Chưa Đủ
-
Chương 7
Rõ ràng chỉ là khách,
nhưng nam so chú rể còn đẹp trai hơn, nữ so với cô dâu... Lâm Trinh Lan
nhìn thấy Thường Trữ Viễn nắm tay mỹ nhân tham gia hôn lễ thì trên mặt
có chút trắng bệch, may mắn bị phấn trang điểm che lấp nên không lộ ra
ngoài.
Chuyện cũ khi còn học đại học trong nháy mắt như mở ra trước mắt cô ——
Lâm Trinh Lan không biết khiêu vũ, cũng không thích các buổi dạ hội, nhưng thân là người trong hội, hàng năm cô đều phải tham gia dạ hội đón sinh viên mới cùng với lễ tốt nghiệp của các sinh viên năm cuối.
Thường Trữ Viễn là nhân vật “hô phong hoán vũ” trong trường, mặc dù đã tốt nghiệp vào sở nghiên cứu nhưng cũng thường được mời tới tham gia dạ hội.
Lúc ấy, mỗi năm Lâm Trinh Lan đều như ngày hôm nay, nhìn Thường Trữ Viễn nắm tay cô gái khác tiến vào hội trường dạ hội, còn cô thì chỉ mặc áo T-shirt và quần jean ở một bên làm việc vặt.
Không thể trách Lâm Trinh Lan tại sao lại trốn tránh Thường Trữ Viễn, bởi vì trong lòng cô, anh vĩnh viễn là trung tâm sự chú ý của mọi người còn cô chỉ ở một bên nhặt ve chai, sửa sang lại dây điện, cô không có dũng khí trước mặt bao nhiêu người khoác tay anh cùng nhau bước đi.
Năm thứ nhất, năm thứ hai đại học, hai người còn chưa ở chung một chỗ, Lâm Trinh Lan vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất sửa sang lại dây điện, vừa nhìn Thường Trữ Viễn cùng một cô gái xinh đẹp khiêu vũ.
Năm thứ ba đại học bọn họ đã quen nhau nhưng cô vẫn là vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất sửa sang lại dây điện, vừa nhìn Thường Trữ Viễn cùng một cô gái khác khiêu vũ.
Cuối cùng đã đến buổi lễ tốt nghiệp đại học vào năm thứ tư, thân là sinh viên tốt nghiệp rốt cuộc cô cũng không cần ngồi trên mặt đất sửa dây điện.
Khó khăn lắm cô mới có thể khoác lên người bộ lễ phục có chút bảo thủ, thoa lên son môi, lại chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở góc tường làm vật trang trí.
Lâm Trinh Lan đã từng ảo tưởng, có thể Thường Trữ Viễn sẽ đột nhiên xuất hiện cùng cô khiêu vũ nhưng đến khi dạ hội kết thúc, anh vẫn không xuất hiện.
Trường học của bọn họ rất lớn, trừ hội học sinh mỗi năm làm dạ hội thì các câu lạc bộ khác cũng tự tổ chức để đón tiếp thành viên mới, một năm Thường Trữ Viễn tham gia ít nhất bốn buổi dạ hội.
Đại học cộng thêm làm việc ở sở nghiên cứu tổng cộng là sáu năm, Thường Trữ Viễn tham gia từ 20 tới 30 đêm dạ hội, có ít nhất một trăm cô gái cùng khiêu vũ với anh, nhưng trong đó không bao gồm cô.
Lâm Trinh Lan tự nói với mình, đó là bởi vì Thường Trữ Viễn lúc ấy còn đang chăm lo cho sự nghiệp của mình, huống chi cô cũng không mở miệng mời anh, nhưng một sự mất mát vẫn đánh thật sâu vào trong ngực.
Đến tột cùng là vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất vừa nhìn anh tốt hơn, hay là ngồi một mình tại nơi nào đó tốt hơn?
Lâm Trinh Lan ngoài mặt nói là không sao, nhưng kể từ khi đó cô lại cố gắng tránh mặt anh, không cùng anh tham gia bất kỳ một hoạt động nào, coi như là gặp nhau, cô cũng cố gắng duy trì thái độ hai người là người dưng hoàn toàn xa lạ.
Thời điểm khi Lâm Trinh Lan tốt nghiệp, bọn họ đã ở cùng nhau được hai năm, ân ái có ít nhất một trăm lần, lại chưa từng khiêu vũ cùng nhau.
Thái độ của Thường Trữ Viễn đối với cô rõ ràng như vậy, cô tội gì phải tự làm mình mất mặt.
Đoạn chuyện xưa nghe rất buồn bã, nhưng kỳ thật Lâm Trinh Lan cũng không cảm thấy quá đau khỗ, người ta nói có hi vọng mới có thất vọng, Lâm Trinh Lan may mắn là không như vậy…
Từ lúc bắt đầu với Thường Trữ Viễn cô đã không trông mong gì từ anh, cũng sẽ tự nhiên không thất vọng, nhiều lắm là... Nhiều lắm cũng chỉ là có chút chua xót.
Nghiêm chỉnh mang lên mặt nạ, cô mỉm cười tiếp tục công việc của phù dâu, cố nén không đem ánh mắt của mình đặt trên người anh, trong ánh mắt của cô không được phép toát ra nửa điểm buồn bã hay hối tiếc.
Thường Trữ Viễn tham gia hết buổi lễ liền rời đi, thân là phù dâu, Lâm Trinh Lan đương nhiên không được nhẹ nhàng như vậy, yến hội buổi tối cô còn phải giúp một tay, chiêu đãi khách khứa, giúp cô dâu uống đỡ rượu mừng, sau đó là tiễn khách ra về, suốt cả ngày thời gian cô được nghỉ ngơi không vượt quá một tiếng đồng hồ.
Ai đã kết hôn rồi thì cũng biết, thật ra cô dâu cả ngày không ăn gì cả bởi vì sợ sẽ không mặc vừa lễ phục, cũng sợ sẽ phải đi toilet mà cởi lễ phục ra, sau đó mặc lại thật là phiền toái.
Mà ai đã làm phù dâu thì cũng biết, thật ra phù dâu cũng không tốt hơn cô dâu là bao nhiêu. Cho nên khi tiệc cưới kết thúc thì Lâm Trinh Lan chỉ có thể dùng bốn chữ “Vừa đói vừa mệt” để hình dung về tình trạng của mình bây giờ.
Hai giờ đêm, Lâm Trinh Lan mới xách theo một hộp bánh hỉ về nhà, cô ở trước cửa nhìn vào, trong nhà không có ánh đèn, chắc là anh đã ngủ.
Mặc dù nhà cách âm cũng không tệ, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng bước từng bước chân không muốn đánh thức anh.
“Còn biết quay về sao?” Trong bóng tối vang lên một âm th anh tức giận.
“Hết hồn!” Lâm Trinh Lan giật mình, đưa tay bật đèn điện, mới phát hiện Thường Trữ Viễn mặc âu phục, nghiêm chỉnh ngồi trong phòng khác.
“Làm sao anh... Còn chưa ngủ?” Lâm Trinh Lan cười nói. Cô vốn là muốn hỏi anh tại sao không bật đèn, nhưng nhìn sắc mặt anh khó coi như thế, cô cũng không muốn hỏi.
“Hừ!” Thường Trữ Viễn quay đầu.
“Vậy... Em đi ngủ trước.” Lâm Trinh Lan đi dọc theo vách tường, muốn chạy về phòng của mình.
Thường Trữ Viễn gần đây thật sự là rất kỳ quái! Động một chút là phát giận.
Lâm Trinh Lan cũng không hiểu mình đắc tội với anh chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận trong mọi chuyện nhưng cô lại không biết chính thái độ của mình như vậy càng giống như thêm dầu vào lửa.
“Em đã đi đâu, tại sao lại về trễ như vậy?” Thường Trữ Viễn gọi cô lại hỏi.
Thật ra thì anh căn bản không để ý cô đã đi đâu, điều anh để ý là tại sao trễ như vậy cô mới về nhà? Có phải cùng người đàn ông khác ra ngoài không?
“Sau khi bữa tiệc kết thúc, bọn em đi PUB uống chút rượu, ăn vài thứ.” Không biết anh có ý khác, Lâm Trinh Lan thật thà trả lời.
“PUB? Đi đến đó làm gì?” Thường Trữ Viễn chau mày.
“Bởi vì trong buổi lễ chúng em chưa có ăn gì hết, nên mọi người kéo nhau đi ăn đêm.”
“Đi ăn cái gì mà phải đến nơi đó?” Giọng điệu của anh càng ngày càng không vui.
Mặc dù Thường Trữ Viễn thỉnh thoảng cũng đến đó với bạn bè, anh biết PUB cũng không phải là nơi không tốt, huống chi cô đã lớn thế này rồi, cũng không phải là con gái của anh, nhưng anh chính là mất hứng khi cô đến nơi đó.
Chẳng lẽ cô không biết, nam nữ độc thân đến nơi đó, đều là có dụng ý khác sao?
“Bởi vì chị Nhã Đường nói chỉ có nơi đó giờ này mới còn bán đồ ăn, mà cũng gần nhà nữa.” Không biết anh đang mất hứng vì nguyên nhân gì? Lâm Trinh Lan nhỏ giọng giải thích.
Thể lực của Lý Nhã Đường thật là làm cho người ta bội phục, cô đã mệt mỏi đến độ chỉ muốn nằm xuống ngủ thế mà chị ấy còn sức lôi kéo mọi người đi PUB, thậm chí còn có hơi sức lên sàn nhảy.
Khi Lý Nhã Đường trên sàn nhảy liên tục bị đàn ông đến gần thì Triệu Thuận Đức ngồi ở trên ghế liên tục cười khổ, nhưng Lâm Trinh Lan tuyệt đối sẽ không nghĩ sai về tình cảm của anh đối với Lý Nhã Đường.
Lý Nhã Đường là một người phụ nữ có tính tự chủ cao, nếu như mỗi lần có người đến gần mà Triệu Thuận Đức lại tỏ ra thái độ của người bảo vệ thì chỉ làm cho cô ấy cảm thấy chán ghét, cho nên anh mới không có tiến lên. Nhưng mà anh sẽ ở một bên lặng lẽ bảo vệ cô, khi cô ấy cần sự giúp đỡ thì anh sẽ là người nhảy ra đầu tiên.
“Đi cùng với ai?” Thường Trữ Viễn hỏi tới.
“À... Đi cùng chị Nhã Đường, chú rể, cùng mấy phù dâu, phù rể.” Lâm Trinh Lan mặc dù không hiểu tại sao Thường Trữ Viễn lại giống như người làm cha truy vấn con gái cả đêm không về nhà, nhưng cô có làm gì sai mà không dám trả lời chứ.
Mấy người bọn họ đều vì hôn lễ này mà cực khổ, hơn nữa cả ngày cũng không được ăn cái gì cho nên Lý Nhã Đường mới đem bọn họ tới PUB để ăn chút gì đó.
Thật ra thì PUB không phải nơi thích hợp để ăn uống, nó chỉ cung cấp rượu cùng một chút đồ nhắm, nhưng Lý Nhã Đường lại đem PUB trở thành nơi ăn tới no, kêu một đống thức ăn.
Nghe được là một đám người cùng đi ăn, sắc mặt Thường Trữ Viễn cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Thấy cô còn mặc bộ lễ phục trên người, thân thể anh không khỏi có chút xôn xao, nhưng anh vẫn mặt lạnh nói: “Về sau không được mặc loại y phục không đứng đắn này.”
Nếu quả thật phải mặc, thì cô chỉ cần ở trong nhà mặc cho anh xem là tốt rồi—— Thường Trữ Viễn âm thầm bổ sung trong lòng.
Lâm Trinh Lan nghe Thường Trữ Viễn nói vậy, không nhịn được chẹp miệng, có lẽ là bởi vì uống chút rượu nên cô mới có gan nhỏ giọng phản bác: “Đây không phải là y phục không đứng đắn.”
Cô hôm nay mặc chính là lễ phục nha, tất cả mọi người đều khen cô mặc rất đẹp, đời này cô chưa từng được nhiều người khen ngợi như vậy.
“Lời tôi nói chính là luật, tôi nói không đứng đắn chính là không đứng đắn!” Thường Trữ Viễn tức giận la to: “Cô còn không lấy gương ra mà soi? Thật là người đàn bà xấu xí!”
Thường Trữ Viễn nói một câu “người đàn bà xấu xí” đâm trúng nỗi đau của cô, không hề báo trước một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ngay cả Thường Trữ Viễn cũng bị cô làm sợ hết hồn.
Thường Trữ Viễn vốn tưởng rằng Lâm Trinh Lan sẽ tức giận, sẽ phản bác anh, thậm chí là cãi nhau với anh, nhưng lại không nghĩ tới cô chỉ là lẳng lặng cúi đầu, dùng đỉnh đầu hướng về phía anh, nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi biết rồi, sau này sẽ không mặc nữa.”
Vóc dáng của Lâm Trinh Lan vốn đã nhỏ bé, cô cúi đầu, rũ vai xuống làm cho chính mình càng trở nên đáng thương hơn.
Thường Trữ Viễn không khỏi có một chút hối hận, muốn nói gì đó để đền bù, “Tôi...”
“Không có chuyện gì nữa tôi đi ngủ trước, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi!” Lâm Trinh Lan cúi đầu nói xong câu đó, như con chuột nhỏ cụp đuôi chạy về phòng.
Thường Trữ Viễn ở lại phòng khách, chẳng biết tại sao vừa rồi trái tim anh rất khó chịu.
Chuyện cũ khi còn học đại học trong nháy mắt như mở ra trước mắt cô ——
Lâm Trinh Lan không biết khiêu vũ, cũng không thích các buổi dạ hội, nhưng thân là người trong hội, hàng năm cô đều phải tham gia dạ hội đón sinh viên mới cùng với lễ tốt nghiệp của các sinh viên năm cuối.
Thường Trữ Viễn là nhân vật “hô phong hoán vũ” trong trường, mặc dù đã tốt nghiệp vào sở nghiên cứu nhưng cũng thường được mời tới tham gia dạ hội.
Lúc ấy, mỗi năm Lâm Trinh Lan đều như ngày hôm nay, nhìn Thường Trữ Viễn nắm tay cô gái khác tiến vào hội trường dạ hội, còn cô thì chỉ mặc áo T-shirt và quần jean ở một bên làm việc vặt.
Không thể trách Lâm Trinh Lan tại sao lại trốn tránh Thường Trữ Viễn, bởi vì trong lòng cô, anh vĩnh viễn là trung tâm sự chú ý của mọi người còn cô chỉ ở một bên nhặt ve chai, sửa sang lại dây điện, cô không có dũng khí trước mặt bao nhiêu người khoác tay anh cùng nhau bước đi.
Năm thứ nhất, năm thứ hai đại học, hai người còn chưa ở chung một chỗ, Lâm Trinh Lan vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất sửa sang lại dây điện, vừa nhìn Thường Trữ Viễn cùng một cô gái xinh đẹp khiêu vũ.
Năm thứ ba đại học bọn họ đã quen nhau nhưng cô vẫn là vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất sửa sang lại dây điện, vừa nhìn Thường Trữ Viễn cùng một cô gái khác khiêu vũ.
Cuối cùng đã đến buổi lễ tốt nghiệp đại học vào năm thứ tư, thân là sinh viên tốt nghiệp rốt cuộc cô cũng không cần ngồi trên mặt đất sửa dây điện.
Khó khăn lắm cô mới có thể khoác lên người bộ lễ phục có chút bảo thủ, thoa lên son môi, lại chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở góc tường làm vật trang trí.
Lâm Trinh Lan đã từng ảo tưởng, có thể Thường Trữ Viễn sẽ đột nhiên xuất hiện cùng cô khiêu vũ nhưng đến khi dạ hội kết thúc, anh vẫn không xuất hiện.
Trường học của bọn họ rất lớn, trừ hội học sinh mỗi năm làm dạ hội thì các câu lạc bộ khác cũng tự tổ chức để đón tiếp thành viên mới, một năm Thường Trữ Viễn tham gia ít nhất bốn buổi dạ hội.
Đại học cộng thêm làm việc ở sở nghiên cứu tổng cộng là sáu năm, Thường Trữ Viễn tham gia từ 20 tới 30 đêm dạ hội, có ít nhất một trăm cô gái cùng khiêu vũ với anh, nhưng trong đó không bao gồm cô.
Lâm Trinh Lan tự nói với mình, đó là bởi vì Thường Trữ Viễn lúc ấy còn đang chăm lo cho sự nghiệp của mình, huống chi cô cũng không mở miệng mời anh, nhưng một sự mất mát vẫn đánh thật sâu vào trong ngực.
Đến tột cùng là vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất vừa nhìn anh tốt hơn, hay là ngồi một mình tại nơi nào đó tốt hơn?
Lâm Trinh Lan ngoài mặt nói là không sao, nhưng kể từ khi đó cô lại cố gắng tránh mặt anh, không cùng anh tham gia bất kỳ một hoạt động nào, coi như là gặp nhau, cô cũng cố gắng duy trì thái độ hai người là người dưng hoàn toàn xa lạ.
Thời điểm khi Lâm Trinh Lan tốt nghiệp, bọn họ đã ở cùng nhau được hai năm, ân ái có ít nhất một trăm lần, lại chưa từng khiêu vũ cùng nhau.
Thái độ của Thường Trữ Viễn đối với cô rõ ràng như vậy, cô tội gì phải tự làm mình mất mặt.
Đoạn chuyện xưa nghe rất buồn bã, nhưng kỳ thật Lâm Trinh Lan cũng không cảm thấy quá đau khỗ, người ta nói có hi vọng mới có thất vọng, Lâm Trinh Lan may mắn là không như vậy…
Từ lúc bắt đầu với Thường Trữ Viễn cô đã không trông mong gì từ anh, cũng sẽ tự nhiên không thất vọng, nhiều lắm là... Nhiều lắm cũng chỉ là có chút chua xót.
Nghiêm chỉnh mang lên mặt nạ, cô mỉm cười tiếp tục công việc của phù dâu, cố nén không đem ánh mắt của mình đặt trên người anh, trong ánh mắt của cô không được phép toát ra nửa điểm buồn bã hay hối tiếc.
Thường Trữ Viễn tham gia hết buổi lễ liền rời đi, thân là phù dâu, Lâm Trinh Lan đương nhiên không được nhẹ nhàng như vậy, yến hội buổi tối cô còn phải giúp một tay, chiêu đãi khách khứa, giúp cô dâu uống đỡ rượu mừng, sau đó là tiễn khách ra về, suốt cả ngày thời gian cô được nghỉ ngơi không vượt quá một tiếng đồng hồ.
Ai đã kết hôn rồi thì cũng biết, thật ra cô dâu cả ngày không ăn gì cả bởi vì sợ sẽ không mặc vừa lễ phục, cũng sợ sẽ phải đi toilet mà cởi lễ phục ra, sau đó mặc lại thật là phiền toái.
Mà ai đã làm phù dâu thì cũng biết, thật ra phù dâu cũng không tốt hơn cô dâu là bao nhiêu. Cho nên khi tiệc cưới kết thúc thì Lâm Trinh Lan chỉ có thể dùng bốn chữ “Vừa đói vừa mệt” để hình dung về tình trạng của mình bây giờ.
Hai giờ đêm, Lâm Trinh Lan mới xách theo một hộp bánh hỉ về nhà, cô ở trước cửa nhìn vào, trong nhà không có ánh đèn, chắc là anh đã ngủ.
Mặc dù nhà cách âm cũng không tệ, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng bước từng bước chân không muốn đánh thức anh.
“Còn biết quay về sao?” Trong bóng tối vang lên một âm th anh tức giận.
“Hết hồn!” Lâm Trinh Lan giật mình, đưa tay bật đèn điện, mới phát hiện Thường Trữ Viễn mặc âu phục, nghiêm chỉnh ngồi trong phòng khác.
“Làm sao anh... Còn chưa ngủ?” Lâm Trinh Lan cười nói. Cô vốn là muốn hỏi anh tại sao không bật đèn, nhưng nhìn sắc mặt anh khó coi như thế, cô cũng không muốn hỏi.
“Hừ!” Thường Trữ Viễn quay đầu.
“Vậy... Em đi ngủ trước.” Lâm Trinh Lan đi dọc theo vách tường, muốn chạy về phòng của mình.
Thường Trữ Viễn gần đây thật sự là rất kỳ quái! Động một chút là phát giận.
Lâm Trinh Lan cũng không hiểu mình đắc tội với anh chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận trong mọi chuyện nhưng cô lại không biết chính thái độ của mình như vậy càng giống như thêm dầu vào lửa.
“Em đã đi đâu, tại sao lại về trễ như vậy?” Thường Trữ Viễn gọi cô lại hỏi.
Thật ra thì anh căn bản không để ý cô đã đi đâu, điều anh để ý là tại sao trễ như vậy cô mới về nhà? Có phải cùng người đàn ông khác ra ngoài không?
“Sau khi bữa tiệc kết thúc, bọn em đi PUB uống chút rượu, ăn vài thứ.” Không biết anh có ý khác, Lâm Trinh Lan thật thà trả lời.
“PUB? Đi đến đó làm gì?” Thường Trữ Viễn chau mày.
“Bởi vì trong buổi lễ chúng em chưa có ăn gì hết, nên mọi người kéo nhau đi ăn đêm.”
“Đi ăn cái gì mà phải đến nơi đó?” Giọng điệu của anh càng ngày càng không vui.
Mặc dù Thường Trữ Viễn thỉnh thoảng cũng đến đó với bạn bè, anh biết PUB cũng không phải là nơi không tốt, huống chi cô đã lớn thế này rồi, cũng không phải là con gái của anh, nhưng anh chính là mất hứng khi cô đến nơi đó.
Chẳng lẽ cô không biết, nam nữ độc thân đến nơi đó, đều là có dụng ý khác sao?
“Bởi vì chị Nhã Đường nói chỉ có nơi đó giờ này mới còn bán đồ ăn, mà cũng gần nhà nữa.” Không biết anh đang mất hứng vì nguyên nhân gì? Lâm Trinh Lan nhỏ giọng giải thích.
Thể lực của Lý Nhã Đường thật là làm cho người ta bội phục, cô đã mệt mỏi đến độ chỉ muốn nằm xuống ngủ thế mà chị ấy còn sức lôi kéo mọi người đi PUB, thậm chí còn có hơi sức lên sàn nhảy.
Khi Lý Nhã Đường trên sàn nhảy liên tục bị đàn ông đến gần thì Triệu Thuận Đức ngồi ở trên ghế liên tục cười khổ, nhưng Lâm Trinh Lan tuyệt đối sẽ không nghĩ sai về tình cảm của anh đối với Lý Nhã Đường.
Lý Nhã Đường là một người phụ nữ có tính tự chủ cao, nếu như mỗi lần có người đến gần mà Triệu Thuận Đức lại tỏ ra thái độ của người bảo vệ thì chỉ làm cho cô ấy cảm thấy chán ghét, cho nên anh mới không có tiến lên. Nhưng mà anh sẽ ở một bên lặng lẽ bảo vệ cô, khi cô ấy cần sự giúp đỡ thì anh sẽ là người nhảy ra đầu tiên.
“Đi cùng với ai?” Thường Trữ Viễn hỏi tới.
“À... Đi cùng chị Nhã Đường, chú rể, cùng mấy phù dâu, phù rể.” Lâm Trinh Lan mặc dù không hiểu tại sao Thường Trữ Viễn lại giống như người làm cha truy vấn con gái cả đêm không về nhà, nhưng cô có làm gì sai mà không dám trả lời chứ.
Mấy người bọn họ đều vì hôn lễ này mà cực khổ, hơn nữa cả ngày cũng không được ăn cái gì cho nên Lý Nhã Đường mới đem bọn họ tới PUB để ăn chút gì đó.
Thật ra thì PUB không phải nơi thích hợp để ăn uống, nó chỉ cung cấp rượu cùng một chút đồ nhắm, nhưng Lý Nhã Đường lại đem PUB trở thành nơi ăn tới no, kêu một đống thức ăn.
Nghe được là một đám người cùng đi ăn, sắc mặt Thường Trữ Viễn cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Thấy cô còn mặc bộ lễ phục trên người, thân thể anh không khỏi có chút xôn xao, nhưng anh vẫn mặt lạnh nói: “Về sau không được mặc loại y phục không đứng đắn này.”
Nếu quả thật phải mặc, thì cô chỉ cần ở trong nhà mặc cho anh xem là tốt rồi—— Thường Trữ Viễn âm thầm bổ sung trong lòng.
Lâm Trinh Lan nghe Thường Trữ Viễn nói vậy, không nhịn được chẹp miệng, có lẽ là bởi vì uống chút rượu nên cô mới có gan nhỏ giọng phản bác: “Đây không phải là y phục không đứng đắn.”
Cô hôm nay mặc chính là lễ phục nha, tất cả mọi người đều khen cô mặc rất đẹp, đời này cô chưa từng được nhiều người khen ngợi như vậy.
“Lời tôi nói chính là luật, tôi nói không đứng đắn chính là không đứng đắn!” Thường Trữ Viễn tức giận la to: “Cô còn không lấy gương ra mà soi? Thật là người đàn bà xấu xí!”
Thường Trữ Viễn nói một câu “người đàn bà xấu xí” đâm trúng nỗi đau của cô, không hề báo trước một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ngay cả Thường Trữ Viễn cũng bị cô làm sợ hết hồn.
Thường Trữ Viễn vốn tưởng rằng Lâm Trinh Lan sẽ tức giận, sẽ phản bác anh, thậm chí là cãi nhau với anh, nhưng lại không nghĩ tới cô chỉ là lẳng lặng cúi đầu, dùng đỉnh đầu hướng về phía anh, nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi biết rồi, sau này sẽ không mặc nữa.”
Vóc dáng của Lâm Trinh Lan vốn đã nhỏ bé, cô cúi đầu, rũ vai xuống làm cho chính mình càng trở nên đáng thương hơn.
Thường Trữ Viễn không khỏi có một chút hối hận, muốn nói gì đó để đền bù, “Tôi...”
“Không có chuyện gì nữa tôi đi ngủ trước, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi!” Lâm Trinh Lan cúi đầu nói xong câu đó, như con chuột nhỏ cụp đuôi chạy về phòng.
Thường Trữ Viễn ở lại phòng khách, chẳng biết tại sao vừa rồi trái tim anh rất khó chịu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook