Chưa Công Khai Đã Ly Hôn
Chương 110: Duy tâm

‘Táo đỏ’ đồng âm với ‘sớm’ (*), táo đỏ và lạc thường được dùng để chúc mừng đôi vợ chồng mới tân hôn hạnh phúc viên mãn, sớm ngày có con nối dõi.

(*) Từ ‘táo’ trong ‘táo đỏ’ (红枣/hóngzǎo/) và từ ‘sớm’ (早/zǎo/) đồng âm.

Vu Thiến Văn cũng thấy hơi xấu hổ, cô gãi đầu nói: “Quê em toàn đóng gói vậy đấy, anh Tây Ninh đừng để ý.”

Kha Tây Ninh không giận, cũng không để bụng. Nhưng cậu là người đàn ông mãi mãi không thể có con, trông thấy quả táo đỏ với ngụ ý này, trong lòng khó tránh khỏi có chút lúng túng cùng ngập ngừng. Im lặng một lúc, cuối cùng cậu vẫn thản nhiên bóc lớp giấy gói.

“Bên nhà em hay có đám cưới lắm à?” Cậu vừa ăn vừa hỏi.

“Cũng không hẳn ạ.”  Vu Thiến Văn nhìn Kha Tây Ninh đặt giấy gói qua một bên, cô bâng quơ đáp: “Dân trong thôn không nhiều, đều họ Vu. Khoảng năm trăm năm trước có lẽ là cùng một gia tộc, mỗi khi nhà nào có cưới xin cỗ bàn, cả thôn sẽ tới giúp đỡ, rất náo nhiệt.”

Kha Tây Ninh gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Anh hiểu, quê anh cũng gần như thế, hàng xóm láng giềng thường xuyên qua lại giúp đỡ lẫn nhau. Tất niên hồi trước anh cũng thường nhận được sủi cảo dì hàng xóm nấu.”

Nói đến ăn Tết, Vu Thiến Văn lập tức nói: “Anh Tây Ninh định đón Tết thế nào, về quê thăm người thân…” Nói tới mấy chữ cuối cùng cô mới chợt nhớ ra ba Kha Tây Ninh mới qua đời không lâu, sợ chạm tới vết thương lòng của cậu, cô lập tức ngừng lời.

“Phải xem chị Dung Tuyết có cho anh nghỉ không đã.” Kha Tây Ninh cũng không để bụng lời cô, cậu không có tình cảm đặc biệt gì đối với ngày Tết, thời niên thiếu tình cảm với gia đình đạm nhạt, sau khi lớn tuổi lại hiếm khi được đón Tết bên người mình yêu. “Nếu chị ấy không cho nghỉ, chắc anh lại phải làm việc qua năm mới rồi.”

Vu Thiến Văn à một tiếng.

Đột nhiên cô hạ giọng, nói: “Anh Tây Ninh, em xin lỗi.”

Bị một câu xin lỗi không đầu không đuôi này rớt trúng đầu, Kha Tây Ninh ù ù cạc cạc. Cậu ngạc nhiên hỏi: “Đang yên đang lành, em sao thế?”

“Là do em sơ sót không để ý giấy gói táo, vừa rồi còn nhắc tới người thân ở quê của anh nữa.” Ai cũng biết người thân của Kha Tây Ninh giờ đã không còn ai. Vu Thiến Văn càng rõ hơn ai hết, vậy mà lại buột miệng nói một câu như vậy.

Kha Tây Ninh kinh ngạc không thôi, mãi sau cậu mới hiểu lời xin lỗi này của cô nhóc đến từ đâu.

Cậu ra vẻ suy tư, hỏi dò: “Qủa táo bọc giấy gói này… có phải em biết tính hướng của anh rồi không?”

Vu Thiến Văn ủ rũ gật đầu.

Kha Tây Ninh thầm nghĩ, cô nhóc này nhận ra cũng bình thường. Mặc dù cậu chưa từng nhấn mạnh rằng mình thích đàn ông, nhưng là người đồng tính, rất nhiều thứ mang tính là thói quen đều khó lòng xem nhẹ. Mà hài hước chính là, Vu Thiến Văn nhìn ra Kha Tây Ninh là gay, nhưng lại không nhìn ra cậu đang yêu đương.

Vu Thiến Văn sợ Kha Tây Ninh hiểu lầm, vội vàng chứng tỏ lập trường bản thân: “Tình yêu đồng tính rất bình thường, em tuyệt đối không có ý kiến gì với anh.”

Dù hoài nghi ai ghét mình, cậu cũng sẽ không bao giờ hoài nghi Vu Thiến Văn.

Kha Tây Ninh không hề nảy sinh hiểu lầm kiểu này.

“Làm sao em đoán được?” Kha Tây Ninh hỏi.

“Rất rõ ràng mà.” Vu Thiến Văn ấp úng nói, “Hồi trước không phải Nghiêm ảnh đế theo đuổi anh đấy sao? Mặc dù anh không qua lại gì, nhưng cũng không tỏ ra không thích hay chán ghét người ta. Với cả người ta thường nói gay có radar đặc biệt, với tính cách như thầy Nghiêm, chắc sẽ không có chuyện đi bẻ cong một trai thẳng đâu.”

Kha Tây Ninh im lặng mỉm cười.

“Ôi em lại nhắc đến người không liên quan rồi.” Vu Thiến Văn tự chán ghét bản thân, “Em xin lỗi.”

Kha Tây Ninh nhẹ nhàng nói: “Anh ấy không phải người không liên quan.”

Vu Thiến Văn không hiểu ý cậu, ngây thơ mở to mắt nhìn cậu.

Kha Tây Ninh: “Không có gì, em nói tiếp đi.”

“… À.” Vu Thiến Văn ợm ờ đáp: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là em sợ nói mấy lời như ‘sớm sinh quý tử’ sẽ khiến anh tức giận.”

“Anh không giận.” Kha Tây Ninh trêu đùa, “Anh rất thích trẻ con.” Quả thực cậu rất quý trẻ con, hồi còn trong giai đoạn chiến tranh lạnh với Nghiêm Tự, tâm trạng Kha Tây Ninh luôn không tốt, khi ấy cháu gái đáng yêu của Hạ Quân đã mang đến cho cậu rất nhiều niềm vui. Lần đó, mặc dù thấy Nghiêm Tự ở công viên trò chơi nhưng cậu cũng không thấy chướng mắt lắm, vì cậu đang mải tập trung chơi với cô bé dễ thương kia.

Vu Thiến Văn mỉm cười.

Kha Tây Ninh vui vẻ nói: “Tiếc là bản thân anh không thể sinh.”

Vu Thiến Văn: “…” Hai bả vai đang vui sướng nhướn cao nháy mắt rũ xuống, thầm nghĩ này mới là đáng sợ. Rõ ràng rất thích, nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân mà không thể có được, mùi vị này chẳng lẽ không đau khổ?

Kha Tây Ninh chậm rãi nói: “Đúng là anh rất quý trẻ con, nhưng nếu so ra, anh càng trân trọng bạn đời của mình bây giờ hơn. Hiện tại anh đã hạnh phúc lắm rồi, Thiến Văn, em không cần phải thấy tiếc cho anh.”

Nghe vậy, trong lòng Vu Thiến Văn cũng thấy mừng thay cho cậu.

Anh Tây Ninh có bạn đời ở bên… thật tốt.

Thật tốt, thật tốt… thật…

Í?

Vu Thiến Văn hết hồn, tựa như có sấm rền vang trên đỉnh đầu: “Bạn đời?”

“Ừ.” Kha Tây Ninh thẳng thắn thành thật đáp, “Anh suy nghĩ kỹ rồi, quyết định sẽ nói cho em, anh đã có bạn trai rồi.”

Thảo nào anh ấy nóng lòng muốn về nhà như vậy, thì ra là đã có bạn trai.

Vu Thiến Văn thở phào nhẹ nhõm, khẽ giọng nói: “Vẫn còn là bạn trai mà.” Ngụ ý chính là hai người chưa chắc sẽ kết hôn, cô định nhắc khéo Kha Tây Ninh, dù gì cách gọi ‘bạn đời’ này đã gần ngang với người nhà, đối với Vu Thiến Văn cô, từ này quá mức trịnh trọng.

Nhưng Kha Tây Ninh nói: “Anh sẽ kết hôn với anh ấy.”

Vu Thiến Văn không dám cãi lại Kha Tây Ninh, nhưng xuất phát từ tâm lý cẩn trọng, cô vẫn uyển chuyển nói: “Anh Tây Ninh, anh đang ở thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, nghĩ vậy cũng rất bình thường.”

Kha Tây Ninh nghe hiểu ngụ ý của cô, cậu cười bảo: “Thiến Văn, anh không bị tình yêu làm mờ đầu óc, đầu anh hiện tại rất tỉnh táo. Anh ấy chính là người mà anh sẽ nắm tay đi đến hết cuộc đời.” Cậu không chỉ cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh táo nhất từ trước tới giờ.

Cách chín năm, cậu thấy rõ tình cảm Nghiêm Tự dành cho mình, không hề lo được lo mất, không hề mập mờ do dự, cậu cũng thấy rõ trái tim của mình đối với hắn.

Đến tột cùng ai có thể nắm chặt trái tim anh Tây Ninh của cô như vậy!

Vu Thiến Văn chớp chớp mắt, hỏi: “Em… em có quen không?”

Kha Tây Ninh gật đầu: “Em quen.”

Tiếng sấm rền sát rạt bên tai.

Vu Thiến Văn kinh ngạc há hốc mồm, chỉ vào bản thân: “Em quen á, ai, ai cơ?”

Kha Tây Ninh bình thản đáp: “Thầy Nghiêm của em đó.”

Tia sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu cô.

Vu Thiến Văn cho rằng mình nghe nhầm: “Thầy Nghiêm?”

Nghe thấy hai từ này, vẻ mặt bình thản của Kha Tây Ninh thoáng chút xấu hổ, cậu ho khan: “Là anh ấy.”

Vu Thiến Văn: “!!!”

Cô nắm chặt bàn tay Kha Tây Ninh, hỏi: “Anh ấy theo đuổi thành công rồi?”

Theo đuổi?

Nếu thế coi là theo đuổi thì, Kha Tây Ninh gật đầu, ‘ừ’ một tiếng.

Từ trong xe bảo mẫu vọng ra một tiếng hét kinh thiên động địa, kéo dài không dứt.

Kha Tây Ninh đau đầu, vừa bất lực vừa dịu dàng nhắc nhở: “Thiến Văn, khẽ tiếng thôi.”

Vu Thiến Văn chốc chốc há miệng, chốc chốc lại ngậm miệng, lời nói ra lung tung lộn xộn.

Kha Tây Ninh lắc đầu, khuyên cô bình tĩnh lại, sau đó dặn: “Tạm thời em đừng nói chuyện này ra ngoài nhé.”

“Em không nói đâu.” Vu Thiến Văn đáp, “Em cũng đâu có ngốc.”

Kha Tây Ninh thầm nghĩ, em chính là cô ngốc ngây thơ đấy.

“Cũng không phải mãi mãi không được nói ra.” Kha Tây Ninh hạ giọng xuống thật thấp nói: “Đợi anh đủ tư cách đứng ngang hàng với anh ấy rồi, anh sẽ tìm cơ hội công khai trước công chúng.”

Chiều nay Kha Tây Ninh phải chụp hình để đăng trên một tạp trí thời thượng có tiếng. Trước ống kính, cậu thay đổi nhiều tạo hình khác nhau theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Vu Thiến Văn ngồi một góc, ngẩng đầu nhìn Kha Tây Ninh.

Ngoài mặt trông như cô đang chú tâm nhìn theo mọi động tác của nghệ sĩ nhà mình, nhưng ai lại gần mới biết hai mắt cô hoàn toàn mông lung không có tiêu cự, trong đầu toàn là thông tin liên quan tới việc ‘Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự bên nhau’.

Dựa theo tính cách Kha Tây Ninh, người biết chuyện hẳn là không nhiều. Vu Thiến Văn cảm thấy bản thân đang bảo vệ một bí mật động trời, không thể nói ra, nhưng trong lòng khó tránh khỏi kích động.

Bốn rưỡi chiều, việc chụp hình kết thúc đúng thời gian.

Nhiếp ảnh gia là người được mời từ nước ngoài tới, không biết tiếng Trung, nhưng ông rất tán thưởng biểu hiện của Kha Tây Ninh hôm nay, buông lời khen ngợi không dứt.

Kha Tây Ninh khiêm tốn nhận lấy những lời khen ấy.

Vu Thiến Văn thu hết những cảnh này vào mắt. Theo Kha Tây Ninh bao năm, cô biết rõ điểm mạnh cũng như điểm yếu của cậu. Làm một diễn viên, chụp hình tạp chí với cậu mà nối không phải chuyện khó, nhưng cũng không phải chuyện dễ.

Hôm nay có thể hoàn thành công việc đúng thời gian, Vu Thiến Văn cảm thấy nhất định có liên quan tới việc Kha Tây Ninh nóng lòng muốn trở về nhà.

Nhiếp ảnh gia nước ngoài là người Hàn, ông dùng thứ tiếng Anh lưu loát của mình khen ngợi biểu hiện của Kha Tây Ninh hôm nay, còn hỏi cậu ngày trước có từng làm người mẫu không. Nhận được đáp án phủ định từ cậu, ông từ kinh ngạc chuyển thành cảm thán, tiếp đó lại tán thưởng Kha Tây Ninh có thiên phú.

Vu Thiến Văn biết, đây không phải thiên phú.

Đây là… sức mạnh của tình yêu.

Kha Tây Ninh nở nụ cười khéo léo, chột dạ nhận lấy lời khen của đối phương, chốc chốc sẽ lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ một cái. Vu Thiến Văn ngầm hiểu ý, lựa thời cơ thích hợp, cô xen vào giữa hai người.

Cô áy náy nói: “Xin lỗi, buổi tối anh Tây Ninh còn có hoạt động.”

Nhiếp ảnh gia hiểu rằng mình hơi đường đột. Ông cười vỗ vỗ sau gáy, rồi quay ra thu dọn đồ nghề của mình.

Kha Tây Ninh vội vã lên xe, Vu Thiến Văn đi cùng. Sắp tới sân bay, Dung Tuyết lại gọi đến.

Dung Tuyết gọi cho Vu Thiến Văn.

Cô hỏi: “Tây Ninh có ở cùng em không?”

Vu Thiến Văn liếc nhìn Kha Tây Ninh một cái, đáp: “Có ạ.”

Dung Tuyết nói: “Chị nhớ là hai đứa đang ở thành phố S nhỉ, mới chụp hình tạp chí xong hả?”

“Vâng.”

Xác nhận xong, Dung Tuyết bèn nói: “Ngày mai hai đứa phải tham gia hoạt động ở thành phố S, chắc Tây Ninh đang về khách sạn nghỉ ngơi đúng không. Em chuyển di động cho cậu ấy giúp chị, chị có chuyện muốn nói với cậu ấy.”

Vu Thiến Văn đưa máy cho Kha Tây Ninh, cậu hơi mệt mỏi nhận lấy.

Dung Tuyết nói: “Chị vừa nhận được thông tin mới nhất, nghe nói đạo diễn Ngô đang ở thành phố S, ông ấy đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh mới, mục tiêu giành giải thưởng, vẫn đang tuyển nam chính số 1.”

Đạo diễn Ngô rất nổi tiếng trong giới, từng giành được rất nhiều giải thưởng.

Kha Tây Ninh hiểu ý của Dung Tuyết, đây là cơ hội khó kiếm, phải tranh thủ để nắm bắt được vai diễn này.

Không phải cậu không có hứng thú, chỉ là không thể để Nghiêm Tự leo cây, Kha Tây Ninh nói: “Không được đâu, chị Dung Tuyết. Tối nay em có việc.”

“Cậu có việc gì?” Dung Tuyết nghi hoặc, “Không phải tối nay cậu không có sắp xếp gì sao?”

Đúng như những lời bình trên mạng, tần suất Kha Tây Ninh xuất hiện trên màn ảnh nhỏ nhiều lên, phim hay phim dở đều đã từng diễn, nhân khí cũng tăng với tốc độ cao. Nhưng thành tựu ở mảng điện ảnh của cậu hiện tại vô cùng nhỏ bé, thậm chí là…

Không.

Cậu và đạo diễn Ngô cùng có mặt tại một thành phố. Kha Tây Ninh hẳn nên tranh thủ cơ hội này để giành được vai diễn kia.

Lý trí mách bảo cậu đây là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng trái tim nơi lồng ngực trái lại nói với cậu rằng:

Cậu muốn chạy về với Nghiêm Tự, nếm thử… món chân giò hầm mà hắn mới nghiên cứu được cách nấu.

Hết chương 110.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương