Chu Sa - Nhất Bán Công Tử
-
Chương 100
Xương Nhai ma khí quẩn quanh, một đợt lại một đợt oán hận chồng chất tạo thành ma võng, giăng phủ khắp nơi khiến nơi này ma khí càng thêm nặng nề. Từng cụm từng cụm khói đen bay lên cao, không khí xung quanh càng thêm cô đặc lại, không cách nào hô hấp được.
Vừa đến được Xương Nhai, Chu Sa đã đổ gục xuống đất, may mắn là được Vân Thường bên cạnh đỡ kịp. Cảm nhận được linh lực đang chuyển động hỗn loạn trong người Chu Sa, trong nháy mắt gương mặt Vân Thường liền chuyển sang trắng bệt.
"Ngươi vỡ linh lực rồi sao?"
Chu Sa yếu ớt cười, gượng nói: "Không sao, chỉ vỡ một chút."
"Cái này là một chút sao? Ít nhất cũng mười vạn!"
"Ta không sao đâu."
Chu Sa chống đỡ nhìn xuyên qua sương mù dày đặc, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể soi tới.
"Ngươi..."
Vân Thường biết rõ khuyên cũng không được, đành dìu Chu Sa đi tiếp về phía trước, nàng biết chuyện các nàng sắp đối mặt không phải dễ dàng.
"Oán hận này thật nặng nề..." Vân Thường vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không ngờ trên đời này còn có nguồn oán hận cực đại như vậy."
"Ngươi chưa từng trải qua yêu hận, ngươi sẽ không hiểu được đâu." Chu Sa chống đỡ cảm giác đau đớn vây kín khắp người, thì thào: "Ngươi yêu nàng nhiều như vậy, yêu nhiều đến mức tưởng chừng có thể moi gan móc tim ra cho nàng, cuối cùng nàng lại xem thường mà chà đạp lên tình cảm của ngươi. Ngay lúc đó ngươi sẽ thấu hiểu được thế nào là yêu hận, yêu bao nhiêu thì hận nhiều bấy nhiêu, lúc đó nguồn oán hận này chính là sức mạnh duy nhất mà ngươi có được."
"Ngươi từng oán hận qua?"
"Chưa từng." Chu Sa mỉm cười: "Ta chưa từng oán hận, cũng không muốn oán hận, tất cả đều là những người mà ta yêu thương nhất, cũng là người thân duy nhất trong cuộc đời này của ta."
Vân Thường nhìn Chu Sa một lúc, sau đó thì cúi đầu trầm mặc, hóa ra nàng vẫn không hiểu được vị sư muội này...
Dừng trước một cổng đá lớn, Vân Thường cẩn thận quan sát một chút, cảm thấy không có vấn đề gì mới cho người tiến đến phá bỏ cổng đá. Ngay lúc đó xuất hiện một tiếng nổ lớn gây chấn động mặt đất, cát bay mù mịt, cổng đá trước mắt cũng đột ngột đổ sụp xuống.
Vân Thường hốt hoảng kéo vội Chu Sa lùi về sau, lại phát hiện trước mặt xuất hiện một vết nứt, lại nhảy sang chỗ khác tránh né. Chu Sa vội đưa tay che miệng, khụ khụ ho một trận, nhướn mày nhìn xuyên qua lớp khói mù dày đặc.
Khói bụi vừa tan, liền xuất hiện một thân ảnh cao lớn, che khuất cả mặt trời trên đỉnh đầu.
Ma vương Hồng Tề!
Xung quanh tản mát một luồng ma khí cực đại khiến mặt đất chấn động dữ dội, mang theo một tiếng gầm dữ dội, đất trời như hoán chuyển. Chu Sa bám trụ vào cột đá bên cạnh để giữ thăng bằng, mắt dán chặt vào thân hình cao lớn của Hồng Tề, không ngờ được rằng cả nàng và Vân Thường đều đã đến trễ rồi.
Âm thanh trầm đục nặng nề vang lên: "Chu Sa lâu rồi không gặp, cũng bốn vạn năm rồi, không ngờ ngươi vẫn còn sống."
Chu Sa lạnh nhạt mở miệng: "Khiến ngươi thất vọng rồi."
"Hahaha!!"
Tiếng cười rùng rợn vang lên, từ xa thấy Hồng Tề há to miệng, từng đợt máu tanh từ trong miệng hắn chảy xuống đất, sau đó thì mặt đất liền bốc cháy.
"Hôm nay đã không còn Hoang Uyên, ta không cần làm cái bóng phía sau hắn nữa, hảo hảo cùng ngươi đánh một trận ra trò."
Chu Sa thoáng chau mày, nói: "Hảo, cùng ngươi đánh một trận ra trò."
Dứt lời, Chu Sa liền nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi sự giúp đỡ của Vân Thường, chậm rãi bước về phía trước, đón nhận từng đợt hơi nóng điên cuồng phả vào mặt mình.
Tiếng cười của Hồng Tề càng thêm điên dại, mang theo một tia cuồng vọng.
Vân Thường cùng yêu binh đi theo phía sau, trong lòng căng thẳng vạn phần, biết rõ trận chiến này khả năng chiến thắng là vô cùng thấp.
Khi mũi chân vừa chạm vào vị trí cách Hồng Tề mười bộ, lập tức mặt đất rung chuyển dữ dội, mang theo cát đá bay lên không trung, tạo thành những cụm lốc xoáy lớn cuốn phăng mọi thứ.
Tiếng la hét gào thảm của yêu binh liên tục vang lên, máu bắn thật cao, khắp trời bao phủ một đợt huyết hoa tanh nồng.
Hồng tụ phần phật lay động, như năm xưa, không hề thay đổi. Gương mặt hờ hững lại lạnh nhạt, không hề mang theo tia cảm xúc nào, tựa như đã quá quen với chuyện đối diện với sống chết.
Thấy Chu Sa vẫn dửng dưng như vậy, Hồng Tề càng thêm cuồng nộ, hắn gầm lên một tiếng thật lớn, đất dưới chân nàng liền nứt ra làm hai nửa.
Mũi chân chạm nhẹ xuống mặt đất, liền trực tiếp nhảy lên cao, trong tay lóe sáng trường cung màu bạc, lưu loát xoay người gài cung rồi phóng ra một đạo băng tiễn công phá kinh người.
Đùng đoàng âm thanh liên tục vang lên, mặt đất chấn động càng thêm dữ dội.
Vân Thường vung tay phóng ra một đạo ánh sáng bạc bao trùm lấy băng tiễn của Chu Sa, mũi tên xé gió lao đi, cây cối trăm dặm xung quanh ngã đổ.
Từ trên cao an ổn đáp xuống, khói mù tan đi, băng tiễn ghim sâu vào ngực Hồng Tề, không ngừng rỉ máu.
Hồng Tề đưa mắt nhìn ngực trái của mình, sau đó liền ha hả cười nói: "Chu Sa, ngươi quá xem thường ta rồi."
Dứt lời liền vươn tay bẻ gãy băng tiễn ghim trong ngực mình, lưu loát ném xuống đất, hướng Chu Sa trào phúng cười một tiếng.
Yêu binh phía sau hoảng sợ không thôi, vô thố lùi lại một chút, ngay cả linh đế cũng đánh không lại, bọn chúng tất nhiên không thể làm gì được Ma vương.
Có vẻ như Chu Sa đã dự đoán được từ trước, hơi rũ rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Vân Thường."
"Sao?"
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Chu Sa giáng một chưởng vào ngực, đánh văng ra phía sau, trước mặt xuất hiện một đạo kết giới vững chắc.
"Diêm La!!!"
Không để tâm đến Vân Thường đang không ngừng gào thét tên mình, Chu Sa dùng sức nhảy lên không trung, lại tiếp tục giương cung bắn ra một đạo băng tiễn,
Lần này chưa kịp trúng đã bị Hồng Tề giữ lại được, băng tiễn nằm gọn trong tay hắn, răng rắc một tiếng liền biến thành một nắm bụi cát rơi xuống đất.
"Đừng dùng những trò trẻ con này nữa."
Dứt lời, xung quanh liền truyền đến một đợt chấn động mới. Hồng Tề vung tay một cái, liền hất văng Chu Sa xuống đất, cung tiễn văng xa một góc.
"Khụ..."
Chu Sa ôm ngực ho ra một ngụm máu, sức lực còn sót lại đều đã bị đòn tấn công này đánh vỡ hết, đổ gục xuống đất mà không còn chút sức để chống trả.
"Hóa ra ngươi đã vỡ linh lực à." Hồng Tề ha hả cười lớn: "Càng tốt, ta có thể kết liễu ngươi nhanh hơn nữa!"
Bàn tay siết lại thành đấm, vung lên cao rồi lại dứt khoát hạ xuống.
Một luồng sáng bạc bắn thẳng vào người khiến Hồng Tề hoảng hốt lùi lại một chút, đưa tay sờ lên cổ mình, máu chảy xuống không ngừng.
Úc Khuynh Tư an ổn đứng chắn phía trước Chu Sa, tay siết chặt lấy Khuynh Hỏa phiến, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là nàng đến kịp.
"Khuynh Tư..." Chu Sa run rẩy nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta không thể bỏ mặc nàng!" Úc Khuynh Tư kiên định nói: "Hơn nữa con của chúng ta không thể không có nương!"
Hai mắt Chu Sa mở lớn, rồi lại yếu ớt cười, bàn tay siết chặt nắm đất ở dưới thân.
"Đừng nháo nữa."
Úc Khuynh Tư vờ như không nghe thấy, kiên cường bảo vệ Chu Sa ở phía sau, nếu có thể hy sinh tính mạng để bảo vệ nàng ấy, cũng là xứng đáng.
Vừa vặn Thiên Văn Cẩm và Thiên Trinh cũng đến, ba người vây lấy Hồng Tề, đồng loạt vận ma pháp, từng cột sáng xanh bắn thẳng lên tận cửu thiên. Một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay mù mịt, không thể nhìn thấy phương hướng, xen lẫn trong đám bụi là tiếng gào thét đau đớn của Hồng Tề.
Mặt đất lại chịu thêm một đợt chấn động mới, Úc Khuynh Tư vội nâng tay áo che hơi nóng điên cuồng thiêu cháy làn da mình, bụng dưới truyền đến cảm giác đau đớn, bên thái dương lại rịn xuống mồ hôi.
Khói tan đi để lại hơi nóng rát mặt, cùng với tiếng thở ồ ề như dã thú bị thương.
Thiên Trinh kinh hãi mở lớn mắt: "Hắn... hắn còn sống sao?"
Ngay cả Thiên Văn Cẩm cũng sợ hãi, lần đầu nàng nhìn thấy một kẻ sống sót dưới diệt ma trận của ngũ tộc!!!
Hai chân mày Úc Khuynh Tư chau lại, mím chặt môi suy nghĩ, xem ra Hồng Tề còn khó đối phó hơn cả Hoang Uyên.
"Lũ khốn khiếp!!"
Hồng Tề rống lên trong cổ họng, dứt khoát vung tay đấm mạnh xuống vị trí các nàng đang đứng. Chu Sa không kịp nghĩ nhiều, lập tức dùng pháp lực ném ba người Úc Khuynh Tư ra phía sau, lại phong tỏa thêm một tầng kết giới kiên cố.
Đòn này đánh trúng Chu Sa, hất văng nàng sang một góc, mặt đất bê bết máu cùng tiếng xương cốt gãy vụn.
"Gà nhỏ!!!!"
"Khụ..."
Chu Sa không ngồi dậy nổi, xương cốt vỡ rồi, hơn nữa máu lại chảy không ngừng, không sớm thì muộn cũng sẽ mất máu mà chết.
Nhìn Chu Sa như một đống bùn nhão nằm dài trên đất, Hồng Tề điên cuồng cười lớn: "Chu Sa, ngươi có lẽ không ngờ tới sẽ có một ngày như vậy đi? để ta tiễn ngươi một đoạn nhé!!"
Lại một đấm thẳng xuống mặt đất, hất văng Chu Sa lên cao rồi lại va vào một cột đá lớn, phun ra một ngụm máu đỏ.
"Gà nhỏ!!"
Úc Khuynh Tư vỗ mạnh vào kết giới, nàng hận không có đôi mắt để biết được Chu Sa đang ở đâu, nàng hận bản thân yếu đuối không thể giúp được gì cho nàng ấy.
"Rốt cuộc làm sao để phá vỡ kết giới này vậy?" Thiên Trinh buồn bực gào lên: "Ai phá được nó bản thế quân sẵn sàng cho hắn làm thế quân!!!"
Trong lúc mọi người còn đang loay hoay làm sao để phá kết giới thì bên ngoài đã thành một mảng hỗn độn, máu tươi tanh nồng tràn ngập khắp không gian.
Bụi tan, xuất hiện thân ảnh cao lớn của Hồng Tề, nặng nề bước về phía của Chu Sa.
Chu Sa chống tay muốn ngồi dậy, lại không thể, một bên bả vai rách toát, đầy máu, xương trắng lộ ra bên ngoài.
"Chu Sa, xem ra hôm nay là ngày tàn của ngươi rồi!!"
Tiếng cười trầm đục quẩn quanh, đánh thẳng vào đầu, đau buốt.
Hồng Tề nâng chân lên, muốn đạp chết Chu Sa, lại không ngờ phía sau lưng lại bị đâm một nhát, đau đớn. Hắn điên cuồng gầm lên, máu theo kiếm chảy dọc xuống, kinh tởm.
Tế Anh thu kiếm lại, bạch y như tuyết, tóc dài bay tán loạn trong gió.
Chu Sa mở lớn mắt, không nghĩ đến sẽ nhìn thấy Tế Anh ở đây, càng không nghĩ nàng ấy sẽ cứu nàng.
"Trữ quân Tế Anh?"
Tế Anh không thể nhìn, không thể nghe cũng chẳng thể nói, hoàn toàn không nghe thấy được Hồng Tề nói gì.
Hồng Tề cười nói: "Hắc hắc, ta quên mất, ngươi bẩm sinh là một đứa nhỏ câm điếc mù lòa! Vậy để ta tiễn ngươi đến hoàng tuyền nhé!"
Dứt lời liền há to mồm đầy máu của mình, tạo ra một khối cầu lửa khổng lồ, ném về phía Tế Anh.
Nhanh như chớp, lại có một thân ảnh khác đem Tế Anh kéo ra ngoài, quả cầu rơi xuống đất bùng cháy dữ dội.
"Khụ..."
Chu Sa giữ chặt vai của Tế Anh, không cho đối phương giãy dụa, dùng thiên âm nói: "Là ta, Chu Sa!"
Tế Anh cũng yên tĩnh lại được một chút, an ổn để Chu Sa ôm lấy. Chu Sa nhanh chóng lấy trong tay áo một bình lưu ly, nhét vào tay của Tế Anh, sau đó liền ném nàng về phía kết giới.
"A!"
Tế Anh may mắn được Thiên Trinh đỡ lấy, vội giãy dụa, không ngờ lại đánh rơi bình lưu ly trong tay, trong bình tràn ra một đợt khói xám.
Hình ảnh trước mắt dần dần xuất hiện, đập vào mắt là khung cảnh ngập ngụa máu tươi cùng bộ hồng y nhiễm đầy máu đến sắp hóa đen.
"Chu Sa..." Tế Anh run rẩy nói: "Nàng thật sự rất ngốc..."
Chu Sa đưa mắt nhìn Tế Anh, những gì đã nợ đều trả đủ rồi, những gì đối phương còn thiếu, nàng cũng chẳng đủ sức để đòi lại nữa.
Mấy lần muốn kết liễu người khác đều bị Chu Sa ngăn cản thành công, Hồng Tề càng thêm giận dữ, điên cuồng gào lên. Tạo ra một khối cầu lửa khổng lồ, ánh mắt Hồng Tề dại ra, hắn không tin lần này không gϊếŧ được Chu Sa.
Chỉ chờ đến lúc này, Chu Sa vận pháp lực tạo một cực đại pháp lực khóa chặt Hồng Tề, nhân lúc hắn tập trung tạo cầu lửa, nàng liền khởi vận hủy thiên diệt địa.
Nhược điểm của hủy thiên diệt địa chính là phải đợi lúc đối phương hoàn toàn mất cảnh giác mới có thể khởi vận, hơn nữa các bước chuẩn bị khá phức tạp, mất rất lâu để có thể mở ra pháp trận.
Cảm nhận được sức mạnh của hủy thiên diệt địa, lòng Úc Khuynh Tư rét lạnh, lẽ nào Chu Sa lại muốn đồng quy vu tận cùng Hồng Tề?
Từng cột sáng đỏ bắn thẳng lên trời, mây đen kéo đến, từng đàn huyết ô nha cõng đá tam sinh bay qua.
Quân binh ngũ tộc và thiên tộc cũng đến, giăng thiên la địa võng khóa chặt Hồng Tề không cho hắn thoát ra, đồng loạt phóng một đạo ánh sáng bạc chói mắt.
Hồng Tề điên cuồng gào lên, hắn thấy tứ chi đứt đoạn, từng chút từng chút bị lửa Diêm La thiếu cháy không còn lại gì.
"Không!!!!"
Mặt đất chấn động dữ dội, ánh mắt kinh hoàng dõi ra bên ngoài, chỉ thấy những đợt sáng đau cả mắt.
Úc Khuynh Tư dùng sức đấm mạnh vào kết giới, máu văng ra bám đầy kết giới, thoáng một cái liền vỡ ra thành trăm mảnh.
"Gà nhỏ!!!"
Từ xa nhìn thấy thân ảnh thiên thanh y kia tiến về phía mình, trong lòng Chu Sa tràn ngập một cỗ tư vị hạnh phúc, Úc Khuynh Tư không bỏ rơi lại nàng, sẽ không như bốn vạn năm trước buông tay nàng ra.
Cầu lửa từ phía trên hướng về phía Úc Khuynh Tư, ánh sáng rực rỡ đau cả mắt.
Thân ảnh hồng sắc lao về phía trước, an ổn đem đối phương ôm chặt lấy, tóc dài đan vào nhau, phảng phất như hương hoa mai tháng ba thanh nhã. Trên môi cảm nhận một đợt xúc cảm mềm mại, đến khi mở mắt ra, lại phát hiện bản thân đã có thể nhìn thấy đối phương, nhìn thấy người bản thân yêu đến tê tâm liệt phế.
Chu Sa áp hai tay lên gò má Úc Khuynh Tư, trong mắt rực rỡ ý cười hạnh phúc: "Khuynh Tư, hảo hảo sống tiếp, ngươi nhất định phải hạnh phúc, ta yêu ngươi..."
"Không!! Chu Sa!!!"
Thân ảnh trước mắt từ từ mơ dần, tan thành cát bụi.
"Không được!!!"
Úc Khuynh Tư vươn tay ra, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một chiếc trâm cài tóc, tất cả đều tan biến hết thảy, chẳng còn lại gì.
"Chu... Chu Sa..." Úc Khuynh Tư hoảng hốt gào lên: "Đừng mà!!! Nàng trở về đi có được không!?"
Kết giới biến mất, Thiên Trinh đổ gục xuống đất, trong mắt một mảng kinh hoàng: "Tỷ tỷ... tỷ tỷ..."
Những tia sáng chói mắt bắn lên cao, mặt đất chấn động dữ dội.Từ trên không xuất hiện một thân ảnh tố y, nhẹ nhàng đáp xuống.
Hồi Hồn thuật!!
Thiên Văn Cẩm nheo mắt lại nhìn, sau khi nhận ra là ai liền vội vàng chạy đến, đỡ lấy thân ảnh tố y kia.
"A Bình!?"
Diêm Tống Bình mở mắt ra, nước mắt theo khóe mi chảy xuống, tay siết chặt vạt áo của Thiên Văn Cẩm: "Diêm La... Diêm La nó đã dùng mạng của mình đổi cho ta... Diêm La..."
Thiên Văn Cẩm đổ gục vào vai Diêm Tống Bình mà nức nở: "Diêm La chết rồi... A Bình... chúng ta mất nó thật rồi..."
Quẩn quanh Xương Nhai là tiếng nức nở tê tâm liệt phế, tất cả mong ước của Chu Sa, ngày hôm nay đều đã thực hiện được rồi...
Có thể chuộc lại lỗi lầm của mình, đem Thư Cửu trở về bên cạnh Thiên Trinh...
Có thể đem nương trở về, khiến mẫu thân vui vẻ trở lại...
Có thể bảo vệ Úc Khuynh Tư và hài tử của các nàng...
Có thể trả lại những gì đã nợ Tế Anh...
Có thể bảo vệ ngũ tộc bình an thiên thu vạn kiếp...
Tất cả, đều đã có thể thực hiện được rồi, nàng đã không còn gì để hối tiếc nữa rồi...
Đây là trách nhiệm và là tín ngưỡng của một vị linh đế.
Úc Khuynh Tư đổ gục xuống đất, bốn vạn năm trước cũng thế, bây giờ cũng thế, nàng vẫn đánh mất Chu Sa, nàng vẫn không thể ở bên cạnh nữ nhân mà nàng yêu nhất trên đời này.
"Gà nhỏ!!! Tại sao lại đối xử với ta như vậy!??"
Vừa đến được Xương Nhai, Chu Sa đã đổ gục xuống đất, may mắn là được Vân Thường bên cạnh đỡ kịp. Cảm nhận được linh lực đang chuyển động hỗn loạn trong người Chu Sa, trong nháy mắt gương mặt Vân Thường liền chuyển sang trắng bệt.
"Ngươi vỡ linh lực rồi sao?"
Chu Sa yếu ớt cười, gượng nói: "Không sao, chỉ vỡ một chút."
"Cái này là một chút sao? Ít nhất cũng mười vạn!"
"Ta không sao đâu."
Chu Sa chống đỡ nhìn xuyên qua sương mù dày đặc, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể soi tới.
"Ngươi..."
Vân Thường biết rõ khuyên cũng không được, đành dìu Chu Sa đi tiếp về phía trước, nàng biết chuyện các nàng sắp đối mặt không phải dễ dàng.
"Oán hận này thật nặng nề..." Vân Thường vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không ngờ trên đời này còn có nguồn oán hận cực đại như vậy."
"Ngươi chưa từng trải qua yêu hận, ngươi sẽ không hiểu được đâu." Chu Sa chống đỡ cảm giác đau đớn vây kín khắp người, thì thào: "Ngươi yêu nàng nhiều như vậy, yêu nhiều đến mức tưởng chừng có thể moi gan móc tim ra cho nàng, cuối cùng nàng lại xem thường mà chà đạp lên tình cảm của ngươi. Ngay lúc đó ngươi sẽ thấu hiểu được thế nào là yêu hận, yêu bao nhiêu thì hận nhiều bấy nhiêu, lúc đó nguồn oán hận này chính là sức mạnh duy nhất mà ngươi có được."
"Ngươi từng oán hận qua?"
"Chưa từng." Chu Sa mỉm cười: "Ta chưa từng oán hận, cũng không muốn oán hận, tất cả đều là những người mà ta yêu thương nhất, cũng là người thân duy nhất trong cuộc đời này của ta."
Vân Thường nhìn Chu Sa một lúc, sau đó thì cúi đầu trầm mặc, hóa ra nàng vẫn không hiểu được vị sư muội này...
Dừng trước một cổng đá lớn, Vân Thường cẩn thận quan sát một chút, cảm thấy không có vấn đề gì mới cho người tiến đến phá bỏ cổng đá. Ngay lúc đó xuất hiện một tiếng nổ lớn gây chấn động mặt đất, cát bay mù mịt, cổng đá trước mắt cũng đột ngột đổ sụp xuống.
Vân Thường hốt hoảng kéo vội Chu Sa lùi về sau, lại phát hiện trước mặt xuất hiện một vết nứt, lại nhảy sang chỗ khác tránh né. Chu Sa vội đưa tay che miệng, khụ khụ ho một trận, nhướn mày nhìn xuyên qua lớp khói mù dày đặc.
Khói bụi vừa tan, liền xuất hiện một thân ảnh cao lớn, che khuất cả mặt trời trên đỉnh đầu.
Ma vương Hồng Tề!
Xung quanh tản mát một luồng ma khí cực đại khiến mặt đất chấn động dữ dội, mang theo một tiếng gầm dữ dội, đất trời như hoán chuyển. Chu Sa bám trụ vào cột đá bên cạnh để giữ thăng bằng, mắt dán chặt vào thân hình cao lớn của Hồng Tề, không ngờ được rằng cả nàng và Vân Thường đều đã đến trễ rồi.
Âm thanh trầm đục nặng nề vang lên: "Chu Sa lâu rồi không gặp, cũng bốn vạn năm rồi, không ngờ ngươi vẫn còn sống."
Chu Sa lạnh nhạt mở miệng: "Khiến ngươi thất vọng rồi."
"Hahaha!!"
Tiếng cười rùng rợn vang lên, từ xa thấy Hồng Tề há to miệng, từng đợt máu tanh từ trong miệng hắn chảy xuống đất, sau đó thì mặt đất liền bốc cháy.
"Hôm nay đã không còn Hoang Uyên, ta không cần làm cái bóng phía sau hắn nữa, hảo hảo cùng ngươi đánh một trận ra trò."
Chu Sa thoáng chau mày, nói: "Hảo, cùng ngươi đánh một trận ra trò."
Dứt lời, Chu Sa liền nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi sự giúp đỡ của Vân Thường, chậm rãi bước về phía trước, đón nhận từng đợt hơi nóng điên cuồng phả vào mặt mình.
Tiếng cười của Hồng Tề càng thêm điên dại, mang theo một tia cuồng vọng.
Vân Thường cùng yêu binh đi theo phía sau, trong lòng căng thẳng vạn phần, biết rõ trận chiến này khả năng chiến thắng là vô cùng thấp.
Khi mũi chân vừa chạm vào vị trí cách Hồng Tề mười bộ, lập tức mặt đất rung chuyển dữ dội, mang theo cát đá bay lên không trung, tạo thành những cụm lốc xoáy lớn cuốn phăng mọi thứ.
Tiếng la hét gào thảm của yêu binh liên tục vang lên, máu bắn thật cao, khắp trời bao phủ một đợt huyết hoa tanh nồng.
Hồng tụ phần phật lay động, như năm xưa, không hề thay đổi. Gương mặt hờ hững lại lạnh nhạt, không hề mang theo tia cảm xúc nào, tựa như đã quá quen với chuyện đối diện với sống chết.
Thấy Chu Sa vẫn dửng dưng như vậy, Hồng Tề càng thêm cuồng nộ, hắn gầm lên một tiếng thật lớn, đất dưới chân nàng liền nứt ra làm hai nửa.
Mũi chân chạm nhẹ xuống mặt đất, liền trực tiếp nhảy lên cao, trong tay lóe sáng trường cung màu bạc, lưu loát xoay người gài cung rồi phóng ra một đạo băng tiễn công phá kinh người.
Đùng đoàng âm thanh liên tục vang lên, mặt đất chấn động càng thêm dữ dội.
Vân Thường vung tay phóng ra một đạo ánh sáng bạc bao trùm lấy băng tiễn của Chu Sa, mũi tên xé gió lao đi, cây cối trăm dặm xung quanh ngã đổ.
Từ trên cao an ổn đáp xuống, khói mù tan đi, băng tiễn ghim sâu vào ngực Hồng Tề, không ngừng rỉ máu.
Hồng Tề đưa mắt nhìn ngực trái của mình, sau đó liền ha hả cười nói: "Chu Sa, ngươi quá xem thường ta rồi."
Dứt lời liền vươn tay bẻ gãy băng tiễn ghim trong ngực mình, lưu loát ném xuống đất, hướng Chu Sa trào phúng cười một tiếng.
Yêu binh phía sau hoảng sợ không thôi, vô thố lùi lại một chút, ngay cả linh đế cũng đánh không lại, bọn chúng tất nhiên không thể làm gì được Ma vương.
Có vẻ như Chu Sa đã dự đoán được từ trước, hơi rũ rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Vân Thường."
"Sao?"
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Chu Sa giáng một chưởng vào ngực, đánh văng ra phía sau, trước mặt xuất hiện một đạo kết giới vững chắc.
"Diêm La!!!"
Không để tâm đến Vân Thường đang không ngừng gào thét tên mình, Chu Sa dùng sức nhảy lên không trung, lại tiếp tục giương cung bắn ra một đạo băng tiễn,
Lần này chưa kịp trúng đã bị Hồng Tề giữ lại được, băng tiễn nằm gọn trong tay hắn, răng rắc một tiếng liền biến thành một nắm bụi cát rơi xuống đất.
"Đừng dùng những trò trẻ con này nữa."
Dứt lời, xung quanh liền truyền đến một đợt chấn động mới. Hồng Tề vung tay một cái, liền hất văng Chu Sa xuống đất, cung tiễn văng xa một góc.
"Khụ..."
Chu Sa ôm ngực ho ra một ngụm máu, sức lực còn sót lại đều đã bị đòn tấn công này đánh vỡ hết, đổ gục xuống đất mà không còn chút sức để chống trả.
"Hóa ra ngươi đã vỡ linh lực à." Hồng Tề ha hả cười lớn: "Càng tốt, ta có thể kết liễu ngươi nhanh hơn nữa!"
Bàn tay siết lại thành đấm, vung lên cao rồi lại dứt khoát hạ xuống.
Một luồng sáng bạc bắn thẳng vào người khiến Hồng Tề hoảng hốt lùi lại một chút, đưa tay sờ lên cổ mình, máu chảy xuống không ngừng.
Úc Khuynh Tư an ổn đứng chắn phía trước Chu Sa, tay siết chặt lấy Khuynh Hỏa phiến, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là nàng đến kịp.
"Khuynh Tư..." Chu Sa run rẩy nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta không thể bỏ mặc nàng!" Úc Khuynh Tư kiên định nói: "Hơn nữa con của chúng ta không thể không có nương!"
Hai mắt Chu Sa mở lớn, rồi lại yếu ớt cười, bàn tay siết chặt nắm đất ở dưới thân.
"Đừng nháo nữa."
Úc Khuynh Tư vờ như không nghe thấy, kiên cường bảo vệ Chu Sa ở phía sau, nếu có thể hy sinh tính mạng để bảo vệ nàng ấy, cũng là xứng đáng.
Vừa vặn Thiên Văn Cẩm và Thiên Trinh cũng đến, ba người vây lấy Hồng Tề, đồng loạt vận ma pháp, từng cột sáng xanh bắn thẳng lên tận cửu thiên. Một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay mù mịt, không thể nhìn thấy phương hướng, xen lẫn trong đám bụi là tiếng gào thét đau đớn của Hồng Tề.
Mặt đất lại chịu thêm một đợt chấn động mới, Úc Khuynh Tư vội nâng tay áo che hơi nóng điên cuồng thiêu cháy làn da mình, bụng dưới truyền đến cảm giác đau đớn, bên thái dương lại rịn xuống mồ hôi.
Khói tan đi để lại hơi nóng rát mặt, cùng với tiếng thở ồ ề như dã thú bị thương.
Thiên Trinh kinh hãi mở lớn mắt: "Hắn... hắn còn sống sao?"
Ngay cả Thiên Văn Cẩm cũng sợ hãi, lần đầu nàng nhìn thấy một kẻ sống sót dưới diệt ma trận của ngũ tộc!!!
Hai chân mày Úc Khuynh Tư chau lại, mím chặt môi suy nghĩ, xem ra Hồng Tề còn khó đối phó hơn cả Hoang Uyên.
"Lũ khốn khiếp!!"
Hồng Tề rống lên trong cổ họng, dứt khoát vung tay đấm mạnh xuống vị trí các nàng đang đứng. Chu Sa không kịp nghĩ nhiều, lập tức dùng pháp lực ném ba người Úc Khuynh Tư ra phía sau, lại phong tỏa thêm một tầng kết giới kiên cố.
Đòn này đánh trúng Chu Sa, hất văng nàng sang một góc, mặt đất bê bết máu cùng tiếng xương cốt gãy vụn.
"Gà nhỏ!!!!"
"Khụ..."
Chu Sa không ngồi dậy nổi, xương cốt vỡ rồi, hơn nữa máu lại chảy không ngừng, không sớm thì muộn cũng sẽ mất máu mà chết.
Nhìn Chu Sa như một đống bùn nhão nằm dài trên đất, Hồng Tề điên cuồng cười lớn: "Chu Sa, ngươi có lẽ không ngờ tới sẽ có một ngày như vậy đi? để ta tiễn ngươi một đoạn nhé!!"
Lại một đấm thẳng xuống mặt đất, hất văng Chu Sa lên cao rồi lại va vào một cột đá lớn, phun ra một ngụm máu đỏ.
"Gà nhỏ!!"
Úc Khuynh Tư vỗ mạnh vào kết giới, nàng hận không có đôi mắt để biết được Chu Sa đang ở đâu, nàng hận bản thân yếu đuối không thể giúp được gì cho nàng ấy.
"Rốt cuộc làm sao để phá vỡ kết giới này vậy?" Thiên Trinh buồn bực gào lên: "Ai phá được nó bản thế quân sẵn sàng cho hắn làm thế quân!!!"
Trong lúc mọi người còn đang loay hoay làm sao để phá kết giới thì bên ngoài đã thành một mảng hỗn độn, máu tươi tanh nồng tràn ngập khắp không gian.
Bụi tan, xuất hiện thân ảnh cao lớn của Hồng Tề, nặng nề bước về phía của Chu Sa.
Chu Sa chống tay muốn ngồi dậy, lại không thể, một bên bả vai rách toát, đầy máu, xương trắng lộ ra bên ngoài.
"Chu Sa, xem ra hôm nay là ngày tàn của ngươi rồi!!"
Tiếng cười trầm đục quẩn quanh, đánh thẳng vào đầu, đau buốt.
Hồng Tề nâng chân lên, muốn đạp chết Chu Sa, lại không ngờ phía sau lưng lại bị đâm một nhát, đau đớn. Hắn điên cuồng gầm lên, máu theo kiếm chảy dọc xuống, kinh tởm.
Tế Anh thu kiếm lại, bạch y như tuyết, tóc dài bay tán loạn trong gió.
Chu Sa mở lớn mắt, không nghĩ đến sẽ nhìn thấy Tế Anh ở đây, càng không nghĩ nàng ấy sẽ cứu nàng.
"Trữ quân Tế Anh?"
Tế Anh không thể nhìn, không thể nghe cũng chẳng thể nói, hoàn toàn không nghe thấy được Hồng Tề nói gì.
Hồng Tề cười nói: "Hắc hắc, ta quên mất, ngươi bẩm sinh là một đứa nhỏ câm điếc mù lòa! Vậy để ta tiễn ngươi đến hoàng tuyền nhé!"
Dứt lời liền há to mồm đầy máu của mình, tạo ra một khối cầu lửa khổng lồ, ném về phía Tế Anh.
Nhanh như chớp, lại có một thân ảnh khác đem Tế Anh kéo ra ngoài, quả cầu rơi xuống đất bùng cháy dữ dội.
"Khụ..."
Chu Sa giữ chặt vai của Tế Anh, không cho đối phương giãy dụa, dùng thiên âm nói: "Là ta, Chu Sa!"
Tế Anh cũng yên tĩnh lại được một chút, an ổn để Chu Sa ôm lấy. Chu Sa nhanh chóng lấy trong tay áo một bình lưu ly, nhét vào tay của Tế Anh, sau đó liền ném nàng về phía kết giới.
"A!"
Tế Anh may mắn được Thiên Trinh đỡ lấy, vội giãy dụa, không ngờ lại đánh rơi bình lưu ly trong tay, trong bình tràn ra một đợt khói xám.
Hình ảnh trước mắt dần dần xuất hiện, đập vào mắt là khung cảnh ngập ngụa máu tươi cùng bộ hồng y nhiễm đầy máu đến sắp hóa đen.
"Chu Sa..." Tế Anh run rẩy nói: "Nàng thật sự rất ngốc..."
Chu Sa đưa mắt nhìn Tế Anh, những gì đã nợ đều trả đủ rồi, những gì đối phương còn thiếu, nàng cũng chẳng đủ sức để đòi lại nữa.
Mấy lần muốn kết liễu người khác đều bị Chu Sa ngăn cản thành công, Hồng Tề càng thêm giận dữ, điên cuồng gào lên. Tạo ra một khối cầu lửa khổng lồ, ánh mắt Hồng Tề dại ra, hắn không tin lần này không gϊếŧ được Chu Sa.
Chỉ chờ đến lúc này, Chu Sa vận pháp lực tạo một cực đại pháp lực khóa chặt Hồng Tề, nhân lúc hắn tập trung tạo cầu lửa, nàng liền khởi vận hủy thiên diệt địa.
Nhược điểm của hủy thiên diệt địa chính là phải đợi lúc đối phương hoàn toàn mất cảnh giác mới có thể khởi vận, hơn nữa các bước chuẩn bị khá phức tạp, mất rất lâu để có thể mở ra pháp trận.
Cảm nhận được sức mạnh của hủy thiên diệt địa, lòng Úc Khuynh Tư rét lạnh, lẽ nào Chu Sa lại muốn đồng quy vu tận cùng Hồng Tề?
Từng cột sáng đỏ bắn thẳng lên trời, mây đen kéo đến, từng đàn huyết ô nha cõng đá tam sinh bay qua.
Quân binh ngũ tộc và thiên tộc cũng đến, giăng thiên la địa võng khóa chặt Hồng Tề không cho hắn thoát ra, đồng loạt phóng một đạo ánh sáng bạc chói mắt.
Hồng Tề điên cuồng gào lên, hắn thấy tứ chi đứt đoạn, từng chút từng chút bị lửa Diêm La thiếu cháy không còn lại gì.
"Không!!!!"
Mặt đất chấn động dữ dội, ánh mắt kinh hoàng dõi ra bên ngoài, chỉ thấy những đợt sáng đau cả mắt.
Úc Khuynh Tư dùng sức đấm mạnh vào kết giới, máu văng ra bám đầy kết giới, thoáng một cái liền vỡ ra thành trăm mảnh.
"Gà nhỏ!!!"
Từ xa nhìn thấy thân ảnh thiên thanh y kia tiến về phía mình, trong lòng Chu Sa tràn ngập một cỗ tư vị hạnh phúc, Úc Khuynh Tư không bỏ rơi lại nàng, sẽ không như bốn vạn năm trước buông tay nàng ra.
Cầu lửa từ phía trên hướng về phía Úc Khuynh Tư, ánh sáng rực rỡ đau cả mắt.
Thân ảnh hồng sắc lao về phía trước, an ổn đem đối phương ôm chặt lấy, tóc dài đan vào nhau, phảng phất như hương hoa mai tháng ba thanh nhã. Trên môi cảm nhận một đợt xúc cảm mềm mại, đến khi mở mắt ra, lại phát hiện bản thân đã có thể nhìn thấy đối phương, nhìn thấy người bản thân yêu đến tê tâm liệt phế.
Chu Sa áp hai tay lên gò má Úc Khuynh Tư, trong mắt rực rỡ ý cười hạnh phúc: "Khuynh Tư, hảo hảo sống tiếp, ngươi nhất định phải hạnh phúc, ta yêu ngươi..."
"Không!! Chu Sa!!!"
Thân ảnh trước mắt từ từ mơ dần, tan thành cát bụi.
"Không được!!!"
Úc Khuynh Tư vươn tay ra, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một chiếc trâm cài tóc, tất cả đều tan biến hết thảy, chẳng còn lại gì.
"Chu... Chu Sa..." Úc Khuynh Tư hoảng hốt gào lên: "Đừng mà!!! Nàng trở về đi có được không!?"
Kết giới biến mất, Thiên Trinh đổ gục xuống đất, trong mắt một mảng kinh hoàng: "Tỷ tỷ... tỷ tỷ..."
Những tia sáng chói mắt bắn lên cao, mặt đất chấn động dữ dội.Từ trên không xuất hiện một thân ảnh tố y, nhẹ nhàng đáp xuống.
Hồi Hồn thuật!!
Thiên Văn Cẩm nheo mắt lại nhìn, sau khi nhận ra là ai liền vội vàng chạy đến, đỡ lấy thân ảnh tố y kia.
"A Bình!?"
Diêm Tống Bình mở mắt ra, nước mắt theo khóe mi chảy xuống, tay siết chặt vạt áo của Thiên Văn Cẩm: "Diêm La... Diêm La nó đã dùng mạng của mình đổi cho ta... Diêm La..."
Thiên Văn Cẩm đổ gục vào vai Diêm Tống Bình mà nức nở: "Diêm La chết rồi... A Bình... chúng ta mất nó thật rồi..."
Quẩn quanh Xương Nhai là tiếng nức nở tê tâm liệt phế, tất cả mong ước của Chu Sa, ngày hôm nay đều đã thực hiện được rồi...
Có thể chuộc lại lỗi lầm của mình, đem Thư Cửu trở về bên cạnh Thiên Trinh...
Có thể đem nương trở về, khiến mẫu thân vui vẻ trở lại...
Có thể bảo vệ Úc Khuynh Tư và hài tử của các nàng...
Có thể trả lại những gì đã nợ Tế Anh...
Có thể bảo vệ ngũ tộc bình an thiên thu vạn kiếp...
Tất cả, đều đã có thể thực hiện được rồi, nàng đã không còn gì để hối tiếc nữa rồi...
Đây là trách nhiệm và là tín ngưỡng của một vị linh đế.
Úc Khuynh Tư đổ gục xuống đất, bốn vạn năm trước cũng thế, bây giờ cũng thế, nàng vẫn đánh mất Chu Sa, nàng vẫn không thể ở bên cạnh nữ nhân mà nàng yêu nhất trên đời này.
"Gà nhỏ!!! Tại sao lại đối xử với ta như vậy!??"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook