Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]
-
Chương 26: Xây Bếp Lò (2)
“Con còn mua hai hộp hoa quả đóng hộp, bánh óc chó, vải bông, đường đỏ, táo đỏ nữa, lúc đi ngang qua thôn Lê thì đổi được một ít nấm khô và mộc nhĩ với người ta...” Trần Kiến Quân lôi từng thứ một ra, cuối cùng chính là kia cực xương ống kia.
Lưu Điền Phương bỏ mỗi cục xương ống ra, ôm lấy đống còn lại rồi mang vào trong phòng mình, sau đó bọn họ lập tức nghe thấy tiếng cái tủ mở ra và khóa lại.
Trần Kiến Quân: “...”
Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên trơ mắt nhìn: “...”
Hứa Hiểu: “...” Cô chỉ nhìn một tí mà thôi.
Trần Lão Tam: “...” Quen là được rồi.
"Đứa nhỏ này, sao con mua nhiều đồ vậy, đủ tiền tiêu không?" Lưu Điền Phương cất kỹ đồ ổn thỏa rồi mới nhỏ giọng trách con trai tốn kém.
"Đủ, con nhận lương nên dùng tiền lương mua đó, ăn cơm trước đi." Trần Kiến Quân nhìn đồ bị mang đi, may là mình mua bánh bao, nếu không những thứ khác đều sẽ bị Lưu Điền Phương cho toàn bộ vào ngăn tủ rồi khóa lại.
"Mẹ, mẹ khóa lại thì đừng để lâu quá, để lâu sẽ bị hỏng, mẹ ăn xong con sẽ mua tiếp."
"Mẹ biết, hai con không nên nói những lời này, nói ra rồi người ta tới mượn thì các con cũng đừng đau lòng." Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên chậm rãi nhai nuốt bánh bao trong miệng, liên tục gật đầu: "Mẹ, chúng con chắc chắn sẽ không nói ra."
Kích thước một cái bánh bao không nhỏ, trẻ con ăn một cái đã no được, nhưng người đang ngồi đây đều là người lớn, hai học sinh cũng đang đến tuổi ăn khỏe, một cái bánh bao không được bao nhiêu, bọn họ phần nhiều là nhấm nháp với thái độ ăn món ngon hiếm có.
Khi ăn đường trắng, dùng đũa phủi sạch vào trong chén, trộn lẫn cơm ăn từng hạt một, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống rớt xuống bàn.
Trần Lão Tam xé một nửa bánh của mình cho Trần Kiến Cường, Lưu Điền Phương xé một nửa bánh cho Trần Hướng Quyên, Trần Kiến Quân nháy mắt, xé một nửa cho Hứa Hiểu, trong lòng âm thầm nghĩ lần tiếp theo phải mua nhiều hơn chút.
"Lần này anh nghỉ ngơi bao lâu?" Hứa Hiểu đẩy bánh bao ra mà không đẩy lại được, cô bèn tiếp nhận, đã rất lâu rồi cô chưa từng ăn bánh mì trắng, từ khi nhìn thấy nó trong miệng cô đã nhanh chóng tiết ra nước bọt.
"Hai ngày."
"Anh cả, anh lái xe à? Đi đâu vậy?" Trần Kiến Cường tò mò nhìn qua.
"Lái xe, đội trưởng dạy anh một khoảng thời gian, lần đầu tiên đi thành phố Đầu Hà, lái xe phải lái hai tiếng, anh đến hợp tác xã mua bán và trung tâm thương mại chỗ đó, lớn hơn huyện lị của chúng ta, đồ cũng nhiều, sau này đi…" Trần Kiến Quân nói đại khái về trải nghiệm của mình, không bỏ thêm quá nhiều sắc thái tình cảm, nhưng dù vậy người một nhà cũng tập trung tinh thần nghe mà say sưa ngon lành.
Sau khi ăn cơm nói chuyện một hồi, Lưu Điền Phương bèn đuổi Trần Kiến Quân về phòng đi ngủ, nhìn quầng thâm dưới mắt anh, chắc chắn là ngủ không đủ.
Khi vào phòng, Hứa Hiểu cũng đi vào theo, Trần Kiến Quân nhét cho cô một cái túi nhỏ: "Em lấy ăn đi, cẩn thận chút." Sau đó anh nằm lên giường.
Hứa Hiểu nhận lấy rồi nhìn, bên trong đó là một túi đường đỏ nhỏ và kẹo sữa.
Cô vội vàng giấu đi, nếu như bị phát hiện thì cô chắc chắn sẽ bị nói một hồi.
Cô nhìn Trần Kiến Quân giơ cánh tay che mắt ngủ, khóe miệng không nhịn được mà lộ ra ý cười, cô sờ bụng của mình, đây là ba của em bé.
Trần Kiến Quân ngủ một giấc này tới chạng vạng tối, buổi tối hôm qua thay ca lái xe còn tranh thủ thu hoạch một đống rau xanh, anh hơi thiếu ngủ. Anh vừa tỉnh dậy đã ngửi được mùi thơm ngào ngạt, đi vào phòng bếp xem, canh xương củ cải đang hầm, bên cạnh là Lưu Điền Phương và Hứa Hiểu, Liễu Lan đang bận làm cơm trộn.
Trước tiên đun sôi nguyên liệu, tàu hủ ky, thịt khô, lạp xưởng, đậu phộng, cá ướp muối, nấm hương, sợi củ cải thêm nguyên liệu, sau đó trong đun cơm trên nồi, cuối cùng khi đã chín thì quấy đều, thành món cơm trộn thơm ngào ngạt.
Lưu Điền Phương bỏ mỗi cục xương ống ra, ôm lấy đống còn lại rồi mang vào trong phòng mình, sau đó bọn họ lập tức nghe thấy tiếng cái tủ mở ra và khóa lại.
Trần Kiến Quân: “...”
Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên trơ mắt nhìn: “...”
Hứa Hiểu: “...” Cô chỉ nhìn một tí mà thôi.
Trần Lão Tam: “...” Quen là được rồi.
"Đứa nhỏ này, sao con mua nhiều đồ vậy, đủ tiền tiêu không?" Lưu Điền Phương cất kỹ đồ ổn thỏa rồi mới nhỏ giọng trách con trai tốn kém.
"Đủ, con nhận lương nên dùng tiền lương mua đó, ăn cơm trước đi." Trần Kiến Quân nhìn đồ bị mang đi, may là mình mua bánh bao, nếu không những thứ khác đều sẽ bị Lưu Điền Phương cho toàn bộ vào ngăn tủ rồi khóa lại.
"Mẹ, mẹ khóa lại thì đừng để lâu quá, để lâu sẽ bị hỏng, mẹ ăn xong con sẽ mua tiếp."
"Mẹ biết, hai con không nên nói những lời này, nói ra rồi người ta tới mượn thì các con cũng đừng đau lòng." Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên chậm rãi nhai nuốt bánh bao trong miệng, liên tục gật đầu: "Mẹ, chúng con chắc chắn sẽ không nói ra."
Kích thước một cái bánh bao không nhỏ, trẻ con ăn một cái đã no được, nhưng người đang ngồi đây đều là người lớn, hai học sinh cũng đang đến tuổi ăn khỏe, một cái bánh bao không được bao nhiêu, bọn họ phần nhiều là nhấm nháp với thái độ ăn món ngon hiếm có.
Khi ăn đường trắng, dùng đũa phủi sạch vào trong chén, trộn lẫn cơm ăn từng hạt một, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống rớt xuống bàn.
Trần Lão Tam xé một nửa bánh của mình cho Trần Kiến Cường, Lưu Điền Phương xé một nửa bánh cho Trần Hướng Quyên, Trần Kiến Quân nháy mắt, xé một nửa cho Hứa Hiểu, trong lòng âm thầm nghĩ lần tiếp theo phải mua nhiều hơn chút.
"Lần này anh nghỉ ngơi bao lâu?" Hứa Hiểu đẩy bánh bao ra mà không đẩy lại được, cô bèn tiếp nhận, đã rất lâu rồi cô chưa từng ăn bánh mì trắng, từ khi nhìn thấy nó trong miệng cô đã nhanh chóng tiết ra nước bọt.
"Hai ngày."
"Anh cả, anh lái xe à? Đi đâu vậy?" Trần Kiến Cường tò mò nhìn qua.
"Lái xe, đội trưởng dạy anh một khoảng thời gian, lần đầu tiên đi thành phố Đầu Hà, lái xe phải lái hai tiếng, anh đến hợp tác xã mua bán và trung tâm thương mại chỗ đó, lớn hơn huyện lị của chúng ta, đồ cũng nhiều, sau này đi…" Trần Kiến Quân nói đại khái về trải nghiệm của mình, không bỏ thêm quá nhiều sắc thái tình cảm, nhưng dù vậy người một nhà cũng tập trung tinh thần nghe mà say sưa ngon lành.
Sau khi ăn cơm nói chuyện một hồi, Lưu Điền Phương bèn đuổi Trần Kiến Quân về phòng đi ngủ, nhìn quầng thâm dưới mắt anh, chắc chắn là ngủ không đủ.
Khi vào phòng, Hứa Hiểu cũng đi vào theo, Trần Kiến Quân nhét cho cô một cái túi nhỏ: "Em lấy ăn đi, cẩn thận chút." Sau đó anh nằm lên giường.
Hứa Hiểu nhận lấy rồi nhìn, bên trong đó là một túi đường đỏ nhỏ và kẹo sữa.
Cô vội vàng giấu đi, nếu như bị phát hiện thì cô chắc chắn sẽ bị nói một hồi.
Cô nhìn Trần Kiến Quân giơ cánh tay che mắt ngủ, khóe miệng không nhịn được mà lộ ra ý cười, cô sờ bụng của mình, đây là ba của em bé.
Trần Kiến Quân ngủ một giấc này tới chạng vạng tối, buổi tối hôm qua thay ca lái xe còn tranh thủ thu hoạch một đống rau xanh, anh hơi thiếu ngủ. Anh vừa tỉnh dậy đã ngửi được mùi thơm ngào ngạt, đi vào phòng bếp xem, canh xương củ cải đang hầm, bên cạnh là Lưu Điền Phương và Hứa Hiểu, Liễu Lan đang bận làm cơm trộn.
Trước tiên đun sôi nguyên liệu, tàu hủ ky, thịt khô, lạp xưởng, đậu phộng, cá ướp muối, nấm hương, sợi củ cải thêm nguyên liệu, sau đó trong đun cơm trên nồi, cuối cùng khi đã chín thì quấy đều, thành món cơm trộn thơm ngào ngạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook