Chúa Tể Bí Vu
5: Súp Hỗn Hợp Thịt Bò Bông Tuyết


“Cảm giác này… rất tốt.”
Đường Kỳ đứng trước bệ cửa sổ, tắm mình trong ánh nắng ấm áp.

Mọi áng mây mù đều bị cuốn đi, hắn đang cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.
Trong tầm nhìn trước mặt, giao diện kỳ lạ kia đã thay đổi lần nữa.
Họ và tên: Đường Kỳ.
Trạng thái: Bình thường.
Chủng tộc: Nhân loại.
Kỹ năng: Phương pháp thiền Lò Luyện hoàng kim.
Mảnh ghép thông tin: Đây là một phương pháp thiền cổ xưa, thực hiện quá trình suy tưởng sâu về một mặt trời ánh vàng; đưa linh hồn của bạn vào lò luyện, sau đó đạt được thăng hoa trong quá trình bị thiêu đốt.
“Thứ này là phương pháp tu luyện à?”
Đường Kỳ cố nén lại nỗi vui sướng trong lòng.

Dù đã giết chết lão quản gia Morgan độc ác, nhưng Samra - mụ Vu bà trong quyển nhật ký kia - đứng phía sau lão Morgan vẫn phủ một bóng đen rất lớn lên tương lai của Đường Kỳ.

Qua từng chi tiết được miêu tả, có thể dễ dàng nhận ra một ít hành vi kinh khủng của mụ ấy.
Đường Kỳ, kẻ vẫn còn là một người bình thường, không dám hình dung đến cảnh một ngày nào đó mà gia tộc kia tìm đến trả thù, kết quả của hắn sẽ là thế nào.
Tài sản gia tộc mà nguyên thân thừa kế được không mang lại cho Đường Kỳ cảm giác an toàn; đến tận bây giờ, hắn chưa bao giờ dám ảo tưởng về nó.
Mà phương pháp tu luyện phi phàm và đạt được này, cũng chính là một tia hy vọng nhỏ nhoi khiến Đường Kỳ phấn chấn.
Bắt đầu tu luyện ngay ư?
Đường Kỳ quay đầu lại, liếc nhìn thi thể của lão Morgan trên mặt đất, nghi thức quỷ dị, ngọn nến đỏ đã tắt và cán cân hoán hồn kỳ lạ.

Về cơ bản, người bình thường khó có thể giữ được bình tĩnh trong môi trường như vậy, nhưng Đường Kỳ lúc này chỉ cười nhạt, sau đó trực tiếp ngồi xếp bằng ngay dưới bệ cửa sổ, đón lấy ánh mặt trời.
Không chút do dự, nhớ lại cách thức cần làm được ghi trong mảnh ghép thông tin, hắn bắt đầu hình dung đến vầng mặt trời ánh vàng kia.
Cuộn giấy da cừu đã biến mất, nhưng kỳ lạ là: Tất cả các chi tiết về Vật tổ Mặt trời kia đều được Đường Kỳ ghi nhớ rất rõ ràng, vô cùng rành mạch.
Đường Kỳ chỉ mới vừa chớm nghĩ, hình tượng Mặt trời kia đã bắt đầu tự phác họa trong đầu hắn.

Từng đường cong màu vàng hiện ra, bao gồm những hoa văn cổ xưa và kỳ dị, tựa hồ như có một vị tổ tiên sở hữu trí tuệ nguyên thủy đang đứng đối diện với Mặt trời, sau đó vẽ lòng tín ngưỡng của bản thân lên mặt đá.
Ngay khi Mặt trời thành hình, ngọn lửa vàng kia trông giống như một lối vào thế giới mộng ảo.

Chúng lập tức mở rộng trong nháy mắt, muốn bùng nổ lên, hấp thu toàn bộ suy nghĩ của Đường Kỳ vào trong đó.

Điều xảy ra tiếp theo là một cảnh tượng mà Đường Kỳ chưa từng trải qua trước đây.
Bản thân hắn dường như đã trở thành một vầng mặt trời màu vàng treo cao trên hư không, phóng ra những ngọn lửa vô tận, toát lên hơi thở ấm áp và mênh mông.

Mà đồng thời, tựa như vùng hư không vô tận này còn bao trùm đến những bến bờ chưa được khai phá vậy.
Những thứ này, chẳng hạn như lớp sương mù màu đen, dòng suối tối tăm mịt mờ, tiếng quái thú gầm rú mông lung, các đóa hoa biển đầy vẻ thẩm mỹ...!Bất cứ thứ gì, đều có sức hút rất lớn đối với Đường Kỳ.
Nhưng khi chạm vào những ngọn lửa vàng xung quanh, mấy thứ hay ho kỳ lạ này đều bị cháy rụi ngay lập tức, không có ngoại lệ.
Mà ngay thời điểm những thứ ly kỳ cổ quái này tan biến sạch sẽ, một điểm sáng ánh vàng được hình thành.

Nó trông như một hạt bụi bé tí, tự động bay vào trong cơ thể Đường Kỳ.

Nơi trung tâm ngọn lửa, một cảm giác ấm áp rõ rệt xuất hiện, khiến Đường Kỳ khó mà kiềm nén được một tiếng rên khe khẽ.
Thoải mái!
Thú vị!
Đây là cảm giác của Đường Kỳ lúc này.

Trải nghiệm phi phàm đáng lẽ phải cực kỳ đau đớn trong tưởng tượng của hắn cũng không xuất hiện, ngược lại chính là cảm giác thoải mái dễ chịu, khiến bản thân lập tức đắm chìm vào.
Đây cũng giống như chơi một game thu thập các điểm sáng vàng, chơi hoài không mệt.
Ở trạng thái này, Đường Kỳ như quên mất vạn vật xung quanh, hoàn toàn trầm mê trong hoạt động này.
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.
...
Không biết đã bao lâu rồi, Đường Kỳ đột nhiên cảm thấy một cảm giác nóng rực xuất hiện bên trong đầu mình, tựa như bị ai đó dùng bàn ủi áp vào đỉnh đầu vậy, thế nên lập tức giật mình tỉnh lại trong nháy mắt.
Mở mắt ra, những gì mà hắn nhìn thấy lại là một vầng trăng mông lung màu tím nhạt đang dần biến mất.
Phía chân trời, một vầng ánh dương đang từ từ nhô lên.
Có chuyện gì thế? Thời gian bị quay ngược lại à?
Theo bản năng, Đường Kỳ nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường trong phòng làm việc.

Con ngươi hơi co rụt lại, hắn kinh ngạc thốt lên: “Đã một ngày một đêm rồi à?”
Đường Kỳ cảm thấy rất thần kỳ, bởi vì hắn đã ngồi xếp bằng dưới bệ cửa sổ suốt cả một ngày đêm, lẽ ra phải mỏi nhừ xương sống, tay chân tê dại hết rồi.
Nhưng bây giờ, lại cảm thấy khoan khoái cả người.
Cơ thể chẳng những không cảm thấy đau nhức, mà tinh thần cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Điều khó tin nhất chính là, Đường Kỳ có thể cảm nhận được trong tâm trí mình dường như có thêm một vài “đồ vật” gì đó.

Không đứng dậy ngay, hắn lập tức tập trung tinh thần.

Quang cảnh trước mắt chợt “vụt” biến hóa trong chớp mắt; giữa một hiện tượng biến ảo mờ mịt nào đó, Đường Kỳ nhìn thấy được vùng biển tinh thần của chính mình.

Trong một vùng thế giới hư vô, từng điểm sáng vàng trông hệt như bọn đom đóm đang trôi nổi lơ lửng.
Tuy rằng trông có vẻ dày đặc, nhưng những điểm sáng vàng này dường như rất nhỏ bé nếu so với vùng biển tinh thần khổng lồ hiện tại.
Nhưng Đường Kỳ vẫn rất vui vẻ vào lúc này; những điểm sáng vàng đó chắc chắn chính là sức mạnh phi phàm.
Chỉ là hôm nay, Đường Kỳ không có phương pháp sử dụng tương ứng.
“Nếu đây là sức mạnh sinh ra từ sau khi tu luyện phương pháp thiền kia, vậy chúng chính là sức mạnh tinh thần ư?”
Suy đoán trong thoáng chốc, Đường Kỳ không khỏi tự mình kiểm chứng một phen.
Đáng tiếc thay, dù hắn có trợn mắt há mồm, cố gắng cách mấy thì cũng chẳng có gì thay đổi cả - sức mạnh và tốc độ của bản thân vẫn không có biến chuyển nào.
Ngay sau đó, ánh mắt Đường Kỳ vô tình chuyển sang cuốn nhật ký do lão Morgan để lại.
Bên trong có ghi lại hàng chục kỹ thuật ứng dụng Vu thuật.
Mặc dù hầu hết trong số chúng đều là những Vu thuật độc ác đòi hỏi phải chuẩn bị những nghi thức phức tạp, nhưng vẫn có một vài Vu thuật đặc biệt có thể được thi triển bằng ma lực đơn thuần.
Chỉ là Đường Kỳ nhanh chóng lắc đầu và tự phủ nhận suy nghĩ mới vừa chớm nở.
Ngoài việc không chắc rằng các điểm sáng vàng mà bản thân vừa tu luyện ra có đáp ứng được định nghĩa về “ma lực” trong giới Vu thuật hay không, còn có một lý do khác khiến hắn càng thêm kiêng kỵ.
Theo quyển nhật ký của lão Morgan, tất cả những Vu thuật mà lão ta biết đều bắt nguồn từ người mẹ kia.
Một mụ Vu bà được gọi là “Samra”, kẻ từng là pháp sư Shaman của một bộ lạc bí ẩn ở lục địa Saha, có danh tiếng khủng khiếp và uy tín cực cao ở khu vực đó.
Nếu hắn sử dụng những Vu thuật kia, không biết chừng mụ Samra đó lại có thể cảm nhận được thì sao?
Hiện tại, Đường Kỳ vừa mới bước vào lĩnh vực phi phàm.

Về cơ bản, hắn chưa thể sẵn sàng đối mặt với sự báo thù của một gia tộc sử dụng hắc Vu thuật, nên tạm thời đành phải từ bỏ.
Đương nhiên, lần đầu tu luyện thành công, Đường Kỳ không khỏi nở một nụ cười trên mặt, trong lòng thầm đoán: “Xem ra, ngón tay vàng kỳ lạ của mình cũng không đơn giản như vậy.

Đặt giả thuyết, phương pháp thiền Lò Luyện hoàng kim này đã thất truyền lâu năm, ắt hẳn độ khó trong việc tu luyện cũng rất cao mới đúng.”
Mình đã thành công ngay lần đầu tiên, hoặc bởi vì bản thân là siêu thiên tài trong truyền thuyết, hoặc bởi vì phương pháp thiền này đã tự chuyển hóa thành kỹ năng trước đó.
Vì là một kỹ năng , chỉ cần thể trạng của mình không có vấn đề, mỗi lần tu luyện đều chắc chắn sẽ thành công.


Vừa lẩm bẩm nói, Đường Kỳ cũng từ từ đứng dậy.


Hắn lướt qua thi thể đông cứng của lão Morgan trên mặt đất, trực tiếp bước ra khỏi phòng làm việc, dựa theo ký ức của nguyên chủ mà đi thẳng vào nhà bếp.
Trên đường đi, những cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến tâm trí Đường Kỳ nhìn thấy được nhiều mảnh vỡ ký ức hơn.

Từng bức tranh ấy giúp hắn càng hiểu rõ về cơ thể của nguyên chủ, tiếp tục cũng cố nhiều kiến thức khác về thế giới mới này.
Rời khỏi phòng làm việc, đầu tiên là hành lang treo khá nhiều bức tranh, sau đó là cầu thang gỗ đúc kiểu cổ điển.

Tiếp theo, hắn trông thấy khu vực đại sảnh đơn giản mà hoành tránh, tuy bài trí không hề trống trải nhưng lại có thể phản ánh gu thẩm mỹ xuất sắc của gia chủ.

Cơ mà, ngoại trừ bản thân Đường Kỳ ra, chẳng còn bất cứ bóng dáng nào khác tại nơi đây; toàn bộ ngôi biệt thự trông vô cùng quạnh quẽ.
Chỉ cần nhớ lại một chút, Đường Kỳ lập tức biết ngay nguyên nhân.

Thật ra, lúc trước vẫn có vài người làm tại đây, bao gồm đầu bếp, người làm vườn, hai cô hầu gái lớn tuổi phụ trách việc quét dọn, nhưng tất cả đều bị lão Morgan cho nghỉ phép dài hạn.
Hiện tại xem ra, tất nhiên, để thuận tiện cho việc hãm hại hắn.
Đường Kỳ có thể gọi điện thoại kêu người giúp việc quay lại đi làm, nhưng lúc này hắn chờ không nổi nữa.
Sau khi tu luyện cả ngày lẫn đêm, trạng thái tinh thần vô cùng sung mãn, thể trạng bản thân cũng không thành vấn đề, nhưng cơn đói cồn cào trong bụng hắn giống như một con quái vật sắp sửa lao thẳng ra.
Không có thời gian để chiêm ngưỡng sự sang trọng tinh tế trong toàn bộ ngôi biệt thự, Đường Kỳ đi thẳng qua đại sảnh, bước vào nhà bếp ngay sau đó.
Không phải luống cuống tìm kiếm khắp mọi nơi, hắn bắt đầu hành động khi nhớ sơ về một số chi tiết nhỏ tại đây.
Đầu tiên, Đường Kỳ bước thẳng đến chiếc tủ lạnh bự chảng trước mặt, mở nó ra.

Sau vài động tác lục lọi, hắn lấy ra một miếng thịt đỏ tươi; nhìn xuyên qua lớp đông đá bên ngoài, trông miếng thịt này có vẻ như là chính là loại thịt bò bông tuyết đắc đỏ kia.
Sau khi ướm thử độ nặng vài lần, Đường Kỳ hài lòng đặt miếng thịt lên tấm thớt trước mặt.

Hắn xoay người, lấy một ít khoai tây, một củ hành tây, một thứ giống như cà rốt cùng một ít rau xanh từ ngăn kệ thực phẩm bên cạnh.

Tiếp đó, Đường Kỳ với tay tóm lấy một hộp gia vị nào đó trông vô cùng phức tạp.
Hắn yên lặng liếc nhìn, sau khi cảm thấy vẫn còn hạn sử dụng bèn động tay bật lửa.

Từ bên dưới một dụng cụ nấu nướng mang hình dạng của một chiếc nồi bằng đá, một ngọn lửa xanh tím bốc lên.

Cho thêm một ít nước vào, Đường Kỳ bắt đầu xắt rau củ.

Tuy đây là lần đầu tiên hắn sử dụng cơ thể mới này để nấu ăn, nhưng chẳng hiểu sao lại có thể thao tác một cách trơn tru như vậy.
Sau vài tiếng “cạch cạch”, các nguyên liệu trên thớt đều đã được cắt nhỏ đều đặn.

Nước trong nồi cũng vừa nóng, Đường Kỳ vung tay thoăn thoắt, nhuần nhuyễn cho nguyên liệu nấu ăn vào nồi, kể cả miếng thịt bò bông tuyết hoàn chỉnh kia.

Bật mở hộp gia vị, dựa theo trí nhớ trong đầu, hắn vừa lẩm bẩm, vừa nhanh chóng rắc các loại gia vị quái dị này vào trong nồi đá.
Xong giai đoạn này, Đường Kỳ úp nắp nồi xuống, để rồi một hiện tượng kỳ lạ phát sinh ngay sau đó.
10 giây, chỉ 10 giây.
Đường Kỳ nhanh chóng mở nắp nồi lên, thổi “phù” một tiếng; một mùi thơm đậm đà mãnh liệt tỏa ra.
Đó là một mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi, hoàn toàn không thể cưỡng lại được.

Đường Kỳ cũng không thèm chuẩn bị bát đũa, chỉ tiện tay cầm theo một chiếc muỗng bạc rồi gọn gàng bưng cả cái nồi đá đặt lên bàn ăn to lớn.

Cuối cùng, hắn nhúng muỗng vào nồi, múc một miếng súp rồi cho vào mồm.
Súp chưa đến miệng, mà mùi thơm đặc thù kia đã kích thích tuyến nước bọt của Đường Kỳ hoạt động dữ dội.

Và khi muỗng canh chứa nước súp mang màu hồng nhạt ấy tiến vào miệng, chảy qua cổ họng, dư vị còn sót lại kia dường như kích hoạt mọi vị giác, khiến hắn thở dài một hơi đầy sung sướng và khoan khoái.
Phê!!!
Thơm quá, ngon quá, đã vỡi chưởng!
Giờ phút này, Đường Kỳ cảm giác cực kỳ hài lòng.

Loại cảm xúc này khác hẳn với nỗi vui sướng do sức mạnh phi phàm mang đến đấy.

Đây là một kiểu hạnh phúc do được ăn đồ ăn cực ngon.

Vốn dĩ, Đường Kỳ đang rất đói bụng, thế nên cũng không chần chừ quá lâu.

Hắn vung chiếc muỗng bạc nhanh thoăn thoắt, chén sạch cả nồi canh, cả nước lẫn rau củ.
Khi miếng đồ ăn cuối cùng vào bụng, Đường Kỳ đặt muỗng xuống.

Hắn ôm cái bộ mặt no nê mà tựa lưng vào ghế, nhìn cái nồi đá trống rỗng trước mặt, than nhẹ một câu: “Súp hỗn hợp thịt bò bông tuyết, vốn dĩ phải có một miếng thịt bò bông tuyết hàng xịn, kết hợp với rau củ tươi rồi nấu cùng một vài loại gia vị đặc thù, thế là cho ra một nồi súp cực kỳ ngon miệng thế này.
Mà quan trọng nhất chính là, thịt bò bông tuyết được nấu trong nồi đá sẽ tự biến hóa thành một dạng tinh chất, hòa nhập vào cả món súp trong vòng 10 giây.

Kết quả là, húp nước cũng giống như ăn thịt vậy, vô cùng thần kỳ.
Mà theo ký ức của nguyên chủ, dường như cách chế biến kỳ diệu như vầy cũng không phải là một ngoại lệ đặc biệt chi cả.
Nếu thật là vậy, nhân loại trên thế giới này đơn giản là quá hạnh phúc rồi.

Mặc dù không tốt bằng các thế giới chỉ cần ăn ánh sáng hay linh khí vớ vẩn gì đó, nhưng nơi đây lại là một không gian hoàn hảo cho các kẻ sành ăn.”
Sau khi than thở vài câu, Đường Kỳ bèn dọn dẹp bàn ăn.
Sau khi lẩm bẩm rằng: “Muốn có một cuộc sống tốt hơn, cần phải có một nền tảng vững chắc hơn”, Đường Kỳ cũng không hề trì hoãn thời gian, không màng đến chuyện tham quan căn biệt thự sang trọng này, mà trực tiếp bước thẳng tới căn phòng làm việc ban nãy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương