Chữa Trị Thế Giới Độc Ác
-
Chương 9: Minh Hôn (1)
“Lấy độc trị độc? Có quỷ mới tin anh đấy!”
“Đại ca à! Anh đền màn hình điện thoại cho tôi đi, việc này coi như xong.”
“Giảm 50% vé cổng mà đã muốn mua chuộc tôi hả? Không có chuyện đó đâu!”
Mỗi người một câu, mấy phút trôi qua, du khách vẫn không chịu đi vào Nhà ma, một đám đứng ngoài hàng rào bảo vệ, không chịu bước vào, Trần Ca thật sự nhìn không nổi nữa: “Thật sự không có ai muốn thể nghiệm sao? Nhà ma của tôi không hề đáng sợ đâu, không tin, mọi người cứ lên mạng xem review thì biết.”
Nghe hắn nói vậy, mọi người bắt đầu lên mạng tìm hiểu.
“Quả thật là không có gì đáng sợ, tất cả bình luận đều nói ở đây không có gì đáng sợ cả.”
“Hửm, có một like duy nhất, nguyên nhân chính là chị gái giả quá đẹp!!!”
“Không thì chúng ta vào thử đi?”
Lại đợi thêm một lúc lâu, rốt cuộc cũng có người đứng dậy: “Là Nhà ma thôi mà, có bao nhiêu đáng sợ đâu chứ? Xác người thật mà tôi cũng thấy rồi, sợ cái quỷ gì?”
Người vừa nói là một thanh niên để tóc húi cua, mày tậm mắt to, nhìn qua rất chất phác.
“Người anh em, bớt nói nhảm đi. Nổ cũng vừa vừa thôi!”
“Cậu được bao tuổi rồi mà nói là đã nhìn thấy xác người?”
“Ở đây ai cũng gan bé như nhau thôi, lừa mình dối người làm gì...”
Trong lúc mọi người đang tranh cãi, một giọng nói gắt gỏng vang lên: “Cậu ta không có lừa mấy người, chúng tôi đã sớm quen với xác người.”
Mọi người nhìn lại, một cô gái đi từ cổng khu vui chơi đến. Cô ta có dáng người cao gầy, đội mũ, trên người là một bộ váy ngắn màu trắng.
Vẻ mặt cô ta lạnh tanh, những nơi cô ta đi qua, dường như nhiệt độ đã giảm xuống mấy độ.
“Đàn chị!” Người thanh niên kia vội vã chạy đến, muốn xách túi giùm cô ta. Nhưng lại bị cái trừng của cô ta dọa lui, gã đứng khựng lại tại chỗ, lúng túng không biết phải làm sao, tuy nhiên, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lễ độ.
“Cậu gọi cô ấy là đàn chị? Các người vẫn còn là sinh viên?” Ánh mắt Trần Ca cũng bị hai người trẻ tuổi này thu hút.
“Chúng tôi là sinh viên của Đại học y Cửu Giang, khoa pháp y. Tôi là Hạc Sơn, còn đây là học tỷ của tôi, Cao Nhữ Tuyết.” Cậu thanh niên cười với Trần Ca một cái: “Tối qua, tôi đã chia sẻ video của anh lên Post Bar (1) trường, chính vì nhìn thấy đoạn video trên, nên học tỷ mới quyết định đến đây.”
(1) Post Bar: Một ứng dụng cộng đồng được phát triển bởi Baidu.
“Cô gái lạnh lùng này là bác sĩ pháp y?”
“Không thể không thừa nhận, khí chất của cô ta rất xứng với cái nghề đó.”
“Tiểu mỹ nhân, thêm wechat nha...”
Nhóm du khách xung quanh lập tức vây quanh cô gái kia, với tư cách là hộ hoa sứ giả, Hạc Sơn đứng bên cạnh ngoác miệng cười: “Học tỷ của tôi quả thật không tầm thường đâu nhé. Buổi sáng vừa mới tách rời ếch, chuột bạch, rửa tay xong thì lập tức đi đến căn tin ăn thịt kho tàu như chẳng có chuyện gì. Hơn nửa đêm, đi vào phòng giải phẫu, thấy cơ thể to lớn của lão sư ngâm trong bồn formalin mà còn có thể vừa ngáp vừa lên tiếng chào hỏi đấy! Mấy người cũng đừng có mà tự tìm mất mặt, tỷ ấy đã từng giải phẫu đàn ông rồi nha, nói không chừng còn nhiều hơn so với số phụ nữ mà mấy người nắm tay đấy!”
Đoạn giới thiệu này quả nhiên có tác dụng, đường kính 2m xung quanh cô gái kia lập tức trống rỗng.
Nghe được mấy lời cậu thanh niên kia vừa nói... Trần Ca có hơi đau đầu. Hắn hoàn thành nhiệm vụ cấp ác mộng, nhận được phần thưởng, không dễ gì mới có thể khắc phục được khó khăn, kết quả là vừa mở cửa lại gặp sinh viên của trường pháp y.
Có thể học chuyên ngành pháp y, dĩ nhiên là năng lực chịu đựng kinh dị rất mạnh!
“Chúng tôi có thể vào không?” Cô gái kia không kiên nhẫn bước đến trước mặt Trần Ca. Vóc người cô ta rất cao, lại mang giày cao gót, nên gần như là đứng ngang với Trần Ca.
“Vé vào cửa có giá gốc là 20 đồng, giảm 50% còn 10 đồng, nhưng trước khi vào, tôi có vài điều cần nói về cốt truyện bối cảnh cùng hạng mục cần chú ý bên trong.” Trần Ca nhớ cái điện thoại di động màu đen kia từng đề cập đến ba yếu tố để xây dựng Nhà ma, trong đó, cốt truyện vô cùng quan trọng, có ảnh hưởng trực tiếp đến cảm giác của du khách.
“Đại ca à! Anh đền màn hình điện thoại cho tôi đi, việc này coi như xong.”
“Giảm 50% vé cổng mà đã muốn mua chuộc tôi hả? Không có chuyện đó đâu!”
Mỗi người một câu, mấy phút trôi qua, du khách vẫn không chịu đi vào Nhà ma, một đám đứng ngoài hàng rào bảo vệ, không chịu bước vào, Trần Ca thật sự nhìn không nổi nữa: “Thật sự không có ai muốn thể nghiệm sao? Nhà ma của tôi không hề đáng sợ đâu, không tin, mọi người cứ lên mạng xem review thì biết.”
Nghe hắn nói vậy, mọi người bắt đầu lên mạng tìm hiểu.
“Quả thật là không có gì đáng sợ, tất cả bình luận đều nói ở đây không có gì đáng sợ cả.”
“Hửm, có một like duy nhất, nguyên nhân chính là chị gái giả quá đẹp!!!”
“Không thì chúng ta vào thử đi?”
Lại đợi thêm một lúc lâu, rốt cuộc cũng có người đứng dậy: “Là Nhà ma thôi mà, có bao nhiêu đáng sợ đâu chứ? Xác người thật mà tôi cũng thấy rồi, sợ cái quỷ gì?”
Người vừa nói là một thanh niên để tóc húi cua, mày tậm mắt to, nhìn qua rất chất phác.
“Người anh em, bớt nói nhảm đi. Nổ cũng vừa vừa thôi!”
“Cậu được bao tuổi rồi mà nói là đã nhìn thấy xác người?”
“Ở đây ai cũng gan bé như nhau thôi, lừa mình dối người làm gì...”
Trong lúc mọi người đang tranh cãi, một giọng nói gắt gỏng vang lên: “Cậu ta không có lừa mấy người, chúng tôi đã sớm quen với xác người.”
Mọi người nhìn lại, một cô gái đi từ cổng khu vui chơi đến. Cô ta có dáng người cao gầy, đội mũ, trên người là một bộ váy ngắn màu trắng.
Vẻ mặt cô ta lạnh tanh, những nơi cô ta đi qua, dường như nhiệt độ đã giảm xuống mấy độ.
“Đàn chị!” Người thanh niên kia vội vã chạy đến, muốn xách túi giùm cô ta. Nhưng lại bị cái trừng của cô ta dọa lui, gã đứng khựng lại tại chỗ, lúng túng không biết phải làm sao, tuy nhiên, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lễ độ.
“Cậu gọi cô ấy là đàn chị? Các người vẫn còn là sinh viên?” Ánh mắt Trần Ca cũng bị hai người trẻ tuổi này thu hút.
“Chúng tôi là sinh viên của Đại học y Cửu Giang, khoa pháp y. Tôi là Hạc Sơn, còn đây là học tỷ của tôi, Cao Nhữ Tuyết.” Cậu thanh niên cười với Trần Ca một cái: “Tối qua, tôi đã chia sẻ video của anh lên Post Bar (1) trường, chính vì nhìn thấy đoạn video trên, nên học tỷ mới quyết định đến đây.”
(1) Post Bar: Một ứng dụng cộng đồng được phát triển bởi Baidu.
“Cô gái lạnh lùng này là bác sĩ pháp y?”
“Không thể không thừa nhận, khí chất của cô ta rất xứng với cái nghề đó.”
“Tiểu mỹ nhân, thêm wechat nha...”
Nhóm du khách xung quanh lập tức vây quanh cô gái kia, với tư cách là hộ hoa sứ giả, Hạc Sơn đứng bên cạnh ngoác miệng cười: “Học tỷ của tôi quả thật không tầm thường đâu nhé. Buổi sáng vừa mới tách rời ếch, chuột bạch, rửa tay xong thì lập tức đi đến căn tin ăn thịt kho tàu như chẳng có chuyện gì. Hơn nửa đêm, đi vào phòng giải phẫu, thấy cơ thể to lớn của lão sư ngâm trong bồn formalin mà còn có thể vừa ngáp vừa lên tiếng chào hỏi đấy! Mấy người cũng đừng có mà tự tìm mất mặt, tỷ ấy đã từng giải phẫu đàn ông rồi nha, nói không chừng còn nhiều hơn so với số phụ nữ mà mấy người nắm tay đấy!”
Đoạn giới thiệu này quả nhiên có tác dụng, đường kính 2m xung quanh cô gái kia lập tức trống rỗng.
Nghe được mấy lời cậu thanh niên kia vừa nói... Trần Ca có hơi đau đầu. Hắn hoàn thành nhiệm vụ cấp ác mộng, nhận được phần thưởng, không dễ gì mới có thể khắc phục được khó khăn, kết quả là vừa mở cửa lại gặp sinh viên của trường pháp y.
Có thể học chuyên ngành pháp y, dĩ nhiên là năng lực chịu đựng kinh dị rất mạnh!
“Chúng tôi có thể vào không?” Cô gái kia không kiên nhẫn bước đến trước mặt Trần Ca. Vóc người cô ta rất cao, lại mang giày cao gót, nên gần như là đứng ngang với Trần Ca.
“Vé vào cửa có giá gốc là 20 đồng, giảm 50% còn 10 đồng, nhưng trước khi vào, tôi có vài điều cần nói về cốt truyện bối cảnh cùng hạng mục cần chú ý bên trong.” Trần Ca nhớ cái điện thoại di động màu đen kia từng đề cập đến ba yếu tố để xây dựng Nhà ma, trong đó, cốt truyện vô cùng quan trọng, có ảnh hưởng trực tiếp đến cảm giác của du khách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook