Tô Quý cuối cùng vẫn không thể đi thẳng luôn, có lẽ do bệnh của Mặc Viễn Ninh cứ tái phát đi tái phát lại khiến cô quả thật có chút sợ hãi, một giờ sau, cháo hải sâm nấu bằng loại gạo kê ngon nhất được cô bưng vào.

Mặc Viễn Ninh vẫn nửa nằm nửa ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha thiêm thiếp ngủ, thấy cô đến, liền nở nụ cười: “Cô Tô đối xử với tôi thật tốt.”

Anh quả thật rất có năng khiếu chỉ dùng một câu cũng đủ để chọc điên người khác, Tô Quý tự nhủ không được so đo với anh, coi như không nghe thấy gì, bưng bát cháo và thức ăn đặt lên mặt bàn, dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh: “Ra giường đi.”

Không còn cách nào khác, phòng này không phải phòng khách nên không có nhiều bàn và ghế, trong phòng chỉ có một chiếc ghế sô pha lớn và một chiếc bàn nhỏ.

Ý cười trên môi Mặc Viễn Ninh không rõ hàm xúc gì, vui vẻ nhìn cô: “Cô Tô muốn thân mật với tôi à, nhưng hôm nay thật sự không được rồi.”

Tối mấy hôm trước, hai người họ vẫn mây mưa trên chiếc giường lớn cách đó không xa kia, Tô Quý còn trói cánh tay người ta lại.

Mặt có chút nóng lên, Tô Quý cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ tự nhiên: “Tôi đến cho anh ăn cháo, ngồi lên giường đi..., nếu không tôi không có chỗ ngồi.”

Thấy cô thật sự quẫn bách, Mặc Viễn Ninh đương nhiên cũng sẽ không khiến cô khó chịu, cười cười chống thân thể chậm rãi đứng lên đi đến giường ngồi xuống.

Tô Quý lấy cái gối kê sau lưng anh, đưa bát cháo đến, cháo hải sâm loãng, gia vị đầy đủ, nhưng Tô Quý sợ khẩu vị của anh không tốt, còn đặc biệt cho người lấy thêm một đĩa gừng nhỏ.

Cô nói muốn đút cháo cho anh ăn, nghiêm túc đưa từng thìa từng thìa lên miệng anh, vô cùng kiên nhẫn, mỉm cười nói: “Ngoan, một thìa nữa thôi được không?”

Mặc Viễn Ninh vẫn bình thản, bị cô đút cho ăn cảm giác hơi khó chịu, sau khi nuốt một thìa cháo liền nghiêng đầu: “Tiểu Nguyệt, em không cần chăm sóc anh như vậy đâu.”

Thấy anh không ăn, Tô Quý trước tiên đặt bát cháo xuống, cầm khăn lau mồ hôi trên trán anh, cười hiền lành: “Sao lại không cần, tính tình anh Mặc không phải rất thích làm loạn như trẻ con sao? Cho nên tôi đang dỗ dành anh đấy.”

Mặc Viễn Ninh âm thầm cong khóe môi, đại khái là từ khi mười hai tuổi đến nay, không ai coi anh như một đứa trẻ nữa, hôm nay được cô đối xử như vậy, không biết là vinh hạnh hay bất hạnh đây?

Nhưng Tô Quý khá cố gắng, lúc đút cho anh cũng không vội vàng, thỉnh thoảng còn cẩn thận xoa lên bụng anh một chút, dịu dàng như nước, quả thực không giống cô chút nào.

Mặc Viễn Ninh liền cảm thấy bất an, vất vả lắm mới ăn hết bát cháo, vội nói: “Anh không ăn được nữa rồi.”

Tô Quý tủm tỉm nhìn anh: “Ừ, em cũng sợ ép anh ăn nhiều, ngược lại anh sẽ thấy không thoải mái.”

Mặc Viễn Ninh đưa tay lên che miệng ho vài cái, nói cảm ơn: “Làm phiền em rồi, Tiểu Nguyệt.”

Tô Quý cười đứng lên, cô mang bát ra ngoài rồi rót một cốc trà táo đỏ trở lại, nhân tiện nằm lên giường ôm eo anh.

Cô thừa nhận bất cứ lúc nào cơ thể Mặc Viễn Ninh cũng khiến cô mê đắm, nằm ôm anh như vậy, cô còn thuận tay sờ soạng sau lưng anh.

Nằm cùng Tô Quý trên giường, chui vào trong chăn, Mặc Viễn Ninh yên lặng một lát rồi cười cười: “Tiểu Nguyệt, em không tự nhiên đối xử với anh như vậy.”

Tô Quý biến anh thành gối ôm cỡ lớn, ôm thật chặt, đầu cũng gối lên vai anh, nghe xong liền cười ha ha hai tiếng: “Không có gì, trước kia em bị thương, lúc đó chẳng phải anh vẫn luôn chăm sóc em sao?”

Chuyện đó vẫn là nút thắt giữa hai bọn họ, Tô Quý sau khi bị thương không hề đả động gì đến chuyện lúc đó, kể cả khi cô đối diện với Mặc Viễn Ninh, nhìn thấy thái độ áy náy hệt như muốn đều bù tổn thương cho cô, cô cũng không hề có bất cứ ý kiến gì.

Nhưng ngay cả như vậy, cả hai người họ đều hiểu rõ, có lẽ giữa họ chất chứa quá nhiều oán hận và rạn nứt, nhưng châm ngòi mọi chuyện chính là lúc Tô Quý bị đâm, thái độ của Mặc Viễn Ninh lại trở nên lạnh lùng.

Lúc này Mặc Viễn Ninh mãi vẫn không nói gì, Tô Quý đợi một lúc, liền thẳng người lên nhìn anh: “Những chuyện khác anh không muốn giải thích, nhưng chuyện này thì có thể chứ?”

Yêu cầu này của cô khiến không ai có thể cự tuyệt - dù sao đi nữa, người bị thương là cô, đau đớn tổn thương trên cơ thể tuy đã sớm biến mất nhưng tổn thương tinh thần vẫn còn nguyên vẹn.

Không có người phụ nữ nào sau khi nằm trong vũng máu nhìn thấy ánh mắt thờ ơ lạnh như băng của chồng mình mà có thể nói mình vẫn còn tin tưởng anh ta.

Mặc Viễn Ninh không thể từ chối, anh hạ mí mắt xuống, lúc ngẩng đầu lên, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đồng tử đen láy nên trong bóng tôi càng thêm sáng ngời.

Tô Quý nghe thấy giọng nói của anh đầy bất đắc dĩ và áy náy: “Nếu anh nói, anh biết đó không phải vết thương trí mạng thì sao?”

Tô Quý đã nghĩ tới rất nhiều đáp án, nhưng sau khi nghe anh nói những lời này vẫn không khỏi sửng sốt một chút: không - phải - vết - thương - trí - mạng.

Không phải vết thương trí mạng cho nên không cần quan tâm? Bởi vì không chết được nên bị đối xử như vậy là đáng đời?

Trong nháy mắt, đột nhiên Tô Quý cảm thấy mình lo lắng sợ hãi khi anh đau dạ dày đến thổ huyết vô cùng nực cười - dù sao cũng không chết được đúng không?

Loading...

Cô cười ra tiếng, rồi sau đó nghiêng đầu nhìn anh: “Còn gì nữa không?”

Mặc Viễn Ninh không nói thêm gì nữa, cô liền giơ tay lên, dùng đầu ngón tay từng chút từng chút miêu tả gương mặt anh, khóe môi cô cong lên, nhìn vô cùng ngọt ngào nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh nhạt: “Em sẽ chăm sóc anh, anh muốn gì cũng được, muốn em ở bên cạnh anh, muốn em quan tâm anh, thậm chí mỗi tối em có thể nằm cùng anh...cho đến khi anh khỏe lại.”

Cô thấy ánh mắt anh như thương cảm, rồi lại trở nên phức tạp: “Cho nên Viễn Ninh, xin anh hãy mau khỏe lại..., sau đó buông tha cho em. Em không lấy vết thương để tranh thủ sự đồng cảm nơi anh, anh cũng không thể vì mình có bệnh mà dùng nó để trói buộc em.”

Cô mỉm cười với anh: “Em muốn bước tiếp về phía trước, hi vọng anh đừng cản trở bước chân em. Anh không có tư cách, cũng không xứng.”

Mặc Viễn Ninh cũng nhìn cô, anh yên lặng để ngón tay cô mặc sức vuốt ve trên mặt mình, vừa giống như quyến luyến, vừa giống như cô chỉ đơn giản đang vuốt ve thưởng thức một pho tượng.

Cô nói xong, cười nhìn anh: “Anh có đồng ý không? Viễn Ninh?”

Anh vẫn nhướn khóe môi cười với cô: “Được.”

Anh nhớ ngày anh rời khỏi tổ chức, chỉ có mình Lin đến tiễn anh, cô ấy nói: “Chúc anh hạnh phúc, Mặc. Nhưng anh phải nhớ, loại người như chúng ta, một lần hạnh phúc trong đời đã là xa xỉ, đừng bỏ lỡ.”

Lin là thiên tài IT trong tổ chức, luôn hiểu thấu triết học nhân sinh hơn những người khác, lúc đó anh đã cười, nói: “Tôi hứa, sẽ không bỏ lỡ.”

Kết quả, anh vẫn đánh mất - anh vốn không xứng, cũng không nên có loại hi vọng xa vời này.

Anh không có cách nào có thể giải thích tình hình ngày hôm đó với Tô Quý, sau khi cô bị bắt cóc ở phòng tập, anh nhận được tin liền một mình bắt tay vào truy tìm.

Đối phương là một đám sau khi biết được thân phận của cô, một số tên muốn dằn mặt Tô gia, thủ pháp hết sức vụng về, trong mắt những người chuyên nghiệp sẽ thấy khắp nơi đầy sơ hở, nhưng địa điểm giam giữ cô cách thành phố H khá xa, lại vô cùng hoang vu nên trong thời gian ngắn rất khó định vị.

Ngay cả như vậy, anh vẫn nhanh hơn cảnh sát một bước, tìm ra tòa nhà bỏ hoang nơi bọn bắt cóc ẩn thân.

Anh biết chờ cảnh sát bố trí đội đột kích còn phải chờ thêm một thời gian nữa, chỉ có thể đơn thân độc mã xông vào, anh vào từ tầng hai, đi dần xuống, loại được ba tên.

Anh không giết người, nhưng ra tay còn ác hơn mỗi lần đi làm nhiệm vụ, cả người đằng đằng sát khí.

Sau đó rốt cuộc anh cũng thấy cô ở tầng hầm, trong đó có một tên mắt đã đỏ ngầu, cầm dao găm quay người đâm thẳng vào người cô đang nằm trên mặt đất.

Một giây này, anh lạnh nhạt nhìn cô bị đâm, dựa vào kinh nghiệm sau khí phán đoán không phải vết thương trí mạng, anh liền xoay người nhìn người vừa mới theo dõi anh từ lúc anh tiến vào.

Người kia đứng phía sau anh, trong tay giơ lên một khẩu súng ngắn gắn ống hãm thanh, lúc bọn bắt cóc muốn tiếp tục động vào cô liền bị ba viên đạn chuẩn xác bắn trúng vào tim.

Mặc Viễn Ninh không quen cậu thanh niên thoạt nhìn như con lai này, nhưng lại quá quen với trang phục và khí tức trên người hắn: hắn là người của tổ chức.

Có lẽ sau khi anh đi, hắn là con át chủ bài trẻ tuổi mới được bổ nhiệm thay thế anh.

Người thanh niên đó nở nụ cười, hắn mang theo găng tay, đem khẩu súng đang cầm nhét vào tay anh, thoải mái đứng thẳng vai: “Cựu át chủ bài, tôi thay anh giải quyết ba tên đằng trước rồi, không cần cảm ơn.”

Anh cứ đứng như vậy cầm khẩu súng lục của hắn, trên đó đã có dấu vân tay của anh, gánh theo bốn mạng người.

Anh đợi đến khi hắn quay người lên lầu, huýt sáo tiêu sái đi xa mới có thể đi đến ôm cô dậy.

Cô vì đau đớn và mất máu đã bất tỉnh từ sớm, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu giảm, dù cho miệng vết thương ở bụng không phải vết thương trí mạng, nhưng cô bị giam giữ mười mấy giờ, tình trạng vốn đã không tốt.

Ngay lúc đó anh nghĩ mình sẽ mất cô.

Trong tầng hầm đầy đất và máu lạnh lẽo, anh mất đi một người thân duy nhất anh đang có, có thể còn là cơ hội hạnh phúc duy nhất của anh.

Anh nên giải thích tất cả mọi chuyện với cô thế nào đây?

Anh thờ ơ không vội vàng vì biết đằng sau lưng xuất hiện một đối thủ mạnh có vũ khí trong tay?

Hay trong chốc lát, bản năng anh coi trọng việc che giấu người trong tổ chức trước mặt này với cô?

... Nhưng dù có giải thích thế nào đi nữa cũng chỉ là phí công tìm cớ, anh vẫn phạm phải sai lầm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương