Chú Và Em
C35: Tạ nghiêu sẽ đưa cậu đi

Nơi này nằm trong một khu vực khá đặc biệt, không chỉ giáp biển mà còn giáp núi. Cho nên nó có khu vui chơi liên quan đến biển, còn có khu đua xe cho những người thích mạo hiểm với những đường núi chập chùng. Ngoài ra nó còn cả sòng bạc nhỏ cho những người có máu cờ bạc đọ sức với vận may, quả thật là chốn mua vui của dân có tiền.

Hứa Dương được họ dẫn vào, một đường khép nép nhưng khó tránh khỏi cảm thấy con mắt không đủ dùng mặc dù bề ngoài vô cùng ngoan ngoãn, sợ làm mất mặt Tạ đại gia.

Dáng vẻ đó của cậu quả là chọc người muốn trêu ghẹo.

“Em mới đến đây lần đầu đúng không?”

Làm hoa công tử phong lưu, Lưu Tranh chủ động đúng ra khuấy động không khí.

Mặc dù hắn biết Hứa Dương cũng là dân Hải thành nhưng khó nói với điều kiện của cậu có từng đến những nơi thế này chưa.

Quả nhiên liền nghe Hứa Dương ngượng ngùng đáp: “Dạ.”

Lúc cha Hứa còn sống nhà của họ điều kiện đã không hề tốt, mặc dù cha Hứa làm người cần kiệm siêng năng nhưng không đủ để cho họ có cuộc sống khá giả. Sau khi cha Hứa qua đời mẹ Hứa liền mang theo cậu tái giá, đó lại là bắt đầu cho những ngày tháng khốn khổ, đương nhiên càng không có cơ hội trải qua cuộc sống hoan lạc. Những nơi thế này cậu làm gì có cửa bước vào.


Lưu Tranh tuy không quá hiểu nhưng vẫn có phương pháp xã giao hợp lý. Hắn nói với Hứa Dương: “Không sao. Sau này sẽ có nhiều cơ hội, Tạ Nghiêu sẽ đưa cậu đi.”

Nói xong hắn còn ẩn ý bảo “chỉ cần cậu đừng rời khỏi hắn” mà ôm vai Hứa Dương đụng đụng.

Hứa tiểu cừu không biết có hiểu hay không nhưng lại ngượng ngùng ngoan ngoãn gục gật cái đầu nhỏ. Hành động của cậu khiến mấy ngọn tóc ngốc bay loạn bất quy tắc, trông lại càng thêm khờ khạo, đáng yêu. Chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ nhìn thấy khóe môi cậu vô ý giương lên, đôi mắt tràn ngập kỳ vọng với tương lai.

Lưu Tranh nhìn trong mắt, biểu tình hạ lưu đánh mắt với Tạ Nghiêu.

Tạ đại gia biết tỏng bản tính của hắn, mới không thèm để ý.

“Xì!”

Nhất thời khiến cho Lưu Tranh khịt mũi xem thường.

Cứ làm giá đi, cẩn thận mất cũng đừng có hối hận nha.

“Sao ạ?”

Ai biết cử chỉ của hắn lại khiến cho Hứa tiểu cừu đang lâng lâng không hiểu mà ngước đôi mắt long lanh lên thận trọng dò hỏi. Dáng vẻ e dè đó khiến người vội vàng giấu hết những xấu xí trên đời, chỉ để lại tốt đẹp dành cho cậu, chỉ vì sợ cậu tổn thương.

“Khụ, không có gì.”

Lưu Tranh sặc trong lòng một cái, đặng đem đề tài lái đi: “Tới nơi rồi, mau vào thôi.”

Hứa tiểu cừu cứ thế bị người mù mờ lôi kéo, phút chốc đối mặt với điều kiện trong câu lạc bộ tư nhân liền không có thời gian đi để ý thái độ kỳ quái của Lưu Tranh nữa. Đương nhiên cậu cũng không nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của Tạ Nghiêu. Hứa Dương rất nhanh đã tập trung sự chú ý vào cảnh sắc bên ngoài phòng bao, đôi mắt mở to không đủ dùng.


“Rất thích?”

Tự Nghiêu dịu dàng đến phía sau vỗ nhẹ vào gáy cậu hỏi. Mấy lọn tóc ngốc sau gáy cậu cọ vào tay hắn ngưa ngứa, lại như cọ vào lòng hắn.

Lưu Tranh xem mà trong lòng âm thầm chậc chậc đầy đê tiện. Thế mà cứ làm bộ ngầu lòi.

Hứa tiểu cừu lại như con mèo nhỏ dụi dụi vào tay hắn, gật đầu thật mạnh: “Thích!”

“Có muốn ra đó chơi không?”

Bên ngoài khung cửa sổ là bãi biển cát trắng, tuy nhỏ nhưng được cái vắng vẻ hoang sơ, thích hợp cho những người thích lướt sóng, dạo mát.

“Ăn cơm cái đã.”

Thấy cậu gật đầu, mắt long lanh nhìn mình, Tạ Nghiêu không có tiếp lời mà trước tỏ vẻ, còn nói: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Hứa Dương đương nhiên sẽ không trái ý hắn, ngoan ngoãn ngồi vào bàn cơm.


Phương thức ở chung của hai người khiến cho Lưu Tranh líu lưỡi không thôi. Nhưng hắn tỏ vẻ thế này rất tốt, khó được nhìn thấy một Tạ Nghiêu như cha già chăm con nhỏ, hắn còn ngại xem không đủ, sao có thể chê cười.

Nhưng được giữa chừng thì hắn bỗng nhiên nói: “Nghe nói buổi sáng cậu gặp Điền Hải?”

Hứa Dương đang gặm tôm hùm béo nguậy nghe thấy thì theo bản năng ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm cái chân tôm như con cừu nhỏ ngơ ngác đưa mắt mờ mịt nhìn Lưu Tranh, một chốc lại nhìn người đàn ông bên cạnh. Đối với lời nói của Lưu Tranh hắn không có chút biến hóa gì, cứ như Điền Hải gì kia chỉ là một người không quan trọng, mặc dù nó đúng thật.

Nhưng không biết sao cậu lại cảm thấy nó có liên quan tới mình. Cho nên cậu mới dõi mắt nhìn họ.

Tạ Nghiêu quả thật không có biểu tình gì đáng nói, thế nhưng lại ừm một tiếng đầy hờ hửng.

Lưu Tranh không để thái độ của anh ở trong lòng, hắn nói tiếp: “Dạo trước đàn em của lão không biết làm sao lại hỏi thăm cậu khắp nơi. Sau đó tôi mới phát hiện hắn còn gây khó dễ với Lục Phỉ, mới rõ ràng có lẽ lão đã biết người ở chỗ cậu.”

Lúc nói hắn còn ẩn ý liếc mắt nhìn Hứa Dương đang giương mắt ngây thơ nhìn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương