Nắng sớm tràn vào trong phòng, mang theo một đợt hoa hải đường thơm ngát, còn có chút không khí se se lạnh. Ngọc thủ tinh tế nâng lên sa mạn thiển tử sắc, đôi mắt trong suốt xen kẽ vài tia mơ màng nhìn quanh phòng, sau đó mới từ từ đi xuống giường.

Thắt lưng đột ngột bị ôm lấy, trong đôi mắt lóe lên một tia kinh sợ, vốn định vùng vẫy lại nghe thấy tiếng nói ngái ngủ bên tai.

"Dậy sớm quá làm gì vậy?"

Thi Âm liếc nhìn người vừa dọa mình, nói: "Gần chính ngọ rồi, dậy đi."

"A Túc, đừng như vậy, ngủ thêm một chút đi." Vân Thường nhích người ôm lấy Thi Âm chặt hơn, làm nũng: "Trời thật lạnh, lại ôm ta một cái đi."

Tuyệt tình kéo tay Vân Thường ra, Thi Âm vươn tay nhéo mũi nàng, đe dọa: "Có chịu dậy hay không?"

"Ai~" Vân Thường gỡ tay Thi Âm ra khỏi mũi mình, đáng thương nói: "Nàng muốn gϊếŧ chết thân phu?"

Trong nháy mắt gương mặt Thi Âm liền đỏ lên, trợn mắt: "Thân phu cái gì? nói bậy!"

"Nếu nói bậy thì nàng đỏ mặt cái gì?" Vân Thường vươn tay chỉ vào ngực Thi Âm: "Nói trúng tim đen của nàng rồi."

Chuẩn xác nắm lấy lỗ tai của Vân Thường, dùng sức nhéo mạnh một cái: "Cái gì tim đen a?"

"A!! Ta nói sai rồi!! Tha ta a!"

Nhéo thêm một lúc nữa mới tha cho cái tai đáng thương của Vân Thường, Thi Âm phủi phủi tay hai cái, không quên trừng nàng, rồi mới đi xuống giường chuẩn bị ngọ thiện.

Nào ngờ vừa bước xuống giường đã nghe thấy tiếng nói của Vân Thường: "A Túc, nàng tránh đi một lúc đi."

"Sao?"

Vân Thường không giải thích, đưa mắt nhìn Thi Âm.

Biết rõ Vân Thường không phải kẻ thích đùa, càng không bao giờ dùng dáng vẻ này nói đùa, Thi Âm chỉ có thể nghe theo, ngoan ngoãn tránh đi nơi khác.

Đợi khi Thi Âm đi khuất rồi Vân Thường mới khom người nhặt lại y phục, mặc lại cẩn thận, sau thì ngồi ở trên giường chờ đợi.

Không lâu sau trước mặt xuất hiện một cụm khói đỏ, khi khói tan bớt liền xuất hiện thân ảnh của một người. Hồng y như lửa đỏ, tay áo thêu bỉ ngạn hoa, rực rỡ nhưng không tục diễm, một thân cốt cách thần tiên khó ai bì kịp.

Vân Thường trầm mặc, không cần hỏi nàng cũng biết là ai đến.

Chu Sa phất nhẹ tay áo, đưa mắt quan sát Vân Thường, cười nói: "Đã lâu không gặp, công chúa điện hạ."

"Linh đế, đã lâu không gặp."

Quét mắt nhìn khắp phòng, Chu Sa cảm nhận được khí tức của Thi Âm, cũng không vạch trần, thản nhiên nhìn Vân Thường chờ đợi.

Nàng không gấp, người gấp hẳn không phải nàng.

Vân Thường cũng không gấp, nàng đang chờ đợi.

Bầu không khí yên lặng khó chịu diễn ra, không ai nói ai câu nào, nhưng trong lòng lại không ngừng tính toán.

Kẻ cuối cùng chịu thua là Vân Thường, nàng dứt khoát nói: "Ta không biết yêu khí đó từ đâu đến."

"Ngươi là hậu duệ duy nhất của Yêu tộc, hẳn biết rõ hơn ta mới đúng."

"Diêm La quân, ta không có gì để che giấu ngươi, càng không thể che giấu được ngươi, hà tất hỏi ta những câu thừa thải này."

Không kẻ nào nhìn thấu được Chu Sa, càng không thể thông qua ánh mắt đoán được nàng đang nghĩ cái gì, nữ nhân này thâm tàng bất lộ, nguy hiểm hơn bất cứ ai.

"Hoang Uyên đang bị phong ấn, kẻ có thể làm được chuyện đó cũng chỉ có thể là hắn." Chu Sa nhướn mày: "Kẻ thân thiết với Hoang Uyên nhất chính là hắn, bảy vạn năm trước hắn cũng tham gia trận chiến đó."

Nghĩ đi nghĩ lại, kẻ thân thiết với phụ vương nhất cũng chỉ có một người. Ánh mắt Vân Thường lạnh dần, rõ ràng là hỏi nhưng lại chẳng phải hỏi: "Ý ngươi là Hồng Tề?"

Chu Sa không quen biết Hồng Tề, nhưng năm đó cũng xem như từng gặp qua, trong mắt nàng, hắn cũng chỉ là kẻ đứng phía sau ánh hào quang của Hoang Uyên.

"Sau khi phong ấn Hoang Uyên, ta cũng không nghe được tin tức nào từ hắn, không rõ sau lần ta khởi vận hủy thiên diệt địa, hắn có hay không bị ảnh hưởng mà tan thành tro bụi." Chu Sa đem nghi hoặc trong lòng nói ra: "Hồng Tề không đơn giản, nhưng nếu thật sự hắn thoát được kiếp nạn đó, hắn đã đi đâu? tại sao nhiều năm như vậy cũng không nghe được bất kỳ tin tức nào?"

"Xương Nhai!"

Hai chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Vân Thường, nàng vội nói: "Năm đó ngươi cùng Hoang Uyên đánh một trận rất lớn, xung quanh Xương Nhai đều là ma khí, đến giờ vẫn không ai có thể đến đó được, nếu thật sự hắn còn sống thì trốn ở đó sẽ chẳng ai phát hiện được."

"Xương Nhai..."

Một vài ký ức vụn vặt lướt qua, Chu Sa thoáng chau mày, rồi lại lắc đầu, nhíu mày nói: "Được rồi, ta sẽ cho người đến đó điều tra một chuyến."

"Nếu cần gì có thể đến gặp ta."

"Ân."

Chu Sa nhìn Vân Thường một lúc, chấp tay: "Ta đi trước."

"Hảo, ta tiễn ngươi."

Nói xong, Vân Thường liền bước xuống giường, đi ra mở cửa cho Chu Sa.

Chu Sa cũng nhanh chóng rời đi, bước ra khỏi cửa chừng ba bước liền biến thành một cụm khói đỏ biến mất.

Vốn nghi ngờ Vân Thường thần thần bí bí, Thi Âm đi một đoạn liền quay trở về phòng trốn sau bình phong, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Không ngờ được người đến là Chu Sa, hai người bọn họ trước sau cũng chỉ nói về Hồng Tề khiến Thi Âm nghi hoặc, chuyện gì lại liên quan đến Hồng Tề?

Khi Chu Sa đi chưa lâu, lại nghe Vân Thường nói: "Ra được rồi đó."

Trên thái dương chảy xuống một giọt mồ hôi, Thi Âm mím môi dưới, chậm chạp bước ra bên ngoài.

"A Thường..."

"Nàng nghe thấy tất cả rồi?"

Thi Âm run rẩy mím môi, gật đầu.

"Nghe rồi cũng không sao."

Vân Thường bước đến bàn trà, tự châm cho mình một chén, chuyện này sớm muộn gì Thi Âm cũng biết mà thôi.

"Không sinh khí sao?"

"Ta có sinh khí với ai cũng không sinh khí được với nàng." Vân Thường vân vê chén trà trong tay, nói: "Dù gì chuyện này trước sau cũng đến."

"Sao?"

"Sắp tới ta có việc bận phải về giải quyết, có thể rất lâu nữa mới đến thăm nàng được, đừng quá tưởng niệm ta."

Khóe môi Thi Âm rút trừu: "Không nói được chuyện đứng đắn."

Vân Thường cười khẽ, đặt chén trà xuống bàn, nói: "Được rồi, ta đi trước, nàng ở lại vẫn nên cẩn thận một chút."

"Hảo, nhớ về sớm."

"Ta nhớ rồi."

Vân Thường nhanh nhẹn đặt lên trán Thi Âm một nụ hôn, sau liền biến thành một cụm khói xám, biến mất vô thanh vô thức.

Thi Âm luyến tiếc sờ vào vị trí vừa được Vân Thường hôn, ảm đạm thở dài một tiếng, làm cái gì mà bận rộn như vậy chứ?

- ---------------------------------

Ngày thành hôn của thế quân định vào cuối tháng tám, đồng nghĩa sẽ diễn ra sau hoa đăng lễ, thời gian cực kỳ gấp gáp. Nhưng nhân vật chính lại không mảy may quan tâm, thản nhiên như thể không phải nàng thành thân mà là người khác, khiến cho ai cũng nghi hoặc nhưng lại ngại thân phận đối phương mà chẳng dám hỏi.

Hôm nay người của Tử Liên Bát Kính mang hỷ phục đến Ức Luân sơn cho Thiên Trinh chọn, không nghĩ đến người đưa hỷ phục lại là cao cao tại thượng Linh đế Chu Sa.

Trong trí nhớ của Chu Sa, Ức Luân sơn vẫn như vậy, vẫn uy nghiêm và vẫn mang cho nàng một cảm giác thân thiết.

Đây từng là nhà của nàng...

Nhưng giờ đây đã không phải nữa rồi...

Chu Sa hít một hơi thật sâu, nói: "Các ngươi mang hỷ phục đến cho thế quân xem, bản linh đế đến bái phỏng thượng thần."

"Vâng."

Nha hoàn mang hỷ phục phía sau vâng dạ nghe theo, sau liền chầm chậm đi về Kiều Hy điện--- tẩm cung của thế quân điện hạ.

Chu Sa ngước nhìn chín trụ đá cao lớn chống đỡ cả thánh điện Ức Luân, trong lòng đè nặng không thể thở nổi, chậm chạp mà lê từng bước về phía trước. Gió thổi rát mặt, thổi vào cõi lòng đau buốt của nàng, một mảng hỗn độn tiêu điều. Tay đặt trên bệ đá bên cạnh, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến, không kiềm được mà run rẩy một cái.

Tưởng chừng như mới ngày hôm qua, nàng tỉnh dậy sau bốn vạn năm ngủ vùi, nàng về Ức Luân với vòng tay rộng mở của mẫu thân và nương.

"Nương..."

Đừng hỏi giữa mẫu thân và nương, nàng yêu thương ai nhất. Từ nhỏ đã sống xa gia đình đến một nơi xa lạ sinh sống, không có ai thân thuộc chiếu cố, một mình chịu đựng cô đơn. Nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự nghiêm khắc cùng kỳ vọng của mẫu thân, nàng từng là niềm kiêu hãnh, là tất cả những hy vọng, nhưng chính nàng lại khiến mẫu thân hết lần này đến lần khác thất vọng. Nàng từng là niềm vui cùng hạnh phúc của nương, nhưng cũng chính nàng khiến nương lo lắng đau lòng.

Nàng sinh ra chính là để dày vò những người bên cạnh nàng và sự tồn tại của nàng là biến cố lớn nhất của mọi người...

Run rẩy đem cánh cửa lớn đẩy ra, âm thanh gai người vang lên, kẽo kẹt.

Bóng lưng cô độc đổ xuống nền đất ẩm lạnh, hai vai gầy đôi khi run lên, nhẹ thôi, nhưng có thể cảm nhận được nỗi đau khủng khiếp mà người kia phải trải qua.

Nữ nhân này cả đời cao ngạo, nữ nhân này không sợ trời không sợ đất, ngay cả thiên địa phụ thần gặp cũng phải hành lễ, kính nể ba phần. Nhưng hôm nay lại tiều tụy đến đáng thương, yếu đuối đến tưởng chừng có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Kiên cường bao lâu nay, cuối cùng cũng chịu buông xuống vỏ bọc của mình.

"Mẫu thân..."

Thiên Văn Cẩm hơi liếc nhìn chiếc gương đồng đối diện, cũng không nói gì, bàn tay vẫn lướt nhẹhoa văn mẫu đơn trên bộ tố y.

"Tống Bình chết bao lâu rồi mà ngươi đến tận hôm nay mới chịu đến, uổng công khi còn sống nàng yêu thương ngươi đến vậy."

Chu Sa phát run, hốc mắt đỏ bừng lên: "Mẫu thân, ngài nói ngài không nhận nhi nữ nữa, cho dù gan có lớn bằng trời cũng không dám đến đây."

"Vậy sao hôm nay ngươi lại về đây?"

"Trinh sắp thành thân rồi, nhi nữ đích thân may hỷ phục mang đến cho nàng xem, coi như một lời chúc phúc cho nàng."

"Diêm La, ngươi không cần quan tâm đến những chuyện này nữa, về đi."

Càng kiềm nén càng thống khổ, nghẹn ngào bật ra một tiếng nức nở: "Mẫu thân, ngài hận nhi nữ cũng được, ngài không cần nhi nữ cũng không sao, nhưng cầu ngài để nhi nữ có thể chiếu cố ngài cùng Trinh được không?"

"Hy vọng lớn nhất của ta và Tống Bình, không phải mong ngươi sau này chiếu cố ta và nàng, mà là..."

Thiên Văn Cẩm đặt bộ tố y xuống tháp, chầm chạp chống tay đứng dậy, đối diện với đôi mắt hoen đỏ của Chu Sa.

"Hy vọng lớn nhất chính là ngươi trưởng thành, ngươi có thể tìm được người thương yêu ngươi, cùng ở bên nhau cả đời. Nhưng Thiên Văn Cẩm ta thật sự tham lam, kỳ vọng ở ngươi thật nhiều, mong ngươi đứng đầu thiên hạ, mong ngươi cường đại, mong ngươi đạt được nhiều thành tựu. Ta thật sự kỳ vọng rất nhiều, nhưng xem ra Tống Bình nói đúng, ngươi không phải là người có thể kỳ vọng được."

Chu Sa phát run, gọi: "Mẫu thân..."

"Ngươi rất giống nương ngươi, ngươi có biết không?"

Nhắc đến Diêm Tống Bình, trong mắt Thiên Văn Cẩm một mảng rực rỡ, nhưng cũng thật ảm đạm: "Nàng không bao giờ suy nghĩ trước khi làm gì, hoàn toàn dựa vào cảm tính, nếu có vì chuyện đó mà hy sinh cả tính mạng, nàng cũng không hối hận. Diêm La, ngươi có biết tại sao ta lại không cho ngươi giúp Trinh không?"

Chu Sa suy nghĩ một lúc, nói: "Là do ngài sợ nhi nữ phá hỏng thiên kiếp của Trinh, khiến Trinh gặp nguy hiểm."

"Không phải."

Thiên Văn Cẩm rũ mắt, bàn tay siết chặt rồi buông lỏng, âm thanh nặng nề quẩn quanh điện: "Đã là thiên kiếp tất sẽ có nguy hiểm, ta không muốn ngươi nhún tay vào là vì ta sợ, nếu như Trinh vượt qua không được, ngươi lại bị thiên địa phụ thần trừng phạt, ta thật sự nhìn không được. Ta không thể cứ như vậy mất đi hai đứa con gái, càng không thể nhìn đứa con mình yêu thương nhất bị người khác tùy ý bài bố, tùy ý giáng từng đòn thiên lôi vào người. Cho dù có là thiên địa phụ thần cũng không được phép đó, Diêm La, ta rất sợ ngươi bị người khác tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được kết cục đó."

Tất cả mọi cảm xúc dường như vỡ òa ra, đau đớn quẩn quanh, nước mắt rơi xuống đến độ trước mắt chỉ còn một mảng mông lung mờ ảo. Chu Sa chỉ biết đứng đó nhìn mẫu thân, nhìn sự tuyệt vọng trong mắt của mẫu thân, lại chỉ có thể yếu ớt mà rơi nước mắt.

"Mẫu thân, nhi nữ xin lỗi..."

"Ngươi làm chuyện gì cũng có lý do của ngươi, mà Tống Bình, nàng lại mặc kệ ngươi lấy lý do gì, nàng chỉ mong ngươi có thể bình an mà sống tiếp. Trong lòng Tống Bình, không ai thay thế được ngươi, nàng có thể bất công với tất cả mọi người chỉ để thiên vị ngươi, cũng có thể hy sinh tất cả để ngươi có thể sống tốt."

Thiên Văn Cẩm cúi thấp đầu, nước mắt rơi xuống, vỡ tan.

"Nàng bất công với ta, nàng bỏ mặc ta, nàng ngay cả một chút suy nghĩ cho ta cũng không có!" Thiên Văn Cẩm đột ngột ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú nhiễm một tầng lại một tầng nhãn lệ: "Nàng hoàn toàn không biết nếu bên cạnh ta không còn nàng thì ta sẽ phải sống như thế nào! Ngày tháng sắp tới, ta sẽ phải làm gì, ta hoàn toàn mất đi phương hướng, hoàn toàn mù mịt với tất cả diễn ra xung quanh."

"Mẫu thân ngài đừng như vậy."

Chu Sa hốt hoảng chạy đến dìu Thiên Văn Cẩm ngồi xuống tháp, nàng biết hiện tại mẫu thân tuyệt vọng thế nào, nhưng nàng không thể nhìn mẫu thân thương tâm đến như vậy.

"Ngài yên tâm, cho dù có phải chết, nhi nữ cũng sẽ tìm cách cứu nương!"

"Ngươi nghĩ nếu ngươi chết rồi, Tống Bình sẽ tiếp tục sống sao?" Thiên Văn Cẩm yếu ớt nói: "Nàng thà chết để đổi cho ngươi một cơ hội sống, thì nàng có thể nhìn ngươi vì nàng mà chết sao?"

Chu Sa buông thõng đôi bàn tay của mình, run rẩy quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh.

"Mẫu thân! Nhi nữ sai rồi! Ngài đánh nhi nữ có được không?"

"Ngay cả từ bỏ ngươi ta còn không nỡ, làm thế nào có thể đánh ngươi?" Thiên Văn Cẩm yếu ớt xua tay: "Ngươi về đi, ta muốn ở một mình."

"Mẫu thân..."

"Về đi."

Chu Sa mím chặt môi dưới, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, cung kính cúi lạy một lần nữa mới dám đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đi chưa được bao lâu đã thấy Thiên Trinh tiến về phía này, Chu Sa vội dừng cước bộ, lo sợ không biết đã lau kỹ nước mắt hay chưa.

Nhưng Thiên Trinh rất nhanh đã nhận ra, nàng trầm mặc một lúc lâu, rồi nói: "Mẫu thân không đánh ngươi chứ?"

Chu Sa kinh ngạc mở lớn mắt, rồi lại mím chặt môi, nói: "Trinh, ngươi vẫn quan tâm tỷ tỷ đúng không?"

Ánh mắt Thiên Trinh chuyển dời sang nơi khác, là muốn lảng tránh câu hỏi này của Chu Sa.

"Không sao, không nói cũng không sao." Chu Sa mỉm cười, nói: "Trinh trưởng thành rồi, có những chuyện không thể cùng tỷ tỷ nói, tỷ tỷ cũng không trách muội. Nhưng muội sắp thành thân rồi, có vài chuyện nhất định không thể chỉ giữ ở trong lòng, nói cho đối phương nghe để rồi cả hai cùng giải quyết, nhé?"

Thiên Trinh liếc nhìn Chu Sa một cái, trầm trọng gật đầu.

"Hảo, tỷ tỷ đi."

Chu Sa nhẹ nâng tay lên, vén tay áo thêu bỉ ngạn hoa, lấy ra một chiếc hộp gỗ màu son dài hai tấc đưa cho Thiên Trinh.

"Sau này, nếu tỷ tỷ không còn nữa, thì mở chiếc hộp này ra."

Trong mắt Thiên Trinh lóe lên một tia sợ hãi: "Không còn nữa là ý gì?"

Chu Sa lúng túng che giấu, cười nói: "Không phải, tỷ tỷ nói sai rồi, là khi tỷ tỷ không còn ở Ức Luân sơn nữa."

"Ngươi cũng có ở Ức Luân sơn đâu."

Trong mắt Chu Sa một tia ảm đạm, hóa ra từ lâu Ức Luân sơn đã không còn là nhà của nàng nữa rồi.

"Tỷ tỷ đi..." Chu Sa gượng gạo nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ảm đạm nói: "Hảo hảo đối đãi với Thư Cửu, biết không?"

"Ân, ngươi đi đi."

Chu Sa nhìn Thiên Trinh thêm một lần nữa mới luyến tiếc rời đi, biến thành một cụm khói đỏ rồi tan biến vào hư không như thể chưa từng tồn tại.

Thiên Trinh liếc nhìn hộp gỗ màu son trong tay, dùng sức mở lại mở không ra, có chút nghi hoặc, lại đưa mắt nhìn về nơi Chu Sa vừa đi, rối ren.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương