Chú Nhỏ
-
Chương 92: Ngoại Truyện 16
Nam Yên Nhiên vội đứng dậy hắn giọng lên tiếng:" Chị ra ngoài trước"
Nói xong cô liền bước chân ra ngoài. Triệu Cảnh đứng dậy nhìn người kia với anh mắt không hài lòng:" Cậu đến đây làm gì?"
" Tôi có ý tốt đến thăm cậu. Xem ra có vẻ như cậu không thích tôi đến đây nhỉ?"
Người kia nhìn anh nhướng mày hứng thú lên tiếng:" Có lẽ hình như tôi vừa phá chuyện tốt của cậu thì phải?"
" Mẹ kiếp, ông đây cảm ơn ý tốt của cậu. Mời cậu đi cho, nơi của tôi không nghênh đón cậu"
Triệu Cảnh nhìn người đàn ông trước cửa kia nở nụ cười khinh thường:" Hôm nay đến đây tìm tôi có chuyện gì?"
" Tôi thì có chuyện gì tìm cậu chứ? Tôi đến xem tình hình của chị mình thôi"
Nam Hoài Cẩn bước chân đến ghế sofa rồi ngồi xuống:" Xem ra cậu cũng rất có tài nhỉ? Còn lấy được lòng chị ấy "
" Còn phải nói sao? Lão ngũ, cậu nên công nhận tôi có tài từ rất lâu rồi kìa"
Triệu Cảnh khoanh tay trước ngực tự hào lên tiếng:" Nam Hoài Cẩn có phải cậu nên đổi cách xưng hô với tôi rồi chứ nhỉ?"
" Chừng nào cậu lấy được chị ấy thì đến đó tôi đổi cách xưng hô cũng chưa muộn, nhưng mà có ngày đó không còn chưa biết được "
Nam Hoài Cẩn nhếch môi cười thích thú. Đối với lời nói đó của Nam Hoài Cẩn, Triệu Cảnh nhanh chóng đáp lại, còn rất tự tin là đằng khác
" Chắc chắn sẽ có ngày đó. Tôi sẽ chờ cậu gọi tôi là ANH RỂ "
Triệu Cảnh không quên trưng bày bộ mặt đắc ý cho Nam Hoài Cẩn xem
Ở bên ngoài, Nam Yên Nhiên ngồi đợi một lúc lâu thì mới thấy em trai của mình bước ra. Cô nhìn anh khẽ lên tiếng:" Em đến đây có việc gì sao?"
" Chị sợ em làm hại tên đó sao? Em là em ruột của chị đó, chẳng đứng về phía người ta miếng nào. Quen hắn ta liền bênh vực hắn bỏ mặc người em trai này"
Nam Hoài Cẩn ngồi xuống cạnh cô bĩu môi lên tiếng. Cô bị lời nói của anh làm cho tức cười liền đánh vào vai anh một cái
" Cái gì mà bênh vực hả? Chị chỉ hỏi em đến đây làm gì. Tự bản thân em suy diễn rồi nói chị nữa à?"
" Đấy, trước giờ chị chưa từng đánh em. Vì hắn ta mà đánh em một cái đau như vậy"
Anh xoa xoa cái vai vừa bị chị gái đánh không ngừng mở miệng lên tiếng trách móc. Trước lời nói của anh, cô khẽ ngừng hành động của mình lại, trước giờ cô chưa từng đánh em trai mình, nghĩ đến đây cô bỗng dưng thấy hối lỗi. Em trai đáng yêu của cô, sao cô nỡ ra tay chứ
( Một chị gái cuồng em trai chính là đây mà )
" Được rồi, chị lỡ tay mà. Chị xin lỗi em được không?"
Nam Hoài Cẩn thấy chị gái của mình như vậy liền biết đã dụ được cô vào lồng, anh cười xấu xa lên tiếng:" Cũng được nhưng mà khi hắn ta cầu hôn chị. Chị nên cho hắn thất bại vài lần mới được "
" Nhưng mà…"
Nam Yên Nhiên nhìn anh nhíu mày do dự. Nếu đồng ý sẽ thiệt thòi cho Triệu Cảnh, nhưng không đồng ý thì em trai sẽ giận cô. Rốt cuộc cô nên làm như thế nào? Trong khi cô do dự, thì vị cứu tinh của cô đã xuất hiện, người đàn ông bên trong phòng bệnh bước ra. Anh chỉ tay vào Nam Hoài Cẩn lên tiếng
" Này, cậu không được chơi bẩn như vậy? Ai cho phép hả?"
" Sao nào? Đây là chị gái của tôi, là của tôi đó. Anh có quyền gì ngăn chị em tôi nói chuyện hả? Tôi là tôi đang khuyên ngăn chị gái của mình một chút thôi"
Nam Hoài Cẩn cũng không chịu thua liền lên tiếng phản kháng lại:" Sao nào? Không nói được nữa chứ gì? Cậu nghĩ thử chị ấy sẽ nghe theo ai hả? Tất nhiên là tôi rồi, vì chúng tôi cùng chung dòng máu mà. Cậu chờ cái ngày cậu bị từ chối đi"
" Không sao hết, ông đây cầu hôn đến khi nào cô ấy chịu đồng ý thì thôi. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, tôi không sợ bị từ chối đâu. Chỉ sợ cậu không dám gọi tôi là anh rể thôi"
Triệu Cảnh không ngừng lên tiếng phản bác lại. Nam Yên Nhiên ngồi đó nhìn hai người đàn ông bọn họ cãi nhau mà không khỏi thở dài. Ai cũng hơn 30 tuổi rồi mà cứ như con nít vậy
Mọi người đi ngang qua không quên quay đầu lại nhìn những người bọn họ. Cuối cùng Nam Yên Nhiên không chịu nổi nữa mới lên tiếng ngăn cản bọn họ không cho họ lên tiếng nữa
" Được rồi, đừng cãi nhau nữa"
Cô nhìn hai người họ, rồi xoay người trở về phòng làm việc của mình. Cả hai người họ nhìn bóng lưng cô rời đi rồi quay sang nhìn nhau
Nam Hoài Cẩn lên tiếng trước:" Chị ấy giận rồi sao?"
" Có lẽ là vậy"
Triệu Cảnh hơi gật đầu ngơ ngác lên tiếng. Bỗng dưng hai người mới ý thức được là cô giận liền đuổi theo dỗ dành
Quan Sơ Nguyệt đã đứng sẵn trước cửa phòng làm việc của Yên Nhiên từ nãy đến giờ. Cô nhìn hai người đàn ông lớn xác bám theo chị chồng của mình liền khẽ cười. Một người là chồng cô, người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc là hình mẫu lý tưởng trong lòng chị em phụ nữ, trước mặt chị gái lại như một đứa trẻ. Một người là chú cũng được xem là anh trai cùng cô lớn lên, là một trong những người đàn ông rất quyền lực trong thế giới ngầm đang chạy theo bạn gái nũng nịu. Ha ha ha, cô có thể tin vào mắt mình không
Nam Yên Nhiên nhìn thấy cô như một vị cứu tinh mới của mình. Cô bước đến gần Quan Sơ Nguyệt rồi lấy cô làm lá chắn:" Sơ Nguyệt, em giải quyết hai người họ đi"
Hai người kia cùng Sơ Nguyệt đối mắt với nhau. Một lúc sau lại có một tiếng cười vang lên, tiếng cười đó chính là của Quan Sơ Nguyệt. Rốt cuộc cô cũng không thể nhịn cười trước biểu hiện ấu trĩ của hai người kia. Quan Sơ Nguyệt lau nước mắt cố nhịn cười lên tiếng
" Hai người ha ha cứ như hai đứa trẻ lớn xác vậy ha ha ha ha"
Nam Hoài Cẩn và Triệu Cảnh nhìn cô cười mà bất lực không thể làm gì được
" Được rồi, Sơ Nguyệt em không cần cười như vậy nữa "
Nam Hoài Cẩn nhìn khẽ lên tiếng nói:" Chúng ta về thôi"
Nói xong anh liền nắm tay cô rời đi. Không gian trong phút chốc trở nên yên tĩnh, Nam Yên Nhiên nhìn sang Triệu Cảnh, anh cũng nhìn sang cô. Cả hai mặt đối mặt không lên tiếng
Mãi một lúc, anh mới nói:" Yên Nhiên, em đừng nghe theo lời của Nam Hoài Cẩn, cậu ta nói đùa đó"
“Ừm”
“Hôm nay anh xuất viện rồi. Em đến sống cùng anh được không?”
Anh đứng trước mặt cô nghiêm túc lên tiếng, không giống như bộ dạng lúc nãy nữa. Yên Nhiên mím môi cúi đầu khẽ lên tiếng rất nhỏ
" Anh sợ sao?"
" Sao có thể? Lúc nãy là anh lừa em thôi. Anh muốn chúng ta có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm, chi bằng em dọn đến sống cùng với anh"
Triệu Cảnh nhìn cô khẽ cười, rồi ôn nhu lên tiếng:“Yên Nhiên, chúng ta không còn nhỏ nữa. Chúng ta không còn thời gian để thử, chỉ có làm và không làm”
" Ừm"
Anh ngập ngừng lên tiếng:" Vậy em đến ở với anh nhé?"
" Hôm nay luôn sao?"
Nam Yên Nhiên khẽ ngẩn cao đầu, ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên. Triệu Cảnh vươn tay xoa má cô mỉm cười nói:" Phải, nếu em muốn"
" Cái gì mà em muốn chứ? Anh không muốn sao?"
Cô cúi đầu cất giọng lí rí, có vẻ như rất tủi thân. Nhưng hành động đó của cô trong mắt anh chỉ toàn là sự đáng yêu. Triệu Cảnh kéo nhẹ cô ôm vào lòng, anh đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng
" Muốn chứ. Ngày nào anh cũng nghĩ đến việc sống với em"
Nghe anh nói như vậy, trong lòng cô liền cảm thấy vui vẻ hơn, Yên Nhiên mỉm cười hỏi lại:" Thật sao?"
" Thật. Anh có bao giờ lừa em đâu"
" Mới vừa nãy anh lừa em còn gì. Vậy mà bảo anh chưa bao giờ lừa em, anh nói dối không chớp mắt luôn kìa"
Nam Yên Nhiên bĩu môi khinh thường. Trước biểu cảm đáng yêu của cô, anh khẽ cười nhéo bên má:" Lúc nãy là nói đùa thôi mà"
" Dù sao anh cũng lừa em"
Cô giả vờ giận dỗi không thèm điếm xỉa đến anh
" Đừng giận anh mà. Anh không đùa như vậy nữa, được không? Tha cho anh lần này đi mà"
" Được rồi, tạm tha cho anh thôi nhé?"
" Cảm ơn bà xã ~~"
Trong ngày hôm đó, Triệu Cảnh giúp cô thu dọn đồ đạc đến nhà anh. Khu của anh sống là một trong những nơi đắc đỏ nhất ở Tô Thành
Xe lái vào được kiểm tra rất kỹ lưỡng, tránh trường hợp những người bên ngoài len lỏi vào. Khu này cũng có những diễn viên nổi tiếng ở, nên làm vậy để tránh những phóng viên
Chiếc xe của Triệu Cảnh tiến vào bên trong, qua ba bốn căn biệt thự và một cái chung cư thì đã đến biết thự của anh
Anh bước xuống xe sau đó đưa tay dìu cô gái bên trong bước ra ngoài
" Em cảm thấy nơi này thế nào?"
Khi cô đứng vững anh liền cất tiếng hỏi. Nam Yên Nhiên nghe câu hỏi của anh liền nhìn khung cảnh xung quanh, cô không khỏi cất tiếng cảm thán
Nơi này thật sự phải nói là quá tốt. Không khí vô cùng trong lành, lại có một không gian yên tĩnh. Xung quanh có rất nhiều cây xanh. Phải nơi này rất hợp với cô. Nam Yên Nhiên gật đầu đánh giá
" Nơi này thật sự rất tốt "
" Em thích thì tốt. Chúng ta vào trong thôi"
Triệu Cảnh nghe lời nói của cô liền cong môi mỉm cười. Thật ra căn nhà này anh chỉ mới mua gần đây thôi. Từ khi anh có ý tưởng là anh và cô sẽ sống chung, nghĩ liền làm, anh dựa theo sở thích của cô liền lên kế hoạch tìm một ngôi nhà như vậy. Vừa hay khu này còn một vài căn nhà còn đang mở bán, anh liền mua một căn làm tổ ấm cho mình
Bước đi dạo quanh căn nhà, không gian bên trong cũng được trang trí rất vừa ý của Nam Yên Nhiên, cô quay lại nhìn anh mỉm cười lên tiếng
" Tất cả đều do anh cho người trang trí sao?"
" Phải, anh dựa theo sở thích của em để cho bọn họ làm theo. Em có thích không?"
Anh cong môi lên tiếng. Bỗng dưng Nam Yên Nhiên ôm chầm lấy anh, đầu cô tựa vào lòng ngực của anh
" Cảm ơn anh, em rất thích"
Nói xong cô liền bước chân ra ngoài. Triệu Cảnh đứng dậy nhìn người kia với anh mắt không hài lòng:" Cậu đến đây làm gì?"
" Tôi có ý tốt đến thăm cậu. Xem ra có vẻ như cậu không thích tôi đến đây nhỉ?"
Người kia nhìn anh nhướng mày hứng thú lên tiếng:" Có lẽ hình như tôi vừa phá chuyện tốt của cậu thì phải?"
" Mẹ kiếp, ông đây cảm ơn ý tốt của cậu. Mời cậu đi cho, nơi của tôi không nghênh đón cậu"
Triệu Cảnh nhìn người đàn ông trước cửa kia nở nụ cười khinh thường:" Hôm nay đến đây tìm tôi có chuyện gì?"
" Tôi thì có chuyện gì tìm cậu chứ? Tôi đến xem tình hình của chị mình thôi"
Nam Hoài Cẩn bước chân đến ghế sofa rồi ngồi xuống:" Xem ra cậu cũng rất có tài nhỉ? Còn lấy được lòng chị ấy "
" Còn phải nói sao? Lão ngũ, cậu nên công nhận tôi có tài từ rất lâu rồi kìa"
Triệu Cảnh khoanh tay trước ngực tự hào lên tiếng:" Nam Hoài Cẩn có phải cậu nên đổi cách xưng hô với tôi rồi chứ nhỉ?"
" Chừng nào cậu lấy được chị ấy thì đến đó tôi đổi cách xưng hô cũng chưa muộn, nhưng mà có ngày đó không còn chưa biết được "
Nam Hoài Cẩn nhếch môi cười thích thú. Đối với lời nói đó của Nam Hoài Cẩn, Triệu Cảnh nhanh chóng đáp lại, còn rất tự tin là đằng khác
" Chắc chắn sẽ có ngày đó. Tôi sẽ chờ cậu gọi tôi là ANH RỂ "
Triệu Cảnh không quên trưng bày bộ mặt đắc ý cho Nam Hoài Cẩn xem
Ở bên ngoài, Nam Yên Nhiên ngồi đợi một lúc lâu thì mới thấy em trai của mình bước ra. Cô nhìn anh khẽ lên tiếng:" Em đến đây có việc gì sao?"
" Chị sợ em làm hại tên đó sao? Em là em ruột của chị đó, chẳng đứng về phía người ta miếng nào. Quen hắn ta liền bênh vực hắn bỏ mặc người em trai này"
Nam Hoài Cẩn ngồi xuống cạnh cô bĩu môi lên tiếng. Cô bị lời nói của anh làm cho tức cười liền đánh vào vai anh một cái
" Cái gì mà bênh vực hả? Chị chỉ hỏi em đến đây làm gì. Tự bản thân em suy diễn rồi nói chị nữa à?"
" Đấy, trước giờ chị chưa từng đánh em. Vì hắn ta mà đánh em một cái đau như vậy"
Anh xoa xoa cái vai vừa bị chị gái đánh không ngừng mở miệng lên tiếng trách móc. Trước lời nói của anh, cô khẽ ngừng hành động của mình lại, trước giờ cô chưa từng đánh em trai mình, nghĩ đến đây cô bỗng dưng thấy hối lỗi. Em trai đáng yêu của cô, sao cô nỡ ra tay chứ
( Một chị gái cuồng em trai chính là đây mà )
" Được rồi, chị lỡ tay mà. Chị xin lỗi em được không?"
Nam Hoài Cẩn thấy chị gái của mình như vậy liền biết đã dụ được cô vào lồng, anh cười xấu xa lên tiếng:" Cũng được nhưng mà khi hắn ta cầu hôn chị. Chị nên cho hắn thất bại vài lần mới được "
" Nhưng mà…"
Nam Yên Nhiên nhìn anh nhíu mày do dự. Nếu đồng ý sẽ thiệt thòi cho Triệu Cảnh, nhưng không đồng ý thì em trai sẽ giận cô. Rốt cuộc cô nên làm như thế nào? Trong khi cô do dự, thì vị cứu tinh của cô đã xuất hiện, người đàn ông bên trong phòng bệnh bước ra. Anh chỉ tay vào Nam Hoài Cẩn lên tiếng
" Này, cậu không được chơi bẩn như vậy? Ai cho phép hả?"
" Sao nào? Đây là chị gái của tôi, là của tôi đó. Anh có quyền gì ngăn chị em tôi nói chuyện hả? Tôi là tôi đang khuyên ngăn chị gái của mình một chút thôi"
Nam Hoài Cẩn cũng không chịu thua liền lên tiếng phản kháng lại:" Sao nào? Không nói được nữa chứ gì? Cậu nghĩ thử chị ấy sẽ nghe theo ai hả? Tất nhiên là tôi rồi, vì chúng tôi cùng chung dòng máu mà. Cậu chờ cái ngày cậu bị từ chối đi"
" Không sao hết, ông đây cầu hôn đến khi nào cô ấy chịu đồng ý thì thôi. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, tôi không sợ bị từ chối đâu. Chỉ sợ cậu không dám gọi tôi là anh rể thôi"
Triệu Cảnh không ngừng lên tiếng phản bác lại. Nam Yên Nhiên ngồi đó nhìn hai người đàn ông bọn họ cãi nhau mà không khỏi thở dài. Ai cũng hơn 30 tuổi rồi mà cứ như con nít vậy
Mọi người đi ngang qua không quên quay đầu lại nhìn những người bọn họ. Cuối cùng Nam Yên Nhiên không chịu nổi nữa mới lên tiếng ngăn cản bọn họ không cho họ lên tiếng nữa
" Được rồi, đừng cãi nhau nữa"
Cô nhìn hai người họ, rồi xoay người trở về phòng làm việc của mình. Cả hai người họ nhìn bóng lưng cô rời đi rồi quay sang nhìn nhau
Nam Hoài Cẩn lên tiếng trước:" Chị ấy giận rồi sao?"
" Có lẽ là vậy"
Triệu Cảnh hơi gật đầu ngơ ngác lên tiếng. Bỗng dưng hai người mới ý thức được là cô giận liền đuổi theo dỗ dành
Quan Sơ Nguyệt đã đứng sẵn trước cửa phòng làm việc của Yên Nhiên từ nãy đến giờ. Cô nhìn hai người đàn ông lớn xác bám theo chị chồng của mình liền khẽ cười. Một người là chồng cô, người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc là hình mẫu lý tưởng trong lòng chị em phụ nữ, trước mặt chị gái lại như một đứa trẻ. Một người là chú cũng được xem là anh trai cùng cô lớn lên, là một trong những người đàn ông rất quyền lực trong thế giới ngầm đang chạy theo bạn gái nũng nịu. Ha ha ha, cô có thể tin vào mắt mình không
Nam Yên Nhiên nhìn thấy cô như một vị cứu tinh mới của mình. Cô bước đến gần Quan Sơ Nguyệt rồi lấy cô làm lá chắn:" Sơ Nguyệt, em giải quyết hai người họ đi"
Hai người kia cùng Sơ Nguyệt đối mắt với nhau. Một lúc sau lại có một tiếng cười vang lên, tiếng cười đó chính là của Quan Sơ Nguyệt. Rốt cuộc cô cũng không thể nhịn cười trước biểu hiện ấu trĩ của hai người kia. Quan Sơ Nguyệt lau nước mắt cố nhịn cười lên tiếng
" Hai người ha ha cứ như hai đứa trẻ lớn xác vậy ha ha ha ha"
Nam Hoài Cẩn và Triệu Cảnh nhìn cô cười mà bất lực không thể làm gì được
" Được rồi, Sơ Nguyệt em không cần cười như vậy nữa "
Nam Hoài Cẩn nhìn khẽ lên tiếng nói:" Chúng ta về thôi"
Nói xong anh liền nắm tay cô rời đi. Không gian trong phút chốc trở nên yên tĩnh, Nam Yên Nhiên nhìn sang Triệu Cảnh, anh cũng nhìn sang cô. Cả hai mặt đối mặt không lên tiếng
Mãi một lúc, anh mới nói:" Yên Nhiên, em đừng nghe theo lời của Nam Hoài Cẩn, cậu ta nói đùa đó"
“Ừm”
“Hôm nay anh xuất viện rồi. Em đến sống cùng anh được không?”
Anh đứng trước mặt cô nghiêm túc lên tiếng, không giống như bộ dạng lúc nãy nữa. Yên Nhiên mím môi cúi đầu khẽ lên tiếng rất nhỏ
" Anh sợ sao?"
" Sao có thể? Lúc nãy là anh lừa em thôi. Anh muốn chúng ta có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm, chi bằng em dọn đến sống cùng với anh"
Triệu Cảnh nhìn cô khẽ cười, rồi ôn nhu lên tiếng:“Yên Nhiên, chúng ta không còn nhỏ nữa. Chúng ta không còn thời gian để thử, chỉ có làm và không làm”
" Ừm"
Anh ngập ngừng lên tiếng:" Vậy em đến ở với anh nhé?"
" Hôm nay luôn sao?"
Nam Yên Nhiên khẽ ngẩn cao đầu, ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên. Triệu Cảnh vươn tay xoa má cô mỉm cười nói:" Phải, nếu em muốn"
" Cái gì mà em muốn chứ? Anh không muốn sao?"
Cô cúi đầu cất giọng lí rí, có vẻ như rất tủi thân. Nhưng hành động đó của cô trong mắt anh chỉ toàn là sự đáng yêu. Triệu Cảnh kéo nhẹ cô ôm vào lòng, anh đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng
" Muốn chứ. Ngày nào anh cũng nghĩ đến việc sống với em"
Nghe anh nói như vậy, trong lòng cô liền cảm thấy vui vẻ hơn, Yên Nhiên mỉm cười hỏi lại:" Thật sao?"
" Thật. Anh có bao giờ lừa em đâu"
" Mới vừa nãy anh lừa em còn gì. Vậy mà bảo anh chưa bao giờ lừa em, anh nói dối không chớp mắt luôn kìa"
Nam Yên Nhiên bĩu môi khinh thường. Trước biểu cảm đáng yêu của cô, anh khẽ cười nhéo bên má:" Lúc nãy là nói đùa thôi mà"
" Dù sao anh cũng lừa em"
Cô giả vờ giận dỗi không thèm điếm xỉa đến anh
" Đừng giận anh mà. Anh không đùa như vậy nữa, được không? Tha cho anh lần này đi mà"
" Được rồi, tạm tha cho anh thôi nhé?"
" Cảm ơn bà xã ~~"
Trong ngày hôm đó, Triệu Cảnh giúp cô thu dọn đồ đạc đến nhà anh. Khu của anh sống là một trong những nơi đắc đỏ nhất ở Tô Thành
Xe lái vào được kiểm tra rất kỹ lưỡng, tránh trường hợp những người bên ngoài len lỏi vào. Khu này cũng có những diễn viên nổi tiếng ở, nên làm vậy để tránh những phóng viên
Chiếc xe của Triệu Cảnh tiến vào bên trong, qua ba bốn căn biệt thự và một cái chung cư thì đã đến biết thự của anh
Anh bước xuống xe sau đó đưa tay dìu cô gái bên trong bước ra ngoài
" Em cảm thấy nơi này thế nào?"
Khi cô đứng vững anh liền cất tiếng hỏi. Nam Yên Nhiên nghe câu hỏi của anh liền nhìn khung cảnh xung quanh, cô không khỏi cất tiếng cảm thán
Nơi này thật sự phải nói là quá tốt. Không khí vô cùng trong lành, lại có một không gian yên tĩnh. Xung quanh có rất nhiều cây xanh. Phải nơi này rất hợp với cô. Nam Yên Nhiên gật đầu đánh giá
" Nơi này thật sự rất tốt "
" Em thích thì tốt. Chúng ta vào trong thôi"
Triệu Cảnh nghe lời nói của cô liền cong môi mỉm cười. Thật ra căn nhà này anh chỉ mới mua gần đây thôi. Từ khi anh có ý tưởng là anh và cô sẽ sống chung, nghĩ liền làm, anh dựa theo sở thích của cô liền lên kế hoạch tìm một ngôi nhà như vậy. Vừa hay khu này còn một vài căn nhà còn đang mở bán, anh liền mua một căn làm tổ ấm cho mình
Bước đi dạo quanh căn nhà, không gian bên trong cũng được trang trí rất vừa ý của Nam Yên Nhiên, cô quay lại nhìn anh mỉm cười lên tiếng
" Tất cả đều do anh cho người trang trí sao?"
" Phải, anh dựa theo sở thích của em để cho bọn họ làm theo. Em có thích không?"
Anh cong môi lên tiếng. Bỗng dưng Nam Yên Nhiên ôm chầm lấy anh, đầu cô tựa vào lòng ngực của anh
" Cảm ơn anh, em rất thích"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook