Chúa Tể Vũ Trụ
-
Chương 358: Tức giận
Theo nhân viên đi vào 1 căn phòng, hắn liền thấy 1 người đang cầm một đống đồ vật đang nghiên cứu cái gì đó. Hắn liền lên tiếng.
“Ngươi xem ra rất nhàn rỗi”.
“A… Là ngươi? Ngươi tới khi nào? Còn đây là…”.
“Rika, nô lệ ta vừa mua”.
“Há, ngươi đổi tính rồi? Ta còn tưởng ngươi không có hứng thú với nữ nhân đây, lần này không những mua nữ nô, còn lại là Thiên Thần tộc đây? Dáng người này… chậc chậc, sướng không sướng?”.
“Có thể hay không đừng nói cái này? Ta 2 ngày nay nghe đều phiền”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói.
“Không có cách, ngươi chưa từng tìm nữ nhân phát tiết, cho nên ta liền hiếu kỳ nói 1 chút, không được sao?”.
“Ngươi nên nhìn lại ngươi, Jack. Đều luôn chôn mình trong phòng thí nghiệm, không thể làm cái gì khác sao?”. Vũ Minh cười ha hả nói.
Không sai, hắn chính là Jack. Người nắm giữ linh vật trí tuệ.
Ngay đó, Jack vốn bị boom nổ gần chết, nhưng được Thiên Lam quân đoàn mang đi. Giam tại 1 phòng giam bí mật, chịu đủ mọi hành hạ.
Dù sao hắn cùng hoàng thất có rất nhiều ân oán, so Vũ Minh càng nhiều hơn. Mà hoàng thất đám người kia cũng không muốn để Jack chết, cho nên liền giam lại hành hạ.
Mà Vũ Minh vào 8 năm trước liền thông qua một chút tin tức mật của hoàng thất biết được. Hắn từ trong miệng 1 tên quý tộc biết được vị trí ngục giam, hắn liền lẻn vào đem Jack cứu ra.
Mà cũng từ lúc đó, Jack cùng Vũ Minh liền thành lập 1 loại hợp tác song phương đều có lợi. Chính là Jack nghiên cứu vũ khí, chiêu mộ nhân thủ, khống chế 1 ít đoàn lính đánh thuê vũ trụ, cài người vào hoàng thất.
Dù sao 2 người họ cùng hoàng thất Thiên Lam vương quốc đều có thù.
Vũ Minh cung cấp tình báo, Jack xem như hậu cần xử lí sự việc. Cứ thế 2 người họ liền phát triển hơn 8 năm hợp tác. Hiện tại căn cứ này thực lực có thể sánh bằng bất kỳ 1 đoàn lính đánh thuê nào trong vũ trụ, thậm chí sức chiến đấu còn nhỉnh hơn 1 chút.
“Đang đến công đoạn quan trọng, không phân tâm được”. Jack nói.
“Nghiên cứu cái gì đây? Là vũ khí bí mật?”.
“Không kém bao nhiêu đâu. Có thể khiến 1 tinh cầu lâm vào thời kỳ băng hà, ngươi nói xem?”. Jack đắc ý nói.
“Không phải đâu? Chỉ dựa vào một viên bi nhỏ này?”. Vũ Minh không tin nói.
“Đừng nhìn nó nhỏ, nhưng ta đã rút ra năng lượng đủ chế tạo 100 khẩu diệt tinh pháo bản đơn giản hóa. Nó tuy nhiên không thể hủy diệt 1 tinh cầu, nhưng là có thể gây nên một cơn địa chấn 12 cấp. Tạo ra 1 cơn sóng thần cao trên trăm mét, khiến cho bầu khí quyển bị một tầng bụi dầy 2km bao phủ toàn bộ tinh cầu”.
“Sau đó, chỉ cần vài năm, tinh cầu đó liền sẽ trở lại thời kỳ băng hà. Đừng bảo là người bình thường, ngay cả võ giả, cấp bậc như ngươi hiện tại, nếu như nằm trong bán kính phạm vi vụ nổ cũng sống không nổi”. Jack cười lạnh nói.
Vũ Minh nghe thế hít vào 1 ngụm khí lạnh, cái này so với diệt tinh pháo càng đáng sợ hơn đi? Nếu như không có trình độ khoa học nhất định để thanh lọc bầu không khí, tinh cầu đó xem như hoàn toàn báo phế đi?.
“Ngươi số liệu từ đâu tới?”. Vũ Minh cầm lên ly nước uống 1 ngụm nói.
“Đơn giản a, ta thí nghiệm qua hơn 10 cái tinh cầu không có sự sống, 3 cái tinh cầu có sự sống, một tinh cầu có sự sống dân số trên 7 tỷ người. Tuy nhiên đều là tinh cầu vừa bước vào vũ trụ thời đại, nhưng cũng đủ dùng rồi. Số liệu từ đó mà tới chứ sao”. Jack lạnh nhạt nói.
Phốc.
Vũ Minh nước còn chưa uống vào liền nhất thời liền phun ra ngoài.
Cái tên điên này. Như thế phát rồ?.
“Bị phát hiện hay không?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.
“Không, chỉ là dạo gần đây Thiên Lam quân đoàn canh gác khá gắt gao, không có cơ hội ra tay”. Jack lắc đầu nói.
“Ừm, tốt nhất đừng để phát hiện, chúng cũng không phải người ngu. Chỉ sợ đã đoán ra được là ngươi đi”.
“Vậy thì thế nào? Ta nhưng cài người vào bên cạnh hoàng hậu. Mụ ta nhưng là đặc biệt hám trai. Ta cử người đi lại hoàn toàn được bà ta chiều chuộng. Một chút tin tức mật đều đem ra nói. Chỉ cần có tin tức chúng phát hiện vị trí của ta, ta liền sẽ nhận được. Muốn tìm ta? Chờ thêm vài chục năm nữa đi”. Jack đáp.
Bên cạnh, Rika nghe mà hoảng sợ không thôi.
Mấy người này…
Mấy người này…
Nàng không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả Vũ Minh cùng Jack.
Một người thì vì thí nghiệm vũ khí, lại đem vài cái tinh cầu có sự sống thử vũ khí. Tuy nhiên không nói kết quả thế nào, nhưng chỉ dựa vào số liệu mà vũ khí kia gây ra, hẳn là người sống sót không tới một phần mười đi?.
Còn Vũ Minh, nghe thế cũng lại như thế lạnh nhạt.
Cái này 2 tên điên.
Tính mạng người khác không phải mạng sao? Các ngươi vì cái gì lại làm như thế? Họ là vô tội. Các ngươi đám người ác ma này, các ngươi lương tâm bị chó ăn sao? Các ngươi một chút lòng nhân từ cũng không có sao?.
Khốn kiếp! Tại sao người chết không là các ngươi?.
Rika trong lòng điên cuồng gào thét.
Dù sao, nàng nhưng cũng là trải qua điều tương tự. Tinh cầu của nàng bị phá hủy, cho nên cảm xúc mới như thế bạo liệt.
Vũ Minh hắn hơi càu mày 1 chút, hắn cảm giác được có 1 đạo ánh mắt ác liệt nhìn về phía mình, hắn liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Rika đang nhìn hắn chằm chằm, răng cắn chặt lại với nhau, ánh mắt đỏ ngầu nhìn lấy hắn.
Hắn hơi nhíu mày, khó hiểu nói.
“Ngươi thế nào?”.
“Ta thế nào? Ta rất tốt!”. Rika giống như hét lên nói.
Bên ngoài bỗng nhiên lao vọt vào mấy người cầm Vũ Khí. Trong nháy mắt, súng rút ra, nhắm ngay Rika.
“Tiên sinh, xảy ra chuyện gì? Người này làm gì bên trong lớn tiếng hét?”. Một tên lính cảnh giác canh chừng Rika, quay đầu nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, các ngươi ra ngoài đi. Nơi này rất an toàn”. Vũ Minh phất tay nói.
“Vâng! Tiên sinh”.
“Ngươi cảm xúc giống như không đúng lắm, là có chuyện gì kích thích ngươi sao?”. Jack nhíu mày hỏi.
Vũ Minh ngẩn ra 1 chút, sau đó liền hiểu.
“Đừng để ý tới nàng, nàng ta cũng là bị người khác hủy đi tinh cầu, lưu lạc trong vũ trụ trở thành nô lệ. Có như thế cảm xúc cũng bình thường”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
Hắn thừa biết Rika là bị cái gì, còn không phải là bị câu chuyện của 2 người kích thích đến sao? Nàng cho rằng mình là ai đây? Còn dám tại đây lớn tiếng? Nếu không phải hắn không chấp nhất, hắn sớm đã đem Rika đánh ra ngoài rồi.
“Trong mắt ngươi, tính mạng người khác như thế rẻ mạt sao? Ngươi không có thân nhân? Nếu họ gặp phải chuyện như thế ngươi sẽ làm gì? Ngươi 1 chút lòng thương hại cũng không có? Ngươi lương tâm là bị chó ăn rồi sao?”. Rika tức giận chỉ thẳng ngón tay vào mặt Vũ Minh quát lên.
“... Đây thật là nô lệ? Làm sao ta cảm giác giống như ngươi mua một cái mẹ về nhà?”. Jack im lặng 1 chút hỏi.
“Nàng khá đặc biệt 1 chút, đừng để ý”. Vũ Minh nhún vai nói.
“Các ngươi…”. Rika nghẹn lời, họ là xem nàng lời nói như không khí sao? Một chút quan tâm cũng không có?.
“Đủ, ta có thể để ngươi lớn tiếng một lần, hai lần, nhưng lần thứ ba, ngươi biết hậu quả là cái gì sao?”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
“Hừ, không phải là chết sao? Ngươi giết được ta?”. Rika cười lạnh nói.
Xoạt.
Vũ Minh nhất thời liền ra tay, ngay cả Jack bên cạnh cũng chưa kịp phản ứng, liền đã phát hiện Rika bị Vũ Minh một tay nắm lấy cái cổ nhấc lên cao.
“Ngươi cho rằng ta giết không được ngươi? Có linh vật thì rất giỏi? Trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một thứ công cụ giải sầu. Nếu không phải thấy ngươi đáng thương, ngươi có thể sống đến hiện tại? Ngươi cảm thấy có chủ nhân nào còn rộng rãi hơn ta?”.
“Đôi cánh đó bảo vệ ngươi được, nhưng trong mắt ta nó chính là phế phẩm. Một chút giá trị cũng không có. Còn tự cho rằng mình là thanh cao? Lương tâm? Ha ha, nó đáng giá mấy đồng tiền? Có thể cho ta cái gì? Ngươi là cái thá gì mà cũng dám lớn giọng với ta?”. Vũ Minh sát khí bắn ra.
Rika có thể cảm nhận được, Vũ Minh không hề nói đùa. Hắn hoàn toàn có thể giết nàng, thậm chí chỉ cần vặn nhẹ cổ tay, nàng liền sẽ rời đi nhân thế vĩnh viên.
“Ha ha, ta còn tưởng là gì đây. Hóa ra là người nắm giữ linh vật, thảo nào ngươi nói nàng đặc biệt. Thật đúng là đặc biệt đâu này, thân phận là nô lệ, còn như thế thích lo chuyện bao đồng. Thật đúng là…”. Jack cười lắc đầu nói.
Nhìn Rika gương mặt đỏ bừng, Vũ Minh hừ lạnh 1 tiếng, đem nàng ném xuống ghế sofa.
Khụ khụ khụ.
Rika ôm lấy cái cổ ho dữ dội. Trong mắt tràn đầy là sợ hãi.
“Ngươi a, làm sao không nhẹ nhàng với nàng chút đây? Dù sao như hoa như ngọc một cô gái, chẳng may bị ngươi làm bị thương làm sao bây giờ? Một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có”. Jack cười nói.
“Đừng mẹ nó lại nói cái này”. Vũ Minh trừng mắt nói.
Hắn hiện tại có chút khó hiểu. Làm sao hắn đột nhiên liền như thế nóng nảy? Còn nói nhiều như thế? Hắn có cảm giác rất kỳ quái. Giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra như thế.
Điều này làm hắn rất bất an cùng khó chịu.
“Ngươi xem ra rất nhàn rỗi”.
“A… Là ngươi? Ngươi tới khi nào? Còn đây là…”.
“Rika, nô lệ ta vừa mua”.
“Há, ngươi đổi tính rồi? Ta còn tưởng ngươi không có hứng thú với nữ nhân đây, lần này không những mua nữ nô, còn lại là Thiên Thần tộc đây? Dáng người này… chậc chậc, sướng không sướng?”.
“Có thể hay không đừng nói cái này? Ta 2 ngày nay nghe đều phiền”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói.
“Không có cách, ngươi chưa từng tìm nữ nhân phát tiết, cho nên ta liền hiếu kỳ nói 1 chút, không được sao?”.
“Ngươi nên nhìn lại ngươi, Jack. Đều luôn chôn mình trong phòng thí nghiệm, không thể làm cái gì khác sao?”. Vũ Minh cười ha hả nói.
Không sai, hắn chính là Jack. Người nắm giữ linh vật trí tuệ.
Ngay đó, Jack vốn bị boom nổ gần chết, nhưng được Thiên Lam quân đoàn mang đi. Giam tại 1 phòng giam bí mật, chịu đủ mọi hành hạ.
Dù sao hắn cùng hoàng thất có rất nhiều ân oán, so Vũ Minh càng nhiều hơn. Mà hoàng thất đám người kia cũng không muốn để Jack chết, cho nên liền giam lại hành hạ.
Mà Vũ Minh vào 8 năm trước liền thông qua một chút tin tức mật của hoàng thất biết được. Hắn từ trong miệng 1 tên quý tộc biết được vị trí ngục giam, hắn liền lẻn vào đem Jack cứu ra.
Mà cũng từ lúc đó, Jack cùng Vũ Minh liền thành lập 1 loại hợp tác song phương đều có lợi. Chính là Jack nghiên cứu vũ khí, chiêu mộ nhân thủ, khống chế 1 ít đoàn lính đánh thuê vũ trụ, cài người vào hoàng thất.
Dù sao 2 người họ cùng hoàng thất Thiên Lam vương quốc đều có thù.
Vũ Minh cung cấp tình báo, Jack xem như hậu cần xử lí sự việc. Cứ thế 2 người họ liền phát triển hơn 8 năm hợp tác. Hiện tại căn cứ này thực lực có thể sánh bằng bất kỳ 1 đoàn lính đánh thuê nào trong vũ trụ, thậm chí sức chiến đấu còn nhỉnh hơn 1 chút.
“Đang đến công đoạn quan trọng, không phân tâm được”. Jack nói.
“Nghiên cứu cái gì đây? Là vũ khí bí mật?”.
“Không kém bao nhiêu đâu. Có thể khiến 1 tinh cầu lâm vào thời kỳ băng hà, ngươi nói xem?”. Jack đắc ý nói.
“Không phải đâu? Chỉ dựa vào một viên bi nhỏ này?”. Vũ Minh không tin nói.
“Đừng nhìn nó nhỏ, nhưng ta đã rút ra năng lượng đủ chế tạo 100 khẩu diệt tinh pháo bản đơn giản hóa. Nó tuy nhiên không thể hủy diệt 1 tinh cầu, nhưng là có thể gây nên một cơn địa chấn 12 cấp. Tạo ra 1 cơn sóng thần cao trên trăm mét, khiến cho bầu khí quyển bị một tầng bụi dầy 2km bao phủ toàn bộ tinh cầu”.
“Sau đó, chỉ cần vài năm, tinh cầu đó liền sẽ trở lại thời kỳ băng hà. Đừng bảo là người bình thường, ngay cả võ giả, cấp bậc như ngươi hiện tại, nếu như nằm trong bán kính phạm vi vụ nổ cũng sống không nổi”. Jack cười lạnh nói.
Vũ Minh nghe thế hít vào 1 ngụm khí lạnh, cái này so với diệt tinh pháo càng đáng sợ hơn đi? Nếu như không có trình độ khoa học nhất định để thanh lọc bầu không khí, tinh cầu đó xem như hoàn toàn báo phế đi?.
“Ngươi số liệu từ đâu tới?”. Vũ Minh cầm lên ly nước uống 1 ngụm nói.
“Đơn giản a, ta thí nghiệm qua hơn 10 cái tinh cầu không có sự sống, 3 cái tinh cầu có sự sống, một tinh cầu có sự sống dân số trên 7 tỷ người. Tuy nhiên đều là tinh cầu vừa bước vào vũ trụ thời đại, nhưng cũng đủ dùng rồi. Số liệu từ đó mà tới chứ sao”. Jack lạnh nhạt nói.
Phốc.
Vũ Minh nước còn chưa uống vào liền nhất thời liền phun ra ngoài.
Cái tên điên này. Như thế phát rồ?.
“Bị phát hiện hay không?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.
“Không, chỉ là dạo gần đây Thiên Lam quân đoàn canh gác khá gắt gao, không có cơ hội ra tay”. Jack lắc đầu nói.
“Ừm, tốt nhất đừng để phát hiện, chúng cũng không phải người ngu. Chỉ sợ đã đoán ra được là ngươi đi”.
“Vậy thì thế nào? Ta nhưng cài người vào bên cạnh hoàng hậu. Mụ ta nhưng là đặc biệt hám trai. Ta cử người đi lại hoàn toàn được bà ta chiều chuộng. Một chút tin tức mật đều đem ra nói. Chỉ cần có tin tức chúng phát hiện vị trí của ta, ta liền sẽ nhận được. Muốn tìm ta? Chờ thêm vài chục năm nữa đi”. Jack đáp.
Bên cạnh, Rika nghe mà hoảng sợ không thôi.
Mấy người này…
Mấy người này…
Nàng không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả Vũ Minh cùng Jack.
Một người thì vì thí nghiệm vũ khí, lại đem vài cái tinh cầu có sự sống thử vũ khí. Tuy nhiên không nói kết quả thế nào, nhưng chỉ dựa vào số liệu mà vũ khí kia gây ra, hẳn là người sống sót không tới một phần mười đi?.
Còn Vũ Minh, nghe thế cũng lại như thế lạnh nhạt.
Cái này 2 tên điên.
Tính mạng người khác không phải mạng sao? Các ngươi vì cái gì lại làm như thế? Họ là vô tội. Các ngươi đám người ác ma này, các ngươi lương tâm bị chó ăn sao? Các ngươi một chút lòng nhân từ cũng không có sao?.
Khốn kiếp! Tại sao người chết không là các ngươi?.
Rika trong lòng điên cuồng gào thét.
Dù sao, nàng nhưng cũng là trải qua điều tương tự. Tinh cầu của nàng bị phá hủy, cho nên cảm xúc mới như thế bạo liệt.
Vũ Minh hắn hơi càu mày 1 chút, hắn cảm giác được có 1 đạo ánh mắt ác liệt nhìn về phía mình, hắn liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Rika đang nhìn hắn chằm chằm, răng cắn chặt lại với nhau, ánh mắt đỏ ngầu nhìn lấy hắn.
Hắn hơi nhíu mày, khó hiểu nói.
“Ngươi thế nào?”.
“Ta thế nào? Ta rất tốt!”. Rika giống như hét lên nói.
Bên ngoài bỗng nhiên lao vọt vào mấy người cầm Vũ Khí. Trong nháy mắt, súng rút ra, nhắm ngay Rika.
“Tiên sinh, xảy ra chuyện gì? Người này làm gì bên trong lớn tiếng hét?”. Một tên lính cảnh giác canh chừng Rika, quay đầu nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, các ngươi ra ngoài đi. Nơi này rất an toàn”. Vũ Minh phất tay nói.
“Vâng! Tiên sinh”.
“Ngươi cảm xúc giống như không đúng lắm, là có chuyện gì kích thích ngươi sao?”. Jack nhíu mày hỏi.
Vũ Minh ngẩn ra 1 chút, sau đó liền hiểu.
“Đừng để ý tới nàng, nàng ta cũng là bị người khác hủy đi tinh cầu, lưu lạc trong vũ trụ trở thành nô lệ. Có như thế cảm xúc cũng bình thường”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
Hắn thừa biết Rika là bị cái gì, còn không phải là bị câu chuyện của 2 người kích thích đến sao? Nàng cho rằng mình là ai đây? Còn dám tại đây lớn tiếng? Nếu không phải hắn không chấp nhất, hắn sớm đã đem Rika đánh ra ngoài rồi.
“Trong mắt ngươi, tính mạng người khác như thế rẻ mạt sao? Ngươi không có thân nhân? Nếu họ gặp phải chuyện như thế ngươi sẽ làm gì? Ngươi 1 chút lòng thương hại cũng không có? Ngươi lương tâm là bị chó ăn rồi sao?”. Rika tức giận chỉ thẳng ngón tay vào mặt Vũ Minh quát lên.
“... Đây thật là nô lệ? Làm sao ta cảm giác giống như ngươi mua một cái mẹ về nhà?”. Jack im lặng 1 chút hỏi.
“Nàng khá đặc biệt 1 chút, đừng để ý”. Vũ Minh nhún vai nói.
“Các ngươi…”. Rika nghẹn lời, họ là xem nàng lời nói như không khí sao? Một chút quan tâm cũng không có?.
“Đủ, ta có thể để ngươi lớn tiếng một lần, hai lần, nhưng lần thứ ba, ngươi biết hậu quả là cái gì sao?”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
“Hừ, không phải là chết sao? Ngươi giết được ta?”. Rika cười lạnh nói.
Xoạt.
Vũ Minh nhất thời liền ra tay, ngay cả Jack bên cạnh cũng chưa kịp phản ứng, liền đã phát hiện Rika bị Vũ Minh một tay nắm lấy cái cổ nhấc lên cao.
“Ngươi cho rằng ta giết không được ngươi? Có linh vật thì rất giỏi? Trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một thứ công cụ giải sầu. Nếu không phải thấy ngươi đáng thương, ngươi có thể sống đến hiện tại? Ngươi cảm thấy có chủ nhân nào còn rộng rãi hơn ta?”.
“Đôi cánh đó bảo vệ ngươi được, nhưng trong mắt ta nó chính là phế phẩm. Một chút giá trị cũng không có. Còn tự cho rằng mình là thanh cao? Lương tâm? Ha ha, nó đáng giá mấy đồng tiền? Có thể cho ta cái gì? Ngươi là cái thá gì mà cũng dám lớn giọng với ta?”. Vũ Minh sát khí bắn ra.
Rika có thể cảm nhận được, Vũ Minh không hề nói đùa. Hắn hoàn toàn có thể giết nàng, thậm chí chỉ cần vặn nhẹ cổ tay, nàng liền sẽ rời đi nhân thế vĩnh viên.
“Ha ha, ta còn tưởng là gì đây. Hóa ra là người nắm giữ linh vật, thảo nào ngươi nói nàng đặc biệt. Thật đúng là đặc biệt đâu này, thân phận là nô lệ, còn như thế thích lo chuyện bao đồng. Thật đúng là…”. Jack cười lắc đầu nói.
Nhìn Rika gương mặt đỏ bừng, Vũ Minh hừ lạnh 1 tiếng, đem nàng ném xuống ghế sofa.
Khụ khụ khụ.
Rika ôm lấy cái cổ ho dữ dội. Trong mắt tràn đầy là sợ hãi.
“Ngươi a, làm sao không nhẹ nhàng với nàng chút đây? Dù sao như hoa như ngọc một cô gái, chẳng may bị ngươi làm bị thương làm sao bây giờ? Một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có”. Jack cười nói.
“Đừng mẹ nó lại nói cái này”. Vũ Minh trừng mắt nói.
Hắn hiện tại có chút khó hiểu. Làm sao hắn đột nhiên liền như thế nóng nảy? Còn nói nhiều như thế? Hắn có cảm giác rất kỳ quái. Giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra như thế.
Điều này làm hắn rất bất an cùng khó chịu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook