Chữa Khỏi Bạn Nhỏ Đáng Thương
-
2: Hoa Hồng
Kinh Khê trở về phòng thuê gần trường học, nằm xuống, nhìn cảnh tượng hoàn toàn xa lạ xung quanh.
Giơ tay, ánh đèn chói mắt xuyên qua kẽ ngón tay, đôi mày hơi nheo, đây là sự thật sao?
Kinh Khê cũng không có lưu luyến gì với thế giới ban đầu, cho dù là công ty do cô dày công sáng lập, tính ra cô ở thế giới này giàu có hơn hẳn trước kia, còn trẻ lại không ít, chung quy cô vẫn là được lời.
Kinh Khê nhắm mắt, đứng dậy, cầm lấy chìa khoá xe định ra ngoài.
Lúc mở cửa, quản gia trí năng nhắc nhở: "Chín giờ đêm nay đến bốn giờ sáng mai 80% có mưa lớn."
Kinh Khê không quan tâm, lập tức rời đi.
Lái xe lang thang, không mục tiêu ra ngoài, trong xe bật bài nhạc chưa từng nghe qua, mở ra bản đồ thành phố S.
"Đồ Kinh Lạn Mạn", đây là một cửa hàng bán hoa, rất gần đại học S, cũng là nơi Ninh Thanh đã từng làm việc trong nguyên tác.
Kinh Khê đỗ xe, đứng ngoài cửa hàng bán hoa, trầm mặc nhìn vào bên trong.
Cô biết chính mình đến đây vì cái gì, có lẽ cô cảm thấy có chút hứng thú với...!Ninh Thanh?
Anh thật sự tồn tại sao? Sẽ giống với tưởng tượng của cô chứ? Trong lòng hiếm thấy mà sinh ra một cổ hứng thú muốn tìm kiếm.
Cô cũng không biết cốt truyện hiện giờ đã đến đâu, thậm chí không biết đi đến nơi này có thể gặp được Ninh Thanh hay không.
Nguyên bản chỉ định ngắm nhìn thế giới xa lạ này một chút, nhưng theo bản năng lại đi tới nơi đây.
Dù sao tới cũng tới rồi, cô muốn gặp Ninh Thanh, người cô "quen" nhất trong thế giới này.
Đẩy cửa vào.
"Hoan nghênh quý khách." Người nói chuyện là một thiếu niên ngoại hình cực kỳ đáng yêu.
Không phải anh.
Cho dù chưa từng gặp qua, Kinh Khê vẫn có thể kết luận nhanh chóng.
"Lấy cho tôi một bó hoa."
"Được, xin hỏi ngài muốn tặng cho ai?" Dù cho đang dán miếng cách trở, thiếu niên vẫn cảm nhận được một loại áp bách cực mạnh, đó là sự thần phục từ nguyên thủy của gen, nhìn bộ dáng thiếu nữ không hề có tính công kích, càng giống với Omega, hoá ra lại là một Alpha sao?
"Đưa cho...!Một người bạn." Một người chưa từng gặp mặt mà cô tự gắn cho cái mác bạn bè.
Thấy Kinh Khê khựng lại, ậm ừ không rõ nói từ "bạn", thiếu niên thầm nghĩ, chẳng lẽ cô định đi thổ lộ sao?
Cẩn thận thử hỏi một câu: "Hoa hồng không?"
"Được." Kinh Khê tuỳ tiện đáp, dù sao cũng không tặng thật, nhưng hoa hồng có lẽ sẽ hợp với anh.
"Ngài yên tâm, tôi giỏi nhất là bó hoa hồng! Hoa hồng mới chuyển tới trong tiệm đều vô cùng đẹp!" Thiếu niên vừa nói, vừa linh hoạt xếp hoa lại, rất nhanh, một bó hoa hồng diễm lệ đã ở trên tay.
Thiếu niên đưa hoa cho Kinh Khê, cổ vũ nói: "Cảm ơn ngài.
Con đường rực rỡ, chúc ngài thành công tìm được bó hoa dành riêng cho mình!"
"Cảm ơn."
Ôm hoa, gió đêm mang theo chút hơi nước khẽ thổi qua, sắc trời tối mịt, báo hiệu sắp có mưa rào.
Tố chất thân thể của Alpha đỉnh cấp giúp Kinh Khê dễ dàng cảm nhận được đủ loại hương vị tin tức tố, nhưng chỉ cần cô muốn, cô có thể chặn lại các hương vị tin tức tố mà mình không thích, những loại tin tức tố này cũng không thể gây chút ảnh hưởng nào tới cô.
Một sợi mùi hương hoa hồng mỏng manh kích thích thần kinh cô, Kinh Khê có thể cảm giác được tuyến thể sau cổ hơi hơi động đậy, có cái gì đó đang ngo ngoe rục rịch.
Ninh Thanh, là hoa hồng.
Kinh Khê dựa vào trực giác, theo sợi hương hoa hồng mỏng manh, đi vào trong một con hẻm nhỏ.
Ánh mắt đầu tiên nhìn đến anh, Kinh Khê đã biết, anh chính là Ninh Thanh, là hoa hồng nhỏ cô đang tìm kiếm.
"Ninh Thanh, theo tao được biết, mày hiện tại rất thiếu tiền?" Thanh âm du côn ngang ngược huênh hoang.
Không khí tràn ngập mùi máu tanh cùng vị rỉ sắt.
"Không liên quan...!đến mày." Ninh Thanh lấy tay che lại tuyến thể của mình, kìm nén nói.
Miếng dán cách trở đã có chút lỏng, vì tiết kiệm tiền, anh chỉ mua loại dán kém chất lượng, bây giờ không thể ngăn được tin tức tố của đối phương.
Mồ hồi chảy xuống vầng trán, lông mi nhiễm hơi nước, đau đớn khiến tầm mắt anh mơ hồ, anh vẫn đang cố không để mình hôn mê, anh biết nếu ngất đi cũng chỉ có thể để mặc bản thân bị người xâu xé.
Lưu Kim ngửi từng đợt hương hoa hồng nhè nhẹ, liếm liếm môi.
Vưu vật nhân gian đang ở ngay tại đây, màu da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm, đầm đìa mồ hôi, sợ hãi căng chặt, hoa hồng nên được thưởng thức trong tay, chà đạp đến chảy ra chất lỏng.
"Nợ rất nhiều tiền? Tiền lương hiện tại của mày ở cửa hàng bán hoa, biết bao giờ mới đủ?." Lưu Kim từng bước ép sát, lừa gạt: "Hay là như vậy, mày đi theo tao, tao có thể cho mày một số tiền, còn giới thiệu cho mày công việc lương cao."
Chỉ cần đánh dấu xong, người này sẽ không thể rời đi chính mình, hắn muốn chơi như thế nào thì chơi.
Hắn thầm nghĩ, chờ hắn chơi chán rồi, còn có thể bán kiếm chút lời.
Ninh Thanh lui về phía sau, hai chân không khỏi nhũn ra, "Tránh ra!"
Lưu Kim thích nhất bộ dáng hấp hối giãy giụa của con mồi.
"Chuyện gì vậy?" Kinh Khê nheo mắt nhìn Lưu Kim, có điểm khó chịu.
Không hổ là bạn nhỏ đáng thương? Lần đầu gặp mặt đã bị bắt nạt.
Lưu Kim quay đầu, vẻ mặt hung ác, tin tức tố bùng nổ, hùng hổ đánh về phía Kinh Khê.
Alpha đỉnh cấp hoàn toàn có thể khống chế tin tức tố của bản thân, chỉ cần cô không muốn, không ai có thể cảm giác được tin tức tố của cô.
Hơn nữa bộ dáng của Kinh Khê rất dễ gây hiểu lầm, ở trong mắt Lưu Kim, Kinh Khê chính là một Beta bình thường.
Cảm nhận được ý khiêu khích, tin tức tố trầm tịch trong tuyến thể của Kinh Khê có phần nóng nảy, trong xương cốt là thiên tính hiếu chiến.
Tin tức tố của Lưu Kim không gây nổi một chút thương tổn nào cho Kinh Khê, nhưng Ninh Thanh cách đó không xa lại không hề dễ chịu, tuyến thể yếu ớt bị tin tức tố công kích dồn dập, đau đớn như chịu ngàn vạn mũi kim đâm, cả người lung lay sắp ngã.
Kinh Khê nhận ra Ninh Thanh khác thường, là bởi hương vị rỉ sắt này? Cô phải làm gì đây? Kinh Khê rốt cuộc không phải người địa phương, dốt đặc cán mai về tin tức tố.
Muốn bảo hộ Ninh Thanh, muốn áp chế hương vị rỉ sắt này, cần phóng thích.
Ý nghĩ bỗng nảy ra, Kinh Khê vốn không biết khống chế tin tức tố tức khắc bộc phát ra lượng tin tức tố khổng lồ, rỉ sắt nháy mắt bị chèn ép đến biến mất, trong không khí ngập tràn hương tuyết tùng lạnh lẽo, mang theo cái se se nhè nhẹ.
Cũng may mắn đây là trong hẻm nhỏ, bằng không hậu quả do bùng nổ lượng tin tức tố đỉnh cấp khổng lồ sẽ chịu nhiều sự chú ý từ xã hội.
Người thường không thể chịu được lực công kích của Alpha đỉnh cấp.
Chênh lệch về cấp bậc tựa như ranh giới đất trời khó có thể vượt qua, đối với Lưu Kim, hắn như bị thổi quét bởi hương tuyết tùng rét lạnh dữ dằn, hắn còn chưa kịp phản ứng, đau đớn kịch liệt đã làm trước mắt hắn tối sầm lại, giây tiếp theo liền mất đi ý thức, lâm vào hôn mê.
Nhìn kỹ tuyến thể sưng đỏ ứ máu sau cổ hắn, hiển nhiên bị thương, sau đó không lâu tuyến thể hắn bắt đầu từ từ héo rút.
Lúc Ninh Thanh dần chìm vào hôn mê, tin tức tố vị tuyết tùng cực kì ôn nhu, mềm nhẹ mà bao quanh anh, xua đi hương vị rỉ sắt vốn có, mang theo ý trấn an.
Bản năng, anh cảm thấy an tâm...
Rốt cuộc không chịu đựng nổi, lúc sắp ngã xuống đất, hoa hồng được thiếu nữ ôm vào lòng.
"Anh có khỏe không?" Kinh Khê ôn nhu hỏi.
Miếng dán cách trở rơi xuống, hương hoa hồng bắt đầu phát tán ra bốn phía, bị tuyết tùng truy bắt, từng sợi từng sợi đan chéo lẫn nhau.
Tuyết tùng cường thế mà ôn nhu an ủi, lại cũng tham lam truy lùng càng nhiều, tin tức tố đỉnh cấp bắt đầu dụ dỗ, muốn càng nhiều, càng nhiều hoa hồng, xoay quanh ở tuyến thể của Ninh Thanh, muốn tiến vào.
Kinh Khê cố gắng khống chế, lại không thể ngăn cản.
Ninh Thanh mất quyền khống chế, không ngừng phóng thích tin tức tố, nhưng tuyến thể mới bị công kích không sinh ra đủ tin tức tố để thỏa mãn sự tham lam của tuyết tùng.
Sự thuần phục từ trong gen làm anh không thể phản kháng, tuyến thể bắt đầu nóng lên, càng nhiều, càng ngọt tin tức tố cuồn cuộn chảy ra.
Cả người dần dần trở nên nóng bỏng rực lửa, mẫn cảm, khát vọng được chạm vào, lại sợ hãi bị chạm đến.
Ninh Thanh biết, anh bị ép động dục.
Kinh Khê nhìn Ninh Thanh cắn chặt hai môi, sắc mặt ửng đỏ, bên trong mắt là gợn nước liễm diễm, quyến rũ vô cùng, không ngừng tản ra hương hoa hồng, tựa như một con yêu tinh hoa hồng mị hoặc đẫm sốt.
Kinh Khê luôn luôn trầm ổn hiếm thấy mà hoảng loạn vô thố, lấy ra di động, gọi điện thoại cho bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương vẫn luôn phụ trách việc phân hoá của cô, xem như là bác sĩ tư nhân của cô, từng xuất bản nhiều sách báo chuyên ngành về tin tức tố.
"Bây giờ tôi phải làm gì?" Kinh Khê nhanh chóng kể tình huống hiện tại, cô cũng có chút khó nhịn.
"Tình huống này của cậu ấy chỉ là động dục giả, biện pháp duy nhất là đánh dấu tạm thời, bằng không chờ đến lúc cậu ấy tiến vào kỳ động dục chính thức, chỉ có thể...!đánh dấu hoàn toàn." Bác sĩ Trương cẩn thận nói, Alpha đỉnh cấp đều vô cùng cao ngạo, cho dù là đánh dấu tạm thời cũng sẽ không tuỳ ý thực hiện.
Chẳng sợ, cái người vô tội này động dục là tại cô, pháp luật luôn ưu tiên Alpha đỉnh cấp, liền tính hiện tại Kinh Khê tuỳ ý vứt người, cũng sẽ không có ai dám nói gì.
"Làm sao để đánh dấu tạm thời?"
"..." Bác sĩ Trương dừng một chút, không ngờ tới, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời đầy chuyên nghiệp: "Cần phải giảo phá tuyến thể cậu ấy, rót tin tức tố vào."
"Đợi lát nữa tôi đến bệnh viện thuộc Kinh thị, phiền chuẩn bị một chút." Nói xong lập tức tắt máy, cô biết người trong lòng ngực không thể tiếp tục chờ, thân thể giờ đã nóng như một cái bếp lò.
Bác sĩ Trương nghe tiếng tít tít, nhớ lại tiếng thở dốc nhẫn nại của Kinh Khê, có thể khiến Alpha đỉnh cấp mất khống chế, độ xứng đôi nhất định sẽ không thấp, ngay sau đó bắt đầu thay quần áo.
"Xin lỗi."
Ninh Thanh gần như không nghe rõ cô nói gì, tự nhiên không thể đáp lại, cố gắng không dám người lên đã là cực hạn của anh, môi bị cắn đến chảy máu, hẳn đã rất dùng sức.
Ôm Ninh Thanh vào trong ngực, Kinh Khê khắc chế, duỗi tay kéo nhẹ cổ áo xuống.
Mới tới gần, Ninh Thanh đã muốn tránh đi, tuyến thể là vị trí tư mật, không thể, không thể...
Lại bị một đôi tay giữ chặt, chỉ có thể bị động tiếp thu, không thể thoát đi.
Trong nháy mắt khi tuyến thể bị giảo phá, gợn nước trên mi Ninh Thanh rốt cuộc chảy xuống.
Tuyết tùng dung hợp cùng hoa hồng, hoa hồng nở rộ trên cánh đồng tuyết, bên trong tuyết trắng xuất hiện từng điểm lấp lánh diễm lệ.
Mưa rào rốt cuộc kéo đến, tẩm ướt hoa hồng ngã trên nền đất.
Cẩn thận cảm thụ, còn sót lại chút hương vị dung hợp giữa hoa hồng và tuyết tùng, nháy mắt, lại không còn tung tích..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook