Chú Thạch Sư
-
Chương 1: Từ Việt Nam về Âu Lạc.
Hà Nội, Việt Nam...
Trong một trường trung học phổ thông hết sức bình thường, một buổi tranh luận đang diễn ra gay gắt, nhưng, kì thực là người ta nhìn cũng thấy được kết cục của cuộc chiến này.
“ Tôi nói rồi, rùa thần, thành Cổ Loa một đêm xây lên, An Dương Vương Thục Phán tay giương nỏ có thể bắn nghìn tên một lần đều là sự việc có thể xảy ra !” Một nam sinh nói.
Hắn thân hình không phải là lớn, chiều cao cũng hạn chế, tóm lại là trong cãi cọ thế này không thể nào lấy được cái khí thế to lớn hùng dũng để thuyết phục người ta.
“ Thành, tốt nhất bây giờ cả lũ đều mở sách ra xem đi, lấy đâu ra bằng chứng để nói những sự kiện hoang đường như vậy có thể xảy ra ?” Một tên khác đứng lên phản bác.
“ Nếu thế làm sao quân Âu Lạc có thể chống lại một loạt đợt xâm lược của phương Bắc, làm sao phải khiến bọn chúng sai Trọng Thủy sang làm kế như vậy ??” Lê Thành không phục, một lần nữa nói ra.
“ Hừ, diễn giải và lập luận kiểu vòng tròn, câu sau nhắc lại câu trước, đúng là tốn thời gian !” Trần Văn Duy đứng dậy, không có ý định tiếp tục tranh luận.
“ An Dương Vương có khả năng là đã đào tạo ra một đội quân sử dụng nỏ cực kì tinh nhuệ, có thể một lượt theo hiệu lệnh mà bắn ra, nếu như là người ngoài nhìn vào có thể tạo ra hiệu ứng tâm lý, cảm thấy như An Dương Vương một lần kéo nỏ bắn được ngàn tên vậy...” Một tên học sinh khác lên tiếng hỗ trợ Lê Thành.
“ Nếu vậy tôi còn có thể chấp nhận, Thành nhìn Hoàng mà học tập, rõ ràng mọi thứ có thể giải thích một cách như vậy, tham gia câu lạc bộ tranh biện chí ít phải nói có cơ sở như thế.” Duy đáp lại, giơ lên một ngón tay cái.
“ Khoan đã, nói về thần thánh, đâu nhất thiết là không thể tồn tại, làm gì có bằng chứng rằng thần không tồn tại cơ chứ ??” Lê Hoàng không dừng lại, hướng Duy nói một câu.
“ Nếu vậy tại sao thần không hiển linh ??” Duy hỏi nhẹ.
“ Ắt có lý do.” Hoàng đáp.
Trong phòng ngay lập tức xôn xao, nói về địa vị của Duy và Hoàng, Hoàng còn là cao hơn Duy một bậc, có thể nói là người có khả năng thuyết phục tốt nhất cái câu lạc bộ tự phát này, dĩ nhiên lời Hoàng nói ra có ảnh hưởng nhất định đến hội viên.
Lê Hoàng hướng đi chính là muốn trở thành một người bán hàng tiếp thị, hắn kiến thức chuẩn bị cho cuối cấp đều là tâm lý học, kinh tế học và kĩ năng thuyết phục.
“ Hoàng, hôm nay chúng ta phải nói cho nghiêm túc, ông không thể cứ nhảy vào một câu như thế được, nếu như muốn nâng đỡ Thành thì cũng phải làm cho ra nhẽ !” Duy nóng người, một lần nữa ngồi xuống chuẩn bị tiến vào tranh luận.
“ Rồi, bắt đầu lại nhé, trong câu chuyện kể về thành Cổ Loa, chi tiết như một lần kéo nỏ vạn tiễn bắn ra là có thể lý giải, chi tiết thả lông áo cho ngựa đuổi cũng có thể lý giải, sau cùng chỉ còn lập luận về làm sao xây thành trong một đêm và sự hiện diện của rùa thần, đúng chứ ??” Hoàng liệt kê một loạt thông tin những gì cơ bản nhất.
“ Đúng.”
“ Rồi, tôi sẽ đưa ra luận điểm từ điểm xuất phát khoa học, thứ nhất, việc xây thành đã thất bại rất nhiều lần, điều này có thể giải thích bằng luận điểm kĩ thuật khoa học thời bấy giờ còn chưa thể làm nên một công trình lớn như vậy, thứ hai, trong chuyện, ngay khi xây xong thành, quân đội Âu Lạc đã có một cuộc chiến với quân Triệu, điều này đã được lịch sử chứng minh.
Ý tôi là, nếu như thất bại nhiều như vậy mà bỗng dưng có thể xây lên, hoàn toàn là có chút hơi kì diệu, còn nữa, việc có sự kiện lịch sử vào mốc thời gian ngay sau đó cho thấy đây không có khả năng là lời nói thêu dệt lên, nói cách khác, có một thế lực thần bí nào đó đã giúp An Dương Vương mà tôi mạnh dạn nói đó là thần.” Hoàng trình bày một hồi, ngay lập tức thể hiện được khả năng của mình.
Duy có chút là cứng họng, tạm thời nhường Hoàng đi tiếp một lượt, hắn đây là chưa tìm được chi tiết nào để phản bác.
“ Lại nói, trong lịch sử sự xuất hiện của rùa thần cũng không phải là ít, cụ thể như việc ở thời nhà Hậu Lê, sự kiện Lê Lợi trả gươm ở hồ Hoàn Kiếm, sự kiện lập nên hệ thống ngũ hành bát quái hiện tại cũng đến từ điển tích rùa thần xuất hiện trên sông vào thời Phục Hy ở Trung Quốc, các cách như bói mai rùa cũng có một hệ thống suy diễn nhất định dựa vào rùa thần.
Trong bát quái quan niệm, hỗn độn sinh âm dương, âm dương sinh ngũ hành, ngũ hành sinh tứ linh, tứ linh sinh bát quái. Tứ linh bao gồm Long, Ly, Quy, Phượng.
Chúng ta có nhiều đến không đếm hết những vụ việc nghi vấn về sự tồn tại của rồng, nói về Ly, chính là rất nhiều những chi tiết trên công trình cổ đều có hình của nó, về Phượng, phương Đông có Chu Tước, phương Tây có Phượng Hoàng, nói cách cách khác, chúng ta có thể phần nào chắc chắn sự tồn tại của ba trong tứ tượng.
Nói vậy, ba con có thể tồn tại, lẽ nào Quy lại không ??”
Hoàng một hơi nói ra, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý đến không giấu nổi.
Hắn trong lòng thực cũng không ổn, nhưng, tâm lý học có dạy, bát quái và vật lý học lượng tử là cách tốt nhất để bịt mồm một ai đó đang định nói tiếp.
Cổ tích hay thuyết phục đều có thứ giống nhau, không cần phải là sự thật, chỉ cần là một thứ có thể để người ta thoải mái mà không thể cãi lại liền được chấp nhận. Hoàng cười nhẹ, tuy rằng không thể nắm chắc phần thắng, nhưng, hắn tự tin là bản thân cũng sẽ không hề mất mặt.
Duy hai khóe mắt chau lại, tự tóm tóm sống mũi, vuốt vuốt một hồi lấy bình tĩnh...nhưng, tuyệt nhiên là không có mở lời được.
“ Hừ, đợi ngày sau tái đấu !!” Duy hừ lạnh cho qua chuyện, hậm hực đi.
“ Nếu nói vậy, buổi sinh hoạt ngày hôm nay coi như kết thúc, mọi người có thể đi về.” Hoàng lên tiếng.
Tan học ra về, Lê Thành bám theo Lê Hoàng, không chỉ vậy còn có Trần Văn Duy cũng đi theo.
“ Anh họ, ngươi có tin vào thần không ??” Thành hỏi.
“ Khà khà, dĩ nhiên là có, anh mày còn phải dùng thật nhiều lập luận này, nhưng, ấy chỉ là một phần, anh mày tin vào bát quái, hơn nữa cũng tin vào phong thủy.” Hoàng đáp.
“Hoàng, ngươi hoang đường đến vậy sao, thần không tồn tại, nhân loại là thế lực duy nhất trong thời đại này !!” Duy nói.
“ Hừm, nếu vậy thời Âu Lạc chắc là có chăng !!” Hoàng đính chính.
-Bụp !!!-
Lê Hoàng ý thức chỉ dừng lại ở điểm ấy, tất thảy chấm dứt ở một tiếng nổ như vậy, hắn thế giới xung quanh bắt đầu mờ đi, không còn giữ được cảm giác nữa, chỉ nghe thấy xung quanh điên cuồng tiếng hét.
/...ngươi muốn đến đâu ?? /
“ ...đến nơi có thần...” Lê Hoàng đáp theo quán tính.
/...cụ thể đi.../
“...Âu Lạc...” Hắn nở một nụ cười, nói ra lời này hết sức dõng dạc.
............
Lê Hoàng tâm trí bắt đầu được lấy lại, hắn có thể nhìn thấy một tấm cửa sổ to thật to, một mái ngói cao, có chút xỉn màu, xung quanh kèo cột hết sức rõ ràng, tựa như khung cảnh của nhiều năm về trước vậy.
“ Lão gia, là nam tử, là nam hài tử !!!” Một giọng đầy ấm áp của một cái trung niên nữ nhân vang lên.
“ Đâu !!” Liền từ bên ngoài lao vào một bóng người, trên thân chính là cổ phục, cực kì nôn nóng lao đến.
Lê Hoàng mặt ngốc ra, cái quái gì lão này có vẻ như đang hướng chỗ hắn mà đến.
“...con trai, con thiên tư hơi bị khó thấy a, ta cũng không cần con phải hùng dũng làm gì, chỉ cần con hạnh phúc mà thôi, liền đặt...Lưu Phàm !!” Lão này bế lên Lê Hoàng, nói.
Lê Hoàng trong lòng thầm thán phục, chính mình đã như vậy xuyên không sao, lại còn vào nhà họ Lưu, rốt cuộc là chuyện gì, đây là thời nào ??
“ Lão gia, bên Âu Lạc đại lục có tin báo đến, công chúa đã được hạ sinh, mệnh danh hình như là Mị Châu !!!” Một cái khác lính hầu lao vào, quỳ rạp dưới đất báo cáo.
Lưu Phàm có chút thông hiểu tình huống, nếu nói bên kia là Âu Lạc, bên này lẽ nào là...hừm xem kiến trúc này có vẻ như là nước Triệu của Trung Quốc đi.
“ Khà khà, để xem để xem, Triệu Trọng Thủy tốt nhất là tránh sang một bên, chính con trai ta Lưu Phàm mới là người giật công chúa !!” Lưu Huyền Di nhấc bổng Lưu Phàm lên, xoay xoay trên không trung, nói.
....
Một năm qua đi, Lưu Phàm đã nắm bắt được chuyện hắn cần quan tâm, đây là thời Âu Lạc, hắn xuyên đến nước Triệu ở phương Bắc, Lưu thị là một cái thị tộc lớn có thế lực bên trong nước Triệu, vua nước Triệu là Triệu Đà, con trai là Triệu Trọng Thủy, đều có ý định lâu dài tiến đánh Âu Lạc.
Hơn nữa, hắn là một cái thiếu gia, con của tộc trưởng Lưu thị, Lưu Huyền Di.
Lưu Phàm không muốn ở đây, chỉ muốn sang Âu Lạc, chỗ này đối với hắn là có rất lớn đả kích, thân là người Việt Nam, dĩ nhiên là muốn về quê cha đất tổ, chắc chắn sẽ kiếm cơ hội chuồn đi.
Cứ như vậy, một kẻ yêu nước xuyên vào thành công tử nước địch bắt đầu con đường thay đổi lịch sử, quyết không để chuyện Âu Lạc sụp đổ có thể xảy ra !!
, thể loại hắc thủ sau màn
Trong một trường trung học phổ thông hết sức bình thường, một buổi tranh luận đang diễn ra gay gắt, nhưng, kì thực là người ta nhìn cũng thấy được kết cục của cuộc chiến này.
“ Tôi nói rồi, rùa thần, thành Cổ Loa một đêm xây lên, An Dương Vương Thục Phán tay giương nỏ có thể bắn nghìn tên một lần đều là sự việc có thể xảy ra !” Một nam sinh nói.
Hắn thân hình không phải là lớn, chiều cao cũng hạn chế, tóm lại là trong cãi cọ thế này không thể nào lấy được cái khí thế to lớn hùng dũng để thuyết phục người ta.
“ Thành, tốt nhất bây giờ cả lũ đều mở sách ra xem đi, lấy đâu ra bằng chứng để nói những sự kiện hoang đường như vậy có thể xảy ra ?” Một tên khác đứng lên phản bác.
“ Nếu thế làm sao quân Âu Lạc có thể chống lại một loạt đợt xâm lược của phương Bắc, làm sao phải khiến bọn chúng sai Trọng Thủy sang làm kế như vậy ??” Lê Thành không phục, một lần nữa nói ra.
“ Hừ, diễn giải và lập luận kiểu vòng tròn, câu sau nhắc lại câu trước, đúng là tốn thời gian !” Trần Văn Duy đứng dậy, không có ý định tiếp tục tranh luận.
“ An Dương Vương có khả năng là đã đào tạo ra một đội quân sử dụng nỏ cực kì tinh nhuệ, có thể một lượt theo hiệu lệnh mà bắn ra, nếu như là người ngoài nhìn vào có thể tạo ra hiệu ứng tâm lý, cảm thấy như An Dương Vương một lần kéo nỏ bắn được ngàn tên vậy...” Một tên học sinh khác lên tiếng hỗ trợ Lê Thành.
“ Nếu vậy tôi còn có thể chấp nhận, Thành nhìn Hoàng mà học tập, rõ ràng mọi thứ có thể giải thích một cách như vậy, tham gia câu lạc bộ tranh biện chí ít phải nói có cơ sở như thế.” Duy đáp lại, giơ lên một ngón tay cái.
“ Khoan đã, nói về thần thánh, đâu nhất thiết là không thể tồn tại, làm gì có bằng chứng rằng thần không tồn tại cơ chứ ??” Lê Hoàng không dừng lại, hướng Duy nói một câu.
“ Nếu vậy tại sao thần không hiển linh ??” Duy hỏi nhẹ.
“ Ắt có lý do.” Hoàng đáp.
Trong phòng ngay lập tức xôn xao, nói về địa vị của Duy và Hoàng, Hoàng còn là cao hơn Duy một bậc, có thể nói là người có khả năng thuyết phục tốt nhất cái câu lạc bộ tự phát này, dĩ nhiên lời Hoàng nói ra có ảnh hưởng nhất định đến hội viên.
Lê Hoàng hướng đi chính là muốn trở thành một người bán hàng tiếp thị, hắn kiến thức chuẩn bị cho cuối cấp đều là tâm lý học, kinh tế học và kĩ năng thuyết phục.
“ Hoàng, hôm nay chúng ta phải nói cho nghiêm túc, ông không thể cứ nhảy vào một câu như thế được, nếu như muốn nâng đỡ Thành thì cũng phải làm cho ra nhẽ !” Duy nóng người, một lần nữa ngồi xuống chuẩn bị tiến vào tranh luận.
“ Rồi, bắt đầu lại nhé, trong câu chuyện kể về thành Cổ Loa, chi tiết như một lần kéo nỏ vạn tiễn bắn ra là có thể lý giải, chi tiết thả lông áo cho ngựa đuổi cũng có thể lý giải, sau cùng chỉ còn lập luận về làm sao xây thành trong một đêm và sự hiện diện của rùa thần, đúng chứ ??” Hoàng liệt kê một loạt thông tin những gì cơ bản nhất.
“ Đúng.”
“ Rồi, tôi sẽ đưa ra luận điểm từ điểm xuất phát khoa học, thứ nhất, việc xây thành đã thất bại rất nhiều lần, điều này có thể giải thích bằng luận điểm kĩ thuật khoa học thời bấy giờ còn chưa thể làm nên một công trình lớn như vậy, thứ hai, trong chuyện, ngay khi xây xong thành, quân đội Âu Lạc đã có một cuộc chiến với quân Triệu, điều này đã được lịch sử chứng minh.
Ý tôi là, nếu như thất bại nhiều như vậy mà bỗng dưng có thể xây lên, hoàn toàn là có chút hơi kì diệu, còn nữa, việc có sự kiện lịch sử vào mốc thời gian ngay sau đó cho thấy đây không có khả năng là lời nói thêu dệt lên, nói cách khác, có một thế lực thần bí nào đó đã giúp An Dương Vương mà tôi mạnh dạn nói đó là thần.” Hoàng trình bày một hồi, ngay lập tức thể hiện được khả năng của mình.
Duy có chút là cứng họng, tạm thời nhường Hoàng đi tiếp một lượt, hắn đây là chưa tìm được chi tiết nào để phản bác.
“ Lại nói, trong lịch sử sự xuất hiện của rùa thần cũng không phải là ít, cụ thể như việc ở thời nhà Hậu Lê, sự kiện Lê Lợi trả gươm ở hồ Hoàn Kiếm, sự kiện lập nên hệ thống ngũ hành bát quái hiện tại cũng đến từ điển tích rùa thần xuất hiện trên sông vào thời Phục Hy ở Trung Quốc, các cách như bói mai rùa cũng có một hệ thống suy diễn nhất định dựa vào rùa thần.
Trong bát quái quan niệm, hỗn độn sinh âm dương, âm dương sinh ngũ hành, ngũ hành sinh tứ linh, tứ linh sinh bát quái. Tứ linh bao gồm Long, Ly, Quy, Phượng.
Chúng ta có nhiều đến không đếm hết những vụ việc nghi vấn về sự tồn tại của rồng, nói về Ly, chính là rất nhiều những chi tiết trên công trình cổ đều có hình của nó, về Phượng, phương Đông có Chu Tước, phương Tây có Phượng Hoàng, nói cách cách khác, chúng ta có thể phần nào chắc chắn sự tồn tại của ba trong tứ tượng.
Nói vậy, ba con có thể tồn tại, lẽ nào Quy lại không ??”
Hoàng một hơi nói ra, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý đến không giấu nổi.
Hắn trong lòng thực cũng không ổn, nhưng, tâm lý học có dạy, bát quái và vật lý học lượng tử là cách tốt nhất để bịt mồm một ai đó đang định nói tiếp.
Cổ tích hay thuyết phục đều có thứ giống nhau, không cần phải là sự thật, chỉ cần là một thứ có thể để người ta thoải mái mà không thể cãi lại liền được chấp nhận. Hoàng cười nhẹ, tuy rằng không thể nắm chắc phần thắng, nhưng, hắn tự tin là bản thân cũng sẽ không hề mất mặt.
Duy hai khóe mắt chau lại, tự tóm tóm sống mũi, vuốt vuốt một hồi lấy bình tĩnh...nhưng, tuyệt nhiên là không có mở lời được.
“ Hừ, đợi ngày sau tái đấu !!” Duy hừ lạnh cho qua chuyện, hậm hực đi.
“ Nếu nói vậy, buổi sinh hoạt ngày hôm nay coi như kết thúc, mọi người có thể đi về.” Hoàng lên tiếng.
Tan học ra về, Lê Thành bám theo Lê Hoàng, không chỉ vậy còn có Trần Văn Duy cũng đi theo.
“ Anh họ, ngươi có tin vào thần không ??” Thành hỏi.
“ Khà khà, dĩ nhiên là có, anh mày còn phải dùng thật nhiều lập luận này, nhưng, ấy chỉ là một phần, anh mày tin vào bát quái, hơn nữa cũng tin vào phong thủy.” Hoàng đáp.
“Hoàng, ngươi hoang đường đến vậy sao, thần không tồn tại, nhân loại là thế lực duy nhất trong thời đại này !!” Duy nói.
“ Hừm, nếu vậy thời Âu Lạc chắc là có chăng !!” Hoàng đính chính.
-Bụp !!!-
Lê Hoàng ý thức chỉ dừng lại ở điểm ấy, tất thảy chấm dứt ở một tiếng nổ như vậy, hắn thế giới xung quanh bắt đầu mờ đi, không còn giữ được cảm giác nữa, chỉ nghe thấy xung quanh điên cuồng tiếng hét.
/...ngươi muốn đến đâu ?? /
“ ...đến nơi có thần...” Lê Hoàng đáp theo quán tính.
/...cụ thể đi.../
“...Âu Lạc...” Hắn nở một nụ cười, nói ra lời này hết sức dõng dạc.
............
Lê Hoàng tâm trí bắt đầu được lấy lại, hắn có thể nhìn thấy một tấm cửa sổ to thật to, một mái ngói cao, có chút xỉn màu, xung quanh kèo cột hết sức rõ ràng, tựa như khung cảnh của nhiều năm về trước vậy.
“ Lão gia, là nam tử, là nam hài tử !!!” Một giọng đầy ấm áp của một cái trung niên nữ nhân vang lên.
“ Đâu !!” Liền từ bên ngoài lao vào một bóng người, trên thân chính là cổ phục, cực kì nôn nóng lao đến.
Lê Hoàng mặt ngốc ra, cái quái gì lão này có vẻ như đang hướng chỗ hắn mà đến.
“...con trai, con thiên tư hơi bị khó thấy a, ta cũng không cần con phải hùng dũng làm gì, chỉ cần con hạnh phúc mà thôi, liền đặt...Lưu Phàm !!” Lão này bế lên Lê Hoàng, nói.
Lê Hoàng trong lòng thầm thán phục, chính mình đã như vậy xuyên không sao, lại còn vào nhà họ Lưu, rốt cuộc là chuyện gì, đây là thời nào ??
“ Lão gia, bên Âu Lạc đại lục có tin báo đến, công chúa đã được hạ sinh, mệnh danh hình như là Mị Châu !!!” Một cái khác lính hầu lao vào, quỳ rạp dưới đất báo cáo.
Lưu Phàm có chút thông hiểu tình huống, nếu nói bên kia là Âu Lạc, bên này lẽ nào là...hừm xem kiến trúc này có vẻ như là nước Triệu của Trung Quốc đi.
“ Khà khà, để xem để xem, Triệu Trọng Thủy tốt nhất là tránh sang một bên, chính con trai ta Lưu Phàm mới là người giật công chúa !!” Lưu Huyền Di nhấc bổng Lưu Phàm lên, xoay xoay trên không trung, nói.
....
Một năm qua đi, Lưu Phàm đã nắm bắt được chuyện hắn cần quan tâm, đây là thời Âu Lạc, hắn xuyên đến nước Triệu ở phương Bắc, Lưu thị là một cái thị tộc lớn có thế lực bên trong nước Triệu, vua nước Triệu là Triệu Đà, con trai là Triệu Trọng Thủy, đều có ý định lâu dài tiến đánh Âu Lạc.
Hơn nữa, hắn là một cái thiếu gia, con của tộc trưởng Lưu thị, Lưu Huyền Di.
Lưu Phàm không muốn ở đây, chỉ muốn sang Âu Lạc, chỗ này đối với hắn là có rất lớn đả kích, thân là người Việt Nam, dĩ nhiên là muốn về quê cha đất tổ, chắc chắn sẽ kiếm cơ hội chuồn đi.
Cứ như vậy, một kẻ yêu nước xuyên vào thành công tử nước địch bắt đầu con đường thay đổi lịch sử, quyết không để chuyện Âu Lạc sụp đổ có thể xảy ra !!
, thể loại hắc thủ sau màn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook