Chúa Tể Vũ Trụ
-
Chương 380: Chỉ điểm Vũ Vân
“Tới, mau tới đây ngồi đi”. Vũ Minh kéo Vũ Vân cùng Vũ Ân Tĩnh ngồi xuống cười nói.
“Để ta nhìn một chút, tiểu công chúa nhà chúng ta càng lớn càng xinh đẹp a”.
“Hứ, đương nhiên rồi, ta nhưng là vinh danh bảng hoa khôi võ giả liên minh nha”. Vũ Ân Tĩnh kiêu ngạo nói.
“Ha ha, nhà chúng ta tiểu công chúa đương nhiên là xinh đẹp rồi”. Vũ Minh cười đáp.
“Cha, ngươi gầy đi”. Vũ Ân Tĩnh nói.
“Há, thật sao? Ta cảm giác vẫn thế, nào có biến gầy a”.
“Thật, cha, ta còn nhớ rõ năm đó ngươi gương mặt đều hơi tròn tròn, giờ đề đã gầy xuống thành dạng này, những năm qua cha hẳn là rất mệt mỏi đi”. Vũ Ân Tĩnh đau lòng nói.
“Vẫn tốt chứ. Có lẽ là vận động nhiều đi, ngươi cũng biết, năm đó tại trái đất ngoài tu luyện cũng không còn gì. Vào vũ trụ liền gặp được rất nhiều thứ, có lẽ liền gầy xuống đi”.
“Thật là, cũng không biết chăm sóc bản thân mình 1 chút, quả nhiên nam nhân rời xa nữ nhân liền không có ngày tháng tốt”.
“...”. Vũ Minh.
Con gái hắn làm sao lại nói ra câu này a? Nàng đây là cái gì tư tưởng? Nam nhân rời xa nữ nhân liền không có ngày tháng tốt? Ngươi là trù cha ngươi chết sớm sao?.
“Ân Tĩnh, nói nhăng nói cuội cái gì đó”. Vũ Vân bên cạnh cau mày nói.
“Hứ, đây chính là mẹ nói nha, ta chỉ lập lại mà thôi”. Vũ Ân Tĩnh bĩu môi nói.
Vũ Minh có chút im lặng, Eun Jung đây là dạy con thế nào a? Như thế tự kỷ lời nói cũng nói ra được?.
“Vân nhi, những năm qua ngươi đều học được những gì rồi? Thực lực cũng không tệ lắm, năm đó ta có để cho Bạch Tử chỉ đạo các ngươi học võ đạo, ngươi đã học võ đạo gì? Đã lĩnh ngộ được ‘Thế’ chưa?”. Vũ Minh đổi chủ đề hỏi.
“Là… là học giống cha, Xuân Phong Lôi Mộng Vũ, chỉ là còn chưa lĩnh ngộ được nhiều, cách ‘Thế’ còn có 1 khoảng cách”. Vũ Vân thấp giọng nói.
“Vậy được, để ta kiểm tra một chút xem ngươi bản lĩnh tới đâu. Theo ta đi”. Vũ Minh cười nói, sau đó mang 2 người tới một cái phòng luyện tập.
“Tới đây đi”. Vũ Minh cười nói.
“Cha, ngươi thực lực vượt qua ta quá xa, ta làm sao đánh thắng được ngươi”. Vũ Vân nói.
“Yên tâm đi, ta chỉ sử dụng Thông Mạch cảnh tầng thứ nhất cảnh giới cùng ngươi đối chiến”.
“Vậy được, cha, ngươi cẩn thận rồi, ta nhưng là rất mạnh, cùng cảnh giới không người là ta địch thủ”. Vũ Vân phi thường tự tin nói.
Hắn cảnh giới tuy nhiên chỉ là Thông Mạch cảnh tầng thứ bảy, nhưng mà quả thật hắn có thể vượt cấp chiến đấu, Thông Mạch cảnh đỉnh phong hắn cũng có thể đánh cái ngang tay, thậm chí là chiến thắng.
Hơn hết là, hắn không cần vận dụng đến bí pháp. Điều này so với năm đó Vũ Minh mạnh hơn nhiều. Cho nên hắn mới tự tin như thế.
“Ha ha, tốt, có ta năm đó phong phạm, tới đây đi”.
“Ca ca, cố lên, đem cha đánh bại”. Vũ Ân Tĩnh ở bên cạnh hưng phấn hò hét.
Xoạt.
Vũ Vân ngay lập tức động thủ, hắn bàn tay hóa chảo muốn tóm lấy Vũ Minh, mà tốc độ của hắn cũng rất nhanh, đã vô hạn tiếp cận vận tốc âm thanh. Thông Mạch cảnh có thể làm được điểm này quả thật là rất không tồi.
Vũ Minh hoàn toàn nắm được quỹ tích của Vũ Vân, hắn cũng không có ngạch kháng, bởi vì như thế không có ý nghĩa. Hơn nữa hắn cũng đã nói là sử dụng Thông Mạch cảnh tầng 1 sức mạnh, cho nên về phần tốc độ cũng phải ở mức đó. Với tốc độ này hắn là theo không kịp Vũ Vân.
Nhưng mà hắn đôi mắt lại hoàn toàn có thể bắt được động tác của Vũ Vân, đồng thời cũng có thể phán đoán được những thứ khác. Đây là vạn năm kinh nghiệm chiến đấu đúc kết mà thành.
Cho nên dù thua ở tốc độ lẫn sức mạnh, Vũ Vân muốn chạm tới hắn, đơn giản chính là nằm mơ.
Vũ Minh liền bắt được sơ hở của Vũ Vân, hắn lạch người né tránh, bàn tay đánh về phía dưới nách của Vũ Vân.
“Mục đích quá rõ ràng, sơ hở để lộ quá lớn, không có phòng bị. Ngươi như thế trong chiến đấu là vô cùng chí mạng”. Vũ Minh 1 chưởng đem Vũ Vân đẩy ra lạnh nhạt nói.
“Hừ, tiếp ta một chiêu Nộ Hổ Xuất Động”. Vũ Vân hét lên 1 tiếng, bàn tay chụm lại vào nhau, tụ thế, đánh ra một đầu hổ hình thành bằng chân nguyên lực phóng về phía Vũ Minh.
Vũ Minh cười nhạt 1 tiếng, bàn tay tụ lực, trực tiếp đánh tới.
Ầm!
Vũ Minh một quyền đem chiêu thức của Vũ Vân phá tan.
“Nộ Hổ Xuất Động không phải dùng như vậy, hơn nữa tụ thế thời gian quá ngắn, uy lực không tạo được mức cao nhất, hơn nữa điểm yếu chính là liên kết lực quá lỏng lẻo, dễ dàng đánh tan”. Vũ Minh mở miệng chỉ điểm Vũ Vân.
“Tiếp ta chiêu thứ 2, Bách Liệt Quyền Phong Nha”. Vũ Vân không phục, nhảy lên trên cao, bàn tay liên tục đánh quyền phóng ra từng đợt chân nguyên lực về phía Vũ Minh.
“Ngươi kỹ năng chiến đấu còn kém lắm, Thanh Xuân Hồi Phong”. Vũ Minh quát lớn một tiếng, nhảy lên trên cao né tránh chiêu thức của Vũ Vân, sau đó bàn tay giống như có lực hút đem Vũ Vân kéo lại.
Nguy!
Vũ Vân trong đầu hiện lên nguy hiểm, hắn trong nháy mắt làm ra phản ứng, một chiêu Thiên Kiếm Chi Cước từ chân hắn bắn ra về phía Vũ Minh. Vũ Minh cũng khá là bất ngờ, không nghĩ tới con trai mình lại phản ứng mau lẹ như thế, thế là hắn lập tức mở ra chân nguyên hộ thể cản lại.
“Không tệ phản ứng, nhưng là ngươi thực chiến còn kém nhiều lắm”. Vũ Minh nói.
“Oa ha ha, ca, ngươi thật vô dụng”. Vũ Ân Tĩnh ở bên cạnh cười hì hì nói.
“Vậy phải làm như thế nào?”. Vũ Vân hơi chút tức giận hỏi. Nhiều năm qua hắn khi nào thua qua ai? Làm sao hiện tại lại như thế không làm gì được Vũ Minh? Chẳng lẽ hắn như thế vô dụng?.
“Đem nó mang lên trên người”. Vũ Minh từ không gian trang bị lấy ra một cái vòng tay ném cho Vũ Vân.
“Cha, đây là cái gì?”.
“Một vòng phòng hộ năng lượng. Ngươi ‘Xuân Phong Lôi Mộng Vũ’ lĩnh ngộ không sai, nhưng là vận dụng quá mức yếu kém. Phải biết, đấy là tầng tầng chiêu thức lên cao, liên chiêu kết hợp mới phát huy ra uy lực mạnh nhất. Ta sợ một lát ngươi sẽ bị thương, cho nên vẫn là mang nó lên đi”. Vũ Minh nói.
Do dự 1 chút, Vũ Vân liền mang lên trên người, trong nháy mắt, trên người hắn xuất hiện một vòng năng lượng hộ thuẫn bao xung quanh người hắn.
“Cẩn thận. Thiên Kiếm Chi Cước”. Vũ Minh nói xong, chân bắn ra một đạo kiếm khí.
“Trò mèo!”. Vũ Vân hơi chút xem thường, hắn có thể cảm nhận được uy lực của một chiêu kia, cho nên khá là xem thường.
Chỉ là rất nhanh hắn liền biến sắc. Bởi vì Vũ Minh sau khi sử dụng xong 1 chiêu kia, hắn lập tức ra chiêu tiếp theo.
“Bách Bộ Chấn Cước”.
Ầm ầm ầm!
Vũ Minh dậm mạnh xuống đất, Vũ Vân trong nháy mắt mất đi thăng bằng, chấn động trực tiếp đem hắn đẩy lên trên không trung, mà Vũ Vân cũng phát hiện hắn vậy mà nằm ngay quỹ tích di chuyển của “Thiên Kiếm Chi Cước”.
Oanh.
Vũ Vân nháy mắt liền bị đánh bay, chưa dừng lại ở đó, Vũ Minh bàn tay đưa ra, Vũ Vân hoảng hốt phát hiện mình bị hút lại.
“Bách Liệt Quyền Phong Nha”. Vũ Minh bàn tay tụ lực, đánh ra hàng trăm quyền khí về phía Vũ Vân.
Bụp bụp bụp.
Ầm!
Vũ Vân phát hiện, hàng trăm đạo quyền khí đánh vào cùng một điểm, trong nhát mắt đó liền đem vòng năng lượng phòng hộ đánh cái sụp đổ. Hắn tuy nhiên không bị thương, nhưng là bị đả kích vô cùng lớn.
Hắn cho rằng, mình đã hiểu rõ “Xuân Phong Lôi Mộng Vũ”, nhưng mà bây giờ mới phát hiện, hắn còn cần học nhiều lắm.
Vũ Ân Tĩnh ở bên cạnh trừng lớn con mắt, tuy nhiên nàng biết Vũ Vân là thắng không được, nhưng lại không nghĩ tới bại như thế nhanh chóng. Hơn nữa, Vũ Minh sử dụng chiêu thức cùng Vũ Vân giống nhau như đúc, tuy nhiên nàng cảm nhận được chân nguyên lực không quá mạnh, thậm chí so nàng còn kém hơn, nhưng là uy lực làm sao lại lớn như thế?.
Nhìn Vũ Vân ngơ ngác ngồi trên mặt đất, Vũ Minh khẽ lắc đầu. Bạch Tử hắn những năm qua rốt cuộc là dạy cái gì a? Làm sao Vũ Vân lại như thế yếu ớt đây?.
Bạch Tử: liên quan ta cái rắm, hắn ỷ vào chân nguyên lực so với người khác hùng hậu hơn, không chịu nghe ta khuyên bảo, trách ta rồi?.
Kỳ thật Bạch Tử hắn rất oan uổng, lại có chút bất đắc dĩ. Làm sao trái đất không có lấy một người có thể cùng cảnh giới đánh thắng Vũ Vân đây? Cho nên mới tạo thành Vũ Vân kiêu ngạo. Nhiều lần hắn rất muốn biến thành một người khác đem Vũ Vân giáo huấn một trận, nhưng là cảm thấy quá bắt nạt người, để người khác biết hắn bộ mặt này biết giấu đi đâu?.
Cho nên hắn chỉ có thể dậy Vũ Vân cách đối nhân xử thế, còn trên con đường võ đạo, hắn chỉ đạo cũng không nhiều.
“Để ta nhìn một chút, tiểu công chúa nhà chúng ta càng lớn càng xinh đẹp a”.
“Hứ, đương nhiên rồi, ta nhưng là vinh danh bảng hoa khôi võ giả liên minh nha”. Vũ Ân Tĩnh kiêu ngạo nói.
“Ha ha, nhà chúng ta tiểu công chúa đương nhiên là xinh đẹp rồi”. Vũ Minh cười đáp.
“Cha, ngươi gầy đi”. Vũ Ân Tĩnh nói.
“Há, thật sao? Ta cảm giác vẫn thế, nào có biến gầy a”.
“Thật, cha, ta còn nhớ rõ năm đó ngươi gương mặt đều hơi tròn tròn, giờ đề đã gầy xuống thành dạng này, những năm qua cha hẳn là rất mệt mỏi đi”. Vũ Ân Tĩnh đau lòng nói.
“Vẫn tốt chứ. Có lẽ là vận động nhiều đi, ngươi cũng biết, năm đó tại trái đất ngoài tu luyện cũng không còn gì. Vào vũ trụ liền gặp được rất nhiều thứ, có lẽ liền gầy xuống đi”.
“Thật là, cũng không biết chăm sóc bản thân mình 1 chút, quả nhiên nam nhân rời xa nữ nhân liền không có ngày tháng tốt”.
“...”. Vũ Minh.
Con gái hắn làm sao lại nói ra câu này a? Nàng đây là cái gì tư tưởng? Nam nhân rời xa nữ nhân liền không có ngày tháng tốt? Ngươi là trù cha ngươi chết sớm sao?.
“Ân Tĩnh, nói nhăng nói cuội cái gì đó”. Vũ Vân bên cạnh cau mày nói.
“Hứ, đây chính là mẹ nói nha, ta chỉ lập lại mà thôi”. Vũ Ân Tĩnh bĩu môi nói.
Vũ Minh có chút im lặng, Eun Jung đây là dạy con thế nào a? Như thế tự kỷ lời nói cũng nói ra được?.
“Vân nhi, những năm qua ngươi đều học được những gì rồi? Thực lực cũng không tệ lắm, năm đó ta có để cho Bạch Tử chỉ đạo các ngươi học võ đạo, ngươi đã học võ đạo gì? Đã lĩnh ngộ được ‘Thế’ chưa?”. Vũ Minh đổi chủ đề hỏi.
“Là… là học giống cha, Xuân Phong Lôi Mộng Vũ, chỉ là còn chưa lĩnh ngộ được nhiều, cách ‘Thế’ còn có 1 khoảng cách”. Vũ Vân thấp giọng nói.
“Vậy được, để ta kiểm tra một chút xem ngươi bản lĩnh tới đâu. Theo ta đi”. Vũ Minh cười nói, sau đó mang 2 người tới một cái phòng luyện tập.
“Tới đây đi”. Vũ Minh cười nói.
“Cha, ngươi thực lực vượt qua ta quá xa, ta làm sao đánh thắng được ngươi”. Vũ Vân nói.
“Yên tâm đi, ta chỉ sử dụng Thông Mạch cảnh tầng thứ nhất cảnh giới cùng ngươi đối chiến”.
“Vậy được, cha, ngươi cẩn thận rồi, ta nhưng là rất mạnh, cùng cảnh giới không người là ta địch thủ”. Vũ Vân phi thường tự tin nói.
Hắn cảnh giới tuy nhiên chỉ là Thông Mạch cảnh tầng thứ bảy, nhưng mà quả thật hắn có thể vượt cấp chiến đấu, Thông Mạch cảnh đỉnh phong hắn cũng có thể đánh cái ngang tay, thậm chí là chiến thắng.
Hơn hết là, hắn không cần vận dụng đến bí pháp. Điều này so với năm đó Vũ Minh mạnh hơn nhiều. Cho nên hắn mới tự tin như thế.
“Ha ha, tốt, có ta năm đó phong phạm, tới đây đi”.
“Ca ca, cố lên, đem cha đánh bại”. Vũ Ân Tĩnh ở bên cạnh hưng phấn hò hét.
Xoạt.
Vũ Vân ngay lập tức động thủ, hắn bàn tay hóa chảo muốn tóm lấy Vũ Minh, mà tốc độ của hắn cũng rất nhanh, đã vô hạn tiếp cận vận tốc âm thanh. Thông Mạch cảnh có thể làm được điểm này quả thật là rất không tồi.
Vũ Minh hoàn toàn nắm được quỹ tích của Vũ Vân, hắn cũng không có ngạch kháng, bởi vì như thế không có ý nghĩa. Hơn nữa hắn cũng đã nói là sử dụng Thông Mạch cảnh tầng 1 sức mạnh, cho nên về phần tốc độ cũng phải ở mức đó. Với tốc độ này hắn là theo không kịp Vũ Vân.
Nhưng mà hắn đôi mắt lại hoàn toàn có thể bắt được động tác của Vũ Vân, đồng thời cũng có thể phán đoán được những thứ khác. Đây là vạn năm kinh nghiệm chiến đấu đúc kết mà thành.
Cho nên dù thua ở tốc độ lẫn sức mạnh, Vũ Vân muốn chạm tới hắn, đơn giản chính là nằm mơ.
Vũ Minh liền bắt được sơ hở của Vũ Vân, hắn lạch người né tránh, bàn tay đánh về phía dưới nách của Vũ Vân.
“Mục đích quá rõ ràng, sơ hở để lộ quá lớn, không có phòng bị. Ngươi như thế trong chiến đấu là vô cùng chí mạng”. Vũ Minh 1 chưởng đem Vũ Vân đẩy ra lạnh nhạt nói.
“Hừ, tiếp ta một chiêu Nộ Hổ Xuất Động”. Vũ Vân hét lên 1 tiếng, bàn tay chụm lại vào nhau, tụ thế, đánh ra một đầu hổ hình thành bằng chân nguyên lực phóng về phía Vũ Minh.
Vũ Minh cười nhạt 1 tiếng, bàn tay tụ lực, trực tiếp đánh tới.
Ầm!
Vũ Minh một quyền đem chiêu thức của Vũ Vân phá tan.
“Nộ Hổ Xuất Động không phải dùng như vậy, hơn nữa tụ thế thời gian quá ngắn, uy lực không tạo được mức cao nhất, hơn nữa điểm yếu chính là liên kết lực quá lỏng lẻo, dễ dàng đánh tan”. Vũ Minh mở miệng chỉ điểm Vũ Vân.
“Tiếp ta chiêu thứ 2, Bách Liệt Quyền Phong Nha”. Vũ Vân không phục, nhảy lên trên cao, bàn tay liên tục đánh quyền phóng ra từng đợt chân nguyên lực về phía Vũ Minh.
“Ngươi kỹ năng chiến đấu còn kém lắm, Thanh Xuân Hồi Phong”. Vũ Minh quát lớn một tiếng, nhảy lên trên cao né tránh chiêu thức của Vũ Vân, sau đó bàn tay giống như có lực hút đem Vũ Vân kéo lại.
Nguy!
Vũ Vân trong đầu hiện lên nguy hiểm, hắn trong nháy mắt làm ra phản ứng, một chiêu Thiên Kiếm Chi Cước từ chân hắn bắn ra về phía Vũ Minh. Vũ Minh cũng khá là bất ngờ, không nghĩ tới con trai mình lại phản ứng mau lẹ như thế, thế là hắn lập tức mở ra chân nguyên hộ thể cản lại.
“Không tệ phản ứng, nhưng là ngươi thực chiến còn kém nhiều lắm”. Vũ Minh nói.
“Oa ha ha, ca, ngươi thật vô dụng”. Vũ Ân Tĩnh ở bên cạnh cười hì hì nói.
“Vậy phải làm như thế nào?”. Vũ Vân hơi chút tức giận hỏi. Nhiều năm qua hắn khi nào thua qua ai? Làm sao hiện tại lại như thế không làm gì được Vũ Minh? Chẳng lẽ hắn như thế vô dụng?.
“Đem nó mang lên trên người”. Vũ Minh từ không gian trang bị lấy ra một cái vòng tay ném cho Vũ Vân.
“Cha, đây là cái gì?”.
“Một vòng phòng hộ năng lượng. Ngươi ‘Xuân Phong Lôi Mộng Vũ’ lĩnh ngộ không sai, nhưng là vận dụng quá mức yếu kém. Phải biết, đấy là tầng tầng chiêu thức lên cao, liên chiêu kết hợp mới phát huy ra uy lực mạnh nhất. Ta sợ một lát ngươi sẽ bị thương, cho nên vẫn là mang nó lên đi”. Vũ Minh nói.
Do dự 1 chút, Vũ Vân liền mang lên trên người, trong nháy mắt, trên người hắn xuất hiện một vòng năng lượng hộ thuẫn bao xung quanh người hắn.
“Cẩn thận. Thiên Kiếm Chi Cước”. Vũ Minh nói xong, chân bắn ra một đạo kiếm khí.
“Trò mèo!”. Vũ Vân hơi chút xem thường, hắn có thể cảm nhận được uy lực của một chiêu kia, cho nên khá là xem thường.
Chỉ là rất nhanh hắn liền biến sắc. Bởi vì Vũ Minh sau khi sử dụng xong 1 chiêu kia, hắn lập tức ra chiêu tiếp theo.
“Bách Bộ Chấn Cước”.
Ầm ầm ầm!
Vũ Minh dậm mạnh xuống đất, Vũ Vân trong nháy mắt mất đi thăng bằng, chấn động trực tiếp đem hắn đẩy lên trên không trung, mà Vũ Vân cũng phát hiện hắn vậy mà nằm ngay quỹ tích di chuyển của “Thiên Kiếm Chi Cước”.
Oanh.
Vũ Vân nháy mắt liền bị đánh bay, chưa dừng lại ở đó, Vũ Minh bàn tay đưa ra, Vũ Vân hoảng hốt phát hiện mình bị hút lại.
“Bách Liệt Quyền Phong Nha”. Vũ Minh bàn tay tụ lực, đánh ra hàng trăm quyền khí về phía Vũ Vân.
Bụp bụp bụp.
Ầm!
Vũ Vân phát hiện, hàng trăm đạo quyền khí đánh vào cùng một điểm, trong nhát mắt đó liền đem vòng năng lượng phòng hộ đánh cái sụp đổ. Hắn tuy nhiên không bị thương, nhưng là bị đả kích vô cùng lớn.
Hắn cho rằng, mình đã hiểu rõ “Xuân Phong Lôi Mộng Vũ”, nhưng mà bây giờ mới phát hiện, hắn còn cần học nhiều lắm.
Vũ Ân Tĩnh ở bên cạnh trừng lớn con mắt, tuy nhiên nàng biết Vũ Vân là thắng không được, nhưng lại không nghĩ tới bại như thế nhanh chóng. Hơn nữa, Vũ Minh sử dụng chiêu thức cùng Vũ Vân giống nhau như đúc, tuy nhiên nàng cảm nhận được chân nguyên lực không quá mạnh, thậm chí so nàng còn kém hơn, nhưng là uy lực làm sao lại lớn như thế?.
Nhìn Vũ Vân ngơ ngác ngồi trên mặt đất, Vũ Minh khẽ lắc đầu. Bạch Tử hắn những năm qua rốt cuộc là dạy cái gì a? Làm sao Vũ Vân lại như thế yếu ớt đây?.
Bạch Tử: liên quan ta cái rắm, hắn ỷ vào chân nguyên lực so với người khác hùng hậu hơn, không chịu nghe ta khuyên bảo, trách ta rồi?.
Kỳ thật Bạch Tử hắn rất oan uổng, lại có chút bất đắc dĩ. Làm sao trái đất không có lấy một người có thể cùng cảnh giới đánh thắng Vũ Vân đây? Cho nên mới tạo thành Vũ Vân kiêu ngạo. Nhiều lần hắn rất muốn biến thành một người khác đem Vũ Vân giáo huấn một trận, nhưng là cảm thấy quá bắt nạt người, để người khác biết hắn bộ mặt này biết giấu đi đâu?.
Cho nên hắn chỉ có thể dậy Vũ Vân cách đối nhân xử thế, còn trên con đường võ đạo, hắn chỉ đạo cũng không nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook