Sáng sớm nghe thấy tiếng ve kêu râm ran gọi hè, ta mới giật mình nhận ra mùa hè đã tới.
Đông cung có một hồ sen rất lớn, có lẽ tầm này cũng đương mùa hoa nở.

Hồ sen được thiết kế vô cùng tinh xảo, không dùng hoa sen phủ kín mặt nước mà dùng âm dương bát quái trận làm ra khung cảnh nửa có nửa không, nửa kín nửa hở.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy hồ sen ta đã nghĩ nếu đi thuyền trong hồ thì còn gì tuyệt bằng.

Nghĩ thế bèn xin thái tử phi, cứ cách một ngày lại tới cạnh hồ sen mượn một chiếc thuyền nhỏ.
Chuyện của Hứa thừa huy xảy ra chưa bao lâu, nên mọi người trong cung để tránh bản thân bị nghi ngờ cũng không đi lại nhiều, thành ra sau giờ ngọ hồ sen yên tĩnh vô cùng.

Chiếc thuyền kia hơi nhỏ, cách chèo lái cũng đơn giản nên ta quyết định để Liên Vi ở cạnh ao, còn bản thân tự mình đi xuống.

Thật sự đã rất lâu rồi ta chưa có được một ngày thoải mái thế này.

Thời tiết mùa hạ nóng bức, còn hồ sen lại mát lạnh.

Hoa sen chưa nở rộ hết, ngẫu nhiên lại có vài bông hoa nở sớm trước ngày.

Từng cánh hoa đua mình khoe sắc, còn đẹp hơn cả má phấn lầu son.

Nhìn cảnh này làm lòng ta ngưa ngứa nhộn nhạo, liền chèo thuyền về phía trước mấy cái.
Lần chèo này hình như không ổn lắm thì phải.

Còn chỗ nào không ổn, ta cũng không thể nói rõ được, chẳng qua suy nghĩ này bỗng dưng loé lên trong đầu ta.

Ta nhướn người với tay chạm vào bông sen kia, ôi, còn một chút nữa thôi, ta lại nhướn người lên chút nữa.

Đến lúc này đã phát hiện ra có gì không ổn rồi.

Chiếc thuyền này không chắc chắn lắm, mà bây giờ người ta lại lắc lư trái phải nên bị mất cân bằng, cả người rất nhanh ngã xuống nước, nước tựa như cũng kinh động mà bắn lên tung toé.

Ta muốn kêu người tới giúp nhưng vừa mở miệng đã uống phải một ngụm nước lớn.
“Tiểu thư!” Liên Vi đang đứng bên cạnh hồ hét lên, nóng lòng đến mức đến quên cả cách xưng hô.

Tiếng gọi này làm ta ngẩn ngơ, giống như được quay về khoảng thời gian mình chưa xuất giá, giống như được quay về nơi gió thổi cát vàng.
Một năm nọ vào dịp tết Nguyên tiêu, chúng ta ở bên dòng sông thả đèn hoa đăng.

Ta muốn thả xa hơn nên dùng lực đẩy, ai ngờ thân thể không đứng vững rồi ngã xuống sông.

Tuy rằng chỗ ấy là chỗ nước cạn, nhưng ta lại không biết bơi, sợ hết cả hồn.

Đại ca dùng một tay vớt ta lên, thấy ta ho khù khụ, huynh ấy vội nhẹ nhàng vỗ lưng để ta thuận khí, sau đó kêu nhị ca đi mua thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon dỗ dành ta.

Huynh ấy còn nghiêm khắc răn dạy ta, nói ta chỉ có thả đèn thôi cũng làm người khác không yên tâm.

Ta vừa ho vừa cười, nịnh nọt nói ta biết chắn chắn đại ca sẽ tới cứu mình.

Đáng tiếc, ta sẽ mãi mãi không được nghe được câu nói mang mùi vị của chiếc bánh kem ngọt ngào này thêm một lần nào nữa.
Bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh rơi xuống nước, ta lập tức ra sức với tay về phía đó.

Có người kéo ta lại, ôm ta vào trong ngực.

Nước lạnh buốt tận xương tuỷ, vậy mà thân thể của huynh ấy lại ấm áp đến lạ kì.

Ta không mở nổi mắt, chỉ biết nỉ non gọi một tiếng: “Đại ca.” Huynh ấy lại càng ôm ta thật chặt.
Ngày hôm sau, ta bị vị thuốc đông y đắng ngắt làm cho tỉnh.

Liên Vi thấy ta đã tỉnh lại, đôi mắt đã sưng vù lúc này mới thôi khóc.

Em ấy đỡ ta ngồi dậy, cẩn thận đút ta từng thìa thuốc một.

Ta cố chịu đựng uống được hai thìa liền nghiêng đầu, đẩy chén thuốc ra: “Đắng quá, không muốn uống.”
“Chủ nhân phải uống hết đi, thái y nói phải tĩnh dưỡng một thời gian.” Liên Vi thổi thổi rồi lại đưa chiếc thìa tới bên miệng ta.
Ta nhíu mày: “Tĩnh dưỡng cái gì? Cơ thể ta từ trước đến nay vẫn rất khoẻ.”
Em ấy cúi thấp đầu: “Từ tháng Giêng chủ nhân từng bị nhiễm phong hàn, sau đó lại bi thương quá độ, nhiều chuyện cộng lại nên mới bị nội thương.”
Ta giật mình, có chút không tin nổi: “Ta luyện võ mười năm có lẻ, chỉ nhiễm phong hàn thôi mà cũng có thể bị nội thương?”
Em ấy vội nói: “May mà cơ thể chủ nhân tốt sẵn, vừa nãy thái y nói chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, qua dăm ba năm thì không còn gì đáng ngại.”

Nghe vậy ta mới yên lòng, cố gắng uống nốt mấy thìa thuốc đắng.

Cuối cùng uống được một nửa không thể nào uống tiếp được nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài có người chuyển lời ma ma cầu kiến.

Ta nhớ rất rõ ma ma này, ngày trước ta còn hỏi bà ấy đi thăm dò mới biết được thái tử thích uống rượu mai.

Bà ấy hầu hạ thái tử từ bé, so với các hạ nhân khác địa vị không hề tầm thường.

Ta lập tức mời bà vào, tiện đà để bát thuốc xuống.
Lúc ma ma bước vào vội hành lễ, ta mời đứng lên bà cũng không chịu đứng: “Xin Tần lương viện đi thăm điện hạ một chuyến.”
Ta nhăn mặt, nghe nói hôm qua lúc ta rơi xuống nước được hắn cứu, nhưng nếu hắn đã có sức cứu được ta thì thiết nghĩ cũng chẳng có gì đáng lo.

Ta biết ơn người kia thật đấy, nhưng nghĩ kĩ lại thấy, nếu người rơi xuống nước hôm qua không phải là ta, dù chỉ là con chó con mèo thì với tấm lòng nhân từ bác ái của thái tử, hắn cũng không ngần ngại mà cứu thôi.

Nhưng con chó con mèo còn đến nịnh hót ba hoa thì lại là chuyện khác.
“Người hầu hạ thái tử có không ít, ta không đi xem náo nhiệt đâu.”
Ma ma dập đầu một cái, không chịu buông tha nói: “Tần lương viện không biết rồi.

Năm thái tử điện hạ tám tuổi bị kẻ gian hãm hại suýt chút nữa chết đuối trong cung.

Từ đó về sau điện hạ dù biết bơi nhưng cứ khi nào đến gần nước cả người vẫn không được tự nhiên.”
Lòng ta tự nhẩm thầm, thường ngày nhìn hắn lạnh lùng uy phong, chẳng lẽ lại sợ nước?
“Những lời lão nô vừa nói đều là thật.

Hôm qua thấy Tần lương viện rơi xuống nước, điện hạ nhất thời nóng lòng, bọn hạ nhân ngăn cũng không ngăn nổi.

Đêm qua lúc mê sảng điện hạ vẫn liên tục gọi tên lương viện.”
Tay ta chợt khựng lại rồi tiếp tục day trán.

Nhìn thấy Ma ma vẫn quỳ trên nền đất, rốt cuộc cũng không đành lòng: “Thôi, để ta đi một chuyến vậy.”
Ta đứng trước giường người nọ, còn hắn nằm quay lưng về phía ta.


Rõ ràng đang là mùa hạ, vậy mà trên giường lại phủ kín chăn bông.

Đám hạ nhân đã lui xuống hết rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta.

Ta ngồi bên giường chờ một lúc lâu, thấy hắn mãi không có động tĩnh gì, trong lòng bỗng cảm thấy lo lắng.

Nghĩ vậy ta vươn tay ra chọc chọc má hắn.

Ôi trời đất ơi, cảm giác trên đầu ngón tay tuyệt quá đi mất! Thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, ta càng đùa dai chọc thêm hai cái nữa.
Bất thình lình hắn giơ tay lên bắt lấy tay ta rồi dùng sức kéo xuống, ta bị mất thăng bằng, cả người bị nam nhân kia kéo lên trên giường.

Hắn lấy một tay chống đầu nhìn ta cười cười.

Tự dưng ta lại thấy bực bội vô cớ, liền giãy giụa muốn ngồi dậy.
“Không phải chàng bị bệnh à!”
Hắn đè vai ta xuống ngăn không cho ta làm loạn: “Thì bị bệnh đó, nhưng vừa nhìn thấy nàng không biết sao mà thấy khoẻ ngay.”
Ta nghẹn lời, đúng là không nên tin cái bà già kia, chắc chắn là hai người này thông đồng với nhau làm loại chuyện lừa trên gạt dưới vô liêm sỉ này rồi.

Ta liếc nhìn tay hắn đang đặt trên vai ta, nhíu mày thật chặt: “Buông ra.”
Nam nhân này cái gì cũng không giỏi, chỉ có trêu chọc với vô lại là chẳng ai bằng.

Hắn siết chặt vòng tay, dịu dàng thỏ thẻ bên tai ta: “Đừng giận nữa được không? Ngày mai ta sẽ lập tức đuổi đám người kia ra khỏi cung.”
Ta nghiêm mặt, lạnh lùng mở miệng: “Thái tử điện hạ thật biết cách làm khổ thiếp mà.

Có các tỷ muội hầu hạ người thiếp càng thoải mái chứ sao.”
Hắn thở dài: “Trước đây ngày nào nàng cũng mè nheo bắt ta chỉ được phép nhìn một mình nàng cơ mà.

Sao phải nói mấy lời trái với lương tâm như thế? Ngày chúng ta thành thân, tấu chương dâng tội cứ như tuyết bay lả tả đến chỗ phụ hoàng, lúc đó ta không tiện ra mặt giúp nàng.

Khó khăn lắm mới qua được mấy tháng này, giờ cũng xem như là ít bị chú ý, cộng thêm chuyện căng thẳng ở Bắc Cương, ánh mắt của đám triều thần may ra mới không còn nhìn chằm chằm vào chúng ta nữa.”
Ta lườm nguýt: “Chuyện của Hứa thừa huy là chàng làm phải không?”
Trên mặt hắn lập tức hiện rõ vẻ đắc ý, vỗ ngực thừa nhận: “Là ta đấy.”
Ta nghiêm khắc trừng hắn thêm cái nữa: “Nói thế nghĩa là chàng động tay động chân vào đồ ăn của thái tử phi?”
Hắn sờ sờ mũi: “Nàng phải cảm ơn ta đó.”
Ta phải kiềm chế lắm mới ngăn được nỗi xúc động muốn nhéo mũi hắn xuống, cúi đầu không nói câu nào.
Hắn tiếp tục mở miệng tranh công: “Ma ma nói rồi, không còn cách nào khác ngoài bị bệnh, nhưng chuyện này cũng là thật mà.”
Ta thở dài, không hiểu vì sao tim nhói lên một cái.


Hắn cẩn thận theo dõi sắc mặt của ta rồi càng ôm chặt hơn: “Nàng không giận?”
Ta chầm chầm gật đầu thật nhẹ.

Ai dè người kia được đằng chân lân đằng đầu, ta lùi một bước hắn tiến liền hai bước, vô liêm sỉ tiến sát mặt lại: “Vậy thì hôn ta một cái đi.”
Ta mỉm cười nhìn hắn, nhấc chân lên đạp hắn một phát rồi xoay người ngồi dậy.
Hắn nằm ở phía sau, âm thanh trầm khàn vang lên, vừa như cười lại vừa như ngâm nga: “An Bắc, cuối cùng nàng cũng trở về rồi.”
Câu nói không đầu không đuôi này quấy nhiễu lòng ta, ta hốt hoảng: “Ta vẫn luôn ở đông cung chưa từng rời đi, sao lại nói là trở về?”
Hắn nhẹ nhàng nói: “Ý của ta không phải vậy.

Rất khác, ngày nàng gả vào đây lại càng xa lạ.”
Ta dừng lại một chút, cuối cùng vẫn tiếp tục bước về phía trước: “Ừ, ta đã trở về.”
Thấy ta ra khỏi tẩm điện của hắn, Liên Vi bước tới đỡ ta chậm rãi quay về.
Rõ ràng đang là mùa hạ, vậy mà ta lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lạnh đến nỗi cả người run lên.

Liên Vi lo lắng hỏi ta bị làm sao, ta lắc đầu nói không có chuyện gì, về đến cung vội lấy thuốc ra uống đúng như được dặn.

Suy nghĩ một chút rồi căn dặn sắc cả hai thang thuốc.
Tần An Bắc đã không thể trở về nữa rồi.

Tần An Bắc đã chết theo cha và đại ca nơi Bắc Cương gió thổi cát vàng, thi thể từ lâu đã bị chôn vùi trong khói bụi, bặt vô âm tín.

Tần An Bắc mãi mãi không thể nào quay về được nữa.
Buổi chiều công công tới truyền lời, nói thái tử cho truyền ta, bảo ta mau đi chuẩn bị.

Ta đắm mình trong bồn tắm, dùng lòng bàn tay vớt những cánh hoa, bắt chợt vội đưa lên che kín mặt, một dòng lệ theo kẽ tay chảy xuống.
Liên Vi sốt ruột hỏi: “Chủ nhân bị làm sao vậy? Không phải người rất thích thái tử gia đó ư? Bây giờ đã rõ lòng của thái tử gia vẫn luôn hướng về người, đáng lẽ người nên vui mừng mới phải.

Chịu khổ lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.”
Ta dùng tay lau mặt, hắng giọng: “Đương nhiên là vui mừng rồi.

Vì vui mừng quá nên mới như vậy.”
Liên Vi không nói nữa, chỉ chuyên tâm rửa mặt chải đầu cho ta.

Một lúc lâu sau nàng mới ngập ngừng mở miệng: “Chủ nhân, tuy nô tì không biết rõ ngọn ngành, nhưng nô tì cũng hiểu, người này cả đời sẽ chỉ hướng về thiên hạ, nếu không sẽ bị gian truân bám theo đến chết.”
Ta gõ gõ trán em ấy: “Hôm nay em ăn phải thuốc tiên đấy à? Sao đột nhiên lại hiểu hiểu chuyện thế.”
Nói xong ta đứng dậy lau khô người rồi mặc xiêm y.
“Phải, lòng chỉ hướng về thiên hạ.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương