Trong nhà bật lò sưởi, bây giờ Lâm Tri Ngôn đang vận một chiếc váy len dây rút màu kem, buộc tóc đôi ngựa, ăn mặc rất thoải mái.

Hoắc Y Na lấy lại tinh thần, hét ầm lên: “Lâm Tri Ngôn, sao cô lại ở đây?!”

Lâm Tri Ngôn bỗng đau đầu, mình nên giải thích thế nào bây giờ?

Dường như Lạc Nhất Minh đã đoán được gì đó, anh ấy lúng túng gãi cổ, nói: “Có lẽ anh Thuật biết hôm nay em về nước nên cố ý bảo Lâm Tri Ngôn đến… Vào đi vào đi, ở ngoài lạnh, anh đưa em vào trong trước.”

“Không thể nào! Em không hề cho Hoắc Thuật biết chuyện tôi đổi vé máy bay.”

Hoắc Y Na cố gắng đẩy xe lăng vào cửa, hừ lạnh: “Anh ta lại chả ước gì em chết quách ở ngoài cho xong, sao có thể quan tâm việc em về sớm?”

Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn hộp quà trên bàn ăn, màu lam đậm bên ngoài tiêu biểu cho phong cách nam giới, ba lô đeo vai của Lâm Tri Ngôn dựng bên cạnh.

Hoắc Y Na như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông: “Đó là cái gì? Lâm Tri Ngôn, cô định tặng cái hộp này cho ai?”

Lạc Nhất Minh ngắt lời cô ta: “Thôi nào, một ngày mệt mỏi rồi, em tranh thủ nghỉ ngơi đi…”

“Anh câm miệng đi Lạc Tú Tú! Ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện!”

“Hoắc Y Na, em dám gọi tên tục của anh nữa xem? Không biết lớn nhỏ gì cả!”

Lạc Nhất Minh trừng mắt, đẩy hai chiếc va li vào phòng khách: “Được rồi được rồi, kệ em.”

Hoắc Y Na khoanh tay nhìn chằm chằm Lâm Tri Ngôn, ánh mắt như muốn đem cô ra lăng trì.

“Tôi hỏi một lần nữa, vì sao cô lại tự ý xuất hiện trong nhà tôi? Ai bảo cô đến đây? Ai cho cô ăn mặc kiểu này?”

“...”

“Nói đi!”

Cảm xúc của cô Hoắc trở nên mất kiểm soát, không nhận thức được việc bắt một người câm nói chuyện khá vô lý.

Lâm Tri Ngôn lấy điện thoại ra, đang mải suy nghĩ lựa lời thì nghe phía sau có tiếng nói trầm nhẹ quen thuộc.

“Anh nghĩ em chưa rõ chuyện này, Nana à.”

Hoắc Thuật treo áo khoác lên kệ, cả người bao phủ bởi hơi lạnh của sương tuyết: “Đây là nhà anh, không phải của em.”

Hoắc Y Na run lên, bầu không khí trong phòng dường như đóng băng ngay lập tức.

Lạc Nhất Minh lanh lẹ, thấy tình hình không ổn, thì lập tức chạy lên tầng.

Hoắc Y Na không dám nhìn Hoắc Thuật, ánh mắt u ám chuyển hướng sang Lâm Tri Ngôn, châm chọc nói: “Phải rồi, nhà của anh, nuôi tình nhân của anh, quá hay!”

“Hoắc Y Na!”

“Không phải tình nhân thì là gì? Anh nghĩ ba mẹ sẽ cho anh cưới một con nhỏ câm điếc không có chút hậu thuẫn gia đình gì à? Buồn nôn thật sự… Anh đổi người phụ trách tắm rửa cho em đi, bác gái cũng được, đàn ông cũng được, chỉ cần không phải Lâm Tri Ngôn là được! Anh cứ như vậy, có gan thì anh chọc chết em luôn đi!”

Hoắc Thuật nheo mắt lại.

“Hoắc Y Na, chọc giận anh có lợi gì cho em không?”

Anh mở miệng nói từ ‘giận’, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là giận dữ, chỉ là độ cong nơi khóe miệng dần giảm lộ ý lạnh bạc bẽo.

Đừng nói Hoắc Y Na, ngay cả Lâm Tri Ngôn thấy vậy cũng vô thức trở nên rụt rè.

“Xin lỗi.”

“...”

“Đừng để anh nói lần thứ hai.”

“Xin lỗi…”

“Xin lỗi ai?”

Bờ môi trắng bệch của Hoắc Y Na hơi giật, dường như muốn nghiền nát câu nói trong kẽ răng: “Tôi xin lỗi, Lâm Tri Ngôn.”


Trong mắt cô ta có sự tức giận do bị phản bội, còn có nỗi thất vọng cùng cực khiến người khác không thể đối diện.

Lâm Tri Ngôn không biết cô ta thất vọng chuyện gì, cảm xúc mãnh liệt phức tạp đó như nước lũ chảy xiết, khiến người ta cảm thấy buồn bực khó chịu.

Hoắc Y Na đóng sầm cửa lại, nhốt mình vào trong phòng.

Tất cả lại trở về với ban đầu, con nhím bị giam giữ trên đảo hoang xù gai khắp người để đâm bất cứ ai có ý muốn tới gần.

Lâm Tri Ngôn và Hoắc Thuật đứng đó, căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở của nhau.

Một tuần không gặp, Hoắc Thuật cụp mắt xuống, ánh mắt anh có sự gượng gạo khó phát hiện.

“Yêu Yêu, tới đây.”

Cuối cùng anh vẫn gọi một tiếng, ngón tay vươn tới trước mặt Lâm Tri Ngôn, làm dáng vẻ dịu dàng hoàn mỹ nhất của người yêu: “Tới cũng không nói trước với anh, lúc nhận được tin anh đã trên đường về nhà rồi, nếu không anh cũng bảo tài xế đến đón em.”

Lâm Tri Ngôn lấy lại tinh thần, mỉm cười cạ lòng bàn tay Hoắc Thuật, sau đó khẽ rút ra, vào bếp bật lửa.

Chở nước sôi, Hoắc Thuật cũng đến hỗ trợ, anh mở hộp ra: “Dì Trương tự làm chè trôi nước à? Rất thơm, anh còn chưa được ăn chè trôi nước rượu nếp của phương Nam đâu.”

Lâm Tri Ngôn mỉm cười, bỏ một nhúm hoa quế vào nước rượu nếp đường đỏ vừa nấu xong, sau đó gõ chữ đưa anh: [Sau khi nước sôi thì cho chè trôi nước vào, đợi chè nổi lên thì vớt ra, anh đừng ăn một lần nhiều quá, dễ bị chướng bụng.]

Hoắc Thuật nhìn chữ trên màn hình điện thoại, ánh mắt hơi tối.

“Em không ăn cùng anh à?”

Anh ôm lấy chiếc eo thon của Lâm Tri Ngôn, hạ giọng nói: “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, em ở lại bên anh có được không.”

Lâm Tri Ngôn không thể cưỡng lại khi anh dùng giọng điệu này nói chuyện, dường như anh đang rất ấm ức, người nghe được cũng mềm tai.

Cô lấy lại bình tĩnh, khó khăn quay người trong lòng Hoắc Thuật, đánh chữ: [Anh nên nói chuyện với em gái của anh đi, việc của nhà họ Hoắc các anh hẳn nên giải quyết trong nội bộ nhà họ Hoắc.]

Hoắc Y Na là em gái Hoắc Thuật, Lâm Tri Ngôn không có nghĩa vụ hạ thấp lấy lòng cô ta sau giờ làm việc.

Nói đến bây giờ thì cô vẫn chỉ là người ngoài, dính vào những chuyện này thì khó tránh khỏi việc càng bị nghi ngờ thêm, cuối cùng không chừng lại có kết thúc gà bay chó chạy thảm hại.

Lâm Tri Ngôn biết Hoắc Y Na sẽ có mâu thuẫn với mình, nhưng không ngờ lại căng thẳng đến như vậy.

Mỗi câu chất vấn của Hoắc Y Na dường như đều muốn vượt quyền Hoắc Thuật, liên tục đánh vào sâu trong linh hồn cô.

Đi cùng Hoắc Thuật trên con đường này cũng giống việc đi thuyền trong đêm tối, sương mù dày đặc không thấy đường về.

Hoắc Thuật nhìn chằm chằm cô vài giây, hỏi: “Có phải em còn để ý lời Nana nói không, anh bảo con bé xin lỗi em lần nữa, có được không?”

Giọng điệu dỗ dành.

Lâm Tri Ngôn vội nắm lấy tay Hoắc Thuật, nhanh chóng lắc đầu.

Cách xử lý vấn đề của Hoắc Thuật luôn quá trực tiếp, chỉ xem kết quả không quan tâm quá trình, ai chướng mắt thì xử người đó, ai phạm sai thì nắm đầu người ta bảo xin lỗi, không để ý đến cảm nhận của người khác…

Nói cách khác, anh hoàn toàn không quan tâm tâm trạng của người khác, mặc kệ người này là em gái của anh hay là người bên gối của anh.

Lăng Phi từng nói: “Cậu muốn hiểu tính cách của một người đàn ông thì phải xem thái độ anh ta đối xử với người nhà.

Nếu ngay cả người nhà anh ta cũng đối xử một cách cực đoan thì ít nhiều anh ta cũng có một chút vấn đề tâm lý.

Lâm Tri Ngôn nhìn Hoắc Thuật đang bình tĩnh quá đáng trước mặt, cô bỗng có cảm giác xa cách kì lạ.

[Không phải là vấn đề xin lỗi hay không, nguyên nhân của mâu thuẫn không phải chuyện ai nhận sai là có thể kết thúc được.]

Lâm Tri Ngôn cúi đầu, dùng ngón cái trắng hồng khỏe mạnh gõ bàn phím điện thoại, cẩn thận diễn đạt: [Hôm nay em ở lại đây thì sẽ gượng gạo thêm, em không muốn cãi nhau với người nhà anh, hi vọng anh có thể nghĩ cách.

Có việc gì cần em phối hợp thì anh cứ nói, em sẽ cố gắng giải quyết với anh.]

Những gì cô nói đều rất hiểu chuyện, không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Thế giới này sao có thể có người trong sạch như vậy, Hoắc Thuật nghĩ mãi không ra.

Anh ôm chặt Lâm Tri Ngôn vào trong ngực, cảm nhận sự ấm áp mềm mại của cơ thể, trái tim dường như cũng ấm áp theo.


Nước trong nồi đã sôi, Lâm Tri Ngôn vội vươn tay vặn nhỏ bếp, đẩy Hoắc Thuật ra.

“Anh lái xe đưa em về.” Hoắc Thuật không muốn buông tay.

Lâm Tri Ngôn khẽ lắc đầu kiên định, lập tức chỉ hộp quà trên bàn.

Đương nhiên Hoắc Thuật cũng nhìn thấy, đôi mắt hơi sáng lên: “Cho anh à? Sao em lại tặng đồ, đồ anh tặng em em lại không nhận.”

Lâm Tri Ngôn khẽ cong mắt.

Hoắc Thuật tiện tay mua một cái túi đã quá thu nhập hai ba năm của cô, làm sao cô dám nhận chứ?

Thành thật mà nói, ở tình huống chưa biết trước chuyện tương lai này, cô cũng không muốn quan hệ của hai người dính líu đến tiền tài, cuối cùng trở thành trao đổi đôi bên.

Đây là cách cô tự bảo vệ mình, chỉ có trên tinh thần bình đẳng cô mới có đủ sức mạnh để thoát ra ngoài.

Lâm Tri Ngôn lấy chiếc áo khoác màu hồng treo cạnh cửa xuống, mặc vào rồi ra ngoài, xe của nhà họ Hoắc đã dừng bên đường theo lệnh anh.

Hoắc Thuật đứng ở cửa đưa mắt nhìn cô lên xe, hơi xuất thần một lát, sau đó anh đóng cửa quay về phòng.

Anh cầm lấy cái hộp nhỏ trên bàn, tháo dây lụa màu đen ra thì không khỏi sững sờ.

Bên trong là một chiếc khăn tay tơ tằm màu xám nhạt được xếp gọn, góc khăn thêu một con thỏ nhỏ xinh xắn.

Thỏ con trắng hồng rất giống gò má ửng hồng của cô.

Ngày đó anh chỉ thuận miệng nói ‘khăn tay’, vậy mà cô lại ghi nhớ trong lòng.

Hoắc Thuật cầm khăn tay đưa lên chóp mũi, đôi mắt tối đen, ngửi hơi thở của cô còn lưu lại một cách bệnh hoạn.



Từ sau tết nguyên tiêu trở đi, Hoắc Y Na có một đoạn thời gian dài không hẹn người phụ trách tắm rửa.

Lâm Tri Ngôn biết cô ta cần thời gian tiếp nhận, nhưng đâu đó vẫn cảm thấy hơi bất an.

Hoắc Y Na luôn mẫn cảm yếu ớt, lòng tự trọng rất lớn, hôm đó lại bảo “Đổi người tắm rửa cho em, bác gái cũng được mà đàn ông cũng được” như vậy…

Chuyện này thật sự không giống hành động thường ngày của cô ta, mà giống như… Đang sợ cái gì hơn.

Điện thoại rung lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, lúc này Lâm Tri Ngôn mới phát hiện mình quên buộc bóng bay, chiếc bóng căng tròn bị xì mất.

Cô mở điện thoại xem, là tin nhắn của Hoắc Thuật.

Shu: [Anh vừa họp xong, Yêu Yêu đang làm gì đó?]

Lâm Tri Ngôn không khỏi mỉm cười.

Hình như dạo này Hoắc Thuật khá rảnh, tần suất nói chuyện cũng nhiều hơn bình thường.

[Em đang thổi bóng bay với đồng nghiệp.

Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của Chuông Nhỏ, mọi người muốn tạo bất ngờ cho cô bé.]

Nói xong, cô cầm điện thoại chụp toàn cảnh, bong bóng đầy màu sắc đầy trên sàn như đại dương mộng ảo, trên giường bệnh trống trải còn có một bộ váy công chúa và vương miện thủy tinh.

Shu: [Nhiều vậy à, em định làm tòa thành bong bóng á?]

Lâm Tri Ngôn: [Không phải! Bọn em hỏi Chuông Nhỏ muốn quà sinh nhật gì, anh đoán xem cô bé nói gì?]

Lâm Tri Ngôn: [Em ấy nói muốn trở thành công chúa một ngày.]

Shu: [Hình như bé gái nào cũng có giấc mơ công chúa.]

Lâm Tri Ngôn: [Ai nói thế?]


Shu: [Vậy Yêu Yêu thì sao?]

Lâm Tri Ngôn nhìn màn hình một lúc lâu, sau đó chuyển sang chủ đề không liên quan: [Em gái anh sao rồi? Đã ổn định cảm xúc chưa?]

Nửa phút sau Hoắc Thuật trả lời: [Vẫn tốt, có hộ lý ở bên cạnh em ấy.]

Lâm Tri Ngôn nhắn lại bằng biểu tượng cảm xúc ‘yên tâm đi’ rồi nói: [Em đi thổi bong bóng tiếp đây, nếu không thì không kịp!]

Cô để điện thoại xuống, cầm máy bơm lên.

Người trưởng thành giãy giụa trong hiện thực làm sao có tư cách nằm mơ?

Tóc của Trần Linh bị rụng sạch vẫn chưa kịp mọc, trên đầu đeo một vòng băng có thể phát ra sóng âm tần số siêu thấp, cả người gầy hơn so với lúc đầu đông nhiều, đeo thêm khẩu trang khiến cả khuôn mặt chỉ lộ được đôi mắt to đen láy.

Đôi con ngươi của cô bé nhìn về hai hướng khác nhau và khuôn mặt hơi lệch.

Đây là triệu chứng do khối u chèn ép dây thần kinh gây mù kèm theo liệt mặt.

Nhưng cô bé vẫn gượng cười như cũ, chào hỏi với mọi người trong phòng bệnh,

Bác sĩ và y tá kiểm tra thấy bóng bay và trang phục sinh nhật được chuẩn bị tỉ mỉ, cũng nâng tay xoay người hành lễ, nghiêm trang nói: “Công chúa Chuông Nhỏ của chúng tôi, chúc người sinh nhật vui vẻ!”

“Công chúa, chúng tôi đo nhiệt độ cho người nhé?”

Ngay cả bệnh nhân đi ngang qua cũng cười khen: “Ôi, công chúa nhỏ thật xinh đẹp!”

Không có kịch bản, nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu đóng vai với nhau, giữ gìn tâm hồn trẻ thơ.

Phòng bệnh ồn ào nhưng cũng không có y tá đến xua đuổi.

Đây có thể là sinh nhật cuối cùng trong sinh mệnh của Chuông Nhỏ.

Màn kịch đầy thiện ý này đạt đến đỉnh điểm khi có một y tá đẩy chiếc bánh kem ba tầng kiểu lâu đài công chúa vào cửa.

Ngải Dao tranh thủ lấy điện thoại ra chụp ảnh: “Má ơi, cô Lâm mua bánh kem to như vậy luôn á?”

Lâm Tri Ngôn ra sức lắc tay, vẻ mặt mờ mịt.

Rõ ràng cô đặt một cái bánh kem trẻ em 8 inch.

Cô hỏi thăm y tá lần nữa, đến khi đối phương lấy ra tấm thiệp chúc phúc cửa hàng để lại, cô mới xác nhận bánh kem không giao nhầm địa chỉ.

“Có lẽ là mạnh thường quân có lòng tốt quyên tặng, dù sao Chuông Nhỏ của chúng ta cũng rất đáng yêu.”

Ngải Dao nhìn tòa thành bánh kem to lớn, nước mắt ghen tị chảy ra.

Trần Linh mở mắt nằm trên giường bệnh, vui vẻ vô cùng.

Trong phòng bệnh nhiều người lộn xộn, trong phút giây nào đó Lâm Tri Ngôn như cảm ứng được, ngẩng đầu nhìn về phía cổng.

Hoắc Thuật đút một tay vào túi, dựa tường gật đầu cười với cô, nhìn hư ảo như cách ống kính quay phim.

Ánh sáng trong mắt Lâm Tri Ngôn lóe lên.

Cô nghĩ cô biết tòa lâu đài bánh kem này là của ai.

Cô ra dấu tay ‘Chờ một lát’, quay người xoay giường bệnh cho Chuông Nhỏ, đội tóc giả cho cô bé, chỉnh lại tóc mái rồi đội vương miện lên đầu Chuông Nhỏ, sau đó cô mới đi qua đám người đến chỗ Hoắc Thuật.

Hai người tựa cửa nhìn mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật trong phòng bệnh.

Giữa tiếng hát cao thấp không đều nhau, Trần Linh đan hai tay trước ngực, cúi đầu cầu nguyện.

“Cô lâm nói em lớn lên dưới sự trợ giúp của xã hội, sau này em cũng muốn báo đáp xã hội, vậy nên em muốn hiến cơ thể của mình.”

Lời nói ra rõ ràng rành mạch khiến tất cả mọi người sững sờ, cả căn phòng đột nhiên an tĩnh lại.

Đây không phải lời ước sinh nhật, mà rõ là… Ước nguyện cuối cùng?

Tình hình khác với dự kiến, Hoắc Thuật vô thức nhìn về phía Lâm Tri Ngôn.

Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô không có chút bi thương nào, cô chỉ nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng.

“Em muốn hiến mắt cho anh Tương Tử Bác, em hỏi viện trưởng rồi, bác ấy bảo em chỉ có đầu óc không tốt, đôi mắt vẫn rất tốt, có thể hiến cho người cần! Sau đó em muốn hiến trái tim cho em gái Kiều Kiều, hi vọng bệnh tim của em ấy mau khỏe! Còn nữa còn nữa, em muốn đưa chân cho chị Hàm..

Còn hai cái tai, một cái cho bà, một cái cho cô Lâm, vậy hai người đều có thể nghe được!”

Trẻ con nhỏ không biết cấy ghép nội tạng cần độ phù hợp, cũng không biết không có cách hiến tai.

Cô bé chỉ biết cơ thể nhỏ tuổi này của mình là ‘di sản’ của cô bé, cô bé muốn chia phần ‘di sản’ này cho tất cả những ai cần và cho người cô bé yêu nhất.

“Còn cuối cùng nữa! Em muốn cảm ơn tất cả những người trợ giúp em, nhất là anh đẹp trai họ Hoắc kia!”


Bỗng nghe được tên mình, mi mắt Hoắc Thuật giật giật.

Anh vậy mà cảm nhận được sức mạnh trái tim rung động từ một đứa trẻ sắp chết… Cũng cảm nhận được sức mạnh y hệt trên người Lâm Tri Ngôn.

Ấm áp, thanh tịnh nhưng vô cùng cứng cỏi.

Trong phòng bệnh, Ngải Dao len lén lau nước mắt, cái mũi bị lau đến đỏ lên nhưng vẫn không dám để Chuông Nhỏ biết.

Lâm Tri Ngôn khẽ kéo tay áo Hoắc Thuật, ra hiệu anh ra ngoài một chút.

Mùi nước khử trùng trong bệnh viện quá nặng, người ở lâu sẽ cảm thấy không thoải mái.

Ra khỏi bệnh viện, ánh nắng đầu mùa xuân xua tan khí lạnh, phủ một tầng ấm áp.

Lâm Tri Ngôn đút tay vào túi từ từ bước đến, bím tóc đuôi ngựa cũng theo đó đung đưa, đôi giày thể thao màu trắng nhanh nhẹn sáng chói dưới ánh mặt trời.

“Yêu Yêu không buồn à?” Cuối cùng Hoắc Thuật cũng hỏi.

Lâm Tri Ngôn quay đầu, khẽ cười: [Sao lại không buồn được chứ? Chỉ là nếu so sánh thì em thà rằng Chuông Nhỏ rời đi không tiếc nuối trong lời chúc của mọi người còn hơn để cô bé sợ hãi rời đi trong nước mắt.]

Lâm Tri Ngôn đi bộ dưới hành lang bằng gỗ, ánh sáng trên người lấp lánh.

[Sợ hãi là do không biết gì cả, em giảng giải cho cô bé về điểm xuất phát và đường về của cuộc đời, không phải lạnh lùng bạc nghĩa, mà hi vọng cô bé có thể tìm được ý nghĩa của cuộc sống trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.]

[Chuông Nhỏ đã tìm được rồi, mặc dù suy nghĩ của em ấy ngây thơ, cũng đầy sai sót.]

Là lá rụng về cội, cũng là khởi đầu cho vạn vật khác.

Vô tư không sợ hãi.

“Phải không, đây là mỏ neo trong tư tưởng của em à.”

Hoắc Thuật nhẹ giọng.

Lâm Tri Ngôn không hiểu từ này lắm, cô suy nghĩ rồi cúi đầu gõ chữ đổi thành giọng nói, mở miệng im lặng nhép theo:

[Đừng khóc trên mộ phần của tôi,

Tôi không ở đó, cũng không ngủ say.]

Giọng nữ AI không hề có ngữ điệu lên xuống lại trở nên ấm hơn do nụ cười của cô.

Khác hoàn toàn với anh.

Mặc dù anh có thể bắt chước ngữ điệu và cảm xúc của người bình thường, nhưng bỏ đi lớp ngụy trang thì linh hồn của anh vẫn trống rỗng lạnh lẽo như vậy.



Buổi tối, phòng làm việc nhà họ Hoắc.

Hoắc Thuật nhìn tài liệu nửa tháng nay chưa được mở trong máy vi tính, đôi tay đặt lên bàn phím mãi không gõ được kí tự nào.

Có lẽ chính anh cũng không phát hiện được, hôm nay anh đột nhiên muốn đến bệnh viện không phải để quan sát, mà chỉ đơn giản là muốn gặp Lâm Tri Ngôn.

Suy nghĩ bị chệch hướng, theo ý thuyết thì tất cả những gì làm dao động ý chí của anh đều phải bị xóa đi.

Ngón tay run rẩy không ngừng do hưng phấn, anh vậy mà cảm nhận được khoái cảm tự ngược trong trạng thái mất khống chế này.

[Sửa chữa dữ liệu.]

[Sửa chữa dữ liệu không thành công.]

[Người quan sát đã mất khống chế.]

[Người quan sát đã mất khống chế.]

[Người quan sát đã mất khống chế.]

[Người quan sát đã mất khống chế.]





Vô số từ [Mất khống chế] như virus xâm chiếm toàn bộ màn hình, đồng thời lướt nhanh với tốc độ không thể bắt kịp.

Một phút sau, cơn bão mất khống chế bỗng dừng lại, chỉ còn hai chữ:

[Yêu Yêu.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương