mọi người đều uống, ngài cũng nên góp vui đi chứ. Nếu ngài thật lòng không muốn uống thì thôi cũng được, nhưng tôi nhìn ngài có vẻ không thích thư giãn, cũng không thích hát hò, thế thì ngài đến đây còn ý nghĩa gì, chẳng bằng tôi tiếp rượu cho ngài vậy.”

Có người quá chén đang gào thét ca hát, mấy anh chàng say bí tỉ ngả ngớn dán dính vào các cô tiếp viên, số người còn tỉnh táo không nhiều lắm, Uông Vũ Đông ngại có mặt em vợ nên không tiếp chuyện các cô nàng, nhưng anh ta và Triệu đạo diễn cũng đã uống kha khá.

Yến Minh Tu quả thật không có hứng thú với mấy thứ này, trái lại, y chỉ muốn biết Chu Tường định làm gì, “Nếu anh làm tôi gục thật thì sao? Tôi cho anh hay, tửu lượng tôi không tốt, có lẽ ngày mai tỉnh lại sẽ đi tìm anh tính sổ.”

Chu Tường mỉm cười, “Hoặc cũng có khi Yến tổng ngủ một giấc là quên luôn chuyện hôm nay. Tôi chỉ là tôm tép thôi mà, đâu đáng để Yến tổng ghi tạc trong lòng.” Có lẽ vì Yến Minh Tu uống nhiều quá, hoặc cũng có lẽ vì chính hắn uống nhiều quá, nên tư duy của hắn bắt đầu thiếu minh mẫn, ngay cả thận trọng bình thường cũng mất đi phân nửa.

Nhìn đôi mắt mơ màng vì rượu của Yến Minh Tu, hắn không thể ngăn mình nhớ tới cái đêm y say khướt, ôm hắn gọi “Anh Đông”. Mặc dù đó là đoạn ký ức hắn chỉ muốn quên đi, nhưng đôi lúc hắn vẫn cứ vô thức nhớ lại, cho đến tận khi nói những lời này, giọng điệu của hắn vẫn còn mang theo oán trách khó kìm nén được.

Yến Minh Tu giật mình nhìn hắn, trong một thoáng, y không biết mình đang mẫn cảm hay đang ì trệ, y chỉ đột nhiên cảm thấy kỳ quái vô cùng. Ngực y nặng nề quá, càng tiếp xúc với người này, y lại càng nhung nhớ Chu Tường, nhưng y vẫn không thể ngăn mình đến gần người này hơn.

Yến Minh Tu nhìn ly rượu trước mắt, có lẽ đây là liều thuốc tốt nhất dành cho y bây giờ, y nắm lấy cái ly, rót hết thứ chất lỏng y chưa từng yêu thích vào trong cổ họng.



Hai mươi mấy người chơi bời đến hơn ba giờ sáng, phần lớn đã say khướt chẳng biết trời trăng gì, chỉ có Khương trợ lý tận tâm với công việc, thấy Yến Minh Tu uống rượu, biết hôm nay y không thể lái xe, nên Khương trợ lý uống rất kìm chế, cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Chu Tường tửu lượng tốt, tuy cũng hơi choáng váng, nhưng hắn vẫn còn minh mẫn.

Mọi người lục tục rã đám, có người gọi taxi, có người gọi bạn bè đến đón, Uông Vũ Đông cũng đã được đưa về.

Khương trợ lý bất đắc dĩ nhìn Yến Minh Tu, sau đó nhìn sang Chu Tường, “Tiểu Chu à, cậu chuốc say cậu ấy rồi, thật đúng là thêm phiền cho tôi.”

Lúc này Yến Minh Tu đã say khướt, nằm sõng soài trên sofa. Y rất im lặng, chỉ nhắm mắt tựa như đang ngủ, nhìn không có gì thất thố, nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến Khương trợ lý kinh ngạc lắm rồi, gã chưa bao nhìn thấy Yến Minh Tu say.

Chu Tường cười cười, chống tay đứng dậy, “Ra ngoài thôi.”

“Cậu còn đi được thì giúp tôi đỡ Minh Tu lên xe, tiện tôi đưa cậu về nhà luôn.”

“Anh vẫn lái xe được?”

“Tôi không uống nhiều, không sao, đi thôi.” Khương trợ lý ôm Yến Minh Tu dậy, người say cực kỳ nặng, nhất là Yến Minh Tu còn cao lớn như thế, hai người một trái một phải, lảo đảo đỡ y ra ngoài.

Chu Tường ôm ngang eo Yến Minh Tu, mơ mơ màng màng nhớ lại cảm giác ngày xưa mình cũng ôm y như vậy.

Hai người đặt Yến Minh Tu lên ghế sau, Chu Tường vừa mệt vừa buồn ngủ, ngại vòng về ghế phó lái, nên cũng chui vào ngồi luôn phía sau.

Quãng đường vòng vèo, Chu Tường ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Khương trợ lý đẩy đẩy hắn, “Chu Tường, dậy dậy, giúp tôi đưa Minh Tu lên nhà.”

Chu Tường mở mắt, lúc này mới biết xe đã vào garage. Khương trợ lý lại đẩy hắn, lấy tay chỉ về phía thang máy cách đó không xa.

Chu Tường lắc lắc đầu, cảm giác tỉnh táo lại một ít, hắn vội vàng xuống xe, phụ Khương trợ lý đỡ Yến Minh Tu ra, hai người lại vất vả đỡ y vào thang máy, đi lên căn hộ của y.

Khương trợ lý một tay tìm chìa khóa, tay kia vẫn phải đỡ Yến Minh Tu nên hơi luống cuống. Đến khi mở được cửa, Chu Tường thì vội mang Yến Minh Tu vào nhà, Khương trợ lý lại vội rút chìa khóa, hai người tiến độ lệch pha, sức nặng của Yến Minh Tu đột ngột rơi hết lên Chu Tường, Yến Minh Tu quá nặng, Chu Tường khuỵu gối, ngã sấp luôn tại bậc thềm.

Khương trợ lý sợ hãi kêu lên, “Chu Tường!”

Bị ngã đau, Yến Minh Tu khẽ rên rỉ, tiếng gọi “Chu Tường” lại như một hồi chuông đánh vào lòng y, làm y ngay tức khắc “bừng tỉnh”.

Y chậm rãi mở mắt, mặc dù ánh mắt vẫn không có tiêu cự, nhưng đúng là y đang nhìn người nằm bên dưới mình.

“Chu Tường?” Yến Minh Tu líu lưỡi, hai người còn lại nghe không hiểu gì.

Khương trợ lý định đỡ Yến Minh Tu dậy, Yến Minh Tu lại đẩy tay gã ra, sau đó y cúi đầu, ghé mũi trên mặt Chu Tường, vừa như hít ngửi, vừa như cảm nhận.

Chu Tường ngơ ngác nhìn lên trần nhà, hắn muốn đẩy y ra, nhưng hắn vẫn còn choáng váng sau cú ngã, không nhấc tay lên nổi, hắn chỉ có thể nhỏ giọng, “Yến tổng…”

Còn chưa nói xong, một thứ mềm mại đã áp lên môi hắn, tới khi hắn ý thức được đó là nụ hôn còn mang mùi rượu của Yến Minh Tu, cả người hắn đã cứng ngắc.

Khương trợ lý cũng đần luôn, đứng chết trân ngay bậu cửa nhìn Yến Minh Tu hôn Chu Tường. Đi không được, mà ở cũng chẳng xong, gã nghĩ mình đang gặp ảo giác.

Chu Tường vỗ vỗ mặt Yến Minh Tu, định đẩy y ra, nhưng chẳng hiểu Yến Minh Tu say xỉn lấy sức lực từ đâu, vẫn kiên quyết hôn hắn, hôn như muốn nuốt luôn đôi môi hắn vào bụng.

Vành mắt Chu Tường dần nóng lên, không biết tại sao hắn lại muốn khóc.

Yến Minh Tu mơ màng hỏi, “Là anh đó sao?” Y ôm lấy hắn, đột nhiên bật khóc.

Chu Tường kinh hãi không nói nên lời.

Khương trợ lý cũng sợ phát khiếp, là một trợ lý thông minh và đầy lý trí, gã đưa ra quyết định được cho là chính xác nhất trong lúc này: Đóng cửa lại, chạy. Biết quá nhiều chuyện riêng của boss nhất định chẳng hay ho gì, thôi thì giả vờ như không biết luôn.

Chu Tường nhìn cánh cửa đã đóng chặt, nhớ đến cảnh vừa rồi Khương trợ lý “Rút lui” không quay đầu lại, một loạt biến cố ập đến chỉ trong một phút đồng hồ, đến khi hắn bàng hoàng quay lại, Yến Minh Tu đã thiếp đi từ lúc nào. Khuôn mặt y vẫn đầy nước mắt, y ôm chặt lấy cánh tay hắn, như thể chứng minh cho hắn, tất cả không phải chỉ là ảo giác.

Yến Minh Tu khóc, vì sao?

Là anh đó sao? Y nói về ai thế?

Lúc mới vào nhà, có phải y đã gọi tên hắn? Nhưng hắn không dám xác định, quá mơ hồ.

Mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ không tưởng bở cho rằng Yến Minh Tu khóc vì hắn, có lẽ Yến Minh Tu uống nhiều quá nên dâng trào cảm xúc. Trước đây lúc hắn say rượu, ngay cả chuyện thầm mến một cậu bạn năm cấp 2 cũng làm hắn khóc rống lên một hồi, nhưng sau khi tỉnh lại thì mặt mũi người nọ như thế nào, hắn cũng chẳng nhớ nổi.

Rượu cồn có thể phóng đại cảm xúc của con người, Chu Tường không hiểu tại sao Yến Minh Tu lại như vậy, hắn chỉ biết hình như mình lại gặp phiền toái rồi.

Hắn thử cử động, định ngồi dậy, nhưng Yến Minh Tu vẫn dán dính lên người hắn, hắn không nhúc nhích được.

Tuy mùa này không lạnh, nhưng ngủ dưới sàn cả một đêm cũng rất dễ sinh bệnh. Mà quan trọng nhất, mục đích hắn chuốc say Yến Minh Tu là bởi vì đêm nay hắn có chuyện nhất định phải làm. Tuy hắn cảm thấy mình cũng không tỉnh táo lắm, nhưng chỉ cần uống ít nước lạnh là ổn ngay. Vấn đề là hắn biết ra khỏi đây kiểu gì?

Nhỡ cử động mạnh quá làm Yến Minh Tu tỉnh lại thì sao?

Chu Tường suy nghĩ hồi lâu, vẫn không biết nên làm gì cho ổn.

Thân thể Yến Minh Tu đè lên người hắn, vừa nặng vừa nóng, hai cánh tay ôm lấy eo hắn, dù đã ngủ say nhưng vẫn rất mạnh mẽ, tựa như y đang ôm một thứ rất quan trọng, bất kể thế nào cũng vẫn bướng bỉnh không chịu buông.

Chu Tường khẽ thở dài, nhịn rồi nhịn, cuối cùng nhịn không nổi, hắn vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên lưng Yến Minh Tu.

Qua một lớp vải áo, lòng bàn tay hắn cảm nhận được làn da nóng rực của y, sức nóng thông qua lòng bàn tay, truyền thẳng tới trái tim hắn.

Đây là… Yến Minh Tu.

Hắn đã từng rất quen thuộc với Yến Minh Tu, hai người đã từng vô số lần hòa làm một, hai người đã từng gần sát nhau như vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ mùi hương nước cạo râu của người này, mái tóc mềm mại, nhiệt độ làn da, còn cả hương vị những nụ hôn của người này.

Bây giờ hai người lại kề sát bên nhau, nhưng bọn họ đã không còn là Chu Tường và Yến Minh Tu của ngày trước nữa.

Chu Tường ngơ ngẩn cảm nhận hơi ấm dưới lòng bàn tay, không dám nhúc nhích, hắn sợ nếu mình cử động, cảnh tượng trước mắt sẽ ầm ầm sụp đổ, hắn sẽ phát hiện hết thảy chỉ là mơ.

Hắn chớp mắt, khóe mắt chua xót vô cùng.



END55.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương