Chú Xin Ký Đơn
-
207: Ba Người Ngủ Cùng Nhau
Lúc Diệp Vân Triệt ôm con gái về nhà đã là mười giờ tối.
Anh dỗ con gái ngủ, nhưng cô bé sợ rằng ba sẽ rời đi khi mình ngủ.
Cô không ngủ, nằm trên giường nắm lấy tay ba, yêu cầu anh kể chuyện.
Khi Diệp Thánh Sinh mở cửa bước vào, thấy hai cha con vẫn đang trò chuyện, cô lớn tiếng nhắc nhở:
"Muộn rồi, đi ngủ đi Liên Liên, con muốn ngủ với ba hay mẹ?"
Cô bé nằm đó, ôm chặt lấy ba, nhìn mẹ nói: “Con muốn ngủ với ba mẹ, mẹ qua đây, chúng ta ngủ cùng nhau đi.”
Diệp Thánh Sinh có chút xấu hổ, từ chối: “Giường nhỏ quá, chỉ có thể ngủ hai người."
Cô lại liếc nhìn người đàn ông trên giường.
Anh không nhìn cô kể từ khi cô bước vào.
Tại sao người đàn ông này gần đây lại trở thành một quý ông vậy?
“Liên Liên nhỏ lắm, không chiếm giường, bên này đủ lớn để ba mẹ ngủ cùng nhau.”
Liên Liên vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho Diệp Thánh Sinh.
"Mẹ, mẹ ngủ ở chỗ này, mau tới đây, ba người chúng ta ngủ thôi."
Diệp Thánh Sinh vẫn không có đến, nhìn về phía Diệp Vân Triệt.
"Tôi sang ngủ phòng ngủ bên cạnh.
Có việc gì gọi tôi."
Diệp Vân Triệt vẫn không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào con gái rồi đáp: "Ừ."
Khi Diệp Thánh Sinh vừa định xoay người rời đi, con gái không vui, vội vàng kêu lên:
“Con không muốn, mẹ ơi, con muốn ngủ với mẹ, mẹ đi rồi con sẽ không ngủ.” Cô lại bắt đầu lăn lộn ầm ĩ trên giường.
Diệp Thánh Sinh bất đắc dĩ, quay đầu nhìn con gái.
"Mẹ và ba chỉ có thể chọn một trong hai, muốn ba ở cùng con thì mẹ ra ngoài.
Nếu con muốn mẹ, thì ba ra."
"Tại sao ba người không thể ngủ cùng nhau? Nếu mẹ cảm thấy chật chội, con sang bên kia ngủ."
Nói xong, cô vội vàng leo lên người Diệp Vân Triệt.
Diệp Vân Triệt cũng rất bất đắc dĩ, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, ôn nhu nói: "Liên Liên con ngủ với mẹ, ba hứa với con sẽ không rời đi, lúc nào con cũng có thể gọi ba."
"Không, nếu ba không ở cùng con, con sẽ không ngủ, không đi học, không ăn, không nghe lời,… ”
Cô nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp chớp đôi mắt to, sắp rơi nước mắt.
Diệp Vân Triệt rất thương con gái bảo bối của mình, anh nói với Diệp Thánh Sinh:
"Ngủ đi, hôm nay là sinh nhật của Liên Liên, và hoàn thành tâm nguyện của nó."
Diệp Thánh Sinh đứng yên, rõ ràng không muốn.
Diệp Vân Triệt quay đầu nhìn cô.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô, hiện tại tôi cũng không có loại ý nghĩ đó.”
Anh làm sao có thể ***** *** cô trước mặt đứa nhỏ.
Cho dù không có con, nhưng thể chất cũng không tốt, sớm muộn gì cũng sẽ ra đi.
Trước khi đi, anh còn muốn bù đắp cho mẹ con họ.
Diệp Thánh Sinh không khuyên được con gái nên đành phải thay đồ ngủ.
Quay trở lại giường bên kia, cô nghiêm túc nhìn con gái nằm trên người Diệp Vân Triệt.
"Liên Liên, hôm nay là sinh nhật của con nên mẹ sẽ nghe lời con, nhưng sau ngày hôm nay, con không được phép gây rắc rối, nếu không, mẹ sẽ tức giận thật đấy."
Liên Liên giả vờ như không nghe thấy.
Thấy mẹ lên giường, bé vội tránh xa ba nói:
“Ba, ba cũng cởi giày lên đi, chúng ta cùng nhau ngủ.”
Diệp Vân Triệt không có cự tuyệt.
Ở đây không có đồ ngủ, vì có con nên anh không cởi quần áo mà đi ngủ.
Hai người lớn ngủ cạnh nhau, đứa trẻ ngủ ở giữa.
Chiếc giường 1,5 mét vẫn còn hơi nhỏ, mặc dù có một đứa trẻ giữa Diệp Thánh Sinh và Diệp Vân Triệt, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của nhau.
Diệp Thánh Sinh không dám nhìn anh, cô nằm ngửa, cũng không thèm nhìn đứa nhỏ, ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Diệp Vân Triệt không lạnh lùng như cô.
Anh giơ tay sang một bên vỗ về con gái, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Liên Liên, ngủ đi, ba ở bên con."
Cô bé nắm lấy tay Diệp Vân Triệt, sau đó nắm lấy tay mẹ, hai bàn tay to lớn đan vào nhau, cô ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng nói:
"Ba, mẹ, ba người chúng ta mỗi ngày đều ngủ như vậy được không? Ba có thể ở bên Liên Liên mỗi ngày, để Liên Liên mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, được không?"
Hai người lắng nghe lời của con gái.
Khi hai bàn tay chạm vào nhau, dù muốn vờ như không quan tâm nhưng tình yêu lại khiến tim đập nhanh hơn.
Diệp Thánh Sinh nín thở, trong lòng nhắc nhở chính mình, bình tĩnh lại.
Bình tĩnh.
Họ đã từng là vợ chồng, ngủ trên một chiếc giường cũng không lạ lẫm gì.
Ngoài ra, cô có thù hận với anh ta.
Cô rất ghét anh và muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng tại sao cô lại mâu thuẫn như vậy.
Cô phải kiểm soát cảm xúc của mình.
Nhưng cô như vậy, và Diệp Vân Triệt cũng vậy, thậm chí còn mạnh mẽ hơn của Diệp Thánh Sinh.
Anh nhắm mắt lại tự nhủ hết lần này đến lần khác đừng quậy nữa, có con gái bên cạnh.
Cô hiện tại đối với anh đã không có tình cảm, hơn nữa anh sắp chết, nếu như lại làm chuyện khiến cô chán ghét, cô đời này không tha thứ cho anh.
Nhưng...
Một số cảm xúc có thể chịu đựng được không?
Những cảm xúc và ham muốn trong cơ thể có thể chịu đựng được không?
Diệp Vân Triệt cảm thấy mình chịu không nổi.
Vừa nằm cùng giường với cô, anh đã không nhịn được mà chạm vào cô, dụi vào người cô.
Anh muốn cô rất nhiều, anh không thể không suy nghĩ.
Anh đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía cô.
Trong phòng không bật đèn, anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mềm mại xinh đẹp của cô xuyên qua ánh trăng ngoài cửa sổ, thật mê người.
Cũng không biết chịu đựng bao lâu, Diệp Vân Triệt cảm thấy con gái đã ngủ, anh xuống giường, đi vòng qua giường, đến bên cạnh Diệp Thánh Sinh.
Anh cúi xuống hôn cô.
Diệp Thánh Sinh vốn không ngủ được, cảm giác được anh tới gần, cô đột nhiên ngồi dậy, thấp giọng nói:
"Anh làm gì vậy?"
Giọng nói khàn khàn của Diệp Vân Triệt vang lên.
"Thánh Sinh, tôi không nhìn được."
Anh không muốn giả vờ nữa.
Người phụ nữ này vốn dĩ là của anh, không phải sao?
Nếu lúc anh muốn mà không có được cô, anh chết thật đáng tiếc.
Sợ đánh thức đứa trẻ, Diệp Thánh Sinh đẩy anh xuống giường, vội vã ra khỏi phòng.
Diệp Vân Triệt vội vàng đi theo ra ngoài.
Đứng ở cửa phòng ngủ dành cho khách, Diệp Thánh Sinh nói với anh:
"Anh ngủ phòng này, hoặc là tôi ngủ phòng này, anh tự chọn."
Diệp Vân Triệt thấy thái độ lạnh lùng của cô, dù trong lòng có một nỗi đau mờ nhạt, nhưng anh không quan tâm, anh ôm eo cô vào phòng ngủ dành cho khách.
Diệp Thánh Sinh mất cảnh giác, khi bị bế lên, cô nhanh chóng chống cự.
"Diệp Vân Triệt, anh làm gì vậy? Thả tôi ra."
Diệp Vân Triệt đè cô xuống giường, không kìm nén được ham muốn trong cơ thể, hung hăng hôn cô.
"Thánh Sinh, cho anh sẽ cho em tất cả, kể cả khi phải trả mạng cho Mộ Dung Kỳ.
Nhưng đêm nay, cho anh được không?"
Diệp Thánh Sinh ngừng giãy giụa.
Cô rất ghét người đàn ông này, nhưng cơ thể rất phụ thuộc vào anh.
Chỉ là ai cũng có được thứ mình muốn, tại sao cô lại phải giả vờ?
Vì vậy, cô không đẩy Diệp Vân Triệt ra, mặc dù cô không phục vụ anh, nhưng cô đã trải nghiệm sâu sắc niềm vui được làm phụ nữ một lần nữa.
Đêm nay Diệp Vân Triệt đã chăm sóc cô rất tốt.
Cô thừa nhận cô hài lòng.
Nhưng cô vẫn không muốn tha thứ cho anh ta.
Diệp Vân Triệt cứ nghĩ sự đồng ý của cô là sự tha thứ.
Làm xong, anh hôn lên trán cô, ôm cô vào lòng, ghé vào tai cô thì thầm:
“Thánh Sinh, vì con gái, chúng ta quay lại được không?”
Diệp Thánh Sinh vô tình đẩy anh ra, ngồi dậy mặc quần áo.
"Tôi rất biết ơn vì anh đã không giành Liên Liên với tôi và tôi cũng rất biết ơn vì anh có thể xuất hiện đúng lúc khi Liên Liên cần anh.
Nhưng Diệp Vân Triệt, tôi không thể sống với anh."
Thấy cô mặc quần áo chuẩn bị rời đi, anh vội vàng ôm cô từ phía sau:
"Vì sao? Chẳng phải vừa rồi sinh hoạt vợ chồng của chúng ta rất hòa thuận sao?"
"Vừa rồi anh ép tôi."
Cô nâng cằm lên, không muốn nhượng bộ.
Diệp Vân Triệt dụi mặt vào cổ cô, hai tay ôm eo cô.
"Là anh ***** *** em? Em có thể hét lên, nhưng em đã không làm như vậy."
"Vậy thì sao?"
Diệp Vân Triệt xoay người cô đối mặt với mình, trong ánh mắt khó giấu được niềm vui.
"Chứng minh trong lòng em còn có anh, chứng minh em cũng rất cần anh."
Diệp Thánh Sinh nhìn người đàn ông trước mặt qua ngọn đèn tường mờ ảo.
Cô không phủ nhận rằng anh ta có khuôn mặt khiến tất cả sinh linh đảo lộn.
Cô đã từng yêu khuôn mặt này, và cả con người này.
Nhưng sau đó trải qua bao nhiêu tổn thương, tình yêu đã không còn, thứ cô theo đuổi, người đàn ông này không phải duy nhất.
Cô hất tay anh ra, vẻ mặt lãnh đạm, nói:
"Cái tôi cần là thân thể của anh, vậy thôi."
Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Diệp Vân Triệt trong lòng kịch liệt co quắp, nhìn bóng lưng của cô, anh khó khăn lên tiếng:
"Dùng tôi làm công cụ phát tiết dục vọng của em?"
Diệp Thánh Sinh quay lưng lại với anh, nhếch môi mỉa mai anh.
Diệp Vân Triệt sững người, cái lạnh bao phủ toàn thân anh, trái tim anh đau đớn, trước mắt sầm lại,
"Thánh Sinh, anh rất đau."
Lúc này, trái tim anh lại bắt đầu đau nhói.
Đó là cơn đau của bệnh tật.
Nhưng Diệp Thánh Sinh lại bỏ ngoài tai, đóng sầm cửa lại, dứt khoát rời đi.
Nhìn thấy cánh cửa nặng trịch đóng lại, Diệp Vân Triệt vội vàng giơ tay lên ôm tim, thở hồng hộc.
Bác sĩ nói anh không thể không vui.
Nhưng đêm nay, anh rõ ràng rất hạnh phúc, sao trong lòng vẫn đau như vậy.
Anh không quay trở lại phòng ngủ chính, chỉ bước vào phòng khi đứa trẻ sắp thức dậy.
Diệp Thánh Sinh ngồi trước bàn trang điểm, thấy anh bước vào, cô tiếp tục vẽ lông mày ngó lơ anh.
Diệp Vân Triệt nhìn cô.
Cô hôm nay trông càng quyến rũ hơn sau khi trang điểm.
Anh bước tới, đứng sau lưng cô, nhìn cô trong gương, thích thú ngắm nhìn.
“Em như vậy cực kỳ quyến rũ.”
Đặc biệt là đêm qua.
Cảnh hai người họ nhìn nhau, nằm đè lên người nhau vẫn còn sống động trong tâm trí anh.
Diệp Thánh Sinh nhìn người đàn ông sau tấm gương, nhưng khuôn mặt vô cảm.
Nhưng cô không thể đuổi anh đi được.
Khi anh đi, con gái sẽ cãi nhau với cô, không chịu ăn và không đi học.
Hơn nữa, cô không muốn con gái mình mất đi tình yêu thương của người ba.
Là một người mẹ, tất cả những gì cô có thể làm là dành những điều tốt nhất cho con gái.
Bất kể đó là gì, chỉ cần con gái muốn, cô sẽ cố gắng đáp ứng.
“Thánh Sinh, chúng ta giao dịch đi.”
Diệp Vân Triệt ngồi ở trên giường bên cạnh trầm giọng nói.
Diệp Thánh Sinh không quay đầu lại, tiếp tục nhìn mình trong gương.
"Làm sao?"
Diệp Vân Triệt cũng nhìn cô.
"Cho anh một năm, anh sẽ khiến Mộ Dung Kỳ trở nên tốt hơn, anh sẽ cố gắng hết sức để Liên Liên bớt phụ thuộc vào anh.
Nhưng em phải đối tốt với anh, đừng làm những điều khiến anh tức giận.
Sau tròn một năm, anh sẽ tự giác biến mât, không bao giờ xuất hiện, như vậy có được không?"
Một năm, anh có lẽ sẽ sống đến lúc đó.
Anh đã từ bỏ việc điều trị.
Phần đời còn lại, anh chỉ muốn ở bên hai mẹ con.
Đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của anh.
Diệp Thánh Sinh không vui nói:
”Đối xử tốt với anh? Đừng làm những điều khiến anh tức giận? Diệp Vân Triệt, tại sao anh luôn tự cho mình là trung tâm vậy hả?"
Cô có chút tức giận, chỉ vào cửa quát: "Anh cút ngay."
Diệp Vân Triệt buồn bã nhìn cô, đau lòng hỏi:
"Ngay cả điều ước nhỏ nhoi này cũng không thể thỏa mãn anh sao?
Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của anh, trong lòng Diệp Thánh Sinh đau nhói, cô quay đầu trừng mắt nhìn anh.
"Tại sao tôi phải tốt với anh? Anh có tư cách gì để tôi đối xử tốt với anh? Chính anh hại Mộ Dung Kỳ, anh không nên khiến anh ấy tốt hơn sao? Liên Liên là con gái của anh, anh không nên làm gì cho nó sao?"
Diệp Vân Triệt cười khổ nói: "Đúng vậy, đều là anh nên làm.
Nhưng anh chỉ mong em đối xử với anh tốt hơn một chút thôi, có được không?"
"Không."
Diệp Thánh Sinh tức giận đứng dậy bỏ đi.
Anh ta cho rằng anh ta là ai?
Anh còn muốn làm chủ cô, bắt cô hầu hạ mình sao?
Nằm mơ!
Thấy cô bị chọc giận, Diệp Vân Triệt cười đến cong đuôi mắt, nhưng khi anh cười, trong lòng lại cảm thấy đau nhói.
Anh tự nói với mình, không sao đâu.
Chỉ cần anh ở lại với mẹ con, anh sẽ để lại cho họ những kí ức đẹp nhất về anh.
Sau này anh không còn nữa, họ cũng sẽ nghĩ về những điểm tốt về anh thay vì là oán hận.
...
Diệp Thánh Sinh vừa ra khỏi phòng thì chuông cửa vang lên.
Cô mở cửa, là Cung Hàn mua đồ ăn đến.
Thấy người mở cửa là Diệp Thánh Sinh, anh bước vào, cười nói:
“Anh trai em bận chăm sóc Đường tiểu thư, không có thời gian qua làm bữa sáng cho em, nên anh mua cho em."
Anh đi thẳng đến bếp loay hoay làm, Diệp Thánh Sinh đi tới phụ giúp.
“Anh ta không phải anh trai tôi, tôi không có gia đình, tôi là cô nhi.”
Mộ Dung Nam Dương không tới còn tốt hơn.
Nhưng tại sao chị Ninh lại dính líu đến anh ta?
“Nếu em không nhận họ, vậy anh sẽ giữ khoảng cách với họ hơn.”
Cung Hàn đưa đũa cho cô.
“Em ăn trước đi, anh đi xem Liên Liên dậy chưa.”
Diệp Thánh Sinh nói.
“Đừng lo lắng cho nó.
Diệp Vân Triệt đang ở trong phòng, anh cùng tôi ăn đi."
Nghe vậy, Cung Hàn vô thức liếc về hướng căn phòng.
Lại nhìn Diệp Thánh Sinh, anh không vui hỏi:
“Hai người tối qua ngủ với Liên Liên sao?”
Diệp Thánh Sinh không ngẩng đầu lên, cũng không phủ nhận.
Sắc mặt Cung Hàn trầm xuống, mím chặt môi, chua xót hỏi: "Em muốn cùng anh ta hoà giải?"
Diệp Thánh Sinh không trả lời.
Cô rất biết ơn Cung Hàn vì đã cứu cô.
Nhưng cô cũng hiểu tình cảm của Cung Hàn dành cho mình.
Cô không thể níu kéo anh, thật quá bất công với anh.
Huống chi, trong lòng cô từ đầu đến cuối chưa từng có ý nghĩ thích anh.
Cho dù anh luôn ở bên cạnh cô, cô cũng không thể khiến mình thích anh.
Vì vậy, để anh đi là tốt cho anh.
Cung Hàn cười khổ.
"Em không biết vị hôn thê của anh là ai đúng không? Em là con gái của Mộ Dung gia, vì vậy em chính là người có hôn ước với anh."
Cô không muốn trốn tránh, ngẩng đầu lên nhìn Cung Hàn.
“Trong lòng tôi không có quan hệ gì với gia đình kia, xin anh đừng biến tôi thành người có hôn ước với anh.”
Nhận ra mình nói sai, Cung Hàn vội vàng đổi lời:
“Được rồi, em không nhận họ cũng không sao.
Nhưng em biết đấy, anh không thích Mộ Dung Lưu Tranh, người anh thích là em.
Từ khi học đại học, vẫn luôn là em.
Em không cảm nhận được sao?"
"Vì em, anh sẵn lòng cho đi tất cả, anh nguyện ý chờ em, bất luận là bao lâu, chỉ cần em đừng đẩy anh ra, anh có thể chờ em cả đời."
Lời nói của anh có chút cầu xin, vô cùng sợ hãi cô sẽ đuổi anh đi.
Cuối cùng anh cũng có cơ hội ở bên cạnh cô.
Sau khi thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình Mộ Dung, Thánh Sinh lại độc thân, anh không muốn buông tay.
Diệp Thánh Sinh hạ giọng nói:
"Nhưng tôi không thích anh."
Nhưng tôi không thích anh.
Nói một cách rất dễ hiểu, Cung Hàn ngay lập tức rơi vào hố băng.
Tôi không thích anh, thật là lời tổn thương sắc bén.
Đôi mắt anh như dính phải ớt, anh đau lòng nhìn cô, tim anh nhói lên từng cơn.
Anh giả vờ mạnh mẽ, nghẹn ngào nói: "Không sao, chỉ cần em không đuổi anh đi, quan hệ vẫn có thể từ từ vun đắp."
Nhìn vẻ mặt buồn bã của anh, có cố gắng thuyết phục: "Bỏ cuộc đi, chúng ta vẫn có thể làm bạn."
"..."
Bạn bè?
Anh thiếu một người bạn sao? Cho nên đây là không cho anh cơ hội?
Cúi đầu xuống, trong mắt chợt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook