Chú Thạch Sư
-
Chương 63: Cổ tích đen.
Lại nói, trong một không gian tối mù tối mịt, một nam tử đang đứng, cười trong điên dại, hai hàm như rơi ra đến nơi, nhưng, tuyệt nhiên là không phát ra âm thanh nào.
“Ngươi...còn nhớ ta không...” Dã Tràng lên tiếng, giọng trầm vang như núi.
“Ta chưa từng gặp qua ngươi, làm sao mà biết ngươi được ??” Hi Ngọc Trác toàn thân bị gát gao bọc lại bởi cát vàng, hai mắt lộ ra hoảng loạn cùng sợ hãi, nói.
“ Giả ngây giả ngô, ngươi có biết ta đã đánh đổi thế nào để có thể có được ngày hôm nay không, ta đã tự biến mình thành thú vật, tất cả chỉ để trả thù ngươi !!” Dã Tràng dấn người một bước, nhân diện chân chính lộ ra.
Hai mắt hắn đục màu, trông lồi ra như mắt cua, khắp đầu chính là gai góc, không có lấy một điểm gì ra dáng của nhân loại, cực kì đáng sợ chòng chọc nhìn về phía trước.
“ Ta tuy đã mù, nhưng, xúc giác ta vẫn còn rất tốt, ta có thể cảm thấy bước chân của một con tiện nhân đi ra khỏi mặt sóng, đặt chân lên bãi cát này của ta, ngay từ lúc ấy, ta đã biết thời điểm mà ta đã mất hàng ngàn năm để chờ đợi đã đến, thời điểm để có thể báo thù...” Dã Tràng điên cuồng gào lên.
Hi Ngọc Trác sợ đến tái đi, không thể mở miệng nổi.
“ Ngươi...đã bán viên ngọc đó chưa...bán đi...Xà Thạch của ta chưa...chắc là rồi...chắc là ngươi đã bán cho tên kia rồi !!!”
Từng hồi tiếng Dã Tràng nói ra, gập khúc, giật lên, tất thảy đều cho người ta nhìn thấy oán niệm của hắn là sâu đậm đến cỡ nào, đã bám sâu vào tâm trí hắn ra sao.
Cùng lúc ấy, từng con nho nhỏ Dã Tràng trên mặt đất run rẩy, tựa hồ như chính bọn chúng cũng chung một nỗi oán hận đến thấu trời như vậy.
“ Lưu Phàm, câu chuyện là như vậy đấy, Thuận Phong Nhĩ của ta chắc chắn là nghe không lầm.” Tử Ly khe khẽ nói ra.
Lưu Phàm rơi vào trầm tư, sự tích Dã Tràng hắn biết, nhưng, căn bản là câu chuyện này không hoàn chỉnh, được dân gian tạo ra vô số dị bản, là một trong những truyện cổ tích có tính tranh cãi nhất.
Đại khái là như sau, một kẻ tên Dã Tràng hay gặp phải một đôi rắn trắng, một hôm con rắn chồng lột da, con rắn vợ liền đi với một con rắn vàng khác, Dã Tràng nhận ra cái nghịch đạo sự tình như vậy, không chịu nổi liền rút cung ra nhắm bắn con rắn vàng, nhưng, vô tình trúng phải rắn trắng vợ.
Rắn chồng sau khi hồi phục, chưa hiểu rõ chuyện, trong lòng chỉ có sắt đá ý nghĩ là báo thù cho vợ, trực tiếp theo về nhà Dã Tràng. Đêm đến, Dã Tràng ngồi nói chuyện với vợ, kể lại chính xác như trên, rắn chồng hiểu được, cảm giác đã oán nhầm ân nhân, liền để lại cho Dã Tràng một viên ngọc.
Lưu Phàm khá chắc viên ngọc ấy là Dị Thạch, là Xà Thạch.
Khi Dã Tràng có được viên ngọc ấy, hắn có thể nghe được tiếng nói của động vật, dùng cách đấy để làm một số cái bá đạo sự tình, vấn đề này mỗi tích một khác, không thể nói rõ. Cuối cùng, hắn bị mất viên ngọc, liền hai con chó và mèo của hắn lên đường đi tìm.
Bỏ qua đoạn tìm ngọc.
Sau tất cả, ngọc lại về với Dã Tràng, nhưng, chính vợ hắn là người đã nghe theo lời dụ dỗ của Long Vương mà cầm ngọc ấy đem xuống thủy cung, từ đấy trở đi, Dã Tràng ngày ngày đều cố đào đường xuống thủy cung để cướp lại ngọc, chết và biến thành con dã tràng.
Một trong những câu chuyện cổ tích có kết thúc không hậu và thiếu ý nghĩa nhất mà Lưu Phàm kiếp trước từng đọc qua.
Vợ phản chồng, không chỉ rắn mà cả người, đã vậy còn tất thảy chỉ vì lòng tham đuổi theo bảo vật mà đến chết cũng hóa không thành người, chỉ biến thành một đầu giáp xác, loại này không có gì hay ho.
Khái niệm này ở nước ngoài không ít, đây được gọi là cổ tích đen, nội dung nhiều phần về những sự kiện lạ lùng, có kết thúc mà không ai mong muốn, càng là nhiều yếu tố kinh dị đến đáng sợ, gọi là lột tả nhân văn, nhưng, từ góc độ của Lưu Phàm mà nói, đây là chuyện dọa ma trá hình thì đúng hơn, không có gì hay ho.
Nói cho cùng, hắn vẫn không biết mục đích bắt Hi Ngọc Trác của Dã Tràng là gì.
“ Hắn nói nàng là người cướp ngọc của hắn, lẽ nào chỉ là hiểu lầm, hắn đã mất đi thị giác, chỉ có thể dựa vào cảm nhận mà phán đoán, có khi...hắn đây là lầm tưởng Trác Tử chính là vợ hắn ??” Lưu Phàm xâu chuỗi một loạt sự kiện, nói.
“ Không phải không có khả năng, nhưng, lần trước Trác Tử đã lên bờ, sao hắn không tấn công ngay lúc ấy ??” Bạch Ngân bổ sung.
“ Hừm...có thể hắn cần thời gian chuẩn bị trận mê cung này, không thể ngay lập tức triển khai...” Lưu Phàm đáp lại.
“ Nói gì thì nói, nếu như bị gọi là tiện nhân như vậy, ta quan ngại về khả năng sống sót của Trác Tử.” Bạch Ngân ngắt lời.
“ Đi nhanh đi.”
“Ám Du...” Lưu Phàm khẽ thở ra cái này danh tự.
Hòa vào bóng đêm, thân thể không còn là vấn đề quá lớn nữa, tất thảy chính là sự quỷ dị, trong mê cung này, Lưu Phàm triệt để biến mất, để lại một đạo bóng đen lao đến nhanh vô cùng nhanh.
“ Hắn đang đến, hỡi con dân của ta, giờ phút để cướp lại những gì ngàn năm qua ta đợi chờ đã đến !!!” Dã Tràng cảm nhận bằng vượt trội xúc giác, nói.
Đám dã tràng nhỏ không biết từ đâu chui ra, nhiều đến mức lấp kín cả đường mê cung, bọn chúng điên cuồng tìm đến vị trí của Lưu Phàm.
“ Vẹo nó, đông đến vậy, đây không khác gì lấy thịt đè người !!” Lưu Phàm hoảng hốt, toàn thân khựng lại.
Phải nói, tưởng tượng đúng như phim kinh dị về viễn cảnh trùng tộc xâm chiếm trái đất, Lưu Phàm phải gọi là vắt chân lên cổ để chạy, không hề dễ dàng xử lý đám này Dã Tràng.
Theo lập luận tự gia trì của Thú Triều, điều tương tự xảy ra với Dã Tràng, nhưng, mật độ này so với Thú Triều còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, kéo thành một làn sóng mà Lưu Phàm không thể cản nổi, thân giáp xác mỏng manh lúc này có thể chống chịu Cao Cấp chiêu thức.
“Nếu muốn xử lý bọn này, trước hết phải tách nhỏ, ai có cao kiến không ??” Lưu Phàm hỏi.
“ Ngươi biết thứ gì lan nhanh nhất trong đám đông không, ấy chính là độc, nếu như lúc này có thể làm gì cho bọn chúng sốc chết trên quy mô lớn ấy là tốt nhất.” Hỏa Tự nói ra.
Hừm, thoáng một chút vận chuyển suy nghĩ của Lưu Phàm...
Ngộ độc...oxi...
Nói gì thì nói, loại Dã Tràng vật này là loài có khả năng tự vùi mình vào cát, thở được trong nước, nói cách khác, bọn chúng khả năng tiếp nhận nồng độ oxi có khi còn thấp hơn nhân loại, tương tự với việc bị sốc oxi cũng sẽ nhanh hơn nhân loại.
Lưu Phàm nhanh chóng mở ra nhẫn chứa đồ, liền một mạch phóng ra một đoàn đậm đặc khí lưu, mạnh đến mức đẩy chính hắn bay ngược lên phía trước, đằng sau đám Dã Tràng dần chìm vào oxi tinh khiết.
Không mất mấy lâu, tựa như cá bị ném lên cạn, độ ẩm và các chất khí khác được tống khỏi máu Dã Tràng, toàn bộ cơ quan không thể kham nổi lượng oxi nồng đến vậy, rất nhanh bị ngưng lại, chết trong nháy mắt.
-Rào !!!!-
Như mưa, Dã Tràng cứ như vậy rơi xuống, cả một bức tường lớn như vậy trải ra mặt đất, đếm không xuể mà nhìn cũng không hết, cực điểm nhiều sinh linh đã nằm xuống.
“ Tội nghiệt này...ta không thể nào xóa...a vẹo nó, Hỗn Hồn Trì bơm vào Kim Quy Cung Vương thực sự quá lắm linh hồn, bạo lên tầng thứ 12 a !!” Lưu Phàm giây trước cùng giây sau bất đồng nói ra.
, thể loại hắc thủ sau màn
“Ngươi...còn nhớ ta không...” Dã Tràng lên tiếng, giọng trầm vang như núi.
“Ta chưa từng gặp qua ngươi, làm sao mà biết ngươi được ??” Hi Ngọc Trác toàn thân bị gát gao bọc lại bởi cát vàng, hai mắt lộ ra hoảng loạn cùng sợ hãi, nói.
“ Giả ngây giả ngô, ngươi có biết ta đã đánh đổi thế nào để có thể có được ngày hôm nay không, ta đã tự biến mình thành thú vật, tất cả chỉ để trả thù ngươi !!” Dã Tràng dấn người một bước, nhân diện chân chính lộ ra.
Hai mắt hắn đục màu, trông lồi ra như mắt cua, khắp đầu chính là gai góc, không có lấy một điểm gì ra dáng của nhân loại, cực kì đáng sợ chòng chọc nhìn về phía trước.
“ Ta tuy đã mù, nhưng, xúc giác ta vẫn còn rất tốt, ta có thể cảm thấy bước chân của một con tiện nhân đi ra khỏi mặt sóng, đặt chân lên bãi cát này của ta, ngay từ lúc ấy, ta đã biết thời điểm mà ta đã mất hàng ngàn năm để chờ đợi đã đến, thời điểm để có thể báo thù...” Dã Tràng điên cuồng gào lên.
Hi Ngọc Trác sợ đến tái đi, không thể mở miệng nổi.
“ Ngươi...đã bán viên ngọc đó chưa...bán đi...Xà Thạch của ta chưa...chắc là rồi...chắc là ngươi đã bán cho tên kia rồi !!!”
Từng hồi tiếng Dã Tràng nói ra, gập khúc, giật lên, tất thảy đều cho người ta nhìn thấy oán niệm của hắn là sâu đậm đến cỡ nào, đã bám sâu vào tâm trí hắn ra sao.
Cùng lúc ấy, từng con nho nhỏ Dã Tràng trên mặt đất run rẩy, tựa hồ như chính bọn chúng cũng chung một nỗi oán hận đến thấu trời như vậy.
“ Lưu Phàm, câu chuyện là như vậy đấy, Thuận Phong Nhĩ của ta chắc chắn là nghe không lầm.” Tử Ly khe khẽ nói ra.
Lưu Phàm rơi vào trầm tư, sự tích Dã Tràng hắn biết, nhưng, căn bản là câu chuyện này không hoàn chỉnh, được dân gian tạo ra vô số dị bản, là một trong những truyện cổ tích có tính tranh cãi nhất.
Đại khái là như sau, một kẻ tên Dã Tràng hay gặp phải một đôi rắn trắng, một hôm con rắn chồng lột da, con rắn vợ liền đi với một con rắn vàng khác, Dã Tràng nhận ra cái nghịch đạo sự tình như vậy, không chịu nổi liền rút cung ra nhắm bắn con rắn vàng, nhưng, vô tình trúng phải rắn trắng vợ.
Rắn chồng sau khi hồi phục, chưa hiểu rõ chuyện, trong lòng chỉ có sắt đá ý nghĩ là báo thù cho vợ, trực tiếp theo về nhà Dã Tràng. Đêm đến, Dã Tràng ngồi nói chuyện với vợ, kể lại chính xác như trên, rắn chồng hiểu được, cảm giác đã oán nhầm ân nhân, liền để lại cho Dã Tràng một viên ngọc.
Lưu Phàm khá chắc viên ngọc ấy là Dị Thạch, là Xà Thạch.
Khi Dã Tràng có được viên ngọc ấy, hắn có thể nghe được tiếng nói của động vật, dùng cách đấy để làm một số cái bá đạo sự tình, vấn đề này mỗi tích một khác, không thể nói rõ. Cuối cùng, hắn bị mất viên ngọc, liền hai con chó và mèo của hắn lên đường đi tìm.
Bỏ qua đoạn tìm ngọc.
Sau tất cả, ngọc lại về với Dã Tràng, nhưng, chính vợ hắn là người đã nghe theo lời dụ dỗ của Long Vương mà cầm ngọc ấy đem xuống thủy cung, từ đấy trở đi, Dã Tràng ngày ngày đều cố đào đường xuống thủy cung để cướp lại ngọc, chết và biến thành con dã tràng.
Một trong những câu chuyện cổ tích có kết thúc không hậu và thiếu ý nghĩa nhất mà Lưu Phàm kiếp trước từng đọc qua.
Vợ phản chồng, không chỉ rắn mà cả người, đã vậy còn tất thảy chỉ vì lòng tham đuổi theo bảo vật mà đến chết cũng hóa không thành người, chỉ biến thành một đầu giáp xác, loại này không có gì hay ho.
Khái niệm này ở nước ngoài không ít, đây được gọi là cổ tích đen, nội dung nhiều phần về những sự kiện lạ lùng, có kết thúc mà không ai mong muốn, càng là nhiều yếu tố kinh dị đến đáng sợ, gọi là lột tả nhân văn, nhưng, từ góc độ của Lưu Phàm mà nói, đây là chuyện dọa ma trá hình thì đúng hơn, không có gì hay ho.
Nói cho cùng, hắn vẫn không biết mục đích bắt Hi Ngọc Trác của Dã Tràng là gì.
“ Hắn nói nàng là người cướp ngọc của hắn, lẽ nào chỉ là hiểu lầm, hắn đã mất đi thị giác, chỉ có thể dựa vào cảm nhận mà phán đoán, có khi...hắn đây là lầm tưởng Trác Tử chính là vợ hắn ??” Lưu Phàm xâu chuỗi một loạt sự kiện, nói.
“ Không phải không có khả năng, nhưng, lần trước Trác Tử đã lên bờ, sao hắn không tấn công ngay lúc ấy ??” Bạch Ngân bổ sung.
“ Hừm...có thể hắn cần thời gian chuẩn bị trận mê cung này, không thể ngay lập tức triển khai...” Lưu Phàm đáp lại.
“ Nói gì thì nói, nếu như bị gọi là tiện nhân như vậy, ta quan ngại về khả năng sống sót của Trác Tử.” Bạch Ngân ngắt lời.
“ Đi nhanh đi.”
“Ám Du...” Lưu Phàm khẽ thở ra cái này danh tự.
Hòa vào bóng đêm, thân thể không còn là vấn đề quá lớn nữa, tất thảy chính là sự quỷ dị, trong mê cung này, Lưu Phàm triệt để biến mất, để lại một đạo bóng đen lao đến nhanh vô cùng nhanh.
“ Hắn đang đến, hỡi con dân của ta, giờ phút để cướp lại những gì ngàn năm qua ta đợi chờ đã đến !!!” Dã Tràng cảm nhận bằng vượt trội xúc giác, nói.
Đám dã tràng nhỏ không biết từ đâu chui ra, nhiều đến mức lấp kín cả đường mê cung, bọn chúng điên cuồng tìm đến vị trí của Lưu Phàm.
“ Vẹo nó, đông đến vậy, đây không khác gì lấy thịt đè người !!” Lưu Phàm hoảng hốt, toàn thân khựng lại.
Phải nói, tưởng tượng đúng như phim kinh dị về viễn cảnh trùng tộc xâm chiếm trái đất, Lưu Phàm phải gọi là vắt chân lên cổ để chạy, không hề dễ dàng xử lý đám này Dã Tràng.
Theo lập luận tự gia trì của Thú Triều, điều tương tự xảy ra với Dã Tràng, nhưng, mật độ này so với Thú Triều còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, kéo thành một làn sóng mà Lưu Phàm không thể cản nổi, thân giáp xác mỏng manh lúc này có thể chống chịu Cao Cấp chiêu thức.
“Nếu muốn xử lý bọn này, trước hết phải tách nhỏ, ai có cao kiến không ??” Lưu Phàm hỏi.
“ Ngươi biết thứ gì lan nhanh nhất trong đám đông không, ấy chính là độc, nếu như lúc này có thể làm gì cho bọn chúng sốc chết trên quy mô lớn ấy là tốt nhất.” Hỏa Tự nói ra.
Hừm, thoáng một chút vận chuyển suy nghĩ của Lưu Phàm...
Ngộ độc...oxi...
Nói gì thì nói, loại Dã Tràng vật này là loài có khả năng tự vùi mình vào cát, thở được trong nước, nói cách khác, bọn chúng khả năng tiếp nhận nồng độ oxi có khi còn thấp hơn nhân loại, tương tự với việc bị sốc oxi cũng sẽ nhanh hơn nhân loại.
Lưu Phàm nhanh chóng mở ra nhẫn chứa đồ, liền một mạch phóng ra một đoàn đậm đặc khí lưu, mạnh đến mức đẩy chính hắn bay ngược lên phía trước, đằng sau đám Dã Tràng dần chìm vào oxi tinh khiết.
Không mất mấy lâu, tựa như cá bị ném lên cạn, độ ẩm và các chất khí khác được tống khỏi máu Dã Tràng, toàn bộ cơ quan không thể kham nổi lượng oxi nồng đến vậy, rất nhanh bị ngưng lại, chết trong nháy mắt.
-Rào !!!!-
Như mưa, Dã Tràng cứ như vậy rơi xuống, cả một bức tường lớn như vậy trải ra mặt đất, đếm không xuể mà nhìn cũng không hết, cực điểm nhiều sinh linh đã nằm xuống.
“ Tội nghiệt này...ta không thể nào xóa...a vẹo nó, Hỗn Hồn Trì bơm vào Kim Quy Cung Vương thực sự quá lắm linh hồn, bạo lên tầng thứ 12 a !!” Lưu Phàm giây trước cùng giây sau bất đồng nói ra.
, thể loại hắc thủ sau màn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook