Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh
-
Chương 32
Lâm Tri Ngôn không trả lời là được hay không được.
Thực tế thì cho dù bây giờ cô có trở về thì đã sao? Một mình ngắm nhìn thế giới náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, ở trong căn phòng chung cư chật hẹp, lướt từng đoạn tin nhắn trong nhóm chat sao?
Một người trưởng thành hai mươi hai tuổi còn sợ cô đơn hơn cả một đứa trẻ nữa.
Ít ra thì trẻ con còn ôm ấp suy nghĩ “khi trưởng thành rồi thì mọi thứ sẽ tốt hơn thôi”, cho dù có phải đối diện với bao khó khăn cũng sẽ cắn răng vượt qua.
Còn thế giới của người trưởng thành thì chỉ toàn những chuyện vụn vặt, cùng với hiện thực được định sẵn rành rành trước mắt.
Lâm Tri Ngôn tựa vào vai của Hoắc Thuật, ngón tay trắng muốt lướt qua người anh, nhấc món đồ bài trí trên bàn lên.
Viên đá khoác lên mình màu nâu trầm, lớp cắt bên hông có thể cảm nhận được độ pha lê trong suốt, một nửa bên trên là tinh thể với những đường vân bay bổng như mây, nửa dưới là ánh xanh huyền ảo lắng đọng dưới đáy, chỉ cần xoay nhẹ, trông lớp cắt kia tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, toả ra ánh sáng lấp lánh, cứ như hàng ngàn hàng vạn viên đá quý được phong ấn ở trong vậy.
Gu thẩm mỹ của Hoắc Thuật rất đặc biệt, rất thích sưu tầm những thứ độc lạ, từ những khối rubik thần bí cho tới những viên đá xinh đẹp, từ những con dao nguy hiểm cho tới chip điện tử tinh vi, bất kể mọi lĩnh vực.
[Thạch anh?]
Quá lười để cầm điện thoại lên để giao tiếp, Lâm Tri Ngôn trực tiếp giơ ngón trỏ viết chữ lên lòng bàn tay của Hoắc Thuật.
Ngón tay của người học vẽ vừa trắng vừa thon, so với lòng bàn tay to lớn mạnh mẽ của người đàn ông, thì trông càng thon mảnh hơn nữa.
“Đá Opal của Ethiopia, mấy năm trước mua lại từ một tay săn báu vật, không đắt, nhưng trông rất đặc biệt.”
Hoắc Thuật rũ mắt nhìn, hơi thở ấm áp phả bên tai cô, “Anh đã đặt tên cho nó, là Phù thủy xứ OZ.”
Phù thuỷ xứ OZ.
Rất hợp với viên đá này.
Lâm Tri Ngôn tìm được đề tài chung để nói, lập tức ngẩng đầu lên, giơ ngón tay chỉ về phía mình, sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào đôi mắt của mình, rồi chỉ về phía trước.
Người bình thường cũng có thể hiểu được ý của cô, có nghĩa là: [Em đã từng đọc cuốn sách đó rồi.]
“Vậy sao, em thích nhân vật nào nhất?” Hoắc Thuật thuận miệng hỏi.
Lâm Tri Ngôn cong năm ngón tay lại đặt kế bên mặt, làm ra hình dạng “móng vuốt”, nghĩa là: [Sư tử.]
Con sư tử nhát gan kia giống cô như đúc, cả hai đều thiếu mất sự gan dạ, rõ ràng có sức mạnh vô biên, nhưng hễ đụng chuyện là khúm núm dè dặt.
Điểm khác biệt là, vì tình bạn, cuối cùng thì con sư tử nhát gan kia cũng dũng cảm lên, kết thúc bước ngoặt trưởng thành, còn cô thì cho đến tận bây giờ vẫn chưa dám ra khỏi vòng tròn an toàn của mình.
[Anh thì sao?] Cô chỉ về phía Hoắc Thuật.
Khi thích một ai đó, bản năng luôn thôi thúc ta muốn tìm hiểu thêm về người ấy.
“Hỏi anh thích nhân vật nào sao?”
Thật ra thì, Hoắc Thuật chưa từng có khái niệm về “thích”, cũng chưa từng chìm đắm trong những cảm xúc hư cấu này, nhưng nhìn thấy sự chờ mong trong đôi mắt của Lâm Tri Ngôn, anh lập tức thay đổi đáp án, làm ra vẻ đang suy nghĩ.
“Người Thiếc.”
Hoắc Thuật nói xong, Lâm Tri Ngôn cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra bởi những từ ngắn gọn ấy.
Cô viết một dấu chấm hỏi, thắc mắc vì sao Hoắc Thuật lại thích một nhân vật lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh.
Hoắc Thuật cười mà không đáp lại.
Người Thiếc không có trái tim, không cảm nhận được tình yêu, cũng thiếu đi những xúc cảm mà một người bình thường nên có.
Điểm này lại rất giống với anh.
Bùm bùm bùm…
Tiếng pháo hoa của Giang Tân cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người, Hoắc Thuật ngước mắt nhìn lên, một nửa bầu trời ngoài ban công rực sáng muôn sắc màu.
Lâm Tri Ngôn chợt quên mất bản thân đang định hỏi gì, đẩy cánh cửa kéo ở phòng khách ra, bước lên hiên nhà trong đêm gió lạnh, cô không dám bước xuống đất, chỉ đứng trên bậc thềm cẩm thạch sạch sẽ dõi mắt về nơi bắn pháo hoa phía xa kia.
Biệt thự trên núi chiếm vị trí đắc địa, tầm nhìn thoáng đãng, cảnh vật của khu phía Bắc cực kỳ rõ ràng, pháo hoa rực rỡ trên nền trời giao thoa với ánh đèn đô thị phía dưới, trông phồn thịnh tuyệt sắc.
Lâm Tri Ngôn nắm lấy viên đá opal trong suốt trong tay, ngắm nhìn pháo hoa xuyên qua sắc xanh của viên đá, sự rực rỡ ngập trời kia bị chia cắt bởi ánh sáng huyền hoặc ma mị, trông còn đẹp hơn cả kính vạn hoa nữa.
Do đó, ánh mắt cô tràn ngập ánh sáng, cực kỳ lấp lánh.
Hành động như một đứa trẻ, trông rất ngây thơ.
Hoắc Thuật không ngắm pháo hoa, mà dựa vào cửa kéo nhìn cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối theo từng lớp pháo hoa nở rộ rồi lụi tàn.
Anh không kiềm được nắm lấy bàn tay cầm viên đá opal của cô, xoa nhẹ, khoé môi mỉm cười cất tiếng gọi.
“Yêu Yêu.”
“Yêu Yêu.”
Tiếng pháo hoa vang rền quá nhiều tạp âm, máy trợ thính của Lâm Tri Ngôn không thể phân biệt được quá nhiều âm thanh trong môi trường ồn ào, nhưng cô biết, Hoắc Thuật đang gọi biệt danh của cô.
Cô xoay người lại, tò mò giơ tay còn lại của mình lên, thử cảm nhận độ rung từ dây thanh quản của anh.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm lên yết hầu nổi lên trên cổ anh, cả hai cùng sững người lại.
Lâm Tri Ngôn bất ngờ với cảm giác ái muội khi chạm vào nó.
Đối với quái thú, thì chiếc cổ yếu ớt kia chính là cấm địa bất khả xâm phạm.
Hoắc Thuật hơi sượng, nhanh chóng thả lỏng, chỉ có ánh mắt trông sâu lắng hơn.
Đôi mắt sâu như vậy khiến người khác bị cuốn lấy, khó cưỡng lại được.
Tầm nhìn của Lâm Tri Ngôn dời đến khoé môi tuyệt đẹp của anh, tham lam bước lên trước vòng tay lên cổ anh.
Từng tia sáng bạc rơi rớt trên không, rọi sáng hai đôi môi đang giao hoà vào nhau.
Họ ôm lấy nhau trong tòa thành cô độc, hôn nhau thật sâu giữa ánh sáng đang dần lụi tàn của pháo hoa.
Hoắc Thuật bế cô lên, vừa hôn vừa hướng về phía phòng ngủ.
Viên đá “sắc xanh tiên cảnh” tuột khỏi tay, rơi xuống lăn hai vòng trên tấm thảm dày, nhưng không ai rảnh rỗi để quan tâm tới nó nữa.
Hoắc Thuật bước qua viên đá xinh đẹp kia, đặt Lâm Tri Ngôn trên tấm chăn dày màu xám lạnh, ngón tay thon dài áp cổ tay cô trên gối, sau đó cùng cô đan tay vào nhau.
Khi hôn, Hoắc Thuật vẫn luôn ngắm nhìn cô, đáy mắt ánh lên tia sáng mê người, vừa lạ lẫm vừa mạnh mẽ, khiến người khác cảm thấy nguy hiểm đang chực chờ sát bên.
Đột nhiên, một suy nghĩ thoáng qua, Lâm Tri Ngôn có cảm giác như anh đang thưởng thức bảo vật, không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Cơ thể bỗng cảm nhận được sự mát lạnh, Hoắc Thuật khựng lại.
Lâm Tri Ngôn đang nắm lấy chiếc áo sáng màu của anh, hơi thở có chút rối loạn, nhưng lại chớp mắt vô tội nhìn anh.
Thật ngại quá, mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
Làm nghề tắm rửa quá lâu nên kỹ thuật cởi bỏ quần áo cũng đạt đến đỉnh cao, không chút sai sót.
Hoắc Thuật nhíu mắt, cúi xuống cắn lên tai đang đeo máy trợ thính của cô.
Lâm Tri Ngôn vội vàng đưa tay lên tháo máy trợ thính xuống, đặt chúng lên chiếc tủ kế bên giường.
Máy trợ thính còn chưa nằm yên trên tủ, thì cổ tay lại bị tóm lấy.
Không nghe thấy âm thanh, thời gian như ngừng trôi, có cảm giác như cơ thể đang trôi trong từng con sóng hỗn độn, không biết sẽ đi đâu về đâu.
Từng đợt pháo hoa rọi sáng ô cửa sổ, mãi vẫn chưa kết thúc, Lâm Tri Ngôn đoán chừng có lẽ đã nửa đêm rồi.
Tivi dưới lầu chắc hẳn đang phát bài hợp ca kinh điển mà cô sẽ không bao giờ nghe hiểu được.
Màu vàng ấm áp từ chiếc đèn tường sáng lên, Lâm Tri Ngôn khó chịu vùi mình trong chăn, vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Thuật bế cô vào phòng tắm, dòng nước ấm từ vòi hoa sen tuôn lên da thịt ửng hồng đang run rẩy.
Hoắc Thuật không đi ra, tuỳ ý tựa bên bồn rửa mặt, hơi nước vây quanh làm mờ đi khuôn mặt của anh, nhưng đôi mắt nóng bỏng kia vẫn sáng lấp lánh.
Anh đột nhiên ôm lấy tấm thân mỏng manh kia, mặc kệ chiếc áo choàng của mình bị ướt, tóm lấy cằm của Lâm Tri Ngôn xoay lại, ngấu nghiến hôn cô không biết mệt.
“Thoải mải quá.” Ánh mắt anh ướt át, kèm theo sự vui thích.
Không biết là đang nói đến nhiệt độ của nước hay là chiếc hôn kia nữa.
Lâm Tri Ngôn vươn tay chạm lên khuôn mặt nghiêng không góc chết của anh, cảm xúc bùng lên, buột miệng: “Ưm...!Thuật...”
Thuật, đây là từ mà cô đã đứng trước gương tập phát âm rất nhiều lần.
Nhưng mà, cô đã quá tự tin rồi, bây giờ không phải là lúc để biểu diễn.
Bởi vì cô cảm nhận được cơ thể của Hoắc Thuật đông cứng lại.
Mười mấy năm không lên tiếng, phát âm của cô chắc chắn rất kỳ lạ, người bình thường đương nhiên không thể nào thích ứng được.
“Suỵt.” Hoắc Thuật cúi đầu, phong ấn đôi môi của cô bằng miệng của mình.
Anh vẫn luôn dịu dàng ấm áp như vậy, Lâm Tri Ngôn chỉ đành cất đi sự yên lặng của mình, nhắm mắt ôm lấy anh, buông lỏng ý thức của mình.
Mãi mới tắm rửa xong, Lâm Tri Ngôn trông như người sắp hết hơi, khoác lên mình chiếc áo choàng, dựa tường nghỉ ngơi một lúc lâu.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa tắt, cơ thể hoàn hảo của Hoắc Thuật in trên tấm cửa kính thuỷ tinh của buồng tắm.
Lâm Tri Ngôn nhặt viên đá opal rơi trên tấm thảm dày lên, đặt nó lên trên bàn đọc sách.
Cô ngẩng đầu nhìn cái giường chăn ga lộn xộn kia, chợt ngại ngùng, không muốn nằm lên đó nữa.
Cô nắm chặt áo tắm rồi cứ thế ngồi lên chiếc ghế làm việc màu đen, tiện tay lật giở quyển sách tiếng anh đang được mở ra trên bàn.
Trong sách chi chít những từ vựng chuyên ngành dài ngoằng, khiến cô hoa mắt chóng mặt, đang định đứng dậy thì đụng vào bàn phím bên cạnh.
Màn hình của chiếc máy tính chợt ánh lên sắc xanh, sau từ “Welcome”, trên màn hình hiện lên một ô cửa sổ của tệp tin chưa được đóng lại, hỏi có muốn tiếp tục chỉnh sửa hay không.
Experimental samples 003, mẫu thí nghiệm số 003.
Thí nghiệm?
Hoắc Thuật làm thí nghiệm gì trong phòng làm việc vậy nhỉ? Mẫu thí nghiệm số 003 lại là cái gì đây?
Lâm Tri Ngôn tò mò, không tự chủ kéo ghế tiến lên, nghiêng người muốn nhìn rõ hơn.
“Yêu Yêu.”
Lâm Tri Ngôn cảm nhận được có người đang đến gần, quay đầu lại.
Đôi mắt của Hoắc Thuật đen kịt trầm ngâm, cơ thể toả ra hơi nước kề sát vào cô từ phía sau, vươn tay ra chống lên bàn.
Không biết ngón tay chạm vào nút nào trên bàn phím mà màn hình tắt ngúm.
“Đi thôi, phải đi ngủ rồi.” Anh dịu dàng kéo cô dậy, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Hoắc Thuật nhanh chóng đổi một bộ drap giường mới, những thứ trong thùng rác cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Chờ anh quay lại, Lâm Tri Ngôn vô tình phát hiện ra, máy tính trên bàn đã tắt nguồn.
Trực giác mách bảo, nội dung trong máy tính rất quan trọng với Hoắc Thuật.
Nhưng cô lại đang rất mệt, ý nghĩ ấy chỉ đảo một vòng trong não đã bị cơn buồn ngủ thay thế.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng.
Lâm Tri Ngôn bất giác cảm thấy lạc lõng, cho đến khi ý thức hoàn toàn quay trở lại, mới vác cái lưng nhức mỏi khó khăn bò ra khỏi chăn.
Chỗ nằm bên cạnh trống rỗng, chỉ còn lưu lại vết lõm trên nệm.
Lâm Tri Ngôn túm lấy áo choàng, kéo theo dép lê vội vàng xuống lầu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang pha cà phê trong bếp.
Máy nướng bánh toả ra hương thơm hấp dẫn, Hoắc Thuật đang mặc chiếc áo len mà cô tặng, cùng với chiếc quần màu xám nhạt, mái tóc đen bồng bềnh sảng khoái, nghe thấy âm thanh bèn ngẩng đầu lên, nhìn cô cười: “Chúc mừng năm mới, Yêu Yêu.”
Lâm Tri Ngôn đột nhiên cảm thấy khoé mắt cay cay, thì ra đêm qua không phải là mơ.
Sau khi bình tĩnh lại, cô tiến lên phía trước, dùng thủ ngữ đáp lại “Chúc mừng năm mới”.
“Đi rửa mặt đi, bữa sáng năm phút nữa mới xong.”
Hoắc Thuật cười nói, đôi mắt toát lên sự ấm áp mà chỉ có Lâm Tri Ngôn mới có thể cảm nhận được.
Lâm Tri Ngôn gật đầu, khi bước đến cầu thang chợt nhớ ra gì đó, đôi mắt sáng lên, vội vàng chạy tới phòng khách lật tìm chiếc túi, từ trong đó lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, xoay người nhét vào tay của Hoắc Thuật.
“Cho anh sao?”
Hoắc Thuật nhìn bao lì xì mỏng trong tay, rất bất ngờ.
Khoé miệng Lâm Tri Ngôn nhếch lên, viết lên lòng bàn tay của anh: [Tiền mừng tuổi].
Ánh mắt của Hoắc Thuật run lên.
Cách nuôi con của bà Bạch rất tuỳ tiện, khi nào nhớ tới anh thì sẽ cho một mớ tiền tiêu vặt, còn lỡ quên mất thì có khi suốt mấy tháng liền cũng không gửi một đồng nào, cái gọi là “tiền mừng tuổi”, thì đương nhiên là không hề có.
Sau này, khi đã trưởng thành, tiền bạc mà anh nắm trong tay không còn chỉ là những con số nữa, thì anh đã quen với việc bị đòi hỏi, lần đầu tiên thấy vài trăm đồng ít ỏi như vậy, đột nhiên cảm thấy rất mới mẻ.
Anh như suy tư gì đó, nắm lấy bao lì xì nói: “Anh còn tưởng đây là tiền boa của cô Lâm chứ.”
Lời nói ái muội này làm dấy lên hồi ức đêm qua, Lâm Tri Ngôn nhướng mày nhìn anh: Tổng giám đốc Hoắc hơi xem thường giá trị của mình rồi.
Vậy là Hoắc Thuật thấp giọng cười, đôi mắt bừng sáng, giơ bao lì xì trong tay lên: “Cám ơn lì xì của Yêu Yêu nhé.”
Trong bảy ngày phép, ngoại trừ mồng một tới thăm dì viện trưởng ra, thì thời gian còn lại Lâm Tri Ngôn đều ở bên Hoắc Thuật.
Cô chưa từng nghĩ, tình yêu lại khiến con người ta trở nên ngọt ngào như thế, cứ như trúng tà vậy, ngay cả việc đốt thời gian với nhau cũng có cảm giác ngất ngây, khiến ta mê mẩn.
Hoắc Thuật rất bền bỉ, ngay cả cô cũng trở nên không biết mỏi mệt, cảm giác không thể kiểm soát ấy khiến ta đôi lúc cảm thấy tội lỗi, nhưng lại cực kỳ mê đắm.
Vào mồng sáu Tết, trời đổ một trận tuyết lớn, sáng sớm thức dậy, xuống lầu nhìn ra cửa sổ, trước mắt là một vùng tuyết trắng xoá.
Ngày nghỉ phép cuối cùng này, Lâm Tri Ngôn cuối cùng cũng nhận ra không thể cứ để nó trôi đi lãng phí như vậy được, bèn kéo Hoắc Thuật đi trượt tuyết.
Lúc này, mọi người vẫn còn đang bận thăm hỏi họ hàng, hoặc phải bắt đầu đi làm lại sau kỳ nghỉ, nên sân trượt tuyết khá vắng.
Lâm Tri Ngôn đã chuẩn bị xong, Hoắc Thuật cũng thế, tay cầm gậy trượt tuyết, chờ cô ở lan can bảo hộ.
Tia sáng xuyên qua từng tầng mây, lớp tuyết dày kia đã trở thành tấm hắt sáng cực tốt, khiến lớp da trắng ngần của anh như phát sáng.
Anh mặc một chiếc áo khoác thể thao trắng, mũi cao môi mỏng, cặp kính bảo hộ màu xanh ánh lên hình ảnh Lâm Tri Ngôn đang vất vả chống gậy trượt tuyết lướt về phía anh, khoé môi cong lên rõ rệt...
Lâm Tri Ngôn chắc nịch rằng anh đang cười chê cô!
“Thả lỏng nào, trọng tâm dồn về phía trước.”
Hoắc Thuật cũng thu lại nụ cười xấu xa, bước tới nắm tay cô, hướng dẫn cô làm quen với gậy trượt tuyết: “Đúng rồi, cứ làm như vậy.
Yêu Yêu của anh thông minh quá!”
Phải nói là, Hoắc Thuật không chỉ IQ cao, mà thể thao cũng rất giỏi, trên người khoác đầy dụng cụ để trượt tuyết nhưng vẫn ung dung bước đi không chút trở ngại.
Lâm Tri Ngôn không muốn anh cứ vây quanh bên mình, vẫy tay đuổi anh đi, định tự mình tìm một góc riêng để tập luyện.
“Em tập một mình được không?”
Hoắc Thuật nhìn cô qua lớp kính bảo hộ, rõ ràng là không yên tâm tí nào.
Lâm Tri Ngôn mạnh mẽ gật đầu, nhẹ nhàng đẩy vai anh.
Sau đó, Hoắc Thuật mới tới vạch xuất phát của đường trượt, khom người khuỵu gối, đẩy mạnh gậy trượt tuyết một cái, bắt đầu trượt xuống dưới.
Trọng tâm của anh rất vững, cứ như kiếm khách với thanh kiếm trên tay lướt như bay qua dòng người, tự do phóng khoáng, không chút khó khăn.
Tới vạch đích, anh nhẹ nhàng xoay người dừng lại, bước lên thang máy để lên đỉnh núi.
Lúc này, Lâm Tri Ngôn mới cất điện thoại đang quay phim đi, cầm gậy trượt tuyết lên tiếp tục tập luyện.
Bước vài bước nghiêng ngả, còn chưa đến được đường trượt, đã bị một cô gái mất thăng bằng đụng phải.
Lớp tuyết này lúc đạp lên đã thấy cứng rồi, khi ngã xuống lại hơi đau, Lâm Tri Ngôn đờ đẫn một lúc, muốn đứng lên, nhưng dụng cụ trượt tuyết trên người lại cản trở cô.
Đang ngại ngùng thì bên tai vang lên tiếng “choang”.
Có người vứt dụng cụ trượt tuyết xuống đất, bước qua dòng người, một tay kéo cô từ lớp tuyết ra, ôm vào lòng.
Lâm Tri Ngôn nhận ra hơi thở quen thuộc, ngẩng đầu lên, quả nhiên là Hoắc Thuật, anh gỡ kính bảo hộ xuống, nhíu mày nhìn đầu gối bị ướt bởi tuyết của cô.
“Không sao chứ?”
Anh khom người chống tay lên gối, kiểm tra chân của cô: “Có bị trật chân không?”
Lâm Tri Ngôn ra hiệu “không sao” với cô gái đang không ngừng xin lỗi ở phía xa kia, mới vỗ vai của Hoắc Thuật, lôi kéo ánh mắt của anh về phía mình, yên lặng nói với anh: Em không sao.
Lúc này Hoắc Thuật mới hơi yên tâm, nhưng vẫn không để cô rời khỏi tầm mắt của mình.
“Yêu Yêu có muốn thử trượt xuống dưới kia không?”
Hoắc Thuật thấy ánh mắt khao khát của cô hướng về đường trượt, bèn cười đề nghị: “Chúng ta tới cái dốc nhỏ phía bên kia đi, anh sẽ dắt em, không ngã đâu.”
Anh vẫn luôn giỏi dụ dỗ như vậy, Lâm Tri Ngôn không từ chối được.
Nhưng mà, khoảnh khắc khi trượt xuống con dốc, cảm giác kích thích kia vẫn khiến bất cứ con tim mạnh mẽ nào cũng phải sợ hãi, cô bật thét lên, ngay khi sắp đụng vào lan can bảo vệ thì cô sợ đến mức nhắm tịt hai mắt lại...
Nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Hoắc Thuật đang trượt bên cạnh cô đã vượt lên trên, chặn lại cơ thể mất không chế trượt đi theo quán tính của cô.
“A...”
Khi nhào vào trong lòng anh, Lâm Tri Ngôn không tự chủ được bật thốt lên.
Cổ họng ngứa ngáy, cô nhận ra mình lại phát ra âm thanh kỳ cục nữa rồi, lập tức ngậm miệng lại, chớp chớp mắt.
Hoắc Thuật nhìn cô cố gắng kìm nén âm thanh của mình lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ngột ngạt.
...
Hai người chơi tới khi trời chập tối mới trở về nhà.
Vận động luôn là cách tiêu tốn thể lực nhất, Lâm Tri Ngôn mệt mỏi vô cùng, vừa lên xe đã thấy buồn ngủ.
Đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng phanh xe chói tai vang lên, cô theo quán tính đổ người về phía trước, nhưng lại bị dây an toàn giữ lại, lập tức tỉnh táo hơn.
Mở mắt ra đã thấy cánh cửa của biệt thự trên đỉnh núi.
[Tới rồi sao?]
Lâm Tri Ngôn ngờ nghệch làm thủ ngữ, hoàn toàn không nhận ra trong căn biệt thự đáng lẽ ra nên tối đen kia, lại đang sáng đèn.
Hoắc Thuật không cảm xúc nắm lấy vô lăng, ngón tay dần trở nên trắng bệch.
Lâm Tri Ngôn không đợi anh trả lời, vô thức nghiêng đầu, bị sự lạnh lùng trong ánh mắt của anh làm cho giật mình.
Con tim như bị bóp nghẹt.
Trong tích tắc, Hoắc Thuật lấy lại sự bình tĩnh, cứ như sự lạnh lẽo ban nãy chỉ do Lâm Tri Ngôn ngái ngủ tưởng tượng ra mà thôi.
Lâm Tri Ngôn thuận theo ánh mắt của anh nhìn lên.
Ánh đèn xe hơi rọi vào trong sân, nơi đó đang đậu một chiếc siêu xe màu xám bạc.
Cửa sổ hạ xuống một nửa, một cánh tay trắng bệch với tay áo được đính cúc kim cương giơ ra ngoài, vẫy vẫy tàn thuốc lá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook