Khúc Liêu còn chưa nói gì đã thấy gương mặt sưng to của Thành Bách An, khi cúi đầu lại càng dễ thấy hơn.Tâm tình tức thì không tốt, cau mày liếc Vương Trình một cái.Vương Trình vừa nhìn thấy người đã lo bỏ điếu thuốc vội vàng đứng dậy, vốn định cười với Khúc Liêu một cái, nào ngờ bị ánh mắt này nhìn đến lưng chợt lạnh.Đòi nợ...!Không phải đều như vậy sao?Không hiểu làm sai chỗ nào, mở miệng cũng không được, mà ngậm miệng cũng không phải, mặt đơ ra.Khúc Liêu mũi cao thẳng hốc mắt sâu, một đôi con ngươi sâu thẳm màu lam giống hai viên đá quý khảm ở trong mắt, tính cách so với đầu tóc vàng còn muốn khoa trương hơn.Thời điểm nói chuyện thích hơi hơi cúi người, không chút nào né tránh mà nhìn thẳng vào mắt đối phương, trắng trợn mà nói cho đối phương biết rằng anh đang đoán tâm tư của đối phương.Anh đút tay vào túi quần đi đến trước mặt Thành Bách An, nhìn cậu.Thầm than đáng tiếc mà giơ ngón trỏ ra, chọt chọt mặt Thành Bách An, nói: “Chậc chậc, không phải nói là chú sao? Sao giờ biến thành như vậy mà còn bướng bỉnh nữa? Xảy ra chuyện gì cũng có thể từ từ nói chuyện, trước có thể thả không?”Nói lời thương lượng nhưng lại không có chút ý muốn thương lượng nào.Thành Bách An không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dáng mình trong tình trạng đáng xấu hổ này, càng không muốn để nhiều người rơi vào vũng nước đục này.Vốn dĩ cậu còn nghĩ cách làm sao để khuyên Khúc Liêu rời đi, chỉ là khi nghe Khúc Liêu nói vậy, trái tim lại nhanh chóng đập mạnh, thế là cậu ngậm miệng.Những người có thể vào trong cái nhóm ấy , người vào bằng nỗ lực của chính bản thân mình là cực ít, phần lớn trừ bỏ người có năng lực, còn phải có quyền và tiền, Khúc Liêu đương nhiên cũng không ngoại lệ.Tìm những người khác mượn thì là mượn, tìm Khúc Liêu mượn cũng là mượn, hiện tại có người mở miệng giúp cậu, nói chung vẫn tốt hơn so với việc cậu đi cầu xin.Nhưng số tiền thật sự không nhỏ, nếu là Khúc Liêu thì không đồng ý đâu...Vương Trình phất tay bảo mấy người đó thả Thành Bách An ra, nhưng mà ông ta vẫn không quên sứ mệnh của bản thân khi tới chỗ này, nói: “Tiểu...!Khụ, ê thằng chó con! Bạn của mày thiếu bọn tao không ít tiền, hoặc là mày giúp nó, hoặc là đến "phố Vạn Nhân" nhặt xác cho nó đi!”Khúc Liêu nghe được hai chữ "chó con", khóe miệng giật giật, liếc mắt nhìn Vương Trình một cái.Thấy Vương Trình lập tức sợ tới mức rụt bả vai, anh lại tức khắc cảm thấy không còn lời nào để nói mà trợn trắng mắt.Không muốn nhìn tên "phế vật" kia nữa, anh quay đầu nhìn Thành Bách An, trong mắt chứa dịu dàng không đạt đến đáy mắt, hỏi: “Thiếu ông ta bao nhiêu tiền? Thế mà còn nói muốn đưa cậu đến phố Vạn Nhân nữa?”Thành Bách An ngẩn ra, cúi đầu nhìn mũi giày của mình.Rõ ràng có thể hỏi tên Vương Trình kia, vậy mà lại cố ý tới hỏi cậu, hiển nhiên vẫn là muốn cậu mở miệng cầu xin.“Hơn bốn trăm...!vạn...” Tiếng trả lời chậm rì rì và nhỏ giống tiếng muỗi kêu.


Thành Bách An siết chặt bàn tay, lén lút ngước mắt nhìn Khúc Liêu.Cậu không phải xuất thân nghèo khó, gia đình có sa sút cũng vẫn không sửa tật xấu giữ gìn tôn nghiêm đến ương ngạnh.

Trước nay ứng phó với đống nợ cũ này đều là tự lực gánh sinh, không muốn nói khó khăn của mình cho người khác.Bây giờ lại bị bóc gốc gác ra trước mặt mọi người, tuy rằng chỉ là một phần, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình giống con rùa đen lột mai rùa vậy.“Tôi giúp cậu ta trả lại.” Khúc Liêu không quá kinh ngạc, nhẹ nhàng nói ra một câu, lấy di động gọi điện thoại: “Tiểu Tiếu, giúp tôi chuẩn bị tiền chuyển qua tài khoản này."Anh quơ tay, di động được đưa đến trước mặt Vương Trình.

Khúc Liêu lắc lắc tay, nói: “Tiền với tài khoản, nói đi.”Vương Trình bán tín bán nghi nói ra con số, nói xong lại lo lắng Khúc Liêu ngoài miệng nói trả nhưng trên thực tế thì không có.Khúc đại thiếu tiêu tiền tùy tiện cho thì không sao, nhưng mà đừng có liên lụy đến ông ta.


Ông chỉ là chân chạy làm công thôi, nếu lần này không có tiền, và nếu Khúc đại thiếu không giúp ông ta chống lưng thì sao.


Ông ta cũng không có khả năng lôi Khúc đại thiếu ra, thế ông ta nên giải thích chuyện này thế nào với bên trên chứ? Nếu mà giải thích không tốt thì không chỉ bị đánh mà còn có thể mất cả mạng!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương