Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến
-
Chương 5: Em quên ước mơ của em rồi?
Edit: La Phong Hoe
___
Hôm khai giảng trường học nhộn nhịp lạ thường. Đây là trường dành cho con em quý tộc nên hầu như học sinh được ăn sung mặc sướиɠ từ bé.
Ngoài cổng trường là một loạt siêu xe xếp thành hàng dài. Có phụ huynh đích thân chở con đến trường, cũng có học sinh được người hầu đưa tới.
Trong dòng xe cộ nườm nượp đó có một cô nhóc thò đầu qua cửa xe, đang ngó nghiêng nhìn đường sá lại bị người trong xe lôi cổ lại: "Ngồi yên cho anh."
"Đường tắc cứng luôn, em đã bảo để em tự đạp xe thì anh không chịu." Trác Tử bĩu môi càm ràm, thấy Trác Thù vẫn ngồi ngay ngắn làm việc bèn thò đầu sang nhìn màn hình laptop. Nào ngờ màn hình toàn hiện số liệu báo cáo các kiểu, Trác Tử chỉ nhìn đã đau đầu: "Anh để mắt nghỉ ngơi xíu đê! Thăm thú thế giới tươi đẹp quanh ta, lại ngắm cô bé xinh xắn như em nè."
Trác Thù chẳng thèm nhìn cô nhóc: "Em có gì để ngắm? Còn không bằng người giúp việc tầng một."
"Thôi được, vậy anh ưng người giúp việc nào?" Trác Tử trỏ hắn mà hỏi.
Trác Thù lườm cô nhóc bằng ánh mắt lạnh tanh: "Khôn hồn thì nộp đống tiểu thuyết trong phòng em ra đây."
"Không đời nào." Trác Tử tức xì khói ngồi về chỗ cũ: "À phải rồi, lúc em vắng nhà anh nhớ phải nhẹ nhàng với các chồng em đó nha."
Trác Thù nhớ đến căn phòng dán đầy poster của cô nhóc, cười khẩy: "Ừ, anh sẽ nương tay với chúng."
Mãi đến khi xe nhích được thêm nửa mét, hai người mới im lặng. Trác Tử liếc anh trai, mấp máy môi toan nói nhưng lại chẳng biết nói điều chi.
Tuy họ là anh em ruột nhưng chênh nhau tận 12 tuổi, coi như là hai thế hệ khác biệt.
Huống hồ từ khi nó bắt đầu nhớ được mọi việc, anh trai đã gánh vác cơ nghiệp gia đình, lên đại học dọn ra ở riêng.
Bình thường họ hiếm khi đụng mặt, chỉ khi Trác Thù về nhà ăn cơm mỗi tuần một lần thì anh em mới có dịp gặp gỡ.
Bây giờ nó lên cấp 3, cha mẹ xuất ngoại du lịch nên mới để Trác Thù đưa nó đi khai giảng. Nhưng hẵng còn sáng sớm mà anh trai đã dán mắt vào laptop, chẳng thèm để ý đến nó. Nó muốn tỏ ra quan tâm, bèn hỏi thăm cuộc sống anh trai như cha mẹ vẫn hỏi: "Anh ơi, sao anh vẫn ế ạ?"
Một phát bay màu.
"Anh cần em nhắc à?" Quả nhiên anh trai nhìn nó chòng chọc: "Tự dưng em hỏi làm gì, muốn yêu sớm?"
"Đâu có, đâu có. Em chỉ mong được gả cho các chồng yêu là được rồi." Trác Tử run lẩy bẩy, sau đó sực nhớ ra một điều làm mắt nó sáng rực: "Í đúng rồi, em nghe đồn tháng sau anh định mời minh tinh đến quảng bá cho trung tâm thương mại ạ? Anh định mời ai?"
Nhà họ là thương nhân, thời trẻ cha mẹ Trác mở siêu thị nên gom được ít vốn, quyết định mua đứt các gian hàng. Đúng lúc đó có chỉ thị dỡ bỏ và giải tỏa, hai người nhận được khoản tiền bồi thường kếch xù. Đến khi mở lại siêu thị ở địa điểm khác, nào ngờ đây là nơi trung tâm thành phố di dời đến, thế là ngày càng ăn nên làm ra. Hai người cố gắng mở rộng quy mô siêu thị, về sau phát triển thành trung tâm thương mại.
Đến thời Trác Thù kế nghiệp, hắn bạo gan vay một khoản tiền lớn để hợp tác với các nhãn hiệu uy tín, trùng tu lại trung tâm thương mại, nâng cấp mặt tiền trông hoành tráng hơn. Đồng thời bố trí một linh vật nổi bật ngay đại sảnh để làm biểu tượng kiến trúc. Lại mời rất nhiều người nổi tiếng trêи mạng đến giao lưu, chụp ảnh quảng bá. Dần dà trung tâm thương mại lừng danh khắp nơi, trở thành khu vui chơi của dân văn phòng.
"Phòng kế hoạch đang thương lượng." Trác Thù nói xong, lát sau chợt nhớ đến một người: "Em suốt ngày theo đuổi thần tượng, vậy có biết ai tên là Ưng..."
"Đậu xanh! Sao lại có trai đẹp vào trường thế kia!" Mắt Trác Tử sáng như bóng đèn, thò đầu ra hóng: "Má ơi, hông biết người ta học lớp nào?!"
Trác Thù lôi cổ cô nhóc về: "Em còn thò đầu ra nữa anh sẽ bảo tài xế đóng cửa kính kẹp chết em."
"Chồi ôi anh thả em ra!" Trác Tử kéo tay Trác Thù, trỏ ngoài kia mà nói: "Thật đó, anh xem đi, đẹp trai thật í!"
Trác Thù dõi mắt ra xa, chỉ thấy sau cánh cổng trường đằng kia là một người đàn ông đang lên tiếng chào hỏi vài học sinh năm cuối, sau đó sóng vai bước vào trường.
"Đẹp lắm phải không?"
"Chỉ nhìn được lưng..." Trác Thù khe khẽ đáp. Chẳng hiểu sao hắn thấy bóng lưng này rất quen, lại còn đóng bộ áo sơ mi quần âu mà dạo này hắn thường thấy.
Ngẫm lại thì chắc là nhầm thôi. Ưng Đồng Trần đã hoạt động trong giới giải trí, dù thế nào đi chăng nữa cũng tầm đại học.
***
Trác Tử chỉ mong được gặp lại trai đẹp vừa nãy nên báo danh nhanh như gió.
Phòng kí túc xá của trường dành cho hai người ở. Lúc Trác Thù xách đồ đạc lên, Trác Tử đang tranh thủ lên Tieba kiếm manh mối.
Đẹp trai cỡ đó không thể không tìm thấy thông tin nào, dù là phụ huynh cũng phải có.
Vừa lên Tieba, topic hot hòn họt đập vào mắt nó.
***Giữa biển người mênh ʍôиɠ, trong mắt mị chẳng còn ai nữa chỉ còn anh giai này! Bà con cô bác có biết anh này là ai hem? Cho mị xin thông tin với! [Ảnh kèm theo]***
Trác Tử hớn hở ấn vào, ai dè đó là một người mặc tây trang đi giày da tóc vuốt ngược, một tay ôm hòm, trêи quai hòm còn móc thêm chậu nhựa, tay kia xách cái xô.
Trác Tử: "..."
"Em xem gì đấy?" Trác Thù đặt đồ xuống, ngoảnh lại thấy cô nhóc thẫn thờ nhìn chằm chằm điện thoại: "Thiếu mất cái gì à?"
"Không ạ." Trác Tử ngắm nghía anh trai một hồi, khách quan mà nói đúng là rất bảnh: "Anh về đi ạ, em sắp vào lớp rồi."
"Ừ, vậy anh đi làm."
Lúc ngang qua khu văn phòng của giáo viên, hắn nhận được cuộc gọi từ thư ký, vừa nhấc máy vừa đi thẳng khiến một loạt cô giáo xuýt xoa.
"Ớ! Hình như anh kia là phụ huynh?"
"Cho em coi với, chắc là anh của học sinh nào nhỉ?"
"Giời ạ, học sinh trường mình đã đẹp thì chớ, sao phụ huynh học sinh cũng ngon dữ vậy!"
"Các chị thấy anh ấy với thầy Ưng ai đẹp trai hơn?"
"Hỏi khó à nha, hay là hỏi thầy Ưng đi. Thầy Ưng ơi, anh có thấy người vừa đi qua không, so ra ai đẹp trai hơn?"
Ưng Đồng Trần ngẩng mặt lên khỏi màn hình máy tính, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng, mỉm cười đẩy kính mắt: "Anh ấy đẹp trai hơn, anh chỉ ưa nhìn như bao người thôi."
Cả đám cười phá lên, vừa làm việc vừa buôn dưa lê: "Năm nay nhiều em xinh tươi lắm, đã tia được hoa khôi nam vương sắp tới chưa?"
"Có một em nam sinh đẹp trai cực kì, chỉ tiếc hơi lùn xíu. Nếu hai năm sau cao vọt lên thì có thể debut được đó."
"Bên nữ sinh chị thấy có một bé xinh như hoa. Hình như là học sinh lớp thầy Ưng, tên gì ấy nhỉ?"
"Trác Tử." Ưng Đồng Trần buột miệng đáp.
"Ghê chưa, nhớ cả tên họ rồi." Thầy giáo ngồi cạnh ghẹo.
Ưng Đồng Trần nhíu mày, đăm đăm nhìn tờ danh sách lớp. Hồi tưởng khi nãy đi qua phòng tài vụ, anh thấy một người đàn ông khôi ngô khí khái đứng cạnh cô nhóc tươi tắn rạng rỡ. Tiếc rằng họ đi nhanh quá làm anh chưa kịp nhìn kĩ.
***
Trong phòng kí túc, Trác Tử sắp xếp đồ xong mới đến lớp học nhận sách vở, dạo quanh sân trường mãi mà chẳng thấy anh đẹp trai kia.
"Aiz."
Ba giờ chiều, toàn bộ học sinh mới tập trung trong lớp học, mong ngóng những tháng ngày cấp 3 sắp tới.
Trong lớp, các học sinh túm năm tụm ba nói cười rôm rả. Trác Tử và bạn cùng phòng tự động ngồi cùng nhau ở ngay bàn đầu tiên.
Ngoài hành lang thỉnh thoảng có thầy cô lớp khác đi ngang qua, bạn cùng bàn bèn bắt chuyện: "Hi vọng chủ nhiệm lớp mình đẹp đẹp chút, vậy thì mới có động lực nghe giảng."
"Thôi dẹp đi, đừng mơ mộng hão huyền, muốn ngắm trai xinh gái đẹp thà đu idol còn hơn." Trác Tử chẳng buồn ngẩng đầu, cắm cúi bấm điện thoại nhắn tin cho Trác Thù: [Em vào lớp rồi. Anh cứ yên tâm, em hứa sẽ không cú đêm vote cho idol nữa!]
Hổng có đâu.
Không ai có thể ngăn nó đu idol!
Bấy giờ, bạn cùng bàn bỗng nhiên hít một hơi lạnh, cả lớp tự dưng im phăng phắc. Nó tò mò ngẩng mặt thấy một người đàn ông bước lên bục giảng, ăn mặc hết sức giản dị, tay áo sơ mi xắn cao để lộ cẳng tay thon thả rắn chắc.
Điềm nhiên đặt tờ danh sách xuống bàn, anh nở nụ cười: "Chào các em, thầy là giáo viên chủ nhiệm của lớp, Ưng Đồng Trần."
Dứt lời, anh cầm phấn viết tên mình lên tấm bảng đen.
Nét bút liền mạch mạnh mẽ, bụi phấn rơi qua kẽ tay, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi lên. Đây quả là phần thưởng độc đắc dành cho những người mê tay.
Trong lớp nổ ra tiếng vỗ tay rào rào, còn Trác Tử đứng phắt dậy.
Gia đình không thể cấm cản nó đu idol nhưng thầy chủ nhiệm thì có thể áu áu!
"Mặc dù chưa bầu chọn ban cán sự, nhưng có vẻ em muốn xung phong phải không?" Ưng Đồng Trần quay người lại đã thấy Trác Tử hiên ngang đứng giữa lớp.
"Dạ dạ!" Trác Tử cười không thấy mặt trời: "Thầy dạy môn nào ạ? Em muốn xin làm cán sự môn đó."
"Em cũng xung phong!" Một nữ sinh khác đứng lên.
"Em cũng muốn!"
Nhất thời mười mấy nữ sinh đứng dậy, chốc lát sau lại thêm một hàng nam sinh khác: "Thưa thầy, em cũng xung phong."
"Tốt lắm." Ưng Đồng Trần nhoẻn miệng cười: "Em nào tranh cử cán sự lần lượt lên giới thiệu trước lớp, trình bày rằng em muốn làm cán sự môn nào và khả năng bản thân để các bạn khác bỏ phiếu."
Cuối cùng Trác Tử dùng đống tranh ảnh idol hối lộ bạn bè, tuy yếu thế lại thắng hiểm những bạn khác. Lúc này nó mới giành được chức cán sự tiếng Anh.
Những cán sự khác cũng dần dần được bầu ra. Tan học, Trác Tử hí hửng lấy điện thoại, màn hình còn hiển thị đoạn tin nhắn với Trác Thù, nó không nhịn được phải gõ một chuỗi "Áu áu áu" gửi sang.
[A Tử đang đợi chàng Kiều Phong]: OMG, chủ nhiệm lớp em đẹp trai muốn xỉu! Nhất định em sẽ chăm chỉ học hành! Em tìm được thần tượng mới rồi!
(*) Kiều Phong và A Tử là hai nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ, A Tử yêu đơn phương anh rể - Kiều Phong. Trác Tử cũng có thể được gọi là A Tử do Trung Quốc hay gọi A + tên như A Ly, A Chu...
Trác Thù từ tốn gõ:?
Trác Tử không trả lời hắn mà tí tởn hóng hớt về thầy chủ nhiệm với các bạn.
Trác Thù thấy không ổn chút nào. Cái ngữ mất liêm sỉ suốt ngày la ɭϊếʍ nam nghệ sĩ như Trác Tử, đêm đêm gào rú "Anh iu ơi làm em chính diện nè". Lỡ như thầy chủ nhiệm lớp nó thật sự đẹp trai, không chừng sẽ nảy sinh tình cảm cấm kị.
"Mễ Xu."
Thư ký thấy hắn gọi bèn bỏ đống tài liệu xuống mà đi đến.
Trác Thù nói: "Trác Tử khoe chủ nhiệm lớp nó rất đẹp trai."
Mễ Xu nhướng mày, đôi mắt sau gọng kính đen nhìn hắn chằm chằm: "Sếp à, sếp mới bao nuôi một người rồi."
Trác Thù á khẩu, đoạn hắn nói tiếp: "Đây là giáo viên chủ nhiệm lớp con bé... Hự, cô nghĩ tôi là loại nhà giàu mới nổi hễ thích là đòi bao nuôi à?"
Mễ Xu không đáp, nhưng vẻ mặt vô cùng kiên định kiểu "đúng vậy"!
"Tôi lo Trác Tử sẽ phải lòng chủ nhiệm lớp."
Mễ Xu: "..." Không hổ là người họ Trác.
Buổi tối, Trác Thù thấy tin nhắn của em gái trong nhóm chat gia đình, báo rằng cần ai đó tham gia nhóm chat phụ huynh. Trường cấp 1 cấp 2 cũng có nhóm chat như vậy, toàn là mẹ tham gia mở rộng quan hệ.
Nhưng lần này lại khác.
[Trác Thù]: Để anh, gửi ID nhóm chat cho anh.
[A Tử đang đợi chàng Kiều Phong]:???
[Cha]:???
[Mẹ]:???
Trác Thù không giải thích nhiều, một hai phải vào nhóm chat. Sau khi dùng tài khoản phụ để tham gia, hắn tìm tài khoản WeChat được đặt biệt danh là giáo viên chủ nhiệm, gửi lời mời kết bạn.
Chẳng mấy chốc đối phương đồng ý.
Trác Thù mở khoảnh khắc của đối phương, ngoại trừ vài bài viết chia sẻ phương pháp học tập, còn lại là trích đoạn Hạt Giống Tâm Hồn. Khó khăn lắm mới tìm được một tấm hình, hắn trố mắt nhìn.
(*) Khoảnh khắc là một tính năng của WeChat, tương tự với bảng tin của Facebook.
Trong ảnh là một ông chú bảnh bao đứng trước bảng viết một câu danh ngôn tiếng Anh.
Tóm lại thầy chủ nhiệm là một ông chú? Chẳng lẽ Trác Tử cải tà quy chính, bắt đầu tôn sư trọng đạo, kính già yêu trẻ?
Hắn yên tâm khấp khởi mừng thầm.
Dẫu sao cũng đã kết bạn với thầy, chi bằng chào hỏi một câu.
[.]: Chào thầy. 🌹
Ưng Đồng Trần đang tất bật nhắn tin với các phụ huynh khác, khá nhiều người gửi lời mời kết bạn cho tài khoản công việc của anh. Anh như nhân viên chăm sóc khách hàng thuộc làu các mánh đối đáp.
[Giáo viên chủ nhiệm]: Xin chào phụ huynh Trác Tử. 😊
Trác Thù nhìn icon mỉm cười, tự dưng hết hứng trò chuyện, trả lời cụt lủn: Sau này trăm sự nhờ thầy quan tâm con bé. Tôi đi tắm, chúc thầy ngủ ngon.
[Giáo viên chủ nhiệm]: Được. [Hoa sen ngủ ngon]
Trò chuyện xong, Trác Thù vẫn chưa biết xưng hô như nào với chủ nhiệm lớp, bèn hỏi Trác Tử.
[Trác Thù]: Thầy chủ nhiệm lớp em họ gì?
[A Tử đang đợi Mr.Qiao]: Họ Ưng ạ.
[Trác Thù]: Trả lời trong vòng một nốt nhạc chứng tỏ em đang nghịch điện thoại, báo cáo cho thầy.
[A Tử đang đợi Mr.Qiao]: Anh quá lắm!
(*) Mr.Qiao: qiáo là phiên âm của họ Kiều trong Kiều Phong. Trác Tử đổi tên tài khoản.
Trác Thù đặt biệt danh cho chủ nhiệm lớp là "Thầy Ưng", chợt nhớ đến Ưng Đồng Trần, hình như lâu rồi họ chưa gặp nhau.
Ưng Đồng Trần vẫn đang trả lời các phụ huynh, đột nhiên nhận được điện thoại của Trác Thù. Sau một hồi im lặng, hai người đồng thanh...
"Tối mai đến khách sạn Bourdon."
"Bận rồi."
Trác Thù: "Em dám từ chối tôi? Tôi khuyên em nên ăn nói cẩn thận..."
Ưng Đồng Trần phì cười: "Dạo này bận lắm, mấy hôm nay bộn bề nhiều việc."
"Vậy khi nào rảnh?"
"Tết?"
"..." Trác Thù chau mày vì không được thỏa lòng: "Em quên ước mơ của em rồi?"
Ưng Đồng Trần: "Hử?"
"Em không muốn phấn đấu vì tương lai sao?" Trác Thù hỏi, ý bảo sự nghiệp chưa nở hoa, đồng chí vẫn cần cố gắng, chưa thành vua màn ảnh thì đừng bỏ cuộc: "Nếu em còn từ chối, tôi sẽ... Ơ."
Ưng Đồng Trần thấy hắn tự biên tự diễn như thế, chỉ muốn ném vài quả trứng ung lên sân khấu.
"Tối thứ sáu nhé."
Sau khi cúp điện thoại, Trác Thù xụ mặt gửi tin nhắn cho Mễ Xu: [Đừng xếp lịch gì vào tối thứ sáu.]
Gửi xong lại thấy sai sai.
Đáng lẽ hắn mới là người lên lịch chứ? Rốt cuộc đây là thói đời gì thế?
___
Bên lề:
🐧 Chú thích truyện:
(*) Chỗ [hoa sen ngủ ngon] là icon WeChat nhưng mình không tìm được nên để tạm vậy nha. Còn chỗ 🌹😊 cũng là icon nhưng mình tìm được kí tự nên thay luôn để mọi người đọc đỡ mất hứng.
🐧 Lời ê đít tờ:
Giá mà s2.truyenhd.com có đổi màu chữ nhỉ, như vậy mình có thể trình bày tin nhắn đẹp hơn xíu. In đậm câu dài thì khó đọc, mà in nghiêng thì dùng cho chú thích rồi.
À mà mình hay gõ lỗi lắm, soát lại nhưng vẫn sót, ai phát hiện thì bảo mình nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook