Chú Ý Cấm Mơ Mộng Đến Tiểu Thiếu Gia Nhà Hào Môn
5: Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm Với Em


Cơn giận cực hạn bị kéo đến đỉnh điểm.

Quý Trì lớn tiếng, vội vàng muốn phũ sạch quan hệ: "Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!"

"Tôi có thể cho anh số tiền mà cả đời anh không thể kiếm được!"

"Ký đi, và đi luôn cho khuất mắt tôi!!!"

Quý Trì tức giận nhìn chăm chăm vào bản thỏa thuận trước mặt, đồng tử chứa đầy gai nhọn mang theo sự lạnh lẽo tột cùng.

Nghĩ đến việc bản thân bị mất khống chế, Quý Trì nhất thời không biết là lỗi do ai.

Suy cho cùng, là bản thân cậu tự tìm đến anh.

Tất cả những chuyện đã xảy ra ở hiện tại là thứ cậu không hề muốn thừa nhận, nó là vết nhơ buộc phải xoá khỏi cuộc sống của cậu!

Cậu là Alpha, sinh ra đã là Alpha!

Người đàn ông đối diện cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng mang vẻ thản nhiên: "Chính xác mà nói, là em cầu xin pheromone của tôi."

"Dùng xong là vứt, như vậy là bội tình bạc nghĩa."

Quý Trì đứng thẳng liếc sang, siết chặt tay lại: "Con mẹ nó, anh có bệnh à? Trong hai chúng ta ai là người chịu thiệt không phải trong lòng anh hiểu rõ nhất sao?"

Anh đúng là có bệnh!

Pheromone của Omega nào tiết ra có thể áp chế Alpha?

Mấy ngày nay Quý Trì rất mơ hồ.

Nhưng cậu nhớ rất rõ, khi đối phương tiết ra pheromone, ngay cả Alpha cấp S như cậu cũng có cảm giác bị áp chế.

Hơn nữa cảm giác rất rõ ràng!!

Pheromone của Omega thường ngọt ngào và không có tính áp chế được sử dụng để thu hút Alpha.

Là kẻ yếu trời sinh.

Áp chế, chỉ tồn tại ở Alpha.

Quý Trì hung tợn trừng mắt nhìn đối phương, trong lòng sinh ra một suy nghĩ đáng sợ.

Chẳng lẽ đối phương là Alpha?

Nhưng điều này làm sao có thể! Pheromone của Alpha luôn bài xích lẫn nhau, giống như kẻ thù bẩm sinh.


Hơn nữa trên người người này căn bản không có mùi hương của Alpha.

Ít nhất khi anh không chủ động tiết ra, hoàn toàn giống như một người bình thường, một Beta!

Nếu Alpha đánh dấu Alpha, đó sẽ là một cuộc chiến giữa hai con sư tử đực.

Pheromone bẩm sinh của cả hai sẽ không nhượng bộ.

Cho nên kết quả cuối cùng chỉ có thể là một chết một bị thương.

Hoặc là cả hai đều nằm trong quan tài.

Vì vậy, khi bác sĩ nói với Quý Trì rằng cậu bị đánh dấu, cậu đã vô thức nghĩ rằng đối phương là Omega.

Tuy rằng vẫn hơi thái quá…

Ít nhất tỷ lệ này vẫn lớn hơn so với việc đối phương là Alpha.

Ít nhất cậu và pheromone của đối phương không bài xích lẫn nhau.

Cũng không đến nỗi lưỡng bại câu thương.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.” Giọng nói trầm thấp lại vang lên, lời nói nhẹ nhàng nhưng nghe như khẳng định chắc nịch một lời hứa.

Hàng lông mi run run của Quý Trì khựng lại.

Chịu trách nhiệm?

Anh có điên không?

Là một Alpha mà phải để người khác chịu trách nhiệm?

Đôi mắt vốn âm trầm của Quý Trì càng tối đi một chút, cậu nặng nhọc thở hắt ra một hơi.

Giọng nói tuy không lớn nhưng lại rất khinh thường và lạnh lùng: “Có phải vừa rồi tôi nói chưa đủ rõ ràng không?”

"Tôi nói, sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau, chuyện hoang đường mấy ngày nay là vì tôi không khống chế được ý thức chủ quan của mình, tôi không thích anh, cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh nữa."

“Lúc đầu là tự tôi tìm tới, tuy rằng bây giờ tôi rất muốn giết anh, nhưng điều này không công bằng với anh, tôi nhận thua.”

“Chờ tôi ra khỏi cánh cửa này, sau này có gặp lại cứ việc làm bộ không quen biết là được.”

Quý Trì cố gắng bình tĩnh lại, hai tay cậu chống lên mặt bàn: “Chúng ta thanh toán xong hết nợ nần.”

Người đàn ông cầm lấy thỏa thuận trên bàn lật xem, khuôn mặt nghiêm nghị không bắt được chút cảm xúc nào.


“Đây là điều khoản ép buộc đuổi tôi đi, không phải đang thương lượng thỏa thuận.”

Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông nheo lại: “Muốn phũ sạch quan hệ với tôi như vậy sao?”

Quý Trì hung tợn nhìn đối phương: “Đương nhiên!”

“Bây giờ anh chưa chết, đã là điều tốt nhất tôi cho anh rồi!”

Vốn nghĩ đối phương là Omega, cho dù không thích thì cũng cho một khoản tiền, thậm chí mua xe mua nhà tùy đối phương chọn, dù sao cũng là bản thân bắt nạt người ta, phải để lại đường lui cho người ta, cho dù là đối phương muốn mình chịu trách nhiệm, cưới cũng được.

Nhưng tình huống hiện tại, Quý Trì chỉ muốn phũ sạch quan hệ với người đàn ông khiến người ta kinh hãi này.

Thật kinh khủng.

Ở gần anh giống như địa ngục vậy.

Trong nhận thức của Quý Trì, mức độ đáng sợ này còn nghiêm trọng hơn việc mạng sống của mình rơi vào tay kẻ khác.

“Nếu tôi không rời đi thì sao?” Người đàn ông thản nhiên nói.

Quý Trì nheo mắt nguy hiểm: “Mảnh đất này, tôi mua, làm nghĩa trang cho anh, anh không có quyền lựa chọn.”

Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, như là đoán được sự nhẫn tâm của Quý Trì.

"Không sợ sau này, sẽ không nhịn được mà tới tìm tôi?"

Ngực Quý Trì dần dần phập phồng, hơi thở dồn dập hoàn toàn bị chọc giận: “Dù tôi có chết, cũng sẽ không tới tìm anh!”

Thời kỳ mẫn cảm đến kèm theo đau đớn nên lúc đó không thể xoá bỏ vết đánh dấu.

Nhưng không có nghĩa là hiện tại không thể.

"Tôi sẽ đến bệnh viện để xóa bỏ đánh dấu."

"Nhưng để xóa hoàn toàn vết đánh dấu sẽ mất vài tháng, vì vậy anh cần phải chuyển đi."

“Tôi không hy vọng trong quá trình này lại xảy ra chuyện gì.”

Quý Trì ngước mắt, vẻ mặt lạnh thấu xương, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay càng thêm lạnh hơn: "Đã hiểu lời tôi nói chưa?"

Tất cả lời nói của Quý Trì đều đứng ở vị trí lãnh đạo tuyệt đối, không hề cho đối phương đường lui, thậm chí không có điều kiện đàm phán.


Đây là phong cách làm việc của cậu, cần sắc bén thì sắc bén, nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn, không dây dưa dài dòng.

Không muốn mọi chuyện trở nên rối rắm và phức tạp, vậy việc đầu tiên cần làm là phải đẩy chúng vào ngõ cụt.

Không cần cho đối phương quyền lựa chọn.

“Hiểu chứ.” Người đàn ông khẽ gật đầu.

Người đàn ông tiến đến gần Quý Trì, nói lời vu vơ.

"Tên tôi là Hoắc Tẫn."

Quý Trì nghe thấy lời tự giới thiệu mà không hiểu gì, bối rối: “Anh tên gì tôi không quan tâm, cũng không muốn biết.”

Ngay cả hỏi cậu cũng không muốn hỏi.

Không ngờ người này còn tự giới thiệu.

Muốn tôi nhớ tên anh sao?

Tôi chính là muốn giết chết anh!

Quý Trì đang muốn nói gì đó, lại thấy Hoắc Tẫn lại đi về phía mình hai bước.

Có lẽ trong lòng vẫn còn sợ hãi, Quý Trì theo bản năng lui về phía sau một bước.

Khi nhận ra việc mình làm, Quý Trì muốn tát mình hai cái.

Sao lại thế này!

Bản thân lùi lại như vậy khác nào đang yếu thế!

Nghĩ như vậy Quý Trì ngẩng đầu đứng thẳng, thậm chí còn tiến lên một chút.

Một Alpha không được đánh mất niềm kiêu hãnh của mình.

Bởi vậy Quý Trì đi về phía trước, lập tức hai người đứng gần nhau trong gang tấc, hơi thở ấm áp bao trùm pheromone mùi rượu mơ.

Lãnh ngạo, cường thế.

Là từ trên người Quý Trì tiết ra, loại S1, pheromone cảnh báo.

Loại pheromone này vừa phô trương vừa hoang dã, giống như thú săn mồi cảnh cáo về lãnh địa của mình, không cho người khác xâm phạm, cần phải tránh xa.

Loại pheromone mãnh liệt này nếu đổi lại là Alpha khác ngửi thấy, để tránh phiền toái sẽ tự giác né xa ba mét.

Nhưng rõ ràng.

Nó vô dụng với Hoắc Tẫn.

Anh không lùi lại, thậm chí còn có vẻ bình thường, như một Beta bình thường không bị pheromone ảnh hưởng.

Quý Trì thất bại, cậu cắn răng định giơ tay đẩy đối phương ra, chớp mắt cổ tay bị Hoắc Tẫn bắt lấy.


Chợt cảm giác tê dại nhàn nhạt truyền vào lòng bàn tay.

Quý Trì rút tay, lại bị đối phương kéo càng chặt hơn.

Cậu rũ mắt xuống, phát hiện Hoắc Tẫn đang cầm một cây bút viết vào trong lòng bàn tay mình.

Quý Trì sửng sốt vài giây, Hoắc Tẫn buông tay Quý Trì ra.

“Đây là số của tôi.” Hoắc Tẫn mở miệng nói.

Quý Trì nhìn bàn tay mình nhíu mày.

Trí nhớ của Quý Trì vô cùng tốt, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ghét trí nhớ của mình quá tốt.

Bởi vì cậu liếc mắt một cái đã nhớ kỹ!

Đm!

Quý Trì không khỏi tức giận.

"Ai muốn số điện thoại của anh chứ!"

Quý Trì tức giận lau sạch dãy số trong lòng bàn tay mình: “Hoắc Tẫn đúng không?”

Cậu túm lấy vạt áo người đàn ông: “Tôi nói cho anh biết, không nên lợi dụng chuyện mấy ngày nay mà uy hiếp tôi.”

“Nếu không anh sẽ chết rất khó coi!”

Dứt lời Quý Trì giận dữ buông Hoắc Tẫn ra, cậu không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.

“Ý của tôi là, nếu em muốn tìm tôi, có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Hoắc Tẫn nhìn Quý Trì như vậy cũng không giận.

Trong đôi mắt thâm thúy là hàng nghìn suy nghĩ khiến người ta càng nhìn càng không hiểu rõ, sâu thẳm phía trong là vực sâu không thấy đáy.

Quý Trì lau sạch dãy số trên tay, nâng lòng bàn tay lên cho Hoắc Tẫn nhìn: “Anh yên tâm, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.”

Nói xong, Quý Trì lướt qua người của Hoắc Tẫn, khi đi tới cửa cậu hơi nghiêng đầu nhìn:

“Anh không được phạm phải bất kỳ điều khoản nào trong thỏa thuận, nếu không tôi sẽ hủy hoại hoàn toàn nửa đời sau của anh.”

Kẻ mạnh muốn hủy diệt một người, quá dễ dàng, tập đoàn Bác Thân là nhà tư bản tham gia vào các ngành nghề khác nhau.

Quý Trì nói lời này không hề có ý đùa giỡn.

Quý Trì rời đi, Hoắc Tẫn nhìn bóng lưng cậu, đôi mắt đen nhánh hẹp dài khẽ nheo lại.

Rượu mơ, quả thật làm say đắm lòng người.

Nhưng pheromone của em chỉ khiến tôi muốn xé xác em ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương