N

hững tia nắng sớm mai chiếu vào căn phòng có hai thân thể đang quấn quýt lấy nhau.

Di Hân động đậy mí mắt, đôi mắt xinh đẹp lười biếng mở ra.

Cô ngắm nhìn gương mặt người đàn ông đang nằm cạnh mình, nhìn anh ngủ say như chết, cô chỉ biết cười khổ. Đôi mắt buồn nhìn khuôn mặt tuấn mĩ trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng mang chút bi thương vang lên chỉ đủ cho cô và người đang ngủ say kia nghe thấy.

"Hàn,... anh còn muốn gì đây?... tim em anh cũng đã cướp, ngay đến cả thân thể của em anh cũng lấy đi mất rồi. À... haha... hay là anh còn muốn khiến em đau khổ thêm, vì... em đã khiến anh mất con. Hàn... anh biết không... tám năm qua em đã tự lừa dối mình... cố kìm nén nỗi đau trong tim, kìm nén tình yêu này... em tưởng em đã làm được... nhưng em đã nhầm... tám năm trước hay tám năm sau em... vẫn yêu anh. Hàn... khi em nghe anh nói anh yêu em, em vui lắm, em đã mềm lòng muốn bên anh nhưng mà làm sao em tin lời nói của anh đây... em sợ mình tổn thương... cũng sợ đó chỉ là lời nói dối."

Cô ngắm mắt đặt môi mình lên môi anh, nước mắt đã chảy ra từ lúc nào cô cũng không biết. Những lời này, đều là những lời nói trong lòng cô, bây giờ anh đang ngủ nên cô mới dám nói. Khi môi hai người chuẩn bị tách ra thì liền có một cái lưỡi luồn vào trong khoang miệng của cô, đôi tay rắn chắc của ai kia cũng đang giữ chặt lấy eo cô.

Thiên Hàn thật ra đã tỉnh dậy từ lâu rồi, lúc anh định dậy thì thấy cô mở mắt ra anh liền giả vờ ngủ. Khi nghe wđược những lời nói đó của cô, đã khiến tim anh đập lỡ một nhịp. Thì ra tám năm qua cô ấy vẫn còn rất yêu anh, vì anh mà cô ấy không biết đã chịu đựng bao nhiêu tổn thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương