Chưa Từng Nói Yêu Em
-
Chương 34
Tô Quý lại lạc vào giấc mộng, trong mơ cô đang đi trong một cung điện tráng lệ thời cổ đại.
cô đang ở trong cung điện, mặc áo bào rộng lớn, phía sau có người đi theo,cô cảm thấy bước đi của mình có chút vội vàng, nhưng thần thái và khí thế vẫn bình tĩnh vô cùng.
đi nhanh một đường, cuối cùng cô cũng thấy một bóng người đang quỳ trước điện.
Người đó mặc quan phục màu xanh, có lẽ chức quan của hắn không cao.
không hiểu sao trong lồng ngực cô có một sự tức giận không thể khống chế,cô đi đến trước mặt hắn, phất tay áo hừ một tiếng: “Thể diện của Mặc khanh lớn thật đấy, thực sự khiến trẫm không thoải mái!”
Hóa ra cô đang xưng “Trẫm”, có phải là nữ hoàng không?
Người quỳ phía trước cô sống lưng vẫn thẳng tắp, quỳ nghiêm chỉnh, nhìn qua không hề có vẻ mệt mỏi, nhưng cô biết hắn đã quỳ hơn hai canh giờ, đầu gối không chừng đã mất hết cảm giác.
Thấy cô tức giận, người đó không xin tha, chỉ khom lưng vẻn vẹn nói: “Thầnkhông dám.”
Giọng nói của hắn rất êm tai, nhưng bây giờ xen lẫn khàn khàn, nghe dường như đã đứt đoạn, chỉ là ba chữ, giống như nặn từ đáy lòng ra.
cô nghe xong càng cảm thấy lửa giận bùng cháy, tiện tay lấy trong tay người hầu một tấu chương, ném lên người hắn: “Ngươi không dám? Ngươi còn cái gì không dám? Chẳng phải ngươi muốn từ quan về quê sao?”
Tấu chương nện vào đầu vai hắn, cô thấy bờ vai hắn dường như lung lay, sau đó rất nhanh ổn định, giọng vẫn khàn khàn như cũ nói: “Trong thiên hạ bệ hạ là vương thổ, thần rất hiểu điều đó...”
cô nghe hắn nói, tưởng hắn đã đổi ý định, đáy lòng thả lỏng, còn chưa kịp mở miệng, hắn liền nói tiếp: “Quân ân sâu nặng, thần tài đức hèn mọn,không thể báo đáp, chỉ có thể tham luyến chức tước, ngồi không ăn bám, mong bệ hạ rộng lượng không trị thần tử tội.”
cô tức giận cười lạnh: “Ngươi chỉ là thất phẩm nho nhỏ, vậy mà dám nói với trẫm chuyện ngồi không ăn bám hay sao, trẫm không cách chức ngươi đúng là quá xem trọng ngươi rồi.”
cô cũng giận quá hồ đồ, người ta đến để từ quan, nghe cô nói vậy liền lập tức khấu đầu: “Tạ ơn long ân của bệ hạ.”
Tuy đang trong mơ, cô vẫn có chút ý thức, nghĩ thầm quả nhiên hắn chỉ làmột thất phẩm nhưng nhưng lại có thể khiến đích thân hoàng đế tự truy hỏi rồi tức giận lôi đình.
Trong lòng cô khẽ nói thầm, nữ hoàng đế trong giấc mơ cũng tỉnh táo trở lại, chỉ lạnh lùng nhìn người đang quỳ dưới đất, phất tay để sai nô tài sau lưng bê đến một chén rượu.
cô lại càng hoảng sợ, trong ý thức muốn đưa tay ra ngăn cản: nữ hoàng, người chờ một chút, người ta chỉ muốn từ quan, không thể ban chết được!
Nhưng không như cô tưởng tượng, nữ hoàng lạnh như băng mở miệng, có chút trầm mặc: “Nếu ý ngươi đã quyết, trẫm cũng không thể giữ, chỉ là Mặc khanh thân mang tuyệt thế võ công, cứ đi như vậy, trẫm quả thực lo lắng... Uống hết chén rượu này, có thể tán đi toàn thân nội lực của ngươi, Mặc khanh thật sự muốn từ quan như vậy thì uống với trẫm chén rượu này, đượckhông?”
Nữ hoàng nói vậy Tô Quý biết là có dụng ý, đại khái muốn làm khó người kia, dù sao với cao thủ võ lâm mà nói, tán toàn thân công lực còn tàn nhẫn hơn giết chết hắn đi.
Nhưng vượt quá dự liệu của cô, người đó chỉ cúi người khấu đầu: “Thần tạ ơn ân điển của bệ hạ.”
cô không thể ngăn cản mà chỉ đứng nhìn, nhìn người đó bưng chén rượu từtrên khay trong tay người hầu, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Trong lòng cô có một giọng nói không ngừng hét lên: “không được uống, anhsẽ trúng kịch độc toàn thân, chưa nói đến công lực, thậm chí mạng sống cũng không thể giữ.”
Hết lần này tới lần khác, mặc kệ trong lòng cô nghĩ gì, nữ hoàng trong giấc mơ lại không ý thức được, chỉ dùng ánh mặc oán hận nhìn chằm chằm người đó, nhìn hắn nâng chén uống xong, còn hừ lạnh một tiếng.
Quá trình tán đi công lực rất thống khổ, cô chứng kiến hắn tuy không nóitiếng nào, nhưng mồ hôi đã nhanh chóng thấm ướt hai bên tóc mai, thấm cả lên bộ quan phục màu xanh, mồ hôi ướt đẫm tuôn ra.
Ý thức của cô không ngừng hét lên, tim đau như bị dao cắt, nhưng cô trong mơ lại chỉ lãnh khốc nhìn, không nói một lời.
không biết sau bao lâu, nữ hoàng là cô trong giấc mơ cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, ngươi có thể cút ngay cho trẫm.”
Người kia cúi thấp đầu, mồ hôi không ngừng chảy, chống đỡ đầu đau như búa bổ, lập tức dập đầu đang ướt đẫm: “Tạ ơn bệ hạ.”
Lúc này có ai đó lại đến, cô trong mơ xoay người sang chỗ khác, giọng nói lập tức dịu xuống: “Sao ngươi lại tới đây? Chỉ là một chút việc vặt thôi, không cần lo lắng.”
Đó là một nam nhân cao ngất mặc toàn thân màu trắng, cô nhìn mặt hắn, trong lòng nghĩ quả nhiên là Cố Thanh Lam, chỉ có hắn mới có thể khiến côcoi trọng ngay cả trong giấc mơ.
Cố Thanh Lam lại chỉ nhìn người đang quỳ rạp trên mặt đất, ngữ khí lo lắng: “Ninh Hi huynh... Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hóa ra người trong mơ kia gọi là “Mặc Ninh Hi”, cô rõ ràng không muốn Cố Thanh Lam quan tâm đến chuyện này, ngữ khí nhu hòa mang theo cố chấp trả lời: “hắn muốn từ quan về quê, ta đã ân chuẩn, chúng ta mau trở về đi, đừng có ở đây chậm trễ.”
Với người đang quỳ trên mặt đất, cô xưng “Trẫm”, còn đối với Cố Thanh Lam,cô lại xưng “Ta”.
Trong mơ cô thấy Cố Thanh Lam hoàn toàn không muốn đi chỉ nhìn ngườiđang quỳ đó, cô liền cầm chặt tay hắn, xoay người rời đi.
Trong lúc lộn xộn, cô dường như nghe thấy người phía sau bọn họ thấp giọngnói: “Chúc bệ hạ đại hôn vạn hỉ, phúc tộ miên trường.”
cô gấp đến độ sắp nhảy dựng lên, trong mơ cô chỉ từng bước đi xa, không hề dừng lại, cũng không nhìn về phía sau.
Nhưng cô như thoát khỏi giấc mơ, quay đầu nhìn về sau lưng.
cô thấy người đang quỳ lạy trên mặt đất, chưa bao giờ ngẩng đầu lên nhìn, giờ phút này lại ngẩng đầu lên, nhìn về hướng cô rời khỏi.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt như bị lớp sương mờ bịt kín, rõ ràng khôngnhìn rõ con ngươi.
hắn sẽ rời xa cô, sau đó chết ở một nơi nào đó cô không biết đến, từ đây về sau cô sẽ không còn được gặp Mặc Ninh Hi nữa...
“Viễn Ninh!” cô không nhịn được hô lên, mở hai mắt ra, phát hiện toàn thân mình đang toát mồ hôi lạnh.
cô vẫn đang nằm trong phòng ở khu du lịch, bên cạnh có một thân hình quen thuộc với nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường, cô vội vươn tay ôm anh, cố lui đầu về sau để có thể nhìn rõ mặt anh.
cô cũng không biết mình bị làm sao, nhưng giấc mơ đó rất thật, giấc mơ lần trước có chút hoang đường công chúa và phò mã, lần này rõ ràng là nữ hoàng và hạ thần... Hơn nữa chi tiết, tỉ mỉ cụ thể, cô cũng bắt đầu hoài nghikhông biết có phải mình đọc tiểu thuyết nhiều quá không.
hiện giờ trời đã sáng rồi nhưng Mặc Viễn Ninh vẫn chưa tỉnh, bị cô hô lên rồi ôm chặt, rốt cuộc anh mới miễn cưỡng mở mắt ra, cười cười với cô: “Tiểu Nguyệt?”
Tô Quý xoay người bắt đầu sờ lên trán anh, tuy không nóng như tối qua nhưng vẫn cao hơn nhiệt độ bình thường không ít.
cô vốn nghĩ uống thuốc một đêm, ngày hôm sau Mặc Viễn Ninh sẽ có chuyển biến tốt. Ai ngờ lúc cô tỉnh dậy, người bên cạnh vẫn chưa hạ sốt.
cô vẫn vì sợ hãi giấc mộng kia mà xúc động không thôi, vội vàng dùng tay chụp lấy gương mặt anh, muốn cho anh tỉnh lại một chút: “Viễn Ninh? Có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Có lẽ cô mạnh tay quá, Mặc Viễn Ninh nhíu nhẹ lông mày, vừa nhìn cô vừa cảm thấy bất đắc dĩ: “Đại tiểu thư, dù em có cảm thấy hối hận về chuyện tối qua... cũng đừng ngược đãi anh.”
Tô Quý thật sự không có ý ngược đãi anh, thực tế cô nhìn anh, cô chỉ sợ anhlà ngọc lưu ly, mạnh tay một chút sẽ vỡ mất.
Tối hôm qua dù sao đi nữa, người nửa bị ép buộc là cô cơ mà? Sao giờ lại như anh mới là người bị chà đạp vậy?
cô có chút xấu hổ dừng tay, ai ngờ Mặc Viễn Ninh lại đưa tay đặt lên dạ dày, hít nhẹ một hơi rồi nằm nghiêng người.
cô đột nhiên không biết làm thế nào, nhìn người đang nằm lún sâu trên đệmkhông muốn động đậy, dè dặt hỏi: “Đau dạ dày?”
Mặc Viễn Ninh nhẹ “Ừm” một tiếng trả lời, chốc lát sau mới bật ra một chữ: “Đói”.
Tô Quý lập tức không biết nên khóc hay nên cười, từ trưa hôm qua đến giờanh chưa ăn cơm, buối tối càng không phải nói, bây giờ cũng phải cách 24 giờ rồi, không đói bụng mới lạ.
Đừng nói anh, mà ngay cả cô khi nhắc tới cũng bắt đầu cảm thấy đói.
Hai người họ quần áo đều xộc xệch, đi ra ngoài gặp Tô Hòa và Cố Thanh Lam xấu hổ đến mức nào không cần người khác phải nói.
Tô Quý nghĩ ngợi, vẫn nên gọi điện thoại cho phục vụ, yêu cầu khách sạn đưa bữa sáng đến phòng họ.
cô còn đặc biệt yêu cầu đồ ăn kiểu Trung Quốc dễ tiêu hóa tốt cho dạ dày, hơn nữa còn nói đưa lên gấp.
Gọi điện thoại xong, cô nhịn không được đi tới bên giường, lần này cô khôngsợ bẩn, ngồi trên mặt thảm, đặt tay lên thành giường, nhìn anh khi ngủ.
Bị cô nhìn chăm chú như vậy, Mặc Viễn Ninh một lát sau mở mắt nhìn cô,trên môi mang theo sự vui vẻ: “Đại tiểu thư, em đang làm gì thế?”
Tô Quý trong lòng sợ hãi đến nỗi tranh thủ lúc này kể chuyện trong giấc mơ, còn kể cả chuyện công chúa và phò mã lần trước nữa.
Tô Quý từ nhỏ đã khó ngủ, nằm mơ không ít, nhưng ngoại trừ mơ những chuyện đã trải qua, bình thường đều mơ hồ, khi tỉnh dậy sẽ quên ngay lập tức, nhưng hai lần này cô lại nhớ đến từng chi tiết, thật sự rất hiếm thấy.
Mặc Viễn Ninh nghe cô kể sinh động như thật, ban đầu còn rất chân thành lắng nghe, càng về sau lại càng không nhịn nổi cười, cho dù anh cố gắng kìm nén không cười ra tiếng, nhưng khóa mắt và khóe môi cong lên không lừa nổi ai.
Tô Quý đang kể đến đoạn sinh ly tử biệt động lòng người, tức giận chọc vào cánh tay anh một cái: “Cười cái gì? anh đều chết cả hai lần đấy!”
Mặc Viễn Ninh chống khuỷu tay hơi nghiêng đầu, tư thế nằm nghiêng dương dương tự đắc, khẽ mỉm cười nhìn cô: “không có gì... Chỉ là anh đang nghĩ, chết ở nơi em không nhìn thấy, hiển nhiên không phải phong cách của anh.”
Tô Quý bị dọa lại chọc vào cánh tay anh lần nữa: “Đừng nói linh tinh! Đều tạianh chẳng có chuyện gì nên mới nói mấy cái câu dọa người đấy, hại emkhông hiểu nổi giấc mơ đó, em cũng đâu có ngược đãi thân thể của anhđâu?”
Mặc Viễn Ninh ngược lại lần đầu tiên biết rõ, cô quan tâm đến thân thể củaanh, vì vậy bên môi vẫn không ngừng vui vẻ: “anh còn không biết em có tâm tư này đấy, hóa ra Tiểu Nguyệt sợ anh xảy ra chuyện gì, em sẽ áy náy.”
Những điều anh nói là đúng, tuy Tô Quý trước kia đã từng hạ độc anh, còn hung dữ nói muốn thấy anh đau đớn mà chết, nhưng đều là mạnh miệng.
Có lẽ bởi vì đã từng có tâm tư ác độc như vậy khiến lúc đối mặt với anh, côvẫn luôn vô thức áy náy.
cô rủ mắt xuống không nói tiếp, đỉnh đầu đột nhiên bị bàn tay của Mặc Viễn Ninh nhẹ nhàng đặt lên, giờ anh đang sốt, bàn tay không hề lạnh buốt, đặttrên đỉnh đầu cô có chút âm ấm.
anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài hơi lộn xộn của cô, cười nói: “Tiểu Nguyệt,anh là một người trưởng thành có khả năng tự bảo vệ mình, anh biết rõ mìnhđang làm gì, em không cần lo lắng thay anh.”
Tô Quý ngẩng đầu, liền thấy thần sắc vui vẻ của anh, khóe môi dịu dàng tạo thành một đường cong, cực kỳ giống với lần cuối cùng cô nhìn thấy anh trong giấc mơ.
Kìm hãm những rung động đột nhiên xuất hiện, cô vô thức ngoan ngoãn nhẹgật đầu.
cô đang ở trong cung điện, mặc áo bào rộng lớn, phía sau có người đi theo,cô cảm thấy bước đi của mình có chút vội vàng, nhưng thần thái và khí thế vẫn bình tĩnh vô cùng.
đi nhanh một đường, cuối cùng cô cũng thấy một bóng người đang quỳ trước điện.
Người đó mặc quan phục màu xanh, có lẽ chức quan của hắn không cao.
không hiểu sao trong lồng ngực cô có một sự tức giận không thể khống chế,cô đi đến trước mặt hắn, phất tay áo hừ một tiếng: “Thể diện của Mặc khanh lớn thật đấy, thực sự khiến trẫm không thoải mái!”
Hóa ra cô đang xưng “Trẫm”, có phải là nữ hoàng không?
Người quỳ phía trước cô sống lưng vẫn thẳng tắp, quỳ nghiêm chỉnh, nhìn qua không hề có vẻ mệt mỏi, nhưng cô biết hắn đã quỳ hơn hai canh giờ, đầu gối không chừng đã mất hết cảm giác.
Thấy cô tức giận, người đó không xin tha, chỉ khom lưng vẻn vẹn nói: “Thầnkhông dám.”
Giọng nói của hắn rất êm tai, nhưng bây giờ xen lẫn khàn khàn, nghe dường như đã đứt đoạn, chỉ là ba chữ, giống như nặn từ đáy lòng ra.
cô nghe xong càng cảm thấy lửa giận bùng cháy, tiện tay lấy trong tay người hầu một tấu chương, ném lên người hắn: “Ngươi không dám? Ngươi còn cái gì không dám? Chẳng phải ngươi muốn từ quan về quê sao?”
Tấu chương nện vào đầu vai hắn, cô thấy bờ vai hắn dường như lung lay, sau đó rất nhanh ổn định, giọng vẫn khàn khàn như cũ nói: “Trong thiên hạ bệ hạ là vương thổ, thần rất hiểu điều đó...”
cô nghe hắn nói, tưởng hắn đã đổi ý định, đáy lòng thả lỏng, còn chưa kịp mở miệng, hắn liền nói tiếp: “Quân ân sâu nặng, thần tài đức hèn mọn,không thể báo đáp, chỉ có thể tham luyến chức tước, ngồi không ăn bám, mong bệ hạ rộng lượng không trị thần tử tội.”
cô tức giận cười lạnh: “Ngươi chỉ là thất phẩm nho nhỏ, vậy mà dám nói với trẫm chuyện ngồi không ăn bám hay sao, trẫm không cách chức ngươi đúng là quá xem trọng ngươi rồi.”
cô cũng giận quá hồ đồ, người ta đến để từ quan, nghe cô nói vậy liền lập tức khấu đầu: “Tạ ơn long ân của bệ hạ.”
Tuy đang trong mơ, cô vẫn có chút ý thức, nghĩ thầm quả nhiên hắn chỉ làmột thất phẩm nhưng nhưng lại có thể khiến đích thân hoàng đế tự truy hỏi rồi tức giận lôi đình.
Trong lòng cô khẽ nói thầm, nữ hoàng đế trong giấc mơ cũng tỉnh táo trở lại, chỉ lạnh lùng nhìn người đang quỳ dưới đất, phất tay để sai nô tài sau lưng bê đến một chén rượu.
cô lại càng hoảng sợ, trong ý thức muốn đưa tay ra ngăn cản: nữ hoàng, người chờ một chút, người ta chỉ muốn từ quan, không thể ban chết được!
Nhưng không như cô tưởng tượng, nữ hoàng lạnh như băng mở miệng, có chút trầm mặc: “Nếu ý ngươi đã quyết, trẫm cũng không thể giữ, chỉ là Mặc khanh thân mang tuyệt thế võ công, cứ đi như vậy, trẫm quả thực lo lắng... Uống hết chén rượu này, có thể tán đi toàn thân nội lực của ngươi, Mặc khanh thật sự muốn từ quan như vậy thì uống với trẫm chén rượu này, đượckhông?”
Nữ hoàng nói vậy Tô Quý biết là có dụng ý, đại khái muốn làm khó người kia, dù sao với cao thủ võ lâm mà nói, tán toàn thân công lực còn tàn nhẫn hơn giết chết hắn đi.
Nhưng vượt quá dự liệu của cô, người đó chỉ cúi người khấu đầu: “Thần tạ ơn ân điển của bệ hạ.”
cô không thể ngăn cản mà chỉ đứng nhìn, nhìn người đó bưng chén rượu từtrên khay trong tay người hầu, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Trong lòng cô có một giọng nói không ngừng hét lên: “không được uống, anhsẽ trúng kịch độc toàn thân, chưa nói đến công lực, thậm chí mạng sống cũng không thể giữ.”
Hết lần này tới lần khác, mặc kệ trong lòng cô nghĩ gì, nữ hoàng trong giấc mơ lại không ý thức được, chỉ dùng ánh mặc oán hận nhìn chằm chằm người đó, nhìn hắn nâng chén uống xong, còn hừ lạnh một tiếng.
Quá trình tán đi công lực rất thống khổ, cô chứng kiến hắn tuy không nóitiếng nào, nhưng mồ hôi đã nhanh chóng thấm ướt hai bên tóc mai, thấm cả lên bộ quan phục màu xanh, mồ hôi ướt đẫm tuôn ra.
Ý thức của cô không ngừng hét lên, tim đau như bị dao cắt, nhưng cô trong mơ lại chỉ lãnh khốc nhìn, không nói một lời.
không biết sau bao lâu, nữ hoàng là cô trong giấc mơ cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, ngươi có thể cút ngay cho trẫm.”
Người kia cúi thấp đầu, mồ hôi không ngừng chảy, chống đỡ đầu đau như búa bổ, lập tức dập đầu đang ướt đẫm: “Tạ ơn bệ hạ.”
Lúc này có ai đó lại đến, cô trong mơ xoay người sang chỗ khác, giọng nói lập tức dịu xuống: “Sao ngươi lại tới đây? Chỉ là một chút việc vặt thôi, không cần lo lắng.”
Đó là một nam nhân cao ngất mặc toàn thân màu trắng, cô nhìn mặt hắn, trong lòng nghĩ quả nhiên là Cố Thanh Lam, chỉ có hắn mới có thể khiến côcoi trọng ngay cả trong giấc mơ.
Cố Thanh Lam lại chỉ nhìn người đang quỳ rạp trên mặt đất, ngữ khí lo lắng: “Ninh Hi huynh... Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hóa ra người trong mơ kia gọi là “Mặc Ninh Hi”, cô rõ ràng không muốn Cố Thanh Lam quan tâm đến chuyện này, ngữ khí nhu hòa mang theo cố chấp trả lời: “hắn muốn từ quan về quê, ta đã ân chuẩn, chúng ta mau trở về đi, đừng có ở đây chậm trễ.”
Với người đang quỳ trên mặt đất, cô xưng “Trẫm”, còn đối với Cố Thanh Lam,cô lại xưng “Ta”.
Trong mơ cô thấy Cố Thanh Lam hoàn toàn không muốn đi chỉ nhìn ngườiđang quỳ đó, cô liền cầm chặt tay hắn, xoay người rời đi.
Trong lúc lộn xộn, cô dường như nghe thấy người phía sau bọn họ thấp giọngnói: “Chúc bệ hạ đại hôn vạn hỉ, phúc tộ miên trường.”
cô gấp đến độ sắp nhảy dựng lên, trong mơ cô chỉ từng bước đi xa, không hề dừng lại, cũng không nhìn về phía sau.
Nhưng cô như thoát khỏi giấc mơ, quay đầu nhìn về sau lưng.
cô thấy người đang quỳ lạy trên mặt đất, chưa bao giờ ngẩng đầu lên nhìn, giờ phút này lại ngẩng đầu lên, nhìn về hướng cô rời khỏi.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt như bị lớp sương mờ bịt kín, rõ ràng khôngnhìn rõ con ngươi.
hắn sẽ rời xa cô, sau đó chết ở một nơi nào đó cô không biết đến, từ đây về sau cô sẽ không còn được gặp Mặc Ninh Hi nữa...
“Viễn Ninh!” cô không nhịn được hô lên, mở hai mắt ra, phát hiện toàn thân mình đang toát mồ hôi lạnh.
cô vẫn đang nằm trong phòng ở khu du lịch, bên cạnh có một thân hình quen thuộc với nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường, cô vội vươn tay ôm anh, cố lui đầu về sau để có thể nhìn rõ mặt anh.
cô cũng không biết mình bị làm sao, nhưng giấc mơ đó rất thật, giấc mơ lần trước có chút hoang đường công chúa và phò mã, lần này rõ ràng là nữ hoàng và hạ thần... Hơn nữa chi tiết, tỉ mỉ cụ thể, cô cũng bắt đầu hoài nghikhông biết có phải mình đọc tiểu thuyết nhiều quá không.
hiện giờ trời đã sáng rồi nhưng Mặc Viễn Ninh vẫn chưa tỉnh, bị cô hô lên rồi ôm chặt, rốt cuộc anh mới miễn cưỡng mở mắt ra, cười cười với cô: “Tiểu Nguyệt?”
Tô Quý xoay người bắt đầu sờ lên trán anh, tuy không nóng như tối qua nhưng vẫn cao hơn nhiệt độ bình thường không ít.
cô vốn nghĩ uống thuốc một đêm, ngày hôm sau Mặc Viễn Ninh sẽ có chuyển biến tốt. Ai ngờ lúc cô tỉnh dậy, người bên cạnh vẫn chưa hạ sốt.
cô vẫn vì sợ hãi giấc mộng kia mà xúc động không thôi, vội vàng dùng tay chụp lấy gương mặt anh, muốn cho anh tỉnh lại một chút: “Viễn Ninh? Có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Có lẽ cô mạnh tay quá, Mặc Viễn Ninh nhíu nhẹ lông mày, vừa nhìn cô vừa cảm thấy bất đắc dĩ: “Đại tiểu thư, dù em có cảm thấy hối hận về chuyện tối qua... cũng đừng ngược đãi anh.”
Tô Quý thật sự không có ý ngược đãi anh, thực tế cô nhìn anh, cô chỉ sợ anhlà ngọc lưu ly, mạnh tay một chút sẽ vỡ mất.
Tối hôm qua dù sao đi nữa, người nửa bị ép buộc là cô cơ mà? Sao giờ lại như anh mới là người bị chà đạp vậy?
cô có chút xấu hổ dừng tay, ai ngờ Mặc Viễn Ninh lại đưa tay đặt lên dạ dày, hít nhẹ một hơi rồi nằm nghiêng người.
cô đột nhiên không biết làm thế nào, nhìn người đang nằm lún sâu trên đệmkhông muốn động đậy, dè dặt hỏi: “Đau dạ dày?”
Mặc Viễn Ninh nhẹ “Ừm” một tiếng trả lời, chốc lát sau mới bật ra một chữ: “Đói”.
Tô Quý lập tức không biết nên khóc hay nên cười, từ trưa hôm qua đến giờanh chưa ăn cơm, buối tối càng không phải nói, bây giờ cũng phải cách 24 giờ rồi, không đói bụng mới lạ.
Đừng nói anh, mà ngay cả cô khi nhắc tới cũng bắt đầu cảm thấy đói.
Hai người họ quần áo đều xộc xệch, đi ra ngoài gặp Tô Hòa và Cố Thanh Lam xấu hổ đến mức nào không cần người khác phải nói.
Tô Quý nghĩ ngợi, vẫn nên gọi điện thoại cho phục vụ, yêu cầu khách sạn đưa bữa sáng đến phòng họ.
cô còn đặc biệt yêu cầu đồ ăn kiểu Trung Quốc dễ tiêu hóa tốt cho dạ dày, hơn nữa còn nói đưa lên gấp.
Gọi điện thoại xong, cô nhịn không được đi tới bên giường, lần này cô khôngsợ bẩn, ngồi trên mặt thảm, đặt tay lên thành giường, nhìn anh khi ngủ.
Bị cô nhìn chăm chú như vậy, Mặc Viễn Ninh một lát sau mở mắt nhìn cô,trên môi mang theo sự vui vẻ: “Đại tiểu thư, em đang làm gì thế?”
Tô Quý trong lòng sợ hãi đến nỗi tranh thủ lúc này kể chuyện trong giấc mơ, còn kể cả chuyện công chúa và phò mã lần trước nữa.
Tô Quý từ nhỏ đã khó ngủ, nằm mơ không ít, nhưng ngoại trừ mơ những chuyện đã trải qua, bình thường đều mơ hồ, khi tỉnh dậy sẽ quên ngay lập tức, nhưng hai lần này cô lại nhớ đến từng chi tiết, thật sự rất hiếm thấy.
Mặc Viễn Ninh nghe cô kể sinh động như thật, ban đầu còn rất chân thành lắng nghe, càng về sau lại càng không nhịn nổi cười, cho dù anh cố gắng kìm nén không cười ra tiếng, nhưng khóa mắt và khóe môi cong lên không lừa nổi ai.
Tô Quý đang kể đến đoạn sinh ly tử biệt động lòng người, tức giận chọc vào cánh tay anh một cái: “Cười cái gì? anh đều chết cả hai lần đấy!”
Mặc Viễn Ninh chống khuỷu tay hơi nghiêng đầu, tư thế nằm nghiêng dương dương tự đắc, khẽ mỉm cười nhìn cô: “không có gì... Chỉ là anh đang nghĩ, chết ở nơi em không nhìn thấy, hiển nhiên không phải phong cách của anh.”
Tô Quý bị dọa lại chọc vào cánh tay anh lần nữa: “Đừng nói linh tinh! Đều tạianh chẳng có chuyện gì nên mới nói mấy cái câu dọa người đấy, hại emkhông hiểu nổi giấc mơ đó, em cũng đâu có ngược đãi thân thể của anhđâu?”
Mặc Viễn Ninh ngược lại lần đầu tiên biết rõ, cô quan tâm đến thân thể củaanh, vì vậy bên môi vẫn không ngừng vui vẻ: “anh còn không biết em có tâm tư này đấy, hóa ra Tiểu Nguyệt sợ anh xảy ra chuyện gì, em sẽ áy náy.”
Những điều anh nói là đúng, tuy Tô Quý trước kia đã từng hạ độc anh, còn hung dữ nói muốn thấy anh đau đớn mà chết, nhưng đều là mạnh miệng.
Có lẽ bởi vì đã từng có tâm tư ác độc như vậy khiến lúc đối mặt với anh, côvẫn luôn vô thức áy náy.
cô rủ mắt xuống không nói tiếp, đỉnh đầu đột nhiên bị bàn tay của Mặc Viễn Ninh nhẹ nhàng đặt lên, giờ anh đang sốt, bàn tay không hề lạnh buốt, đặttrên đỉnh đầu cô có chút âm ấm.
anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài hơi lộn xộn của cô, cười nói: “Tiểu Nguyệt,anh là một người trưởng thành có khả năng tự bảo vệ mình, anh biết rõ mìnhđang làm gì, em không cần lo lắng thay anh.”
Tô Quý ngẩng đầu, liền thấy thần sắc vui vẻ của anh, khóe môi dịu dàng tạo thành một đường cong, cực kỳ giống với lần cuối cùng cô nhìn thấy anh trong giấc mơ.
Kìm hãm những rung động đột nhiên xuất hiện, cô vô thức ngoan ngoãn nhẹgật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook