Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn
-
C49: Chương 49
Edit: jena
Tùy tùng theo Hồ Triệt có bốn người, đều là lớn lên cùng nhau.
Ai cũng biết quan hệ giữa hắn và Hồ Tiêu, khi chuyện kết hôn của Hồ Tiêu bạo phát trên mạng, hắn đồng ý thương lượng với đoàn đội. Nhưng chuyện lợi dụng tình cảm của con thỏ nhỏ đi tính kế Hồ Tiêu, hắn sẽ không nói cho đoàn đội mà chỉ nói với tâm phúc rằng bọn họ đã hiểu gốc rễ mọi chuyện.
Bốn tên tùy tùng luôn chướng mắt con thỏ nhỏ vừa nghèo vừa ngu, trước đây luôn bắt nạt cậu để tìm niềm vui.
Hiện tại muốn mượn sức cậu thì bọn họ phải vứt mặt mũi đi, làm bộ làm tịch giả nhân giả nghĩa xin lỗi, nói rằng trước đây là do bọn họ trẻ người non dại không hiểu chuyện.
Cảnh Tây nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, tỏ vẻ "trải đời" thành thục, rộng lượng nói: "Được thôi, quên đi, tôi tha thứ cho các anh."
Bộ dáng này của cậu không chỉ làm cho bọn họ thấy dễ chịu, ngược lại còn gia tăng thù hận.
Bốn tên tùy tùng nỗ lực rặn ra một nụ cười xán lạn, nhiệt tình mời cậu đi chơi.
Hệ thống nhỏ nhìn mọi người vui vui vẻ vẻ ăn xong một bữa cơm, sắp bắt đầu trận thứ hai, hỏi: "Ngài muốn làm như thế nào?"
"Chuyện này mà còn phải cần phí đầu óc hả?" Cảnh Tây thảnh thơi nói: "Nguyện vọng của nguyên chủ không phải là muốn chỉnh họ cho tốt sao? Ta cho bọn họ một cơ hội, đi lại con đường cũ."
Cái gọi là con đường cũ chính là dựa vào cốt truyện nguyên bản.
Đối phó với loại cặn bã như thế này, cậu không muốn phí thời gian diễn kịch, nếu có thể dùng một đêm giải quyết triệt để, cậu sẽ không dùng tới hai đêm.
Đám người này luôn dùng thái độ kẻ cả từ trên cao nhìn xuống con thỏ nhỏ.
Ban đầu hai bên không có gút mắt về lợi ích, bọn họ đều có thể động thủ vì lòng tham. Bây giờ muốn lợi dụng cậu, hạ mình nịnh bợ một kẻ thấp kém hơn đến mức nghẹn một bụng lửa giận, nhìn thấy có nhược điểm đưa tới cửa, bọn họ sẽ nhịn xuống mà không cắn câu sao?
Hệ thống nhỏ: "Bọn họ hẳn sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng có thể hạ thuốc được ngài đúng không?"
Cảnh Tây: "Ta có thể tự làm chính mình say."
Hệ thống nhỏ tuy rằng không mở cổng năng lượng nhưng vẫn có thể cung cấp dịch vụ giải rượu cho cậu.
Cảnh Tây đi theo bọn họ, uống say nhưng không hề thấy áp lực. Cậu tính toán thời gian, đánh giá không sai biệt lắm thì ngơ ngác nhìn Hồ Triệt, ngồi im bất động.
Sau khi cậu từ công ty lính đánh thuê quay về, cả người liền trở nên sáng chói, tính cách cũng tốt hơn, đôi khi ngẫu nhiên còn lộ ra vài phần nhuệ khí.
Khi tham gia game show Hồ Triệt cũng tiếp xúc với cậu vài lần, xúc cảm cũng thay đổi, bây giờ thấy cậu không chớp mắt nhìn chính mình, trong đầu không biết vì sao lại hiện lên hình ảnh cậu sạch sẽ rạng ngời do fans đăng lên mạng, tức khắc cảm thấy rung động.
Đám tùy tùng lại không nghĩ sâu như Hồ Triệt.
Đầu óc bọn họ chỉ dừng lại ở việc "con thỏ nhỏ ngu ngốc", nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì thấy như một cục bông xù ngốc nghếch đáng yêu, bất tri bất giác giơ tay lên véo mặt cậu.
Cảnh Tây nghiêng đầu né tránh, tiếp tục ngơ ngác nhìn Hồ Triệt.
Hồ Triệt: "Nhìn tôi làm gì?"
Cảnh Tây tròn xoe mắt long lanh hồn nhiên vô tư: "Thấy cậu rất đẹp nha."
Hồ Triệt cong khóe miệng: "Tôi đẹp hơn hay Hồ Tiêu đẹp hơn?"
Cảnh Tây: "Cả hai đều đẹp."
Hồ Triệt: "Nhất định phải chọn ra một người."
Cảnh Tây: "Vậy thì tất nhiên là Hồ Tiêu rồi!"
Khóe miệng Hồ Triệt cứng đờ: "Tại sao chứ?"
Cảnh Tây: "Cậu ta trả lương cho tôi!"
Mặt Hồ Triệt tối lại: "Có điểm này thôi?"
Cảnh Tây không đáp, nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dạng đơn thuần vô hại.
Trong lòng đám tùy tùng hơi ngứa ngáy, kéo Hồ Triệt sang một bên, thấp giọng hỏi: "Chắc chắn là cậu ta còn tình cảm với cậu, đây là cơ hội tốt, cậu nên bắt lấy!"
Một người khác xoa xoa tay: "Thuận tay thì chụp vài tấm ướt át một chút, lỡ sau này cậu ta không nghe lời thì cứ lấy ra uy hiếp."
Hồ Triệt cũng không muốn cùng con thỏ nhỏ diễn kịch, huống chi hiện tại bộ dạng của cậu ta vô cùng hấp dẫn, quả thật là một cơ hội không tồi. Không cần chờ con thỏ nhỏ từ từ chuyển hướng sang mình, bây giờ nhanh tay nhanh chân tiến thẳng đến bước cuối cùng luôn.
Từ nhỏ hắn đã được nuôi dạy làm một thiếu gia văn nhã cao quý, hắn nguyện ý chơi với những tên này vì bọn họ thực sự đối xử tốt với hắn, nếu xảy ra chuyện sẽ đứng ra bảo vệ hắn.
"Ngủ với người khác" không phải là lần đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên bọn họ bảo hắn "chụp ảnh ướt át", có chút chần chờ: "Nếu dồn cậu ta đến bước đường cùng, liệu có phản tác dụng không?"
Đám tùy tùng nghĩ nghĩ, đưa ra chủ ý khác: "Vậy thì để chúng tôi ở trong phòng trang bị máy theo dõi, xong việc thì xem thái độ của cậu ta. Nếu cậu ta nguyện ý ở cùng cậu, đương nhiên là niềm vui nhân đôi. Nếu là cự tuyệt, cậu liền nói rằng có người lấy video uy hiếp, như vậy thì cả hai người đều ở chung một con tuyền, cậu ta sẽ phải dựa vào cậu thôi."
Trước mắt Hồ Triệt sáng ngời: "Vậy được."
Cảnh Tây nghe toàn bộ cuộc trò chuyện.
Cậu vốn còn hơi mê man từ đoạn "chụp ảnh ướt át", nghe xong thì tỉnh táo hẳn, nhanh chóng alo cho cộng sự nhỏ.
Đầu tiên hệ thống nhỏ châm một ngọn nến cho bọn họ, nhìn Hồ Triệt bừng bừng nhiệt huyết, có chút thổn thức: "Ngài nói rằng nhìn ở bên ngoài, Hồ Triệt nhìn có chút giống một thiếu gia thanh cao, không ngờ rằng bên trong lại dơ bẩn như vậy."
Cảnh Tây: "Như thế này có tính là gì đâu, ngươi chưa thấy dơ bẩn thật sự rồi."
Hệ thống nhỏ nhớ tới chủ nhân mình trong quá khứ từng nhận vài nhiệm vụ cấp SSR, tức thời trầm mặc.
Một người một hệ thống nói chuyện qua lại, Cảnh Tây đã bị Hồ Triệt nâng người bế tới khách sạn.
Lần này là muốn lợi dụng cậu làm việc, đám tùy tùng đương nhiên sẽ không ở lại cùng nhau hưởng thụ khoái lạc nên đem người đến thì rời đi, để lại trong phòng còn Hồ Triệt và con thỏ nhỏ.
Hồ Triệt không phải là một thằng ngu, muốn ép cậu phải "ngươi tình ta nguyện".
Cảnh Tây phân phó cho hệ thống nhỏ bật sóng âm thôi miên, giả vờ "say khướt" mà dụ dỗ: "Tôi... Thật ra tôi vẫn luôn không rõ một chuyện."
Hồ Triệt: "Chuyện gì?"
"Tại sao anh lại chán ghét Hồ Tiêu như vậy?" Cảnh Tây nhìn hắn: "Ở nhà anh được cha mẹ yêu thương, từ nhỏ đã không thiếu cái gì, ngược lại Hồ Tiêu lại chẳng có một ai quan tâm đến... Cậu ấy đã thảm như vậy, tại sao anh lại còn đối phó với cậu ấy?"
Hồ Triệt uống rượu xong thì ăn ngay nói thật: "Vì anh ta chỉ cần liếc mắt qua đã nhìn thấu tôi, hơn nữa tôi thích nhìn anh ta phải lâm vào hoàn cảnh khốn cùng với hai bàn tay trắng..."
Cảnh Tây nghe đối phương không hề ngại ngần bộc lộ nội tâm, lẩm bẩm: "Vậy là Hồ Tiêu nói thật rồi, bây giờ anh đối tốt với tôi là muốn lợi dụng tôi để đối phó với Hồ Tiêu đúng không?"
Hồ Triệt: "Đúng vậy, bằng không thì cậu còn có giá trị gì nữa chứ?"
Hắn nắm cằm con thỏ nhỏ: "Tôi biết cậu thích tôi, gần đây tôi cũng có chút thích cậu, chúng ta ở bên nhau không phải tốt sao?"
Cảnh Tây hất tay hắn ra: "Không tốt, tôi không còn thích anh nữa."
Cậu thấy đối phương tiến sát lại gần, vừa thoái lui chạy trốn vừa trong lòng xác định tên cặn bã này thực sự muốn bắt mình thì giả bộ giãy giụa vài giây. Đối phương tóm lấy vai mình thì la to: "Bắt người thức thứ nhất!"
Hồ Triệt: "..."
Cảnh Tây giơ tay, đột ngột quăng đối phương ngã xuống đất.
"Rầm!"
Cả người Hồ Triệt đập xuống nền nhà, mắt thấy sao bây đầy trời.
Cảnh Tây "Ưm" vươn tay duỗi người như một con mèo lười biếng, hơi lắc lắc đầu vì choáng váng, nhanh chóng liếc mắt xuống đất, lại la lên: "Bắt người thức thứ hai!"
Hồ Triệt: "... Không, không phải! Cậu từ từ!"
Nhưng mà vô dụng, Cảnh Tây lật người đối phương, tiếp tục quăng lần thứ hai. Bây giờ cậu chẳng khác gì một con ma men, hai mắt mờ sương đứng ở bên giường bất động.
Thiếu chút nữa thôi Hồ Triệt bị con thỏ nhỏ quăng ngã dập nát người, khẽ cắn môi, gọi cho đám tùy tùng. Đám người đó vừa quay lại, hắn gào to: "Đè cậu ta lại cho tôi!"
Cảnh Tây bị kéo lên giường, xác nhận những tên này đều là "đồng lõa", lần nữa lên cơn điên khi say, đem tất cả đánh một trận. Sau đó thì cậu "tỉnh rượu", lấy áo thun trên người bọn họ bó lại còn mình thì xé áo trên người.
Cảnh sát đến thật nhanh, điều tra ngọn nguồn, mọi chuyện đều sáng tỏ.
Cảnh sát nhìn con thỏ nhỏ đang run bần bật, dịu giọng, ôn hòa hỏi cậu có muốn liên lạc với người nhà không.
Cảnh Tây nghẹn ngào: "Có, tôi có một đứa cháu trai, cũng là một minh tinh."
Cháu trai minh tinh đang trong kỳ nghỉ phép, về nhà tìm ông chồng trên danh nghĩa của mình.
Hai người đang nói chuyện với nhau về video CP. Tần Triệu nghẹn một bụng lửa, chế trụ gáy của Hồ Tiêu, dứt khoát dùng miệng lấp kín lời của cậu.
Hai người duy trì tư thế đó, bốn mắt nhìn nhau hai giây rồi lao vào hôn nhau cuồng nhiệt.
Đang lúc chuẩn bị lăn lên giường, điện thoại Hồ Tiêu reo vang, tên "Chú hai" chạy tằng tằng trên màn hình.
Cậu nhấn nút nghe, biết được là cảnh sát, đứng yên nghe chuyện xong thì ném ông chồng mình qua một bên tông cửa chạy.
Tần Triệu: "..."
1 giờ sáng, "Minh tinh họ Hồ bị bắt" leo lên hot search.
Chuyện hai anh em nhà họ Hồ có fan vừa lao vào chửi bới nhau còn chưa hạ nhiệt nên nhiều người qua đường đều biết rõ "minh tinh họ Hồ" trong bài báo. Đó là thiếu gia út của nhà họ Hồ, fan thường thân mật gọi là "Triệt Triệt" hoặc "Mỹ Mỹ". Lúc trước hắn từng lên bài thanh minh rằng bản thân là con nhà gia giáo, là người lý trí không dùng bạo lực giải quyết vấn đề nên ai cũng thấy nhân cách hắn không tồi, ai ngờ rằng chuyện kia chưa lắng xuống lại xảy ra chuyện mới.
Ở thời đại này, người cắm chốt ở trên mạng cực nhiều, một đề tài nóng bỏng tay như vậy vừa xuất hiện vào buổi đêm gà còn chưa gáy đã có vô số người truy cập vào xem: "Chuốc rượu, tổ chức cưỡng hiếp tập thể". Ai nấy đều vô cùng khiếp sợ.
Các fan ngỡ ngàng không dám tin.
Triệt Triệt của bọn họ có nhân cách vàng, được nuôi dạy đàng hoàng sẽ không thể làm ra sự tình như vậy được.
Nhưng ngay sau đó bọn họ đã bị vả mặt. Một vị hacker nào đã đã hack vào camera khách sản tuồn ra ngoài.
Video ghi hình, thu âm full HD, Hồ Triệt từ đầu đến cuối đều cay nghiệt chửi bới Hồ Tiêu, nhẫn tâm muốn lợi dụng tình cảm của con thỏ nhỏ để đối phó với Hồ Tiêu, mọi người được nghe không sót một lời.
Bên ngoài hắn được xây dựng hình tượng quý công tử văn nhã, thân thiện, nhưng lời nói ra thì không khác gì một tên đầu đường xó chợ không có học thức.
Xem video xong, sự tương phản trái ngược đó khiến cho tình cảm của fan lần lượt sụp đổ, không thể chịu nổi đả kích nên thoát fan.
Nửa đêm, người đại diện nhận được tin tức thì lật đật chạy đến sở cảnh sát, biết được Cảnh Tây đã được Hồ Tiêu đón về rồi.
Cảnh Tây đã thay quần áo, đang ngồi nói chuyện phiếm với Hồ Tiêu trong phòng khách sạn. Cậu kể cho cháu trai nghe chuyện xảy ra rồi xua xua tay chuyển sang đề tài khác. Người đại diện vừa mở cửa phòng ra thấy cả hai đang nhâm nhi rượu, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, miệng cười ngoác tận mang tai, hoàn toàn không có dấu hiệu hoảng sợ gì như trong video.
Anh ta nhớ lại những lần cãi nhau của hai anh nhà họ Hồ gần đây, không biết nơron vào sáng sớm hoạt động mạnh như thế nào mà chợt nhận ra: "Là do các cậu cố ý sắp đặt?"
Cảnh Tây và Hồ Tiêu tròn xoe mắt long lanh: "Dạ?"
Người đại diện: "..."
Anh ta ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, gặp không ít những kẻ có dã tâm lớn, muốn đẩy người khác xuống thì không từ thủ đoạn, nhưng hai chàng trai này là trực tiếp tống người ta vào tù, ngoài hai chữ "hung tàn", anh ta không biết dùng từ gì để miêu tả tổ hợp này.
Người đại diện gật gật đầu, giơ tay vuốt mớ tóc trong nửa đêm rụng gần hết, cảm giác trong tương lai sẽ trọc hoàn toàn, thở dài: "Thôi được rồi, hai cậu đi ngủ sớm đi."
Sáng hôm sau, câu chuyện lan tràn ra khắp ngõ ngách. Nhiều bạn học cũ cảm thấy đây như một câu chuyện hoang đường vì từ khi đi học, Hồ Triệt vẫn luôn là nam thần nhà nhà người người yêu mến, chỉ cần ngoắc tay là sẽ có người nhào vào ngực.
Một bộ phận fan nghe thế cũng sôi nổi lên tiếng, cảm thấy là thần tượng nhà mình bị hãm hại thì lại bị cư dân mạng trào phúng: thảm quá mà phải đi lợi dụng tình cảm của người khác.
Cảnh Tây sớm đã điều tra qua, biết rằng đây không phải là lần đầu tiên đám người Hồ Triệt lần đầu tiên làm chuyện này nên kéo Đoạn Trì ra, nhờ hắn liên lạc với những người bị hại trước đó. Bây giờ cậu đang là người đứng ở trung tâm mũi sào dư luận, cùng với hai nạn nhân khác đứng dậy lên tiếng, gửi công văn cho các cơ quan hành chính: nam thần của mấy người đây, rất thích chơi trò vận động mạnh nhiều người. Quả bom này thả ra, xác thực oanh tạc trên diện rộng.
Con trai bị bắt giam, người làm cha tất nhiên sẽ muốn dùng mọi biện pháp để cứu con.
Nhưng lão ta nhanh chóng phát hiện ra rằng nạn nhân không chỉ có Hồ Tiêu và nhà họ Tần chống lưng mà còn có Ất Chu. Nếu có Ất Chu, Đoạn Trì cũng sẽ không sớm thì muộn tham gia.
Đi nước đi nào thì nhà họ Hồ binh lính cũng tan rã thua cuộc.
Khi phán quyết cuối cùng được đưa ra, Hồ Tiêu đã bắt đầu quay bộ phim mới.
Ngày hôm đó, Cảnh Tây ngồi ở phim trường bị mọi người ồ ạt vây lấy bày tỏ quan tâm nồng nhiệt, trên mặt phảng phát nét ưu sầu, hốc mắt thậm chí còn phiếm hồng đầy uất ức. Mọi người nhìn thấy đều đau lòng tột độ, đem đến thật nhiều đồ ăn và nước uống bồi bổ cho con thỏ nhỏ tội nghiệp trải qua biến cố mà gầy rộc đi.
Hồ Tiêu ngồi ở trong xe nhìn cậu ăn uống ngon miệng, vô cùng thành khẩn: "Chú hai, chú thật sự không muốn đóng phim hả?"
Cảnh Tây: "Không muốn."
Hồ Tiêu: "Chú có thiên phú lắm đó."
Cảnh Tây: "Tôi không có chí tiến thủ ở lĩnh vực này."
Hồ Tiêu: "Vậy chú muốn làm gì?"
Cảnh Tây: "Luôn theo khát vọng chân thành nhất, làm vệ sĩ cho cậu."
Hồ Tiêu: "..."
Thật ra thì cậu cũng không muốn tách ra khỏi chú hai của mình, nghe thế thì vô cùng cảm động, giơ móng vuốt xoa đầu con thỏ nhỏ, như đám người ở phim trường cực lực bồi bổ đồ ăn nước uống cho con thỏ nhỏ.
Chuyện của Hồ Triệt giải quyết xong thì hai chú cháu chuyên tâm dốc lòng cho sự nghiệp.
Bộ phim truyền hình thứ hai của Hồ Tiêu bắt đầu công chiếu, quả nhiên là một cú hit lớn, thu được một lượng fan khổng lồ, các loại tài nguyên khác cũng ồ ạt xuất hiện.
Trước mắt cậu vẫn chưa thể đảm đương vai chính, nếu có thể một mình tôi luyện qua thêm một hai bộ kịch nữa thì có thể chắc chắn hơn. Thế nhưng đang hăng say một lòng cho nghiệp diễn, chuyện kết hôn giữa cậu và Tần Triệt lại bị đào ra.
Giữa cậu và người nhà sớm đã không còn thể cứu vãn được gì, đánh giá một chút thì chuyện này là do Hồ Triệt sắp đặt.
Bởi lẽ fan của cậu phần lớn là fan girl, nếu khui ra chuyện kết hôn rồi sẽ tương đối nghiêm trọng.
Thế nhưng nếu bị phanh phui, cậu cũng sẽ không phủ nhận, ngược lại hào phóng thừa nhận. Tần Triệu cũng không muốn một mình cậu gánh vác trách nhiệm, lập tức mở họp báo thanh minh, còn đăng ảnh chụp chung lên mạng.
Fan phẫn nộ chửi mắng vài câu, sau đó nhìn thấy ông chồng trên danh nghĩa của Hồ Tiêu thì im bặt.
Nhóm người nhan khống: "..."
Chà, không muốn mắng, thậm chí có chút ý muốn đào tường nhà chui xuống gầm giường của đôi chồng – chồng này.
Càng thêm nhiều thông tin bị đào ra, bọn họ nhìn thêm lý lịch xuất thân của Tần Triệu, trị số tức giận hiện tại đã xuống âm.
Tuy rằng vẫn có người không chấp nhận mà thoát fan, nhưng lại không ảnh hưởng lớn đến Hồ Tiêu. Dựa vào quan hệ giữa cậu và Ất Chu, phần lớn người qua đường sẽ không quay lưng với cậu, càng miễn bàn đến công ty giải trí thuộc tập đoàn Ngân Lũy chống lưng phía sau, tài nguyên của Hồ Tiêu vẫn không có thiệt hại gì nhiều.
Giữa tâm điểm ồn ào, một kịch bản phim mới được đưa đến cho Hồ Tiêu.
Là đóng vai nam chính, yêu cầu cậu phải nặng 160 cân* trở lên, càng béo càng tốt.
*1 cân = 0,5968kg, 160 cân = 95,488kg
Hệ thống nhỏ lâu ngày không lên tiếng, nhịn không được chửi tục "đm".
Cảnh Tây: "Làm sao vậy?"
Hệ thống nhỏ: "Kịch bản này thật ra khá tốt, đạo diễn yêu cầu đối với diễn viên khá cao, muốn tìm một người vừa béo vừa đẹp. Trong cốt truyện chính là muốn tìm đến Hồ Triệt nhưng bị từ chối. Lúc đó thì Hồ Tiêu đang gặp cảnh phong ba bão táp nên bọn họ không dám tìm đến nên phải tìm một diễn viên khác. Cuối cùng diễn viên đó nhận được không ít lợi ích."
Cảnh Tây nghe xong nghĩ nghĩ, vẫn muốn nghe quyết định của Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu đọc xong kịch bản, hăng máu đập bàn: "Nhận!"
Hợp đồng được làm nhanh chóng, thu xếp đồ vật, chờ quay xong vai diễn gầy thì tập trung vào nhiệm vụ duy nhất: vỗ béo.
Tần Triệu mỗi đêm đến thăm Hồ Tiêu thì thấy người yêu béo thêm một vòng.
Lúc không thể nhịn nổi, hỏi: "Bây giờ em bao nhiêu cân rồi?"
Hồ Tiêu duỗi móng vuốt nhìn ngắm bàn tay phì nộn trắng trẻo beo béo: "Anh đoán thử xem."
Tần Triệu lạnh lùng khóe miệng không bao giờ nhếch lên quá 45 độ không thể chống đỡ cám dỗ, kéo móng vuốt beo béo kia quá nghịch, còn muốn thò tay xuống sờ sờ bụng vợ mình.
Cảnh Tây nhìn cả hai đùa giỡn, vô cùng săn sóc mà đóng cửa phòng lại, không khỏi cảm khái nhân sinh: "Yêu đương tốt đẹp ghê."
*clm hahahahhahahahahhahahhahaha cuối cùng cũng tới ngày này
Hệ thống nhỏ: "Ngài mà cũng có thể nói vậy hả!"
Cảnh Tây không bày tỏ ý kiến gì, cùng Hồ Tiêu quay bộ phim điện ảnh này xong thì giám sát cậu ta giảm béo.
Đoàn đội cố ý dùng chuyện này để làm tuyên truyền quảng bá, đem quá trình giảm béo quay lại, lâu lâu tung lên mạng vài video ngắn.
Có video Tần Triệu đứng bên cạnh chờ Hồ Tiêu chạy bộ xong thì cõng vợ mình về. Hồ Tiêu cả người nhễ nhại mồ hôi, chậm rì rì quắp lên người chồng thở. Tần Triệu cõng cậu đứng dậy thì cả người phải dừng lại một chút để thở. Video phát đến đây thì mọi người cười lăn lộn, càng thêm trông chờ vào bộ phim.
Hồ Tiêu là một người nghị lực, chuyện giảm cân này không thể làm khó được cậu.
Việc này cũng khiến cho nhiều đạo diễn nhìn nhận được ưu điểm của cậu, vì vậy lời mời đến cũng nhiều hơn.
Giữa quá trình quay phim diễn xuất, người đại diễn còn nhận cho cậu thêm hai chương trình tạp kỹ, có thể nói là hoạt động vô cùng năng suất.
Cảnh Tây từ đầu đến cuối đều hoàn thành tốt nhiệm vụ vệ sĩ kiêm trợ lý của Hồ Tiêu.
Có Tần Triệu và Ất Chu bảo hộ, bây giờ những kẻ ngày xưa muốn hạ bệ Hồ Tiêu xuống trong cốt truyện chính không thể manh động nữa. Nhưng trong giới giải trí kiểu người nào cũng có, ước Hồ Tiêu gặp xui xẻo không có ít người, thậm chí có người còn động tay động chân để làm chuyện xấu.
Lo lắng của người đại diện nhanh chóng thành hiện thực, nhưng Hồ Tiêu cùng con thỏ nhỏ nào có phải người bình thường, còn khiến cho tóc của người đại diện rụng nhiều hơn, không thể khấn vái ông bà cho đôi mắt mù lòa của mình lúc trước nghĩ rằng hai người này sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình.
Thế nhưng dù xảy ra chuyện gì, bộ đôi này vẫn có thể vượt qua.
Trong một năm, Hồ Tiêu đã có hai bộ phim điện ảnh được công chiếu, một bộ đóng nam thứ ba, một bộ đóng nam chính.
Hai bộ phim này đều trở thành hiện tượng của giới giải trí, giúp cho Hồ Tiêu ở liên hoan phim Tinh Vực nhận được hai giải thưởng danh giá là diễn viên mới xuất sắc nhất và nam diễn viên xuất sắc nhất.
Ngày trao giải, Cảnh Tây đến hội trường không đi tìm Hồ Tiêu trước mà đi tìm Đoạn Trì.
Gần một năm qua, thời gian cả hai ở cạnh nhau thì ít vì lịch trình bận rộn và khoảng cách địa lý quá xa. Cảnh Tây ở bộ phận trọng sinh đã khôi phục được không ít số liệu, dần dần nhớ lại cả hai đã cùng trải qua mấy thấy giới thì càng cảm thấy khúc mắc ở chỗ không biết về sau cả hai đã xảy ra chuyện gì mà dẫn đến hiện trạng như bây giờ.
Trong hội trường, người đến người đi nườm nượp, hai người phải tìm một góc tương đối yên tĩnh.
Đoạn Trì thấp giọng hỏi: "Nếu cậu ta đoạt giải xong thì em sẽ đi đến nơi khác à?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy."
Đoạn Trì: "Lần này là đi đâu?"
Cảnh Tây: "Đại khái là đến một chòm sao khác."
Đoạn Trì: "Còn dư thời gian thì đi với tôi không?"
Cảnh Tây đã hoàn thành nhiệm vụ, thời gian rỗi rãi, hoàn toàn thoải mái nhận lời: "Được thôi."
Đoạn Trì miễn cưỡng vừa lòng, vui vẻ hưởng thụ thế giới hai người, chờ đến lúc lễ trao giải bắt đầu thì trở về.
Hai người vừa vòng qua một khúc cua thì đụng độ Song Dạ Lương.
Song Dạ Lương khách khí chào hỏi.
Một năm qua lịch trịch của hắn bận rộn không thua kém Hồ Tiêu, mà hắn chỉ nhất thời rung động với con thỏ nhỏ, trong thời gian dài không tiếp xúc thì tình cảm cũng phai nhạt dần, huống chi tình địch của hắn còn là giám đốc Đoạn.
Lần thứ hai gặp Đoạn Trì, hắn phát hiện ra sự chán ghét của đối phương không còn, cong miệng cười chào hỏi.
Thật ra Cảnh Tây chỉ mới gặp qua hắn hai ba lần, như cũ vẫn không có thấy người nọ có vấn đề gì, chuyện năng lượng lần trước cũng không có chứng cứ cụ thể nên đã tạm thời gác lại.
Cậu chào hỏi lại, cùng Đoạn Trì về hội trường.
Ở lễ trao giải, minh tinh và trợ lý không ngồi cùng nhau.
Cảnh Tây ngồi ở xa, nhìn lên sân khấu, thấy Hồ Tiêu nhận được hai giải thưởng danh giá thì vỗ tay, híp mắt cười.
Hồ Tiêu cũng không thể nghĩ rằng sự nghiệp của mình lại lên như diều gặp gió như thế này.
Lúc trước cậu luôn nghĩ rằng trong giới giải trí cá lớn nuốt cá bé, người với người đối xử với nhau chỉ toàn giả nhân giả nghĩa, không khỏi cảm khái: "Khi vinh dự được đứng ở đây, tôi muốn đặc biệt dành sự trân trọng và cảm ơn vô bờ đến chú hai của tôi. Nếu không có cậu ấy thì sẽ không có tôi ở đây."
Các fan đều biết chú hai của Hồ Tiêu là con thỏ nhỏ.
Từ khi lập nghiệp đến nay, những nguy hiểm mà Hồ Tiêu gặp phải đều do con thỏ nhỏ giúp đỡ. Sự kiện fan chuẩn bị lao vào cắn xé nhau còn khiến cậu ta gặp nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy ai cũng cảm kích và yêu quý người vệ sĩ kiêm trợ lý đáng yêu này.
Màn hình lập tức xuất hiện gương mặt của Cảnh Tây.
Cậu không trốn đi, nở nụ cười tươi với khán đài kín người.
Lễ trao giải kết thúc thì bắt đầu bữa tiệc.
Hồ Tiêu khống chế chính mình, không thể uống quá nhiều để còn hội họp với Ất Chu. Kết quả sau khi ăn uống với chú hai xong, chú hai thông báo rằng Ất Chu giữa đường gặp chuyện đột xuất, hôm nay không thể đến, hẹn dịp khác gặp lại.
Hồ Tiêu: "..."
Một năm qua, cậu đã muốn cùng Ất Chu ăn với nhau vài bữa cơm.
Nhưng mỗi lần muốn gặp nhau, không phải do ông lão ngờ nghệch phát bệnh thì cũng là giữa đường gặp chuyện đột xuất như thế này.
Cậu im lặng vài giây, bỏ hai cái cúp ra sau ghế, nói: "Chú hai, tôi vừa phát hiện ra một chuyện."
Cảnh Tây: "Chuyện gì?"
Hồ Tiêu nắm lấy tay Cảnh Tây, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Chú và Ất Chu, hình như chưa có một lần nào xuất hiện cùng nhau cả!"
Tùy tùng theo Hồ Triệt có bốn người, đều là lớn lên cùng nhau.
Ai cũng biết quan hệ giữa hắn và Hồ Tiêu, khi chuyện kết hôn của Hồ Tiêu bạo phát trên mạng, hắn đồng ý thương lượng với đoàn đội. Nhưng chuyện lợi dụng tình cảm của con thỏ nhỏ đi tính kế Hồ Tiêu, hắn sẽ không nói cho đoàn đội mà chỉ nói với tâm phúc rằng bọn họ đã hiểu gốc rễ mọi chuyện.
Bốn tên tùy tùng luôn chướng mắt con thỏ nhỏ vừa nghèo vừa ngu, trước đây luôn bắt nạt cậu để tìm niềm vui.
Hiện tại muốn mượn sức cậu thì bọn họ phải vứt mặt mũi đi, làm bộ làm tịch giả nhân giả nghĩa xin lỗi, nói rằng trước đây là do bọn họ trẻ người non dại không hiểu chuyện.
Cảnh Tây nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, tỏ vẻ "trải đời" thành thục, rộng lượng nói: "Được thôi, quên đi, tôi tha thứ cho các anh."
Bộ dáng này của cậu không chỉ làm cho bọn họ thấy dễ chịu, ngược lại còn gia tăng thù hận.
Bốn tên tùy tùng nỗ lực rặn ra một nụ cười xán lạn, nhiệt tình mời cậu đi chơi.
Hệ thống nhỏ nhìn mọi người vui vui vẻ vẻ ăn xong một bữa cơm, sắp bắt đầu trận thứ hai, hỏi: "Ngài muốn làm như thế nào?"
"Chuyện này mà còn phải cần phí đầu óc hả?" Cảnh Tây thảnh thơi nói: "Nguyện vọng của nguyên chủ không phải là muốn chỉnh họ cho tốt sao? Ta cho bọn họ một cơ hội, đi lại con đường cũ."
Cái gọi là con đường cũ chính là dựa vào cốt truyện nguyên bản.
Đối phó với loại cặn bã như thế này, cậu không muốn phí thời gian diễn kịch, nếu có thể dùng một đêm giải quyết triệt để, cậu sẽ không dùng tới hai đêm.
Đám người này luôn dùng thái độ kẻ cả từ trên cao nhìn xuống con thỏ nhỏ.
Ban đầu hai bên không có gút mắt về lợi ích, bọn họ đều có thể động thủ vì lòng tham. Bây giờ muốn lợi dụng cậu, hạ mình nịnh bợ một kẻ thấp kém hơn đến mức nghẹn một bụng lửa giận, nhìn thấy có nhược điểm đưa tới cửa, bọn họ sẽ nhịn xuống mà không cắn câu sao?
Hệ thống nhỏ: "Bọn họ hẳn sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng có thể hạ thuốc được ngài đúng không?"
Cảnh Tây: "Ta có thể tự làm chính mình say."
Hệ thống nhỏ tuy rằng không mở cổng năng lượng nhưng vẫn có thể cung cấp dịch vụ giải rượu cho cậu.
Cảnh Tây đi theo bọn họ, uống say nhưng không hề thấy áp lực. Cậu tính toán thời gian, đánh giá không sai biệt lắm thì ngơ ngác nhìn Hồ Triệt, ngồi im bất động.
Sau khi cậu từ công ty lính đánh thuê quay về, cả người liền trở nên sáng chói, tính cách cũng tốt hơn, đôi khi ngẫu nhiên còn lộ ra vài phần nhuệ khí.
Khi tham gia game show Hồ Triệt cũng tiếp xúc với cậu vài lần, xúc cảm cũng thay đổi, bây giờ thấy cậu không chớp mắt nhìn chính mình, trong đầu không biết vì sao lại hiện lên hình ảnh cậu sạch sẽ rạng ngời do fans đăng lên mạng, tức khắc cảm thấy rung động.
Đám tùy tùng lại không nghĩ sâu như Hồ Triệt.
Đầu óc bọn họ chỉ dừng lại ở việc "con thỏ nhỏ ngu ngốc", nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì thấy như một cục bông xù ngốc nghếch đáng yêu, bất tri bất giác giơ tay lên véo mặt cậu.
Cảnh Tây nghiêng đầu né tránh, tiếp tục ngơ ngác nhìn Hồ Triệt.
Hồ Triệt: "Nhìn tôi làm gì?"
Cảnh Tây tròn xoe mắt long lanh hồn nhiên vô tư: "Thấy cậu rất đẹp nha."
Hồ Triệt cong khóe miệng: "Tôi đẹp hơn hay Hồ Tiêu đẹp hơn?"
Cảnh Tây: "Cả hai đều đẹp."
Hồ Triệt: "Nhất định phải chọn ra một người."
Cảnh Tây: "Vậy thì tất nhiên là Hồ Tiêu rồi!"
Khóe miệng Hồ Triệt cứng đờ: "Tại sao chứ?"
Cảnh Tây: "Cậu ta trả lương cho tôi!"
Mặt Hồ Triệt tối lại: "Có điểm này thôi?"
Cảnh Tây không đáp, nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dạng đơn thuần vô hại.
Trong lòng đám tùy tùng hơi ngứa ngáy, kéo Hồ Triệt sang một bên, thấp giọng hỏi: "Chắc chắn là cậu ta còn tình cảm với cậu, đây là cơ hội tốt, cậu nên bắt lấy!"
Một người khác xoa xoa tay: "Thuận tay thì chụp vài tấm ướt át một chút, lỡ sau này cậu ta không nghe lời thì cứ lấy ra uy hiếp."
Hồ Triệt cũng không muốn cùng con thỏ nhỏ diễn kịch, huống chi hiện tại bộ dạng của cậu ta vô cùng hấp dẫn, quả thật là một cơ hội không tồi. Không cần chờ con thỏ nhỏ từ từ chuyển hướng sang mình, bây giờ nhanh tay nhanh chân tiến thẳng đến bước cuối cùng luôn.
Từ nhỏ hắn đã được nuôi dạy làm một thiếu gia văn nhã cao quý, hắn nguyện ý chơi với những tên này vì bọn họ thực sự đối xử tốt với hắn, nếu xảy ra chuyện sẽ đứng ra bảo vệ hắn.
"Ngủ với người khác" không phải là lần đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên bọn họ bảo hắn "chụp ảnh ướt át", có chút chần chờ: "Nếu dồn cậu ta đến bước đường cùng, liệu có phản tác dụng không?"
Đám tùy tùng nghĩ nghĩ, đưa ra chủ ý khác: "Vậy thì để chúng tôi ở trong phòng trang bị máy theo dõi, xong việc thì xem thái độ của cậu ta. Nếu cậu ta nguyện ý ở cùng cậu, đương nhiên là niềm vui nhân đôi. Nếu là cự tuyệt, cậu liền nói rằng có người lấy video uy hiếp, như vậy thì cả hai người đều ở chung một con tuyền, cậu ta sẽ phải dựa vào cậu thôi."
Trước mắt Hồ Triệt sáng ngời: "Vậy được."
Cảnh Tây nghe toàn bộ cuộc trò chuyện.
Cậu vốn còn hơi mê man từ đoạn "chụp ảnh ướt át", nghe xong thì tỉnh táo hẳn, nhanh chóng alo cho cộng sự nhỏ.
Đầu tiên hệ thống nhỏ châm một ngọn nến cho bọn họ, nhìn Hồ Triệt bừng bừng nhiệt huyết, có chút thổn thức: "Ngài nói rằng nhìn ở bên ngoài, Hồ Triệt nhìn có chút giống một thiếu gia thanh cao, không ngờ rằng bên trong lại dơ bẩn như vậy."
Cảnh Tây: "Như thế này có tính là gì đâu, ngươi chưa thấy dơ bẩn thật sự rồi."
Hệ thống nhỏ nhớ tới chủ nhân mình trong quá khứ từng nhận vài nhiệm vụ cấp SSR, tức thời trầm mặc.
Một người một hệ thống nói chuyện qua lại, Cảnh Tây đã bị Hồ Triệt nâng người bế tới khách sạn.
Lần này là muốn lợi dụng cậu làm việc, đám tùy tùng đương nhiên sẽ không ở lại cùng nhau hưởng thụ khoái lạc nên đem người đến thì rời đi, để lại trong phòng còn Hồ Triệt và con thỏ nhỏ.
Hồ Triệt không phải là một thằng ngu, muốn ép cậu phải "ngươi tình ta nguyện".
Cảnh Tây phân phó cho hệ thống nhỏ bật sóng âm thôi miên, giả vờ "say khướt" mà dụ dỗ: "Tôi... Thật ra tôi vẫn luôn không rõ một chuyện."
Hồ Triệt: "Chuyện gì?"
"Tại sao anh lại chán ghét Hồ Tiêu như vậy?" Cảnh Tây nhìn hắn: "Ở nhà anh được cha mẹ yêu thương, từ nhỏ đã không thiếu cái gì, ngược lại Hồ Tiêu lại chẳng có một ai quan tâm đến... Cậu ấy đã thảm như vậy, tại sao anh lại còn đối phó với cậu ấy?"
Hồ Triệt uống rượu xong thì ăn ngay nói thật: "Vì anh ta chỉ cần liếc mắt qua đã nhìn thấu tôi, hơn nữa tôi thích nhìn anh ta phải lâm vào hoàn cảnh khốn cùng với hai bàn tay trắng..."
Cảnh Tây nghe đối phương không hề ngại ngần bộc lộ nội tâm, lẩm bẩm: "Vậy là Hồ Tiêu nói thật rồi, bây giờ anh đối tốt với tôi là muốn lợi dụng tôi để đối phó với Hồ Tiêu đúng không?"
Hồ Triệt: "Đúng vậy, bằng không thì cậu còn có giá trị gì nữa chứ?"
Hắn nắm cằm con thỏ nhỏ: "Tôi biết cậu thích tôi, gần đây tôi cũng có chút thích cậu, chúng ta ở bên nhau không phải tốt sao?"
Cảnh Tây hất tay hắn ra: "Không tốt, tôi không còn thích anh nữa."
Cậu thấy đối phương tiến sát lại gần, vừa thoái lui chạy trốn vừa trong lòng xác định tên cặn bã này thực sự muốn bắt mình thì giả bộ giãy giụa vài giây. Đối phương tóm lấy vai mình thì la to: "Bắt người thức thứ nhất!"
Hồ Triệt: "..."
Cảnh Tây giơ tay, đột ngột quăng đối phương ngã xuống đất.
"Rầm!"
Cả người Hồ Triệt đập xuống nền nhà, mắt thấy sao bây đầy trời.
Cảnh Tây "Ưm" vươn tay duỗi người như một con mèo lười biếng, hơi lắc lắc đầu vì choáng váng, nhanh chóng liếc mắt xuống đất, lại la lên: "Bắt người thức thứ hai!"
Hồ Triệt: "... Không, không phải! Cậu từ từ!"
Nhưng mà vô dụng, Cảnh Tây lật người đối phương, tiếp tục quăng lần thứ hai. Bây giờ cậu chẳng khác gì một con ma men, hai mắt mờ sương đứng ở bên giường bất động.
Thiếu chút nữa thôi Hồ Triệt bị con thỏ nhỏ quăng ngã dập nát người, khẽ cắn môi, gọi cho đám tùy tùng. Đám người đó vừa quay lại, hắn gào to: "Đè cậu ta lại cho tôi!"
Cảnh Tây bị kéo lên giường, xác nhận những tên này đều là "đồng lõa", lần nữa lên cơn điên khi say, đem tất cả đánh một trận. Sau đó thì cậu "tỉnh rượu", lấy áo thun trên người bọn họ bó lại còn mình thì xé áo trên người.
Cảnh sát đến thật nhanh, điều tra ngọn nguồn, mọi chuyện đều sáng tỏ.
Cảnh sát nhìn con thỏ nhỏ đang run bần bật, dịu giọng, ôn hòa hỏi cậu có muốn liên lạc với người nhà không.
Cảnh Tây nghẹn ngào: "Có, tôi có một đứa cháu trai, cũng là một minh tinh."
Cháu trai minh tinh đang trong kỳ nghỉ phép, về nhà tìm ông chồng trên danh nghĩa của mình.
Hai người đang nói chuyện với nhau về video CP. Tần Triệu nghẹn một bụng lửa, chế trụ gáy của Hồ Tiêu, dứt khoát dùng miệng lấp kín lời của cậu.
Hai người duy trì tư thế đó, bốn mắt nhìn nhau hai giây rồi lao vào hôn nhau cuồng nhiệt.
Đang lúc chuẩn bị lăn lên giường, điện thoại Hồ Tiêu reo vang, tên "Chú hai" chạy tằng tằng trên màn hình.
Cậu nhấn nút nghe, biết được là cảnh sát, đứng yên nghe chuyện xong thì ném ông chồng mình qua một bên tông cửa chạy.
Tần Triệu: "..."
1 giờ sáng, "Minh tinh họ Hồ bị bắt" leo lên hot search.
Chuyện hai anh em nhà họ Hồ có fan vừa lao vào chửi bới nhau còn chưa hạ nhiệt nên nhiều người qua đường đều biết rõ "minh tinh họ Hồ" trong bài báo. Đó là thiếu gia út của nhà họ Hồ, fan thường thân mật gọi là "Triệt Triệt" hoặc "Mỹ Mỹ". Lúc trước hắn từng lên bài thanh minh rằng bản thân là con nhà gia giáo, là người lý trí không dùng bạo lực giải quyết vấn đề nên ai cũng thấy nhân cách hắn không tồi, ai ngờ rằng chuyện kia chưa lắng xuống lại xảy ra chuyện mới.
Ở thời đại này, người cắm chốt ở trên mạng cực nhiều, một đề tài nóng bỏng tay như vậy vừa xuất hiện vào buổi đêm gà còn chưa gáy đã có vô số người truy cập vào xem: "Chuốc rượu, tổ chức cưỡng hiếp tập thể". Ai nấy đều vô cùng khiếp sợ.
Các fan ngỡ ngàng không dám tin.
Triệt Triệt của bọn họ có nhân cách vàng, được nuôi dạy đàng hoàng sẽ không thể làm ra sự tình như vậy được.
Nhưng ngay sau đó bọn họ đã bị vả mặt. Một vị hacker nào đã đã hack vào camera khách sản tuồn ra ngoài.
Video ghi hình, thu âm full HD, Hồ Triệt từ đầu đến cuối đều cay nghiệt chửi bới Hồ Tiêu, nhẫn tâm muốn lợi dụng tình cảm của con thỏ nhỏ để đối phó với Hồ Tiêu, mọi người được nghe không sót một lời.
Bên ngoài hắn được xây dựng hình tượng quý công tử văn nhã, thân thiện, nhưng lời nói ra thì không khác gì một tên đầu đường xó chợ không có học thức.
Xem video xong, sự tương phản trái ngược đó khiến cho tình cảm của fan lần lượt sụp đổ, không thể chịu nổi đả kích nên thoát fan.
Nửa đêm, người đại diện nhận được tin tức thì lật đật chạy đến sở cảnh sát, biết được Cảnh Tây đã được Hồ Tiêu đón về rồi.
Cảnh Tây đã thay quần áo, đang ngồi nói chuyện phiếm với Hồ Tiêu trong phòng khách sạn. Cậu kể cho cháu trai nghe chuyện xảy ra rồi xua xua tay chuyển sang đề tài khác. Người đại diện vừa mở cửa phòng ra thấy cả hai đang nhâm nhi rượu, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, miệng cười ngoác tận mang tai, hoàn toàn không có dấu hiệu hoảng sợ gì như trong video.
Anh ta nhớ lại những lần cãi nhau của hai anh nhà họ Hồ gần đây, không biết nơron vào sáng sớm hoạt động mạnh như thế nào mà chợt nhận ra: "Là do các cậu cố ý sắp đặt?"
Cảnh Tây và Hồ Tiêu tròn xoe mắt long lanh: "Dạ?"
Người đại diện: "..."
Anh ta ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, gặp không ít những kẻ có dã tâm lớn, muốn đẩy người khác xuống thì không từ thủ đoạn, nhưng hai chàng trai này là trực tiếp tống người ta vào tù, ngoài hai chữ "hung tàn", anh ta không biết dùng từ gì để miêu tả tổ hợp này.
Người đại diện gật gật đầu, giơ tay vuốt mớ tóc trong nửa đêm rụng gần hết, cảm giác trong tương lai sẽ trọc hoàn toàn, thở dài: "Thôi được rồi, hai cậu đi ngủ sớm đi."
Sáng hôm sau, câu chuyện lan tràn ra khắp ngõ ngách. Nhiều bạn học cũ cảm thấy đây như một câu chuyện hoang đường vì từ khi đi học, Hồ Triệt vẫn luôn là nam thần nhà nhà người người yêu mến, chỉ cần ngoắc tay là sẽ có người nhào vào ngực.
Một bộ phận fan nghe thế cũng sôi nổi lên tiếng, cảm thấy là thần tượng nhà mình bị hãm hại thì lại bị cư dân mạng trào phúng: thảm quá mà phải đi lợi dụng tình cảm của người khác.
Cảnh Tây sớm đã điều tra qua, biết rằng đây không phải là lần đầu tiên đám người Hồ Triệt lần đầu tiên làm chuyện này nên kéo Đoạn Trì ra, nhờ hắn liên lạc với những người bị hại trước đó. Bây giờ cậu đang là người đứng ở trung tâm mũi sào dư luận, cùng với hai nạn nhân khác đứng dậy lên tiếng, gửi công văn cho các cơ quan hành chính: nam thần của mấy người đây, rất thích chơi trò vận động mạnh nhiều người. Quả bom này thả ra, xác thực oanh tạc trên diện rộng.
Con trai bị bắt giam, người làm cha tất nhiên sẽ muốn dùng mọi biện pháp để cứu con.
Nhưng lão ta nhanh chóng phát hiện ra rằng nạn nhân không chỉ có Hồ Tiêu và nhà họ Tần chống lưng mà còn có Ất Chu. Nếu có Ất Chu, Đoạn Trì cũng sẽ không sớm thì muộn tham gia.
Đi nước đi nào thì nhà họ Hồ binh lính cũng tan rã thua cuộc.
Khi phán quyết cuối cùng được đưa ra, Hồ Tiêu đã bắt đầu quay bộ phim mới.
Ngày hôm đó, Cảnh Tây ngồi ở phim trường bị mọi người ồ ạt vây lấy bày tỏ quan tâm nồng nhiệt, trên mặt phảng phát nét ưu sầu, hốc mắt thậm chí còn phiếm hồng đầy uất ức. Mọi người nhìn thấy đều đau lòng tột độ, đem đến thật nhiều đồ ăn và nước uống bồi bổ cho con thỏ nhỏ tội nghiệp trải qua biến cố mà gầy rộc đi.
Hồ Tiêu ngồi ở trong xe nhìn cậu ăn uống ngon miệng, vô cùng thành khẩn: "Chú hai, chú thật sự không muốn đóng phim hả?"
Cảnh Tây: "Không muốn."
Hồ Tiêu: "Chú có thiên phú lắm đó."
Cảnh Tây: "Tôi không có chí tiến thủ ở lĩnh vực này."
Hồ Tiêu: "Vậy chú muốn làm gì?"
Cảnh Tây: "Luôn theo khát vọng chân thành nhất, làm vệ sĩ cho cậu."
Hồ Tiêu: "..."
Thật ra thì cậu cũng không muốn tách ra khỏi chú hai của mình, nghe thế thì vô cùng cảm động, giơ móng vuốt xoa đầu con thỏ nhỏ, như đám người ở phim trường cực lực bồi bổ đồ ăn nước uống cho con thỏ nhỏ.
Chuyện của Hồ Triệt giải quyết xong thì hai chú cháu chuyên tâm dốc lòng cho sự nghiệp.
Bộ phim truyền hình thứ hai của Hồ Tiêu bắt đầu công chiếu, quả nhiên là một cú hit lớn, thu được một lượng fan khổng lồ, các loại tài nguyên khác cũng ồ ạt xuất hiện.
Trước mắt cậu vẫn chưa thể đảm đương vai chính, nếu có thể một mình tôi luyện qua thêm một hai bộ kịch nữa thì có thể chắc chắn hơn. Thế nhưng đang hăng say một lòng cho nghiệp diễn, chuyện kết hôn giữa cậu và Tần Triệt lại bị đào ra.
Giữa cậu và người nhà sớm đã không còn thể cứu vãn được gì, đánh giá một chút thì chuyện này là do Hồ Triệt sắp đặt.
Bởi lẽ fan của cậu phần lớn là fan girl, nếu khui ra chuyện kết hôn rồi sẽ tương đối nghiêm trọng.
Thế nhưng nếu bị phanh phui, cậu cũng sẽ không phủ nhận, ngược lại hào phóng thừa nhận. Tần Triệu cũng không muốn một mình cậu gánh vác trách nhiệm, lập tức mở họp báo thanh minh, còn đăng ảnh chụp chung lên mạng.
Fan phẫn nộ chửi mắng vài câu, sau đó nhìn thấy ông chồng trên danh nghĩa của Hồ Tiêu thì im bặt.
Nhóm người nhan khống: "..."
Chà, không muốn mắng, thậm chí có chút ý muốn đào tường nhà chui xuống gầm giường của đôi chồng – chồng này.
Càng thêm nhiều thông tin bị đào ra, bọn họ nhìn thêm lý lịch xuất thân của Tần Triệu, trị số tức giận hiện tại đã xuống âm.
Tuy rằng vẫn có người không chấp nhận mà thoát fan, nhưng lại không ảnh hưởng lớn đến Hồ Tiêu. Dựa vào quan hệ giữa cậu và Ất Chu, phần lớn người qua đường sẽ không quay lưng với cậu, càng miễn bàn đến công ty giải trí thuộc tập đoàn Ngân Lũy chống lưng phía sau, tài nguyên của Hồ Tiêu vẫn không có thiệt hại gì nhiều.
Giữa tâm điểm ồn ào, một kịch bản phim mới được đưa đến cho Hồ Tiêu.
Là đóng vai nam chính, yêu cầu cậu phải nặng 160 cân* trở lên, càng béo càng tốt.
*1 cân = 0,5968kg, 160 cân = 95,488kg
Hệ thống nhỏ lâu ngày không lên tiếng, nhịn không được chửi tục "đm".
Cảnh Tây: "Làm sao vậy?"
Hệ thống nhỏ: "Kịch bản này thật ra khá tốt, đạo diễn yêu cầu đối với diễn viên khá cao, muốn tìm một người vừa béo vừa đẹp. Trong cốt truyện chính là muốn tìm đến Hồ Triệt nhưng bị từ chối. Lúc đó thì Hồ Tiêu đang gặp cảnh phong ba bão táp nên bọn họ không dám tìm đến nên phải tìm một diễn viên khác. Cuối cùng diễn viên đó nhận được không ít lợi ích."
Cảnh Tây nghe xong nghĩ nghĩ, vẫn muốn nghe quyết định của Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu đọc xong kịch bản, hăng máu đập bàn: "Nhận!"
Hợp đồng được làm nhanh chóng, thu xếp đồ vật, chờ quay xong vai diễn gầy thì tập trung vào nhiệm vụ duy nhất: vỗ béo.
Tần Triệu mỗi đêm đến thăm Hồ Tiêu thì thấy người yêu béo thêm một vòng.
Lúc không thể nhịn nổi, hỏi: "Bây giờ em bao nhiêu cân rồi?"
Hồ Tiêu duỗi móng vuốt nhìn ngắm bàn tay phì nộn trắng trẻo beo béo: "Anh đoán thử xem."
Tần Triệu lạnh lùng khóe miệng không bao giờ nhếch lên quá 45 độ không thể chống đỡ cám dỗ, kéo móng vuốt beo béo kia quá nghịch, còn muốn thò tay xuống sờ sờ bụng vợ mình.
Cảnh Tây nhìn cả hai đùa giỡn, vô cùng săn sóc mà đóng cửa phòng lại, không khỏi cảm khái nhân sinh: "Yêu đương tốt đẹp ghê."
*clm hahahahhahahahahhahahhahaha cuối cùng cũng tới ngày này
Hệ thống nhỏ: "Ngài mà cũng có thể nói vậy hả!"
Cảnh Tây không bày tỏ ý kiến gì, cùng Hồ Tiêu quay bộ phim điện ảnh này xong thì giám sát cậu ta giảm béo.
Đoàn đội cố ý dùng chuyện này để làm tuyên truyền quảng bá, đem quá trình giảm béo quay lại, lâu lâu tung lên mạng vài video ngắn.
Có video Tần Triệu đứng bên cạnh chờ Hồ Tiêu chạy bộ xong thì cõng vợ mình về. Hồ Tiêu cả người nhễ nhại mồ hôi, chậm rì rì quắp lên người chồng thở. Tần Triệu cõng cậu đứng dậy thì cả người phải dừng lại một chút để thở. Video phát đến đây thì mọi người cười lăn lộn, càng thêm trông chờ vào bộ phim.
Hồ Tiêu là một người nghị lực, chuyện giảm cân này không thể làm khó được cậu.
Việc này cũng khiến cho nhiều đạo diễn nhìn nhận được ưu điểm của cậu, vì vậy lời mời đến cũng nhiều hơn.
Giữa quá trình quay phim diễn xuất, người đại diễn còn nhận cho cậu thêm hai chương trình tạp kỹ, có thể nói là hoạt động vô cùng năng suất.
Cảnh Tây từ đầu đến cuối đều hoàn thành tốt nhiệm vụ vệ sĩ kiêm trợ lý của Hồ Tiêu.
Có Tần Triệu và Ất Chu bảo hộ, bây giờ những kẻ ngày xưa muốn hạ bệ Hồ Tiêu xuống trong cốt truyện chính không thể manh động nữa. Nhưng trong giới giải trí kiểu người nào cũng có, ước Hồ Tiêu gặp xui xẻo không có ít người, thậm chí có người còn động tay động chân để làm chuyện xấu.
Lo lắng của người đại diện nhanh chóng thành hiện thực, nhưng Hồ Tiêu cùng con thỏ nhỏ nào có phải người bình thường, còn khiến cho tóc của người đại diện rụng nhiều hơn, không thể khấn vái ông bà cho đôi mắt mù lòa của mình lúc trước nghĩ rằng hai người này sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình.
Thế nhưng dù xảy ra chuyện gì, bộ đôi này vẫn có thể vượt qua.
Trong một năm, Hồ Tiêu đã có hai bộ phim điện ảnh được công chiếu, một bộ đóng nam thứ ba, một bộ đóng nam chính.
Hai bộ phim này đều trở thành hiện tượng của giới giải trí, giúp cho Hồ Tiêu ở liên hoan phim Tinh Vực nhận được hai giải thưởng danh giá là diễn viên mới xuất sắc nhất và nam diễn viên xuất sắc nhất.
Ngày trao giải, Cảnh Tây đến hội trường không đi tìm Hồ Tiêu trước mà đi tìm Đoạn Trì.
Gần một năm qua, thời gian cả hai ở cạnh nhau thì ít vì lịch trình bận rộn và khoảng cách địa lý quá xa. Cảnh Tây ở bộ phận trọng sinh đã khôi phục được không ít số liệu, dần dần nhớ lại cả hai đã cùng trải qua mấy thấy giới thì càng cảm thấy khúc mắc ở chỗ không biết về sau cả hai đã xảy ra chuyện gì mà dẫn đến hiện trạng như bây giờ.
Trong hội trường, người đến người đi nườm nượp, hai người phải tìm một góc tương đối yên tĩnh.
Đoạn Trì thấp giọng hỏi: "Nếu cậu ta đoạt giải xong thì em sẽ đi đến nơi khác à?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy."
Đoạn Trì: "Lần này là đi đâu?"
Cảnh Tây: "Đại khái là đến một chòm sao khác."
Đoạn Trì: "Còn dư thời gian thì đi với tôi không?"
Cảnh Tây đã hoàn thành nhiệm vụ, thời gian rỗi rãi, hoàn toàn thoải mái nhận lời: "Được thôi."
Đoạn Trì miễn cưỡng vừa lòng, vui vẻ hưởng thụ thế giới hai người, chờ đến lúc lễ trao giải bắt đầu thì trở về.
Hai người vừa vòng qua một khúc cua thì đụng độ Song Dạ Lương.
Song Dạ Lương khách khí chào hỏi.
Một năm qua lịch trịch của hắn bận rộn không thua kém Hồ Tiêu, mà hắn chỉ nhất thời rung động với con thỏ nhỏ, trong thời gian dài không tiếp xúc thì tình cảm cũng phai nhạt dần, huống chi tình địch của hắn còn là giám đốc Đoạn.
Lần thứ hai gặp Đoạn Trì, hắn phát hiện ra sự chán ghét của đối phương không còn, cong miệng cười chào hỏi.
Thật ra Cảnh Tây chỉ mới gặp qua hắn hai ba lần, như cũ vẫn không có thấy người nọ có vấn đề gì, chuyện năng lượng lần trước cũng không có chứng cứ cụ thể nên đã tạm thời gác lại.
Cậu chào hỏi lại, cùng Đoạn Trì về hội trường.
Ở lễ trao giải, minh tinh và trợ lý không ngồi cùng nhau.
Cảnh Tây ngồi ở xa, nhìn lên sân khấu, thấy Hồ Tiêu nhận được hai giải thưởng danh giá thì vỗ tay, híp mắt cười.
Hồ Tiêu cũng không thể nghĩ rằng sự nghiệp của mình lại lên như diều gặp gió như thế này.
Lúc trước cậu luôn nghĩ rằng trong giới giải trí cá lớn nuốt cá bé, người với người đối xử với nhau chỉ toàn giả nhân giả nghĩa, không khỏi cảm khái: "Khi vinh dự được đứng ở đây, tôi muốn đặc biệt dành sự trân trọng và cảm ơn vô bờ đến chú hai của tôi. Nếu không có cậu ấy thì sẽ không có tôi ở đây."
Các fan đều biết chú hai của Hồ Tiêu là con thỏ nhỏ.
Từ khi lập nghiệp đến nay, những nguy hiểm mà Hồ Tiêu gặp phải đều do con thỏ nhỏ giúp đỡ. Sự kiện fan chuẩn bị lao vào cắn xé nhau còn khiến cậu ta gặp nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy ai cũng cảm kích và yêu quý người vệ sĩ kiêm trợ lý đáng yêu này.
Màn hình lập tức xuất hiện gương mặt của Cảnh Tây.
Cậu không trốn đi, nở nụ cười tươi với khán đài kín người.
Lễ trao giải kết thúc thì bắt đầu bữa tiệc.
Hồ Tiêu khống chế chính mình, không thể uống quá nhiều để còn hội họp với Ất Chu. Kết quả sau khi ăn uống với chú hai xong, chú hai thông báo rằng Ất Chu giữa đường gặp chuyện đột xuất, hôm nay không thể đến, hẹn dịp khác gặp lại.
Hồ Tiêu: "..."
Một năm qua, cậu đã muốn cùng Ất Chu ăn với nhau vài bữa cơm.
Nhưng mỗi lần muốn gặp nhau, không phải do ông lão ngờ nghệch phát bệnh thì cũng là giữa đường gặp chuyện đột xuất như thế này.
Cậu im lặng vài giây, bỏ hai cái cúp ra sau ghế, nói: "Chú hai, tôi vừa phát hiện ra một chuyện."
Cảnh Tây: "Chuyện gì?"
Hồ Tiêu nắm lấy tay Cảnh Tây, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Chú và Ất Chu, hình như chưa có một lần nào xuất hiện cùng nhau cả!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook