Cơn mưa thu nơi Sơn Thành đến bất chợt, mới đầu chỉ có vài hạt mưa rơi lác đác, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã giăng kín trời.

Lâm Tri Ngôn không mang ô, lúc này máy trợ thính của cô lại bị hỏng.

Chiếc máy trợ thính này đã làm bạn với cô sáu, bảy năm nay, do đã lâu đời cộng thêm ảnh hưởng của cơn mưa nên còn chưa đến nơi nó đã bắt đầu phát ra những tiếng chói tai.

Ngay lập tức, Lâm Tri Ngôn cảm thấy choáng váng, cô buộc phải rời khỏi con đường chính đông đúc người xe qua lại rồi rẽ sang một con đường vắng có bóng râm, dừng chiếc xe đạp điện ở chỗ rẽ ngay bên sườn dốc.

Cô cởi mũ bảo hiểm ra, lấy tay chỉnh lại lọn tóc rối bên thái dương rồi tháo chiếc máy trợ thính bị hỏng ra.

Tai phải của Lâm Tri Ngôn đã điếc hoàn toàn, tai trái cũng chỉ còn sót lại một chút thính giác rất yếu ớt.

Lúc này, sau khi tháo máy trợ thính ra thì ngay lập tức thế giới trở nên tĩnh lặng, ẩm ướt.

Hạt mưa rơi trên lá cây, dòng xe qua lại đều biến thành bộ phim câm đơn điệu.

Cô tắt nguồn, lau chùi chiếc máy cẩn thận một lượt.

Sau khi chắc rằng nó đã hỏng, lúc này cô mới cất vào chiếc túi vải trên eo.

Im lặng thở dài, Lâm Tri Ngôn xoa nhẹ tai trái đang đau nhức, lo lắng nhìn vào màn mưa.

Hôm nay có một người khách quen có việc đột xuất, hẹn gấp đến nhà họ hỗ trợ tắm rửa.

Thời gian có hạn nên Lâm Tri Ngôn chỉ thu dọn qua loa, quét mã thuê một chiếc xe điện công cộng rồi chạy đến nhà khách hàng.

Nhớ đến vị khách lớn tuổi kia thích chăm sóc hoa cỏ, tiện đường cô lại mua một bó hoa hướng dương được giảm giá.

Khi ngẩng đầu lên Lâm Tri Ngôn mới nhận ra mây đen đã giăng kín nửa bầu trời.

Trên đường đi cô không ngừng tăng tốc nhưng tiếc là vẫn bị ướt.

Đi đường mà không nghe được chút âm thanh nào thì thật sự khá nguy hiểm, vì đảm bảo an toàn cô đành phải gọi taxi đến nhà khách hàng.

Lâm Tri Ngôn lấy điện thoại ra, toan tìm địa điểm gần nhất còn xe thì cô bất giác cảm nhận được phía sau có điều gì đó bất thường.

Vừa mới quay đầu lại, cô liền thấy một chiếc xe ô tô đang tiến đến rất nhanh.

Người lái xe hiển nhiên cũng phát hiện ra cô đang đứng ở điểm mù ngã rẽ, nhanh chóng đánh tay lái và phanh gấp, nhưng phần đầu xe vẫn tông phải chiếc xe đạp điện.

Đầu óc Lâm Tri Ngôn trống rỗng, lực quán tính đẩy cô ngã xuống đất, theo bản năng cô phát ra một tiếng “a” trầm thấp, mơ hồ từ trong cổ họng.

“Mẹ nó, cô làm sao đấy?!”

Cửa bên tài xế mở ra, chàng trai có mái tóc xoăn xù nổi giận đùng đùng tiến lại gần cô.

Anh ta rõ ràng bị sững người khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tri Ngôn, trong đầu bất chợt hiện lên một câu thơ cổ: Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.*

*Câu thơ của Lý Bạch trong Luận Thi, tạm dịch: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không phải bài trí, gia công.

… Đây là một cô gái rất xinh đẹp.

Cô đang ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn.

Một lọn tóc ướt dính vào trên đôi môi đỏ hơi hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, mắt to với đường nét dịu dàng mang lại cảm giác thiếu nữ rất mạnh, sạch sẽ mà đơn thuần.

Khí chất cũng giống với chú thỏ được vẽ trên túi vải, xinh đẹp yếu ớt, nhìn không có một chút hung dữ nào.

“Không có chuyện gì đâu anh Thuật, chỉ va chạm nhẹ với một chiếc xe đạp điện thôi, cứ để đó em giải quyết.”

Anh chàng tóc xoăn quay lại nói với người ngồi trong xe, sau đó mới quay ra xả một tràng với Lâm Tri Ngôn: “Xinh đẹp cũng không được vi phạm luật giao thông chứ? Vừa nãy tôi ấn còi to như thế mà cô không nghe thấy à? Cứ đứng sừng sững bên đường như cột điện ấy.

Cô nhìn lại xem chỗ này có phải là chỗ để nghịch điện thoại không?”

“...”


“Cô không sao chứ? Có đứng lên được không?”

“...”

Lâm Tri Ngôn từ từ đứng dậy, cô chỉ thấy môi của đối phương nhanh chóng mấp máy nhưng không biết anh ta đang nói gì.

Cô vừa đau lại còn có hơi xấu hổ, hoàn toàn không liên hệ phản ứng của mình với hai chữ “ăn vạ.”

Còn anh chàng tóc xoăn đương nhiên cũng hiểu lầm sự im lặng của cô.

Sau khi hỏi liên tiếp vài câu, anh ta dần mất kiên nhẫn: “Sao lại không trả lời vậy? Người câm à?”

Cuối cùng Lâm Tri Ngôn cũng định thần lại.

Cô cúi người xuống đỡ chiếc xe đạp điện nhỏ màu vàng lên, sau đó dùng ngón trỏ chỉ về phía mình, áp bàn tay vào tai, rồi lại xua tay, tỏ ý bản thân cô không nghe thấy anh ta nói gì.

“Ý gì đấy?” Anh chàng tóc xoăn nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Đa số mọi người không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, Lâm Tri Ngôn đã quen với điều này.

Cô quen tay lấy điện thoại ra gõ chữ rồi đưa đến trước mặt người đàn ông.

[Xin lỗi, tôi là người điếc.

Tôi không cố ý]

Anh chàng tóc xoăn trợn trừng mắt, ngạc nhiên hỏi: “Tai cô không nghe được á? Thật hay giả vậy?”

Lâm Tri Ngôn gật đầu, lại gõ thêm mấy chữ đưa cho anh ta xem: [Thật đó, tôi không lừa anh]

“Cô thế này… không phải nghe thấy được ư?” Anh chàng tóc xoăn bán tín bán nghi.

Lâm Tri Ngôn cố gắng làm cho mình nhìn có vẻ thành khẩn hơn, tiếp tục cúi đầu gõ chữ: [Tôi biết đọc môi, có thể nhìn khẩu hình miệng của anh]

“Còn thế được cơ à? Giỏi đấy.”

Khí thế của anh chàng tóc xoăn yếu đi rất rõ, lại liếc nhìn Lâm Tri Ngôn thêm một lần.

Nghe danh thành phố vùng núi có nhiều mỹ nhân, quả nhiên danh bất hư truyền.

Nhưng một cô gái đẹp còn trẻ như vậy, thế mà lại là một người câm điếc…

Chậc, có hơi phiền đây.

Xe to tông phải xe nhỏ, đối phương lại còn là người tàn tật, nếu muốn nhân cơ hội tống tiền thì mình cũng chỉ đành ngậm bồ hòn.

“Nói rõ với cô trước nhé.

Bên tôi là lái xe đúng luật, đã bấm còi và bật đèn khi rẽ rồi, là do cô không nghe thấy.

Tông phải xe cô cũng chỉ là ngoài ý muốn.

Hơn nữa…”

Anh chàng tóc xoăn chỉ vào chiếc xe mới bóng lưỡng trông có cảm giác như một chiếc đàn piano, bĩu môi: “Xe của tôi cũng bị xước sơn, sơn lại cũng rất phiền phức đấy!”

Lúc này, Lâm Tri Ngôn đã hiểu lời anh ta nói, nhìn theo hướng anh ta chỉ.

Quả nhiên, bên cạnh đèn xe đã bị bong ra một mảng sơn.

Biển số xe là năm số năm liên tiếp, nhìn đã biết là rất đắt tiền.

“Bên trong xe còn có người thân mới về nước, tôi đang vội đưa họ về nhà đây.” Anh chàng tóc xoăn hất cằm về phía người ngồi trong xe.

Lâm Tri Ngôn nhìn về phía cửa xe đang hơi hé mở ra một nửa, hàng ghế phía sau đúng là có người ngồi.


Góc này không nhìn rõ được mặt của người đó, chỉ thấy đôi chân dài trong chiếc quần thoải mái, rộng rãi hơi tách ra, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đặt trên đầu gối đang cầm một chiếc rubik gương màu đen trắng, thỉnh thoảng lại xoay nhẹ.

Đây là một đôi tay thon dài, cân đối, trời sinh phù hợp để bay múa trên phím đàn.

“Cô cũng đừng làm khó người khác, tôi cũng không so đo chuyện xe bị xước.

Chuyện này cứ coi như cả hai ta đều xui xẻo, huề nhau nhé.”

Anh chàng tóc xoăn móc ví từ túi quần ra, lấy bừa một xấp toàn tờ tiền to một trăm tệ, cũng không thèm đếm cứ thế chìa ra trước mặt Lâm Tri Ngôn.

“Thấy cô đứng lên được, đi lại được, hẳn là không có vấn đề gì lớn cả.

Số tiền này cô cầm đi kiểm tra xem, đừng có mà bảo tôi bắt nạt cô đấy.”

Lâm Tri Ngôn chớp mắt, không trả lời.

Anh chàng tóc xoăn nhớ ra cô không nghe được, kiên nhẫn cúi xuống, dùng khẩu hình miệng rất khoa trương gằn từng chữ một: “Cái này, cầm lấy!”

Lâm Tri Ngôn kiên quyết lắc đầu.

Anh chàng tóc xoăn xụ mặt, đang nói thầm có phải cô đang chê ít hay không thì thấy Lâm Tri Ngôn lại đưa điện thoại đến trước mặt mình.

[Xe của anh nhìn có vẻ rất đắt tiền, tôi xin lỗi.

Tôi có thể đền]

Lâm Tri Ngôn là người địa phương của Sơn Thành, cô biết con đường này đi thông đến khu biệt thự tư nhân bên sườn núi, thường ngày rất ít xe đến đây nên mới dám dừng bên đường xử lý sự cố phiền phức do máy trợ thính đem lại.

Không ngờ lại vẫn xảy ra chuyện.

Dù nói thế nào, cô cũng đã gây trở ngại đến giao thông của con đường này.

Lâm Tri Ngôn không muốn ỷ vào việc mình là người câm điếc mà chối bỏ trách nhiệm, càng không muốn làm tăng thêm thành kiến của người khác đối với quần thể những người khiếm thính.

Cô rất nghiêm túc, nhưng anh chàng tóc xoăn lại như thể thấy chuyện gì kỳ lạ lắm mà bật cười thành tiếng.

Lâm Tri Ngôn nghiêng đầu, không hiểu những lời vừa rồi có gì buồn cười.

Là cô nói gì sai ư? Nhưng thái độ của cô rất chân thành mà.

“Cô là không biết thật hay là nói đùa đấy?” Anh chàng tóc xoăn cà lơ phất phơ đút tay vào túi quần nói: “Chỉ riêng một đường kẻ vẽ thủ công trên xe kia đã bằng tiền mua một chiếc xe của gia đình bình thường rồi.

Tiền sơn lại ít nhất cũng phải cần sáu con số đấy.

Cô gái này, cô định đền thế nào?”

Đọc hiểu câu chàng trai nói một cách cẩn thận, Lâm Tri Ngôn sững sờ tại chỗ, trên mặt cô ửng đỏ vì xấu hổ.

Cái này… đắt đến thế á!?

Cô không khỏi tính nhẩm trong lòng, tính xem mình phải làm thuê lấy năm mới đền nổi…

“Được rồi, Lạc Nhất Minh.”

Cửa xe hàng ghế sau từ từ hạ xuống, người đàn ông chơi rubik trong xe lên tiếng: “Đừng hù doạ người ta.”

Nếu như Lâm Tri Ngôn nghe được, chắc hẳn sẽ kinh ngạc bởi giọng nói dịu dàng này.

Hạt mưa rơi trên cửa kính xe tối màu xa hoa như những hạt kim cương, để lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai.

Ánh mắt của Lâm Tri Ngôn không khỏi bị thu hút mà ngó sang.

Cô dám thề rằng người đàn ông ngồi trong xe là người đẹp trai nhất mà cô từng thấy trong đời.


Mũi cao, môi mỏng, làn da đẹp không chút tì vết, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm hơi ngước nhìn.

Vừa nhìn thấy thì không khỏi trầm trồ, thậm chí còn đẹp hơn cả những sao nam đang nổi trên TV.

Bên cạnh anh còn có một cô gái thanh lịch, cao ráo như một vũ công, nhìn có vẻ chưa đến hai mươi tuổi, đôi chân được chiếc chăn cashmere che kín mít.

Là một mỹ nhân đúng nghĩa.

Nhưng sắc mặt lại quá nhợt nhạt, đang im lặng nghịch điện thoại, dường như mọi chuyện đang xảy ra bên ngoài không hề liên quan đến cô ta.

Là người yêu ư? Họ thật sự rất xứng đôi.

Lạc Nhất Minh bị vạch trần thì nhún vai, hơi lùi về sau một chút.

Lâm Tri Ngôn cũng đoán ra người vô cùng đẹp trai trong xe mới là người thật sự có quyền lên tiếng.

Quả nhiên, anh đẹp trai dặn dò người phía trước vài câu.

Không lâu sau, một người đàn ông đeo kính trông có vẻ là trợ lý bước xuống từ ghế phụ, đưa cho Lâm Tri Ngôn một tấm danh thiếp.

Lâm Tri Ngôn nhận lấy, cô thấy trên đó có ghi một dãy số điện thoại.

Người trợ lý giải thích với cô: “Anh Hoắc nói, xe anh ấy bị hư hỏng do tai nạn ngoài ý muốn đã có công ty bảo hiểm lo, cô không cần lo lắng quá.

Đây là số điện thoại của tôi, xin cô hãy nhận lấy.

Sau khi về nhà có bất cứ vấn đề gì về sức khỏe có thể liên hệ bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ chịu chi phí tương ứng.”

Lâm Tri Ngôn đã hiểu đại khái, trái tim đang lơ lửng cũng ngay lập tức trở về lại vị trí.

“Còn có cái này, cũng là anh Hoắc đưa cho cô.”

Là một chiếc khăn tay nam tơ tằm được gấp gọn gàng, bóng loáng như ngọc trai.

Cô hơi do dự, ngước đôi mi ẩm ướt nhìn về trong xe ô tô.

“Tay của cô.”

Người đàn ông đẹp trai trong xe giơ bàn tay đeo đồng hồ cơ màu đen lên, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào trong lòng bàn tay, ra hiệu cho cô: “Cầm nó lau đi.”

Lâm Tri Ngôn cúi đầu, thấy vừa rồi do chống tay xuống nền đất nên lòng bàn tay cô bị xây xát.

Dây thần kinh đang căng thẳng của cô được thả lỏng, lúc này mới cảm thấy một cơn đau nhè nhẹ.

Cô hơi chần chừ một lúc, vậy mà người kia đã lịch sự đưa khăn đến lòng bàn tay cô.

Lâm Tri Ngôn cười ngại ngùng, giơ ngón tay cái lên rồi gập lại hai lần, ra hiệu “cảm ơn.”

Lạc Nhất Minh đổi vị trí với người trợ lý, mở cửa ghế phụ ra ngồi vào đó.

Trong lòng nảy ra một kế, anh ta bỗng đột ngột bấm còi.

Tiếng còi xe chói tai vang lên, ngay cả Hoắc Y Na đang ngồi chơi điện thoại cũng bực bội ngẩng đầu lên, vậy mà cô gái bên đường đang kiểm tra chiếc xe đạp điện vàng lại không hề có chút phản ứng nào.

“Đúng là không nghe thấy thật này.” Lạc Nhất Minh há hốc miệng.

Chiếc xe lại một lần nữa khởi động, vững vàng phóng đi lên con dốc rợp bóng cây.

Ngôi biệt thự tư nhân cao cấp nằm giữa lưng chừng núi thấp thoáng giữa màn mưa mù mịt.

Lâm Tri Ngôn dùng chiếc khăn lau tay, sau đó ngăn lại một chiếc taxi rồi biến mất ở hướng ngược lại.

Cô đi một lèo lên tầng ba, gõ cửa nhà vị khách quen thuộc.

Lâm Tri Ngôn vẫn đến muộn mười phút.

“Sao bây giờ cô mới đến? Chờ cả nửa ngày rồi.” Người phụ nữ trung niên ra mở cửa có đường pháp lệnh rất sâu, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tri Ngôn đang thở hổn hển.

Lâm Tri Ngôn chắp tay đặt lên trước mũi, làm động tác mà người khác cũng hiểu được để bày tỏ lời xin lỗi, sau đó khom lưng nhanh chóng đi bọc giày vào phòng vệ sinh.

Chị Thu, người phụ trách tắm rửa* cùng nhóm với cô đã làm xong công tác chuẩn bị, đang đẩy ông lão tám mươi tuổi ngồi xe lăn đến đây.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Tri Ngôn, chị Thu ngạc nhiên kêu lên: “Ôi trời, Tiểu Lâm! Sao em lại ướt thế này?”

*Người phụ trách tắm rửa (bathing assistant): là một loại hình dịch vụ chăm sóc sức khoẻ mới, phụ trách giúp những người gặp vấn đề về sức khỏe tắm rửa.


Chị ấy hỏi liên tiếp hai lần mà Lâm Tri Ngôn không có phản ứng gì, mãi đến khi cô quay lại mới nhìn thấy khẩu hình của chị Thu.

Cô vội vàng móc điện thoại ra giải thích: [Chị Thu, máy trợ thính của em bị hỏng rồi.

Em không nghe được, trên đường còn bị tai nạn xe]

Lâm Tri Ngôn khẽ nhấp môi, làm ra biểu cảm “khóc hu hu.”

“Tai nạn xe? Trời ơi, người có làm sao không?!”

Nhớ đến chiếc khăn tay cao cấp trong túi vải, Lâm Tri Ngôn cười làm động tác “Ok”.

Cô rất may mắn, gặp được một người vừa lịch sự lại còn dịu dàng nữa.



“Anh, đường Sơn Thành này cũng lòng vòng quá đấy, còn hơn cả cầu Tây Trực Môn của chúng ta nữa.

Em đây là một chiến thần xa lộ tung hoành hai mươi năm ở Kinh Bắc, vậy mà cũng có ngày gặp thất bại, lại còn làm xước xe của anh nữa chứ.” Lạc Nhất Minh mê mẩn sờ chiếc ghế da cao cấp được may toàn bằng thủ công của Ý, mở miệng nói bằng giọng Bắc Kinh: “Xe mới luôn này.

Gặp phải chuyện xui xẻo thế này, anh nói xem có chán không cơ chứ?”

“Người không sao là tốt rồi.”

Hoắc Thuật dùng lòng bàn tay vuốt ve các góc cạnh của rubik, giọng điệu thờ ơ không có chút để tâm nào.

“Há, đúng là anh Thuật của em.

Đúng là lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm có khác.

Rộng lượng, lịch thiệp, chỉ đưa một chiếc khăn tay thôi là đã biến một vụ tai nạn xe thành cuộc gặp gỡ người đẹp rồi.”

Lạc Nhất Minh đang nịnh nọt dở thì nghe thấy từ hàng ghế sau bỗng phát ra tiếng cười chế giễu.

“Dối trá.”

Hoắc Y Na liếc nhìn Hoắc Thuật, nở một nụ cười mỉa mai: “Tiếc quá, vừa rồi không phải xe tải.

Chết quách đi cho xong.”

Câu nói nguyền rủa độc ác làm bầu không khí trong xe ngay lập tức đọng lại.

Lạc Nhất Minh liếc nhìn cô em họ qua gương chiếu hậu, đang tính hoà giải lại bị ánh mắt của người trợ lý ngăn lại.

So với phản ứng như đang đi trên băng mỏng của họ thì phản ứng của Hoắc Thuật lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Nếu em cảm thấy cái chết là sự giải thoát, thì anh cũng không cấm.

Nhưng tốt nhất không nên xảy ra trên chiếc xe này.

Nó sẽ làm anh bối rối đấy.”

Anh ngẫm nghĩ, cười dịu dàng: “Hậu quả của một vụ tai nạn phiền phức đến mức nào, em hẳn là đã trải qua rồi nhỉ?”

Hoắc Y Na cứng đờ như bị kim đâm, sắc mặt ngay lập tức tái mét đi.

Có Hoắc Thuật bên cạnh, ngay cả một giây thôi cô ta cũng không chịu nổi nữa!

Cô ta không muốn đến chỗ quỷ quái này! Cô ta muốn thoát khỏi đây! Nhưng ngay cả việc đứng lên cô ta cũng không làm được…

Bởi vì cô ta là một người tàn tật bị liệt hai chân!

Đôi mắt của Hoắc Y Na trợn trừng đầy oán độc, cô ta đột ngột ném chiếc điện thoại sang bên cạnh: “Hoắc Thuật, anh là đồ tâm thần!”

Hoắc Thuật nghiêng đầu tránh đi, thản nhiên đối mặt với sự mắng nhiếc của em gái ruột: “Đừng có hành xử trẻ con thế.

Bây giờ giữa hai chúng ta, rốt cuộc ai mới giống người bị tâm thần hơn?”

Môi Hoắc Y Na run rẩy: “Đồ điên!”

Sắc mặt của Hoắc Thuật rất bình tĩnh, ánh mắt luôn nhìn vào khối rubik gương trong tay, ngón trỏ và ngón giữa đồng thời xoay nhẹ nó.

Tiếng lạch cạch vang lên, mặt rubik cuối cùng cũng trở về như lúc ban đầu.

“Nhà họ Hoắc từ trước đến nay toàn kẻ điên, không phải sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương