Chu Nhan
-
Chương 128
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
Bắc Miện đế tưởng rằng Thời Ảnh trở lại, định mở miệng lại nghe thấy người hầu bên ngoài bẩm báo: “Bẩm Đế quân, Bạch vương cầu kiến ạ!”.
Bắc Miện đế run run.
Bạch vương? Hiện còn chưa đến giờ Dần, trời còn chưa sáng vì sao Bạch vương đã một mình vào cung? Chẳng lẽ ông ta đã biết được chuyện trong mật thư này nên vội vàng chạy tới? Nói như vậy chẳng phải là…
Bắc Miện đế không nhịn được ho dữ dội: “Tuyên!”.
Một lát sau, Bạch vương đi vào nội điện, cách một lớp mành vấn an, lời nói kính cẩn, thần sắc muốn nói lại thôi.
Bắc Miện đế thản nhiên trả lời vài câu, ho liên tục, nhìn thấy sắc mặt phiên vương thầm bất an.
Bắc vương cách một màn che, nói mấy câu rốt cuộc cũng mở bài: “Tại sao không thấy Hoàng thái tử ở bên chăm sóc người ạ?”.
Rốt cuộc vẫn là nhắc tới Thời Ảnh sao? Bắc Miện đế bất động thanh sắc, chỉ nói: “Nó đã túc trực ở đây nhiều ngày, ta vừa phái nó đi xử lý một việc”.
“Có phải Hoàng thái tử đi điều tra nghịch tặc làm bậy không qua không ạ?”.
Trên mặt Bạch vương lộ ra vẻ xấu hổ, đột nhiên xốc quần áo lên quỳ xuống tạ tội: “Là tiểu thần bất tài, cho nên mới khiến cho ngự sử đại nhân đến ban hôn lại gặp phải chuyện xấu hổ như thế”.
Bắc Miện đế ho khan, biến sắc.
Bạch vương dập mạnh đầu, tiếp tục tạ tội: “Tuyết Oanh vừa mới gặp được thánh ân, không ngờ lại gặp phải tai nạn này.
Chẳng những mất đi sách ngọc, ngay cả ngọc bội Hoàng thái tử ban cho tiểu nữ cũng bị nghịch tặc cướp mất.
Thần trong lòng sốt ruột, cả đêm không ngủ, cố ý đến xin người giáng tội ạ”>.
“Ồ!” Nghe lời nói của Bạch vương như thế, dĩ nhiên Bắc Miện đế nhẹ nhàng thở ra, thì thào: “Hóa ra sáng sớm ngươi đã vội vàng tới là vì chuyện này?”.
Bạch vương ngây ra một lúc, không biết vì sao Đế quân lại hỏi chuyện này.
Ngày hôm qua ở cửa lớn phủ Bạch vương xảy ra chuyện lớn như vậy, sứ giả tứ hôn bị cướp, sách ngọc mất.
Ông lo lắng cả đêm không ngủ được, trời vừa sáng đã đến xin đế quân tha tội.
Vì sao phản ứng của Đế quân lại kỳ quái như thế?
“Như thế là tốt rồi” Bắc Miện đế thốt lên, lập tức lấy lại tinh thần, không nói thêm gì nữa, gấp lại bức thư hỏi: “Ngoại trừ sách ngọc, ngay cả ngọc bội cũng bị cướp sao?”.
Bạch vương vội vàng gật đầu: “Nghịch tặc kia to gan lớn mật, lẻn vào phòng của Tuyết Oanh đánh cắp ngọc bội ạ”.
“Thật không?” Bắc Miện đế không hỏi tung tích nghịch tặc kia, chỉ thân thiết hỏi: “Quận chúa Tuyết Oanh không sao nữa? Thân thể con bé không tốt, không… không thể để xảy ra chuyện gì”.
Bạch vương vội vàng nói: “Xin đế quân yên tâm, Tuyết Oanh chỉ là bị giật mình mà thôi, cũng không đáng lo ngại đâu ạ!”.
“Ừm! Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Bắc Miện đế nhẹ nhàng thở ra, trong mắt xẹt qua tia sáng, không biết nghĩ gì, chỉ lắc đầu thản nhiên nói: “Đứng lên đi”.
“Thần không dám ạ!” Bạch vương quỳ trên mặt đất: “Xin đế quân giáng tội”.
“Ngươi có tội gì đâu?” Bắc Miện đế ho khan: “Dưới chân thiên tử làm ra loại chuyện này, chẳng phải đáng ra… đáng trách nhất là trẫm sao? Không biết cách trị quốc…”.
“Đế quân quá lời rồi” Bạch vương vội vàng dập đầu: “Chỉ là bọn trộm nho nhỏ mà thôi, chắc chắn Hoàng thái tử sẽ nhanh chóng bắt về quy án.
Nhưng sắc phong Thái tử phi là chuyện trọng đại, không thể bởi vì vậy mà trậm chễ”.
Ông ta muốn uyển chuyển nhắc nhỏ đế quân hẳn là nên phái ngự sử, một lần nữa ban sách ngọc.
Nhưng mà Bắc Miện đế cau mày bỗng nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật, sách ngọc và ngọc bội không cánh mà bay.
Đây có thể là dấu hiệu của điềm xấu.
Xem ra hôn sự này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn”.
“Cái gì?” Bạch vương đột nhiên sững sờ cả người, ý đế quân là gì? Chẳng lẽ ngài lại muốn mượn cớ hủy bỏ hôn ước.
May là cũng chưa chính thức sách phong.
Bắc Miện đế nằm trên giường ho đứt quãng, giọng nói cũng chưa từng kiên quyết như thế: “Bàn bạc lại thôi, ta sẽ hỏi ý kiến Đại Tư Mệnh, xin thần linh ban ý chỉ một lần nữa chọn lại thái tử phi.
Ái khanh nghĩ như thế nào?”.
“Chuyện này…” Bạch vương không sao nghĩ tới Đế quân đột nhiên lại nói vậy, nhất thời chết trân tại chỗ, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Hôn nhân hoàng tộc nhất ngôn cửu đỉnh, nào có đạo lý lật lọng như thế.
Hay là đế quân đã không ưng ý hôn sự này từ lâu, hiện giờ chính là mượn cơ hội gây khó dễ? Nghĩ tới đây Bạch vương bỗng nhiên giật mình.
Chẳng lẽ giữa thanh thiên bạch nhật kẻ thần bí bỗng dưng xông ra cướp đi sách ngọc và ngọc bội chính là phụng ý chỉ của Đế quân sao?
Tuy rằng chấn động nhưng trên mặt Bạch vương lại không lộ ra chút tức giận nào, trầm mặc một lát chỉ gật đầu nói: “Đế quân nói phải, việc này cần thương nghị thêm ạ!”.
“Ông cũng không nên hiểu lầm”.
Bắc Miện Đế ho khan, giọng nói cũng ôn hòa hơn, an ủi bất mãn tràn đầy của phiên vương: “Bạch tộc trước sau có vị trí quan trọng trong Không Tang, là rường cột đất nước.
Hoàng hậu các đời đều phải theo quy củ chọn ra từ trong Bạch tộc.
Điều này tuyệt đối không thay đổi.
Chỉ là…” Nói tới đây Bắc Miện đế dừng một chút, ánh mắt sâu xa: “Chỉ là Tuyết Oanh không thích hợp”.
Bạch vương trong lòng nhảy dựng, biết Đế quân là lời ít ý nhiều, trong lòng chắc là ám chỉ năm đó Tuyết Oanh đã từng có tình cảm yêu đương với Thời Vũ, bèn nói: “Đế quân nói phải, tiểu vương cũng thấy con bé không thích hợp thay Đế vương duy trì huyết mạch, nhưng Hoàng thái tử điện hạ cứ khăng khăng cố chấp”.
“Việc sắc phong thái tử phi là ở trẫm, không phải ở Hoàng thái tử”.
Bắc Miện đế có chút suy yếu, nói một câu ngắn ngủi: “Ông… ông trở về an ủi Tuyết Oanh đi, trở về đưa nó vào cung ở mấy hôm, quyết không thể để chuyện này mà để nó phải chịu uất ức được”.
“Vâng!” Bạch vương không dám nói thêm nữa, ánh mắt lóe lên, đi ra tới cửa vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn Bắc Miện đế, chỉ thấy lão nhân sắp chết kia nằm trên giường, trên mặt không chút huyết sắc, thần sắc khó đoán.
Hoàng thái tử Thời Vũ mất tích, Thanh vương sắp tạo phản đến nơi, Không Tang hiện giờ lao đao, mà Đế quân gần đất xa trời này, rốt cuộc lại suy nghĩ cái gì không biết.
Chờ Bạch vương đi rồi, Bắc Miện đế mới nhắm mắt lại, đúng lúc nội thị cho rằng lão sắp chìm vào mê man, thì màn che bên người nhất thời lay động, một bóng người đoan chính từ gian trái bước vào, đi tới trước giường, hơi khom người: “Phụ hoàng tìm con ư?”.
Bắc Miện đế cả kinh, mắt vừa khép lại mở ra, không biết Hoàng thái tử đã đi đâu mà mất tích suốt một ngày, khi trở về bạch y vẫn không nhiễm bụi trần như trước, thần sắc chẳng khác ngày hôm qua.
Bắc Miện đế cố gắng nhìn y, nâng tay lên, nội thị lập tức hiểu ý lui ra.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai cha con, không khí trở nên hết sức yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe được tiếng đế quân chầm chậm hô hấp, giống như tiếng gió quanh quẩn ngoài hành lang trống trải.
Bắc Miện đế không hỏi y đi đâu đêm qua, chỉ nhắm mắt mệt mỏi nói: “Những lời ta nói cùng Bạch vương vừa rồi, con đều nghe rồi ư?”.
“Phải!”.
Thời Ảnh thản nhiên gật đầu.
“Ta thay con hủy bỏ hôn ước cùng Tuyết Oanh”.
Thời Ảnh trầm mặc một lúc, nói: “Con cũng không có ý kiến!”.
“Cũng không có ý kiến? Ha, cũng không có ý kiến à!” Bắc Miện đế lại bỗng nhiên cười lạnh cao giọng, cố gắng nâng cánh tay lên, từ trên giường bệnh ném ra một vật lớn tiếng: “Ngươi xem xem, ngươi hãy nhìn đi, nhìn chuyện tốt mà người làm đi”.
Chuyện xảy ra bất ngờ, Thời Ảnh không đoán được tại sao Đế quân lại tức giận như thế, sắc mặt hơi đổi, nhưng không trốn tránh.
“Không được đánh người!”.
Trong khoảnh khắc đó, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Trong khoảng không chỉ nghe thấy một âm thay đứt vỡ, vật kia còn chưa chạm đến người Thời Ảnh đã tan thành bột mịn.
“Dừng tay!” Thời Ảnh lập tức đưa tay kéo lấy đối phương lại, quát khẽ: “A Nhan, không được vô lễ”.
Thuật ẩn thân bị đánh vỡ, một bóng dáng nữ tử áo đỏ từ hư không hiện ra, đứng dưới ánh nến vẻ mặt khẩn trương che ở trước mặt Thời Ảnh như gặp phải đại địch.
Trong Tử thần điện yên tĩnh không có một tiếng động, chỉ có những mảnh giấy vụn rơi xuống như những bông tuyết trên bầu trời.
Hóa ra lại là bức mật thư mà Bắc Miện đế ném qua.
“Là ngươi?” Bắc Miện đế nhìn thấy nữ tử hiện ra phía sau Thời Ảnh, vẻ kinh ngạc chợt tan biến, khóe miệng tiều tụy lộ ra một tia mỉm cười: “Ta nhận ra ngươi, ngươi là tiểu quận chúa Xích tộc, có phải không?”.
Chu Nhan vốn là lén lút đi theo Thời Ảnh, nhưng vừa thấy Đế quân động thủ, sợ làm hại sư phụ, dưới tình thế cấp bách đã lập tức vọt ra.
Giờ khắc này nhìn thấy thứ được ném ra không khỏi cứng đờ tại chỗ ngẩn người, mở to hai mắt không nói nên lời.
Bắc Miện đế nhìn biểu cảm trợn mắt há miệng của nàng không khỏi nở nụ cười: “Hóa ra… hóa ra đêm qua Thời Ảnh ở cùng với ngươi? Các ngươi đã đi đâu?”.
“Ta… ta…” Chu Nhan cứng họng, lớn mật thẳng thắn như nàng, mà giờ khắc này cũng có vài phần ngượng ngùng, liếc nhìn Thời Ảnh bên cạnh theo bản năng như muốn xin giúp đỡ.
Thời Ảnh cầm lấy cổ tay nàng nhẹ nhàng kéo ra sau, nhìn Bắc Miện đế trả lời ngắn gọn: “Là ở cùng con”.
Cái gì? Y lại dám thừa nhận ngay trước mặt phụ thân, mặt Chu Nhan đã đỏ đến tận mang tai, không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể nắm lấy áo y, tránh ở phía sau không dám nhìn Đế quân trên giường bệnh.
“Haiz, hai đứa chúng bây thật là…”.
Bắc Miện đế quan sát hai người bọn họ, sắc mặt chợt thay đổi, đột nhiên nở nụ cười: “Tốt, tốt lắm, thật tốt lắm”.
Ông lão trên giường bệnh bỗng nhiên cười to, vui mừng khôn tả.
Chu Nhan hơi sững sờ, không hiểu mô tê gì nhìn đế quân, lại nhìn Thời Ảnh.
Nhưng mà phụ tử hai người giống nhau như đúc, không ai buồn giải thích với nàng một câu.
Không biết đã qua bao lâu, Bắc Miện đế rốt cuộc bình tĩnh trở lại, nhìn đứa con trai đứng bên cạnh.
“Tốt lắm! Ta vốn định mắng con một trận.
Nhưng giờ xem ra không cần nữa rồi… xem ra là mọi chuyện trên đời này ngay cả tới khi ta sắp chết cũng còn có thể thay đổi”.
Bắc Miện đế quay người nhìn thiếu nữ áo đỏ hồi lâu, khóe miệng hàm chứa ý cười thật sâu, quay đầu nói với Thời Ảnh: “Vì con bé, ta tạm thời tha cho con”.
Chu Nhan không hiểu lắm, “Người cũng không làm cái gì sai, tại sao phải được ngài tha thứ?”
“Sao? Còn chưa gả qua đây đã che chở cho nó như vậy à?” Bắc Miện đế không biết nên khóc hay nên cười nhìn nữ tử ho khan chỉ vào trang giấy đã xé vụn: “Cô nhìn xem chuyện tốt mà nó đã làm, nếu không phải tổng quản tìm thấy bức thư này, ta còn bị nó giấu chẳng biết gì”.
“Thư ư?” Chu Nhan chẳng hiểu gì, nhìn vụn giấy trên đất.
Thời Ảnh khẽ nhíu mày, lập tức nhấc tay, xoạt một tiếng, tất cả mảnh giấy vỡ trên đất bay lên, nháy mắt ghép lại nguyên vẹn như lúc ban đầu trong lòng bàn tay y.
Y chỉ liếc mắt một cái lông mày đã nhíu lại.
Đúng vậy, đây là bút tích của quận chúa Tuyết Oanh.
Quận chúa Bạch tộc kia không biết thâm cung hiểm ác, trong lúc cùng đường lại tùy tiện viết thư cho Thanh phi cầu cứu, lại chẳng hề hay biết tính mạng Thanh phi đã khó bảo toàn.
Vì thế, phong thư này ngoài ý muốn bị tổng quản bắt được đưa đến tay đế quân.
Thời Ảnh nhìn thấy nội dung trong thư, mày cũng dần cau lại, nhìn thoáng qua phụ thân: “Quận chúa Tuyết Oanh… nó đã mang thai đứa con của Thời Vũ”.
Bắc Miện đế chỉ vào Thời Ảnh, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Chuyện lớn như vậy sao con có thể gạt ta?”.
Chuyện lớn như vậy không ngờ đế quân cũng đã biết rồi? Chu Nhan nhất thời kinh hãi, không biết nói cái gì cho phải.
Nhưng mà thần sắc Thời Ảnh vẫn thản nhiên, ngón tay buông lỏng.
Lá thư trong tay y một lần nữa hóa thành bột mịn rơi rụng xuống đất.
Không khí trong tử thần điện nhất thời đông cứng lại.
“Thời Ảnh! Con chính là vì nguyên nhân này mới tuyển con bé làm Thái tử phi phải không?”.
Im lặng hồi lâu, Bắc Miện đế nhìn đứa con trai, ánh mắt phức tạp: “Con nói ta đã đánh giá thấp con, đúng thật là như vậy.
Ta… ta thế nào cũng không ngờ con lại hiểu chuyện và bao dung như vậy”.
Dưới cơn tức giận, giọng nói của Bắc Miện đế rất nặng nề.
Thời Ảnh chịu đựng lửa giận cũng không trả lời.
Chu Nhan lo sợ bất an, có lòng muốn nói vài lời thay sư phụ, lại không biết nên giải thích như thế nào.
Môi nàng mấp máy, cuối cùng lại im lặng.
“Ngươi định thế nào? Ngươi muốn nạp mẫu tử hai người họ vào cung, muốn chính mình nuôi nấng đứa bé ấy? Ngươi không sợ đứa bé này lớn khôn rồi sẽ gi3t ch3t ngươi báo thù sao?”.
“Báo thù gì chứ?” Chu Nhan nhịn không được cãi lại: “Thời Vũ không phải do người giết đâu”.
“Cái gì?” Bắc Miện đế hồ nghi nhìn về phía đứa con trai.
Nhưng mà Thời Ảnh cũng không biện bạch cho chính mình, chỉ thản nhiên: “Giết ta báo thù? Nếu trong tương lai đứa bé kia có khả năng đó, vậy đúng thật là phúc của Không Tang rồi”.
“Ngươi…” Bắc Miện đế bị đứa con này làm cho tức giận đến cười khổ, kịch liệt ho khan.
“Đế quân, ngài mau nghỉ ngơi một chút”.
Chu Nhan thấy vậy, sợ lão nhân này sẽ không chịu đựng được lâu, vội vàng tiến lên vuốt lưng cho ông ta: “Đừng nó nhiều như vậy, xin bớt giận đi ạ, có cần gọi ngự y vào xem không ạ?”.
Bắc Miện đế không để ý tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào con trai, ho khan: “Nói tóm lại, quận chúa Tuyết Oanh không được trở thành Thái tử phi, nếu không còn ra cái thể thống gì nữa? Đúng là loạn luân! Hôn sự này tuyệt đối không được.
Ta… ta thế nào cũng phải hủy bỏ thay con!”.
“Được!” Thời Ảnh không ngờ một câu đã đồng ý ngay: “Con đồng ý!”
Dường như Bắc Miện đế không dự oán được con trai không chút phản kháng, không khỏi run lên: “Vì… vì sao con đột nhiên đổi ý? Chắc không phải con muốn giết mẫu tử Tuyết Oanh chứ?”.
“Đương nhiên không!” Thời Ảnh lạnh lùng trả lời: “Yên tâm! Con sẽ chăm sóc mẫu tử hai người họ”.
Bắc Miện đế nhìn con trai mình, thần sắc phức tạp.
“Vậy là tốt rồi! Dù sao đứa bé kia cũng là hậu duệ mang huyết mạch đế vương.
Hy vọng con thật sự bao dung, sẽ không đuổi cùng giết tận cô nhi quả phụ hai người”.
Thời Ảnh còn chưa tỏ thái độ, Chu Nhan đã nhịn không được mở miệng: “Thần cam đoan, chắc chắn sư phụ không phải là loại người này!”.
“Ngươi cam đoan?” Bắc Miện đế quay đầu nhìn nữ tử, im lặng giây lát nâng tay lên vẫy vẫy: “Tiểu cô nương, lại đây!”.
Chu Nhan ngây ra một lúc, nhìn Thời Ảnh bên cạnh, sắc mặt y lạnh nhạt cũng không tỏ vẻ phản đối.
Nàng bèn cẩn thận đi qua, dừng lại trước giường đế quân.
Bắc Miện đế nhìn nữ tử xinh đẹp dưới ánh đèn hoa lệ, ánh mắt dần dần biến hóa, thấp giọng thở dài: “Thật sự là tươi tắn rực rỡ như mặt trời, khó trách… khó trách một người sống trong bóng tối như nó lại thích.
Tiểu cô nương, nó đối xử với con thế nào?”.
Chu Nhan đỏ mặt khẽ gật đầu: “Tốt! Tốt lắm ạ!”.
Bắc Miện đế lại vẫy tay, Chu Nhan thật cẩn thận tiến lên vài bước, gần như đã đứng sát bên giường, không biết đế quân định làm gì, trong lòng tìm đập loạn.
Bắc Miện đế chăm chú nhìn nàng, thấp giọng: “Cúi đầu xuống”.
Nàng hoảng sợ bất an cúi đầu, đột nhiên chỉ cảm thấy trên tóc khẽ động, một thứ ánh sáng kỳ lạ lung linh bao phủ lấy nàng.
“Ngọc Cốt?”.
Chu Nhan đưa tay sờ, thất thanh nói.
“Là của ngươi đấy!”.
Chỉ một động tác nhỏ vừa rồi đã tiêu hao không biết bao nhiêu sức lực.
Hoàng đế hấp hối ngả vào thành giường mềm mại vừa ho vừa nói: “Tốt! Tốt! Hãy giữ gìn nó cẩn thận!”.
Chu Nhan ngây ra một lúc, hiểu rằng như thế này coi như Bắc Miện đế chính thức thừa nhận thân phận của mình, trong lòng không khỏi vui vẻ, vu0t ve Ngọc Cốt không nói nên lời, sau một lúc lâu mới lúng túng nói tạ ơn.
Bắc Miện đế nhìn nữ tử ánh mắt sáng ngời, lập tức trong ánh mắt mờ đục cũng lóe lên tia vui mừng, dặn dò: “Về sau hai đứa các con ở bên nhau hòa thuận một chút, đừng cãi nhau”.
“Thần… thần nào dám cãi… thần sợ người muốn chết”.
Chu Nhan lúng túng liếc nhìn Thời Ảnh một cái: “Lúc người tức giận, nhìn đáng sợ lắm, còn đánh thần đó”.
“Cái gì? Nó còn dám đánh con?” Bắc Miện đế bật cười, “Nếu về sau nó dám đánh con…”.
Nhưng mà mới nói được một nửa, vẻ mặt tươi cười của Đế quân còn chưa tắt, cả người đã ngã về phía sau.
Thời Ảnh lập tức lao tới trước giường thất thanh: “Phụ hoàng!”.
Chu Nhan hoảng sợ nhìn thấy Thời Ảnh thay đổi sắc mặt, xông lên giữ lấy cổ tay Bắc Miện đế, từ mười đầu ngón tay nhanh chóng dâng lên một luồng ánh sáng màu lam, khuếch tán vào mười ngón tay gầy guộc của lão nhân.
Chu Nhan chỉ biết đó là thuật tụ hồn phản phách, một trong những pháp thuật cao nhất của hệ Cửu Nghi, vô cùng hao phí linh lực.
Nhưng dù vậy, ngay khi chú thuật phủ lên người lão nhân, nàng vẫn nhìn thấy hồn phách lão nhân bay ra từ thất khiếu, không thể giữ được.
“Không! Không cần miễn cưỡng!”.
Giọng nói Bắc Miện đế suy yếu mà trầm thấp, giống như ngọn nến trước gió, thân thể hơi run rẩy: “Thời khắc… của ta… đã tới rồi… ta… đã… đợi… rất… lâu…”.
Thời Ảnh không mảy may để ý, vẫn tiếp tục sử dụng pháp thuật tiêu hao chân khí, nhỏ giọng nói: “Thiên hạ hỗn loạn còn cần người tọa trấn”.
“Ta… không chịu nổi nữa!”.
Bắc Miện đế run rẩy toàn thân, ánh mắt bắt đầu rã rời, tì thào: “Vốn… vốn còn nghĩ muốn chờ… Đại Tư Mệnh trở về… đáng tiếc… không… kịp…”.
“Kịp!”.
Thời Ảnh lạnh giọng: “Người phải cố gắng lên”.
“Không! Không cần!”.
Bắc Miện đế thì thào, tay chân run lẩy bẩy dần lạnh ngắt: “Rất… rất khổ sở… dương thọ đã hết… lại kéo dài hơi tàn… mỗi giờ mỗi khắc… đều giống như bị dày vò trong luyện ngục… ta… ta không muốn chịu đựng nữa”.
Ngón tay Thời Ảnh khẽ run lên, ánh mắt khẽ thay đổi, không nói gì, bàn tay già nua tiều tụy trong lòng bàn tay y nhẹ như không, không ngừng run rẩy giống như bị tra tấn.
Tra tấn như vậy cũng đủ phá hủy ý chí muốn sống của một người.
Một ông lão gần đất xa trời sao có thể chịu đựng thống khổ như vậy.
“Thời Ảnh… rất nhanh thôi… ta sẽ gặp được mẫu thân của con… ta sẽ xin bà ấy tha thứ… chỉ là con… Ảnh… con có tha thứ cho ta không?”.
Thời Ảnh hơi chấn động, cũng không trả lời, thần sắc phức tạp biến đổi.
Chu Nhan nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của ông lão, cơ hồ hận không thể cất tiếng trả lời thay y.
Nhưng dù sao nàng cũng biết tốt xấu, cố gắng nhịn xuống, mím chặt môi đứng ở một bên nhìn phụ tử hai người.
“Đúng rồi, còn có một chuyện”.
Bắc Miện đế thì thào, cố gắng nói ra thỉnh cầu cuối cùng: “Sau khi ta chết, hãy chôn ta cùng ca cơ Thu Thủy”.
Thời Ảnh ở bên giường nhìn phụ thân hấp hối, cảm giác tay mình cũng run lên.
Y xuất gia từ nhỏ, khổ tu cả đời, tự cho là đã tu đến cảnh giới tâm lặng như nước, sống chết không sờn.
Nhưng mà giờ khắc này, đối mặt với lời khẩn cầu của phụ thân trước lúc lâm chung lại vẫn không nhịn được mà tâm thần kích động, không kiềm chế được.
Bi kịch cả đời của mình và mẫu thân đều do một tay ông ta tạo nên, nhưng người đàn ông cả đời bỏ rơi thê tử, trước lúc chết lại vẫn muốn được chôn chung một mộ với Giao nhân kia.
Người không hối hận với lựa chọn của bản thân, vậy mình có cần tha thứ hay không?
Chu Nhan nhìn Thời Ảnh lặng im không nói, nhịn không được vươn tay, đặt lên vai sư phụ.
Khoảnh khắc đó nàng chợt cả kinh, phát hiện thân thể Thời Ảnh đang run kịch liệt.
“Như người mong muốn!” Rốt cuộc y cũng thấp giọng nói ra một câu.
Bắc Miện đế run rẩy, có một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống.
Ông vươn cánh tay khô gầy, co rút nắm chặt cổ tay đứa con trai, giọng nói mỗi lúc một suy yếu.
Giọng nói thều thào đến mức phải áp tai vào mới có thể nghe thấy: “Chờ… chờ Đại Tư Mệnh trở về… con nói cho ông ta… ta… ta thực có lỗi… không thể đợi ông ấy trở về”.
Thời Ảnh khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Chỉ là trong nháy mắt, không biết có phải ảo giác hay không, Chu Nhan tựa như nhìn thấy trong đôi mắt y có ánh sáng lấp lánh lóe lên rồi lập tức biến mất.
Nàng đứng bên chứng kiến, cũng cảm thấy lòng mình nghẹt thở như bị thắt lại.
Bắc Miện đế giũ xuống.
Thời Ảnh bắt lấy cổ tay phụ thân, chần chừ một lúc rồi lại buông ra.
Trong khoảnh khắc y buông tay ra, Bắc Miện đế trút ra hơi thở cuối cùng, ba hồn bảy vía suy kiệt, rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa, tán loạn bốn phương.
Trong hư không có cơn cuồng phong quét đến, hồn phách không thể nhìn thấy bằng mắt thường theo gió mà bay đi.
“A!” Chu Nhan kêu lên, lại cố gắng kiềm chế, nhưng mà Thời Ảnh không đợi phụ thân ngừng thở, liền quả quyết đứng lên, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, giống như là đang lẩn trốn cái gì.
Vì, vì sao người lại ra đi vào lúc này? Chu Nhan muốn đuổi theo nhưng lại không muốn lão nhân ra đi một mình, vẫn cứ do dự bên cạnh giường một lát.
“Thu Thủy…” Trên giường bệnh, Bắc Miện đế trút ra câu nói khẽ cuối cùng, lặng yên không tiếng động.
Cái tên cả đời ông yêu say đắm, đến cuối đời vẫn ghi khắc trong lòng.
Chu Nhan sững sờ tại chỗ, nhìn Bắc Miện đế chầm chậm ngừng thở, đất trở như đảo lộn, có một loạn xúc động muốn khóc lên.
Đây… đây là sinh tử luân hồi sao? Có phải tương lai một ngày nào đó nàng cũng sẽ tiễn đưa phụ vương, mẫu phi như thế này không? Tuy rằng chẳng ai muốn nhưng lại bất lực.
Sinh tử luân hồi giống như thủy triều lên xuống, là sức mạnh hồng hoang không thể chống lại…
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook