Mạn Nhu Nhu nghe thấy âm thanh này liền nở một nụ cười xinh đẹp mà vội đứng lên chạy tới phía hai người nói.

---- Ba mẹ mau lên tắm rửa rồi cùng xuống dùng cơm không khéo thì muộn mất !-----
Ông Mạn nghe thấy như thế liền cười ôn hòa đáp lời.

---- Được ! Con và Cảnh Nghi ngồi đợi một chút ba mẹ sẽ xuống ngay !----
Nói xong thì hai người củng không đợi Nhu Nhu trả lời mà nhanh chóng đi lên trên phòng , khi hình dáng quen thuộc ấy dần khuất mặt thì Điềm Cảnh Nghi lại nhanh chóng đi tới ngồi xuống bên cạnh đưa bàn tay to lớn ấy ra ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Nhu Nhu vào lòng mà vuốt ve.

Mạn Nhu Nhu thấy hành động nhanh chóng đầy thân mật này của hắn thì hoảng sợ rung rẩy cả người , Nhu Nhu nhìn hắn hốt hoảng nói.

-----Anh! Anh định làm cái gì thế ? Anh muốn ba mẹ tôi thấy hay sao chứ ? Cầu xin anh tạm tha cho tôi một đoạn thời gian được không ,tôi thật sự chịu không nổi !-----
Nói xong thì Mạn Nhu Nhu dùng ánh mắt như thỉnh cầu ý kiến mà nhìn vêc phía hắn , Điềm Cảnh Nghi thấy cô hoảng sợ như thế liền vội bỏ thân thể nhỏ nhắn này ra ngoài mà vội giải thích.

---- Ba mẹ em khoảng một lác sau mới xuống được, chỉ là tôi muốn nhân cơ hội ôm em một chút mà thôi , em thấy có được không ?----

Mạn Nhu Nhu nghe thấy câu trả lời của hắn liền khó hiểu hỏi.

---- Thế cả ngày hôm nay anh ôm còn chưa đủ hay sao ? -----
Điềm Cảnh Nghi liền tỏa vẽ lắc đầu lia lịa đáp lời.

---- Không đủ ! Tôi muốn những phút giây rảnh rỗi đều có thể ôm em vào lòng như thế mới tốt được ! Em cho tôi ôm một chút có được không ?----
Nghe thấy câu trả lời của hắn thì sâu thẩm trong đáy lòng Nhu Nhu hiện lên tia ấm áp khó hiểu ,cô cố kìm nén cảm xúc hạnh phúc trong lòng mình mà vội nói.

----- Chỉ một chút thôi đấy , khi nào ba mẹ tôi chuẩn bị xuống thì anh phải buông ra ngay đấy kẻo họ phát hiện thì tôi thảm rồi !----
Nói xong Mạn Nhu Nhu liền nhanh chóng mà nhẹ nhàng nằm vào lòng ngực rắn của hắn nhưng đôi mặt lại cảnh giác nhìn về phía trên cửa phòng trên trần nhà.

Điềm Cảnh Nghi thấy cô ngoan ngoãn như thế liền nở nụ cười nhẹ đặt lên đôi gò má của Nhu Nhu một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng chiếc lưỡi hắn vẩn tham lam liếm láp vành tai của cô một cái nhẹ.

----Ưm! ư.


.

ư!.

!-----
Mạn Nhu Nhu bất giác giật mình vì hành động này của hắn ánh mắt cô bẩn châm chú nhìn vào hướng phía trên tầng lầu mặt kệ hắn đang hôn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Thấy Nhu Nhu nghiêm túc như thế trong lòng hắn thầm nói một câu.

" Đúng là cô gái ngốc không phải là ba mẹ em đã nghe hết rồi hay sao ? Chỉ là bọn họ không muốn làm em khó xữ mà thôi !"
Tuy là nghĩ như thế nhưng trong lòng hắn củng thầm mừng thay cho cô có được một ba mẹ tốt , suy nghĩ về điểm này phải nói là Nhu Nhu cô hơn hắn rất nhiều à nha.

Điềm Cảnh Nghi duy chuyển đôi bàn tay ôm lấy vòng eo thon dài của rồi lại lại duy chuyển đến đôi gò bông đào căn tròn kia mà xoa bóp , bỡi vì không muốn là cô khó xữ nên hắn chỉ xoa bóp ở bên ngoài chiếc váy mà thôi , nhưng phải nói là xúc cảm căn tròn mềm mại ấy làm cho cái vật to lớn hung tợn của hắn vô thức chạm vào cặp mông căn tròn vểnh cao kia của Nhu Nhu.

Sắc mặt Mạn Nhu Nhu đỏ bừng mà vội vã quay mặt về hướng ánh mắt nóng rực của hắn mà nói nhỏ.

---- Xin anh hãy kiềm chế một chút có được không ? Khi nào có cơ hội tôi sẽ bù đắp cho anh được không ?----

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương