“Bóng tối bị phong bế thường có thể kích thích tâm lý sợ hãi, nhà vệ sinh lại là nơi có âm khí nặng nhất trong cả tòa nhà.

Tấm gương, cánh cửa, hồ nước...!Mấy thứ này nhìn có vẻ bình thường, thế nhưng lại có thể mang đến những ám thị cho con người trong cuộc sống hàng ngày.

Người thiết kế trò chơi này rất thông minh, hắn nắm chắc được nhược điểm ở sâu trong nội tâm con người, lợi dụng điểm đó mà tạo ra cảnh tượng khủng bố nhất.” So với người thường, Trần Ca có sự hiểu biết sâu sắc về kinh dị và khủng bố hơn.

Hắn vừa phân tích, vừa học tập.“Cảm giác sợ hãi thật sự không cần quá nhiều đạo cụ đắt đỏ, chỉ cần phóng đại sự bất an trong nội tâm của khách tham quan, thì bọn họ sẽ bị chính bản thân mình đánh bại.” Trần Ca hít sâu một hơi, bật ứng dụng quay phim trong điện thoại di động của mình lên, nhìn vào màn hình, nói: “Tôi không biết hậu quả của trò chơi này là gì.


Nếu như tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì người nhặt được điện thoại này hãy lưu ý, cần phải bảo quản tốt đoạn video này, nó sẽ là chìa khóa để giải mã những thứ vẫn luôn được xem là lời bịa đặt.”Sau khi nói xong, Trần Ca đặt điện thoại di động cố định ở bồn rửa tay.

Từ góc độ này, vừa vặn có thể quay được Trần Ca cùng với tấm gương đối diện hắn.“2 giờ 1 phút, còn 3 phút.”So với cái chết thì việc chờ đợi cái chết càng kinh khủng hơn.

Bên trong phòng vệ sinh yên tĩnh, dù cho là gió thổi cỏ lay thì cũng bị phóng đại lên gấp ngàn lần.


Thời gian từng chút một trôi qua, tim Trần Ca đập mỗi lúc một nhanh hơn.Hắn nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại di động.

Ngay khi kim phút chỉ vào vị trí thứ tư, Trần Ca tắt đèn pin, đốt nến lên, đặt chính giữa tấm gương và hắn.Ánh lửa chập chờn chính là nguồn sáng duy nhất trong bóng đêm, nó đứng giữa thực tại và thế giới trong gương, tựa như dẫn hồn đăng, muốn chỉ đường cho thứ gì đó ở trong gương.Trần Ca nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, thoáng cảm thấy có hơi quái dị: “Trò chơi đã bắt đầu rồi sao?”Hắn từ từ cúi đầu xuống, nhắm hai mắt lại, khẽ đọc tên của mình.“Trần Ca, Trần Ca, Trần Ca...”Không ngừng đọc tên của mình, dần dần sẽ có cảm giác cái tên này trở nên xa lạ, giống như là đang viết đi viết lại một chữ Hán, viết đến cuối cùng, ngay cả bản thân cũng không nhận ra chữ đó.Vì để tránh phát sinh tình huống này, mỗi lần niệm xong tên mình, Trần Ca đều đếm thầm ba giây, hắn làm vậy cũng là để tính toán thời gian.Dù sao, điều kiện tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ chính là trong nửa giờ, dù cho xảy ra chuyện gì cũng không được trợn mắt nhìn.“Hơn 2 giờ đêm, một mình ở trong Nhà ma, đốt một ngọn nến, nhắm hai mắt lại, đứng trước gương chơi trò chơi.

Nếu như không phải trải nghiệm của chính bản thân, thì mình nhất định không tin là có người sẽ làm như vậy.” Trần Ca yên lặng nhớ kỹ tên mình, hắn cố gắng ngăn cản bản thân suy nghĩ lung tung.“Trò chơi này tràn đầy tâm lý ám thị, thứ khó đối phó nhất không phải là đối diện với đủ loại ma quỷ trong truyền thuyết, mà là khắc chế chính mình.

Chỉ cần không mở to mắt, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm.”Nói thì dễ, làm mới khó.

Mười phút đồng hồ trôi qua, chuyện ngoài ý muốn xuất hiện..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương