Chú Ơi Đừng Mà
Chương 20: Cô Gái Nhỏ Giận Rồi Bb


Sau khi tên học trưởng kia rời đi một lúc lâu Ngụy Chính Thần mới buông tha cho Tiêu Điểm Điềm.

Hắn sửa sang lại váy áo cho cô, lấy khăn tay trong túi áo khoác lau sạch khuôn mặt nhỏ lấm lem vì nước mắt của cô.
Tiêu Điềm Điềm mệt đến nỗi không còn một chút sức lực nào, cả người mềm nhũn như cọng bún được người đàn ông bế bổng lên như đứa trẻ, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng vùi vào trong ngực hắn.
Lúc hai người đi ra khỏi khu rừng thì trời đã tối đen, tất cả học sinh đều về hết cả.

Gió lạnh lướt qua khiến Tiêu Điểm Điềm khẽ run lên.

Cô còn mặc váy ngắn nữa chứ, đôi chân trần chơ vơ trong gió.

Ngụy Chính Thần tăng nhanh bước chân, chỉ mất vài phút đã quay lại xe, mở cửa ôm cô bước vào.
Tài xế đã đợi hai người suốt hai tiếng đồng hồ cũng không dám kêu ca gì.


Thấy ông chủ ôm Tiêu tiếu thư, không khó để đoán ra hai người vừa mới hú hí ở đâu giờ mới về.

Ngụy Chính Thần đánh mắt một cái, tài xế hiểu ý nâng nhiệt độ trong xe lên cao hơn một chút.
Người đàn ông khẽ luồn tay vào mái tóc mềm mượt của cô, cảm nhận sợi tóc trơn như tơ lụa trượt qua kẽ ngón tay.

Hắn cọ chóp mũi lên trán cô, hơi thở ấm áp lướt qua mặt khiến Tiêu Điểm Điểm thấy hơi nhột.

Cô quay mặt đi, không chịu đối mặt với hắn.

Ngụy Chính Thần cười khẽ, một bàn tay đặt sau gáy cô, ngón tay chậm rãi xoa nắn làn da trắng mịn, khiến cô gái nhỏ khẽ "Em" một tiếng thoải mái.
Giọng nói của người đàn ông vừa gợi cảm vừa thấm đẫm vẻ cưng chiều, đã thế hắn còn cố tình ghé sát vào tai cô để nói chuyện, âm tiết trâm khàn khiến toàn thân cô đều run rẩy vì mê đảm.
- Bảo bối, sao lại không chịu để ý đến tôi rồi?
Tiêu Điểm Điềm cắn môi, quyết định trong ngày hôm nay sẽ không nói chuyện với cái người đáng ghét này! Hắn thật là quá xấu rồi, lôi kéo cô làm chuyện đó ở bên ngoài thì thôi đi, lại còn cố tình để người ta thấy được.

Không biết lúc đó là ai đến tìm cô nữa, nếu như là người quen vậy thì đến ngày mai đi học cô biết giấu mặt vào đâu?
Càng nghĩ càng giận, cô gái nhỏ hừ nhẹ một tiếng, nhất định không đáp lại hắn một chữ nào.
Ngụy Chính Thần không cảm thấy mình làm sai, nhưng mà bé con giận rồi, hắn phải suy nghĩ cách để dỗ dành cổ mới được.
Trên xe lại lâm vào im lặng, chiếc xe lướt nhanh trên đường giống như một cơn gió, chỉ phút chốc căn biệt thự nguy nga đã hiện ra trước mắt.
Tiêu Điểm Điềm thoát ra khỏi vòng tay của hắn, mở cửa xe chạy vào trong nhà.

Người đàn ông nhìn dáng vẻ lắc lư không vững của cô, rõ là thân thể khó chịu mà vẫn không chịu để hắn ôm đi, có vẻ là cơn giận thật sự rất lớn.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, chân dài sải bước thật nhanh, cũng theo bước cô đi lên lâu, trở về phòng ngủ chính.
Tiêu Điểm Điểm đi thẳng vào trong phòng tắm, xả nước ấm vào trong bồn.

Lúc cô vừa cởi chiếc váy trên người xuống, tên đàn ông đáng ghét nào đó cũng lách mình chen vào.

Ngụy Chính Thần không hổ là lão đại hắc bang, ông chú ba mươi lăm tuổi da mặt dày hơn tường thành, hắn ôm lấy eo cô, bật vòi hoa sen, nước ấm từ trên cao dội xuống, tưới ướt đầm cả hai người.
- Bảo bối, chúng ta tắm chung đi!
Tiêu Điểm Điềm không nhịn được nữa, đẩy hắn ra, tức giận nói.
- Anh tránh ra, không cho động vào em!
Ngụy Chính Thần hắn chưa bao giờ biết nghe lời người khác là gì, càng không có ai dám ra lệnh cho hắn.

Nhưng mà nhìn những giọt nước lấp lánh lướt qua đôi môi căng mọng của cô, bầu ngực to tròn dưới lớp áo lót đen vì tức giận mà phập phồng, phô bày khe ngực sâu hút mê người, hắn
không chút chần chừ mà ...!cứng!
Hầu hết nhô cao khẽ chuyển động, đôi mắt xanh thẫm vô cùng u ám.

Nhưng hắn vẫn nghe lời buông tay ra, chỉ dùng ánh nhìn nóng bỏng lướt khắp thân thể cô.

Tiêu Điểm Điềm nào có chuyện không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.


Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn một cái, nhất là khi hoa huyệt bắt đầu tràn ra một dịch, cô càng thêm xấu hổ.
Nói hắn là sắc lang không sai chút nào, nhưng mà cô cũng càng ngày càng trở nên dâm đãng, tất cả là tại hắn hết!
Tiêu Điểm Điềm đột nhiên nghĩ ra một cách để trừng trị tên đàn ông xấu xa này một chút!
Thoải mái cởi nốt hai mảnh vải trên người xuống, trước ánh mắt ngày càng nóng bỏng của người đàn ông, Tiêu Điểm Điềm nhấc chân bước vào bồn tắm.

Cô cố ý chọn góc độ thật xảo quyệt, chân dài tách ra, để lộ hoa huyệt nhỏ xinh lấp lánh ánh nước.

Cái miệng nhỏ lúc chiêu bị hắn khi dễ lúc này vẫn chưa khép chặt lại được, hai cánh hoa khẽ mấp máy, để lộ vách thịt đỏ hồng dâm đãng.
Hô hấp của Ngụy Chính Thần đột nhiên trở nên dồn dập.

Hắn không muốn nhân nhịn thêm nữa, tốt nhất là ngay lúc này phải đè cô xuống mạnh mẽ thao lộng mới được.
- Anh đứng yên đó! Nếu dám tiến thêm một bước nữa, ba ngày tới không cho phép lên giường của em!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương