Chưa qua một ngày, chuyện không hay giữa Chu Sa và Úc Khuynh Tư đã đồn đãi ra ngoài, lời càng lúc càng khó nghe, nhưng đều kiêng nể Chu Sa là linh đế mà không làm lớn chuyện. Chu Sa không quản nhiều chuyện như vậy, ai muốn nói gì thì nói, nàng đều không để tâm, chỉ cần không gây phiền toái cho nàng thì nàng sẽ không truy cứu đến cùng.

Xuân về tâm tình của Chu Sa cũng được thả lỏng đôi phần, sau khi ngủ một giấc, nàng lại ngồi dưới hiên nhà, dùng chút rượu nóng, mắt nhìn lan thượng phẩm trổ hoa.

Thiên Lan cẩn thận quan sát bình rượu nóng đang đun trên lò, nhẹ nhàng phẩy phẩy quạt, lâu lâu lại nâng tay lau mồ hôi trên trán.

Chu Sa chống hai tay ra sau, hơi nghiêng người, mồ hôi trượt dài xuống cổ, mất dạng sau lớp áo mỏng tang. Mấy hôm nay rõ ràng đã nóng lên rất nhiều, Chu Sa ăn mặc mỏng manh lại vẫn cảm thấy nóng, tâm tình tốt đẹp chào đón mùa xuân cũng tan đi mấy phần.

"Thiên Lan, lại gọi người của Thần Nguyệt đến đi."

Thiên Lan liếc trắng mắt, nói: "Linh đế a, ngài cũng không cần phóng túng như vậy đi, nóng cũng gọi người, lạnh cũng gọi người, người ngoài không biết còn nghĩ..."

"Nghĩ gì?" Chu Sa hừ lạnh một tiếng: "Bản linh đế muốn làm gì còn đến lượt họ quản sao?"

"Lại nói linh đế ngài trốn cũng kỹ thật, chạy đến tận Tử Liên Bát Kính để né tránh đám người Long tộc đó, quả là diệu kế!"

Chu Sa hờ hững buông rũ làn mi dài, nhẹ nhàng nói: "Bản linh đế cần gì phải trốn, muốn đấu với bản linh đế trừ phi bọn họ đều đã chán sống rồi."

Thiên Lan bĩu bĩu môi, cũng không có ý kiến gì, tiếp tục phẩy phẩy quạt.

"Ta nhớ một việc." Thiên Lan đột ngột buông quạt xuống, nói: "Linh đế ngài không tham gia phi thăng nhất đẳng thánh thú sao?"

"Nhất đẳng thánh thú?"

Chu Sa chợt nhớ đến vài chuyện vụn vặt, sắc mặt liền kém hẳn đi, đáy mắt phát ra một tia chán ghét.

Thiên Lan thức thời liền ngậm miệng lại, khom người quạt lửa tiếp. Nàng như thế nào quên mất Úc Khuynh Tư được thăng lên làm nhất đẳng thánh thú là dựa vào việc gϊếŧ chết Chu Sa, bây giờ bốn chữ "nhất đẳng thánh thú" này khiến Chu Sa chán ghét đến cực điểm.

Đột nhiên người bên cạnh đứng bật dậy, không nói không rằng một đường rời khỏi hiên, hướng về hậu viện.

"Linh đế, ngài đi đâu vậy?"

"Ôn tuyền."

Nói xong, thân ảnh hồng sắc cũng biến mất dưới giàn dương liễu xanh.

Thiên Lan í ới kêu theo: "Linh đế ngài không uống rượu nữa sao?"

Chỉ là thân ảnh kia đã biến mất, cũng không nghe Thiên Lan nói cái gì.

Một đường đi đến ôn tuyền, hai bên bao phủ bởi rừng cây phong rậm rạp, vài mỏm đá hình thù kỳ quái, cùng thác nước lớn róc rách ngày đêm. Địa phương này là do một tay Chu Sa an bài, nàng đặc biệt thích tắm rửa, vì vậy chỉ riêng ôn tuyền cùng thác nước lớn này cũng đã tiêu tốn ba trăm tảng đá ngũ sắc.

Tùy tiện ném y phục lên một mỏm đá, Chu Sa đặt một chân vào nước kiểm tra nhiệt độ, cảm thấy vừa lòng mới bước xuống ôn tuyền. Hơi nước nóng bay lên cao, từng đợt nước vỗ về xoa dịu cơ thể mệt nhoài khiến Chu Sa thở hắt ra một hơi, từ trong nước nhặt ra được một cánh hoa lan tím nhạt. Cánh hoa nhiễm một tầng nước nóng, hơi cụp lại, giống như đang sợ hãi.

Chu Sa cười khẽ một tiếng, đem cánh hoa đặt lại vào trong ôn tuyền, cả người dựa vào thành bạch ngọc, nhẹ nhàng rũ xuống đôi mi dài. Đương lúc sắp chìm vào giấc ngủ, lại cảm giác được có người đang ôm lấy mình, Chu Sa động nhẹ mi phong, phát ra tiếng ngâm khó chịu.

"Tiểu cửu, nhìn ta..."

Nụ hôn rơi trên vai trần bóng loáng, để lại một vết hôn ngân đỏ sẫm. Chu Sa thở hắt ra một hơi, gượng mở mắt nhìn xem đối phương là ai, khi thấy Ân Thần liền nhắm mắt lại, bộ dáng mệt mỏi muốn đi ngủ.

Ân Thần phát hiện Chu Sa không chút phản ứng với mình, liền buồn bực kéo mặt nàng đến gần, hung hăng hôn lên môi nàng. Bị hôn đến khó chịu, Chu Sa buồn bực đẩy Ân Thần ra, tức giận liếc nàng một cái cảnh cáo, sau đó lại nghiêng người dựa vào thành bạch ngọc muốn ngủ.

"Nàng đây là ý gì?" Ân Thần xốc người Chu Sa, bắt nàng nhìn mình: "Ta đã bước vào Thần Nguyệt rồi, còn chưa được cùng nàng thân mật, nàng muốn ta phải sống thế nào đây?"

Chu Sa khoát tay, nói: "Tùy tiện giải quyết đi, bản linh đế muốn ngủ."

"Diêm La! Nàng nói rõ cho ta rồi mới được ngủ!"

"Ngươi phiền hay không?" Chu Sa tức giận quát lên một tiếng: "Bản linh đế lúc này muốn ngủ, ngươi tốt nhất là cút ngay trước khi bản linh đế tức giận!"

Ân Thần sững sờ một lúc, sau đó đem Chu Sa xốc dậy: "Diêm La, nàng đây là ý gì? có phải nàng chán ghét ta? vậy nàng lấy ta để làm cái gì hả?"

"Nháo! Nháo! Nháo! Các ngươi xuống ngày chỉ biết nháo!"

Chu Sa hất tay Ân Thần ra, trực tiếp rời khỏi ôn tuyền, đem y phục của mình mặc lại.

"Chu Sa nàng nói cho rõ đi!"

"Phải, ta không có yêu ngươi!" Chu Sa quay đầu lại, cười nhạt: "Chẳng phải ngươi biết rõ điều đó sao?"

Ân Thần như bị rút hết sức lực ngã ngồi trong ôn tuyền, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, một giọt lệ nóng hổi theo khóe mi chảy xuống.

"Nàng nói... nàng không yêu ta? vậy nàng..."

"Ta thụ sắc phong cần phải dẫn theo chính phi." Chu Sa nghiêng đầu cười: "Hiểu rồi đúng chứ?"

Dứt lời, Chu Sa cũng nhanh chóng rời đi, bóng lưng càng khuất càng xa, càng ngày càng khó nắm bắt. Ân Thần gần như tê liệt, nàng nhìn bàn tay của mình, từ lúc bắt đầu đến hiện tại, nàng vẫn chưa hề có được nữ nhân đó, hoàn toàn không có được dù chỉ là một ánh mắt.

...

"Linh đế, lần này ngài không thể trốn nữa, ngài nhất định phải đi!"

Chu Sa một đường bước đi, bỏ mặc Thiên Lan đang la ó phía sau.

Lúc đi quẹo vào hành lang bắt gặp một nha hoàn đang cầm khăn thêu, thấy Chu Sa bước đến liền lúng túng chặn lại, đưa khăn thêu cho nàng.

"Linh đế, ngài...ngài có thể nhận lấy không?"

Chu Sa nghiêng đầu nhìn tiểu nha hoàn vừa trao khăn cho mình, hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Tiểu nữ năm nay vừa được ba vạn."

Chu Sa nghe xong liền phất phất tay: "Bản linh đế gấp đôi tuổi ngươi đó, mau đi đi."

Tiểu nha hoàn lại không dễ bỏ cuộc như vậy, vội vàng níu lấy tay áo của Chu Sa: "Linh đế, tiểu nữ không ngại ngài lớn tuổi hơn, tiểu nữ..."

"Ngươi không ngại, bản linh đế ngại."

Nói xong, Chu Sa dứt khoát kéo tay ra, một đường tiếp tục bước đi.

Tiểu nha hoàn còn định đuổi theo thì bị Thiên Lan kéo lại, liếc mắt nhìn mấy nha hoàn phía sau, các nàng hiểu ý liền lôi tiểu nha hoàn vừa "câu dẫn" linh đế xuống phạt bản tử.

Thiên Lan đuổi theo, í ới kêu: "Linh đế, ngài phải đi dự a!!! Sinh thần của lão hồ ly ngài không thể không dự a!!!"

"Ngươi muốn thì đi dự một mình đi!"

Chu Sa lại rẽ sang đoạn hành lang khác, không quên dừng lại trêu chọc nha hoàn xinh đẹp: "Mỹ nữ, nàng tên gì?"

Nha hoàn bị trêu chọc liền xấu hổ cười: "Linh đế, tiểu nữ gọi Yên Nhi, được năm vạn tuổi."

"Hảo, một lát bản linh đế tìm nàng."

Nói xong, Chu Sa lại phất phất tay áo bỏ đi, Thiên Lan vừa nghiến răng vừa quát lên: "Linh đế, ngài không thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!!!"

Chu Sa cười khẩy: "Nơi này là của bản linh đế, nữ nhân ở đây tất nhiên cũng là nữ nhân của bản linh đế."

"Linh đế!!"

Thiên Lan nhịn không được rống lên: "Sinh thần lão hồ ly ngài không đi cũng được, nhưng sinh thần Thiên hậu ngài không thể không đi."

Chu Sa dừng cước bộ, nghiêng đầu nhìn Thiên Lan: "Bà ta sống mấy chục vạn năm mà vẫn chưa chịu nhường ghế thiên hậu à?"

"Linh đế!!"

"Hảo, hảo, không nói nữa." Chu Sa nhún nhún vai: "Đi thì đi, bản linh đế bỗng nhiên muốn xem thử tiên nga của Thiên giới có khác cung linh của ngũ tộc không."

Thiên Lan nhịn không được mà rống lên: "Linh đế, ngài có thể đừng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa được không?"

Chu Sa đột nhiên dừng lại khiến Thiên Lan mất đà đâm sầm vào lưng nàng, có chút bất mãn sờ mũi, làm cái gì lại đột nhiên đứng lại vậy?

Nhìn qua vai Chu Sa, Thiên Lan liền hiểu lý do, thức thời lui xuống. Chu Sa chỉ dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi, không ngờ lại nghe tiếng nói ấm áp kia truyền tới.

"Gà nhỏ, nàng phải đi dự sinh thần Thiên hậu sao?"

"Phải."

Chu Sa tiếp tục bước đi, phát hiện Úc Khuynh Tư đang mò mẫm tìm đường đi theo phía sau nàng, hai chân mày liền chau lại bất mãn.

"Ngươi đi theo làm gì?"

"Gà nhỏ, ta đi cùng nàng có được không?"

Nghe xong, Chu Sa liền cười khẩy, vươn tay chạm vào đèn lồng treo trên cao dọc theo hành lang cửu khúc: "Ngươi là nhất đẳng thánh thú, hiển nhiên là được mời đến dự sinh thần Thiên hậu rồi, cần gì hỏi ý kiến ta."

"Ta muốn đi theo nàng, là nữ nhân của nàng."

"Hửm?"

Chu Sa quay đầu lại, thả người ngồi trên lan can, ánh mắt rơi xuống bộ y phục màu lựu của Úc Khuynh Tư.

"Y phục này..."

Úc Khuynh Tư ảm đạm nói: "Ta không nhìn thấy được, muốn chọn y phục thiên thanh, lại mặc nhầm thành màu lựu."

"Ta nói bộ y phục của ngươi, nó..."

Chu Sa định nói, lại cuối cùng không nói nữa, đáy mắt phát ra một tia phức tạp.

Úc Khuynh Tư không nghe Chu Sa nói gì, định mở miệng lại cảm thấy kỳ quái, nghiêm túc nhớ lại một chút, tâm tình dần biến thành kích động. Y phục màu lựu thì Úc Khuynh Tư không có nhiều, chỉ có một bộ, cũng là bộ y phục mà nàng từng mặc trong lúc trải qua thiên kiếp dưới trần gian cùng Chu Sa. Với biểu hiện của Chu Sa, Úc Khuynh Tư liền biết, nàng ấy còn nhớ đến đoạn thiên kiếp kia, trong lòng còn có nàng cho nên mới nhớ kỹ những chuyện này như vậy.

Chu Sa phát hiện tia vui mừng trong mắt Úc Khuynh Tư, liền cảm thấy chán ghét, phất tay áo nhảy xuống lan can: "Đủ rồi, ngươi muốn làm gì thì làm, bản linh đế không quản."

Úc Khuynh Tư mỉm cười càng thêm xinh đẹp, nhấc chân đuổi theo phía sau Chu Sa, lại không phát hiện sắp tới lại ngã rẽ, tâm tình vui sướng lơ lửng trên mây. Đến lúc phát hiện thì chân đã va vào lan can, cả người mất đà ngã chúi về phía trước, lung tung quơ tay lại không tìm được điểm tựa.

Chu Sa không kịp nghĩ nhiều đã vươn tay ra ôm Úc Khuynh Tư kéo trở về, biến trở thành nàng ngồi trên lan can, còn Úc Khuynh Tư lại lảo đảo ngã vào lòng nàng.

"Hô..."

Gương mặt tái nhợt mang theo chút hoảng hốt, Úc Khuynh Tư chống tay trên ngực Chu Sa, cảm giác mềm mại ấm áp, hơn nữa còn có hương thơm đặc trưng của Chu Sa phảng phất bên cạnh.

"Gà nhỏ..." Úc Khuynh Tư kích động kêu lên: "Nàng cứu ta? nàng không bỏ mặc ta! Ta biết là nàng không bỏ mặc ta mà!"

Chu Sa nhíu nhíu mày, đem Úc Khuynh Tư đẩy ra, muốn đứng dậy nhưng đầu gối lại nhức nhối, vô lực ngã ngồi xuống lan can lần nữa. Cũng là do khi nãy quá vội vã, khiến chân va vào lan can, đau buốt, hơn nữa lưng còn đập vào cột chống đỡ bên cạnh, khắp người đều không còn chút sức lực. Thời điểm bốn vạn năm trước Chu Sa bị đánh tan hồn phách, phải mất đến bốn vạn năm mới có thể tỉnh lại, cơ thể tự nhiên cũng không còn tốt như trước kia, dù cho có bị thương nhẹ thì cũng sẽ đau đớn chết đi sống lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương