Chưa Đủ
-
Chương 3
Sáu giờ rưỡi rồi mà
Lâm Trinh Lan vẫn còn chưa trở về, Thường Trữ Viễn ngồi trên ghế sa lon ở bên trong phòng khách, mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường,
thì trong lòng liền cảm thấy phiền não hơn.
Kỳ lạ, rõ ràng đã tan sở từ lâu rồi, thế mà sao cô ấy vẫn chưa trở về? Thường Trữ Viễn cũng không biết mình đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần rồi, càng nh n lại càng muốn đập cái đồng hồ.
Vào buổi sáng khi rời giường cũng không có để ý, đến khi dùng xong bữa sáng, sau đó quay lại phòng thay ga trải giường th anh mới phát hiện trên ra trải giường có vết máu. Tuy là chỉ có lấm tấm vài giọt, nhưng lại rất chói mắt, khiến người khác không thể không nhìn!
Thường Trữ Viễn ngây người nhìn chằm chằm vào mấy giọt máu giờ đã biến thành màu nâu, trái tim của anh như bị người khác nhéo một cái thật đau.
Anh rất muốn lập tức bắt cô trở về để xác định xem cô bị thương như thế nào, nhưng cũng băn khoăn cô đang trong giờ làm việc, anh không muốn để cô phải khó xử, nên bất đắc dĩ lắm Thường Trữ Viễn chỉ có thể ngồi trong nhà chờ đợi cô trở về. Hiện tại anh mới phát hiện anh chờ đợi cô mới có mười giờ thôi, mà anh cảm thấy thời gian như đã rất lâu vậy.
Sẽ không phải vì vết thương không quá nghiêm trọng, cho nên đã len lén một mình chạy đến bệnh viện để khám chứ? Nhưng mà nếu theo tính cách của cô, thì cho dù có bị đau chết cô ấy cũng sẽ không tự mình đi khám phụ khoa đâu.
Càng chờ đợi Thường Trữ Viễn càng bất an, bắt đầu không ngừng suy nghĩ lung tung.
Anh biết sau mỗi lần đi công tác về anh sẽ rất kích động, nhưng lần nào anh cũng cẩn thận giúp cô chuẩn bị thật tốt khúc dạo đầu rồi mới bắt đầu hành động, nhưng sao lần này lại khiến cô bị thương? Cuối cùng là cô ấy bị gì thế? Sao vẫn chưa trở về?
Nghi vấn trong đầu của Thường Trữ Viễn không ngừng xuất hiện, rốt cuộc đến bảy giờ rưỡi thì cánh cửa cũng phát ra tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa để mở cửa.
Lâm Trinh Lan xách theo cái túi lớn đựng thức ăn trở về, trên trán đầy mồ hôi.
Thường Trữ Viễn vừa trông thấy cô thì liền biết cô đã đi siêu thi mua đồ dùng nên mới về trễ như thế, sắc mặt liền trở nên rất thối, không nhịn được oán trách cô: “Tại sao lại về trễ như vậy?”
Đã ở với nhau lâu như vậy, dĩ nhiên Lâm Trinh Lan biết Thường Trữ Viễn đang tức giận, mặc dù cô căn bản cũng không biết anh đang tức giận cái gì?
Cô cẩn thận cùng nhẹ nhàng nói: “Chuyện này... Hôm nay em tăng ca.”
Vốn dĩ là cô đã chuẩn bị đi về, nhưng lại bị người khác nhờ vả cô đi giúp đỡ, cô cũng không muốn cự tuyệt người khác, cho nên liền bị kéo đi giúp bộ phận khác.
Bận túi bụi đến bảy giờ cô mới bắt đầu từ công ty trở về, cô dùng tốc độ nh anh nhất để mua thức ăn cùng một ít đồ dùng, bảy giờ ba mươi phút có thể trở về đến nhà đã là cực hạn rồi.
“Chuyện này… anh đã ăn cơm tối chưa?” Lâm Trinh Lan hỏi.
“Hừ!” Thường Trữ Viễn hừ lạnh một tiếng.
Đừng nói là ăn bữa tối, anh lo lắng cho cô đến nỗi bữa trưa còn quên ăn, cho đến xế chiều cảm thấy đói bụng, mới tùy tiện nướng hai mẩu bánh mỳ để ăn tạm, hiện tại cũng đã cảm thấy đói rồi.
Thì ra nguyên nhân tức giận là chưa có ăn cơm… Lâm Trinh Lan bừng tỉnh hiểu ra.
Chỉ là điều này cô không thể nói ra, nếu như thấy đói thì phải ra ngoài mua cơm hộp ăn chứ! Có cần thiết để bụng đói đến bốc hỏa rồi đợi cô trở về mà trút giận lên người cô không? Lâm Trinh Lan oán thầm trong bụng.
Nhưng những điều này chỉ là nghĩ ở trong lòng mà thôi, cô cũng không có to gan mà nói với Thường Trữ Viễn.
“Vậy... Em đi nấu cơm ngay.” Lâm Trinh Lan nói xong, vội vàng xách hai túi lớn thức ăn trốn vào phòng bếp.
Thường Trữ Viễn sững sờ, người phụ nữ này có nhiều lúc khiến cho Thường Trữ Viễn tức giận muốn bóp chết cô! Hiện tại rõ ràng là chính anh đang cố tình gây sự, là do anh tức giận loạn xạ phát khí, vậy tại sao cô lại làm theo ý của anh?
Thường Trữ Viễn thật sự không hiểu tại sao Lâm Trinh Lan lại không mở miệng mắng anh, hoặc là chỉ vào mũi của anh mà bảo anh cút ra ngoài tìm cái gì đó để ăn, sao lại không nỡ cự tuyệt mà đi nấu cơm cho anh ăn?
Không không không! Người kỳ lạ nhất không phải là Lâm Trinh Lan mà chính là anh! Thường Trữ Viễn có chút nhức đầu vịn trán của mình, hiện tại lòng của anh có chút hỗn loạn.
Anh rất hy vọng Lâm Trinh Lan sẽ tức giận với anh? Thật sự Thường Trữ Viễn cũng không biết anh như thế nào nữa? Ban đầu anh đáp ứng cùng Lâm Trinh Lan lui tới, một phần trong đó cũng chính là tính cách an phận không tranh giành của cô.
Tính tình của Lâm Trinh Lan rất tốt, để cho anh mặc sức chà xát bóp tròn bóp méo, bảo cô đi hướng đông thì cô cũng không dám đi hướng tây, kêu cô đi về phía nam cô cũng sẽ không dám đi hướng bắc, nếu một ngày nào đó anh chán ghét cô bảo cô rời đi, có lẽ cô cũng sẽ không nói tiếng nào mà yên lặng rời khỏi anh, trước khi đi có thể còn nhớ đem theo vài món đồ của cô đi cùng, cũng sẽ không để lại một chút phiền toái nào cho anh.
Nói thẳng một chút, coi như hôm nay anh muốn xóa di sạch sẽ quan hệ của bọn họ, thì Lâm Trinh Lan cũng sẽ không để cho anh có cái gì khó xử hoặc phiền toái về trách nhiệm gì gì đó, cho nên lúc đầu anh mới cùng cô lui tới, nhưng hôm nay... Hôm nay anh lại bắt đầu muốn trêu tức cô gái có tính tình ôn thuận này!
Từ trước đến nay loại phụ nữ mà Thường Trữ Viễn ghét nhất chính là ba loại: hở một chút là khóc lóc, hai là làm ầm lên, ba là đòi thắt cổ, có khi anh cũng không hiểu nổi bọn họ là đang tức giận chuyện gì nữa.
Trước kia anh cũng có quen biết vài người phụ nữ, mỗi lần bọn họ giận dỗi đều làm ầm lên khiến Thường Trữ Viễn cũng phiền lòng đến nỗi muốn quăng bọn họ vào tường! Nhưng hôm nay Lâm Trinh Lan lại không khóc lóc không giận hờn cũng không làm ầm lên, vậy mà Thường Trữ Viễn lại cảm thấy tức giận muốn tự đánh một quyền vào tường thật mạnh.
Tại sao cô ấy lại không nhõng nhẽo, tại sao không giận hờn cùng trách móc? Coi như cho anh một cái tát cũng được!
Không không không! Nhất định anh đã điên rồi, nhất định là điên thật rồi! Sao lại có thể hi vọng cô ấy tặng cho anh một cái tát chứ, chẳng lẽ anh bị bệnh cuồng ngược đãi sao?
Nhưng cũng không đúng! Mặc dù từ trước đến nay Thường Trữ Viễn chưa bao giờ nếm qua mùi vị khi bị ăn tát, nhưng anh chắc c anh nếu người nào to gan anh tát anh một cái, thì đối phương cũng sẽ không được yên với anh! Nhưng nếu là cô ấy… Mình sẽ cảm thấy...
Trong đầu Thường Trữ Viễn đang là một mảnh hết sức hỗn loạn, thì bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng của Lâm Trinh Lan : “Anh... Không thoải mái chỗ nào sao?”
Lâm Trinh Lan quan sát Thường Trữ Viễn đang bóp lấy cái gối hơi đang cầm trên tay, giống như đang muốn lấy mạng của cái gối hơi đó vậy, cô không nhịn được lo lắng hỏi thăm.
Gần đây... anh có chút là lạ !
Thường Trữ Viễn có chút dị thường ngay cả Lâm Trinh Lan cũng cảm thấy được, cảm thấy gần đây anh hay giận dỗi mà không rõ nguyên nhân, tinh thần có chút hoảng hốt, lại nóng nảy.
Không phải đây là dấu hiệu của thời tiền mãn dục của phái nam chứ? Hay đây là triệu chứng của bệnh Alzheimer?
Trong lòng Lâm Trinh Lan đang suy nghĩ cùng chẩn bệnh, cô rất muốn khuyên anh đến bệnh viện kiểm tra bệnh tình, nhưng cô cũng lo lắng anh sẽ không vui.
Thường Trữ Viễn phục hồi tinh thần, liền bỏ cái gối hơi xuống, coi như tha cho cái gối một mạng, anh nói với cô: “Đi tắm thôi.”
“Ư...” Trong nháy mắt mặt của Lâm Trinh Lan liền đỏ lên: “Vậy em đi nấu cơm tiếp.”
Thường Trữ Viễn mất hứng nói: “ Anh muốn ăn ở ngoài, mau đi tắm thôi!”
Tối hôm qua căn bản anh cũng không để cho cô ngủ được một giấc ngon lành, hôm nay lại đi làm cả ngày, hai mắt đã thâm đen như con gấu trúc rồi, lại còn muốn đi nấu cơm, người phụ nữ này thật sự không biết chăm sóc bản thân mình sao?
Hoàn toàn không có phát hiện những suy trong lòng của Lâm Trinh Lan, nếu anh mà biết chắc anh sẽ bể mạch máu mà chết mất, Thường Trữ Viễn nhìn hai mắt thâm đen của cô vừa tức lại vừa đau lòng, bây giờ anh chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để khiêng cô về phòng ngủ, cho cô ngủ bù một giấc thật ngon.
“Ah!” Cô đáp nhẹ một tiếng, Lâm Trinh Lan ngoan ngoãn cởi quần áo ra đi tắm.
Từ khi hai người bắt đầu mối quan hệ này, đối với Thường Trữ Viễn thì khoản đó vẫn là rất tốt, những năm gần đây nhu cầu của anh chỉ có tăng thêm chứ không hề giảm. Đặc biệt là trong vòng hai năm nay, đôi khi Lâm Trinh Lan cũng lo lắng anh có thể sẽ suy thận hay không.
Tức giận, hoảng hốt, nóng nảy thái độ còn không bình thường, lại hay động dục... Rốt cuộc đây là triệu chứng của bệnh gì vậy? Lâm Trinh Lan quyết định phải tìm thời gian để “Đánh giá” lại căn bệnh này.
Thấy mặt của cô đỏ lên như vậy, Thường Trữ Viễn cũng đã biết cô đang hiểu lầm cái gì rồi, chỉ là theo cá tính của anh thì anh cũng lười giải thích rõ.
Lâm Trinh Lan tắm xong, hai người ăn qua loa một chút thức ăn, vẫn chưa tới mười giờ, Thường Trữ Viễn liền thúc giục cô: “Mau lên giường đi.”
Vất vả lắm Lâm Trinh Lan mới khôi phục lại sắc mặt bình thường, nghe anh nói như vậy cô một lần nữa lại đỏ mặt, cô ôn thuận đi vào phòng của anh, leo lên giường của anh.
Tại sao cô ấy không tức giận? Thường Trữ Viễn cũng sắp muốn xù lông rồi! Chỉ là lý do xù lông thì thật khó mà nói ra.
Thấy cô e lệ lại ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhìn mình, Thường Trữ Viễn lại một lần nữa cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, đồng thời có chút đau đớn.
Lâm Trinh Lan luôn thuận theo ý của anh, vừa khiến cho Thường Trữ Viễn muốn khi dễ cô, lại khiến anh muốn bảo hộ cô thật tốt, không để cô phải chịu bất cứ thương tổn gì.
Hai dòng cảm xúc cực đoan này, giống như trong phim hoạt hình “Tom và Jerry” vậy, luôn xuất hiện hai vai diễn trái ngược nhau gồm tiểu thiên sứ và tiểu ác quỷ, hai nhân vật này luôn xuất hiện ở trong đầu của Thường Trữ Viễn không ngừng giằng co.
Anh rất muốn hung hăng cùng cô, để cô phải xấu hổ đến mức phải khóc thút thít, để cho cô kích tình thật nhiều mà không ngừng run rẩy, khiến cô phải chịu đựng vượt qua cao trào mà khóc nhưng lại không thể tức giận được!
Bình thường thì là tiểu ác quỷ sẽ chiếm thế thượng phong, thói hư tật xấu của đàn ông mà, không những bám trụ mà còn dai và bền bỉ hơn cả nấm mốc cùng vi khuẩn ở trong phòng tắm!
Dưới tình huống này Thường Trữ Viễn không thấy Lâm Trinh Lan có chút phản kháng nào, anh liền cởi quần của Lâm Trinh Lan ra, đồng thời mở rộng hai chân của cô ra.
Khi nơi thần bí nhất của phái nữ không hề được che đậy đã lộ ra trước mắt anh, nụ hoa hôm qua bị anh yêu thương quá độ vẫn còn hơi sưng, nhưng anh lại không trông thấy vết thương rõ ràng.
Cô bị thương...
Tiểu thiên sứ đột nhiên giành lấy thế thượng phong, một cước đá văng tiểu ác quỷ ra.
Lo lắng cô bị thương ở bên trong, Thường Trữ Viễn dùng ngón giữa lấy một chút thuốc bôi trơn nhẹ nhàng thoa lên, đầu tiên là quan sát và bôi một vòng ở bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong, tỉ mỉ bôi từng chút từng chút một.
Lâm Trinh Lan dùng hai tay che mặt, trên mặt ửng hồng cũng đã lan đến lỗ tai cùng vùng ngực.
Để tránh cho cô xấu hổ đến mức bể mạch máu mà chết, Thường Trữ Viễn không thể làm gì khác hơn là giải thích cho cô hiểu: “Không có làm gì đâu, anh chỉ giúp em bôi thuốc mà thôi.”
Tiểu ác quỷ ở trong lòng còn chưa muốn buông tha vẫn không ngừng kêu gào cùng phản kháng, để tránh cho tiểu ác quỷ phản kích thành công, Thường Trữ Viễn chỉ có thể gia tăng tốc độ, nhanh chóng đem thuốc bôi cho xong.
“Cảm... Cảm ơn.” Thấy anh bôi thuốc xong, Lâm Trinh Lan nhanh chóng mặc quần nhỏ cùng quần ngủ vào, muốn trở về phòng của mình.
Thường Trữ Viễn dĩ nhiên không thể bỏ qua ý định của cô, nhất thời giận dữ, không nói hai lời, một tay kéo, một tay ôm lấy cô vào trong ngực, nằm xuống liền ngủ.
Trốn? Anh sẽ để cho cô chạy trốn sao? Người phụ nữ này thật sự khiến anh hận đến mức nghiến răng nghiến lợi rồi.
“ Anh...” Lâm Trinh Lan ngây người.
Từ trước đến nay bọn họ chưa từng... Thật sự nếu không làm chuyện đó thì bọn họ sẽ không ngủ chung ở trên một giường qua nha! Tay chân của Lâm Trinh Lan có chút luống cuống nghĩ ngợi.
“Mau im miệng!” Thường Trữ Viễn nghiêm chỉnh kéo chăn bông đem chăn đắp lên hai người đồng thời ra lệnh: “Ngủ đi.”
Ông đây đang rất khó chịu! Em tốt nhất là nên ngoan ngoãn đừng phản kháng anh.
Đây là lời đe dọa không tiếng động.
Mùa hè chính là mùa mà ngành du lịch làm ăn thịnh vượng nhất, cho dù Lâm Trinh Lan là người của bộ phận hành chính đi nữa, vẫn là bận rộn đến mức không thở nổi, mỗi ngày đều phải làm thêm bốn giờ trở lên là chuyện bình thường.
Bởi vì ngày nào cũng bận rộn và phải làm thêm giờ nên khi Lâm Trinh Lan về đến nhà thì toàn thân cũng đều mệt rã rời, đã liên tục một tuần nay Thường Trữ Viễn rất muốn cùng cô nhưng cũng không có cách nào khác, đàn ông mà không được thỏa mãn dục vọng thì áp lực cùng tính khí rất xấu.
Vất vả lắm anh mới đợi đến khi Lâm Trinh Lan có được hai ngày nghỉ phép, Thường Trữ Viễn rất vui nên không muốn đi ra ngoài, hơn nữa còn tự m nh quyết định, hai ngày đó phải cùng cô quấn chặt ở trên giường, bữa trưa và bữa tối đặt ở ngoài cho nhân viên giao đến.
Chuẩn bị xong tất cả, Thường Trữ Viễn ngược lại không hề nóng nảy, có vẻ không nhanh không chậm. anh biết hiện tại gấp cũng không được, bởi vì thân thể của Lâm Trinh Lan mảnh khảnh như vậy, ngộ nhỡ anh gấp gáp quá lại khiến cho cô bị thương ở phía dưới giống như lần trước, vậy sau khi nghỉ hai ngày thì cũng đồng nghĩa là bị nhịn.
Hai người thư thả tắm rửa, ăn cơm tối xong, còn cùng nhau ngồi trên ghế sa lon và cùng xem tivi, Thường Trữ Viễn kéo Lâm Trinh Lan vào lòng, nhè nhàng vuốt ve lưng của cô, giống như đang dụ dỗ một sủng vật, Lâm Trinh Lan ngoan ngoãn nằm trong lòng anh cũng rất giống một con mèo con đáng yêu.
Xem xong tivi thì cũng đã gần nửa đêm, Thường Trữ Viễn liền đi tới quầy rượu mini, tìm trong tủ rượu lấy ra một chai rượu vang, trước khi vào phòng còn dặn dò Lâm Trinh Lan: “Cầm hai cái ly vào nhé.”
Ngay từ lúc anh bắt đầu chọn rượu thì gương mặt của Lâm Trinh Lan đã không nhịn được mà ửng hồng, sau khi nghe anh dặn cô như vậy thì hai bên tai của cô càng thêm đỏ hơn, cô cúi đầu đến bên quầy rượu cầm lấy hai cái ly thủy tinh rất đẹp.
Bởi vì ngày thường hai người đều rất bận rộn, Thường Trữ Viễn cũng rất ít khi mang rượu vang vào phòng ngủ, nhưng một khi đã mang rượu vang vào trong phòng, thì chứng tỏ sẽ đêm nay sẽ là một đêm rất kịch tính và nảy lửa.
Anh không vội uống rượu, đem rượu để gọn gàng sang một bên, sau đó nhìn áo ngủ của cô, ý bảo cô mau cởi bộ đồ ngủ ra.
Lâm Trinh Lan xấu hổ đến nỗi cúi đầu, cởi từng cái nút của cái áo ngủ bảo thủ của mình ra, sau đó anh nhìn đến cái quần ngủ, hai tay run run cô đành cởi nốt cái quần dài ra.
Bởi vì cô không có thói quen mặc áo lót đi ngủ, cho nên giờ phút này trên người của cô chỉ còn lại chiếc quần lót viền ren đang ôm trọn lấy khu vực cấm địa mà thôi.
Lâm Trinh Lan không vội cởi xuống chiếc quần lót vừa mỏng lại vừa nhỏ đó, cô vẫn để nguyên trên người của mình, cô muốn để cho anh tự cởi, xem như cô để lại cho anh một niềm vui thú cùng tò mò.
Hai tay Thường Trữ Viễn dang ra, Lâm Trinh Lan lập tức hiểu ý, trước đây cô cũng thường giúp anh cởi áo choàng tắm ra, giống một nữ giúp việc.
Hai người duy trì mối quan hệ như vậy cũng gần bảy năm rồi, chính thức ở chung cũng đã 4, 5 năm, cô đã có thể đọc và hiểu rõ ý tứ từ trong ánh mắt của anh.
Đang giúp anh cởi quần áo thì Lâm Trinh Lan không cẩn thận nhìn đến phần phía dưới hạ thân của anh, bây giờ đã rất hùng dũng, cô xấu hổ quay mặt đi. Bất kể là hai người đã trải qua bao nhiêu cuộc kích tình, hay điên cuồng, nhưng mỗi khi cô nhìn thấy thân thể tráng kiện cùng khêu gợi của anh thì cô không thể nào giữ được bình tĩnh, về điểm này thì có lẽ vĩnh viễn cô cũng không đổi được.
Thường Trữ Viễn vừa trông thấy phản ứng nhỏ này của cô thì lòng anh liền thấy ngứa ngáy, khéo léo dùng tay nâng cằm cô lên, ngậm lấy cánh môi lạnh như băng của cô.
Đầu lưỡi linh hoạt tấn công vào trong miệng của cô, đầu tiên là nụ hôn thật sâu tiếp đó anh dùng lưỡi của mình quấn lấy cái lưỡi của cô một hồi, khiến cô phải thở hồng hộc, đồng thời đầu ngón tay không yên mà thăm dò ngực cô, tham lam vuốt ve lấy bầu ngực mềm mại.
Anh khéo léo xoa nắn một hồi mới khiến vú của cô nhô ra được một chút, tiếp đó dùng hai ngón tay kẹp vào trái dâu nhỏ của cô để xoa và ngắt lấy, khiến cô khó lòng mà nhịn được tiếng rên rỉ.
Nghe cô mê say cùng yêu kiều rên rỉ, anh nhẹ nhàng dùng móng tay của mình cào và đâm nhẹ vào trái dâu hiện đang rất nhạy cảm của cô, trong khi cô đang rất thoải mái thì lại đột nhiên vị trí nhạy cảm ấy bị cào bởi một vật cứng, khiến cô bất ngờ kêu lên.
Móng tay của anh từ trước đến nay vẫn được tỉa ngắn, lần này anh dùng móng tay cào vào chỗ đó cũng không đến mức khiến cho cô bị thương, trong cái cảm giác hơi đau đó thì mang theo khoái cảm nhiều hơn, tiếng thét chói tai đó thuần túy là vui sướng hơn là đau đớn.
Anh hài lòng mỉm cười, liền cúi đầu nhẹ nhàng liếm láp một trái dâu khác, anh phải khiến cô không do dự mà phát ra những tiếng rên hưởng thụ.
Khi anh thăm dò thương yêu bên phía dưới, hai quả dâu ở trước ngực cô giờ đây giống như một bông hoa hoàn toàn đã nở rộ, điểm non nớt và cũng là nơi nhô cao nhất cũng đã dính đầy nước miếng của anh, trông rất mê người.
Cô không phải loại phụ nữ dễ dàng đạt được dục vọng, mỗi lần khi anh bắt đầu ôm cô thì phản ứng của cô đều là lúng túng không thuần thục giống như đây là lần đầu tiên vậy, cũng may là anh chỉ bỏ thêm chút thời gian để cho màn dạo đầu, là có thể nhận được kết quả mong muốn so với công sức mình đã bỏ ra.
Nhưng Thường Trữ Viễn cũng không phải là loại người luôn có tính nhẫn nãi như vậy, vì vậy anh đặc biệt tốn nhiều thời gian cùng bỏ ra nhiều năm để từ từ huấn luyện cô, khiến cho cơ thể của cô trở nên thật nhạy cảm, làm cho ngọn lửa dục vọng của cô dễ dàng bùng cháy lên, đồng thời để cô có thể tiếp nhận hoan ái với anh sớm hơn.
Hôm nay anh dạy dỗ cô, dạy cô bộ dáng mau chóng sẵn sàng tiếp nhận cuộc vui, đây chính là thú vui lớn nhất trong cuộc sống của anh, mỗi lần làm thực hành đều là không muốn ngừng.
Cô bị anh hành hạ đến nỗi hai gò má đỏ bừng, vòng eo cũng muốn nhũn ra, toàn thân của cô nhờ có anh chống đỡ nên mới không có ngã xuống giường, Thường Trữ Viễn thuận thế ôm lấy thân thể nhẹ nhàng của cô đặt trên mặt thảm.
Lâm Trinh Lan tỏ vẻ không hiểu ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt của cô mở to nhìn giống như một chú nai tơ.
Ánh mắt của Thường Trữ Viễn tối lại mấy phần, bộ phận mạnh mẽ của anh giật giật và đã đứng thẳng, đã đủ điều kiện để kết hợp, anh nhẹ nhàng đem vật ấy lướt qua đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, ý muốn bảo cô hãy phục vụ cho nó.
Không biết đã bao nhiêu lần cô bị anh huấn luyện phương pháp hầu hạ phái nam, dĩ nhiên hiện tại cô cũng đã hiểu rõ ý đồ của anh. Mặt cô không tự chủ đỏ lên, hai cánh môi cũng thuần thục nhẹ nhàng ngậm lấy vật mạnh mẽ đó.
Vật đó của anh vừa nóng lại vừa lớn, khiến cho cái miệng nhỏ của cô phải mở ra hết cỡ, vật mạnh mẽ đó tràn đầy miệng của cô.
Anh hài lòng vuốt ve đầu của cô, ngón tay thon dài của anh xuyên qua tóc của cô , khích lệ động tác của cô, một tay kia rót cho mình một ly rượu vang rồi từ từ uống, đồng thời thưởng thức mỹ vị của cô.
Được anh khích lệ, đầu lưỡi của cô khó khăn di chuyển cùng liếm mút trong không gian chật hẹp, không biết cô là đang trấn an hay là đang khiêu khích vật cứng ở trong miệng đây.
Đối với sự kích thích của cô kết hợp với hương vị của rượu vang, Thường Trữ Viễn cảm thấy rất hài lòng, anh nhẹ nhàng nâng eo nhỏ của Lâm Trinh Lan lên, nhẹ nhàng di động vào vào ra ra cái miệng nhỏ xinh của cô, từ từ hưởng thụ.
Cái miệng nhỏ của cô khiến anh vui sướng, anh cảm thấy rất hài lòng, còn hài lòng hơn so với loại rượu vang hảo hạng mà anh vừa mới thưởng thức này.
Hơi thở của anh từ từ tăng nhanh sau đó thở gấp, vật cứng ở trong miệng cô giờ đã lớn và cứng hơn, giờ đã chỉa vào trong cổ của cô, có khả năng sẽ có một trận mưa to gió lớn sắp đến.
Lâm Trinh Lan biết anh sắp bộc phát, nên miệng và tay của cô càng thêm ra sức, đồng thơi tăng thêm tốc độ hầu hạ vật bên trong miệng của cô. Dùng sức mút lấy cái vật khổng lồ này, dùng một tay vuốt ve bộ phận dư ra mà anh không cách nào nhét vào trong miệng cô được, một tay kia của cô nhẹ nhàng nâng cùng xoa lấy cái túi nhỏ ở phía dưới của vật hùng dũng đó.
Phải đem một cô gái hay xấu hổ để đào tạo thành một cô gái với những thuần thục như vậy quả thật cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, Thường Trữ Viễn hài lòng hưởng thụ thành quả mà anh đã nhiều năm nỗ lực.
Hưởng thụ chỉ là hưởng thụ, anh cũng không thể dễ dàng buông tha cho cô nh anh như vậy được, không cách nào nhịn được sự hấp dẫn trước mắt, anh liền đem vật của phái mạnh từ trong miệng cô rút ra.
Tối nay anh muốn yêu thương cô thật tốt, muốn hung hăng dạy dỗ cô, nếu nhanh như vậy đã đến đỉnh thì không thể nào chơi suốt đêm được.
Cô bị vật mạnh mẽ tráng kiện của anh hành hạ đến sắp khóc, hai mắt sưng đỏ, giờ anh lôi vật kia ra khiến cô không hiểu nhìn anh, ánh mặt phong tình mê người của cô khiến cho anh hài lòng mỉm cười.
Cho dù có tìm từ đầu đến chân, tìm từ trong ra ngoài, thì anh cũng không tìm được lý do nào khiến anh có thể yêu thích cô đến như vậy, nhưng anh lại không thấy chán cô, càng muốn có được cô, làm sao cũng không thể dập tắt được ngọn lửa dục vọng trong lòng của anh, cho dù ăn hoài cũng không thấy no.
Thường Trữ Viễn rót một ly rượu vang cho cô, kéo cô đi tới bên giường. anh ngồi ở mép giường, để cô ngồi lên đùi của anh, đưa lưng về phía anh, kéo hai chân của cô ra giắt trên đùi của anh, dưới mông của cô chỉ có một lớp ren thật mỏng, hiện tại đang đè lên vật cứng của anh.
“Ai… !!! Sao lại không uống đi?” Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào vành tai cô, khiến hai tay của cô run rẩy, thiếu chút nữa làm đổ ly rượu lên mặt đất.
Kỳ lạ, rõ ràng đã tan sở từ lâu rồi, thế mà sao cô ấy vẫn chưa trở về? Thường Trữ Viễn cũng không biết mình đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần rồi, càng nh n lại càng muốn đập cái đồng hồ.
Vào buổi sáng khi rời giường cũng không có để ý, đến khi dùng xong bữa sáng, sau đó quay lại phòng thay ga trải giường th anh mới phát hiện trên ra trải giường có vết máu. Tuy là chỉ có lấm tấm vài giọt, nhưng lại rất chói mắt, khiến người khác không thể không nhìn!
Thường Trữ Viễn ngây người nhìn chằm chằm vào mấy giọt máu giờ đã biến thành màu nâu, trái tim của anh như bị người khác nhéo một cái thật đau.
Anh rất muốn lập tức bắt cô trở về để xác định xem cô bị thương như thế nào, nhưng cũng băn khoăn cô đang trong giờ làm việc, anh không muốn để cô phải khó xử, nên bất đắc dĩ lắm Thường Trữ Viễn chỉ có thể ngồi trong nhà chờ đợi cô trở về. Hiện tại anh mới phát hiện anh chờ đợi cô mới có mười giờ thôi, mà anh cảm thấy thời gian như đã rất lâu vậy.
Sẽ không phải vì vết thương không quá nghiêm trọng, cho nên đã len lén một mình chạy đến bệnh viện để khám chứ? Nhưng mà nếu theo tính cách của cô, thì cho dù có bị đau chết cô ấy cũng sẽ không tự mình đi khám phụ khoa đâu.
Càng chờ đợi Thường Trữ Viễn càng bất an, bắt đầu không ngừng suy nghĩ lung tung.
Anh biết sau mỗi lần đi công tác về anh sẽ rất kích động, nhưng lần nào anh cũng cẩn thận giúp cô chuẩn bị thật tốt khúc dạo đầu rồi mới bắt đầu hành động, nhưng sao lần này lại khiến cô bị thương? Cuối cùng là cô ấy bị gì thế? Sao vẫn chưa trở về?
Nghi vấn trong đầu của Thường Trữ Viễn không ngừng xuất hiện, rốt cuộc đến bảy giờ rưỡi thì cánh cửa cũng phát ra tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa để mở cửa.
Lâm Trinh Lan xách theo cái túi lớn đựng thức ăn trở về, trên trán đầy mồ hôi.
Thường Trữ Viễn vừa trông thấy cô thì liền biết cô đã đi siêu thi mua đồ dùng nên mới về trễ như thế, sắc mặt liền trở nên rất thối, không nhịn được oán trách cô: “Tại sao lại về trễ như vậy?”
Đã ở với nhau lâu như vậy, dĩ nhiên Lâm Trinh Lan biết Thường Trữ Viễn đang tức giận, mặc dù cô căn bản cũng không biết anh đang tức giận cái gì?
Cô cẩn thận cùng nhẹ nhàng nói: “Chuyện này... Hôm nay em tăng ca.”
Vốn dĩ là cô đã chuẩn bị đi về, nhưng lại bị người khác nhờ vả cô đi giúp đỡ, cô cũng không muốn cự tuyệt người khác, cho nên liền bị kéo đi giúp bộ phận khác.
Bận túi bụi đến bảy giờ cô mới bắt đầu từ công ty trở về, cô dùng tốc độ nh anh nhất để mua thức ăn cùng một ít đồ dùng, bảy giờ ba mươi phút có thể trở về đến nhà đã là cực hạn rồi.
“Chuyện này… anh đã ăn cơm tối chưa?” Lâm Trinh Lan hỏi.
“Hừ!” Thường Trữ Viễn hừ lạnh một tiếng.
Đừng nói là ăn bữa tối, anh lo lắng cho cô đến nỗi bữa trưa còn quên ăn, cho đến xế chiều cảm thấy đói bụng, mới tùy tiện nướng hai mẩu bánh mỳ để ăn tạm, hiện tại cũng đã cảm thấy đói rồi.
Thì ra nguyên nhân tức giận là chưa có ăn cơm… Lâm Trinh Lan bừng tỉnh hiểu ra.
Chỉ là điều này cô không thể nói ra, nếu như thấy đói thì phải ra ngoài mua cơm hộp ăn chứ! Có cần thiết để bụng đói đến bốc hỏa rồi đợi cô trở về mà trút giận lên người cô không? Lâm Trinh Lan oán thầm trong bụng.
Nhưng những điều này chỉ là nghĩ ở trong lòng mà thôi, cô cũng không có to gan mà nói với Thường Trữ Viễn.
“Vậy... Em đi nấu cơm ngay.” Lâm Trinh Lan nói xong, vội vàng xách hai túi lớn thức ăn trốn vào phòng bếp.
Thường Trữ Viễn sững sờ, người phụ nữ này có nhiều lúc khiến cho Thường Trữ Viễn tức giận muốn bóp chết cô! Hiện tại rõ ràng là chính anh đang cố tình gây sự, là do anh tức giận loạn xạ phát khí, vậy tại sao cô lại làm theo ý của anh?
Thường Trữ Viễn thật sự không hiểu tại sao Lâm Trinh Lan lại không mở miệng mắng anh, hoặc là chỉ vào mũi của anh mà bảo anh cút ra ngoài tìm cái gì đó để ăn, sao lại không nỡ cự tuyệt mà đi nấu cơm cho anh ăn?
Không không không! Người kỳ lạ nhất không phải là Lâm Trinh Lan mà chính là anh! Thường Trữ Viễn có chút nhức đầu vịn trán của mình, hiện tại lòng của anh có chút hỗn loạn.
Anh rất hy vọng Lâm Trinh Lan sẽ tức giận với anh? Thật sự Thường Trữ Viễn cũng không biết anh như thế nào nữa? Ban đầu anh đáp ứng cùng Lâm Trinh Lan lui tới, một phần trong đó cũng chính là tính cách an phận không tranh giành của cô.
Tính tình của Lâm Trinh Lan rất tốt, để cho anh mặc sức chà xát bóp tròn bóp méo, bảo cô đi hướng đông thì cô cũng không dám đi hướng tây, kêu cô đi về phía nam cô cũng sẽ không dám đi hướng bắc, nếu một ngày nào đó anh chán ghét cô bảo cô rời đi, có lẽ cô cũng sẽ không nói tiếng nào mà yên lặng rời khỏi anh, trước khi đi có thể còn nhớ đem theo vài món đồ của cô đi cùng, cũng sẽ không để lại một chút phiền toái nào cho anh.
Nói thẳng một chút, coi như hôm nay anh muốn xóa di sạch sẽ quan hệ của bọn họ, thì Lâm Trinh Lan cũng sẽ không để cho anh có cái gì khó xử hoặc phiền toái về trách nhiệm gì gì đó, cho nên lúc đầu anh mới cùng cô lui tới, nhưng hôm nay... Hôm nay anh lại bắt đầu muốn trêu tức cô gái có tính tình ôn thuận này!
Từ trước đến nay loại phụ nữ mà Thường Trữ Viễn ghét nhất chính là ba loại: hở một chút là khóc lóc, hai là làm ầm lên, ba là đòi thắt cổ, có khi anh cũng không hiểu nổi bọn họ là đang tức giận chuyện gì nữa.
Trước kia anh cũng có quen biết vài người phụ nữ, mỗi lần bọn họ giận dỗi đều làm ầm lên khiến Thường Trữ Viễn cũng phiền lòng đến nỗi muốn quăng bọn họ vào tường! Nhưng hôm nay Lâm Trinh Lan lại không khóc lóc không giận hờn cũng không làm ầm lên, vậy mà Thường Trữ Viễn lại cảm thấy tức giận muốn tự đánh một quyền vào tường thật mạnh.
Tại sao cô ấy lại không nhõng nhẽo, tại sao không giận hờn cùng trách móc? Coi như cho anh một cái tát cũng được!
Không không không! Nhất định anh đã điên rồi, nhất định là điên thật rồi! Sao lại có thể hi vọng cô ấy tặng cho anh một cái tát chứ, chẳng lẽ anh bị bệnh cuồng ngược đãi sao?
Nhưng cũng không đúng! Mặc dù từ trước đến nay Thường Trữ Viễn chưa bao giờ nếm qua mùi vị khi bị ăn tát, nhưng anh chắc c anh nếu người nào to gan anh tát anh một cái, thì đối phương cũng sẽ không được yên với anh! Nhưng nếu là cô ấy… Mình sẽ cảm thấy...
Trong đầu Thường Trữ Viễn đang là một mảnh hết sức hỗn loạn, thì bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng của Lâm Trinh Lan : “Anh... Không thoải mái chỗ nào sao?”
Lâm Trinh Lan quan sát Thường Trữ Viễn đang bóp lấy cái gối hơi đang cầm trên tay, giống như đang muốn lấy mạng của cái gối hơi đó vậy, cô không nhịn được lo lắng hỏi thăm.
Gần đây... anh có chút là lạ !
Thường Trữ Viễn có chút dị thường ngay cả Lâm Trinh Lan cũng cảm thấy được, cảm thấy gần đây anh hay giận dỗi mà không rõ nguyên nhân, tinh thần có chút hoảng hốt, lại nóng nảy.
Không phải đây là dấu hiệu của thời tiền mãn dục của phái nam chứ? Hay đây là triệu chứng của bệnh Alzheimer?
Trong lòng Lâm Trinh Lan đang suy nghĩ cùng chẩn bệnh, cô rất muốn khuyên anh đến bệnh viện kiểm tra bệnh tình, nhưng cô cũng lo lắng anh sẽ không vui.
Thường Trữ Viễn phục hồi tinh thần, liền bỏ cái gối hơi xuống, coi như tha cho cái gối một mạng, anh nói với cô: “Đi tắm thôi.”
“Ư...” Trong nháy mắt mặt của Lâm Trinh Lan liền đỏ lên: “Vậy em đi nấu cơm tiếp.”
Thường Trữ Viễn mất hứng nói: “ Anh muốn ăn ở ngoài, mau đi tắm thôi!”
Tối hôm qua căn bản anh cũng không để cho cô ngủ được một giấc ngon lành, hôm nay lại đi làm cả ngày, hai mắt đã thâm đen như con gấu trúc rồi, lại còn muốn đi nấu cơm, người phụ nữ này thật sự không biết chăm sóc bản thân mình sao?
Hoàn toàn không có phát hiện những suy trong lòng của Lâm Trinh Lan, nếu anh mà biết chắc anh sẽ bể mạch máu mà chết mất, Thường Trữ Viễn nhìn hai mắt thâm đen của cô vừa tức lại vừa đau lòng, bây giờ anh chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để khiêng cô về phòng ngủ, cho cô ngủ bù một giấc thật ngon.
“Ah!” Cô đáp nhẹ một tiếng, Lâm Trinh Lan ngoan ngoãn cởi quần áo ra đi tắm.
Từ khi hai người bắt đầu mối quan hệ này, đối với Thường Trữ Viễn thì khoản đó vẫn là rất tốt, những năm gần đây nhu cầu của anh chỉ có tăng thêm chứ không hề giảm. Đặc biệt là trong vòng hai năm nay, đôi khi Lâm Trinh Lan cũng lo lắng anh có thể sẽ suy thận hay không.
Tức giận, hoảng hốt, nóng nảy thái độ còn không bình thường, lại hay động dục... Rốt cuộc đây là triệu chứng của bệnh gì vậy? Lâm Trinh Lan quyết định phải tìm thời gian để “Đánh giá” lại căn bệnh này.
Thấy mặt của cô đỏ lên như vậy, Thường Trữ Viễn cũng đã biết cô đang hiểu lầm cái gì rồi, chỉ là theo cá tính của anh thì anh cũng lười giải thích rõ.
Lâm Trinh Lan tắm xong, hai người ăn qua loa một chút thức ăn, vẫn chưa tới mười giờ, Thường Trữ Viễn liền thúc giục cô: “Mau lên giường đi.”
Vất vả lắm Lâm Trinh Lan mới khôi phục lại sắc mặt bình thường, nghe anh nói như vậy cô một lần nữa lại đỏ mặt, cô ôn thuận đi vào phòng của anh, leo lên giường của anh.
Tại sao cô ấy không tức giận? Thường Trữ Viễn cũng sắp muốn xù lông rồi! Chỉ là lý do xù lông thì thật khó mà nói ra.
Thấy cô e lệ lại ngoan ngoãn nằm ở trên giường nhìn mình, Thường Trữ Viễn lại một lần nữa cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, đồng thời có chút đau đớn.
Lâm Trinh Lan luôn thuận theo ý của anh, vừa khiến cho Thường Trữ Viễn muốn khi dễ cô, lại khiến anh muốn bảo hộ cô thật tốt, không để cô phải chịu bất cứ thương tổn gì.
Hai dòng cảm xúc cực đoan này, giống như trong phim hoạt hình “Tom và Jerry” vậy, luôn xuất hiện hai vai diễn trái ngược nhau gồm tiểu thiên sứ và tiểu ác quỷ, hai nhân vật này luôn xuất hiện ở trong đầu của Thường Trữ Viễn không ngừng giằng co.
Anh rất muốn hung hăng cùng cô, để cô phải xấu hổ đến mức phải khóc thút thít, để cho cô kích tình thật nhiều mà không ngừng run rẩy, khiến cô phải chịu đựng vượt qua cao trào mà khóc nhưng lại không thể tức giận được!
Bình thường thì là tiểu ác quỷ sẽ chiếm thế thượng phong, thói hư tật xấu của đàn ông mà, không những bám trụ mà còn dai và bền bỉ hơn cả nấm mốc cùng vi khuẩn ở trong phòng tắm!
Dưới tình huống này Thường Trữ Viễn không thấy Lâm Trinh Lan có chút phản kháng nào, anh liền cởi quần của Lâm Trinh Lan ra, đồng thời mở rộng hai chân của cô ra.
Khi nơi thần bí nhất của phái nữ không hề được che đậy đã lộ ra trước mắt anh, nụ hoa hôm qua bị anh yêu thương quá độ vẫn còn hơi sưng, nhưng anh lại không trông thấy vết thương rõ ràng.
Cô bị thương...
Tiểu thiên sứ đột nhiên giành lấy thế thượng phong, một cước đá văng tiểu ác quỷ ra.
Lo lắng cô bị thương ở bên trong, Thường Trữ Viễn dùng ngón giữa lấy một chút thuốc bôi trơn nhẹ nhàng thoa lên, đầu tiên là quan sát và bôi một vòng ở bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong, tỉ mỉ bôi từng chút từng chút một.
Lâm Trinh Lan dùng hai tay che mặt, trên mặt ửng hồng cũng đã lan đến lỗ tai cùng vùng ngực.
Để tránh cho cô xấu hổ đến mức bể mạch máu mà chết, Thường Trữ Viễn không thể làm gì khác hơn là giải thích cho cô hiểu: “Không có làm gì đâu, anh chỉ giúp em bôi thuốc mà thôi.”
Tiểu ác quỷ ở trong lòng còn chưa muốn buông tha vẫn không ngừng kêu gào cùng phản kháng, để tránh cho tiểu ác quỷ phản kích thành công, Thường Trữ Viễn chỉ có thể gia tăng tốc độ, nhanh chóng đem thuốc bôi cho xong.
“Cảm... Cảm ơn.” Thấy anh bôi thuốc xong, Lâm Trinh Lan nhanh chóng mặc quần nhỏ cùng quần ngủ vào, muốn trở về phòng của mình.
Thường Trữ Viễn dĩ nhiên không thể bỏ qua ý định của cô, nhất thời giận dữ, không nói hai lời, một tay kéo, một tay ôm lấy cô vào trong ngực, nằm xuống liền ngủ.
Trốn? Anh sẽ để cho cô chạy trốn sao? Người phụ nữ này thật sự khiến anh hận đến mức nghiến răng nghiến lợi rồi.
“ Anh...” Lâm Trinh Lan ngây người.
Từ trước đến nay bọn họ chưa từng... Thật sự nếu không làm chuyện đó thì bọn họ sẽ không ngủ chung ở trên một giường qua nha! Tay chân của Lâm Trinh Lan có chút luống cuống nghĩ ngợi.
“Mau im miệng!” Thường Trữ Viễn nghiêm chỉnh kéo chăn bông đem chăn đắp lên hai người đồng thời ra lệnh: “Ngủ đi.”
Ông đây đang rất khó chịu! Em tốt nhất là nên ngoan ngoãn đừng phản kháng anh.
Đây là lời đe dọa không tiếng động.
Mùa hè chính là mùa mà ngành du lịch làm ăn thịnh vượng nhất, cho dù Lâm Trinh Lan là người của bộ phận hành chính đi nữa, vẫn là bận rộn đến mức không thở nổi, mỗi ngày đều phải làm thêm bốn giờ trở lên là chuyện bình thường.
Bởi vì ngày nào cũng bận rộn và phải làm thêm giờ nên khi Lâm Trinh Lan về đến nhà thì toàn thân cũng đều mệt rã rời, đã liên tục một tuần nay Thường Trữ Viễn rất muốn cùng cô nhưng cũng không có cách nào khác, đàn ông mà không được thỏa mãn dục vọng thì áp lực cùng tính khí rất xấu.
Vất vả lắm anh mới đợi đến khi Lâm Trinh Lan có được hai ngày nghỉ phép, Thường Trữ Viễn rất vui nên không muốn đi ra ngoài, hơn nữa còn tự m nh quyết định, hai ngày đó phải cùng cô quấn chặt ở trên giường, bữa trưa và bữa tối đặt ở ngoài cho nhân viên giao đến.
Chuẩn bị xong tất cả, Thường Trữ Viễn ngược lại không hề nóng nảy, có vẻ không nhanh không chậm. anh biết hiện tại gấp cũng không được, bởi vì thân thể của Lâm Trinh Lan mảnh khảnh như vậy, ngộ nhỡ anh gấp gáp quá lại khiến cho cô bị thương ở phía dưới giống như lần trước, vậy sau khi nghỉ hai ngày thì cũng đồng nghĩa là bị nhịn.
Hai người thư thả tắm rửa, ăn cơm tối xong, còn cùng nhau ngồi trên ghế sa lon và cùng xem tivi, Thường Trữ Viễn kéo Lâm Trinh Lan vào lòng, nhè nhàng vuốt ve lưng của cô, giống như đang dụ dỗ một sủng vật, Lâm Trinh Lan ngoan ngoãn nằm trong lòng anh cũng rất giống một con mèo con đáng yêu.
Xem xong tivi thì cũng đã gần nửa đêm, Thường Trữ Viễn liền đi tới quầy rượu mini, tìm trong tủ rượu lấy ra một chai rượu vang, trước khi vào phòng còn dặn dò Lâm Trinh Lan: “Cầm hai cái ly vào nhé.”
Ngay từ lúc anh bắt đầu chọn rượu thì gương mặt của Lâm Trinh Lan đã không nhịn được mà ửng hồng, sau khi nghe anh dặn cô như vậy thì hai bên tai của cô càng thêm đỏ hơn, cô cúi đầu đến bên quầy rượu cầm lấy hai cái ly thủy tinh rất đẹp.
Bởi vì ngày thường hai người đều rất bận rộn, Thường Trữ Viễn cũng rất ít khi mang rượu vang vào phòng ngủ, nhưng một khi đã mang rượu vang vào trong phòng, thì chứng tỏ sẽ đêm nay sẽ là một đêm rất kịch tính và nảy lửa.
Anh không vội uống rượu, đem rượu để gọn gàng sang một bên, sau đó nhìn áo ngủ của cô, ý bảo cô mau cởi bộ đồ ngủ ra.
Lâm Trinh Lan xấu hổ đến nỗi cúi đầu, cởi từng cái nút của cái áo ngủ bảo thủ của mình ra, sau đó anh nhìn đến cái quần ngủ, hai tay run run cô đành cởi nốt cái quần dài ra.
Bởi vì cô không có thói quen mặc áo lót đi ngủ, cho nên giờ phút này trên người của cô chỉ còn lại chiếc quần lót viền ren đang ôm trọn lấy khu vực cấm địa mà thôi.
Lâm Trinh Lan không vội cởi xuống chiếc quần lót vừa mỏng lại vừa nhỏ đó, cô vẫn để nguyên trên người của mình, cô muốn để cho anh tự cởi, xem như cô để lại cho anh một niềm vui thú cùng tò mò.
Hai tay Thường Trữ Viễn dang ra, Lâm Trinh Lan lập tức hiểu ý, trước đây cô cũng thường giúp anh cởi áo choàng tắm ra, giống một nữ giúp việc.
Hai người duy trì mối quan hệ như vậy cũng gần bảy năm rồi, chính thức ở chung cũng đã 4, 5 năm, cô đã có thể đọc và hiểu rõ ý tứ từ trong ánh mắt của anh.
Đang giúp anh cởi quần áo thì Lâm Trinh Lan không cẩn thận nhìn đến phần phía dưới hạ thân của anh, bây giờ đã rất hùng dũng, cô xấu hổ quay mặt đi. Bất kể là hai người đã trải qua bao nhiêu cuộc kích tình, hay điên cuồng, nhưng mỗi khi cô nhìn thấy thân thể tráng kiện cùng khêu gợi của anh thì cô không thể nào giữ được bình tĩnh, về điểm này thì có lẽ vĩnh viễn cô cũng không đổi được.
Thường Trữ Viễn vừa trông thấy phản ứng nhỏ này của cô thì lòng anh liền thấy ngứa ngáy, khéo léo dùng tay nâng cằm cô lên, ngậm lấy cánh môi lạnh như băng của cô.
Đầu lưỡi linh hoạt tấn công vào trong miệng của cô, đầu tiên là nụ hôn thật sâu tiếp đó anh dùng lưỡi của mình quấn lấy cái lưỡi của cô một hồi, khiến cô phải thở hồng hộc, đồng thời đầu ngón tay không yên mà thăm dò ngực cô, tham lam vuốt ve lấy bầu ngực mềm mại.
Anh khéo léo xoa nắn một hồi mới khiến vú của cô nhô ra được một chút, tiếp đó dùng hai ngón tay kẹp vào trái dâu nhỏ của cô để xoa và ngắt lấy, khiến cô khó lòng mà nhịn được tiếng rên rỉ.
Nghe cô mê say cùng yêu kiều rên rỉ, anh nhẹ nhàng dùng móng tay của mình cào và đâm nhẹ vào trái dâu hiện đang rất nhạy cảm của cô, trong khi cô đang rất thoải mái thì lại đột nhiên vị trí nhạy cảm ấy bị cào bởi một vật cứng, khiến cô bất ngờ kêu lên.
Móng tay của anh từ trước đến nay vẫn được tỉa ngắn, lần này anh dùng móng tay cào vào chỗ đó cũng không đến mức khiến cho cô bị thương, trong cái cảm giác hơi đau đó thì mang theo khoái cảm nhiều hơn, tiếng thét chói tai đó thuần túy là vui sướng hơn là đau đớn.
Anh hài lòng mỉm cười, liền cúi đầu nhẹ nhàng liếm láp một trái dâu khác, anh phải khiến cô không do dự mà phát ra những tiếng rên hưởng thụ.
Khi anh thăm dò thương yêu bên phía dưới, hai quả dâu ở trước ngực cô giờ đây giống như một bông hoa hoàn toàn đã nở rộ, điểm non nớt và cũng là nơi nhô cao nhất cũng đã dính đầy nước miếng của anh, trông rất mê người.
Cô không phải loại phụ nữ dễ dàng đạt được dục vọng, mỗi lần khi anh bắt đầu ôm cô thì phản ứng của cô đều là lúng túng không thuần thục giống như đây là lần đầu tiên vậy, cũng may là anh chỉ bỏ thêm chút thời gian để cho màn dạo đầu, là có thể nhận được kết quả mong muốn so với công sức mình đã bỏ ra.
Nhưng Thường Trữ Viễn cũng không phải là loại người luôn có tính nhẫn nãi như vậy, vì vậy anh đặc biệt tốn nhiều thời gian cùng bỏ ra nhiều năm để từ từ huấn luyện cô, khiến cho cơ thể của cô trở nên thật nhạy cảm, làm cho ngọn lửa dục vọng của cô dễ dàng bùng cháy lên, đồng thời để cô có thể tiếp nhận hoan ái với anh sớm hơn.
Hôm nay anh dạy dỗ cô, dạy cô bộ dáng mau chóng sẵn sàng tiếp nhận cuộc vui, đây chính là thú vui lớn nhất trong cuộc sống của anh, mỗi lần làm thực hành đều là không muốn ngừng.
Cô bị anh hành hạ đến nỗi hai gò má đỏ bừng, vòng eo cũng muốn nhũn ra, toàn thân của cô nhờ có anh chống đỡ nên mới không có ngã xuống giường, Thường Trữ Viễn thuận thế ôm lấy thân thể nhẹ nhàng của cô đặt trên mặt thảm.
Lâm Trinh Lan tỏ vẻ không hiểu ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt của cô mở to nhìn giống như một chú nai tơ.
Ánh mắt của Thường Trữ Viễn tối lại mấy phần, bộ phận mạnh mẽ của anh giật giật và đã đứng thẳng, đã đủ điều kiện để kết hợp, anh nhẹ nhàng đem vật ấy lướt qua đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, ý muốn bảo cô hãy phục vụ cho nó.
Không biết đã bao nhiêu lần cô bị anh huấn luyện phương pháp hầu hạ phái nam, dĩ nhiên hiện tại cô cũng đã hiểu rõ ý đồ của anh. Mặt cô không tự chủ đỏ lên, hai cánh môi cũng thuần thục nhẹ nhàng ngậm lấy vật mạnh mẽ đó.
Vật đó của anh vừa nóng lại vừa lớn, khiến cho cái miệng nhỏ của cô phải mở ra hết cỡ, vật mạnh mẽ đó tràn đầy miệng của cô.
Anh hài lòng vuốt ve đầu của cô, ngón tay thon dài của anh xuyên qua tóc của cô , khích lệ động tác của cô, một tay kia rót cho mình một ly rượu vang rồi từ từ uống, đồng thời thưởng thức mỹ vị của cô.
Được anh khích lệ, đầu lưỡi của cô khó khăn di chuyển cùng liếm mút trong không gian chật hẹp, không biết cô là đang trấn an hay là đang khiêu khích vật cứng ở trong miệng đây.
Đối với sự kích thích của cô kết hợp với hương vị của rượu vang, Thường Trữ Viễn cảm thấy rất hài lòng, anh nhẹ nhàng nâng eo nhỏ của Lâm Trinh Lan lên, nhẹ nhàng di động vào vào ra ra cái miệng nhỏ xinh của cô, từ từ hưởng thụ.
Cái miệng nhỏ của cô khiến anh vui sướng, anh cảm thấy rất hài lòng, còn hài lòng hơn so với loại rượu vang hảo hạng mà anh vừa mới thưởng thức này.
Hơi thở của anh từ từ tăng nhanh sau đó thở gấp, vật cứng ở trong miệng cô giờ đã lớn và cứng hơn, giờ đã chỉa vào trong cổ của cô, có khả năng sẽ có một trận mưa to gió lớn sắp đến.
Lâm Trinh Lan biết anh sắp bộc phát, nên miệng và tay của cô càng thêm ra sức, đồng thơi tăng thêm tốc độ hầu hạ vật bên trong miệng của cô. Dùng sức mút lấy cái vật khổng lồ này, dùng một tay vuốt ve bộ phận dư ra mà anh không cách nào nhét vào trong miệng cô được, một tay kia của cô nhẹ nhàng nâng cùng xoa lấy cái túi nhỏ ở phía dưới của vật hùng dũng đó.
Phải đem một cô gái hay xấu hổ để đào tạo thành một cô gái với những thuần thục như vậy quả thật cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, Thường Trữ Viễn hài lòng hưởng thụ thành quả mà anh đã nhiều năm nỗ lực.
Hưởng thụ chỉ là hưởng thụ, anh cũng không thể dễ dàng buông tha cho cô nh anh như vậy được, không cách nào nhịn được sự hấp dẫn trước mắt, anh liền đem vật của phái mạnh từ trong miệng cô rút ra.
Tối nay anh muốn yêu thương cô thật tốt, muốn hung hăng dạy dỗ cô, nếu nhanh như vậy đã đến đỉnh thì không thể nào chơi suốt đêm được.
Cô bị vật mạnh mẽ tráng kiện của anh hành hạ đến sắp khóc, hai mắt sưng đỏ, giờ anh lôi vật kia ra khiến cô không hiểu nhìn anh, ánh mặt phong tình mê người của cô khiến cho anh hài lòng mỉm cười.
Cho dù có tìm từ đầu đến chân, tìm từ trong ra ngoài, thì anh cũng không tìm được lý do nào khiến anh có thể yêu thích cô đến như vậy, nhưng anh lại không thấy chán cô, càng muốn có được cô, làm sao cũng không thể dập tắt được ngọn lửa dục vọng trong lòng của anh, cho dù ăn hoài cũng không thấy no.
Thường Trữ Viễn rót một ly rượu vang cho cô, kéo cô đi tới bên giường. anh ngồi ở mép giường, để cô ngồi lên đùi của anh, đưa lưng về phía anh, kéo hai chân của cô ra giắt trên đùi của anh, dưới mông của cô chỉ có một lớp ren thật mỏng, hiện tại đang đè lên vật cứng của anh.
“Ai… !!! Sao lại không uống đi?” Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào vành tai cô, khiến hai tay của cô run rẩy, thiếu chút nữa làm đổ ly rượu lên mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook