Chưa Bao Giờ
-
Chương 7
Mộc Ly đang đứng đăm chiêu ngắm nhìn tủ quần áo, từ đó tới giờ cô chỉ mặc đồ tối giản, quần áo cũng không quá cầu kì. Những dịp gia đình có tiệc, cô vẫn diện những chiếc đầm dạ hội lộng lẫy, nhưng hôm nay cô có hẹn với anh, mặc đầm dạ hội có vẻ không hợp hoàn cảnh, cô lại muốn hôm nay ăn mặc nên đặc biệt một chút.
Cô thở dài.
Thật khó nghĩ.
Cốc cốc
Có tiếng gõ cửa
Mộc lão gia mở cửa bước vào. Mấy hôm nay ông nhận thấy rõ sự thay đổi của con gái. Mộc Ly vui vẻ hơn rất nhiều, đôi lúc ông còn bắt gặp cô ngồi cười ngu ngốc một mình. Đúng là dấu hiệu đáng ngờ.
Mộc Khải: "Con gái...có chuyện gì vui có thể bật mí cho ba nghe được không?"
Mộc Ly mắt vẫn nhìn chầm chầm vào tủ quần áo.
Mộc Ly: "Dạ không. Ba...ba thấy bộ này đẹp hay bộ này???"
Vừa nói vừa ướm thử hai chiếc đầm trắng vào người.
Ông đứng lên, giả vờ ngắm nhìn kĩ lưỡng. Ai có thể khiến con gái ông hồi hộp chuẩn bị như vậy.
Mộc Khải: "Cái này..."
Cô trầm ngâm
Mộc Ly: "Nhưng con thấy cái này hơi đơn giản...cái này thì con sợ cầu kì quá"
Ông vuốt tóc cô
Mộc Khải: "Con gái của Mộc Khải ta mặc gì mà chẳng đẹp...."
*im lặng*
Mộc Khải: "Hôm nay con có hẹn với ai à?"
Nghe tới đó, cô bỗng nhớ tới anh, khuôn mặt vì thế mà cũng bất giác ửng đỏ.
Mộc Ly: "Không có...hôm nay con chỉ có việc quan trọng phải làm. Nên...nên cũng phải ăn mặc chỉnh chu một tí"
Ông cười
Mộc Khải: "Có cần ba kêu Kai đưa con đi không?"
Cô lắc lắc đầu, tay vẫn tiếp tục lựa đồ
Mộc Ly: "Không cần đâu. Con chỉ đi một tí thôi"
Ông nhìn con gái như thế tự nhiên thấy vui. Từ lúc cô trở về nước tới giờ, tâm trạng lúc nào cũng não nề. Công việc bận rộn một chút, cũng hay, sẽ giúp cô quên bớt phiền muộn.
Mộc lão gia thấy chiếc vòng bạch kim ngôi sao trên tay con gái, thì lên tiếng chọc ghẹo.
Mộc Khải: "Kai tặng con hả?"
Cô nhìn ông, quơ quơ tay có chiếc vòng lên, sau đó gật đầu thừa nhận.
Mộc Khải: "Chiếc vòng rất hợp với con"
Mộc Ly: "Ba...Kai là một chàng trai tốt...nhưng mà..."
Ông hiểu điều cô sắp nói, nên cố tình đưa tay cản lại.
Mộc Khải: "Không cần vội trả lời...cho bản thân thêm thời gian đi"
Cô xụ mặt
Không muốn tranh luận thêm với ba về vấn đề này.
Nhưng mà
Cô nghĩ bản thân mình không cần thêm thời gian nữa. Dường như...trái tim cô đã có quyết định rồi
.........
"Đẹp quá"
Mộc Ly như không tin vào mắt mình
Trước mắt cô
Chính là cánh đồng oải hương tràn ngập sắc tím.
Thật sự rất đẹp, rất kiêu sa
Những cành hoa đều thẳng tấp, toả hương cùng nét tím rực rỡ. Nơi đây không phải chốn trần gian, mà chính là tiên cảnh, rất nên thơ, rất yên bình.
Ở bên hông cánh đồng có một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, rất xinh xắn.
Gió thổi bay bay kèm theo mùi oải hương dịu dàng, toàn cảnh khiến cho người ta cảm thấy yên bình.
Không đợi Trình Phong dẫn lối, cô đã chạy lon ton vào bên trong. Chiếc váy trắng tinh hoà vào màu tím kiêu sa, cô xinh đẹp giống như một thiên thần
Mộc Ly: "Trình Phong...ở đây đẹp quá"
Cô chạy được một tí, sau đó quay lại nhìn anh cười, như để kiểm tra anh vẫn theo kịp cô.
Trình Phong đi theo sau cô, nhìn thấy nụ cười toả nắng đó, đột nhiên thấy tim mình đập nhanh hơn.
Trước đây, anh luôn cảm thấy, cánh đồng oải hương này chưa đủ hoàn chỉnh. Hôm nay cuối cùng anh cũng hiểu, thứ mà anh luôn cảm thấy thiếu, đó chính là nụ cười của cô. Trình Phong đã luôn muốn dẫn cô tới đây, nhưng chưa bao giờ có cơ hội.
Cả hai đến trước ngôi nhà gỗ
Phía trước nhà được trang trí những chiếc ghế gỗ nhỏ tuy đơn giản, nhưng rất đáng yêu.
Anh và cô ngồi xuống cạnh nhau, nhưng không ai nói với ai câu nào. Họ cứ để cho không khí lắng đọng như thế.
Mộc Ly: "Trình Phong..."
"Hửm"
"Sao đôi mắt của anh...lại buồn đến vậy"
Cô nhìn vào mắt anh, ánh mắt rất da diết
Anh đảo mắt, chuyển hướng nhìn sang nơi khác.
Trình Phong: "Chắc là do màu mắt"
Trình Phong lúc này lại nhìn cô lần nữa.
Trình Phong: "Có phải...em đã quên mất điều gì...???"
Anh bỏ dở giữa chừng.
Mộc Ly ngạc nhiên nhìn anh
Mộc Ly: "Sao anh biết???"
Anh cười, ngã đầu ra sau
Trình Phong: "Lúc mới gặp tôi, chẳng phải em nói dường như chúng ta đã từng gặp nhau sao. Nên tôi nghĩ có lẽ em đã quên chuyện gì đó"
Mộc Ly thở hắc ra
Anh đã nói đúng
Mộc Ly: "Năm đó, tôi bị sốt cao. Một phần kí ức dường như đã mất. Tôi đã cố gắng đi tìm...nhưng"
Trình Phong hiểu ra được vấn đề. Thì ra cô không cố tình quên anh, rốt cuộc thì...tất cả đều do anh.
Tất cả
Đều là lỗi của anh.
Cô thở dài.
Thật khó nghĩ.
Cốc cốc
Có tiếng gõ cửa
Mộc lão gia mở cửa bước vào. Mấy hôm nay ông nhận thấy rõ sự thay đổi của con gái. Mộc Ly vui vẻ hơn rất nhiều, đôi lúc ông còn bắt gặp cô ngồi cười ngu ngốc một mình. Đúng là dấu hiệu đáng ngờ.
Mộc Khải: "Con gái...có chuyện gì vui có thể bật mí cho ba nghe được không?"
Mộc Ly mắt vẫn nhìn chầm chầm vào tủ quần áo.
Mộc Ly: "Dạ không. Ba...ba thấy bộ này đẹp hay bộ này???"
Vừa nói vừa ướm thử hai chiếc đầm trắng vào người.
Ông đứng lên, giả vờ ngắm nhìn kĩ lưỡng. Ai có thể khiến con gái ông hồi hộp chuẩn bị như vậy.
Mộc Khải: "Cái này..."
Cô trầm ngâm
Mộc Ly: "Nhưng con thấy cái này hơi đơn giản...cái này thì con sợ cầu kì quá"
Ông vuốt tóc cô
Mộc Khải: "Con gái của Mộc Khải ta mặc gì mà chẳng đẹp...."
*im lặng*
Mộc Khải: "Hôm nay con có hẹn với ai à?"
Nghe tới đó, cô bỗng nhớ tới anh, khuôn mặt vì thế mà cũng bất giác ửng đỏ.
Mộc Ly: "Không có...hôm nay con chỉ có việc quan trọng phải làm. Nên...nên cũng phải ăn mặc chỉnh chu một tí"
Ông cười
Mộc Khải: "Có cần ba kêu Kai đưa con đi không?"
Cô lắc lắc đầu, tay vẫn tiếp tục lựa đồ
Mộc Ly: "Không cần đâu. Con chỉ đi một tí thôi"
Ông nhìn con gái như thế tự nhiên thấy vui. Từ lúc cô trở về nước tới giờ, tâm trạng lúc nào cũng não nề. Công việc bận rộn một chút, cũng hay, sẽ giúp cô quên bớt phiền muộn.
Mộc lão gia thấy chiếc vòng bạch kim ngôi sao trên tay con gái, thì lên tiếng chọc ghẹo.
Mộc Khải: "Kai tặng con hả?"
Cô nhìn ông, quơ quơ tay có chiếc vòng lên, sau đó gật đầu thừa nhận.
Mộc Khải: "Chiếc vòng rất hợp với con"
Mộc Ly: "Ba...Kai là một chàng trai tốt...nhưng mà..."
Ông hiểu điều cô sắp nói, nên cố tình đưa tay cản lại.
Mộc Khải: "Không cần vội trả lời...cho bản thân thêm thời gian đi"
Cô xụ mặt
Không muốn tranh luận thêm với ba về vấn đề này.
Nhưng mà
Cô nghĩ bản thân mình không cần thêm thời gian nữa. Dường như...trái tim cô đã có quyết định rồi
.........
"Đẹp quá"
Mộc Ly như không tin vào mắt mình
Trước mắt cô
Chính là cánh đồng oải hương tràn ngập sắc tím.
Thật sự rất đẹp, rất kiêu sa
Những cành hoa đều thẳng tấp, toả hương cùng nét tím rực rỡ. Nơi đây không phải chốn trần gian, mà chính là tiên cảnh, rất nên thơ, rất yên bình.
Ở bên hông cánh đồng có một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, rất xinh xắn.
Gió thổi bay bay kèm theo mùi oải hương dịu dàng, toàn cảnh khiến cho người ta cảm thấy yên bình.
Không đợi Trình Phong dẫn lối, cô đã chạy lon ton vào bên trong. Chiếc váy trắng tinh hoà vào màu tím kiêu sa, cô xinh đẹp giống như một thiên thần
Mộc Ly: "Trình Phong...ở đây đẹp quá"
Cô chạy được một tí, sau đó quay lại nhìn anh cười, như để kiểm tra anh vẫn theo kịp cô.
Trình Phong đi theo sau cô, nhìn thấy nụ cười toả nắng đó, đột nhiên thấy tim mình đập nhanh hơn.
Trước đây, anh luôn cảm thấy, cánh đồng oải hương này chưa đủ hoàn chỉnh. Hôm nay cuối cùng anh cũng hiểu, thứ mà anh luôn cảm thấy thiếu, đó chính là nụ cười của cô. Trình Phong đã luôn muốn dẫn cô tới đây, nhưng chưa bao giờ có cơ hội.
Cả hai đến trước ngôi nhà gỗ
Phía trước nhà được trang trí những chiếc ghế gỗ nhỏ tuy đơn giản, nhưng rất đáng yêu.
Anh và cô ngồi xuống cạnh nhau, nhưng không ai nói với ai câu nào. Họ cứ để cho không khí lắng đọng như thế.
Mộc Ly: "Trình Phong..."
"Hửm"
"Sao đôi mắt của anh...lại buồn đến vậy"
Cô nhìn vào mắt anh, ánh mắt rất da diết
Anh đảo mắt, chuyển hướng nhìn sang nơi khác.
Trình Phong: "Chắc là do màu mắt"
Trình Phong lúc này lại nhìn cô lần nữa.
Trình Phong: "Có phải...em đã quên mất điều gì...???"
Anh bỏ dở giữa chừng.
Mộc Ly ngạc nhiên nhìn anh
Mộc Ly: "Sao anh biết???"
Anh cười, ngã đầu ra sau
Trình Phong: "Lúc mới gặp tôi, chẳng phải em nói dường như chúng ta đã từng gặp nhau sao. Nên tôi nghĩ có lẽ em đã quên chuyện gì đó"
Mộc Ly thở hắc ra
Anh đã nói đúng
Mộc Ly: "Năm đó, tôi bị sốt cao. Một phần kí ức dường như đã mất. Tôi đã cố gắng đi tìm...nhưng"
Trình Phong hiểu ra được vấn đề. Thì ra cô không cố tình quên anh, rốt cuộc thì...tất cả đều do anh.
Tất cả
Đều là lỗi của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook