Chữa Khỏi Bệnh Hôn Sủng
9: Tâm Hướng Về


Ngày hôm sau Từ Hi Nhiễm liền nhận được điện thoại, là trợ lý Tưởng Dư Hoài gọi, hỏi địa chỉ của cô, tắt điện thoại Từ Hi Nhiễm rất buồn bực, anh ta hẳn là rất vội đi, nhanh như vậy sắp xếp thời gian cho cô?Từ Xương Đông cùng Vương Lệ Lệ đi trong tiệm, Từ Đóa không biết đi nơi nào lêu lổng, cho nên bọn họ cũng không biết cô đơn độc đi gặp Tưởng Dư Hoài.

Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại trợ lý liền vội vàng từ trên lầu xuống dưới, liếc mắt một cái liền thấy được xe hơi màu đen đỗ ở ven đường, thân xe hình giọt nước xa hoa tinh mỹ, nơi này là phố cũ Lạc Thành, nhà lầu thấp bé, con đường hẹp, nhìn đi nhìn lại hết thảy có vẻ hỗn độn lại phong trần mệt mỏi, chiếc siêu xe kia cùng nơi này thật sự là không hợp nhau.

Trợ lý nhìn qua tuổi rất trẻ, mặc một thân tây trang, thấy cô lại đây vội vàng chào hỏi, “Chào cô Từ, tôi là trợ lý Tưởng tổng Tiền Văn, cô Từ gọi tôi là A Văn là được.

”A Văn giúp cô mở cửa sau ra, cung kính nói: “Mời cô Từ.

”Cửa xe vừa mở ra Từ Hi Nhiễm mới nhìn thấy người ngồi ở ghế sau Tưởng Dư Hoài, rất ngoài ý muốn anh ta sao lại tới đây.


“Anh Tưởng?”Tưởng Dư Hoài hơi gật đầu, “Cô Từ.

”Từ Hi Nhiễm lên xe, phía sau xe tuy rằng rộng, nhưng tóm lại là không gian kín, tựa hồ toàn bộ sau xe đều bao phủ hơi thở của anh ta, Từ Hi Nhiễm không khỏi có chút co quắp.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Từ Hi Nhiễm hỏi.

“Tìm một chỗ ăn cơm trước.

”Từ Hi Nhiễm muốn nói, cô muốn cùng anh nói chuyện rất đơn giản, không cần đi ăn bữa cơm, nhưng mà người ta địa vị cao luôn có một loại khí thế để cho người khác theo bản năng phục tùng, cho nên Từ Hi Nhiễm cũng không dám mở miệng, anh ta an bài như thế nào cô liền theo như thế.

Tưởng Dư Hoài dẫn cô đến chính là nhà ăn khách sạn, ở tầng cao nhất của khách sạn, ngồi gần cửa sổ có thể quan sát toàn bộ Lạc Thành.

Tưởng Dư Hoài nhận thực đơn từ phục vụ qua tay đưa cho Từ Hi Nhiễm, Từ Hi Nhiễm vội nói: “Anh Tưởng chọn là được.

”Tưởng Dư Hoài cũng không cưỡng cầu, lật thực đơn hỏi cô: “Có kiêng cái gì không?”“Không có, em đều có thể ăn.


”Chọn xong đồ ăn Tưởng Dư Hoài mới hỏi: “Em có việc gì muốn cùng anh nói?”“Là chuyện này, em nghe ba và dì nói, bọn họ muốn hai trăm vạn tiền sính lễ.

”“Đúng là có chuyện này.

”“Hai trăm vạn cũng không phải số nhỏ, mọi người không nên đáp ứng bọn họ.

”“Số này với tôi mà nói cũng không tính là cái gì.

”“Em biết số tiền đó anh Tưởng cũng không để ở trong lòng, nhưng mà cha mẹ em sẽ không chuẩn bị của hồi môn nhiều như vậy.

”“Có hay không không sao cả, tôi cũng không để ý, tiền đó xác thật là nên cho cha mẹ em.

”Từ Hi Nhiễm tự giễu cười cười nói: “Anh Tưởng cũng không rõ ràng cha mẹ em, mẹ kế em rất thích chiếm tiện nghi người khác, ba em có nghiện đánh bạc, nếu bọn họ muốn bao nhiêu tiền mọi người liền sảng khoái đáp ứng, nói không chừng sau này bọn họ còn sẽ tiếp tục duỗi tay đòi tiền.


”Năm đó Từ Xương Đông bỏ vợ đang mang tới tỉnh thành kiếm tiền, ngay từ đầu đúng thật là kiếm lời một ít tiền, nếu lúc ấy ông ta không có tiền Vương Lệ Lệ cũng sẽ không theo, chỉ là sau này ông ta nhiễm tật cờ bạc, tiền trong nhà đều bị thua sạch, tuy rằng mấy năm nay hơi tốt lên một chút, cũng không đi đánh bạc, nhưng cũng là vì không có tiền, một khi có tiền nói không chừng còn sẽ đi đánh bạc, chỉ cần dính vào đánh bạc, đó chính là cái lỗ không đáy.

“Tiền đó nếu Tưởng tiên sinh đã đáp ứng cho, liền cho bọn họ, nhưng tốt nhất cùng bọn họ nói trước, cầm tiền đó sau này liền không thể lại duỗi tay đòi.

”Nữ sinh nói với vẻ mặt nghiêm túc, xác thật là sợ hãi anh ta ở trên tay bọn họ có hại, thế nhưng còn cố ý nhắc nhở anh ta đề phòng cha mẹ cô.

Cho nên… cô gái nhỏ còn chưa có gả cho anh ta đâu, tâm đã hướng về anh ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương