Nghe chú Dũng nói như thế thì gương mặt của ông liền biến sắc ngay, vốn dĩ lúc nãy ông bước vào vui vẻ phấn khởi bao nhiêu thì bây giờ khi gặp con trai của nhân tình cũng phải tắt điện ngay mà thôi.

Ông nhìn chú bằng ánh mắt ngại ngùng, gương mặt gượng gạo mà nói:
– Bây giờ có thể chúng ta không thân với nhau, nhưng chắc chắn sau này khi về sống chung một nhà rồi thì sẽ khác thôi, đúng không con?
– Chung một nhà? Ông nghĩ ông là ai vậy?
– Thì là…
– Là ba dượng, kẻ ở nhờ, một tên lừa đảo, đào mỏ hay là…
Lời nói của chú bảy phần mỉa mai kèm theo ba phần khinh bỉ vừa vang lên chưa dứt câu nữa thì đã bị bà chủ lên tiếng cắt ngang rồi:
– Anh ra ngoài trước đi, lát nữa em sẽ liên lạc với anh sau, nhé.
– Được rồi.

Vậy anh đi trước đây, tí nữa gặp lại nhau em nhé.
– Dạ.

Anh đi đi.
– Ừ.
Vừa nói bác chủ vừa đưa tay đẩy vội ông ấy đi ra phía ngoài ngay, tôi tuy đã ở đây từ nhỏ nhưng chẳng biết lý do vì sao mà chú lại ghét bà chủ nhiều đến như vậy nữa.

Đến tận bây giờ khi lớn rồi cũng chẳng thể hiểu được thấy cả những gì đang diễn ra hằng ngày trong ngôi nhà này.

Chắc có lẽ là đã bị dột từ bên trong và rất lâu rồi, khi ông ấy rời đi thì căn nhà này lại bắt đầu trở về không khí im lặng, bà nhìn chú gương mặt tốt thái độ không hài lòng kèm theo sự tức giận nhưng chẳng nói gì đến chú mà chỉ thở dài rồi bỏ đi về phòng.
Mọi chuyện cứ nghĩ là chỉ đến thế nhưng nào ngờ lúc này cô Thoại Mỹ lại cất giọng nói:
– Nhà anh đúng thật là hài hước nhỉ? Quay vòng vòng mãi như thế sao Dũng?
– Em có muốn ăn tiếp không?
– Sao ạ?
– Nếu không muốn ăn thì bước ra khỏi đây đi.
– Anh Dũng.
– Tên của anh không được tuỳ hứng gọi, em quên chăng?
– Em, em…
Lời của chú cứ lạnh lùng mà sắc bén khiến cho cô ấy cảm thấy ấm ức hơn nữa, với việc bị chú tỏ thái độ với mình trước mặt những người làm như chúng tôi càng khiến cô mất mặt hơn nữa.

Chú không ăn tiếp mà cứ thế đứng dậy bước đi, lúc ra đến cửa chú đột nhiên quay lại nhìn tôi nói:
– San, ra đây.
– Dạ? Chú gọi con?

– Nhà này còn ai tên San à?
Thấy chú khó chịu trong từng câu nói như vậy càng khiến tôi sợ hơn nên mới vội lên tiếng đáp lại ngay:
– Dạ, con ra ngay đây.
Tôi chạy ra đến nơi thì đã thấy chú mở cửa lên xe ngồi sẵn rồi, vì tò mò không hiểu nên tôi liền hỏi chú ngay:
– Chú gọi con có chuyện gì vậy ạ?
– Lên xe.
– Sao ạ? Chú định đưa con đi đâu hả chú?
Thấy tôi hỏi lại như thế chú liên tỏ thái độ khó chịu ngay, tôi biết chú là người chỉ thích nói chuyện một lần duy nhất nên nhìn sắc mặt cùng thái độ này cũng khiến tôi sợ sốt vó mà vội mở cửa xe ra ngồi vào ngay.
Nhìn thấy chú rời đi như vậy cô Thoại Mỹ liền đủi theo gọi lớn:
– Anh Dũng, anh đi đâu vậy?
– ..
– Anh Dũng.
Nhìn vào kính xe tôi thấy cô ấy đuổi theo nhưng vì vận tốc của chú chạy quá nhanh nên chẳng mấy chốc chẳng còn thấy cô ấy đâu nữa.

Tôi thấy cảnh này thì chỉ biết thở dài một tiếng rồi quay sang nhìn chú, gương mặt kia quả thật chẳng thể chê vào đâu được, từng đường nét đều khiến cho người khác phải ao ước vì quá đẹp.
Chú Dũng lái xe đi đến nơi mà chú thường đi mỗi khi tâm trạng bất ổn, vẫn là ngôi mộ quen thuộc ấy.

Hình ảnh người đàn ông trên tấm bia mộ kia không ai khác đó chính là ba của chú, chú đặt bó hoa và thắp nhang cho ông chủ.

Chẳng hé miệng nữa lời, chẳng tâm sự hay là than vãn về cuộc sống hiện tại như thế nào, mà chú vẫn là chú, vẫn ngồi im ở đó nhìn ông và chẳng nói câu gì như cái cách mà chú vẫn đang sống.

Tôi thấy trời nắng lên cao, mồ hôi đỗ nhễ nhại nên liền nói:
– Chú ơi.

Hay là chúng ta vào bóng cây ngồi một chút có được không chú? Ở đây nắng lắm, chú ngồi mãi sẽ đỗ bệnh đấy ạ.
– Mày vào ngồi đi.
– Chú không vào ngồi cùng sao ạ?
– Lát nữa chú vào.
Vừa nói chú vừa khoác khoác tay ra hiệu cho tôi đi vào, tôi biết chú là người cứng đầu nên chẳng dám cải mà đứng dậy đi vào bóng mát ngồi.

Vì thức dậy trễ nên tôi chưa kịp ăn sáng, giờ lại phải theo chú ra ngoài thế này nên cũng đành phải cắn răng chịu mà thôi, tôi ngồi chơi nghịch một lúc thì chú cũng bước đến trước mặt và nói:
– Đi thôi.
– Chú xong rồi ạ?
Chú không trả lời và việc đó không thể nào khác hơn thể hiện tính cách hằng ngày của chú, im lặng, lạnh lùng và khó tính nên tôi cũng dần quen rồi mà cứ thế đứng dậy đi theo chú.


Ngồi vào xe, lần này chú đưa tôi đi ăn trưa, lúc đến nhà hàng tôi đã thấy có vài người bạn của chú đã ngồi sẵn ở đó rồi, thấy tôi xuất hiện những người đàn ông kia liền cười đùa nói:
– Nay không dắt theo ghệ đẹp đến à? Sao lại mang con bé này theo vậy Dũng?
– Tiện đường.
– Tiện đường? Chứ không phải mày có ta gì với nó à?
– Mày đoán thử xem.
Vừa nói chú vừa đưa mắt lườm người đang ôm vừa hỏi câu ấy, người kia thấy gương mặt của chú biến đổi thì liền hiểu chuyện nên cũng đành im lặng ngay.

Vốn dĩ những người này tôi đều quen biết nhưng nhìn bọn họ tôi chẳng thấy vừa ý tí nào, trong những người kia thì chú Dũng của tôi vẫn là nhất.

Dẫu có lạnh lùng và khó tính nhưng kết chú vẫn toát lên một vẻ gì đó rất thu hút người đối diện.
Mặc dù bụng đang đói nhưng tôi cũng không dám ăn, chỉ ngồi đó cho đến khi có một người đàn ông quay sang bắt chuyện với mình:
– Này nhóc, uông với chú một ly đi.
– Dạ.

Con không biết uống ạ.
– Điêu thế? Lính ruột của chí Dũng mà lại bảo là không biết uống sao?
– Dạ.

Con không biết uống thật chú ạ.
– Một chút cũng không được à? Xem như nể mặt chú đi.
– Dạ, con..
– Cứ uống đi, một lát nữa chú sẽ thưởng cho.
– Tôi thấy chú ấy cứ đưa ly rượu về phía mình nên rất khó chịu, tôi cố gắng nói khéo để từ chối ly rượu từ người đàn ông xa lạ và đáng sợ kia.

Càng nói thì càng lúc chú ấy lại ngồi sát vào người mình, tôi thấy vậy thì liền nghiêng người về phía chú Dũng, cánh tay khẽ vô thức chạm vào tay chú, chú xoay lại nhìn tôi hỏi:
– Có chuyện gì à?
– Dạ.
– Vì nãy giờ chú nói chuyện với người phía bên kia nên không để ý phía này của tôi, giờ thấy vậy thì chú liền cau mày khó hiểu.

Thấy người đàn ông ngồi bên cạnh trên tay cầm ly rượu ánh mắt hướng về tôi nên chú cũng thầm hiểu ra được phần nào mà cất giọng nói:
– Tôi uống được chứ?
– Được, nhưng mà lạ đấy.
– Lời của người đàn ông kia vừa dứt là chú đã uống cạn ly rượu ấy rồi đặt ly mạnh xuống bàn hỏi:

– Lạ thế nào?
– Lạ là vì con bé này đây.

Đừng nói với tao là mày có tình ý gì với con bé này nhé.

Một ông chú già bỏ công ra nhận một đứa trẻ về nuôi và một con nai vàng ngơ ngác không biết có ngác ngơ thật không nhỉ?
– Câm miệng.
– Sao? Tao nói đúng quá nên chột dạ đấy à?
– Lời nói của người đàn ông kia vừa dứt cũng là lúc chú đúng dậy thật nhanh túm lấy áo của người kia và thẳng tay đánh thật mạnh vào miệng, máu từ khóe miệng của người đàn ông kia chảy ra.

Hắn ta thấy mình bị đánh trước mặt bao nhiêu người như thế thì liền lau vội khóe miệng rồi lao tới nhưng làm sao có thể nhanh bằng chú khi hắn vừa đến thì đã nhận thêm một cú đấm vào mặt tiếp rồi.

Từng lời nói của chú lạnh lùng vang lên:
– Nếu muốn nói người khác thì hãy xem lại đóng rát trên đầu mình đi, đừng tưởng tao không biết mày đã bỏ gì vào ly rượu ấy.
– Thằng khốn, mày dám đánh tao.
– Muốn nữa không? Tao sẵn sàng giúp mày một vé vào thẳng bệnh viện đấy.
– Mày…
– Muốn đểu với ai đó là việc của mày, nhưng một khi đã đụng đến tao thì mày hãy chuẩn bị tâm lý đi.
– Nói dứt câu chú liền kéo tay tôi rời đi khỏi nơi đó, vốn dĩ chỉ vì một ly rượu mà làm mất không khí vui vẻ ăn uống của những người kia tôi thấy ngại lắm.

Lúc ngồi vào xe rồi tôi mới dám quay sang nhìn chú hỏi:
– Sao chú lại đánh người thế? Chẳng phải chú ấy là bạn của chú sao?
– Bạn? Bạn đểu thì có.
– Sao thế ạ?
– Mày còn non nên chưa hiểu được.
– Chú phải nói thì con mới hiểu chứ ạ? Nhưng mà..
– Nhưng mà cái gì?
– Tôi hướng đôi mắt của mình nhìn chằm chằm vào gương mặt chú, rõ ràng là chúng tôi chỉ mới vào ăn, chú cũng chẳng uống nhiều rượu nhưng không hiểu sao mặt của chú lại đỏ như vậy nữa.

Thấy chú ngồi đợi câu hỏi của mình nên tôi liền nói:
– Nhưng cái mặt của chú sao lại đỏ thế ạ? Chú say sao?
– Nghe tôi hỏi chú lúc này mới hương mắt nhìn vào kính, rõ ràng là rất đỏ.

Chú nhìn một lượt không nói gì, tôi thấy lạ nhưng chú đã im lặng thì tốt nhất tôi phải im theo, nếu không chú sẽ lên cơn mà bỏ tôi lại đây mất.

Suốt quãng đường về nhà chú Dũng không hé nửa lời, người như chú thì làm gì biết tám chuyện đâu chứ.
– Về đến nhà chú bỏ đi thẳng lên trên phòng, tôi thấy vậy cũng lủi thủi đi xuống dưới bếp nấu tạm bát mì gói để ăn vì quá đói.

Thấy tôi đi cùng chú Dũng nên chị Xuân liền tò mò đến hỏi ngay:
– Mày với cậu Dũng đi đâu về thế?

– Cậu ấy đi gặp bạn ạ.
– Gặp bạn mà dắt cả mày theo cùng à? Lạ nhỉ?
– Chắc là bất đắc dĩ đấy ạ? Mà bà chủ đâu rồi chị?
– Đi rồi, hình như là bà đi du lịch hay gì đấy.
– Dạ.
– Tôi nghe tin bà chủ đi du lịch thì khẽ mừng thầm trong bụng, vốn dĩ tôi rất sợ mỗi lần đối diện với bà.

Mỗi buổi sáng bà đều có cớ để chửi và mạt sát mình nên tôi luôn bị ám ảnh, dù đúng dù sai như thế nào thì cái việc được chú nhận nuôi và đuổi ra khỏi nhà luôn xuất hiện trong đầu bà.

Vừa ngồi ăn vừa ngồi suy nghĩ, đến khi chị Xuân đánh vào vai mới khiến tôi giật mình:
– Gì thế chị?
– Mày đi chúng với cậu Dũng, thế mày có nghe cậu nhắc gì đến cô Thoại Mỹ không?
– Không ạ? Sao thế cô? Bạn gái chú Dũng thế nào ạ?
– Nếu vậy thì đúng như lời bà chủ nói rồi, cô ta chỉ là gái cậu quen chơi qua đường thôi.

Hèn gì bà lại ghét đến như vậy.
– Cái này thì em không biết ạ, thôi em vào rửi tô đã.
– Vừa nói dứt câu là tôi đã vội bỏ đi ngay, không phải là tôi không quan tâm đến những lời chị đang nói.

Nhưng cơ bản là cái miệng của chị quá dữ, chị có thể đổi trắng thành đen và đỗ tội lên đầu tôi bất cứ lúc nào nên tôi rất sợ và đề phòng chị.
– Cả ngày đó tôi quanh quẩn làm ở dưới bếp, đến khi trời tối rồi mà không thấy chú xuống ăn cơm nên tôi mới lên đứng ở cửa phòng của chú và gõ cửa:
– Chú Dũng, chú Dũng ơi.
– ..
– Chú đang ngủ sao ạ?
– ..
– Không gian bên trong vẫn im lặng mà chẳng thấy chú trả lời, tôi không biết là chú có chuyện gì nhưng thấy vậy tôi cũng có chút lo lắng nhưng không biết phải làm như thế nào nữa.

Gọi không được nên tôi mới trở xuống nhà, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua, nhìn lên đồng hồ đã 12 giờ rồi mà không thấy chú xuống nên tôi mới quyết định vào hâm thức ăn rồi mang lên phòng cho chú.

Tôi lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa rồi mang thức ăn vào, căn phòng tối quá mà máy lạnh nhiệt độ thấp khiến tôi rung cả người, len lỗi đi theo chút ánh sáng của đèn ngủ tôi đặt com xuống bàn rồi mới bật đèn lên.
– Khi có ánh sáng chú mới khẽ cựa mình, lúc quay người lại nhìn thấy cảnh trước mắt tôi giật mình hốt hoảng vội quay người ra phía sau ngay, hai tay che lấy mắt lấp bắp nói:
– Chú, sao chú không mặc..
Nghe thấy tôi nói thế chú liền cất giọng ngay:
– Sao mày lại vào đây?
– Con, con không thấy chú xuống nhà ăn sang nên mới mang thức ăn lên ạ.
Lúc này tôi không thấy chú trả lời lại, phải mấy giây sau đó chú mới cất giọng nói:
– Quay người lại đi.
– Sao ạ? Sao lại quay chứ, chú đâu có mặc đồ đâu.
– Mặc rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương