Thiếu niên tướng mạo tuấn tú, không phải Thành Lĩnh thì còn có thể là ai?
Ôn Khách Hành lập tức cứng đờ, tay chân rét run từng đợt.

Trương Thành Lĩnh tại sao lại xuất hiện ở nơi đây đã không cần nhiều lời, tất nhiên là vì tìm y cùng A Nhứ mà đến.

Nếu như y không rời khỏi Tứ Quý sơn trang, lại để cho Chu Tử Thư mang theo mình đi tới Li Thuỷ, như vậy Thành Lĩnh có phải hay không sẽ không ngàn dặm xa xôi tìm đến, cũng sẽ không bị bắt?
Chu Tử Thư vừa thấy là Thành Lĩnh liền tranh thủ thời gian quay đầu nhìn lại Ôn Khách Hành, thấy Ôn Khách Hành trên mặt tràn đầy tự trách, đã biết rõ y lại tiến vào ngõ cụt, mang trách nhiệm ôm hết đến trên người mình!
Trước mắt hắn vẫn còn ngụy trang, không thể trực tiếp trấn an người, chỉ có thể ở trong nội tâm lo lắng suông.

Nhìn về phía Trương Thành Lĩnh, thần sắc cũng hiện lên ý tứ tiếc rèn sắt không thành thép, tiểu tử thúi này, nhiều năm như vậy một chút tiến bộ cũng không có, xem ra trở về phải bắt luyện tập nghiêm khắc một phen! Mặc cho ai xin tha đều không được!
Trương Thành Lĩnh tự dưng rùng mình một cái, cảm giác, cảm thấy trên lưng lành lạnh.

Thừa dịp hai nhóm người vẫn còn tranh chấp trên dưới, Trương Thành Lĩnh lặng lẽ bò tới tượng Bồ Tát, sau đó cố gắng thò tay tìm kiếm trên mặt đất.

Nhưng mà xui xẻo, ngay tại lúc Trương Thành Lĩnh thành công sờ được chuôi kiếm, Đại Hán hôn mê hồi lâu trên mặt đất đúng lúc tỉnh táo lại, nhanh chính đè lại tay Trương Thành Lĩnh, cầm thanh kiếm, giơ lên chân về phía Thành Lĩnh hung hăng đạp mấy cước.

Trương Thành Lĩnh trước đó bị thương, nội lực lại bị phong bế, giờ phút này trúng phải mấy cước, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng dời vị trí, khóe miệng chậm rãi chảy xuống máu tươi.

Ôn Khách Hành bị giọt máu tươi kích thích, mắt trừng muốn nứt ra, chẳng quan tâm chính bản thân cũng khó bảo toàn, nhanh chóng xông ra ngoài.

Mấy người kia không có ngờ trong miếu còn cất giấu người, nhất thời không xem xét kỹ, để Ôn Khách Hành đắc thủ.

Tên đại hán đá Trương Thành Lĩnh bị Ôn Khách Hành đánh gãy gân tay, hét thảm một tiếng, trường kiếm rời tay, bị Ôn Khách Hành tiếp lấy, lập tức giơ lên nhắm ngay một nhóm người này.


Trương Thành Lĩnh vừa nhìn thấy mặt, lập tức vui mừng quá đỗi:
" Sư thúc! "
" Thành Lĩnh ngoan! "
Ôn Khách Hành nghiêng đầu cười cười với Thành Lĩnh, mở miệng nói:
" Đừng sợ! Có sư thúc ở đây, ta xem có tên tạp chủng nào dám động ngươi! "
Dứt lời, ánh mắt lạnh lùng theo liếc nhìn một lượt cả đám.

Ánh mắt này hàn khí lạnh tới giữa khiến mọi người không tự giác lui về sau một bước.

Hoàng bang chủ không có ngờ tới chuyện này, kinh nghi hỏi:
" Sư thúc? Ngươi là......!Quỷ cốc cốc chủ Ôn Khách Hành! "
Lời này vừa thốt ra, có đệ tử lại đi lui về phía sau mấy bước.

Dù sao uy lực Quỷ cốc cốc chủ vẫn còn đó, năm đó Thanh Nhai sơn đệ nhất, Ôn Khách Hành một bộ Thanh y, một thanh quạt xếp, một bộ dáng Sát Thần lâm thế, có không ít người được chứng kiến.

Ôn Khách Hành hừ lạnh một tiếng:
" Đi không đổi tên, ngồi không
đổi họ.

Tứ Quý sơn trang Ôn Khách Hành là ta! "
" Các ngươi đả thương đệ tử của Tứ Quý sơn trang ta, hôm nay ai đừng nghĩ rời đi! "
" Ta xem chưa hẳn đâu! "
Hoàng bang chủ không hổ là một nhân vật ít nhiều có tiếng tăm, rất nhanh liền tỉnh táo lại, phát hiện ra Ôn Khách Hành hiện tại xưng là trang hảo hán, trên thực tế đã là nỏ mạnh hết đà.

" Trong lời đồn đại Quỷ cốc cốc chủ vì cứu tình nhân cũ của hắn, cũng chính là Tứ Quý sơn trang trang chủ, mà đã tiêu hao hết một thân công lực, thế cho nên kinh mạch hủy hết, một đêm bạc đầu"
Hoàng bang chủ ý vị thâm trường nhìn Ôn Khách Hành một đầu tóc trắng đập vào mắt, tựa tiếu phi tiếu nói:
" Xem ra lời đồn đại quả nhiên không có lửa thì sao có khói! Ôn, Ôn Đại Cốc chủ, kiếm này của người cầm ổn không vậy? "
" Ngươi muốn chết! "
Ôn Khách Hành hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi.

Đang muốn động thủ, đã thấy có người so với hắn nhanh hơn.

Tất cả mọi người không thấy rõ ràng, chỉ thấy một thanh kiếm ghì tại cổ Hoàng bang chủ.

Kiếm kia mỏng như cánh ve, hàn quang lưu chuyển, giống như tia chớp cũng giống như ánh trăng.

Bất quá Tứ Quý sơn trang trang chủ lại đặt thanh kiếm trên là " Bạch Y kiếm".

Ôn Khách Hành lập tức trợn tròn mắt, ánh mắt đục ngầu, nhìn xa phu vừa nãy còn lưng còng cúi người, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, trợn mắt há hốc mồm.

Hoàng bang chủ lập tức cương cứng thân thể, một cử động cũng không dám.

Chu Tử Thư ghì Bạch Y kiếm vào cổ hắn ta, cũng là thần sắc cười như không cười:

" Hắn cầm không được, ta cầm được..! "
" Không biết vị...!Hoàng bang chủ này, là hy vọng tại hạ cầm được, hay là không cầm được? "
Dứt lời, Bạch Y kiếm lại ấn sâu hơn, trên cổ Hoàng bằng chủ kéo lê vài vết máu, huyết châu lập tức hợp thành một chuỗi nhỏ xuống.

" Đừng đừng đừng......"
Hoàng bang chủ bị dọa đến nói năng lộn xộn, cuống quít cầu xin tha thứ:
" Tại hạ có mắt không nhìn được Thái Sơn, đắc tội Chu trang chủ, kính xin giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho ta! "
Chu Tử Thư cũng không cảm xúc.

" Ngươi hình như lầm, ngươi không đắc tội ta, mà là phu nhân của ta! "
Chu Tử Thư ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ, ngữ khí rét lạnh, cất kiếm xuất chưởng, đem Hoàng bằng chủ đập thẳng ra ngoài.

" Người Chu Tử Thư ta nâng trong lòng bàn tay, là người mà các ngươi loại tạp chủng bậc này vũ nhục được đấy à? Hôm nay tạm thời buông tha các ngươi, coi như là vì phu nhân ta cầu phúc, thức thời cút nhanh lên, bằng không thì đừng hòng trốn được! "
Mọi người đang bị Chu Tử Thư ăn dùng ánh mắt ăn thịt người, nguyên một đám đều chạy té khói.

Trong miếu lập tức an tĩnh lại.

Chu Tử Thư không có tháo cái gương mặt hèn mọn bỉ ổi kia da, mặt không biểu tình thoạt nhìn đặc biệt dọa người.

Trương Thành Lĩnh miệng vết thương đau, muốn hừ lại không dám hừ, nhịn mức đỏ bừng cả khuôn mặt.

Chu Tử Thư mặt lạnh cởi bỏ dây trói cho đồ đệ.

Trương Thành Lĩnh được tự do, chỉ dám ấp úng hô một câu:
" Sư phụ......"
Sư phụ mặt lạnh quả thực quá dọa người!
" Gọi! Còn gọi sư phụ! Vi sư vì người mặt mũi cũng mất hết, nhiều lần bị bắt, còn mệt mỏi sư thúc tới cứu ngươi! Trở về mỗi ngày chạy vòng quanh thôn trang mười vòng cho ta! "
Trương Thành Lĩnh lập tức kêu rên:
" Mười vòng? Sư phụ, nhiều quá rồi! "
" Làm sao? Chê ít? Lại tăng cho ngươi thêm vài vòng? "

" Không không không......"
Trương Thành Lĩnh điên cuồng lắc đầu, đưa ánh mắt quăng đến trên người Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành chỉ phải cười khổ một tiếng, tỏ vẻ chính mình lực bất tòng tâm! Hắn tự biết đuối lý, không dám ra mặt.

Chỉ dám đi nhìn trộm sắc mặt A Nhứ, thấy mặt hắn vẫn lạnh như tiền, thầm nghĩ muốn chết.

" A Nhứ......"
Ôn Khách Hành cẩn thận từng li từng tí mặt đất đi đến bên cạnh Chu Tử Thư, kết quả chỉ bắt được tay áo hắn.

Chu Tử Thư cũng không thèm nhìn y, trực tiếp thối lui một bước, bước sang cây cột bên cạnh.

Ôn Khách Hành như tiểu hài tử làm sai, trừng lớn mắt có chút không biết làm sao, giơ chân muốn đuổi theo Chu Tử Thư, thình lình dưới chân mềm nhũn, lảo đảo muốn té ngã trên đất.

Chu Tử Thư sợ tới mức trái tim đập loạn, khẩn trương tiến lên tiếp được Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành thuận thế ôm eo Chu Tử Thư, không cho hắn né tránh nữa.

" A Nhứ, ta sai rồi......!Thực xin lỗi......"
Chu Tử Thư cúi đầu nhìn xem người trong lòng hai mắt hồng hồng, mấy lời quát mắng bị giội tắt sạch sẽ, không nói nên lời.

Đành phải vỗ lên mông y, nghiến răng nghiến lợi nói:
" Trở về lại tính sổ với huynh! ".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương