Chưa Bao Giờ
-
Chương 4
Mộc Ly hí hửng làm bánh trong bếp, đó là sở thích khi rảnh rỗi của cô. Cô tỉ mỉ trang trí từng viên kẹo chocolate lên chiếc bánh cupcake xinh xắn của mình.
Hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay đẹp quá. Bỗng chốc Mộc Ly muốn đi thăm mẹ, cũng khá lâu rồi cô chưa ngồi tâm sự với mẹ. Trong lòng vốn dĩ có khá nhiều phiền muộn, cô cũng muốn nói với mẹ mình.
Bánh chuẩn bị xong rồi, bây giờ có hoa nữa là hoàn hảo.
Mộc Ly bước ra sân sau của Mộc gia, nơi trồng nhiều hoa nhất trong thành phố. Mẹ cô yêu nhất là hoa hồng trắng, đó là lý do vì sao ba cô luôn tìm cách duy trì nhiều hoa hồng trắng sau vườn nhiều nhất có thể. Cô lựa chọn tỉ mỉ những bông hoa xinh đẹp nhất, tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Nhìn chiến lợi phẩm trên bàn, Mộc Ly cảm thấy khá tâm đắc.
Mộc Ly hỏi một người giúp việc
Mộc Ly: "Lão gia đâu rồi?"
"Dạ. Lão gia với cậu Kai ở trong phòng tập bắn"
Cô cười
Ra vẻ bí mật.
......
Đoàng đoàng đoàng
Tiếng súng liên thanh vang lên trong phòng tập.
Mộc Ly vỗ tay bồm bộp, ra vẻ tán thưởng
Mộc Ly: "Tài nghệ bắn súng của Mộc lão gia đúng là khó ai bì kịp"
Vừa nói vừa cười cười
Biết bị con gái chọc ghẹo, Mộc Khải đánh yêu vào trán cô.
Mộc Khải: "Ta già rồi...nói về kĩ thuật không ai sánh bằng thì phải nói đến Kai đây"
Kai cũng hùa theo Mộc Ly châm chọc
Kai: "Lão gia...ông quá khiêm tốn rồi"
Câu nói của Kai khiến Mộc lão gia vui vẻ hơn hẳn.
Kai: "Mộc Ly...em có muốn thử không?"
Cô lắc đầu
Mộc Ly: "Em không muốn múa rìu qua mắt thợ đâu"
Mộc lão gia chêm vào
Mộc Ly: "Con gái, đấu với Kai một trận đi. Đừng làm ba mất mặt"
Cô cười
Mộc Ly: "Được thôi...lâu rồi không dùng súng. Sư huynh...nương tay nương tay"
Kai cười lớn rất sảng khoái.
Mộc Ly đeo kính với tai nghe bảo hộ vào
Trận đấu bắt đầu
Cô lâu rồi không dùng súng nên đôi lúc vẫn trở tay không kịp. Tiếng súng vang lên rầm trời, càng bắn càng hăng, không hổ danh là con gái cưng của Mộc Khải. Tâm trạng cô giãn ra nhiều, bao nhiêu phiền muộn cũng theo tiếng súng mà trôi đi hết.
Kai bắn nhanh như chớp, đôi lúc cũng liếc mắt qua nhìn cô. Phong cách bắn súng của cô vẫn vậy, vẫn chậm rãi, chắc thắng, nhưng lại luôn cố tình không bắn vào chỗ chết của đối phương, rất giống Mộc lão gia, rất nhân từ.
Trận đấu kết thúc
Mộc Ly tháo tai nghe ra cười tươi roi rói
Mộc Khải: "8/10. Hoàn hảo"
Ông vừa nói vừa vỗ tay tán thưởng
Kai vẫn giữ vững phong độ 10/10
Mộc Ly: "Cám ơn sư huynh đã nương tay"
Kai nhìn vào chiếc vòng cậu tặng sáng lấp lánh trên tay của cô, đột nhiên thấy rất ấm áp. Cậu nở nụ cười ngọt ngào nhìn cô.
Mộc Ly: "Ba...con muốn ra mộ mẹ"
Mộc Khải lại cười, nhưng nụ cười có vương chút ưu phiền. Vợ ông mất đã lâu, nhưng ông chưa bao giờ thôi nhớ thương bà.
Kai: "Để anh đưa em đi"
Cô cười tinh nghịch
Mộc Ly: "Không được. Em có chuyện riêng muốn nói với mẹ"
Nói rồi chạy nhanh vào nhà
Cậu nhìn theo bóng cô mãi, sau đó tự cười thầm
"Cute..."
..............
Cô bài trí mấy chiếc bánh xuống một cách tươm tất, sau đó bắt đầu cắm hoa vào bình sứ.
"Mẹ...con tới rồi đây. Mẹ khoẻ không?"
Đôi tay nhỏ hí hoáy dọn dẹp cỏ xung quanh
"Hai năm rồi nhỉ...không dài nhưng cũng chẳng ngắn. Con vẫn chưa tìm được phương hướng mẹ à"
Cô ngồi xuống kế bên, ngắm nhìn tấm hình của mẹ. Sau đó thì lặng lẽ dựa đầu vào ngôi mộ, như để mẹ ôm ấp, vỗ về cô một chút.
Mộc Ly im lặng hồi lâu, lắng nghe tiếng gió thổi rì rào, ngửi mùi cỏ non hoà quyện vào gió. Mọi thứ thật sự rất yên bình.
"Con về nha"
Cô đứng dậy chào mẹ.
Nãy giờ cô đi cũng lâu rồi, nếu không mau trở về, chắc chắn sẽ khiến ba và Kai lo lắng.
Mà khoan đã
Hướng xuống bãi đỗ xe là bên phải hay bên trái
Cô tự vỗ đầu mình, tự trách cái bệnh mù đường sao chữa hoài không hết
Thôi
Quyết định đi bên phải
Sau khi đi lòng vòng qua mấy con đường, lên xuống khoảng chừng bốn năm nấc thang, con đường mỗi lúc một lạ.
Cô chính thức xác nhận
Mình bị lạc đường.
....
Hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay đẹp quá. Bỗng chốc Mộc Ly muốn đi thăm mẹ, cũng khá lâu rồi cô chưa ngồi tâm sự với mẹ. Trong lòng vốn dĩ có khá nhiều phiền muộn, cô cũng muốn nói với mẹ mình.
Bánh chuẩn bị xong rồi, bây giờ có hoa nữa là hoàn hảo.
Mộc Ly bước ra sân sau của Mộc gia, nơi trồng nhiều hoa nhất trong thành phố. Mẹ cô yêu nhất là hoa hồng trắng, đó là lý do vì sao ba cô luôn tìm cách duy trì nhiều hoa hồng trắng sau vườn nhiều nhất có thể. Cô lựa chọn tỉ mỉ những bông hoa xinh đẹp nhất, tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Nhìn chiến lợi phẩm trên bàn, Mộc Ly cảm thấy khá tâm đắc.
Mộc Ly hỏi một người giúp việc
Mộc Ly: "Lão gia đâu rồi?"
"Dạ. Lão gia với cậu Kai ở trong phòng tập bắn"
Cô cười
Ra vẻ bí mật.
......
Đoàng đoàng đoàng
Tiếng súng liên thanh vang lên trong phòng tập.
Mộc Ly vỗ tay bồm bộp, ra vẻ tán thưởng
Mộc Ly: "Tài nghệ bắn súng của Mộc lão gia đúng là khó ai bì kịp"
Vừa nói vừa cười cười
Biết bị con gái chọc ghẹo, Mộc Khải đánh yêu vào trán cô.
Mộc Khải: "Ta già rồi...nói về kĩ thuật không ai sánh bằng thì phải nói đến Kai đây"
Kai cũng hùa theo Mộc Ly châm chọc
Kai: "Lão gia...ông quá khiêm tốn rồi"
Câu nói của Kai khiến Mộc lão gia vui vẻ hơn hẳn.
Kai: "Mộc Ly...em có muốn thử không?"
Cô lắc đầu
Mộc Ly: "Em không muốn múa rìu qua mắt thợ đâu"
Mộc lão gia chêm vào
Mộc Ly: "Con gái, đấu với Kai một trận đi. Đừng làm ba mất mặt"
Cô cười
Mộc Ly: "Được thôi...lâu rồi không dùng súng. Sư huynh...nương tay nương tay"
Kai cười lớn rất sảng khoái.
Mộc Ly đeo kính với tai nghe bảo hộ vào
Trận đấu bắt đầu
Cô lâu rồi không dùng súng nên đôi lúc vẫn trở tay không kịp. Tiếng súng vang lên rầm trời, càng bắn càng hăng, không hổ danh là con gái cưng của Mộc Khải. Tâm trạng cô giãn ra nhiều, bao nhiêu phiền muộn cũng theo tiếng súng mà trôi đi hết.
Kai bắn nhanh như chớp, đôi lúc cũng liếc mắt qua nhìn cô. Phong cách bắn súng của cô vẫn vậy, vẫn chậm rãi, chắc thắng, nhưng lại luôn cố tình không bắn vào chỗ chết của đối phương, rất giống Mộc lão gia, rất nhân từ.
Trận đấu kết thúc
Mộc Ly tháo tai nghe ra cười tươi roi rói
Mộc Khải: "8/10. Hoàn hảo"
Ông vừa nói vừa vỗ tay tán thưởng
Kai vẫn giữ vững phong độ 10/10
Mộc Ly: "Cám ơn sư huynh đã nương tay"
Kai nhìn vào chiếc vòng cậu tặng sáng lấp lánh trên tay của cô, đột nhiên thấy rất ấm áp. Cậu nở nụ cười ngọt ngào nhìn cô.
Mộc Ly: "Ba...con muốn ra mộ mẹ"
Mộc Khải lại cười, nhưng nụ cười có vương chút ưu phiền. Vợ ông mất đã lâu, nhưng ông chưa bao giờ thôi nhớ thương bà.
Kai: "Để anh đưa em đi"
Cô cười tinh nghịch
Mộc Ly: "Không được. Em có chuyện riêng muốn nói với mẹ"
Nói rồi chạy nhanh vào nhà
Cậu nhìn theo bóng cô mãi, sau đó tự cười thầm
"Cute..."
..............
Cô bài trí mấy chiếc bánh xuống một cách tươm tất, sau đó bắt đầu cắm hoa vào bình sứ.
"Mẹ...con tới rồi đây. Mẹ khoẻ không?"
Đôi tay nhỏ hí hoáy dọn dẹp cỏ xung quanh
"Hai năm rồi nhỉ...không dài nhưng cũng chẳng ngắn. Con vẫn chưa tìm được phương hướng mẹ à"
Cô ngồi xuống kế bên, ngắm nhìn tấm hình của mẹ. Sau đó thì lặng lẽ dựa đầu vào ngôi mộ, như để mẹ ôm ấp, vỗ về cô một chút.
Mộc Ly im lặng hồi lâu, lắng nghe tiếng gió thổi rì rào, ngửi mùi cỏ non hoà quyện vào gió. Mọi thứ thật sự rất yên bình.
"Con về nha"
Cô đứng dậy chào mẹ.
Nãy giờ cô đi cũng lâu rồi, nếu không mau trở về, chắc chắn sẽ khiến ba và Kai lo lắng.
Mà khoan đã
Hướng xuống bãi đỗ xe là bên phải hay bên trái
Cô tự vỗ đầu mình, tự trách cái bệnh mù đường sao chữa hoài không hết
Thôi
Quyết định đi bên phải
Sau khi đi lòng vòng qua mấy con đường, lên xuống khoảng chừng bốn năm nấc thang, con đường mỗi lúc một lạ.
Cô chính thức xác nhận
Mình bị lạc đường.
....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook