Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh
-
Chương 30
"Không phải anh làm sao? Ba ngày trước, dư luận trên mạng bắt đầu mất kiểm soát, ngay cả số lượt chia sẻ cũng khiến tôi hoảng hốt.
Dù muốn dạy cho anh một bài học, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến mấy chuyện phạm pháp này!"
Chúc Văn Bân cười khổ: “Trên mạng thậm chí còn đào ra được trường học và tuổi của con gái tôi.
Hôm qua, vợ tôi nhận được một bưu kiện nặc danh, trong đó có ảnh gia đình bị bôi bút lông lên.
Sáng sớm tôi ra ngoài mua bữa sáng, giây tiếp theo đã có người quay phim và đăng tải trong tin nhắn riêng trên Weibo… Lúc ấy hai chân tôi mềm nhũn! Tôi sợ rồi, thực sự không dám nữa!”
Chúc Văn Bân run tay mở tin nhắn riêng ra, cuộn xuống vài trang… Lâm Tri Ngôn nhìn thoáng qua đã nhận ra cái ID kia, quả nhiên là tài khoản lan truyền tin đồn nhảm trên mạng lúc đầu.
Danh tính người phụ trách tắm rửa của anh ta đã bị cư dân mạng lột sạch sẽ.
Các tin nhắn chất vấn và chửi rủa riêng liên tục ập đến, trong đó xen lẫn một tài khoản cương thi chỉ có một dãy số gửi ảnh anh ta đang mua sữa đậu nành và bánh bao, tái bút: Sữa đậu nành có ngon không?
Lâm Tri Ngôn tự dưng rùng mình, như thể có một lưỡi dao lạnh vô hình nào đó lướt qua đầu ngón tay.
[Anh nhầm rồi, tôi không có bản lĩnh đó.] - Cô mím môi và gõ chữ.
Chúc Văn Bân thấy vẻ mặt của cô không giống như đang giả vờ, anh ấy nhất thời hoảng hốt: "Không phải cô? Vậy còn có thể là ai..."
[Lúc anh châm ngòi thổi gió, đùa bỡn cư dân mạng xoay vòng vòng, không nghĩ tới việc mình sẽ phải đối mặt với phản ứng dữ dội từ những cư dân mạng cực đoan sao?]
Ánh mắt của Lâm Tri Ngôn bình tĩnh: [Anh hẳn nên báo cảnh sát thay vì đến tìm tôi.]
"Báo cảnh sát? Tôi cũng từng nghĩ tới, nhưng tôi nào có mặt mũi chứ! Nếu cảnh sát hỏi, tôi nên giải thích với vợ con tôi thế nào? Họ không hề biết gì cả..."
Chúc Văn Bân bực tức vuốt mặt, lúng túng nói: "Lâm Tri Ngôn, cô là một sinh viên đại học có phẩm chất, đừng so đo với một kẻ thất học như tôi được không? Chỉ cần cô đứng ra bày tỏ thái độ không truy cứu, thì xu hướng trên mạng sẽ sớm kết thúc thôi, tôi không thể mất việc được, tôi...tôi có thể bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cô."
Lâm Tri Ngôn chỉ cảm thấy nực cười và mỉa mai khi một tên đàn ông hung hãn trên mạng, thực chất lại là một kẻ hèn nhát gọi dạ bảo vâng.
[Tôi là kẻ điếc, lúc anh gây sóng gió trên mạng, tôi còn chẳng thể lên tiếng để bào chữa cho mình.
Anh có bao giờ nghĩ rằng tôi cũng sẽ mất việc, thậm chí phải mang vết nhơ khó hiểu này trên lưng cả đời không?]
Một vài người qua đường tò mò nhìn về hướng này, Lâm Tri Ngôn nhanh chóng gõ phím: [Tôi sẽ dùng con đường hợp pháp để bảo vệ đến cùng, anh cũng có thể dùng con đường hợp pháp để bảo vệ gia đình mình.]
Nói xong, cô không lãng phí thêm lời nào nữa, đi vòng qua Chúc Văn Bân rồi sải bước rời đi.
Những đám mây dường như bị nhuộm một lớp mực nhàn nhạt, trong không khí có chút sương giá, có lẽ sắp có tuyết rơi.
Cơn gió bấc vụt qua gò má của cô, máy trợ thính khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, Lâm Tri Ngôn bịt tai lại, như muốn gạt bỏ mọi cảm xúc đang dâng trào phía sau, nhưng những nghi ngờ đó lại đeo bám cô dai dẳng, tựa hình với bóng.
Cuối cùng cô thả chậm bước chân, không kiểm soát được mà nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, kế hoạch sơ sài nhưng ẩn chứa đầy nguy hiểm kia của Hoắc Thuật.
Dư luận đổi gió trên diện rộng, tin nhắn riêng mà Chúc Văn Bân nhận được… Chẳng lẽ là do anh làm?
Khung cảnh đường phố xám xịt tạo nên một khoảng yên ắng, Lâm Tri Ngôn đứng tại nơi đó, lòng dạ rối bời.
Lần đầu tiên, cô bắt đầu nghi ngờ nhận thức của chính mình.
Tiếng còi xe làm xáo trộn suy nghĩ của cô, cô ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy chiếc ô tô màu đen có độ bóng như đàn dương cầm.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, tài xế mở cửa bước xuống, nói bằng giọng điệu hết sức kính trọng: "Cô Lâm, anh Hoắc cử tôi đến đón cô."
Hoắc Thuật biết cuộc khủng hoảng của cô đã được xua tan, tin tức truyền đến rất nhanh.
Màn đêm đầy sương mù, cơn gió lạnh dường như đóng băng mọi thứ trong bóng tối ảm đạm, tuy nhiên ánh đèn neon và nút cát tường kiểu Trung Quốc trên đường phố lại được thắp sáng rực rỡ, thể hiện một niềm vui hoàn toàn trái ngược với mùa này.
Tài xế không lái xe đến biệt thự trên đỉnh núi mà đưa cô đến một nhà hàng tư nhân kiểu sân vườn.
Trong phòng riêng vắng vẻ, Hoắc Thuật đang lướt máy tính bảng trên tay để giải quyết công việc còn dang dở.
Thấy cô bước vào, anh ngẩng đầu và ngước mắt lên, thuận thế kéo cái ghế bên cạnh ra: “Tới rồi à?”
[Sao đột nhiên lại mời em đi ăn tối thế?] Lâm Tri Ngôn treo áo khoác lên kệ móc áo trước cửa, cô ngồi xuống và hỏi.
Hoắc Thuật tắt máy tính bảng, cười nói: "Muốn ăn cơm cùng nhau còn cần lý do sao? Em đã bận rộn nhiều ngày như vậy, cũng nên tự đãi bản thân một bữa chứ."
Lời này ngược lại khơi dậy những điều Lâm Tri Ngôn đang lo nghĩ trong lòng.
Cô quay sang nhìn Hoắc Thuật ngồi bên cạnh, người đàn ông mỉm cười, vẫn lạc quan và khiêm tốn như ngày nào, đó là dáng vẻ quen thuộc nhất, rung động nhất đối với cô.
"Sao vậy? Làm gì nhìn anh dữ thế." Hoắc Thuật hỏi.
Xưa nay Lâm Tri Ngôn không bao giờ thích tự mình đoán mò, cô cầm điện thoại và suy nghĩ một lúc, cảm thấy quyết định thẳng thắn vẫn hơn.
[Vừa nãy, người đồng nghiệp tung tin đồn nhảm về em trên mạng đã đến tìm em.]
Hoắc Thuật không khỏi nheo mắt lại: “Anh ta nói gì với em?”
[Nói anh ta đã biết sai rồi, đặc biệt đến gặp em để xin lỗi, mong em sẽ tha cho anh ta một lần.]
"E rằng là nói dối.
Người như anh ta sẽ không bao giờ thực sự thừa nhận lỗi sai.
Họ chỉ muốn kịp thời ngăn chặn sự mất mát vì lợi ích của chính họ đã bị tổn hại mà thôi."
[Anh ta còn nói rằng dư luận trên mạng và thái độ của công chúng hiện đã vượt quá tầm kiểm soát, có người đã tiết lộ thông tin cá nhân của anh ta và đe dọa anh ta bằng tin nhắn riêng nữa.]
Lâm Tri Ngôn lặng lẽ dò xét sắc mặt của Hoắc Thuật, hỏi: [Anh có biết chuyện này không?]
Hoắc Thuật cũng nhìn cô, điềm nhiên như mây gió nhưng dường như không giấu được sự cô đơn: "Vậy nên, em nghi ngờ những chuyện này do anh làm sao?"
Trái tim của Lâm Tri Ngôn run lên, đột nhiên khó mà nhìn thẳng vào mắt anh.
Tựa như nếu nhìn lâu thêm chút nữa, cô sẽ bị hút vào hai vòng xoáy không thấy đáy đó.
"Yêu Yêu ngốc."
Hoắc Thuật khẽ than một câu, lấy điện thoại di động ra gửi hai tấm ảnh chụp màn hình cho cô: “Người đồng nghiệp kia của em không thể đưa ra bằng chứng nào khác để chặn miệng cư dân mạng nên mới ngu ngốc mà ám chỉ địa chỉ nơi làm việc hiện tại của em, nhằm chứng minh em là người kén cá chọn canh và cặp kè nhà giàu.
Nhà họ Hoắc coi trọng quyền riêng tư, địa chỉ cá nhân phải được bảo mật nghiêm ngặt, anh ta ngang nhiên tung tin dính líu như vậy, cho dù anh không ra tay thì người khác cũng sẽ ra tay để cảnh cáo.”
Trong ảnh chụp màn hình là câu phản hồi mà Chúc Văn Bân bình luận trên Weibo vài ngày trước, ám chỉ trong tay của "Người phụ trách tắm rửa câm điếc nào đó" nắm nhiều khách hàng không đơn giản.
Dù địa chỉ đã được thay thế bằng một biệt danh mơ hồ, tuy nhiên Lâm Tri Ngôn vẫn có thể giải mã được nơi mà anh ta đang ám chỉ là nhà họ Hoắc.
"Nếu bây giờ em lên mạng tìm kiếm, em sẽ không bao giờ tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào… Bởi vì không dám đào lên."
Lời nói vào ngày hôm đó của Thành Dã Độ vẫn văng vẳng bên tai.
Tâm trạng của Lâm Tri Ngôn phức tạp, thầm than rằng Chúc Văn Bân đúng là đang tìm đường chết.
[Thật sự không liên quan gì tới anh sao?]
Cô im lặng hỏi, muốn xác nhận lại lần nữa.
"Thật."
Hoắc Thuật vô tội chớp mắt, giơ ngón tay lên gõ nhẹ vào trán cô: "Nếu là anh, anh sẽ không ngốc đến mức để lại sơ hở cho người ta chất vấn đâu."
Lâm Tri Ngôn thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại cảm thấy lời này có phần kỳ lạ khó nói.
Hoắc Thuật tựa hồ đã hiểu lầm điểm mấu chốt của toàn bộ vấn đề, hay nói cách khác, anh căn bản không thèm quan tâm đến mâu thuẫn thực sự là gì.
"Đừng lo lắng, thời nay đã là xã hội pháp trị.
Đám dân mạng cũng chỉ nói cho hả giận thôi, không thực sự làm gì anh ta đâu."
Hoắc Thuật nắm chặt tay cô, cảm thấy hơi thắc mắc: "Tóm lại chuyện này đã giải quyết là tốt rồi, em không vui sao?"
Lâm Tri Ngôn bối rối một lúc, rồi khẽ mỉm cười.
Đúng là Chúc Văn Bân đã tự tạo nghiệp chướng và không đáng được đồng cảm, nhưng qua sự việc này, Lâm Tri Ngôn tự dưng nếm được cảm giác sầu não vì “Thương xót đồng loại”.
Cô và Chúc Văn Bân thực chất cùng một kiểu người, cả hai người họ đều là những kẻ vô danh, chỉ cần người thuộc tầng lớp thượng lưu nhẹ nhàng hạ một ngón tay thì sẽ là tai họa ngập đầu đối với bọn họ.
Nhưng dù vậy, đối mặt với người yêu hoàn hảo và chu đáo của mình, cô vẫn uống rượu độc để giải khát.
Giống như một người đi một mình trong bóng đêm lẻ loi, vô tình nhặt được một chiếc đèn lồng, biết rõ cuối cùng nó sẽ tắt, nhưng vẫn ôm nó sưởi ấm mà không chút do dự, dù chỉ được một đoạn đường ngắn ngủi.
Tối hôm đó, Chúc Văn Bân đã đăng bài tuyên bố xin lỗi trên Weibo, thừa nhận bản thân đã bịa đặt sự thật vì ghen ghét.
Ngay sau đó, Cục An ninh mạng thuộc Cục Công an Sơn Thành cũng đưa ra thông báo chính thức, công bố anh Chúc bị giam giữ hành chính về tội “Bịa đặt sự thật để vu khống người khác” và đang được giáo dục theo pháp luật.
[Ơ hay thật, cái phốt này đổi chiều gió rồi à?//@747992273X#Tuyên bố xin lỗi#]
[Làm tốt lắm cảnh sát nhân dân! Hả lòng hả dạ quá, oh yeah!//@747992273X#Tuyên bố xin lỗi#]
[Tôi hóng cái phốt này từ đầu đến giờ, biết nói thế nào nhỉ? Tôi hy vọng mọi người sẽ bớt thành kiến hơn với những nhóm người yếu thế đi! Người ta nỗ lực bằng thực lực của bản thân đã rất đáng gờm rồi!//@747992273X#Tuyên bố xin lỗi#]
Trên mạng bắt đầu lên tiếng ủng hộ những nhóm người yếu thế.
Tất nhiên, tổng giám đốc Nghiêm của Dịch vụ dưỡng lão Evergreen sẽ không bỏ qua làn sóng hot lần này, ông ta lập tức đuổi Chúc Văn Bân ra khỏi nhóm dịch vụ hỗ trợ tắm rửa của công ty, sau đó đích thân bỏ ra một phong bì màu đỏ lớn để chào mừng Lâm Tri Ngôn trở lại công ty.
Tuồng vui kịch tính và phong ba này cuối cùng cũng hạ màn kết thúc sau khi đảo chiều 180 độ.
Những ngày cuối năm rất bận rộn, hầu hết nhân viên ở cô nhi viện đều được nghỉ phép, nhưng những đứa trẻ mồ côi không thể không có ai chăm sóc.
Lâm Tri Ngôn và dì viện trưởng thay nhau tổng vệ sinh, vẩy nước quét dọn, cắt giấy và dán tranh tường, mãi cho đến đêm giao thừa mới có nhàn nhã đôi chút.
Đêm qua có tuyết rơi, trên mái hiên vẫn còn sót lại một tầng lốm đốm trắng.
Nắng chiều nhẹ buông, Lâm Tri Ngôn dẫn bọn trẻ viết câu đối và chữ chúc phúc trong phòng sinh hoạt, coi như chút màu sắc cuối cùng trước khi năm mới đến.
Hầu hết trẻ em trong cô nhi viện đều bị khuyết tật về thân thể hoặc chậm phát triển trí tuệ.
Các em ấy không thể cầm chắc bút, vẩy mực đổ khắp nơi, tay chân Lâm Tri Ngôn luống cuống nhưng rất thích thú.
Đúng lúc này Hoắc Thuật nhắn tin đến.
Shu: [Yêu Yêu, em xong việc chưa?]
Khóe miệng Lâm Tri Ngôn bất giác nhếch lên, chụp lại đống giấy mực bày bừa bộn trên bàn: [Em và bọn trẻ đang viết câu đối!]
Shu: [Chà, thư pháp bằng bút chữ của Yêu Yêu đẹp quá.]
Lâm Tri Ngôn cười khúc khích: [Tạm được, dì viện trưởng vốn là thành viên của hiệp hội thư pháp, em đã học với dì ấy được hơn một năm rồi.
À đúng rồi, anh lên máy bay chưa?]
Shu: [Máy bay gì cơ?]
Lâm Tri Ngôn: [Hôm nay là đêm giao thừa, anh không đón năm mới cùng gia đình sao?]
Shu: [Nana bay về Mỹ trước rồi, còn anh ở lại đây.]
Lâm Tri Ngôn ngạc nhiên: [Một mình?]
Shu: [Một mình.]
Lâm Tri Ngôn trả lời: [Phi Phi đã về Tinh Thành rồi, em cũng ở một mình, hai năm nay em đều đón Tết ở cô nhi viện cùng với dì viện trưởng.]
Một lát sau, Hoắc Thuật nhắn tin đến.
Shu: [Khoảng một tiếng nữa anh sẽ đến đón em.]
Shu: [Chúng ta cùng nhau đón năm mới nhé, có được không?]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook