Chủ Tịch Nghiện Sủng
-
22: Lập Tức Dọn Ra Khỏi Nhà Tôi
"Này, sao lại thế? An Cẩn, vì sao trong di chúc của ba cô còn có phần của thằng nhóc thối này? Cậu ta là ai? Cậu ta dựa vào cái gì có được nhiều thứ như vậy?"Mẹ Trịnh xù lông, bà ta đã từng nghe đến ngân hàng Thụy Sĩ, đây không phải là nơi mà nhà bình thường có thể mở được, ba An Cẩn lại có một tài khoản, còn có một tủ sắt, chắc chắn bên trong có rất nhiều tiền, còn có rất nhiều các loại châu báu cổ phần.
Bây giờ những thứ này lại tiện nghi cho người ngoài?Trịnh Gia Minh vội vàng kéo mẹ Trịnh, nhưng lời đã nói giống như nước đổ ra ngoài, có hối hận cũng không có cơ hội thu lại.
An Cẩn nhíu mày nghiêm khắc, giọng điệu lạnh lùng: "Bà nói lại lần nữa!"Mẹ Trịnh vung tay Trịnh Gia Minh ra, hôm nay bà ta phải tranh luận cho ra lẽ chuyện này, tài sản lớn như vậy, sao có thể để người đàn ông khác lấy đi, nên cho con trai của bà ta mới đúng.
"Còn dám nói mắng anh ấy một câu nào nữa thì lập tức dọn ra khỏi nhà tôi!"An Cẩn nổi giận, cô đã sớm thề kiếp này đừng hòng có ai làm hại Đường Tống, ngay cả chính cô cũng không được.
Mẹ Trịnh bị ánh mắt An Cẩn làm cho hoảng sợ, dọn ra ngoài? Vậy sao được?Không có cách nào, mẹ Trịnh vội vàng quay đầu nháy mắt với Trịnh Gia Minh, đứa con ngốc này, nhiều tài sản như vậy không còn, sao không biết sốt ruột chứ?Trịnh Gia Minh không sốt ruột sao? Đương nhiên anh ta có sốt ruột, nhưng đây chính là Đường ngũ gia chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến toàn Ma Đô chấn động gấp ba lần, anh ta không thể, cũng không dám lý luận ở trước mặt anh.
Chẳng qua, cũng may trong tay anh ta còn có một tấm vương bài.
Ánh mắt chớp lên, Trịnh Gia Minh lại tỏ vẻ ôn hòa và thâm tình nhìn An Cẩn: "Tiểu Cẩn, sao trước kia anh chưa từng nghe em nói bác An còn để lại đồ ở ngân hàng Thụy Sĩ? Em xem em kìa, còn cẩn thận với anh, chẳng lẽ anh lại đi tham đồ ba em để lại sao?"An Cẩn biết rõ Trịnh Gia Minh đang thử mình, cô chớp chớp mắt, vẻ mặt mê man: "Hôm nay tôi cũng mới biết được ba tôi mở tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ, bản thân tôi cũng không biết, sao có thể nói với anh?"An Cẩn không nói sai, cô thật sự không biết chuyện này, trong di chúc của ba kiếp trước hoàn toàn không có nói đến chuyện ngân hàng Thụy Sĩ, cũng không có cổ phần của Tập đoàn Hoàng Triều.
Nghĩ đến cổ phần, An Cẩn quay đầu nhìn về phía Đường Tống, cười cười: "Anh đưa cổ phần công ty cho ba khi nào vậy?"Đường Tống nhìn thoáng qua một hàng chữ nhỏ trong bức thư, rồi sau đó ung dung cất thư vào trong túi tây trang, lúc này mới quay đầu nhìn An Cẩn: "Lúc Hoàng Triều được đưa ra thị trường.
"Câu trả lời thật ngắn gọn lại khiến An Cẩn hơi chấn động, cô hiểu rất rõ nguyên nhân Đường Tống làm như vậy.
Là vì cô sao?"Đó là vì báo đáp ơn cứu mạng của chú An, cô đừng suy nghĩ nhiều.
" Cũng không cần có gánh nặng.
Khóe miệng An Cẩn rụt rụt, cô đang tự mình đa tình sao?Lại ngước lên nhìn Đường Tống, anh cũng chuyển ánh mắt qua bên kia, trong mắt An Cẩn có ý cười, người này vẫn giống như kiếp trước, chỉ cần nói dối sẽ không dám đối diện với cô! An Cẩn hơi ngẩn ra, thì ra cô lại quen thuộc với động tác nhỏ của Đường Tống như vậy?Còn không kịp nghĩ sâu về vấn đề này, giọng nói của Trịnh Gia Minh lại vang lên cắt ngang suy nghĩ của An Cẩn: "Tiểu Cẩn, gần đây trong tay anh có một kế hoạch, anh tin nếu thành công, chắc chắn sẽ mang lợi nhuận phong phú đến cho công ty, nhưng mỗi lần họp bàn, một vài người trong Hội đồng quản trị lại đưa ra ý kiến phản đối, mặt khác cũng là bởi vì trong tay anh không có cổ phần thực thể của công ty, danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên bọn họ mới! ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook