Chữa Khỏi Bệnh Hôn Sủng
-
7: Bàn Chuyện
Hai bên rất nhanh đã định ngày đi nhà trai bàn chuyện kết hôn, hôm nay sáng sớm Vương Lệ Lệ liền tới gõ cửa phòng cô, bảo cô chuẩn bị một chút, nhà trai bên kia rất nhanh sẽ cho xe tới đón.
Đại sự như vậy, nhưng Từ Hi Nhiễm cảm thấy mình giống một công cụ hình người, hoàn toàn không tới lượt cô cho ý kiến, cô căn bản không có lựa chọn nào khác.
Hôm nay cả nhà đều đi, Từ Xương Đông cùng Vương Lệ Lệ mặc quần áo đẹp nhất của mình, Từ Đóa cũng cố ý trang điểm, chỉ có Từ Hi Nhiễm, chỉ tùy tiện đánh son môi cho có một chút khí sắc, rõ ràng là đi bàn chuyện kết hôn cho cô, nhưng cô cảm thấy cùng cô không có liên quan lớn.
Nhà trai bên kia đưa hai chiếc xe lại đây, để cho bọn họ một nhà ngồi đến rộng rãi, xe chạy hơn bốn mươi phút mới tới một căn biệt thự lớn, Từ Hi Nhiễm theo bản năng hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, bên trong là một biệt thự nguy nga, biệt thự tổng cộng có ba tầng, thiết kế tương đối cổ, tường ngoài có dấu vết năm thán, nhưng vẫn không thể che giấu khí phách khổng lồ của nó.
Nhà họ Tưởng nhiều đời đều ở Lạc Thành, đây cũng chính là nhà họ, cho nên nhà cũ sửa thật sự lớn, xe chậm rãi từ cửa đi vào, theo sau có giúp việc lại đây dẫn một nhà bọn họ vào phòng khách.
Trong phòng khách vây quanh rất nhiều người, Tưởng gia con cháu thịnh vượng, bà nội Tưởng cùng ông nội Tưởng đều còn khoẻ mạnh, dưới trướng có ba con trai, ba người lại có con cái, hôm nay giống như toàn bộ gia tộc đều tới rồi, đủ thấy họ coi trọng hôn sự này.
Bà mối Giang cũng ở đây, dì ta đem một nhà Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng gia từng người giới thiệu một lần, Tưởng gia người quá nhiều, Từ Hi Nhiễm cũng như cưỡi ngựa xem hoa, một vòng xuống dưới cũng không nhớ kỹ mấy người.
Hai nhà ngồi xuống bắt đầu bàn chuyện kết hôn, Từ Hi Nhiễm bị bà Tưởng Dư Hoài lôi kéo ngồi ở bên người, đơn giản hỏi cô một ít tình huống cơ bản, bà giống như rất hài lòng với cô, nghe cô nói liên tục gật đầu.
“Nhà cũ người nhiều, có chút ồn ào, nhưng mà những tiểu bối trong nhà thành gia đều ở bên ngoài, hôn phòng của cháu cùng Dư Hoài cũng đã sớm chuẩn bị tốt, hai đứa kết hôn liền ở đó, không ở cùng chúng ta.
”Từ Hi Nhiễm cười gượng hai tiếng, không biết trả lời như thế nào, trên thực tế cô đến bây giờ đều vẫn trong trạng thái mông lung, luôn cảm giác hôn sự này cùng cô không có quan hệ gì.
“Cháu còn đi học, nghỉ hè cũng chỉ có hai tháng, chuẩn bị hôn lễ không kịp, nhưng mà hai đứa có thể ở chung một đoạn thời gian trước, nếu đều cảm thấy thích hợp thì đi chứng lãnh, hôn lễ chờ cháu tốt nghiệp lại làm, bằng không thời gian quá ngắn, có rất nhiều việc không chu toàn, cháu xem có thể chứ?”Từ Hi Nhiễm gật gật đầu, bà Tưởng cười vỗ vỗ tay cô, vừa lòng nói: “Là đứa bé ngoan.
”Bà Tưởng nói xong, ánh mắt đảo qua một vòng, liền thấy được Tưởng Dư Hoài, bà nói: “Dư Hoài à, người nhà Hi Nhiễm lại đây cháu mau tới trò chuyện đi?”Từ Hi Nhiễm cũng theo ánh mắt bà Tưởng nhìn qua, ở Tưởng gia một đám người mặc sang trọng Tưởng Dư Hoài vẫn rất xuất chúng, anh ta ngồi đối diện ba Từ Hi Nhiễm, bị kêu lên uống trà nói chuyện phiếm, ba Tưởng Dư Hoài cùng hai chú đều ở đây, Từ Xương Đông ngồi ở giữa bọn họ toàn bộ quá trình tươi cười cứng đờ, nhìn ra được tới loại trường hợp này làm ông ta thực co quắp.
Vừa lúc Tưởng Dư Hoài nghe được tiếng bà Tưởng nói quay đầu nhìn qua, ánh mắt vừa lúc chạm nhau, Từ Hi Nhiễm theo bản năng tránh đi, hướng bà Tưởng nói: “Không sao, cháu thích cùng bà nói chuyện phiếm.
”Bà Tưởng nghe lời này cũng cao hứng, cười nói: “Ta để Dư Hoài mang cháu đi xung quanh một chút, sân sau nhà rất đẹp.
”Từ Hi Nhiễm nhìn Tưởng Dư Hoài đứng dậy đi tới bên này, cô tức khắc có chút không được tự nhiên, chỉ nghe được bà Tưởng nói với Tưởng Dư Hoài: “Hoa sen đằng sau đã nở, cháu đưa Hi Nhiễm đi xem đi.
”Mọi người trong lòng đều hiểu, bà Tưởng muốn cho hai người bọn họ cơ hội đơn độc ở chung, Tưởng Dư Hoài cũng không phản đối, ánh mắt nhìn Từ Hi Nhiễm, hỏi cô: “Cô Từ, muốn đi ra ngoài đi một chút không?”Bà Tưởng nghe được lời này tức khắc liền nhíu mày: “Đứa nhỏ này sao lại xưng hô như vậy, gọi cô Từ gì chứ, thật khách khí, gọi Hi Nhiễm.
”Từ Hi Nhiễm xấu hổ cười cười, vội nói: “Gọi là gì đều được ạ, dù sao tên cũng là danh hiệu.
”Không nghĩ tới Tưởng Dư Hoài còn rất nghe lời, lập tức liền sửa đúng: “Hi nhiễm, muốn đi ra ngoài một chút không?”Từ Hi Nhiễm: “…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook