Chưa Từng Nói Yêu Em
-
Chương 12
Cả người Mặc Viễn Ninh bị Tô Quý đẩy tựa vào tường, anh không nói gì
một lúc lâu, Tô Quý lại không để anh có cơ hội im lặng, nắm đấm đè lên
mạnh hơn, còn xoay các khớp ngón tay.
Dù người không bị bệnh dạ dày bị như vậy cũng sẽ không thoải mái, huống hồ Mặc Viễn Ninh mới bị chảy máu dạ dày trước đó hai tuần.
Nhẹ hít một hơi, anh ngừng cười: “Tiểu Nguyệt...Em làm anh đau đấy.”
Tô Quý tuy lửa giận ngùn ngụt, nhưng cô không phải loại người biến tái thích tra tấn thân thể, nghe vậy không nhịn được vừa tức vừa cười: “Anh cũng làm tôi đau đi, không cần khách khí!”
Mặc Viễn Ninh nghiêng đầu nhìn sắc mặt cô, cười nói: “Tiểu Nguyệt, em tức gì chứ?”
Đương nhiên cô tức anh không hiểu sao lại ôm cô, lại đẩy cô, lại kéo bức rèm, trong nháy mắt đó Tô Quý còn tưởng mình sẽ bắn nhau như trong phim, có phải bị tập kích không? Cô vẫn còn đang kích động thì biết nói cái gì bây giờ?
Kết quả cô chẳng qua chỉ là đang biểu diễn một màn chồng cũ vợ cũ góp củi thổi cơm chung, sau đó bị những người xung quanh bu kín xem hài!
Nghiến răng vài cái, tay Tô Quý vẫn không rời khỏi dạ dày Mặc Viễn ninh, ngược lại, cô dùng tay kia nắm chặt cổ áo của anh: “Xem ra anh không có ý định giải thích rõ ràng một chút đúng không?”
Mặc Viễn Ninh nhướn khóe môi, nụ cười vô cùng ấm áp, chấp nhận cam chịu.
Tô Quý cảm thấy mình thật sự bị thái độ này của anh bức phát điên, giống như thể dù anh làm gì cô cũng không thể nào lý giải được, giống như bất cứ chuyện gì xảy ra, cô vẫn là người ngoài cuộc, không có bất cứ một chỗ trống nào để chen chân vào.
Vì đã thất thố trong bữa tiệc tối, nếu cô làm chuyện táng tận lương tâm với anh thì chỉ là chuyện bé xé ra to, nhưng nếu không làm gì, sức tức giận lại bị đè nén đến cùng cực.
Tô Quý hận đến cực điểm, kiễng chân ra sức cắn lên môi anh: “Vô liêm sỉ, đền thịt cho tôi!”
Cô cắn quả thật hơi ác, môi Mặc Viễn Ninh lập tức chảy ra vài giọt máu.
Mặc Viễn Ninh còn khoa trương làm âm thanh “Hít hà”: “Miệng lưỡi thật sự rất bén nhọn.”
Tô Quý không hiểu sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, chỉ biết lúc cô chưa kịp phản ứng đã bị Mặc Viễn Ninh ôm ngang hông vác lên trên tầng.
Trong lúc cấp bách, cô lại nhớ phòng ngủ lúc trước của họ đã thay đổi hoàn toàn, liền đấm liên tục vào cánh tay anh, nói: “Phòng của khách, phòng của khách!”
Cô hét lung tung mà Mặc Viễn Ninh vẫn hiểu, anh đi vòng qua chỗ ngoặt vào hành lang, đi thẳng đến phòng dành cho khách.
Phòng dành cho khách nhà họ Tô được dọn dẹp sạch sẽ quanh năm, lúc nào cũng có thể ở được.
Mặc Viễn Ninh tùy tiện đẩy một cánh cửa bước vào, đi hai bước đã đến giường, ném thẳng Tô Quý lên đó.
Lúc này anh không còn ngọt ngào, dịu dàng như nước nữa, động tác ném cô lên giường rất thô lỗ, sau đó kéo cà vạt, lộ ra bộ ngực của mình, cúi người xuống đè lên người cô.
Tô Quý thích nhất được vuốt ve cơ ngực săn chắc của anh, bây giờ đang ở trước mắt, cô nhịn không được khẽ rên rỉ, hai tay nắm lấy áo vest cởi ra, còn nói: “Cởi hết ra đi, cởi hết!”
Quần áo chỉnh tề làm qua loa như vậy được sao? Bây giờ cô khó lắm mới có được cảm xúc chân thật với Mặc Viễn Ninh, không được thưởng thức cơ bụng và đôi chân dài miên man của anh, cô có chết cũng không nhắm mắt.
Mặc Viễn Ninh gần đây vô cùng kiên định, nghe cô nói như vậy, thoáng dừng lại một chút, sau đó tự mình hành động, cực kỳ nhanh cởi quần áo ra.
Nếu như nói Tô Quý sau khi ly hôn chưa từng làm chuyện đó với ai, vậy thì Mặc Viễn Ninh cũng chẳng khác.
Tô Quý nhìn vẻ mặt tuy vẫn cười nhạt của anh, động tác đang bình thường đột nhiên vội vàng dao động, cô biết rõ tối thiểu cơ thể anh luôn vẫn trung thành với mình.
Trong đáy lòng cô hừ nhẹ một tiếng: nếu như anh không thủ thân như ngọc, hôm nay cô tuyệt đối sẽ không đùa nữa!
Kết hôn bốn năm, cho dù trong suốt một năm chuẩn bị ly hôn, bọn họ vẫn luôn giữ tần suất sinh hoạt tình dục không hề thấp.
Nếu như không phải hai người thương lượng tạm thời chưa sinh con, mỗi lần đều cố ý tránh thai, nếu không thì với độ hài hòa này, Tô Quý không biết đã sinh được bao nhiêu đứa con nữa.
Hơn một tháng không làm, ngoại trừ lần cô bị thương, trong bốn năm chung sống với anh chưa bao giờ như vậy, Tô Quý thừa nhận mình có chút vội vàng, cô chấp nhận bỏ mặc mình sa vào.
Trước khi bị Mặc Viễn Ninh hôn đến quên hết tất cả, chỉ số thông minh trong đầu cô trong nháy mắt đã nghĩ ra một việc: cô cầm lấy cà vạt của Mặc Viễn Ninh, trói một tay anh lên đầu giường.
“Anh đến đây để hầu hạ tôi!” Cô dùng quyền chủ động cuối cùng của mình để khẳng định địa vị của mình, nhưng lúc cô nói những lời này, cả người cô đều đã bị Mặc Viễn Ninh ép chặt vào ngực, hai thân thể hòa quyện làm một.
Rượu làm mất đi lý trí, một đêm phong lưu.
Sáng ngày hôm sau, Tô Quý nằm trên giường trong phòng dành cho khách, tỉnh dậy từ khuỷu tay chồng cũ, trong đầu liền xuất hiện ý nghĩ.
Cô và Mặc Viễn Ninh làm chuyện đó vẫn rất hợp, lần này vì đã lâu, hơn nữa hai bên đều thoải mái, thử tư thế chưa từng làm trước đó, nên càng thêm dư vị.
Đại tiểu thư nhà họ Tô sau khi trải qua một đêm không tệ, nhìn lên trần nhà trên cao thở dài: cô thật sự quá sa đọa, phải làm sao bây giờ?
Cánh tay bị cô gối lên khẽ cử động, sau đó cô nghe thấy giọng nói vui vẻ của người bên cạnh: “Tiểu Nguyệt, tỉnh rồi à?”
Ở cùng nhau bốn năm, Tô Quý biết cho tới bây giờ Mặc Viễn Ninh rất khó ngủ, chỉ cần anh tỉnh lại, lập tức sẽ tỉnh như chưa từng ngủ.
Lúc này giọng nói của anh nhẹ nhàng khoan khoái như không khí sớm mai.
Tô Quý từ trong ngực anh ngẩng đầu, nhìn thấy một bên mặt mỉm cười của anh, lại nghiêng đầu nhìn cánh tay kia của anh đang bị trói trên đỉnh đầu một cách mất tự nhiên.
Cô nhìn tư thế quái dị này của anh một lúc, mới đột nhiên nhớ ra: “Anh không tháo cà vạt ra sao?”
Đó là chiếc cà vạt tối qua cô dùng để trói anh, cô nhớ mình đã trói rất nhanh, chỉ có điều lúc cả người cô trở nên mơ hồ, lại chỉ trói một tay, cô khi nghĩ sẽ trói chặt được anh lâu như vậy.
Suốt một đêm, bây giờ cánh tay nếu còn giữ tư thế như lúc đó, không mỏi nhừ mới lạ đấy.
Tô Quý càng hoảng sợ, vội vàng xoay người đến đầu giường cố gắng cởi cà vạt ra, giải phóng cánh tay đã sớm lạnh buốt của Mặc Viễn Ninh.
Vì bị trói lên cao quá lâu, cánh tay anh một lát sau mới cử động được, Tô Quý vội vàng ngồi chồm hỗm ở đầu giường, cố đấm bóp cho lưu thông máu, hi vọng sẽ không để lại hậu quả gì, nhìn cổ tay anh có một vết đỏ rách da rõ ràng, cô có chút chột dạ: “Anh không tự giãy giụa thoát ra được à? Có người ngu như vậy hay sao?”
Mặc Viễn Ninh bình thản nằm trên giường yên tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ mát xa của cô, cười nói: “Không phải em nói anh đến đây để hầu hạ em hay sao? Chủ nhân chưa nói gì, làm sao anh dám tự tiện tháo ra được.”
Cái hình tượng nhẫn nhục chịu đựng đáng thương này của anh từ đâu chui ra thế?
Tô Quý không nhịn được trừng mắt lườm anh, mặc kệ hình tượng cao quý ưu nhã, nhỏ giọng hừ một tiếng: “Coi như anh hầu hạ cũng không tệ lắm.”
Mặc Viễn Ninh chỉ cười một lúc, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy khóe mắt anh cong lên, mắt híp lại càng thêm vài phần tà khí.
Dù người không bị bệnh dạ dày bị như vậy cũng sẽ không thoải mái, huống hồ Mặc Viễn Ninh mới bị chảy máu dạ dày trước đó hai tuần.
Nhẹ hít một hơi, anh ngừng cười: “Tiểu Nguyệt...Em làm anh đau đấy.”
Tô Quý tuy lửa giận ngùn ngụt, nhưng cô không phải loại người biến tái thích tra tấn thân thể, nghe vậy không nhịn được vừa tức vừa cười: “Anh cũng làm tôi đau đi, không cần khách khí!”
Mặc Viễn Ninh nghiêng đầu nhìn sắc mặt cô, cười nói: “Tiểu Nguyệt, em tức gì chứ?”
Đương nhiên cô tức anh không hiểu sao lại ôm cô, lại đẩy cô, lại kéo bức rèm, trong nháy mắt đó Tô Quý còn tưởng mình sẽ bắn nhau như trong phim, có phải bị tập kích không? Cô vẫn còn đang kích động thì biết nói cái gì bây giờ?
Kết quả cô chẳng qua chỉ là đang biểu diễn một màn chồng cũ vợ cũ góp củi thổi cơm chung, sau đó bị những người xung quanh bu kín xem hài!
Nghiến răng vài cái, tay Tô Quý vẫn không rời khỏi dạ dày Mặc Viễn ninh, ngược lại, cô dùng tay kia nắm chặt cổ áo của anh: “Xem ra anh không có ý định giải thích rõ ràng một chút đúng không?”
Mặc Viễn Ninh nhướn khóe môi, nụ cười vô cùng ấm áp, chấp nhận cam chịu.
Tô Quý cảm thấy mình thật sự bị thái độ này của anh bức phát điên, giống như thể dù anh làm gì cô cũng không thể nào lý giải được, giống như bất cứ chuyện gì xảy ra, cô vẫn là người ngoài cuộc, không có bất cứ một chỗ trống nào để chen chân vào.
Vì đã thất thố trong bữa tiệc tối, nếu cô làm chuyện táng tận lương tâm với anh thì chỉ là chuyện bé xé ra to, nhưng nếu không làm gì, sức tức giận lại bị đè nén đến cùng cực.
Tô Quý hận đến cực điểm, kiễng chân ra sức cắn lên môi anh: “Vô liêm sỉ, đền thịt cho tôi!”
Cô cắn quả thật hơi ác, môi Mặc Viễn Ninh lập tức chảy ra vài giọt máu.
Mặc Viễn Ninh còn khoa trương làm âm thanh “Hít hà”: “Miệng lưỡi thật sự rất bén nhọn.”
Tô Quý không hiểu sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, chỉ biết lúc cô chưa kịp phản ứng đã bị Mặc Viễn Ninh ôm ngang hông vác lên trên tầng.
Trong lúc cấp bách, cô lại nhớ phòng ngủ lúc trước của họ đã thay đổi hoàn toàn, liền đấm liên tục vào cánh tay anh, nói: “Phòng của khách, phòng của khách!”
Cô hét lung tung mà Mặc Viễn Ninh vẫn hiểu, anh đi vòng qua chỗ ngoặt vào hành lang, đi thẳng đến phòng dành cho khách.
Phòng dành cho khách nhà họ Tô được dọn dẹp sạch sẽ quanh năm, lúc nào cũng có thể ở được.
Mặc Viễn Ninh tùy tiện đẩy một cánh cửa bước vào, đi hai bước đã đến giường, ném thẳng Tô Quý lên đó.
Lúc này anh không còn ngọt ngào, dịu dàng như nước nữa, động tác ném cô lên giường rất thô lỗ, sau đó kéo cà vạt, lộ ra bộ ngực của mình, cúi người xuống đè lên người cô.
Tô Quý thích nhất được vuốt ve cơ ngực săn chắc của anh, bây giờ đang ở trước mắt, cô nhịn không được khẽ rên rỉ, hai tay nắm lấy áo vest cởi ra, còn nói: “Cởi hết ra đi, cởi hết!”
Quần áo chỉnh tề làm qua loa như vậy được sao? Bây giờ cô khó lắm mới có được cảm xúc chân thật với Mặc Viễn Ninh, không được thưởng thức cơ bụng và đôi chân dài miên man của anh, cô có chết cũng không nhắm mắt.
Mặc Viễn Ninh gần đây vô cùng kiên định, nghe cô nói như vậy, thoáng dừng lại một chút, sau đó tự mình hành động, cực kỳ nhanh cởi quần áo ra.
Nếu như nói Tô Quý sau khi ly hôn chưa từng làm chuyện đó với ai, vậy thì Mặc Viễn Ninh cũng chẳng khác.
Tô Quý nhìn vẻ mặt tuy vẫn cười nhạt của anh, động tác đang bình thường đột nhiên vội vàng dao động, cô biết rõ tối thiểu cơ thể anh luôn vẫn trung thành với mình.
Trong đáy lòng cô hừ nhẹ một tiếng: nếu như anh không thủ thân như ngọc, hôm nay cô tuyệt đối sẽ không đùa nữa!
Kết hôn bốn năm, cho dù trong suốt một năm chuẩn bị ly hôn, bọn họ vẫn luôn giữ tần suất sinh hoạt tình dục không hề thấp.
Nếu như không phải hai người thương lượng tạm thời chưa sinh con, mỗi lần đều cố ý tránh thai, nếu không thì với độ hài hòa này, Tô Quý không biết đã sinh được bao nhiêu đứa con nữa.
Hơn một tháng không làm, ngoại trừ lần cô bị thương, trong bốn năm chung sống với anh chưa bao giờ như vậy, Tô Quý thừa nhận mình có chút vội vàng, cô chấp nhận bỏ mặc mình sa vào.
Trước khi bị Mặc Viễn Ninh hôn đến quên hết tất cả, chỉ số thông minh trong đầu cô trong nháy mắt đã nghĩ ra một việc: cô cầm lấy cà vạt của Mặc Viễn Ninh, trói một tay anh lên đầu giường.
“Anh đến đây để hầu hạ tôi!” Cô dùng quyền chủ động cuối cùng của mình để khẳng định địa vị của mình, nhưng lúc cô nói những lời này, cả người cô đều đã bị Mặc Viễn Ninh ép chặt vào ngực, hai thân thể hòa quyện làm một.
Rượu làm mất đi lý trí, một đêm phong lưu.
Sáng ngày hôm sau, Tô Quý nằm trên giường trong phòng dành cho khách, tỉnh dậy từ khuỷu tay chồng cũ, trong đầu liền xuất hiện ý nghĩ.
Cô và Mặc Viễn Ninh làm chuyện đó vẫn rất hợp, lần này vì đã lâu, hơn nữa hai bên đều thoải mái, thử tư thế chưa từng làm trước đó, nên càng thêm dư vị.
Đại tiểu thư nhà họ Tô sau khi trải qua một đêm không tệ, nhìn lên trần nhà trên cao thở dài: cô thật sự quá sa đọa, phải làm sao bây giờ?
Cánh tay bị cô gối lên khẽ cử động, sau đó cô nghe thấy giọng nói vui vẻ của người bên cạnh: “Tiểu Nguyệt, tỉnh rồi à?”
Ở cùng nhau bốn năm, Tô Quý biết cho tới bây giờ Mặc Viễn Ninh rất khó ngủ, chỉ cần anh tỉnh lại, lập tức sẽ tỉnh như chưa từng ngủ.
Lúc này giọng nói của anh nhẹ nhàng khoan khoái như không khí sớm mai.
Tô Quý từ trong ngực anh ngẩng đầu, nhìn thấy một bên mặt mỉm cười của anh, lại nghiêng đầu nhìn cánh tay kia của anh đang bị trói trên đỉnh đầu một cách mất tự nhiên.
Cô nhìn tư thế quái dị này của anh một lúc, mới đột nhiên nhớ ra: “Anh không tháo cà vạt ra sao?”
Đó là chiếc cà vạt tối qua cô dùng để trói anh, cô nhớ mình đã trói rất nhanh, chỉ có điều lúc cả người cô trở nên mơ hồ, lại chỉ trói một tay, cô khi nghĩ sẽ trói chặt được anh lâu như vậy.
Suốt một đêm, bây giờ cánh tay nếu còn giữ tư thế như lúc đó, không mỏi nhừ mới lạ đấy.
Tô Quý càng hoảng sợ, vội vàng xoay người đến đầu giường cố gắng cởi cà vạt ra, giải phóng cánh tay đã sớm lạnh buốt của Mặc Viễn Ninh.
Vì bị trói lên cao quá lâu, cánh tay anh một lát sau mới cử động được, Tô Quý vội vàng ngồi chồm hỗm ở đầu giường, cố đấm bóp cho lưu thông máu, hi vọng sẽ không để lại hậu quả gì, nhìn cổ tay anh có một vết đỏ rách da rõ ràng, cô có chút chột dạ: “Anh không tự giãy giụa thoát ra được à? Có người ngu như vậy hay sao?”
Mặc Viễn Ninh bình thản nằm trên giường yên tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ mát xa của cô, cười nói: “Không phải em nói anh đến đây để hầu hạ em hay sao? Chủ nhân chưa nói gì, làm sao anh dám tự tiện tháo ra được.”
Cái hình tượng nhẫn nhục chịu đựng đáng thương này của anh từ đâu chui ra thế?
Tô Quý không nhịn được trừng mắt lườm anh, mặc kệ hình tượng cao quý ưu nhã, nhỏ giọng hừ một tiếng: “Coi như anh hầu hạ cũng không tệ lắm.”
Mặc Viễn Ninh chỉ cười một lúc, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy khóe mắt anh cong lên, mắt híp lại càng thêm vài phần tà khí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook