Chủ Tịch Lạnh Lùng, Lại Sợ Vợ Khóc
-
Chương 9: Bắt cóc _ thủ đoạn
Hôm nay cô về sớm mệt mỏi ngã xuống giường đôi mắt sáng đảo khắp phòng trước một khung cảnh thân quen của căn phòng bấy giờ vẫn luôn đón chờ cô quay về, căn nhà vừa đủ sống tuy không cao sang và tiện nghi có người hầu kẻ hạ như ở biệt thự nhà họ Diệp nhưng cô vẫn thích một cuộc sống như vậy yên bình, không có những cuộc cãi vã của anh trai và ba cô. Mấy hôm nay anh bận rộn đi công tác chỉ có mình cô với đống hồ sơ tài liệu từ sáng cho đến tối cô và anh giống nhau anh lo làm việc rồi đi họp với khách hàng đến 48 tiếng liền tục trong suốt quá trình đi công tác, việc khác là đã quá thương nhớ cô mà đâm ra tinh thần có chút thêm lạnh lùng. Nhiều lúc anh muốn nhấc máy gọi cho cô nhưng thời gian không cho phép cứ mỗi lần rảnh là lại bị làm phiền,còn cô đôi khi vu vơ lại muốn gọi cho anh nhưng sợ làm vướng bận cho công việc của anh. Hôm nay tan ca sớm nên cô mới dành thời gian đi mua sắm việc đầu tiên là mua thêm ít cà vạt, áo sơ mi cho anh khi đến khu mua sắm đồ nam thì bất ngờ màn hình điện thoại sáng lên là anh gọi cô nghe máy đầy hạnh phúc - Alo, em nghe
[ Em khỏe không? ]
- Không khỏe tí nào, ngày nào cũng nhớ anh đến mất ăn mất ngủ.
[ Anh cũng nhớ em. ]
- À áo sơ mi thì anh thích màu nào?
[ Làm sao? ]
- Tại em đi mua giúp anh vài bộ vest, em không biết anh hợp với màu nào thôi.
[ Anh không thích màu sáng.]
- À... Để em chọn đã thôi nhe.
[ Khoan đã. Em mua những gì vậy? ]
- Thì cà vạt, áo sơ mi. - cô ngây ngốc ( tg: ổng đang chơi chiêu đó, Hiên Ca: * liếc * lắm mồm)
[ Thì nhỡ rồi mua luôn... Quần ú m đi. ]
- Hả mua thêm gì sao? - ý anh cô hiểu rất rõ nhưng giả vờ như chẳng nghe thấy gì cho xong chuyện
[ Em giả ngốc sao? Ý anh là.... Tút tút ] - đang nói giữa chừng thì điện thoại cô hết pin nhưng rất may là đã thoát nạn rồi nhìn vào khu mua sắm đồ lót nam đối diện mặt lại đỏ bừng lên ngượng ngùng, quay bước ra ngoài đến một khu mua sắm khác cô cười thích thú. Trời trong xanh bước chân tung tăng trên đường bất ngờ có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô cứ nghĩ chỉ là tình cờ nhưng đấy là một mối nguy hiểm khác, tất cả bỗng nhiên tối dần. Bên đây anh rất lo lắng cho cô vì cái tên tội ác nào đã bắt cóc cô thì kẻ đó đã chán sống rồi, mới vừa vào họp đã nghe quản lý thông báo anh thật sự rất không vui bỏ tất cả đi tìm cô. Trong phòng ngủ anh đứng ngồi không yên cho người đi tìm cô khi nào tìm được mới cho về, một vệ sĩ mặc áo đen bước vào lễ phép kính trọng - Thưa chủ tịch, tôi đã tìm được phu nhân.
Anh ổn định rồi cho phép người vệ sĩ tiếp lời - Thưa người bắt cóc chính là tiểu thư Tân Thiên Vi con gái của Tân Thiên Mạn. Vị trí giam giữ phu nhân là căn biệt thự bỏ hoang trong rừng đấy cũng là nơi tổ chức giam giữ tù nhân, chúng tôi không dám hành động khi chưa có lệnh của chủ tịch. - vệ sĩ can đảm nói dù rất sợ nhìn vào đôi mắt nâu của anh, anh dường như hiểu ra tất cả sự việc nguyên do của sự bắt cóc này. Trong khu rừng xanh trong lành tiếng chim hót véo von căn biệt thự sang trọng nằm giữ trung tâm lại có vẻ âm ưu, một cô gái xinh đẹp bị trói trên cây chổng xuống phía dưới là một bầy sói đang khát máu, một giọng nói khinh thường vang lên - Cô là Diệp Phàm người yêu của anh Vương Hiên sao, xinh đẹp lắm nhưng lòng dạ lại chẳng hiền như tên.
- Cô là ai? Tôi và cô không thù không oan cớ gì phải bắt cóc hèn hạ này. - cô lạnh lùng giọng đầy khinh bỉ
- Đúng là tôi và cô không biết nhau thù oan thì càng không nhưng... Cô và gia đình tôi có oan thù, nếu không do cô thì ba tôi đã không tự tử do thiếu nợ và mẹ tôi không bị tâm thần do không chịu nổi nợ nần, tất cả do cô nếu không vì cô thì tôi và Vương Hiên đã là vợ chồng. - cô gái xinh đẹp gương mặt buồn bã nhìn về phía cô, thật sự Diệp Phàm phải công nhận cô gái này không giống những người khác nhan sắc phải nói là mỹ nhân nhưng... chắc do cô mà khiến gia đình tiêu tang.
- Cha cô có phải là Tân Thiên Mạn không? - cô là người đủ thông minh để biết việc đó là gì
- Quả là thông minh nhưng chính sự thông minh của cô đã giết chết cô, tôi sẽ giết và chà đạp tất cả để có được anh ấy cô cứ chờ đi.... Rút - cô ta đang nói chuyện thì một người vệ sĩ mặc áo trắng khoan nhu bước đến nói khẽ qua tai cô ta rồi lạnh lùng xua tay ra hiệu đi trước khi đi cô gái còn nhìn cô, một chiếc xe hơi màu đen chạy đến đỗ gần đó nhưng vệ sĩ áo đen vội vã bước vào xua đuổi đám chó sói ra xa rồi cởi trói cho cô từ từ đưa cô xuống đất. Một người con trai mặc áo vest đen lạnh lùng nhưng đầy lo lắng đến gần cô ôm chầm lấy, giọng anh dịu dàng - Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương.
- Anh có làm gì đâu! - tuy bất ngờ vì lời nói khi nãy nhưng cô cũng thông cảm vì anh đã quá lo lắng cho cô đâm ra cho rằng bản thân mình sai
- Em có sao không? - lời nói của anh xen chút lạnh lùng nhưng sự quan tâm lại lấn chiếm nhiều hơn
- Không chỉ bị xây xát nhẹ do dây thần thôi. - giọng cô nhẹ lại vì sợ anh lo lắng
Anh chẳng nói gì chỉ xoa đầu cô rồi đẩy mạnh vào lòng ngực ôm đầu cô tuy rằng yêu cô nhưng không thể thể hiện ra được, đến khi về nhà riêng của cô anh dường như biết mọi thứ trong nhà nên rất thuận tiện lấy thuốc sát trùng rồi bôi lên cho cô sau đó nhẹ nhàng mát xa để cô khỏi đau và giúp cầm máu. Bàn tay nhẹ nhàng dịu dàng của anh làm cô không thể nào rời xa được đôi mắt của anh nâu màu hổ phách nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời cộng thêm mùi hương nam tính trên người anh khiến cho người đối diện không thể khống chế mà xà vào lòng người, dựa đầu vào bờ vai vững chắc của anh cô thấy lòng thật thanh tịnh nhưng chuyện vui chưa hẳn trọn vẹn nhớ lại lúc bị bắt cóc trên người cô một vết thương do đánh đập cũng không có sao lại dễ dàng như vậy chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình.
...
Trong một căn phòng được tô toàn bộ là màu trắng kì bí trên chiếc ghế xoay gương mặt người con gái trẻ thong thả say men rượu nồng, cô gái lạnh lùng ra lệnh cho những người vệ sĩ - Hãy tìm cho tôi một bác sĩ giỏi về phẫu thuật thẩm mỹ nhanh chóng trong vòng 5 ngày.
- Không nhẽ chủ nhân muốn hóa trang thành người đó? - một người vệ sĩ lên tiếng
- Không sai, chỉ có cách đó tôi mới khiến cho Vương Hiên thuộc về tôi mãi mãi. - cô gái giọng không đổi môi nhếch lên đầy khinh bỉ.
***
Cách của cô gái là gì? Mời đọc giả chờ xem chương mới
[ Em khỏe không? ]
- Không khỏe tí nào, ngày nào cũng nhớ anh đến mất ăn mất ngủ.
[ Anh cũng nhớ em. ]
- À áo sơ mi thì anh thích màu nào?
[ Làm sao? ]
- Tại em đi mua giúp anh vài bộ vest, em không biết anh hợp với màu nào thôi.
[ Anh không thích màu sáng.]
- À... Để em chọn đã thôi nhe.
[ Khoan đã. Em mua những gì vậy? ]
- Thì cà vạt, áo sơ mi. - cô ngây ngốc ( tg: ổng đang chơi chiêu đó, Hiên Ca: * liếc * lắm mồm)
[ Thì nhỡ rồi mua luôn... Quần ú m đi. ]
- Hả mua thêm gì sao? - ý anh cô hiểu rất rõ nhưng giả vờ như chẳng nghe thấy gì cho xong chuyện
[ Em giả ngốc sao? Ý anh là.... Tút tút ] - đang nói giữa chừng thì điện thoại cô hết pin nhưng rất may là đã thoát nạn rồi nhìn vào khu mua sắm đồ lót nam đối diện mặt lại đỏ bừng lên ngượng ngùng, quay bước ra ngoài đến một khu mua sắm khác cô cười thích thú. Trời trong xanh bước chân tung tăng trên đường bất ngờ có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô cứ nghĩ chỉ là tình cờ nhưng đấy là một mối nguy hiểm khác, tất cả bỗng nhiên tối dần. Bên đây anh rất lo lắng cho cô vì cái tên tội ác nào đã bắt cóc cô thì kẻ đó đã chán sống rồi, mới vừa vào họp đã nghe quản lý thông báo anh thật sự rất không vui bỏ tất cả đi tìm cô. Trong phòng ngủ anh đứng ngồi không yên cho người đi tìm cô khi nào tìm được mới cho về, một vệ sĩ mặc áo đen bước vào lễ phép kính trọng - Thưa chủ tịch, tôi đã tìm được phu nhân.
Anh ổn định rồi cho phép người vệ sĩ tiếp lời - Thưa người bắt cóc chính là tiểu thư Tân Thiên Vi con gái của Tân Thiên Mạn. Vị trí giam giữ phu nhân là căn biệt thự bỏ hoang trong rừng đấy cũng là nơi tổ chức giam giữ tù nhân, chúng tôi không dám hành động khi chưa có lệnh của chủ tịch. - vệ sĩ can đảm nói dù rất sợ nhìn vào đôi mắt nâu của anh, anh dường như hiểu ra tất cả sự việc nguyên do của sự bắt cóc này. Trong khu rừng xanh trong lành tiếng chim hót véo von căn biệt thự sang trọng nằm giữ trung tâm lại có vẻ âm ưu, một cô gái xinh đẹp bị trói trên cây chổng xuống phía dưới là một bầy sói đang khát máu, một giọng nói khinh thường vang lên - Cô là Diệp Phàm người yêu của anh Vương Hiên sao, xinh đẹp lắm nhưng lòng dạ lại chẳng hiền như tên.
- Cô là ai? Tôi và cô không thù không oan cớ gì phải bắt cóc hèn hạ này. - cô lạnh lùng giọng đầy khinh bỉ
- Đúng là tôi và cô không biết nhau thù oan thì càng không nhưng... Cô và gia đình tôi có oan thù, nếu không do cô thì ba tôi đã không tự tử do thiếu nợ và mẹ tôi không bị tâm thần do không chịu nổi nợ nần, tất cả do cô nếu không vì cô thì tôi và Vương Hiên đã là vợ chồng. - cô gái xinh đẹp gương mặt buồn bã nhìn về phía cô, thật sự Diệp Phàm phải công nhận cô gái này không giống những người khác nhan sắc phải nói là mỹ nhân nhưng... chắc do cô mà khiến gia đình tiêu tang.
- Cha cô có phải là Tân Thiên Mạn không? - cô là người đủ thông minh để biết việc đó là gì
- Quả là thông minh nhưng chính sự thông minh của cô đã giết chết cô, tôi sẽ giết và chà đạp tất cả để có được anh ấy cô cứ chờ đi.... Rút - cô ta đang nói chuyện thì một người vệ sĩ mặc áo trắng khoan nhu bước đến nói khẽ qua tai cô ta rồi lạnh lùng xua tay ra hiệu đi trước khi đi cô gái còn nhìn cô, một chiếc xe hơi màu đen chạy đến đỗ gần đó nhưng vệ sĩ áo đen vội vã bước vào xua đuổi đám chó sói ra xa rồi cởi trói cho cô từ từ đưa cô xuống đất. Một người con trai mặc áo vest đen lạnh lùng nhưng đầy lo lắng đến gần cô ôm chầm lấy, giọng anh dịu dàng - Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương.
- Anh có làm gì đâu! - tuy bất ngờ vì lời nói khi nãy nhưng cô cũng thông cảm vì anh đã quá lo lắng cho cô đâm ra cho rằng bản thân mình sai
- Em có sao không? - lời nói của anh xen chút lạnh lùng nhưng sự quan tâm lại lấn chiếm nhiều hơn
- Không chỉ bị xây xát nhẹ do dây thần thôi. - giọng cô nhẹ lại vì sợ anh lo lắng
Anh chẳng nói gì chỉ xoa đầu cô rồi đẩy mạnh vào lòng ngực ôm đầu cô tuy rằng yêu cô nhưng không thể thể hiện ra được, đến khi về nhà riêng của cô anh dường như biết mọi thứ trong nhà nên rất thuận tiện lấy thuốc sát trùng rồi bôi lên cho cô sau đó nhẹ nhàng mát xa để cô khỏi đau và giúp cầm máu. Bàn tay nhẹ nhàng dịu dàng của anh làm cô không thể nào rời xa được đôi mắt của anh nâu màu hổ phách nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời cộng thêm mùi hương nam tính trên người anh khiến cho người đối diện không thể khống chế mà xà vào lòng người, dựa đầu vào bờ vai vững chắc của anh cô thấy lòng thật thanh tịnh nhưng chuyện vui chưa hẳn trọn vẹn nhớ lại lúc bị bắt cóc trên người cô một vết thương do đánh đập cũng không có sao lại dễ dàng như vậy chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình.
...
Trong một căn phòng được tô toàn bộ là màu trắng kì bí trên chiếc ghế xoay gương mặt người con gái trẻ thong thả say men rượu nồng, cô gái lạnh lùng ra lệnh cho những người vệ sĩ - Hãy tìm cho tôi một bác sĩ giỏi về phẫu thuật thẩm mỹ nhanh chóng trong vòng 5 ngày.
- Không nhẽ chủ nhân muốn hóa trang thành người đó? - một người vệ sĩ lên tiếng
- Không sai, chỉ có cách đó tôi mới khiến cho Vương Hiên thuộc về tôi mãi mãi. - cô gái giọng không đổi môi nhếch lên đầy khinh bỉ.
***
Cách của cô gái là gì? Mời đọc giả chờ xem chương mới
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook